Giá Của Cái Nghèo

Chương 94




– Ơ thầy ơi! Sao… sao lại là trục vong ạ? Chả phải hôm trước cái Gạo nói với con là làm lễ giải oan với kiều về làm lẽ hay sao. Trục vong có nghĩa là thế nào?

– Cái con mụ già này sao mà….

Bà mù lại toan cất mồm chửi bà Thanh đang thắc mắc, thì Gạo đứng bên giải thích:

– bây giờ không còn là giải oan và công nhận nữa, hết thời gian một trăm ngày rồi, cô Hường sẽ không chịu thỏa hiệp nữa. Giờ cô ấy là quỷ, nhất nhất đưa thằ g Quý theo cùng, bà mù chỉ còn cách cúng để đuổi vong đi, hòng giữ lại mạng sống cho thằng Quý…

Bà mù không thấy gì, xong nghe giọng của Gạo cũng im lặng lắng nghe. Bà cười đáp lời:

– sao mày thông minh thế hở Gạo, không cần nói cũng hiểu ý tao. Sau vụ này, hay là sang nhà tao đi, tao truyền nghề thầy bói cho mà làm. Ngồi im một chỗ cũng kiếm được bội tiền chẳng phải đi đâu sất.

– thầy mà dụ được con Gạo làm đệ tử con bé bằng cái kiến, nếu nó tham giàu, thì khi con sang hỏi cưới nó cho thằng Quý nó đã đồng ý ngay rồi. Đâu như con chị nó..

Bà Thanh lấp lửng nói xen vào, Gạo hóm hỉnh trêu bà mù:

– Bà cứ làm xong vụ này đi đã, thành công biết đâu con lại đi theo bà….

– Này con đĩ non!Mày đang giao việc cho tao đấy à ? Mày không làm thì cũng đầy đứa xin theo tao học lỏm lỏm nghề mà tao không đồng ý. Thấy người ta khen được câu đã vênh mặt lên rồi.

Bà mù dỗi quay ra chửi cả Gạo, cô lại nắn chỉnh bà ngay:

– bà làm thầy mà mồm cũbg hỗn lắm đấy nhé. Kiểu này đabg cúng cho người ta mà cứ quay ra chửi tiên sư mày con đĩ là chết rồi.

Mọi người nghe bà mù bị gạo trêu thì càng cười tợn. Chắc chưa ai nghe thấy có người chỉnh được cái tính nóng nảy của bà thầy mù như Gạo. Đang trong lúc căng thẳng được cười một chút cũng coi như vơi đi áp lực phần nào.

Về đến nhà cũng gần sáu giờ, một tiếng trước khi tiến hành cúng lễ. Mỗi người có mặt tìm một chỗ nghỉ ngơi, người thì ăn tạm cái bánh chống đói. Đám thợ đào huyệt cô Hường cũng được bà mù sai đốt sạch mọi thứ ,từ áo quan cho đến gương bát quái, làm xong đi thẳng không được ngoái đầu nhìn. Về đến nhà bà Thanh, bà Mù cho mỗi người một gói một thuốc gì màu đen, bà dặn về tắm rửa thật sạch ,nhà nào có con nhỏ hay người già đau yếu tối nay cấm được bén bảng bế hay lại gần . Tất cả đều được bà Thanh trả tiền công rất hậu hĩnh rồi mới về.

Bà mù đang lần sờ sắp lễ, động vào đâu là đổ thứ ấy nhưng không ai dám nói , bởi nói thì bà lại chửi cho. Trông cái cách sắp lễ của bà mù, bà Thanh lắc đầu , không biết có làm được gì hay là không.

– Gạo!lấy trong túi vải tao mang đi có cái cối với cái chày gỗ ấy, bê ra đây , nhớ là đừng nhấc cái chày lên biết chửa.

Bà mù biết gạo vẫn còn đứng cạnh liền sai, cô vâng dạ gật đầu đi lấy. Lôi ra trong cái túi vải một cái chày và cối, gọi là chày cối ,xong nó chỉ hơi trũng lòng một tí và làm từ gỗ , có lẽ hai cái này đã Có từ rất lâu rồi, nên bên miệng cái cối nứt ra một ít.

