Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan đi tới lầu sáu, đến cửa lớp, Hạ Húc lại chuồn mất.
Nam sinh của lớp tám luôn có một loại ăn ý quái lạ, đó chính là nếu không nghe tiếng chuông vào học vang lên, tuyệt đối sẽ không tiến vào phòng học.
Nguyễn Tinh Loan đi vào lớp, Hạ Tuyết lập tức kéo tay cô hỏi--
"Tinh Loan, tớ vừa mới nghe người ta nói, cậu và Hạ Húc đi cùng nhau?"
Nguyễn Tinh Loan gật đầu.
Hạ Tuyết đem thanh âm hạ đến mức thấp nhất, hỏi cô: "Cậu cùng Hạ Húc, không phải là đang yêu đương đó chứ?"
Khóe miệng Nguyễn Tinh Loan khẽ co quắp, cô lắc đầu phủ nhận: "Không có."
Hạ Tuyết nói cho cô: "Cậu không biết, vừa rồi có bạn học thấy cậu và Hạ Húc cùng nhau đến trường, bọn họ suy đoán hai người có phải đang yêu đương hay không."
Nguyễn Tinh Loan không muốn Hạ Tuyết hiểu nhầm, cho nên cô nói ra sự thật, rằng mình và Hạ Húc ở cùng một chỗ.
Mới lúc đầu Hạ Tuyết có chút kinh ngạc, nghe Nguyễn Tinh Loan nói xong, cô bừng tỉnh hiểu ra sự việc gật gật đầu--
"Thì ra là như vậy, kém chút nữa cậu làm tớ sợ muốn chết."
Tiết tự học sớm bắt đầu, học sinh chuyên thể dục Trương Tử Hạo thừa dịp lão sư không đến, cậu ta liền đi đến bục giảng.
Phía dưới vẻ mặt mọi người vô cùng nghi hoặc mà nhìn cậu ta.
Trương Tử Hạo đầu tiên điều chỉnh giọng điệu, sau đó mở miệng nói: "Sắp tới trường chúng ta sẽ tổ giải thi đấu bóng rổ, lớp chúng ta có bạn nào muốn ghi danh hay không, hiện tại tớ sẽ đi ghi danh sách các bạn tham gia."
Lớp (tám) chiếm phần lớn là nữ sinh, năm trước giải bóng rổ đấu vòng tròn cũng không thật tích cực, nếu có thể góp đủ đội hình thì cũng là không tệ rồi, cho nên năm nay Trương Tử Hạo cố ý sớm chuẩn bị trước, ý định muốn lừa gạt nhiều bạn học tham gia.
Quả nhiên, nữ sinh đều hiếu kỳ mà nhìn cậu ta, đại bộ phận nam sinh lại không có nguyện ý ghi danh. Cậu ta phóng tầm mắt nhìn toàn bộ lớp, vậy mà chỉ có một người đăng kí, lại là chính cậu ta Trương Tử Hạo.
Trên bục giảng, Trương Tử Hạo kém chút phun máu.
Cậu ta đi xuống hỏi: "Tu Trạch, các cậu không muốn tham gia sao?"
Kỷ Tu Trạch cúi đầu hăng say chơi game, lúc này mới lấy xuống tai nghe, ngẩng đầu lên, hỏi: "Thế nào? Tớ lại bị nhắc sao?"
Trương Tử Hạo nâng trán, bất đắc dĩ nói: " Không có bị nhắc, tớ là muốn nói, năm nay giải bóng rổ đấu vòng tròn, cậu không tham gia sao?"
Kỷ Tu Trạch hướng ánh mắt nhìn cậu ta, sau đó cười nói: "Không đi."
Trương Tử Hạo sắp tức chết rồi, cậu ta dùng giọng dụ dỗ nói ra: "Các cậu không phải chơi bóng rổ rất tốt sao, chúng ta dù sao cũng là trường nhất trung tốt nhất thành phố, thế mà kết quả hàng năm đều bị đám cháu bên kia nghiền ép, bọn họ còn nói nhất trung trường chúng ta đều là phế vật, chỉ có thể đọc sách, các cậu thật không đau lòng sao?"
Kỷ Tu Trạch cười hắc hắc: "Không đau."
