Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 122




Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Diệp Thanh Thanh cứ có cảm giác não mình chưa đủ dùng: “Ặc, cậu vốn là tớ trong giấc mơ của Sở Đông, cuối cùng trở thành người chơi của trò chơi Ác Mộng nhờ cơ chế nào đó ư?”.

“Ừm”. Diệp Thanh Thanh kia nhìn nét mặt cô là biết ngay cô vẫn còn đang choáng. “Đừng vội, cậu cứ từ từ mà tiêu hóa, để tớ thăm dò xung quanh”.

Đến khi cô nàng đi được một vòng rồi quay về, Diệp Thanh Thanh đã trở nên im lặng.

Diệp Thanh Thanh nhìn mình phiên bản ngầu lòi và giỏi giang hơn, cảm thán: “Tớ còn tưởng tớ mới là hàng giả…”.

“Cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi”. Diệp Thanh Thanh kia than, tiếp đó lại thở dài. “Ôi, lâu lắm rồi tớ không được đọc tiểu thuyết… Ngày nào cũng đi vượt ải cả”.

Diệp Thanh Thanh nghĩ đến tình cảnh cuối cấp của mình mà cảm động lây: “Cậu không được nghỉ sao?”.

“Có chứ”. Diệp Thanh Thanh kia đau đầu. “Nhưng mục tiêu của tớ là được giống người tớ thần tượng, trở thành một nhân vật lợi hại có thể giải quyết mọi vấn đề để giúp đỡ người khác, tớ lại chẳng có năng khiếu trời ban thì phải cần cù bù thông minh thôi”.

Diệp Thanh Thanh hơi ngạc nhiên, rồi lại nhìn cô nàng bằng ánh mắt kính nể.

Cô không khỏi thổ lộ lời thật lòng với chính mình của một phiên bản khác: “Giá mà được như cậu, chứ tớ chẳng biết sau này tớ muốn làm gì nữa”.

Lí tưởng, tương lai, những từ ngữ ấy dường như cách cô một khoảng rất xa. Giờ đây ngày nào cô cũng chìm đắm trong biển đề ôn tập, luyện nhiều tới nỗi đầu óc choáng váng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng biết mình cố gắng đến mức ấy để làm gì.

Cô không có chí hướng cao xa, gia đình cũng không gây áp lực quá lớn, chỉ là Diệp Thanh Thanh thấy xấu hổ nếu mình lười biếng khi tất cả mọi người đều đang cực khổ học tập.

Diệp Thanh Thanh kia gật đầu đầy cảm thông: “Thực ra hồi trước tớ cũng vậy…”.

Diệp Thanh Thanh im lặng chốc lát, bỗng nhỏ giọng hỏi: “Trò chơi Ác Mộng là nơi thế nào?”.

“Ừm, những người chơi có nguyện vọng mãnh liệt sẽ được trò chơi Ác Mộng chọn”.

“Vậy cậu thấy…”.

Diệp Thanh Thanh kia bỗng cảnh giác, quả quyết nói: “Không được! Đừng có suy nghĩ linh tinh!”.

“Cậu biết tớ muốn nói gì sao?”.

“Dĩ nhiên, cậu muốn vào trò chơi Ác Mộng đúng không?”.

“Ặc…”.

Diệp Thanh Thanh kia tỏ ra nghiêm nghị, nét mặt cứng rắn, cô nàng nhìn thẳng vào mắt cô: “Cậu đừng thấy tớ hành động có vẻ nhẹ nhàng mà lầm tưởng, trên thực tế tỉ lệ tử vong là rất cao, khi chết thì sẽ chết thật! Cậu hãy nghĩ cho ba mẹ đi! Họ chỉ có độc một đứa con gái là tớ… là cậu, cậu chết thì họ phải làm sao đây?”.

Môi Diệp Thanh Thanh mấp máy.

Một lúc lâu sau cô giơ tay xoa mặt: “Xin lỗi, tớ nhất thời không được tỉnh táo”.

“Hầy, tớ biết, tớ là cậu mà”. Diệp Thanh Thanh kia thở phào nhẹ nhõm. “Chắc chắn là do bài vở quá nặng nên cậu mới suy nghĩ linh tinh, thế này đi, sau khi ra khỏi giấc mơ này cậu hãy ngủ một giấc thật ngon, đừng xem phim hay đọc tiểu thuyết nữa”.

Diệp Thanh Thanh do dự chốc lát rồi nói: “Tớ nghĩ tớ không cần nghỉ ngơi… Chỉ là tớ không biết tại sao tớ phải cố gắng đến vậy”.

Diệp Thanh Thanh kia nhìn cô với vẻ kinh ngạc.

“Tớ không biết tương lai tớ muốn làm gì. Giáo viên và họ hàng đều bảo thi lên đại học là ổn thôi, cứ như thể chỉ cần vào đại học là tớ sẽ tìm được ý nghĩa cuộc đời, giải quyết hết mọi vấn đề đang tồn tại”. Diệp Thanh Thanh bất giác nói hết những suy nghĩ trong lòng, vò đầu bứt tai đầy phiền não. “Tớ chỉ muốn ngày ngày nằm lười ở nhà hưởng thụ, nhưng cũng thấy thế là không ổn… Hầy, cậu có hiểu ý tớ không?”.