Theo như lời dặn, Gạo lấy ra rồi để trước mặt bà mù, biết mà không thấy đường, nên cô cầm lấy tay bà đang sờ sờ để hẳn vào cái cối. Sờ được rồi,bà tiếp tục sai:

– Trong ấy có một cái bọc nước, đổ ra cái bát con. Làm đi, xong tao lại sai tiếp.

Gạo Vâng dạ, tuy chưa làm việc với thầy bói lần nào,xong Gạo làm rất nhanh chóng và gọn gàng, không cần chỉ chỗ, không cần nói nhiều, cũng không cần hỏi lại . Tất cả đứng đấy đều biết, bà mù đang dạy Gạo cách làm một thầy bói thực thụ.

Lấy ra cái túi đổ cái thứ nước màu đỏ đặc quánh ra bát, Gạo đưa lên mũi ngửi, bất giác ghê cổ cô nôn ọe ngay tức khắc, cái mùi tanh đã đành,nó còn kiểu thum thủm khăm khắm kinh chết đi được. Gạo lẩm bẩm :

– Là…. máu chó à?

– ơ!sao mày biết?

Bà mù ngồi trước nghe câu nói của Gạo liền quay lại, Gạo lắc đầu cười:

– Cháu đoán thế thôi, bởi cháu có nghe người ta nói diệt quỷ thì phải cần máu chó.

-Không sai ,là nó đấy. Tí mày nhớ đứng ở đây, khi nào tao ra lệnh thì nhớ làm thật nhanh biết chửa.

Gạo vâng dạ đồng ý. Cứ thế , Gạo lôi được từ trong túi ra cả cái roi dâu, cái thau nhôm bé bằng cái gáo dừa. Mấy lá bùa màu đen, màu vàng. Tất cả đều trưng ra trước mặt bà mù.

Người theo hầu bà mù có lẽ quá quen với cái thau nhôm , nên bảo Gạo đưa cho hắn. Hắn lại đưa cho bà Thanh cái Thảo nói:

– Hai người có mót đái không? Đái vào cái thau nhôm này..

.

-Không!Mày đưa cho cái Gạo đái vào đấy.

Bà mù gọi người nhà đưa cái thau cho Gạo, Gạo thắc mắc ,thêm nữa lại ngại nên từ chối:

– Cháu…. cháu không mót đâu, ai làm mà chẳng được ạ?

– Không mót thì uống nước thật nhiều vào tí thì mót. Phải là mày, bởi hai đứa kia toàn là kẻ sân si tham lam sống bẩn thôi, đổ lên một con quỷ sẽ khiến nó điên hơn nữa. Cần phải lấy của một đứa đàng hoàng, sống hiền lành và biết lẽ phải. Như là mày…

Bà mù nói vậy, Gạo rón rén cầm lấy cái thau nhôm, ra làm một cốc nước thật to để chờ mót tiểu dần.

Từ trên tầng, đến ngoài đến cầu thang , bà mù cho người đổ dầu hỏa pha tí máu chó ra nền. Bà Thanh thấy bà mù làm vậy thì sợ cháy nhà hỏa hoạn, ngỏ ý ngăn, xong lại bị bà mù chửi:

– Chứ con ôn nào hôm đến nhà tao khóc lóc van xin các kiểu bảo nếu thằbg con không chết thì xin đánh đổi tất cả bằng bất cứ giá nào? Hóa ra là võ mõm thôi à. Yên tâm, không cháy nhà được đâu, cháy tao đền.

Bà mù lèm bèm chửi, bà Thanh lại im , hai con người này từ sớm đến giờ không nói được câu nào tử tế với nhau, hở một tí ra là chửi. Chửi xong lúc ấy thì lại thôi . Bởi mục đích chính bà mù đến đây cũng chỉ là cứu giúp nhà bà Thanh, cho nên tất cả đều phải nhịn.

Sáu giờ năm mươi chín phút, kim giây nhích từng li chậm chạp để đến số mười hai khiến tất cả hồi hộp chờ đợi. Ai cũng trông ngóng không biết bà mù sẽ làm gì, sẽ dùng cách nào để thỏa hiệp với quỷ.

Đúng sáu giờ, bà mù cầm sẵn cái dùi gõ một tiếng chuông , chuông ngân xa vang vọng khắp căn nhà rộng lớn khiến tất cả nghe như kiểu nó bay khắp nhà rồi lại bay ngược trở lại tay bà mù. Bất giác không gian im lặng , hơi nóng tứ phía ngột ngạt ai nấy nhìn nhau không hiểu chuyện gì, tất cả yên tĩnh đến nỗi con Thảo sợ vô thức nuốt nước bọt ai cũng nghe thấy.

