Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 123




Không một ai kịp phản ứng.

Thạch Khải Viễn là người đầu tiên nhào tới chỗ bé gái kia.

Nó lạnh lùng nhìn gã, cơ thể Thạch Khải Viễn tức khắc đông cứng lại. Kha Học Gia có thể coi là người chơi hệ trị liệu, cậu ta nhanh chóng hóa giải trạng thái hóa đá cho gã.

Diệp Thanh Thanh choáng: “Cậu, cậu ấy chọn đúng rồi cơ mà! Mau thả cậu ấy ra!”.

Bé gái cười khanh khách: “Phải, chọn đúng rồi nên ta mới tống cô ta về chỗ cô ta nên tới đấy”.

Mọi người vô thức nhìn quân sư Nhiếp Quân.

Cô nhíu mày nhìn bé gái kia: “Thanh Thanh từng nói em ấy ngửi được mùi máu giống hệt nhau từ cặp sinh đôi, hẳn thực ra chúng là một”.

“Nhân bản ư?”.

“Nếu ở hiện thực thì có lẽ đại khái là vậy, nhưng giấc mơ vốn là nơi con người thực thể hóa những suy tưởng của mình…”. Nhiếp Quân nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh. “Có lẽ trong hiện thực nó có hai nhân cách, đến khi vào trong mơ mới biến thành hai người”.

Hai bé gái song sinh cùng cười lạnh mà nhìn cô.

Diệp Thanh Thanh tỏ ra kinh hãi: “Còn bé thế này đã mắc bệnh tâm lí ư?”.

Nét mặt Triệu Tú Tú có vẻ khó coi: “Ngoại hình trong mơ chưa chắc đã giống với thực tại… Từ những yếu tố của giấc mơ này, tôi đoán kẻ tạo giấc mơ hẳn là một người đàn ông trưởng thành. Chỉ là anh ta coi mình như một bé gái”.

Diệp Thanh Thanh sợ run cả người.

Nhưng cô chỉ quan tâm đến một chuyện: “Tại sao Thanh Thanh lại bị hút vào?”.

Nhiếp Quân ngẫm nghĩ chốc lát, bỗng hỏi: “Em sợ không?”.

Diệp Thanh Thanh ngớ ra.

“Nếu kẻ tạo giấc mơ vốn là một linh hồn xẻ đôi, thì câu đố ban nãy chưa chắc đã là một câu đố”. Nhiếp Quân nói. “Bởi chọn đứa nào cũng đúng, nhưng cũng không đủ… Phải là hai người cùng chọn, chọn cả hai bé gái, đáp án đúng nằm ở đó”.

Triệu Tú Tú bỗng hiểu ra: “Chị muốn bạn Diệp đứng ra lựa chọn sao?”.

“Hẳn trò chơi Ác Mộng kéo em vào đây vì một mục đích nào đó”. Nhiếp Quân nói. “Quan hệ giữa em và Thanh Thanh khá giống với cặp sinh đôi này, em hãy chọn đi, với giấc mơ thì vẫn chỉ có ‘một người’ chọn cả hai đứa bé”.

Diệp Thanh Thanh hít một hơi.

“Dĩ nhiên, suy luận của chị chưa chắc đã đúng”. Cuối cùng Nhiếp Quân nói. “Nếu em không chọn thì mọi người cũng sẽ không trách em đâu”.

Diệp Thanh Thanh nhìn cặp song sinh ở phía đối diện.

Biểu cảm trên mặt chúng giống nhau như đúc, dưới chân mỗi đứa là một chiếc quan tài.

Nếu Nhiếp Quân đoán đúng, cô có thể cứu Diệp Thanh Thanh kia;

Nhưng nếu Nhiếp Quân sai thì liệu cô có rơi vào số phận bị nhốt trong quan tài giống cô nàng hay không?

Cô chỉ là người thường, không có thể chất đặc biệt hay năng lực đặc biệt như những người chơi, hẳn là sẽ thê thảm lắm.

Lòng bàn tay Diệp Thanh Thanh ướt đẫm mồ hôi.

Mười mấy năm nay cô sống một cuộc sống đơn giản và hết sức bình thường, thậm chí còn chưa bao giờ phải đối mặt với cuộc phẫu thuật nào hết, đây là lần đầu tiên cô phải đưa ra lựa chọn liên quan đến sự sống chết của ai đó.

Diệp Thanh Thanh nhắm mắt lại, hít thật sâu rồi lại mở mắt, bước lên một bước, giọng nói run rẩy nhưng bàn tay vẫn rất kiên định chỉ về một trong hai bé gái: “Em chọn nó”.

Bé gái kia nhìn cô chằm chằm, mãi sau mới cong môi: “Chúc mừng ngươi, chọn đúng rồi”.

Cặp song sinh bỗng sụp xuống, biến thành rất nhiều bình truyền nước, thuốc viên và kim tiêm.

Quan tài dưới chân chúng cũng hóa thành tro trong nháy mắt.

Diệp Thanh Thanh sửng sốt trong chốc lát, ý thức chưa kịp phản ứng mà cơ thể đã xông tới, ôm lấy một bản thân khác đang ngồi dậy giữa lớp bụi mịt mù.

“Cậu sắp được quay về thế giới thực rồi”.

Diệp Thanh Thanh kia vỗ vai Diệp Thanh Thanh, có vẻ ngượng nghịu: “Xin lỗi vì đã liên lụy đến cậu”.

Môi Diệp Thanh Thanh mấp máy, rồi cô mỉm cười: “Không sao, thực ra cũng kích thích lắm”.

