Gạo viết địa chỉ cho bà Thanh, tuy từ làng này sang bên ấy không xa, xong đường lòng vòng khó kiếm. Gạo nói với bà Thanh:
-Thím đi tìm người giúp, nhưng trong tâm thím phải mong muốn hòa giải, và bản thân thím phải ăn năn thì may ra mới được. Chứ thím đi chỉ có mục đích cứu con không thì khó lắm. Đừng nghĩ ma không biết gì, mình nghĩ gì người ta tỏ hết đấy.
Bà Thanh gật đầu hiểu chuyện , Gạo cũng đứng dậy đi về. Việc đã vượt qua tầm kiểm soát, và cũng chỉ còn hai ngày giành sự sống cho thằng Quý, Gạo mong tất cả đều bình an.
Trở về nhà khi mặt trời đã sắp sửa tắt nắng . Đến sân thấy Vui giặt quần áo cho ông Đỏ, còn Hiếu đang cho ông Đỏ ăn. Nhìn cảnh này Gạo cảm thấy nhẹ lòng biết bao nhiêu, không biết Hiếu có tử tế thật hay không, xong sự quan tâm này sẽ khiến ông Đỏ yên tâm và đỡ tủi thân được phần nào.
– Này!cho thầy ăn tử tế vào, chứ sức thầy có hạn, một lần bị đi ỉa nữa là thầy hẹo đấy.
Gạo đi vào nửa đùa nửa thật trêu vợ chồng nhà Hiếu, hắn lườm lườm em gái rồi lại cho thầy ăn ngon lành. Cả ngày dọn không biết bao nhiêu chuồng lợn khiến Gạo mỏi nhừ từ đầu đến chân, về đến nhà là chỉ muốn nằm ệch ra ngủ.
…. Sáng hôm sau, Gạo lại sang phụ con chị lười dọn chuồng. Nghe cái Thảo kể, đêm bên trong phòng thằng Quý có tiếng cười của đàn bà rất rợn, lúc thì lại khóc. Nó cứ lải nhải cả đêm như thế khiến hai người cũng sợ không dám ngủ, đành xuống căn phòng của ông bà Chín nằm tạm.
Bà Thanh theo địa chỉ Gạo viết tìm đến nhà bà thầy mù. Không ngoại lệ khi đi đến đấy, bà Thanh phải bốc số và đợi như bao người . Nhà giàu mà, chẳng ưa đợi lâu bao giờ, và đi đâu bà Thanh cũng chẳng phải xếp hàng thế này.
Lia láu con mắt thấy người nhà bà mù trên hè, bà Thanh đi õng ẹo lên trên đầu hàng, rút trong túi xách ra một sấp tiền, bà nói nhỏ vào tai người đàn ông điều gì đấy không rõ, chỉ thấy người đàn ômg nhận cọc tiền rồi chạy long tong vào. Sau khi xem nốt cho người bên trong, người nhà ra báo tiếp theo là bà Thanh vào khiến người ngồi chờ bên ngoài ý kiến, thật không quá bất ngờ ,bởi người có tiền họ chỉ cần quăng tiền ra thì mọi chuyện đều dễ dàng. Đi theo người đàn ông vào trong, bà cười khinh khỉnh chợt nghĩ:”hóa ra thầy cũng chỉ là con người, mà người thấy tiền thì chẳng ai chê khi nào”.
Bà Thanh cũng được dẫn vào cái buồng cũ để gặp bà mù. Thấy tiếng bước chân của bà thanh cồm cộp vào, bà mù im bặt. Đợi cho khách ngồi, bà mù cầm cọc tiền vừa nhận ném thẳng vào mặt bà Thanh rồi nói một câu xanh rờn:
– Bất ngờ không con đĩ già?cầm con mẹ mày tiền về. Tao đếch xem cho cái loại nhà mày đâu. Xời, tưởng cầm cọc tiền vào mà ngon đấy, cỡ mày tiền tao cũng di được chết chứ đừng có kiểu lên mặt.
– Kìa bà! Tôi đã nói gì đâu, tôi đã làm gì phật ý bà thế ?
Bà Thanh thấy điệu bộ gắt gỏng của bà mù thì ngạc nhiên, trước giờ bà đi cũng khá nhiều nơi, gặp cũng nhiều thầy bà, xong chưa thấy thầy nào gọi bà câu con đĩ bao giờ. Biết mình phải nhờ vả nên bà Thamh không nổi nóng, chứ phải như người khác bà xé xác lại ngay .