Cậu không tim không phổi đã quen, chỉ cần đám cháu kia không chọc tới trên đầu của cậu, chút chuyện như vậy, có gì đáng để ý đâu.
Trương Tử Hạo lại khuyên vài người, kết quả người đáp ứng cậu ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, với số lượng này muốn lập một nhóm cũng có vấn đề.
Hạ Húc vừa tỉnh ngủ, lại bắt gặp Trương Tử Hạo trong phòng học lúc ẩn lúc hiện, anh chọc sau lưng Kỷ Tu Trạch, hỏi cậu: "Chuyện gì?"
Kỷ Tu Trạch thuận miệng đáp: "Cuộc thi bóng rổ đấu vòng tròn sắp tới, cậu ta tìm không được người đi thi đấu, cho nên đau đầu đấy. Vừa rồi cậu ta còn nói đám cháu kia chửi chúng ta là lũ phế vật, bọn họ lại trâu bò, thành tích không phải luôn xếp hạng chót sao, thật không biết xấu hổ mà đắc ý."
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Húc khẽ nhíu.
Đột nhiên anh nhấc tay lên.
Trương Tử Hạo sau khi nhìn thấy hỏi anh: "Húc ca, cậu muốn gì?"
Hạ Húc nói: "Tôi muốn báo danh."
Phía trước Kỷ Tu Trạch "Tớ dựa vào" một tiếng, lần này thế nhưng là toàn lớp đều khiếp sợ quay đầu nhìn Hạ Húc, ai mà không biết Hạ Húc từ lớp mười cho tới bây giờ không tham gia qua bất kỳ hoạt động gì.
"Húc ca, ngươi không phải phát sốt đấy chứ?" Kỷ Tu Trạch quay đầu sờ lên trán của anh, tự nhủ: "Không nóng nha."
Hạ Húc: "Lăn."
Trương Tử Hạo giống như là trúng số lập tức phóng tới, ấp úng dò hỏi: "Húc ca, cậu thật muốn ghi danh?"
Trương Tử Hạo lừa gạt ai cũng không nghĩ tới có thể lừa gạt đến trên người Hạ Húc, cho nên trực tiếp liền không chú ý anh.
Vẻ mặt Hạ Húc tùy ý, anh vừa mới tỉnh ngủ cho nên giọng nói có chút khàn khàn, anh thản nhiên nói: "Ừm."
Trương Tử Hạo như nhặt được bảo bối vội vã ghi tên Hạ Húc.
Kỷ Tu Trạch khó hiểu: "Húc ca cậu không phải, cậu không phải từ trước đến nay không tham gia bất cứ hoạt động nào sao?" Tuy là Hạ Húc chơi bóng rổ rất lợi hại, tựa hồ không có đối thủ, người chơi với Hạ Húc đều bị anh dễ dàng đè bẹp.
Kỷ Tu Trạch hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ hay không.
Hạ Húc thản nhiên nói: "Tớ nhìn không thuận mắt đám cháu ngỗ nghịch kia."
Kỷ Tu Trạch lập tức hiểu được vấn đề, anh đây là vì lúc trước tiểu tiên nữ chịu khi dễ cho nên bênh vực kẻ yếu, giận chó đánh mèo?
Cậu cũng nhấc tay: "Tử Hạo, thêm tớ vào."
"Được được."
Dứt lời, cậu lại bổ sung: "Cũng thêm Tống Sơ Dương vào."
Trương Tử Hạo có chút do dự: "Sơ Dương, cậu ấy muốn học tập a?"
Cậu ta nghĩ đến sắp tới đã là lớp mười hai, loại hoạt động này quấy rầy học bá học tập có phải không tốt lắm hay không.
Ai ngờ Kỷ Tu Trạch không biết xấu hổ nói ra: "Không có việc gì, coi như cho cậu ta giảm sức ép."
Tống Sơ Dương quay đầu nhìn cậu một cái, trừng hắn: "..."
Giảm áp lực cái đầu cậu.
Rốt cuộc Trương Tử Hạo cũng góp đủ năm người, hơn nữa so với trong tưởng tượng của cậu ta còn dễ dàng hơn, cậu ta vô cùng cao hứng trở về vị trí của mình.
Lúc đầu Nguyễn Tinh Loan đang chăm chú ôn tập ngữ pháp, sau khi nghe đoạn đối thoại của bọn họ, cô có chút bận tâm nhìn về phía Hạ Húc.
