Giả Ngoan

Chương 20:




Nghiêm túc mà nói, người này thật sự cũng không tính là người quen.

Bọn người này đều là học sinh cá biệt, mỗi lần thấy được Nguyễn Tinh Loan bọn họ đều phải châm chọc khiêu khích một phen mới vừa lòng.

Nguyễn Tinh Loan chưa từng cùng bọn hắn kết bất kì thù oán nào, cũng chưa từng xảy ra xung đột. Tuy nhiên có một số người dường như không gây sự thì không thể sống, cho dù bạn không đụng chạm đến bọn họ nhưng họ cũng phải tìm mọi cách giẫm đạp lên người bạn thì mới hả dạ.

Nguyễn Tinh Loan vừa đến gần, bên cạnh một nữ sinh đang ngồi lập tức đứng lên.

"Nguyễn Tinh Loan, đã lâu không gặp nha, trùng hợp như vậy, học bá chăm chỉ còn có thời gian tới mấy chỗ như thế sao? Không làm mọt sách nữa à?"

Người bên cạnh phát ra tiếng cười.

Sắc mặt Nguyễn Tinh Loan vẫn như trước, khi còn nhỏ, cô không hiểu tại sao luôn có người thích giễu cợt mình như vậy. Đến sau này khi trưởng thành, cô cũng không lãng phí thời gian thêm vào những vấn đề như thế này nữa.

Cô tiếp tục tiến đến gần, xoay người lại cầm lấy túi sách.

Một nam sinh trực tiếp dang tay ra chắn ngang, cố ý không cho cô đi.

"Muốn đi sao?" Nam sinh kia cười đến đặc biệt đáng khinh: "Muốn đi, được cầu xin tôi. Hoặc là, gọi tôi một tiếng ba ba cũng có thể."

Hạ Húc đứng tại lễ tân, vốn dĩ anh không có ý định gây rắc rối, thế nhưng khi nghe nam sinh kia nói như thế, anh trực tiếp từ trên bàn tùy tiện thuận tay cầm một vài đồ vật ném thẳng vào đầu tên kia.

Nam sinh kia ngẩng đầu giận mắng một câu: "Mẹ nó, ngươi muốn chết."

Loại chuyện đánh nhau này, Hạ Húc chưa từng có khái niệm sợ hãi.

Vào những lức như thế này, Hạ Húc còn có thể tao nhã xoắn lên tay áo, bộ dáng thập phần đẹp trai.

Người nam kia không thèm suy nghĩ lập tức lao đến, làm bộ muốn đánh nhau, liền bị một quyền của Hạ Húc quật ngã trên mặt đất.

Hắn ta hùng hùng hổ hổ nói: "Đứng ngay ra đó làm gì, còn không mau tới hỗ trợ."

Trong đó có một cái nữ sinh đặc biệt nhỏ giọng nói ra: "Người kia là Hạ Húc."

"Lão tử quản hắn ta là ai, mau tới giúp đỡ."

Một nam sinh khác khuyên hắn: "Nếu không việc gì thì bỏ qua đi?"

Năm Hạ Húc vừa tiến vào nhất trung đã đem đống lưu manh bên ngoài trường đánh tơi tả, đến mức bọn người kia phải nằm bệnh viện mấy tháng, việc này không chỉ toàn bộ nhất trung đều biết, mà khắp các trường học khác tin tức đều được truyền đi.

Hạ Húc đánh nhau đến nổi danh, sau này anh cũng đã đi yên phận rất nhiều, tuy nhiên dư âm này vẫn để lại bóng ma trong lòng rất nhiều người.

Người được gọi là "Lão đại" kia không cam tâm, cắn răng hung hăng nói: "Lão tử hiện tại không muốn quản hắn là ai."

Làm bộ lại muốn xông tới, kết quả bị Hạ Húc đánh đến nhừ tử, những người còn lại căn bản không một ai dám tiến lên hỗ trợ.

Nhân viên lễ tân vừa vặn thấy cảnh này nóng nảy, uy hiếp nói: "Nếu không dừng tay tôi liền báo cảnh sát?"

Trên trán lão đại kia đã bị đánh đến đổ máu, Hạ Húc từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lộ ra vẻ: "Chỉ cần hắn ta dám đến, tôi liền không sợ mà giết chết hắn".

Nguyễn Tinh Loan nhìn chăm chăm vào bọn người, cô đi qua, lãnh đạm nói: "Đưa túi sách cho tôi."