Dưói nhà im lặng là thế, xong bên trên phòng đã có tiếng động vang lên mỗi lúc một lớn. Gạo biết ,bà mù vừa đánh thức một con quỷ, và cô cũng hiểu ra bà mù tại sao lại muốn cô đứng bên cạnh, chính cô sẽ trực tiếp diệt quỷ.

– Bà ơi! Cháu… cháu không làm được đâu. Đấy là bạn cháu, đấy là cô Hường…

Gạo hiểu ra vấn đề cô liền từ chối, Bà mù nghiêm mặt quay sang Gạo, khuôn mặt vô cùng đáng sợ, những vết nhăn nheo thành rãnh khiến mặt bà trông như thể cái vỏ cây sần sùi, bà nói:

– Đây không phải là lúc mày từ chối, bắt buộc mày phải làm. Cho dù đấy là người ruột thịt nhà mày, nếu mày không tiêu trừ, nó sẽ giết chết mày trước khi mày địmh làm kháng cự. Muốn thằbg Quý sống, mày nhất đjnh không được lui, có tao ở đây rồi.

Bà mù nói trấn an gạo, tầm này làm gì còn đường lui, Gạo sợ tóa mồ hôi hột, nói thì đơn giản, nhưng người trực tiếp đối đầu với quỷ vẫn là cô, một đứa trẻ người non dạ vừa mới tháo bột gãy tay ngày hôm qua.

Cuộc nói chuyện cũng dứt khi cánh cửa phòng kêu lên kẽo kẹt từ từ mở ra, mùi thối lại bay ra nhiều hơn sộc thẳng vào đầu óc những người đang có mặt tại đây. Quý đi ra, quần áo trên người đã rách tũa, bẩn thỉu , gầy trơ như còn bộ xương săp sửa đến ngày bốc mộ. Tóc nó mọc dài đã điểm những sợi trắng phau,hốc mắt cũng khô dần nhưng Đỏ thẫm máu so với bà mù cũng một chín một mười. Đặt bàn tay xương xẩu với cái móng tay cong lại lên lan can cầu thang, Quý ngoác mồm ra cười, nhưng điệu cười là của cô Hường. Có mấy ngày không trông thấy Quý, mà giờ hắn kinh dị như móc dưới lỗ lên. Nhìn chăm chăm vào người bên dưới, Hường nói:

– Sao, sắp sửa đến giờ chết của nó kéo nhau sang đây xem à?càng vui chứ nhỉ? Ai ở lại thì cứ ở, còn con Gạo thì về đi cháu, việc này cháu không nên xen vào . Cháu là người hiểu lí lẽ, cháu biết nên làm gì đúng không. Đừng để một khi cháu theo chúng nó mà phá cô, thì cô không chắc sẽ còn quý cháu như lúc đầu nữa đâu.

Một câu cảnh cáo hết sức thiết tha đến từ cô Hường rõ ràng đến khi chết, khi biến thành ma, người sống trượng nghĩa cao đẹp vẫn được chừa một con đường lui. Tất nhiên gạo không muốn đắc tội với cô Hường xong gạo vẫn muốn cứu thằng quý.

Bà mù ngồi đấy nghe thì cười, bà nói:

– Cô biết nghĩ như vậy mà cô muốn kéo người sống theo thì ra thể thống gì ? Chuyện ngày xưa cứ để nhà nó gánh nghiệp từ từ, hà cớ gì cô lôi nó chết. Này! Trời cũng không tha cho cô đâu .

Bấy nhiêu lời khuyên của bà mù dành cho cô Hường không thấm tháp vào đâu so với sự oán hận của cô Hường. Nhìn bà mù, cô cười đểu bảo:

– Người sáng mắt còn chẳng ăn ai huống chi mù. Đừng có tốn công nữa ,đây là việc của chúng tô i,người ngoài như bà miễn can thiệp. Và tao cũng nói trước cho nhà mày hay, sau thằng Quý, Sẽ đến lượt mày thảo ạ . Cái con lòmg lamg dạ thú này. Mày vẫn mong tao không tiết lộ việc mày làm đúng không, tao cũng sẽ không nói tới, bởi tao nói rồi,nếu không nhờ mày làm vỡ gương bát quái, làm chuyện trái đạo Đức ấy, thì sao tao có thể ở đây mà lôi thằng Quý đi được.

