Giá Của Cái Nghèo

Chương 91




Hai cha con động viên nhau mà quên mất còn có cái Thảo ngồi cạnh, nó cứ như một người thừa ngồi đấy im bặt, tay vẫn cầm mấy quả xoài mụ Vui đưa cho. Nó trông thấy cái Gạo an ủi ông Đỏ vừa lạ lẫm, vừa có nét buồn. Chắc đây là lần đâu tiên nó quan sát kĩ em gái và thầy nó như vậy ,bởi từ trước đến giờ nó quan tâm gì đến người trong gia đình của nó đâu. Khi bước chân đi lấy chồbg, nó không nghĩ đến cảm giác của thầy, lẫn của Gạo, nó đi là đi,đi để đến với cuộc sống giàu sang mà đến ngủ nó còn mơ tới. Nhưng bây giờ , khi gặp bất chắc, nó bị lấp lửng ở giữa, ở cũng không được mà đi cũbg không xong. Ở thì có nguy cơ bị bóc mẽ còn về thì chẳng ai cần một đứa vô dụng chuyên gây sự như nó.

Sáng nay thảo lạ lắm, trầm tư quá đỗi, bỗng nhiên nó lại muốn ở nhà, chành chọe bắt nạt em gái , cãi nhau tay đôi với thầy. Đến giờ nó mới phát hiện ra khi ở nhà nó được mọi người thương nhất, có cái đùi gà hay miếng thịt nó cũng là người được ưu tiên. Nói là nhà nghèo, nhưng nó sướng nhất nhà, cả ngày chẳng phải làm gì vì đã có Gạo làm hết. Sang bên làm dâu nhà giàu, ấy thế mà gần như nó không được ăn miếng thịt nào ngon nghẻ ,mỗi lần muốn gắp miếng ngon bà Thanh chỉ lừ mắt một cái, nó phải biết ý rụt đũa lại. Nghĩ đến đây, khoé mắt nó cay cay ướt đẫm.

– Đi thôi!

Gạo qua mặt Thảo rồi đi hướng ra ngoài cổng, cái Thảo ngáo ngơ nhìn em gái hỏi:

– Đi đâu?

– Đi dọn chuồng lợn cho nhà chị. Một mình chị có làm ba ngày ba đêm cũng không quét hết chỗ chuồng trại ấy đâu.

Gạo nói rồi đi trước ,nó luống cuống chạy theo em gái . Vừa đi nó vừa kể:

– Bà Thanh đi ra tìm thầy trừ tà từ sáng sớm rồi nhà chỉ có mỗi mình tao thôi. Trên phòng, thằng quý vẫn bị ma ám đấy, mày có sợ không

– Tôi là người ngoài có làm gì đâu mà sợ. Nếu bà Thanh khômg có nhà,vậy thì càng tốt, tôi dọn chốc lát rồi đi ngay, chứ để bà ấy nhìn thấy tôi bà lại chửi tôi là phá rối nữa.

Thảo gật đầu không nói gì, còn nói gì được khi người mình từng ghét giờ đi giúp đỡ mình. Hai chị em nhanh chân rảo bước vì trời cũng lên cao quá đầu. Đến cổng, Thảo tra chìa khóa vào ổ thì lạ thay, cái khóa ngày nào cũng mở nay giống như mắc kẹt, không xoay được chìa. Dường như có người không muốn ngăn gạo không can thiệp vào chuyện nhà này nữa.

Cái Thảo không mở được cổng, Gạo đành mở thử, trong tro chỉ có mục đích là vào đây dọn chuồng phụ cái Thảo ,ngoài ra không có ý gì khác. Cái chìa khóa nãy cứng đơ trong tay Thảo, thì giờ chỉ cần một cái xoay đã mở được cổng. Cái Thảo đứng đấy cũng tái cả mặt đi.

Hai người không lên nhà mà đi vào chuồng lợn. Chỉ có một tay quyét chuồng xong Gạo lại quét còn nhanh hơn cái Thảo. Vừa làm ,Thảo vừa hỏi chuyện:

– Mày đi xem thầy, xong thầy bảo mày về nói bà Thanh cúng à? Sao tự dưng mày quan tâm chuyện của con Hường thế?

– Thế thì chị nghĩ xem vì là chuyện gì?