Hai tay Hạ Húc duỗi ra, tự tin lại càn rỡ nói ra: "Cho cô mở mang tầm mắt, nhìn xem đám cặn bã kia bị tôi nghiền ép thê thảm ra sao."
Nguyễn Tinh Loan nhếch môi cười cười, khóe miệng hơi vểnh.
Hạ Húc nhìn thấy có chút sững sờ, không được tự nhiên khen: "Cô cười lên thật dễ thương, nên cười nhiều một chút."
Kỷ Tu Trạch quay đầu: "Húc ca, không nghĩ tới cậu cũng biết khen người khác, thật là hiếm gặp nha."
"Lăn."
-
Bởi vì báo danh thi đấu, Hạ Húc Kỷ Tu Trạch bọn họ nhất định phải làm theo yêu cầu của Trương Tử Hạo, mỗi ngày vào thời gian nghỉ ngơi giữa trưa cùng buổi chiều đều phải rút ngắn lại để tập luyện.
Buổi chiều lúc cơm nước xong xuôi, đi ngang qua sân luyện tập, Hạ Tuyết chỉ vào nơi đó nói: "Tinh Loan cậu nhìn xem, Hạ Húc bọn họ còn đang luyện tập kìa.”
Trời chiều buông xuống, Hạ Húc mặc áo sơmi mỏng manh, nắng chiều óng ả chiếu trên mặt anh, mồ hôi chảy dọc theo gương mặt, tinh thần thanh xuân đầy phấn chấn, toàn thân cao thấp đều tản ra hormone quyết đấu.
Bọn họ cùng một cái ban khác giao lưu bóng rổ, thân ảnh Hạ Húc nhanh nhẹn vèo một cái từ trong đám người xuyên qua, quả bóng nhanh chóng bị cướp đi, sau đó anh nhẹ nhàng nhảy lên, nắm lấy giỏ trên không trung, sau đó lại nặng nề nện xuống tới.
Hai bên lan can sân luyện tập tập trung đông đúc rất nhiều nữ sinh, bàn ăn điểm kia của Hạ Húc, nháy mắt cả đám nữ sinh kia hét lớn, một tiếng lại một tiếng "Hạ Húc" liên tiếp.
Nguyễn Tinh Loan nhìn thấy Vân Nguyệt cũng đến, trên tay còn cầm lấy một bình nước khoáng.
Hạ Tuyết lay lay cô: "Tinh Loan, chúng ta đi quầy bán quà vặt mua cho bọn họ vài chai nước đi, hiện tại nóng nực như thế này."
Nguyễn Tinh Loan nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm."
Hai người lại trở lại quầy bán quà vặt, từ trong tủ lạnh Hạ Tuyết cầm lấy năm bình nước đi ra, Nguyễn Tinh Loan thanh toán.
Bắt gặp Tần Miên cũng đang thanh toán tiền nước, Tần Miên vui vẻ cùng bọn cô chào hỏi một tiếng.
Nguyễn Tinh Loan lễ phép hướng cô bé cười cười, thanh âm Tần Miên mềm mềm nhu nhu, cô bé cười nói: "Dung mạo chị thật là xinh đẹp, em có thể cùng các chị làm bạn bè không?"
Tần Miên đối Nguyễn Tinh Loan đặc biệt rất có hảo cảm, cô không chỉ lớn lên xinh đẹp, thành tích còn tốt như vậy, thật ngưỡng mộ QAQ
Về sau nói không chừng cô bé có thể có cơ hội học hỏi cô một chút.
Hạ Tuyết đem nước cầm tới, nhìn thấy Tần Miên, cười hỏi: "Em mang nước này là cho Sơ Dương sao?"
Tần Miên có chút xấu hổ, mấp máy môi, ngượng ngập nói: “Dạ."
Hạ Tuyết nói: "Đúng lúc, bọn chị cũng mang nước đến cho bọn họ, cùng nhau đi."
"Được ạ."
Ba người cùng trở lại sân luyện tập, tìm nơi tương đối vắng vẻ đứng đợi, nhưng Hạ Húc cùng Tống Sơ Dương bọn họ liếc mắt vẫn có thể thấy được.
