Lúc mấy người Hạ Húc đi vào trong, Lê Tử San vẫn còn đứng sững tại chỗ.
Đồng bọn của cô ta đi lên, nhìn thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, hỏi: “Cậu làm sao thế?"
Cả người Lê Tử San giống như đã mất đi trọng tâm, đổ sập vào ngực cô ta, nhỏ giọng nức nở.
Lúc đầu cô ta cũng không muốn làm ra loại chuyện như vậy, thế nhưng lúc ấy không biết lại làm sao, vừa nghĩ đến camera đã hỏng, thì sẽ không có người nào biết, cho nên liền...
Đám bạn cô ta cảm thấy cô ta khóc đến có chút quái lạ, hỏi cái gì cũng không chịu nói, sau khi an ủi vài câu, cũng dần dần không kiên nhẫn nữa.
"Ổn rồi, sắp vào lớp, mau vào thôi."
Hạ Húc trầm mặt, Kỷ Tu Trạch thăm dò sắc mặt hỏi anh: "Húc ca, cậu đừng xúc động, cô ta không chịu thừa nhận, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Hạ Húc nhẹ nâng lên ánh mắt, vừa vặn quét đến trên người Lê Tử San, Lê Tử San chột dạ quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hạ Húc, bước chân luống cuống trở về chỗ ngồi của chính mình.
Trâu Oánh Oánh bị cô ta va vào một phát, ở phía sau bất mãn thì thầm một câu: "Cậu làm gì vậy, hôm nay cứ như người mất hồn."
Hạ Húc nhẹ nhàng lấy lại tinh thần, Kỷ Tu Trạch không khỏi rùng mình một cái.
Ánh mắt của Húc ca vừa mới kia có chút dọa người nha, đừng nói Lê Tử San, cậu nhìn thấy cũng có chút sợ hãi.
Nguyễn Tinh Loan giật giật góc áo của anh, Hạ Húc quay đầu, ánh mắt sắc bén lúc này mới nhu hòa một ít.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Còn đau sao?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu: "Không đau, tớ không sao."
Cô nghĩ muốn vươn tay ra vuốt lên đôi mắt của anh, nhưng ngón tay vừa giơ đến giữa không trung, chợt ý thức được có chút không thích hợp, lại buông xuống.
Hạ Húc hiểu ý tứ của cô, an ủi: "Không có việc gì, tôi sẽ xử lý tốt."
Cho tới giữa trưa, Hạ Húc không có cách nào ngủ được, giống có đang có tâm sự dồn nén.
Buổi chiều tiết 1 là tiết của Lê Trinh, Lê Trinh nhìn thấy mọi người một chút hào hứng đều không có, cả người đầy mệt mỏi, liền đề nghị: "Hạ Húc, em đứng lên hát một bài, giúp mọi người tỉnh ngủ. Các em xem từng người các em đi, đều uể oải thành hình dáng gì."
Hạ Húc vốn là con người nghệ thuật, anh đặc biệt thích ca hát, cho nên Lê Trinh đưa ra đề nghị này, anh cũng sẽ không từ chối.
Nhưng là hôm nay, anh lạnh nhạt không phản ứng, chậm chạp không có trả lời.
Kỷ Tu Trạch va vào một phát trên bàn của anh: "Húc ca, hát một bài thôi, đã lâu lắm rồi tớ không nghe cậu ca hát."
Hạ Húc không đáp lại.
Kỷ Tu Trạch lại khuyên: "Tiểu tiên nữ tới lâu như vậy, cũng chưa có nghe cậu hát qua đâu." Kỷ Tu Trạch hướng Nguyễn Tinh Loan cười một tiếng: "Tiểu tiên nữ cậu cũng nghĩ như vậy đúng không?"
Nguyễn Tinh Loan không biết cậu ta tại sao lại đánh chủ ý lên trên người mình, cô phối hợp đáp: "Ừm.". ngôn tình hay
Hạ Húc quay đầu hỏi cô: "Thật sự muốn nghe?"
Câu nói này như có như không một chút cưng chiều ở trong đó, Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng như hẩng một nhịp.
Cổ đột nhiên có chút khô, một ít bạn học đang chăm chú nhìn vào cô, cô cấp tốc lên tiếng ừ.