Gạo vẫn thoăn thoắt đưa nhamh nhát chổi dọn dẹp. Cái tay băng bó tuy vướng, xong chắc cũng đã liền nên cũng giúp ích được khá nhiều. Thảo nhìn thấy gương mặt thản nhiên của em gái có chút chột dạ. Nó lưỡng lự vài giây rồi lí nhí hỏi em:

– có phải mày biết chuyện tao làm rồi đúng không?

Gạo dừng chổi không quét ,nhìn vào đôi mắt đang nóng lòng biết câu trả lời, Gạo không chối cũng không thú nhận, cô đáp;

– Vậy chị đã làm cái gì để chị phải hoang mang thế ? Người ta nói rồi, nếu không muốn người khác biết thì đừng làm. Bây giờ chị ngồi sợ thì đã muộn mất rồi.

Thảo cúi mặt, bấy nhiêu thôi cũng đủ để khiến nó bẽ bàng , nó thở dài thú nhận:

– Tại vì tao không làm được nên tao mới phải liều . Nếu tao không làm cách này , thì bà thanh sẽ không bao giờ chấp nhận tao, Mày cũng biết còn gì thứ gì mày cũng chẳng hơn tao.

Lần đầu tiên trong đời, Thảo thú nhận thua em gái về mọi mặt. Gạo được đà nói cho chị mình biết:

– Lí do của chị nó thối quá chị Thảo, tôi hơn chị là do bản thân tôi cố gắng , chứ không phải người lười biếng xong ngồi cầu vận may như chị. Cũng giống như dọn trại lợn này cũng Vậy, chị làm hai tay cũng chẳng nhanh bằng tôi làm cố. Ngày ấy chị nói tôi đừng nhận lời lấy thằng Quý để cho chị một cơ hội , khi có tiền, chị sẽ về giúp đỡ thầy, giúp cả tôi. Vậy mà lấy xong chị về thăm thầy được mấy lần. Thầy già rồi, chị đừng làm khổ thầy nữa.

Sau câu nói của cô, cả hai lại rơi vào im lặng. Có lẽ giờ Thảo mới thấy thấm thía những lời Gạo nói ,nhưng giờ cũng muộn mất rồi.

Cái Thảo cứ quét được dăm nhát chổi nó lại ngóc đầu lên nhìn cái cửa sổ phòng xem có ai đứng ở đấy không. Nó không nói vậy thôi, chứ trong lòmg nó chẳng khác nào đang có lửa đốt, khi mà sắp sửa mọi chuyện bại lộ đến nơi:

– Gạo này, nếu mày biết mọi chuyện thì mày giữ bí mật giúp tao được không. Coi như là tao xin mày…

– tôi hứa với chị tôi sẽ không nói, nhưng chị biết người quyết định là ai kia mà, thay vì sợ lộ, thì hãy ăn ăn sám hối đi.

Thảo gật đầu, nó cũbg biết điều ấy sẽ xảy ra. Nó bây giờ chẳng khác nào người mang án tử sắp sửa được phán quyết, nên trong lòng mang nhiều ưu tư và day dứt.

Trưa, bà Thanh về nhà cùng một người đàn ông mặc áo lam , nhìn cũng có thể biết người đàn ông mới ngoài bốn mươi này là thầy trừ tà được bà Thanh mời tới. Nói thì lại báng bổ ,chứ trông ông thầy này không có tướng nào gọi là ra dáng thầy. Với cái đầu cua cắt đúng chuẩn ba phân, người hơi lùn ,lại còn béo. Trên cằm, một chòm râu để lơ thơ vài cọng , kiểu này thầy mà ăn mắm tôm dính vào thì cứ gọi là thối phải biết.

Thấy bà Thanh về, Gạo cũng không làm nữa mà đi ngay. Ra đến cửa chạm mặt bà Thanh, cô lí nhí Chào cho có, giữ lịch sự bà cũng gật đầu Chào. Nhưng nghĩ đến việc trục vong sắp tới, bà Thanh liền gọi:

– Gạo này,!cháu có làm gì không ở lại đây xem thầy làm lễ. Thầy Quang đây là thầy cao tay ở trên tỉnh, cô phải mất rất nhiều công sức lẫn tiền bạc mới mời được thầy về đây. Thầy Quang nổi tiếng về việc trừ tà,trục vong, dăm ba oan hồn vất vưởng như con Hường cũng chỉ là muỗi.