Bọn họ vừa rồi thản nhiên đánh chơi chơi, đột nhiên lại hăng say nhiệt huyết, đem đối phương đánh cho thẳng tới cầu xin tha thứ, khom lưng cầu xin: "Không đánh không đánh nữa, hôm nay liền đến đây thôi, sắp mệt chết rồi."
Hạ Húc làm một động tác hoàn mỹ đem bóng thu hồi, bên cạnh rất nhiều nữ sinh mê mụi nhìn anh.
Vân Nguyệt đã đợi một hồi lâu, cô ta nhẹ nhàng đi tới, đem nước đưa cho Hạ Húc, trên mặt mang theo tí xấu hổ cùng ý cười mong đợi.
Ttrong nháy mắt kia lúc Hạ Húc bước tới, trong nội tâm cô ta phảng phất như có hoa nở rộ.
Nhưng là Hạ Húc cũng không có dừng lại bên người cô ta, vậy mà lại trực tiếp lướt qua cô, đi tới trước mặt Nguyễn Tinh Loan.
Mở miệng nói: "Nước đâu?"
Xung quanh nhiều nữ sinh chờ anh nhận nước như vậy anh lại không muốn, hết lần này tới lần khác muốn đi đến trước mặt cô, làm ra một bộ dáng đòi hỏi.
Nguyễn Tinh Loan bởi vì cử động của anh thoáng giật mình ngây ra một lúc, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh mấy phần. Lần đầu tiên cô đứng trước mặt Hạ Húc có vẻ hơi vụng về, theo trong túi lấy ra một bình nước, đưa cho Hạ Húc.
Hạ Húc tiếp nhận, ùng ục ùng ục uống xong, hầu kết nhấp nhô, có giọt nước theo chiếc cổ thon dài của anh chậm rãi chảy xuống.
Nguyễn Tinh Loan cảm giác lòng của mình hiện tại nhảy loạn, mặt còn thật nóng, cô vươn tay sờ lên.
Hạ Húc nhạy cảm liền bắt gặp động tác này, hỏi cô: "Thế nào? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Nguyễn Tinh Loan mau đem tay lùi về, lắc đầu: "Không có."
Vân Nguyệt nhìn thấy một màn này, ngón tay xanh nhạt không tự giác siết chặt.
Nguyễn Tinh Loan đứng bên cạnh Hạ Húc, lúc trước tất cả mọi người đều coi Hạ Húc cùng cô là trời tạo một đôi, luôn là cái dạng này.
Cô ta ca hát khiêu vũ mọi thứ đều ưu tú, cho tới bây giờ đều người nổi bật nhất. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Nguyễn Tinh Loan vừa đến, tất cả những thứ này liền lập tức thay đổi.
Vẻ mặt Vân Nguyệt tràn đầy tức giận hận ý mà nhìn chầm chằm bọn họ.
-
Trở lại phòng học, trên đỉnh đầu chiếc quạt cũ không ngừng lượn vòng, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt tạp âm.
Cũng may hiện tại là ban đêm, bên ngoài đã mát mẻ rất nhiều, gió đêm mát mẻ theo khe hở cửa sổ chui vào, thổi đến khiến lòng người đầy thỏa mãn.
Đêm nay lại là mập mạp đi kiểm tra, Nguyễn Tinh Loan vốn dĩ đang ngẩng đầu trông về phía xa, hướng con mắt nghỉ ngơi một chút, khi nhìn thấy một bóng người, cô phản ứng hết sức nhanh nhạy chọc chọc người bên cạnh.
Hạ Húc bừng tỉnh, Mặt Nguyễn Tinh Loan không đổi sắc lẩm bẩm một câu: "Mập mạp."
Hạ Húc hiểu ý, phối hợp dáng vẻ ngồi đoan đoan chính chính học tập.
Nếu là ngày trước, mập mạp đứng ở trước mặt anh, anh cũng không có chút biểu lộ gì.
Tại cửa phòng học, mập mạp xem xét vài lần, trên mặt nghi hoặc.
Hôm nay thật sự là kỳ quái, chẳng những không có người đi nhà xí, trong phòng học còn rất yên lặng.
Trong lúc nhất thời ông ta hoài nghi chính mình có phải hay không tiến vào sai lớp học.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Hạ Húc mấy người bọn hắn vẫn là nằm dài trên bàn, đại khái là quá lâu không có vận động, một ngày này dùng sức quá độ, cho nên hiện tại mới lộ ra dạng vẻ mệt mỏi này.
