Gạo chặt được bó tre ôm về thì cũng đã trưa. Ông Đỏ thấy con mồ hôi ướt áo thì thương, ông nói:
– để chiều mát thầy nhờ chú Đạt hàng xóm bê về, người bé thế kia tay lại đau kéo thế nào được. Mà sao bảo sang quét chuồng cho cái Thảo cơ mà, giờ lại chặt tre rồi?
– con quét xong từ sớm rồi, đi qua bụi tre tiện thì chặt, cái tay này nó liền rồi ấy chứ mà không đủ thời gian người ta vẫn chưa cho tháo. , mấy bà hôm trước hỏi thúng thầy đan nhiều lắm, thầy mệt thì cứ ngồi trên đấy, còn chỉ con cách làm là được, chỗ nào đan chưa được thì thầy bảo.
Ông Đỏ gật đầu, may vẫn đẻ được cái Gạo biết thương thầy, người thì bé xong có hiếu nhất nhà.
Vì cái tay bó bột vướng, cho nên cô lấy dao rạch tự tháo bột, ông Đỏ cứ gàn xong tay cũng đã lành hẳn thật , tuy hơi cong, xong không còn đau đớn gì nữa.
Vừa làm ,Gạo vừa tỉ tê hỏi chuyện:
– Sáng nay con dâu thầy cho thầy ăn gì đấy? Thầy ăn có được nhiều không? Phải ăn vào thầy ạ , uống thuốc thang nhiều khỏi ốm thì cũng hỏng dạ dày.
– À ừ…thì.. ăn cơm, với cả… thịt… thịt kho…
Giọng ông Đỏ lắp bắp trả lời khi con hỏi ăn gì ,chân ông nhẹ nhàng đẩy cái bát vào trong gầm ghế. Thế nhưng qua mắt gạo thế nào được, những biểu hiện lạ của thầy Gạo biết cả. Với lấy cái bát gầm ghế, cô thấy bát cơm gần như còn nguyên si, cơm rời như muối bên trên có ba miếng thịt mỡ bóng nhẫy. Bất giác đưa bát lên mũi ngửi, Gạo nhăn mặt , rất nhanh sau đó, hàng lông mày nhíu lại, ông Đỏ biết cái Gạo sắp sửa định làm gì:
– Con ơi! Con vót nốt trẻ đi…
– Con phải sang tìm con đĩ kia!
Nói xong, cô vùng vằng đứng lên khiến ông Đỏ cản không kịp, cô mang theo cả bát cơm ông đỏ giấu dưới gầm ghế. Gạo đi sang bên nhà, chỉ mười giây sau thì bên này nghe thấy tiếng đập phá, và tiếng cái Vui khóc như cha chết.
Gạo tát chị dâu một cái ,rồi túm tóc ấn đầu nó vào bát cơm,giọng gầm ghè, cô hỏi:
-Vui ơi Vui, Vui nói xem bát cơm Vui cho thầy ăn có gì bất thường không?
Tất nhiên là cái Vui biết cái Gạo nói về chuyện gì. Xong sợ bị đánh, nó lắc đầu không nhận. Gạo không ngần ngại xúc một thìa đưa lên bảo nó:
-Khôbg biết thì ăn thử rồi sẽ biết.
Vui không dám mở mồm, lắc đầu liên tục, nó quay ra phân bua;
– Chắc chị để bát cơm từ sáng nên giờ nó hơi… thiu. Chứ chị đảm bảo là lúc chị múc ra nó vẫn thơm ngon chứ không phải thế này.
– Tao đã bảo gì đâu mà mày biết cơm bị thiu, hay là mày cố tình? Tao nói cho vợ chồng nhà mày biết, thà mày vô trách nhiệm hẳn để tao tự chăm thầy, chứ đừng có kiểu mồm quan tâm chăm sóc, xong mày cho thầy ăn đồ ôi thiu thế này, ông ấy đang ốm đấy, mày còn không ăn được huống chi bắt ông ấy ăn. Lần sau mày chỉ cần giặt quần áo cho ông ấy thôi, còn cơm nước đếch cần mày lo nữa.
Gạo nói xong thì cũng bỏ cái Vui ra, không quên mang cái bát cơm thiu đi về. Vui bị em chồng tát thì đau chảy cả nước mắt . Mọi khi nó què nó còn đánh nhau, giờ nó tháo bột ra rồi nó còn ghê gớm hơn nữa.
Trưa chồng về, Vui cũng kể chuyện Gạo sang đánh nó, sợ vợ đang mang bầu lại bị ảnh hưởng, Hiếu chạy sang định tính sổ với Gạo , nào ngờ, cô vẫn giữ cái bát cơm thiu ấy không đổ, để lên bàn ,Gạo nói:
-Muốn bênh vợ chứ gì, ăn hết bát cơm thiu này đi rồi đánh tôi thế nào cũng được. Nó cho thầy ăn cơm thiu đấy.