– Dạ thôi, cháu người ngoài ,không nên xen vào thì hơn. Cháu xin phép về ạ.

Gạo nói rồi toan nhặt cái nón lên đi, thì Thảo giật giật cái áo kéo cô , nó lí nhí nói:

– Ở lại đây tí đã, đông người cho đỡ sợ . Chả biết ông này có làm được không.

Gạo nhìn chị gái đang tái xanh mặt vì sợ khiến cô ngập ngừng, bà Tha h thấy chị em to nhỏ cũng nói vào theo:

– Phải đấy, cháu cứ ở lại mà xem thầy Quang làm phép. Dăm ba cái thứ vong phá người thầy chẳng đánh cho khỏi siêu thoát luôn chứ đừng có mà láo.

Bà Thanh nói như thể tỏ ý khinh thường Gạo , đến bây giờ, bà vẫn tự tin rằng bản thân mình từ người cho đến ma chưa ngán ai bao giờ. Gạo gật đầu, nói như vậy, thì cô cũng muốn xem xem thầy Quang đây liệu có gỉoi như bà mù hay không.

Tranh thủ lucs sắp lễ ,gạo về nhà lấy cơm cho ông Đỏ ăn, hóng kiểu gì thì hóng vẫn phải nhớ thầy đang ốm mà chạy về. Buổi lễ được diễn ra ngay đầu giờ chiều, ông Quang lấy trong túi ra bộ quần áo dài màu đỏ tươi bóng loáng, một cái khăn xếp cùng màu đội đầu. Vừa chuẩn bị, ông Quang nói:

– các người biết vì sao ta phải cúng vào buổi chiều không?bởi ban ngày thì ma quỷ sẽ bớt hoành hành hơn, dễ bề thu phục. Mọi thứ xong cả rồi chứ, tốt nhất các người ở dưới này để ta lên đấy. …

-Thầy, thầy cẩn thận ạ!cô Hường là người bị chết oan do sét, lại đang mamg thai …

Gạo thấy ông thầy này không uy tín nên nhắc khéo để thầy cẩn thận, nhưng bà thamh ngồi cạnh gàn:

– Cháu không phải dặn, cô nói với thầy rồi, thầy trừ được hết đấy. Cháu cứ đợi đấy mà xem.

Gạo không nói năng gì nữa, ông thầy cũng đứng lên đi, trước khi lên tầmg, thầy dán hai lá bùa ở chân, hai lá ở tay, một lá ở lưng và đầu , từ cánh cửa buồng của Quý, được gắn một dải lụa màu đen bắc từ cánh cửa băng qua cầu thang, ra tận ngoài cổng. Nghe thầy giải thích thì đó là bắc cầu cầu tiễn vong. Bởi sau khi hành lễ, thầy sẽ dùng Pháp lực để trục vong , dải vải đen bắc sẵn để vong chạy ra ngoài không còn ở trong nhà quấy rối.

Tất cả xomg xuôi, thầy Quang cũng đi lên trước cửa phòng, một tay cầm nhang ,một tay cầm Chuông, thầy lắc một hồi, tiếng chuông vang vọng trong căn nhà ma ám lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Lẩm bẩm trong miệng đọc trú, thầy quang nhắm mắt, tay cầm vào cái núm nắm cửa rồi vặn ra từ từ. Cửa không khóa, thầy Quang chễm chệ bước vào trong

“Rầm!”

Khi thầy vừa mới nhấc chân vào hẳn trong phòng, cánh cửa tự động đóng chặt lại khiến ba người ngồi dưới nhà cũng giật mình theo. Bà Thanh thấy điềm lạ quay sang ghé tại con dâu nói thầm:

– mày thấy có lạ không? Hôm qua nó còn chốt trong không mở được, ấy thế mà nay thầy vặn ra một cái cửa đã bung ra rồi. Chắc nó thấy thầy nó hãi đấy, tao nói rồi thầy Quang cao tay ấn lắm, không phải hạng vớ vẩn đâu.

” Choang!”

Khi tất cả còn xì xèo bàn tán thì bên trong có tiếng đổ vỡ rất to, kèo theo đó là tiếng la hét cũng không biết là của ai. Xong tất cả vẫn đinh ninh thầy đang thu phục được cô Hường.