Vừa mới nói xong, Hạ Húc cũng không chút nhăn nhó mà đứng lên.
Vừa rồi đoạn đối thoại của hai người tuy không lớn, nhưng chung quanh mọi người đều có thể nghe rõ.
Vân Nguyệt nhìn thấy một màn này, trong lòng dâng lên một trận kinh hãi. Cô ta đè xuống cảm xúc lăn lộn đang dâng trào, ngón tay nắm thật chặt thành quả đấm.
Bài hát mà Hạ Húc chọn là «Take Me To Your Heart », tiếng hát của thiếu niên trong suốt ôn nhu lan tỏa khắp phòng học.
Các bạn học cả đám đều dùng ánh mắt kinh diễm sùng bái nhìn anh, Hạ Húc ngạo kiều cùng lạnh lẽo giờ phút này giống như đóa hoa tuyết trắng cao lãnh, làm lòng người kìm lòng mà mê mụi anh.
Anh hát----
"Take me to your heart take me to your soul "
"Give me your hand and hold me "
"..."
Cái âm tiết cuối cùng rơi xuống, Hạ Húc quay đầu lại nhìn Nguyễn Tinh Loan, Kỷ Tu Trạch bắt gặp liền phát ra tiếng cười ý vị thâm trường.
Hạ Tuyết hỏi cậu: "Cậu cười cái gì?"
"Không có gì."
Húc ca của cậu dường như sắp yêu rồi...
Lê Trinh có chút thỏa mãn nhìn Hạ Húc, nhắc nhở mọi người: "Các em nếu như bình thường, lúc nghỉ không có chuyện gì làm liền có thể nghe thêm nhiều bài hát tiếng Anh, xem phim Mỹ, điều đó sẽ rất giúp ích cho các em nâng cao trình độ tiếng anh."
Tinh thần mọi người rốt cục cũng khôi phục lại, Lê Trinh tiếp tục giảng bài.
Tiết khóa buổi chiều tất cả đều hoàn thành, Nguyễn Tinh Loan dự định cùng Hạ Tuyết đi tới nhà ăn ăn cơm.
Hạ Húc lại không cho phép.
Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn qua anh, miệng nhỏ có chút muốn phản bác, nhưng lại không dám mở miệng.
"Cô ngồi tại phòng học nghỉ ngơi, đợi chút nữa tôi mang hai phần cơm lên cho các cậu."
Trong đầu Hạ Tuyết hiện lên mấy cái dấu chấm hỏi, đây là ý cũng không cho phép cô đi ăn cơm?
Hạ Húc nói với Hạ Tuyết: "Làm phiền cậu ở lại trong phòng học chăm sóc cô ấy, có thể chứ?"
Hạ Húc đây là nhờ vả cô?
Hạ Tuyết vội vàng đần độn gật đầu: "Có thể có thể."
Kỷ Tu Trạch bị bộ dáng ngốc ngốc của cô làm vui vẻ, cậu từ phía sau gõ một cái lên đầu của cô, Hạ Tuyết bất mãn trừng mắt liếc cậu một cái.
-
Hôm nay thời gian huấn luyện của bọn họ rất ngắn, cách giờ lên lớp còn nửa giờ, cho nên liền sớm trở về.
Trên tay Kỷ Tu Trạch cầm theo mấy hộp cơm, Hạ Húc thì cầm theo hai ly trà sữa.
Anh lấy ra một ly đưa cho Hạ Tuyết, một ly khác đặt trước mặt Nguyễn Tinh Loan.
Nguyễn Tinh Loan ngửa đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt trong suốt tĩnh mịch của Hạ Húc, nhẹ giọng mở miệng: "Cám ơn."
Hạ Tuyết đem đồ ăn đặt ở trên mặt bàn, hai người cười cười nói nói, sau khi ăn xong, nhiệm vụ ném rác rưởi liền giao cho Kỷ Tu Trạch.
Kỷ Tu Trạch cảm thấy mình hiện tại giống như một tiểu bảo mẫu, là một tiểu bảo mẫu bất đắt dĩ.
Tự học buổi tối là thời gian tốt nhất nghỉ ngơi.
Bởi vì huấn luyện quá mệt mỏi, Kỷ Tu Trạch đến game cũng vứt, cậu gục xuống bàn ngủ say.