Hiếu quay sang nhìn vợ, Vui lấp liếm khômg dám nhìn. Ông Đỏ cũbg không biết bênh kiểu gì nên im lặng . Gạo cười đểu, cầm bát cơm thiu đem đổ ra vườn, vừa đổ cô vừa nói:
– Không ăn được cơm thiu nhưng lại lấy cho thầy ăn. Đúng là chuyện này mà lộ ra ngoài người cười cho thối mặt. Lần sau không làm được tử tế thì thôi ,đừng làm mấy cái trò này.
Hiếu không nói năng gì bèn chạy về nhà, cái Vui sợ bị đánh nên chạy theo sau chồng. Ông Đỏ nhìn con cái chửi nhau cũng buồn, nghĩ con mình làm vậy với mình là không phải, nhưng ông sợ ông mà chết đi anh em bất hòa không đứa nào nhìn mặt ông lần cuối .
Chiều, Thảo sang nhà gọi Gạo sang bên nhà bàn việc, ông Long cũng đã về, được vợ kể sơ qua chuyện con trai mình bị ma nhập thì không tin lắm,xong vẫn để cho vợ mình tự giải quyết, ông bận việc làm ăn nên chỉ về chốc lát lại phải đi ngay. Lần này samg, bà Thanh không còn cao giọng khinh khỉnh gạo nữa ,mà phải xuống nước nhờ;
– Gạo ơi, cô gặp thầy rồi, thầy bảo phải nhờ cháu sắm lễ hộ, cháu với cái Thảo sáng mai đi mua những thứ này giúp cô nhé ,bà mù bảo cô ghi cả vào đây rồi.
Gạo gật đầu, trông bà Thanh khổ sở vì thương con ai lỡ không giúp đỡ. Mà đồ cúng thì cũng chẳng có gì, quanh quẩn chỉ nhang đèn, hương hoa, tiền vàng mã. Giao việc xong bà Thanh mời tối sang ăn cơm nhưng Gạo từ chối.
Thế rồi, tối ngày rằm ,ngày ma quỷ lộng hành đòi đưa người sống đi cũng đến. Bà mù đến từ chiều, sắp xếp đồ lễ xong bà bảo người dẫn ra mộ của cô Hường thắp cho cô nén nhang gọi là báo cáo trước. Tuy nhiên hễ cứ thắp nén nhang nào, là nhang ấy chỉ cháy chút ít là tắt ngay. Gạo cũng đi theo ra ngoài mộ với bà mù, thấy mộ cô Hường, vẫn không một cây cỏ nào mọc được, xong có điều gì đó cô cảm thấy không đúng, Cô nói với bà mù;
– Bà ơi! Cháu thấy có thứ gì lạ lắm bà ạ…
– có cái giống gì lạ?
Bà mù không nhìn được liền vểnh tai lên nghe Gạo, tất cả cũng im lặng xem Gạo thấy lạ chỗ nào.
Cô đi đến đằng bên cạnh, chỉ vào một cái ụ đất nhô lên khỏi mặt đất, Gạo nói
– Cái mộ này y như kiểu bị nghiêng ấy, đứng gần thì không nhìn rõ bằng đứng xa, nhìn kĩ thế nào nó cũng nghiêng. Mà bên cạnh này cháu thấy có cái ụ đất bé, như cái mộ con con bên cạnh ấy.
Mọi người nhìn xuống cạnh mộ, quả nhiên đúng là có ụ đất như lời Gạo nói. Cái Thảo nhìn mãi không thấy gì lạ, nó nói:
– Tao có thấy cái gì lạ đâu, đấy chắc là cái tổ mối hay tổ kiến đùn lên thôi mà.
Cái Thảo nói người ta lại thấy có lí hơn, bà mù cầm gậy đi chậm chậm đến cạnh mộ, bà đưa cho Gạo cái gậy chống của mình rồi nói:
-Muốn xem đứa nào nói đúng thì thử là biết ngay mà. Mày cầm lấy cái gậy này , ấn thật mạnh vào cái ụ đất đấy cho tao .
Nhận lấy cái gậy gạo đi đến chỗ mộ, nhìn ngó một hồi,Gạo cầm gậy nhắm thẳng vào ụ đất rồi xiên một cách dứt khoát….
” Ầm!”
Cả cái ụ đất lẫn cái mộ cô Hường lún sập xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả. Mộ của cô Hường sau khi sập hũng xuống thành hố, giống như cái bánh rán phồng to, nhưng thực tế là bị rỗng bên trong ruột.
Đất mộ sập xuống, lộ ra dưói hố sâu cái quan tài của cô Hường đã vỡ thành nhiều mảnh, hố sâu không có nước ,khô cong ,không giống huyệt mới đào.
Cái mà mọi người ngạc nhiên hơn cả, đấy là cái ụ đất nhìn thì có vẻ không liên quan, xong thực ra lại liên quan hơn cả, nó giống như một miệng hố được ngụy trang để thông xuống quan tài, lớp đất trên bề mặt gần như đã được nạo đi phân nửa. Vì thế cho nên ,mặt mộ khá yếu và có phần nghiêng giống như những gì đã mô tả.