Trương Tử Hạo lại đến đây phân phó vài nhiệm vụ của mấy ngày kế tiếp, buổi sáng là chạy bộ, giữa trưa nghỉ ngơi, buổi chiều lại luyện tập, tự học buổi tối kết thúc còn phải đi chạy vài vòng.
Kỷ Tu Trạch nghe xong, trực tiếp muốn ngất.
Mệt thì mệt, tuy nhiên không ai ai phản đối.
Lúc trở về, Hạ Húc nằm trên xe đã ngủ thiếp đi.
Chú Lý hỏi: "Hôm nay thế nào? Thiếu gia trông rất mệt mỏi?"
Nữ hài nhẹ giọng đáp: "Cậu ấy tham gia một trận thi đấu bóng rổ, hôm nay bắt đầu huấn luyện."
"Khó trách, có điều thiếu gia vậy mà lại tham gia cuộc thi như vậy, thật bất ngờ."
Nguyễn Tinh Loan nghi ngờ nói: “Trước kia cậu ấy không tham gia hoạt động sao ạ?"
Chú Lý thở dài một hơi: "Đúng vậy, từ khi phu nhân qua đời, thiếu gia tự bế một đoạn thời gian rất dài, đến sau cả người liền biểu hiện rất lười nhác. Tiểu thư đừng nhìn dáng vẻ cậu ấy cái gì cũng không thèm để ý, kỳ thật trong lòng cậu ấy, so với ai khác đều trọng tình trọng nghĩa hơn hẳn."
Nguyễn Tinh Loan nhớ tới nguyên nhân anh dự thi, anh nói: "Không nhìn thuận mắt đám học sinh kia."
Là bởi vì anh bị những người kia khi dễ qua, cho nên mới tức giận muốn tham gia sao?
Hạ húc ngủ thiếp đi, vẻ mặt hiền hòa đi rất nhiều, không giống bình thường mà ngạo kiều, cũng không có dạng lạnh lùng như trước.
Cô lấy xuống áo khoác đồng phục của mình, muốn khoác cho anh, Hạ Húc lại bừng tỉnh.
Nguyễn Tinh Loan lui về sau, cô cho là anh sẽ ghét bỏ nói: "Tôi không cần đồ của người khác đã mặc qua."
Ai ngờ Hạ Húc lại nói: "Ban đêm gió có hơi lớn, chính cô mặc đi, tôi không lạnh."
Chú Lý tại phía trước mặt cười đến ý vị thâm trường.
-
Vừa rạng sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Hạ Húc hiển nhiên có chút ngủ không đủ giấc.
Lúc xuống lầu vẫn là ngáp không ngớt, Mai di lo lắng hỏi: "Thiếu gia, tối hôm qua cháu lại thức suốt đêm chơi game sao?"
"Không có, cháu nằm xuống liền ngủ, làm sao có thời giờ chơi game."
Hai người tùy tiện ăn một chút, lại mang theo hai cái sandwich, lúc này mới đến trường học.
Sớm đến sau giờ tự học, Trương Tử Hạo liền đến thúc giục bọn họ đi chạy bộ.
Hạ Húc vốn là không ngủ đủ, trên người mang theo chút ám khí.
Trương Tử Hạo đến gọi anh, còn có chút sợ hãi, không dám lên phía trước.
Cũng may Hạ Húc tự tỉnh lại, tuy là không vui, nhưng mười phần chỉnh tề đứng dậy đi huấn luyện, còn đem Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương đều túm ra ngoài.
Tống Sơ Dương kêu rên không thôi.
Trong trường thi đấu bóng rổ là rút thăm quyết định, từ lớp mười đến lớp mười một, từng lớp học ngẫu nhiên hình thành đội nhóm, lớp mười hai không tham dự.
Trận đấu thứ nhất là cùng lớp mười một ban (sáu) thi đấu, bọn họ thắng một cách rất dễ dàng.
Mấy ngày kế tiếp, đội ngũ của Hạ Húc cơ hồ là mọi việc đều thuận lợi. Thi đấu trong trường học cuối cùng cũng đến trận cuối, nhưng cũng không quá khó.