Sau khi trôi qua một khoảng thời gian, Hạ Húc ra hiệu cho Kỷ Tu Trạch.
"Đợi tí nữa tan học đi ngăn Lê Tử San lại."
"?"
Hạ Húc không nói lại lần hai.
Kỷ Tu Trạch: "..."
Kỷ Tu Trạch âm thầm chửi bậy, Húc ca mỗi lần đều như vậy, lúc nào tìm cậu hỗ trợ cũng chỉ nói một nửa, đáng ghét.
Tự học buổi tối, sau giờ học, Lê Tử San liền vội vàng lôi kéo Trâu oánh oánh cùng Vân Nguyệt trở về, tâm tình Vân Nguyệt không tốt, lạnh lùng nói ——
"Nếu cậu sốt ruột, cậu liền đi trước."
Lê Tử San không để ý được nhiều như vậy, nhìn Hạ Húc một chút, cô ta yếu ớt nói: "Vậy tớ đây đi trước."
Vân Nguyệt không nghĩ tới cô ta thật sự ý định không đợi mình, sắc mặt nháy mắt liền hóa đen.
Lê Tử San vừa bước tới cửa, Kỷ Tu Trạch đã nhanh chóng đem người ngăn lại.
Cậu ung dung cười nói: "Chớ vội đi nha, chúng ta còn có sổ sách chưa tính toán rõ ràng đâu."
Lê Tử San muốn chạy, thậm chí còn cắn Kỷ Tu Trạch một ngụm.
Kỷ Tu Trạch mắng một tiếng, nhịn đau giữ chặt lấy tay của cô ta, đem người bắt trở về.
Dù sao là sự tình mà Húc ca phân phó, dù có khóc cũng phải làm đến cùng.
Lê Tử San bị bắt trở về vị trí ban đầu, cô ta năn nỉ nhìn về phía Vân Nguyệt cùng Trâu oánh oánh hai người bọn họ, cầu khẩn nói: "Oánh oánh, các cậu chờ tớ một chút được không."
Vân Nguyệt cười lạnh nói: "Vừa rồi không phải vội vã bỏ lại bọn tớ sao, hiện tại lại bắt chúng ta chờ cậu, cậu thật khôi hài?"
Trâu oánh oánh khuyên nhủ: "Nguyệt nguyệt, nếu không chúng ta chờ đợi cậu ấy đi."
Vân Nguyệt nắm tay hất lên: "Muốn chờ thì cậu tự đợi, tớ đi trước."
Trâu oánh oánh do dự nhìn Lê Tử San một chút, sau đó lập tức đuổi theo sát, còn hô lớn: "Nguyệt nguyệt, cậu đừng nóng giận, chờ tớ một chút."
Lê Tử San tuyệt vọng gục đầu.
Kỷ Tu Trạch ở một bên xem trò vui, cảm thán một tiếng: "Tình cảm của hoa tỷ muội quả nhiên là nhựa plastic."
Học sinh trong phòng học đều lục tục sắp đi hết, Hạ Húc còn không có động tĩnh.
Cũng may hôm nay Hạ Húc sớm nói với Trương Tử Hạo xin phép nghỉ một ngày không huấn luyện, nếu không Kỷ Tu Trạch sắp gấp đến phát khóc, đã muộn như vậy rồi.
Đến cuối cùng, trong phòng học liền chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Lê Tử San căm hận nhìn Hạ Húc, uy hiếp nói: "Có bản lĩnh cậu liền lấy ra chứng cứ, làm việc này bắt ép tớ thật hèn hạ."
"Tôi đây lập tức liền cho cô thấy cái gì gọi là chứng cứ." Lời nói của Hạ Húc mỗi chữ mỗi câu rơi xuống đè nặng lên đầu Lê Tử San, dũng khí vừa rồi của cô ta không dễ dàng gì nâng lên lại đổ ầm xuống.
Trong khoảnh khắc lại tan tác vỡ vụn.
Cô càng lúc càng muốn khóc, cuối cùng sợ hãi cầu tình nói: "Thật không phải là tôi, các cậu bỏ qua cho tôi đi."
Hạ Húc không thèm để ý cô ta, nói với Kỷ Tu Trạch: "Đem người tới lầu hai."
"Được."