Diệp Thanh Thanh kia dời mắt, thở dài: “Dĩ nhiên là có… Bởi tớ chính là cậu mà. Nếu cậu không ngại, tớ có thể nói cho cậu cách tớ đã giải quyết vấn đề này”.

Diệp Thanh Thanh nhìn mình phiên bản đáng tin cậy hơn với ánh mắt đầy mong đợi.

“Tớ tìm ra chuyện tớ muốn làm nhờ thầy Trì… À, Trì Tịch có liên quan đến vụ Sở Đông với Tề Tiểu Bắc ấy, cậu có biết không?”.

Diệp Thanh Thanh hồi tưởng lại: “Ừm, nghe nói một đàn anh tên Trì Tịch đã đóng góp rất nhiều trong quá trình đưa những chuyện xấu Nghiêm Hàng làm ra ánh sáng… A, anh ấy là người chơi của trò chơi Ác Mộng sao?”.

“Ừ. Thầy ấy mất rồi”.

Diệp Thanh Thanh ngơ ngẩn.

Nghe kể về kí ức chính mắt thấy Trì Tịch chết đi và sự kiện trong mơ của Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc, Diệp Thanh Thanh hơi ngớ người.

Cô sống trong thế giới thực tẻ nhạt nhưng hòa bình, chưa bao giờ nghĩ tới việc vẫn còn một nơi khác nguy hiểm đến thế.

Mới chỉ nghe đến việc một người tốt ra đi mà cô đã cảm thấy rất khó chịu, sao có thể tưởng tượng được cảnh tận mắt nhìn sinh mệnh của người đó lụi tàn.

Chẳng trách mình của một phiên bản khác có thể bước lên một con đường khác.

Nhìn biểu cảm của cô nàng, Diệp Thanh Thanh kia nghiêm mặt: “Diệp Thanh Thanh, tuy chúng ta cùng là một người nhưng nếu đã tách ra thì tớ là tớ, cậu là cậu, chúng ta không còn giống với lúc trước nữa rồi, cậu không cần so sánh bản thân với tớ – mà nếu có so, tớ thấy cuộc sống ở hiện thực còn tốt hơn nhiều! Cậu không phải chứng kiến cảnh bao nhiêu người bị giam hãm trong mơ vì đủ thứ chấp niệm”.

Môi Diệp Thanh Thanh mấp máy, cô gật đầu.

Diệp Thanh Thanh kia thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: “Cậu cứ yên tâm, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt. Đợi ra khỏi giấc mơ này rồi tớ sẽ đưa cậu đến trò chơi Ác Mộng đổi đạo cụ”.

Diệp Thanh Thanh trợn mắt, hốt hoảng bước tới bịt miệng cô nàng: “Sao cậu nói xui vậy!”.

Cô nàng chưa kịp phản ứng lại mà cô đã bật cười: “Không nên giữ thói mê tín thời phong kiến trong thế giới theo chủ nghĩa duy vật chứ!”.

Diệp Thanh Thanh kia nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Cậu đang đùa tớ đấy à?”.

“Có lẽ tớ dùng từ chưa chuẩn, cậu cứ hiểu đại ý là được. Trung tâm của thế giới này là thế giới hiện thực nơi cậu thuộc về”. Diệp Thanh Thanh kia nói. “Cậu vẫn chưa phát hiện ra sao? Những người chơi chúng tớ đều đang cố hết sức để giúp người trong thế giới thực không sa vào hư ảo; hơn nữa, quy tắc ở những nơi hư ảo này đều được quyết định bởi hiện thực”.

“Tớ không biết nhiều…”.

“Thực ra tớ cũng không biết nhiều, chỉ là cố gắng học hỏi và áp dụng mà thôi…”. Diệp Thanh Thanh kia chưa nói được mấy câu đã biến sắc. “Không ổn rồi, quái vật đang đến, chuyện con gái chúng mình đành dang dở vậy…”.

Diệp Thanh Thanh theo mình của một phiên bản khác lảo đảo chạy thật lâu, gắng gượng trốn thoát quân đoàn xác sống.

Lúc đầu nhìn chúng cô chỉ thấy buồn nôn, sau này cố sống cố chết thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là trò chơi thực tế ảo thì cảm giác ấy mới giảm đi chút ít.

Tuy một bản thân khác bảo vệ cô rất chuyên nghiệp, nhưng Diệp Thanh Thanh thực sự không muốn làm kẻ níu chân – chí ít, chí ít cô có thể tự chạy, không nên gây cản trở.

Cũng may nhóm Triệu Tú Tú cũng không rề rà mà nhanh chóng tìm tới.

Theo phân tích của Nhiếp Quân, hẳn mặt đất chỉ là lớp ngụy trang của giấc mơ này còn tầng ngầm mới là thực thể.