Ngày đó lão Hà lên lớp, vui vể đến mức cười không khép được miệng.
Vừa đến đã khen bọn họ ——
“Lần này các em thi đấu biểu hiện quá tốt rồi, trường học còn trông cậy vào các em lần này có thể cầm giải nhất giải đấu vòng tròn thành phố về đấy."
"Biểu hiện tốt một chút!"
Tiết khóa lên lớp của lão Hà từ trước đến nay chưa từng vui vẻ như vậy, tinh thần giảng bài đều phấn chấn hẳn.
Sau khi tan học, Kỷ Tu Trạch nói đùa: "Tớ nghe nói lần này trường học họp, đem lão Hà khen đến nở hoa rồi. Phải nói lão Hà cũng thật là thảm, phải gánh vác lớp chúng ta. Trừ Vân Nguyệt ngẫu nhiên ra ngoài khiêu vũ ca hát cầm giải thưởng về, lão Hà thật không có ai khác đem ra so sánh được ha ha ha ha...
Hạ Tuyết quay đầu chọc cậu: "Cậu nói sai rồi, lão Hà còn có người để khen mà, có Tinh Loan cùng Tống Sơ Dương."
"Hai người bọn họ sớm muộn sẽ đi bồi ban nhất, cậu cho rằng bọn họ sẽ ở lớp chúng ta mãi sao."
Kỷ Tu Trạch đột nhiên nói đến cái này, ba người xung quanh sắc mặt cũng dần dần có chút không đúng.
Cậu tranh thủ thời gian cứu nguy: "Uy uy uy, các cậu sao vậy? Không phải đều cùng một trường học sao, dáng vẻ như vậy là muốn làm gì a?"
Hạ Tuyết mặc kệ cậu, Hạ Húc đi ngủ, Nguyễn Tinh Loan cúi đầu xoát đề.
Kỷ Tu Trạch như ăn phải quả đắng, phối hợp yên lặng thở dài một cái.
Quay đầu tiếp tục chơi game.
-
Ban đêm Nguyễn Tinh Loan có chút đau đầu, sắc mặt vừa đỏ lại nóng lên.
Hạ Húc phối hợp áp tay lên trán của cô, khuyên nhủ: "Đến phòng y tế nghỉ ngơi đi."
Nguyễn Tinh Loan khoát khoát tay: "Không cần, sau khi tan học sẽ đi."
Hạ Húc nhìn không vừa mắt bộ dáng quật cường này của cô, thấy cô không nghe lời, uy hiếp nói: "Chính cô đi hoặc là tôi cùng cô đi, cô chọn một."
Nguyễn Tinh Loan hơi có vẻ bất đắc dĩ nhìn anh một lần, ánh mắt có mấy phần đáng thương: "Chính tớ tự đi."
Cô tìm lớp trưởng xin nghỉ, thân ảnh gầy gò theo phòng học rời đi, lúc đầu Hạ Húc muốn chợp mắt một lúc, nhưng lại không ngủ được, dứt khoát đem nhưng bài thi kia của Tinh Loan xem qua.
Thế nhưng anh xem lại không hiểu.
Bên người đột nhiên thiếu mất một người, vậy mà anh lại cảm thấy có chút vắng vẻ, sớm biết như vậy liền đi cùng cô.
Nếu vậy đã không nhàm chán như bây giờ.
Nửa giờ sau, Nguyễn Tinh Loan vẫn chưa về.
Buổi tối tiết tự học sắp tan, Hạ Húc gọi điện thoại cho cô.
"Thế nào bây giờ vẫn chưa về?"
Nguyễn Tinh Loan còn chưa kịp trả lời, bị đau kêu một tiếng.
Bác sĩ nói: "Kiên nhẫn một chút, bắp chân rất nhỏ bị trật, có thể sẽ có chút đau."
Đột nhiên tim Hạ Húc đập dồn dập, giọng nói tăng thêm mấy phần gấp gáp, anh lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tại lớp học mọi người đều dùng ánh mắt lo sợ nhìn anh, lại là ai ăn gan hùm chọc giận anh.
Nguyễn Tinh Loan nhịn đau, thấp giọng nói: "Không có việc gì, vừa rồi sơ ý từ trên bậc thang ngã xuống."
"Cô đợi tôi, tôi lập tức đến ngay."