Hạ Tuyết đi theo Kỷ Tu Trạch hấp tấp đuổi theo, trong phòng học Tống Sơ Dương nhìn hai người một chút, hắn tuyệt đối không làm bóng đèn, cho nên cũng đi theo.
Chân Nguyễn Tinh Loan bị thương, cô không đi.
Hạ Húc cúi đầu nhìn chân của cô một chút, xoắn xuýt một lần, sau đó đi đến trước mặt Nguyễn Tinh Loan, cúi người, xoay người lại, làm ra một động tác muốn cõng người.
Thấp giọng nói: "Đi lên."
Nguyễn Tinh Loan lập tức sửng sốt, cô chớp chớp đôi mắt, có chút không thể tin nỗi những điều mà mình nhìn thấy.
Hạ Húc duy trì động tác này một hồi lâu, chân hơi tê tê, anh quay đầu nhìn lại, thấy Nguyễn Tinh Loan căn bản không có nhúc nhích.
"Cô thất thần làm gì? Còn không mau đi lên."
Nguyễn Tinh Loan hoảng hốt: "Như vậy không tốt đâu?" Thanh âm cô kỳ thật mềm mại ôn nhu, lúc nói lời này, nghe tựa như đang làm nũng.
"Nếu cô không tự đi lên, vậy tôi liền bế cô xuống dưới, được không."
Hạ Húc biết tiểu cô nương này sợ cái gì, mỗi lần phải dùng uy hiếp mới có hiệu quả.
Nguyễn Tinh Loan không còn lựa chọn nào khác đành nghe theo.
Hảo về sau, Hạ Húc nắm lấy chân cô dùng sức ước lượng, thuận miệng nói một câu: "Quá gầy."
Sắc mặt cô bất chợt đỏ lên.
Giọng điệu này quá thân cận, cô nhớ tới trước kia mỗi lần Tống Tự nhìn thấy cô, kiểu gì cũng sẽ nói lên một câu hệt như vậy ——
"Tinh Loan, em quá gầy, phải ăn nhiều thêm một chút mới được."
Nhưng giọng nói Hạ Húc lại không giống với Tống Tự, có một loại lời nói dù không trực tiếp thể hiện thân mật cùng mập mờ, nhưng trong lòng Nguyễn Tinh Loan lại có cỗ ấm áp đang dần trở nên tán loạn.
Hạ Húc mang người trên lưng đi đến lầu hai, Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương không nói một lời, Hạ Tuyết lại có chút giật mình, đây là Đại Ma Vương hờ hững Hạ Húc mà cô nhận biết sao?
Cô cảm thấy không phải.
"Húc ca, cậu mang tiểu tiên nữ mang đến nơi này làm gì?" Kỷ Tu Trạch hỏi.
Tống Sơ Dương đại khái đã đoán ra Hạ Húc muốn làm gì, Hạ Húc nhẹ nhàng đem người trên lưng buông xuống.
Quay người lại, dáng vẻ bỗng nhiên trầm xuống lạnh lẽo, khí thế hùng hổ.
Hạ Húc từ trong tay Kỷ Tu Trạch kéo người lại đây, Lê Tử San hai tay hai chân đều như muốn nhũn ra, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Hạ Húc đem người tới bậc thang tại hành lang, thân thể Lê Tử San đã hoàn toàn không đứng vững, chỉ cần Hạ Húc buông lỏng tay, cô ta tuyệt đối sẽ từ phía trên này lăn xuống.
Bờ môi cô ta trắng bệch, thập phần hoảng sợ hỏi: "Hạ Húc, cậu muốn làm gì?"
Khóe miệng Hạ Húc khẽ cong: "Hôm qua cô đã làm việc gì đối với cậu ấy, hôm nay tôi sẽ hoàn trả lại cho cô."
Lê Tử San nói anh không có chứng cứ, hiện tại anh đem cô ta từ nơi này đẩy xuống, cũng giống như vậy mà không có chứng cứ.
Lần này, Lê Tử San triệt để hoảng sợ.
Cô ta đưa ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tinh Loan, cầu xin cô: "Tinh Loan, cô mau cứu tôi với, mau cứu tôi, tôi van xin cô."
Nguyễn Tinh Loan lãnh đạm nhìn cô ta.