Bà mù cười nhếch mép ,tay vồ lấy tích rượu uống, xong bà lại nhổ toẹt sang bên cạnh. Lau hai bên mép, bà nói:
– Mày là cái con nhà có trại lợn sang đây xem vụ con bé chết sét đánh ám quẻ phải không. Nếu mày đến đây trước vài hôm tao sẽ nói chuyện tử tế, nhưng mày đã không làm thế, nhà mày đã không nghe con bé thóc hay gạo gì đấy cảnh báo. Giờ còn tìm tao làm cái gì? Tao không giúp được đâu, mày về đào huyệt dần cho con trai mày đi , con quỷ ấy nó không tha cho thằng đấy đâu.
Bà Thanh nghe bà mù phán câu nào dựng tóc gáy câu ấy. Bà không thể nào tin được người đàn bà có hai hốc mắt không tròng này lại đoán được người trước mặt là ai, trong khi bà mù cũng chưa một lần nói chuyện với bà Thanh, hàng này còn tiếp xúc với rất nhiều người khác , ấy vậy mà bà nhắc lại việc nhà bà Thanh không sai không lẫn một chi tiết nào khiến bà Thanh càng tin mình đã tìm được đúng thầy giúp.
Vội vàng quỳ xuống lạy lục bà mù, bà Thanh khóc như cha chết, vừa khóc ,bà Thanh phân trần:
– Thầy ơi, thầy cứu nhà con với, nhà con cũng chỉ có mỗi thằng con này là nối dõi, thầy chắc chắn có cách giúp cháu nó. Nếu được, con xin đánh đổi tất cả để đền đáp công thầy.
Bà mù nghe bà thamh khóc thì lặng thimh, một lúc sau bà nói:
– trước khi mày đến đây, con bé Gạo có nhắc mày phải thành tâm không?vậy sao mày không làm? Mày đang muốn người khác cứu con mày, nhưng bản thân mày không chịu nhận lỗi thì ai giúp được mày. Mày nhận lỗi chắc gì nó đã tha mà vênh váo. Thôi, mày đi về đi, số phận cả rồi, tao đến cũng không giải quyết được việc gì đâu.
Bà mù phủi tay nói , bà Thanh liền túm lấy tay bà khóc rít lên :
– Thầy thương con với thầy ơi!thằng Quý là tất cả đối với vợ chồng con, thầy nhân từ giúp đỡ chúng con với, nó có mệnh hệ gì chắc con chết mất thầy ơi.
Bà Thanh khóc nức nở, nước mắt cứ thế nhỏ xuống tay bà mù, cứ mỗi lần bà thamh giãy lên như đỉa phải vôi , bà mù lại im lặng giây lát. Lần này bà thầy nghe thấy giọng bà Thamh hẳn đã thành tâm thật rồi. Bà tặc lưỡi nói:
-Thôi được rồi, mày im cái mồm mày vào, chung quy cũng chỉ tại nhà mày cả thôi,trách ai vào đây được. Rồi mày sẽ nhận ra, có những thứ không phải cứ có tiền là sẽ giải quyết được. Tao giúp mày, không phải tao thương nhà mày, mà tao nể con bé Gạo kia , nó bảo mày đến tìm tao đúng không? Nhưng tao không chắc sẽ giải quyết được chuyện đâu, nên chúng mày ngoài thành tâm ra, thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Bà Thanh gật đầu lia lịa, tuy cũng biết thầy nói không chắc, nhưng giờ bà cũbg không biết vơ vải ai,sợ mất con khiến bà như phát điên, chưa bao giờ, chưa một ai đe dọa bà kiểu này ngoài cô Hường. Nghĩ mới thấy thấm thía, lúc sống đối xử tệ với người ta, lúc người ta chết về báo oán thì sợ không ngủ nổi. Nếu ngày ấy bà không đuổi cô Hường đi, đời nào người ta chết .
– Mà thầy này ,con vẫn còn một cái thắc mắc mà không biết ai giải đáp hộ, đấy là việc cô Hường có bầu với thằng con trai nhà con….
– Mày vẫn không tin là do con mày làm à?
Bà mù hỏi vặn ,bà Thanh e dè đáp:
– Dạ không phải ,ý con là sao cô ấy mang bầu cháu nội con, mà lúc con đuổi cô ấy đi cô ấy không chịu nói. Có một lần cô ấy quay lại khi bụng đã lồi hơn đôi chút, nhưng cô ấy không nói ra chuyện thằng Quý nhà con làm cô ấy có bầu. Lúc ấy cô Hường nói, biết đâu con suy nghĩ lại mà chấp nhận cô ấy thì sao.