Kỷ Tu Trạch lo lắng hỏi: "Húc ca, thế nào?"
Hạ Húc trên người hàn khí bùng phát, anh thấp giọng nói: "Có việc."
Sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Hạ Húc gấp gáp chạy tới phòng y tế, bác sĩ đang giúp cô dùng khối băng thoa chân, mắt cá chân sưng đỏ lên một mảng to.
Nhìn dáng vẻ cô cắn chặt răng nhịn đau, trong lòng Hạ Húc nhất thời co rút lại.
Anh không rõ loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng anh thật sự rất lâu đã không có quan tâm một người nào đến như vậy.
Nguyễn Tinh Loan còn an ủi anh: "Tôi không sao."
Hạ Húc lo lắng nhìn cô một chút, trách mắng nói: "Thế nào lại không cẩn thận như vậy? Đi mà cũng có thể té."
Lúc đầu Nguyễn Tinh Loan không muốn nói, nhưng nhìn thấy anh như vậy, trong lòng ủy khuất đột nhiên bị phóng đại lên, cô cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Hẳn là có người đẩy tôi."
Hạ Húc sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nguyễn Tinh Loan nói: "Khi nhỏ tôi có bệnh quáng gà, không thấy rõ người, lúc tại lầu hai, giống như có người từ phía sau đẩy tôi một phen, cho nên mới lăn từ trên xuống dưới."
Hạ Húc lông mày nhíu chặt.
"Lầu hai lối đi nhỏ camera theo dõi đã hỏng." Hạ Húc nói.
Nguyễn Tinh Loan gật gật đầu: "Ừm."
Hai người liếc nhau một cái, đều biết là có người cố ý, bằng không thì cũng sẽ không chọn ra tay tại lầu hai.
Hạ Húc dự định chuyện này từ từ sẽ tính, anh mở miệng chất vấn: "Rõ ràng bị thương, vì cái gì không gọi điện thoại cho tôi, cô tự mình gánh chịu, sẽ chỉ làm vết thương càng ngày càng nghiêm trọng."
Nguyễn Tinh Loan chột dạ cúi thấp đầu, không dám trả lời anh.
"Nhìn tôi." Hạ Húc nghiêm túc nói.
Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vẫn còn có chút không biết phải làm sao.
Có đôi khi Hạ Húc quá cường thế, làm cô không có cách nào trốn tránh được ánh mắt nóng bỏng kia.
" Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là người một nhà, tôi là người cô có thể dựa vào, có biết không? Không quản là chuyện gì phát sinh, tốt xấu, cô đều có thể nói cho tôi. Dù là cô nói điều gì, tôi đều tin tưởng."
Lần này đột nhiên xuất hiện lời nói này của anh, đáy lòng Nguyễn Tinh Loan nổi lên một tầng lại một tầng gợn sóng, chúng cuồn cuộn, điên cuồng càn quét toàn thân cao thấp tại mỗi một nơi hẻo lánh của cô.
Cô chưa từng nghĩ qua sẽ dựa vào ai đó, nhưng bây giờ, nam sinh này đứng trước mặt cô, lời nói kiên định: "Tôi sẽ không điều kiện mà tin tưởng cô, tôi là người cô có thể dựa vào."
"Uy, cô đừng khóc a, cô là cô gái không thích khóc mà phải không."
Nguyễn Tinh Loan phá cười ra tiếng, cô gật gật đầu: "Ừm."
Sau khi tan học, Kỷ Tu Trạch,Tống Sơ Dương còn có Hạ Tuyết bọn họ đều chạy tới.
Hạ Húc đem sự tình đại khái nói qua một lần, Hạ Tuyết giận dữ nói: "Ai lại độc ác như vậy?"
Kỷ Tu Trạch cũng nói rất nghiêm túc: "Đừng để tớ bắt được, nếu không tớ sẽ giết chết hắn, vậy mà dám khi dễ tiểu tiên nữ của chúng ta."
Vốn dĩ Nguyễn Tinh Loan tưởng rằng, sẽ không có người nào tin tưởng mình.
Trừ Hao Tử Nha Thiêm còn có Tống Tự cùng cô lớn lên kia, đã rất lâu không có người nào vô điều kiện mà tin tưởng cô như vậy, cho nên lúc ấy cô mới do dự nói hay là không, dù sao cô cũng không có chứng cứ.