Mấy nữ sinh kia không còn dám trêu đùa cô, ngoan ngoãn đem túi sách giao nộp.

Tên lão đại kia tự biết đánh không lại, đột nhiên nhếch miệng cười lạnh, ngẩng đầu lên xông vào Hạ Húc nói ra: "Thì ra ngươi thích dạng này mặt hàng, tao cho mày biết, ba cô ta là tội phạm, trên người cô ta chảy dòng máu ô nhục, mày cho rằng cô ta tốt chỗ nào."

Hắn ta nhìn thấy sắc mặt Hạ Húc càng trở nên âm trầm, trong lòng khoái cảm trả thù liền dâng lên càng thêm mãnh liệt, hắn ta cười lớn.

Không tới một giây, Hạ Húc đá một cước nặng nề đạp trên lồng ngực của hắn ta, hắn bị đá đi xa một mét, phía sau đám bạn bè kia cũng không dám tiến lên đỡ.

Phục vụ lễ tân lần này thật sự muốn gọi báo án, Nguyễn Tinh Loan kịp thời ngăn cản phục vụ.

"Đừng gọi, tôi lập tức dẫn cậu ấy đi."

Lễ tân nhìn tiểu cô nương một chút, đối diện với ánh mắt trong trẻo kia của cô, người phục kia vậy mà có chút bỡ ngỡ, sau đó liền yên lặng đem điện thoại trong tay buông xuống.

Nguyễn Tinh Loan đi đến bên người Hạ Húc, nói khẽ: "Đi thôi."

Hạ Húc quay đầu, thoáng nhìn ánh mắt năn nỉ của Nguyễn Tinh Loan, trong lòng anh mềm nhũn, lúc này mới "Ừ" một tiếng.

Trước khi đi, anh đứng tại trước mặt đam người kia, cảnh cáo nói: "Về sau, nếu như bọn mày lại để cho tao nghe thấy những lời như vậy, gặp một lần đánh một lần, đánh tới khi nào bọn mày xuống địa ngục thì thôi."

Lời này của Hạ Húc không phải là đùa, giọng điệu của anh cùng gương mặt lạnh như băng kia khiến bọn người đối diện hoảng sợ.

Đám bạn bè của hắn ta, lúc đầu muốn kéo hắn đi, kết quả nghe thấy lời này sau đó liền đứng im không nhúc nhích, để lại một mình hắn nằm ở nơi đó, giống một cái kẻ chết rũ.

Nguyễn Tinh Loan bình tĩnh quay lại nhìn xem, Hạ Húc quay đầu, ôn nhu một cách tự nhiên nắm lấy tay cô, còn tại bên tai cô ấm áp nói: "Chúng ta đi."

Hai người đưa mắt nhìn lướt qua một lần rồi rời đi, lễ tân nhìn thấy liền thở dài một hơi.

Lại một đợt người tiến vào nhà ma đã đi ra, phục vụ hỏi: "Các anh chị còn muốn đi vào không?"

Đến lúc này, ai mà còn tâm tình, mua vé cũng đã hết hiệu lực, bọn người kia đành hậm hực mà về nhà.

Hạ Húc nắm tay Nguyễn Tinh Loan trở về, Kỷ Tu Trạch nghi hoặc đặt câu hỏi ——

"Các cậu cái này, cầm cái túi sách cũng phải nắm tay?"

Hạ Húc buông tay ra, sắc mặt lạnh đến cực điểm.

Kỷ Tu Trạch kịp thời phản ứng lại, ánh mắt dời về phía Nguyễn Tinh Loan, hỏi cô: "Húc ca đây là thế nào?"

Lúc cô xoắn xuýt không biết có nói hay không nói, Hạ Húc đã lạnh lùng đáp: "Không có việc gì."

Uống xong đồ uống lạnh, lại ăn một ít món điểm tâm ngọt, căn bản mọi người ai nấy cũng đã no ự, tiếp theo ai về nhà nấy.

Bởi vì tâm tình Hạ Húc không tốt, cho nên không gọi điện thoại cho chú Lý, Nguyễn Tinh Loan yên lặng đi phía sau anh.

Hai người đi tới trạm xe buýt, xe vừa vặn đến trạm, mặt Hạ Húc không chút thay đổi bước lên xe, Nguyễn Tinh Loan theo sát cũng bước lên.