Quý lại nhe răng ra cười, bà Thanh nghe vậy thì túm lấy cổ áo của cái Thảo xếch ngược lên bà tra khảo nó:

– Con đĩ ,mày đã làm gì, nó nói thế là thế nào? Mày cũbg muốn hại con tao phải không.

Bà Thanh đánh cái Thảo ngay tại đó, nó đau đớn xong lắc đầu không nhận. Trong lúc đang căng thẳng, thì có hai người nhà bà mù đã áp sát dán được ba lá bùa vào ngườ i của Quý.

Bùa dán đến đâu xịt khói đen muốn cháy da đến đấy . Thế nhưng, cái bùa chỉ vài giây sau đã cháy thành tro rồi rơi xuống nền nhà….

– Gạo!dây!

Giọng bà mù gào lên ra lệnh, Gạo thó lấy cái dây dâu đã được bện như dây thừng kèm năm lá bùa đen dính sẵn đưa cho hai người kia. Khi mảnh tàn bùa cuối cùng rơi xuống, cái dây dâu trói hẳn vào người,rồi cứ thế siết thật chặt vào người Quý khiến hắn gào lên ,gân guốc gồng lên hòng giằng đứt nhưng bất thành.

Máu chó, nước tiểu được Bà mù tiếp tục nói, Gạo đưa cho người thanh niên kia. Không ngần ngại, họ dội thằng vào người Quý,nhưng hắn không sơ sẩy bị làm sao.

Tức mình, bà mù ra lệnh yểm bùa vào đầu Quý, dùng roi dâu đánh thẳng vào người khiến nó nhảy ngược lên. Máu trong mồm vũng trào ra nhơ nhớp. Hai thanh niên theo hầu bà mù đánh hăng lắm, tiếng roi dâu quất liên tục kêu vù vù. Được một lúc, thì Quý gục cuống ngất lịm. Bà Thanh nghĩ con mình thoát thì định chạy đến nhưng Gạo gàn. Đúng thế thật, Quý ngửa mặt lên cười, mồm ộc ra nhiều máu đen mùi tởm thật sự, nó chỉ mất sức một chút, xong vẫn không chịu thoát xác.

Quý nhìn bà mù, nó hỏi;

– Sao! Tài năng cũng chỉ có nhiêu đấy thôi phải không?dăm ba tí máu chó ,nước đái với roi dâu mà định bắt tao bỏ cuộc hay sao ?còn xanh lắm con ạ? Có đánh thì chỉ khổ người nhà mày thôi , đánh nhiều nó càng chết sớm thôi mà.

Bà mù chau mày, bà nói:

– Cũng già mồm lắm nhỉ, tôi vẫn đang cho cô một cơ hội lui cuối cùng, không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé, cô không cần siêu thoát, nhưng nó phải được đầu thai. Đừng vì oan hận của người lớn mà bắt con nhỏ phải thiệt thòi, không đáng.

Đứng dậy mò mẫm đi lên bậc cầu thang nhờ gạo dắt đi, bà nói nhỏ vào tai gạo:

– Tao đưa bùa cho thì đem giã nhớ chưa?

Gạo gật, dắt bà đi đến tiến gần đến với Quý. Khẽ bóc tất cả bùa trú trên người cô Hường đưa cho Gạo, bà mù thở dài:

– Tôi thua rồi, thân làm thầy nhưng không đứng ra phân giải được chuyện giữa người sống và người chết. Mong cô bỏ quá cho….

– Hừ! Mụ biết thế là tốt. Á…

Khi cô Hường còn đabg đắc ý trước lời nhận thua của bà bói mù. Thì bất giác bà rút một cây roi dâu to bằng ngón chân cái đánh thật mạnh, nhưng không phải đánh vào người,mà là đánh vào cái bóng của cô Hường đabg đổ phía nền sau thằng Quý. Nó gào lên, bà mù không tha vẫn đánh rất mạnh, hóa ra điểm yếu của một con quỷ không nằm ở thân xác người bị nhập, mà là cái bóng phản chiếu của quỷ dưới nền đất.