Dù sao khi bị quái vật kéo xuống đất thì người bình thường hoặc chết ngay, hoặc giãy giụa trong độc rồi chết, đâu ai sống lâu được như hai Diệp Thanh Thanh.

Vậy nên họ lại lần nữa chia làm hai đội: Triệu Tú Tú và Thạch Khải Viễn đi điều tra trên mặt đất, những người khác đi thăm dò tầng ngầm.

“Còn bạn Diệp Thanh Thanh này…”. Nhiếp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, thoáng cau mày. “Cá nhân chị đề nghị em theo đội mặt đất, vì trên mặt đất sẽ an toàn hơn”.

Diệp Thanh Thanh không dám trái lời, cô vô thức nhìn mình của một phiên bản khác.

Quả nhiên Diệp Thanh Thanh kia nói: “Để cậu ấy theo em đi, em sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt”.

Nhiếp Quân ngẫm nghĩ chốc lát rồi không phản đối: “Vậy giao cả cho em nhé”.

Hai Diệp Thanh Thanh nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

Diệp Thanh Thanh bỗng thấy rất kì diệu.

Cô là con một, tuy tính cách hơi dễ dãi nhưng không có nghĩa ở bên ai cũng vô tư lự, nhiều khi trong mối quan hệ bạn bè cô cũng phải lùi một bước để nhường nhịn hoặc đôi bên đều ăn ý lờ đi.

Diệp Thanh Thanh biết là bất khả thi, nhưng cô thi thoảng vẫn mong có được người bạn tâm giao hoàn toàn hợp ý với mình.

Giờ một bản thân khác đã xuất hiện.

Dù kinh nghiệm sống của cả hai là khác biệt nhưng giữa họ trời sinh có sự hòa hợp về tâm thức, thậm chí chỉ cần một ánh mắt đã hiểu người kia đang nghĩ gì. Họ cũng không cần chú ý xem những lời mình vô ý nói ra liệu có khiến người kia phật ý hay không, bởi cuộc trò chuyện giữa họ cứ như tay trái nói với tay phải vậy.

Diệp Thanh Thanh chớp mắt, kể từ khi đặt chân vào nơi quỷ quái mang tên “giấc mơ” này, lần đầu tiên cô nảy sinh một cảm xúc khác ngoài kinh hãi và khiếp sợ.

Gặp được một bản thân khác, cô không chịu lỗ.

Diệp Thanh Thanh trò chuyện với tiểu đội này trong quá trình vượt ải, tiện thể nhắc tới cơn ác mộng cô thường gặp dạo gần đây.

Nhiếp Quân đảm đương vai trò quân sư có vẻ nghi hoặc: “Em kể lại nội dung cơn ác mộng đó được không?”.

Diệp Thanh Thanh tả cho cô nghe những gì mình còn nhớ.

Mọi người nhìn nhau.

Triệu Tú Tú nói: “Nghe rất giống khung cảnh trong giấc mơ chúng ta đã phá lần trước”.

Diệp Thanh Thanh kia đang ăn sô cô la mà Diệp Thanh Thanh tặng, cô nàng chợt ngẩng đầu: “Hình như có liên quan đến em… nhưng tại sao nhỉ?”.

“Có phải cộng hưởng không?”. Kha Học Gia ít khi lên tiếng cũng góp lời. “Những sinh thể có chung cội nguồn sẽ sinh ra cộng hưởng, có lẽ hai em cũng vậy nên em ấy mới mơ thấy cảnh tượng khi em qua ải? Sau đó trò chơi Ác Mộng nhầm đối tượng nên kéo Diệp Thanh Thanh này vào giấc mơ?”.

“Cũng hợp lí ạ…”. Diệp Thanh Thanh kia chần chừ. “Nhưng sao đến bây giờ nó mới nhầm?”.

Chuyện này thì chẳng ai phân tích được.

“Quả nhiên vẫn phải đợi qua ải rồi đi hỏi hệ thống thôi”.

Vì còn dẫn theo một người sống bằng xương bằng thịt nên mọi người bàn bạc với nhau, giảm bớt quá trình thăm dò giấc mơ để tăng tiến độ qua ải.

Họ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính, nhìn thấy kẻ tạo giấc mơ.

Đó là hai bé gái sinh đôi mà Diệp Thanh Thanh đã gặp lúc mới vào.

Hai đứa bé đứng trên hai chiếc quan tài, đồng thanh nói những lời y hệt:

“Trong số bọn ta có một là sống”.

“Có một là chết”.

“Nếu chọn đúng, ngươi thắng”.

“Nếu chọn sai, ngươi chết”.

“Lại đây nào, lại đây nào”.

Mọi người nhìn nhau.

Diệp Thanh Thanh kia xắn tay áo: “Để em, thể chất em đặc biệt”.

Cô nàng chỉ bừa vào đứa bé bên trái.

Nó hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười đầy ác ý: “Chúc mừng ngươi, chọn đúng rồi”.

Ngay khi mọi người đang mừng rỡ, quan tài dưới chân nó bỗng mở ra rồi hút người chơi Diệp Thanh Thanh vào bên trong!