Nói thật, cô không rõ Hạ Húc vì cái gì mà tức giận. Người cũng đã đánh, tức cũng đã tức rồi, hơn nữa người bị mắng cũng không phải anh nha.

Kỳ thật, chính Hạ Húc cũng không biết mình làm sao.

Có thể là vì vừa rồi nhìn thấy bộ dáng của Nguyễn Tinh Loan không thèm để ý kia, lại nghĩ tới cô rõ ràng tốt như vậy, nhưng lại có rất nhiều người ác ý chửi bới cô.

Anh liền cảm thấy rất tức giận, thật quái lạ, anh thậm chí không biết diễn tả cảm xúc này như thế nào.

Xe buýt vừa đến trạm, Nguyễn Tinh Loan từ phía sau chọc chọc anh, nói khẽ: "Đến."

Hạ Húc hờ hững từ trên xe bước xuống.

Nguyễn Tinh Loan đi về phía trước hai bước mới phát hiện tiểu thiếu gia đã dừng chân ngồi tại dãy ghế dài của trạm xe buýt.

Cô quay đầu lại, kề bên cạnh anh ngồi xuống.

Hạ Húc biết cô sẽ không chủ động mở miệng, có thể trong lòng của anh kìm nén đến hốt hoảng. Không biết là vì tính trọng nghĩa phát tác, hay là đơn thuần đối với người con gái này thương tiếc.

Anh chất vấn: "Vì cái gì mỗi lần cô đều không phản kháng?"

Có lẽ dáng vẻ của Hạ Húc quá nghiêm túc, Nguyễn Tinh Loan hiếm khi dỡ xuống một thân phòng bị, cô cười yếu ớt, khóe miệng dao động ra hai lúm đồng tiền.

Cô rất ít cười, mỗi lần cười cũng rất qua loa hoặc đặc biệt miễn cưỡng, cho nên đây là lần đầu tiên Hạ Húc nhìn thấy mà lúm đồng tiền của cô.

Thật dễ thương.

"Tại sao phải phản kháng?" Nguyễn Tinh Loan hỏi lại.

Có lẽ Hạ Húc là không thể ngờ đến cô sẽ trả lời như vậy, anh cho rằng, bị người khác khi dễ, phản kháng là loại bản năng hiển nhiên, căn bản không cần lý do.

Nguyễn Tinh Loan biết anh hẳn sẽ không hiểu được, tiếp theo liền nói: "Bọn họ nói cái gì làm cái gì, tôi đều không để ý, không quan tâm như vậy liền sẽ không bực bội, không tức giận vì cái gì còn muốn phản kháng?"

Hạ Húc không thể nào phản bác cô, có thể loại nhận dạng này anh là sai, nhưng một lần lại một lần nữa im lặng hoặc là nhượng bộ, việc này chỉ làm những người kia càng đối xử với cô thậm tệ hơn.

Tim Hạ Húc như bị một trận lại một trận bực bội lấp đầy, cuối cùng, anh hỏi: "Thật không quan tâm sao?"

Nguyễn Tinh Loan ngơ ngác một chút.

Cô cười nói: "Đã từng quan tâm qua, nhưng đến sau liền chết lặng."

Bởi vì bị trào phúng khi dễ quá nhiều, nếu như trước kia cô từng đi so đo với bọn họ, thời gian khi ấy lúc nào cô cũng thấy khó chịu, cảm xúc dường như bị những vật này lấp đầy, cuộc sống của cô cũng theo đó mà như bọn người kia nói tới thật đáng buồn, thậm chí còn thảm hại hơn.

Từ trong giọng nói của cô, Hạ Húc cảm giác được sự bất đắc dĩ.

Đây không phải là thỏa hiệp, mà là một loại khác phương thức chống lại, anh lớn như vậy, lại chưa từng có trải nghiệm qua cảm giác như thế này.

Hạ Húc đứng dậy, nhìn Nguyễn Tinh Loan, chân thành nói: "Về sau có tôi ở đây, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ức hiếp cô."

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Hạ Húc mới nói: "Đi thôi, về nhà."

"Ừm."

-

Về đến nhà, hai người lần lượt đổi giày.

Dì Mai hỏi bọn họ: "Sao lại tự mình trở về, cháu không gọi Tiểu Lý đến đón sao?"

Hạ Húc đáp lại: "Xe buýt trùng hợp vừa đến, cho nên bọn cháu liền trực tiếp trở về."