Tống Sơ Dương không có lên tiếng, giống như suy nghĩ cái gì.
Kỷ Tu Trạch chọc chọc hắn: "Cậu nghĩ gì thế?"
Tống Sơ Dương sau khi suy tính mới nói: "Tiết 1 tự học, tớ giống như đã nhìn thấy Lê Tử San từ bên ngoài tiến đến, bước chân rất vội vàng, nhìn qua kỳ kỳ quái quái."
Kỷ Tu Trạch "Thảo" một tiếng, mắng: "Lại là cô ta, có bị bệnh không."
Ánh mắt Hạ Húc tối đen như mực ngập tràn lãnh ý, Tống Sơ Dương khuyên anh: "Húc tử, trước tiên đừng xúc động, cũng không nhất định là cô ta. Tuy là tại lầu hai lối đi nhỏ camera theo dõi hỏng, nhưng phía trên mấy cái camera khác lại không hỏng, chúng ta đi xem thử, khoảng thời gian xảy ra chuyện này có người đi xuống hay không liền sẽ biết rõ."
Hạ Tuyết ủng hộ: "Đúng thế, phía trên máy theo dõi không hỏng, chúng ta nhờ trường học tìm là sẽ biết người nào đẩy Tinh Loan rồi."
Cái này độ khó không lớn, đêm đó Hạ Húc liền gọi điện thoại cho Hạ Nhân.
Hạ Nhân nghe tin Nguyễn Tinh Loan xảy ra chuyện, lập tức cấp trường học gọi một cuộc điện thoại.
Hạ gia đầu tư một khoảng tiền rất lớn vào trường học, hơn nữa ông lại là vì đám trẻ của mình mà ra mặt, trường học tự nhiên sẽ răm rắp nghe theo.
Hạ Húc bọn họ đi tới phòng quan sát nhìn camera, thân ảnh Lê Tử San quả nhiên xuất hiện ở trong tấm hình, lúc đến lầu hai, liền không thấy bóng dáng.
Mà Lê Tử San vì che giấu, cố ý đi vòng cầu thang khác.
Hạ Húc sau khi xem xong, sắc mặt cũng thay đổy.
Trở lại phòng học, Tống Sơ Dương sợ anh làm ra chuyện gì, vội đem anh ngăn lại, sai sử Kỷ Tu Trạch: "Cậu mau kêu Lê Tử San ra ngoài."
Lê Tử San ngay từ đầu còn cao hứng, Kỷ Tu Trạch rốt cục cũng chủ động tìm gặp cô ta.
Nhưng khi nàng ra ngoài nhìn thấy Hạ Húc cái kia lạnh như băng thần sắc, nàng vô thức hướng trong phòng học chạy, Kỷ Tu Trạch chế trụ cổ tay của nàng đem nàng tóm ra tới.
Tống Sơ Dương đe dọa hỏi: "Tại sao phải đẩy Tinh Loan xuống lầu?"
Lê Tử San làm ra một bộ "Tôi cái gì cũng không biết", dáng tươi cười cứng đờ hỏi: "Các cậu nói cái gì đó, tôi không hiểu gì cả."
Khí tức Kỷ Tu Trạch trên tay dần dần tăng thêm: "Cô còn ở nơi này giả ngu, chúng tôi đã nhìn bên trong máy theo dõi thấy được toàn bộ hành động của cô."
Lê Tử San không để ý tới nhiều như vậy, phản bác nói: "Tớ không có làm, có bản lĩnh thì các cậu đem bằng chứng ra đây, đem tớ đối chứng, đến cùng là cái tay nào của tớ đẩy cô ta."
Kỷ Tu Trạch không nghĩ tới người này tâm tư độc ác coi như xong, lại không nghĩ đến da mặt dày đến vậy, thực sự so với cậu còn dày hơn không biết bao nhiêu lần.
Hạ Húc một mực đang nổi giận đột nhiên tránh thoát khỏi tay Tống Sơ Dương cười lạnh nói: "Tôi đã cho cô cơ hội, cô đã không trân quý, thì cũng đừng trách tôi vô tình."
Cho tới bây giờ Lê Tử San cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ Hạ Húc tức giận đến như vậy, trong lúc nhất thời chân cô ta có chút mềm nhũn cả ra...