Mọi người há mồm kinh ngạc không hiểu chuyện gì, bà mù nghe tiếng xì xèo thì tả lại;
– Ụ đất đấy thông xuống quan tài có đúng không nào?
– Vâng … giờ cả một sập mất rồi ạ.
Gạo lo lắng trần tìmh lại cho bà mù nghe, hít một hơi thật sâu , bà mù nói:
– Đúng như những gì quỷ cảnh báo, đêm nay không tiến hành e thằng con nhà trại lợn sẽ chết. Bởi nó đã gần như chiếm dụng xác thằng Quý quá lâu. Nếu không bị khê đồng chết, thì nó cũng bị chết bởi dương khí hút cạn….
-Khê…. khê đồng là gì ạ?
Thảo ấp úng hỏi, Gạo biết nên đáp
– Khê đồng là việc mượn xác nhập hồn, trong thời gian dài Hồn không xuất khỏi xác sẽ bị chiếm dụng , kiểu như dùng lâu không thể rời ra được ấy. Dẫn đến người cho mượn xác gọi vo ng cũng sẽ chết .
Bà mù gật đầu, bà nói :
– Đúng, vì vậy ba ngày vừa rồi quỷ mượn xác của thằng Quý cả ban ngày lẫn ban đêm,thì nó đã chiếm dụng xác thằng này, và cũng bởi, trong người thằng Quý có người cái Hường, nên khả năng cao dưới mộ này không có xác nữa. Đi đâu, chúng sẽ đi cùng nhau
Bà mù càng nói càng khiến bà thanh rối ren, chỉ có Gạo và Thảo là hiểu được vấn đề, cái Thảo tái xamh mặt mỗi khi bí mật sắp sửa bại lộ, nó túm lấy áo sợ sệt, nhưng may thay không ai thắc mắc về chuyện đó.
Bà thanh ngẫm một lúc rồi khẳng địmh:
– Dưới này chắc chắn sẽ còn xác nó chứ, chẳng lẽ có ai đào lên trộm xác mà cả làng không ai biết hay để yên chắc.
– Bình thường là như thế, nhưng mày nghe trên đời có người bị ma che mắt chưa? Hay rõ ràng không có ai, nhưng mắt mày lại nhìn thấy những thứ mà người ta không thể thấy. Thế mới gọi là tâm linh.
Thảo nghe thì rùng mình, nó hỏi bà tha h:
– Chẳng lẽ anh Quý đào mộ?u có nhớ chú Đàm nói bắt gặp anh ấy nằm ngoài mộ vào ban đêm không, con e…
– E cái gì ? Thế thằng Quý đào xong thì giấu xác nó đi đâu. Con cá với thầy, dưới này vẫn còn nguyên vẹn xác. Chứ nó làm sao có thể …
Bà mù cười nhếch mép, bà đáp:
– Con đĩ này cũng già mồm lắm ,thôi được ,tao sẽ cho mày thấy. Bây giờ mày cho người đào mộ lên đi ,xem còn hay là mất.
Bà Thanh sai cái Thảo gọi một đám thợ đào thuê cuốc mướn tới đào mộ cô Hường. Vì mộ đã bị sập nên người ta đào khá dễ. Cái Thảo đứng đấy nhìn, nó cũng biết thừa dưới đấy nghi không có gì, bởi cái mùi thối vương trên quần áo của Quý mấy ngày trước đã nói lên tất cả. Chẳng qua, bà Thanh không biết mùi xác thối nó thế nào và bà quên mất mùi lảng vảng trong nhà mấy ngày vừa rồi, chứ nó thì rất rõ.
Đám người vơ vét sạch lớp đất bên trên, dưới hố dần dần lộ ra cỗ quan tài vỡ không còn lành lặn. Nhặt từng mảnh để lên trên mặt đường, đến hết mảnh cuối cùng vẫn không thấy xác cô Hường đâu. Bà Thanh lúc này tím mặt, bà hỏi:
– Sao lại… sao lại thế…
– Còn sao cái gì, chính thằng con mày bị nó nhập hồn sai đào mộ lấy hài cốt đi rồi, và tao đoán không nhầm, xác cái Hường được giấu trong nhà mày.
Câu chuyện cứ thế đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác và xen vào là nỗi sợ khiếp hồn. Ai dám tin một người đào mộ rồi mang xác về nhà mình, trong khi nhà lúc nào cũng có người ở mà không một ai hay biết. Nhìn vào những mảnh vỡ gương bát quái bên trong, tất cả đều ngẫm ra bà mù nói không sai câu nào.
Khi mọi người đang còn nêu ra suy đoán, thì người nhà bà mù đến báo:
– Bà ơi! Năm giờ chiều rồi, còn hai tiếng là giờ dậu.
Bà mù gật đầu ,trước khi quay đi, bà báo:
– Đi thôi !chúbg ta ta phải quay về cho buổi lễ tối nay, lễ trục vong.