"Thì ra là dạng này nha, chơi cả một ngày, cô cậu có mệt không, dì vừa nấu canh hạt sen, giải nóng, hai người các cháu mau tới đây ăn một chút."

"Ừm."

Nguyễn Tinh Loan đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, Hạ Húc không giống như ngày bình thường tốc độ ăn cực nhanh, anh ăn từng ngụm, giống như là nương theo tốc độ của cô.

Mỗi ngày dì Mai nhìn hai người bọn họ đều cảm thấy vui vẻ, bà không có con, nhìn thiếu gia cùng tiểu thư như vậy, đôi khi lại làm cho người ta đau lòng.

"Đúng rồi, điểm tâm các cháu đã ăn xong rồi sao?" Dì Mai hỏi.

Nguyễn Tinh Loan uống một ngụm, ngẩng đầu lên, trả lời: "Dạ, đã ăn xong rồi, các bạn đều nói ăn rất ngon."

"Đợi tí nữa, dì lại làm một chút, cho các cháu dùng cái hộp này bọc lại, ngày mai mang đến trường học ăn."

Nguyễn Tinh Loan muốn nói không cần phiền, nhưng Hạ Húc đã nhanh chóng vượt lên trước trả lời: "Được."

Hai người ăn xong, cùng lên lầu.

Hạ Húc nói cho cô biết: "Trong nhà dì Mai không có việc gì làm, cô không cần lo lắng dì ấy phiền toái, mỗi ngày dì ấy có việc làm cái này cái nọ sẽ vui vẻ hơn, nếu cô nói cái gì cũng không cần, dì ấy không có chuyện gì làm liền sẽ cảm thấy phiền não."

Nguyễn Tinh Loan suy nghĩ gật gật đầu.

Ánh mắt Hạ Húc nhàn nhạt, rút đi tầng lạnh lẽo kia, cả người nhìn qua vừa ôn hòa lại đẹp mắt.

Cô không nghĩ tới, thì ra tiểu thiếu gia cũng sẽ có chút tâm tư quan tâm này.

Ngày thứ hai, quả nhiên dì Mai thay bọn họ chuẩn bị hai chiếc hộp, bên trong đã tràn đầy điểm tâm.

"Dì Mai, đến tối cháu muốn ăn thịt hấp, dì có thể làm không ạ?"

Dì Mai vui vẻ nói ra: "Đương nhiên là có thể nha, tiểu thư, cháu nên như thế này, về sau muốn ăn cái gì, liền nói cho dì Mai di, cháu hãy xem như nhà của mình, không cần phải khách khí."

Nguyễn Tinh Loan nhu thuận cười cười: "Dạ."

Hạ Húc chỉnh túi sách tốt, theo nói một câu: "Dì Mai, ban đêm cháu muốn ăn cá kho."

"Được."

Hai người từ trong nhà ra ngoài, sau khi lên xe.

Hạ Húc khen cô: "Không sai, tiếp thu tốt, trẻ nhỏ dễ dạy."

Nguyễn Tinh Loan trầm thấp "xì" một tiếng, mặc dù có chút khinh thường, nhưng tốt xấu không lạnh lùng như vậy.

Tiểu Lý thúc thúc nhìn thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ như vậy, liền cười nói: "Thiếu gia tiểu thư, chú cảm giác gần đây quan hệ hai người các cháu giống như đã khá rất nhiều, không giống như lúc mới ban đầu, lúc đó, hai người các cháu hờ hững như người dưng, ai cũng không nói chuyện với ai."

Chú Lý làm việc tại Hạ gia cũng đã rất nhiều năm, đối với Hạ Húc chú hiểu rất rõ, thiếu gia hiện tại hẳn đã đem tiểu thư xem như người nhà của mình.

Hạ Húc méo mó đầu, cố ý nói ——

"Ai muốn quan hệ tốt với cô."

Tính ngạo kiều của thiếu gia kia vẫn là không có cách nào sửa đổi được.

Đến đầu hẻm nhỏ thì dừng lại, Hạ Húc không đi một mình nữa, mà là cùng Nguyễn Tinh Loan đi vào, từ cổng trường bước vào trong.

Dọc đường, mọi người đều đổ dồn ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, học sinh của nhất trung là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Húc và nữ sinh cùng nhau đến trường, hơn nữa nhìn qua quan hệ hai người bọn họ còn có vẻ rất thân cận.

Điều này không khỏi khiến người khác có ý nghĩ kỳ quái...