Bà mù nghe câu thắc mắc thì bật cười, bởi không ngờ giàu như bà Thanh cũng có khi thắc mắc một câu ngớ ngẩn như vậy, bà mù nói:
– Nó không nói, bởi nó vẫn tin và hi vọng vào thằng con nhà mày ,nếu nó nhận con, nhận vợ, thì chính nó sẽ nói nói chuyện với thầy u để đón vợ con mình về. Nhưng thằng con trai mày chỉ gọi là qua đường với con bé ấy thôi, lúc bầu đã lớn, nó quay lại muốn hỏi một lần nhưng có lẽ con trai mày chối bỏ. Mày nghĩ xem, đứa làm ra sản phẩm nó không chịu trách nhiệm thì còn bắt ai chịu vào đây được. Với lại, mày có chắc là nếu con bé nói nó đang mang trong mình giọt máu nhà mày, mày có chứa chấp nó hay càng đuổi nó đi xa hơn nữa ? Nếu mày tử tế như người ta, con Gạo nó nói ra mọi chuyện thì mày phải thờ cúng nó mới phải , đằng này chẳng phải mày không cho ai làm gì hay sao. Giờ quay ra hỏi cái câu câu như thể mình vô tội vậy. Cái mồm mày rất đĩ nhé con bán lợn!
Bà mù lại chửi khiến bà Thanh lúng túng , đúng thế thật còn gì.
Ngồi nói chuyện một lúc, bà Thanh hỏi tiếp:
– Vậy bây giờ phải làm gì hả thầy? Có phải sắp sửa lễ lạt gì không để con còn biết đường chuẩn bị.
– Tất nhiên phải có rồi, nhưng thay vì mày đi sắm đồ,mày đưa tiền cho con Gạo với vợ chồng nhà ông già làm ở trại lợn mua. Mấy người ấy hôm cúng vong cũng phải có mặt.
Nhắc đến đây, bà Thanh hơi lo, hởi gạo thì bà biết, còn ông bà Chín đi đâu từ hôm ấy bà lại không hỏi. Vả lại, với cái khó tính của hai ông bà, nếu tìm được họ cũng chắc chắn sẽ không quay lại một lần nào nữa. Bà Thanh thật thà kể lại:
– Nói thật với thầy, hai vợ chồng nhà ông Chín nghỉ làm đi từ mấy hôm nay rồi ạ. Con cũng không rõ là đi đâu.
– Hừ! đuổi người ta đi rồi à?bởi người ta muốn giúp mày giúp đứa chết oan kia nên mày đuổi người ta phải không . Thôi!Không sao!nhà ấy đi rồi thì tìm người khác, đứa con dâu mày là chị gái con Gạo phải không, bắt nó đi sắm lễ. Vừa hay nó là vợ thằng kia, nó sắm lễ để công nhận vong là vợ bé cũng hay. Tính ra thì nó là vợ cả, nhưng nếu đúng thì con Hường quen thằbg kia trước, lại có con chung với nhau. Không nhờ con Hường chết , thì làm gì con vợ bây giờ có cửa vào. Nhưng quả báo cũng sắp đến rồi, tránh thế quái nào được .
Bà mù cười nhạt, một lần nữa có người úp mở về cái Thảo khiến bà Thanh tò mò, bà hỏi lại:
– Con dâu con nó thế nào ạ? Hôm cái Hường nhập vào thằng Quý nó cũng nói lấp lửng như thầy vậy. Chẳng lẽ con Thảo này có vấn đề?
Bà mù tiếp tục uống rượu, bà lắc đầu nói:
– Vong chưa muốn kể thì thôi tao cũng không nói thêm. Với lại giờ tao nói ra, chăc chắn mày sẽ không để con đấy yên. Chờ cúng kiếng xong, lúc ấy đuổi nó cũng chưa muộn.
Bà Thanh không biết gì cũng gật, nhưng linh tính mách bảo bà rằng con Thảo có vấn đề gì đó nghiêm trọng liên quan đến thằng Quý và cô Hường, nhưng vì hôm cúng tế quan trọng hơn, bà mù không muốn bà thanh đuổi cái Thảo đi trước. Mọi chuyện không sớm thì muộn tất cả đều sẽ biết, giấu người thì dễ chứ giấu ma quỷ thế nào được.
Cứ ngồi một lúc, bà Thanh lại hỏi thêm một câu:
– Vậy hôm nay ta làm luôn chứ thầy? Làm luôn cho chóng.