Mảnh vải được buộc vào cánh cửa đứt ra rơi xuống nền nhà, bên trong, tiếng người gào không thành hơi, tiếng đập phá đồ vẫn còn loảng xoảng, rồi sau dăm phút, tất Cả lại chìm vào im lặng vốn có.

Quá tò mò , ba người từ từ bước lên phía cầu thang nhưng không nghe ngóng được gì.

Khi tất cả còn đang hướng đôi mắt về phòng trên, cánh cửa một lần nữa mở ra , thầy Quang cũng bị lực hất tung mạnh ra ngoài rồi lại sập cửa lại ngay. Trước mặt ba người đàn bà, ông thầy ban nãy trịnh trọng bước vào bao nhiêu thì nay te tua bấy nhiêu. Nãy ông còn mặc bộ quần áo lụa màu đỏ đầu đội mấn, thì nay ông Quang mặc mỗi cái quần sì líp màu hồng, ngoài ra không còn mảnh vải nào , trên người thầy chi chít những vết cào cấu cắn xé đủ kiểu, nhưng nó không đỏ, không tím, mà da cứ đen kịt lại như trúng tà.

Ngã ra nền, thầy Quang ộc cả máu tươi trong mồm ra, cuống quàng bò dậy, ông ôm lấy đồ nghề vùng chạy khỏi căn nhà có ma không một lời từ biệt. Ra đến cổng ,ông mới dám ngoái lại nói đôi ba câu:

– Nó không phải ma, nó là quỷ. Nó cướp mất đời trai tôi rồi….

Nói xong thầy lại chạy mất dép, để ba người ở lại bàng hoàng. Cuối cùng,ông thầy được cho là cao tay ấn cũng không trị nổi.

Gió từ đâu thốc vào trong nhà hằn học khiến rèm màn bay tứ tung. Trong không trung vang vọng tiếng người đàn bà cười quỷ quyệt:

– Dăm ba thằng lưu manh giả danh thầy đòi bắt tao à? Không dễ thế đâu. Chúng mày muốn thì tao chơi với chúng mày. Tao sẽ ngồi đây chờ chúng mày đúng hai ngày nữa, lúc ấy thằng Quý cũng phải chết.

Dứt lời, gió ngừng thổi, căn nhà lại chở về lúc ban đầu, ngột ngạt, u ám.bà Thanh mặt tái nhợt cả đi, nhìn vô thức bà run rẩy nói:

– Nói như thế là vẫn chưa diệt được nó, con Hường vẫn còn ở đây,nó vẫn sẽ bắt thằng Quý. Sao người ta bảo ban ngày ma không dám bén bảng kia mà. Nó không phải ma, nó là quỷ mất rồi….

Bà Thanh lẩm bẩm vừa hỏi vừa trả lời. Chắc bây giờ bà mới sáng mắt ra cô Hường không phải loại tầm thường dễ chơi,và khả năng cao bà sẽ mất đi thằng con trai độc đinh, mãi mãi…

Dọn dẹp gọn gàng xong Gạo đi về lo cơm nước cho thầy. Trước khi đi, bà Thanh víu lấy tay cô, lần Này bà biết sợ thật sự, bà nói:

– Gạo ơi! Cháu xem có cách gì cứu thằng Quý nó với, nể tình cháu với nó học cùng, nể cô chú giúp đỡ nhà cháu của cảu ,vật chất, cháu giúp nó lần này được không?

Gạo nhìn bà Thanh khóc cũng xót, giàu thì giàu thật đấy,xong bà cũbg chỉ là một người mẹ thương con vô điều kiện. Biết là muộn, xong Gạo cũng chỉ biết tham gia:

– Cháu thì không giúp được gì, nhưng có lẽ cháu biết người giúp được,đấy là bà mù. Cháu sẽ chỉ đường cho thím đến đấy nhờ bà ấy giúp đỡ. Chính bà mù nói cho cháu biết trước chuyện cô Hường sẽ quay lại báo oán.

Bà Thanh gật đầu lia lịa, đôi mắt tuy còn buồn, xong vẫn nhen nhóm tia hi vọng cứu con. Đến giờ thì chắc bà cũng hiểu ra, quả báo không chừa ai bao giờ ,kể cả người giàu có như nhà bà.