– Không phải đợi đến đêm ngày cuối cùng, tức đêm mai mới hành lễ.
Bà Thanh lòng như lửa đốt xót ruột, gặp bà thầy bói xem như ngồi nói chuyện xuông. Không đồng ý, bà Thanh nói lại:
– Làm ngay hôm nay đi thầy, mai thì muộn mất thầy ơi….
– Tiên sư con đĩ này! Tao làm thầy hay mày làm thầy thế? Mày đang ra lệnh cho tao à? Sao hôm tao sai mày làm sớm mày không làm? Giờ còn ngồi giục ,giục cái mả bố mày .
Bà mù chửi rồi quơ tay táng thẳng vào đầu bà Thanh đau điếng, bà Thanh đáp;
– Dạ con không có ý ra lệnh, mà chỉ là do trước đấy con có mượn thầy rồi, mà thầy này cũng bó tay. Cho nên con muốn làm sớm để….
– Để lỡ may mà tao có không làm được thì nhà mày có thời gian tìm thầy khác phải không? Này! Tao nói cho mặt mày biết, mù tao dám lấy đầu mình ra khẳng định, nếu tao không làm được việc này tao thách thằng nào con nào giải nghiệp được cho nhà mày đấy. Làm thì phải làm thành tâm,đừng có kiểu đứng núi này trông núi nọ., không thành sự được đâu . Tao nói rồi thì cứ thế mà làm, còn cảm thấy không tin tưởng thì đi mà mời thầy khác. Tiễn vong!
Bà Thanh không dám ý kiến gì nữa vội gật đầu chấp thuận. Đi xem bói mà câu trước chửi, câu sau đuổi khách thế này chỉ có phong cách của bà mù.
Đã tìm được thầy, bà Thanh nóng lòng chờ đến ngày mai. Khi đi qua nhà ông đỏ, bà xuống đây vào tìm Gạo. Tới sân thì chỉ có Vui đabg cho ông Đỏ ăn sáng, còn Gạo không thấy đâu. Vui thấy người đàn bà ăn mặc sang trọng thì biết là người có tiền, nó chạy ngay đi rót nước mời. Bà Thanh cũng giới thiệu;
-Tôi là u chồng cái Thảo, chắc Chị là vợ mới của anh Hiếu. Ông Đỏ ốm lâu chưa chị?
– Dạ, cũng mấy hôm rồi ạ. Cô là vợ chú Long à?thảo nào người quý phái quá. Em Gạo đi chặt tre về đan cô ạ, có việc gì không để cháu nhắn em?
Bà Thanh đảo mắt đúng thật không nhìn thấy gạo, bà cũng không muốn nói chuyện tế nhị cho người ngoài. Cho nên bà gạt đi bảo:
– Không có gì, tại tôi không thấy nó nên tôi hỏi thôi. Tiện đường ghé chơi mà không biết ông Đỏ bệnh, thôi thì gửi ông chút ít ,gọi là có hộp sữa chúc ông mau khỏe.
– thím không phải cho đâu, tôi ốm theo mùa ấy mà.
.
Ông Đỏ yếu nói nhỏ nhẹ từ chối, xong con dâu đã kịp chìa tay ra đón lấy tiền, nhanh tay đút vào túi. Nó hơn hở bảo:
– Vâng cô cứ để cháu cầm, thầy cháu giữ nhẽ kệ ông ấy.
Bà Thanh cười, cũng đứng lên xin phép về ngay. Đợi bà đi khuất, nó trách ông đỏ:
– Thầy đúng là dở hơi,người ta cho tần đây thì nhiều nhặn gì đâu mà không lấy ? Với lại thầy là thông gia với nhà ấy, người ta thăm nom là điều dĩ nhiên mà. Mình giàu có không lấy đã đành, đằng này túng thiếu đủ đường, mình không lấy người ta bảo mình sĩ. Thôi, thầy ăn nhanh đi con còn dọn, không chốc con giặc cái của thầy về nó lại chửi con.
Vừa nói, Vui vừa đút thìa cơm xong ông Đỏ quay mặt không ăn nữa. Lời đứa con dâu nói ra khác gì bỏ nắm muối vào ruột ông Đỏ. Ông nghèo thật đấy, nhưng chưa xin ai thứ gì, nhất là khi nhà Long lợn cho ông vay tiền nhưng ông không trả nổi. Người ta cũng nói là cho rồi, xí xóa , xong lòng ông lại mắc nợ. Nợ tiền đã đành, nợ cả sự sự tử tế thì biết trả mấy đời mới hết nợ.