“Cậu đừng lo về cơn ác mộng, tớ đã bảo trò chơi Ác Mộng điều chỉnh cho cậu rồi”. Diệp Thanh Thanh kia nhét thứ gì đó vào tay cô. “Tớ vẫn chưa tặng quà cho cậu nhỉ”.

Diệp Thanh Thanh xòe tay, một chiếc vòng xuất hiện: “Đây là gì?”.

“Bùa bình an tớ đổi bằng điểm đấy. Ba mẹ cũng có phần”. Diệp Thanh Thanh kia lại lấy ra thêm hai chiếc, nháy mắt với cô. “Đeo vào tay sẽ gặp may mắn, ít sinh bệnh”.

Diệp Thanh Thanh siết chặt lấy nó, nghiêng đầu nghĩ ngợi một chốc, bỗng hỏi: “Ngày xưa có lần tớ xa nhà hai tuần khi tham gia một trại hè, cậu còn nhớ không?”.

“Có chứ, sao vậy?”.

“Trong những ngày cuối ở trại hè đó, tớ nhớ nhà như điên, tớ nghĩ chẳng nơi nào bằng căn nhà có ba mẹ cả”. Diệp Thanh Thanh nói. “Tớ là cậu, cậu cũng là tớ, nếu muốn tặng quà cho ba mẹ thì sao cậu không tự đưa cho họ?”.

Nét mặt Diệp Thanh Thanh kia dần ngưng đọng lại, cô nàng thở dài sau một khoảng lặng thật lâu: “Nhưng tớ đã không còn là…”.

“Với ba mẹ, chúng ta luôn là con gái họ”. Diệp Thanh Thanh cầm tay cô nàng. “Nếu cậu sợ lộ thì cứ mặc quần áo của tớ, tớ sẽ kể cho cậu nghe tình hình trong nhà bây giờ, được không?”.

Diệp Thanh Thanh kia há miệng, nhìn cô bằng ánh mắt do dự: “Đúng là tớ có hơi nhớ ba mẹ, thôi, tớ mượn thân phận của cậu một lúc nhé”.

Diệp Thanh Thanh sửa lời cô nàng: “Thân phận của chúng ta mới đúng”.

Quá trình hoán đổi diễn ra rất thuận lợi.

Nửa năm về trước Diệp Thanh Thanh kia cũng từng là Diệp Thanh Thanh, vẫn giữ nguyên kí ức về căn nhà quen thuộc.

Tuy khí chất không quá giống nhau nhưng cha mẹ Diệp Thanh Thanh cũng chẳng hoài nghi, chỉ giục cô nàng mau đi ngủ.

“Diệp Thanh Thanh” ôm mỗi người một lượt thật thắm thiết, cố kìm nước mắt để không khiến bản thân bại lộ.

Cô nàng thực sự rất nhớ nhà.

Nhưng từ khi rời khỏi giấc mơ “Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi”, lấy lại ý thức, cô nàng đã hiểu mình không phải Diệp Thanh Thanh thật – căn nhà ấm áp trong hiện thực kia đã có một Diệp Thanh Thanh hạnh phúc rồi, đó không phải nơi cô nàng nên tơ tưởng nữa.

Chẳng ngờ duyên phận đã sắp đặt để cô nàng được ôm cha mẹ thêm một lần.

Mẹ Diệp hơi ngạc nhiên vì con gái hôm nay tự dưng bám dính lấy mình, còn tưởng Diệp Thanh Thanh gặp chuyện gì ấm ức ở trường học, bèn vỗ lưng cô nàng: “Sao thế Thanh Thanh, có gì thì kể cho mẹ nhé? Học mệt thì cứ nghỉ đi con. Nhà mình không mong con nhất định phải trở thành người quyền cao chức trọng”.

“Diệp Thanh Thanh” vùi mặt vào vai mẹ, lắc đầu, nức nở: “Không có gì ạ, chỉ là con… rất nhớ hai người”.

Một lúc lâu sau cô nàng điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu lau nước mắt: “Ba mẹ ơi, con có quà cho ba mẹ, ba mẹ nhất định phải đeo đấy nhé”.

Ba tháng sau.

Diệp Thanh Thanh ngồi trong một quán trà sữa vắng tanh, uống món trà sữa nướng bán chạy nhất.

Ở phía đối diện, thiếu nữ giống cô như đúc đang nằm bò ra bàn trong điệu bộ hấp hối: “Nếu biết phải dạy kèm thằng cháu họ thì tớ đã chẳng về chơi nhà ông bà”.

Diệp Thanh Thanh cười hì hì: “Gặp bà ngoại một lần cũng hay mà”.

“Nhưng tớ quên hết kiến thức cấp ba từ lâu rồi”.

“Không sao, học sinh thi đại học xong quên hết cũng là chuyện thường”.

“Cơ mà váy mẹ mua đẹp lắm”. Diệp Thanh Thanh kia khẽ nhấc tà váy. “Lát nữa tớ đưa lại cậu”.

“Không cần đâu, mẹ mua cho cậu thì cậu cứ giữ đi”. Diệp Thanh Thanh đặt cốc trà sữa xuống. “Đưa tớ xem mác rồi tớ đi mua một cái y hệt, thế là khỏi lo”.

“Thế tớ không khách sáo đâu nha”. Diệp Thanh Thanh phía đối diện lại lần nữa ngồi xuống. “Cậu đã nghĩ kĩ chưa, định đăng kí trường nào?”.

Diệp Thanh Thanh xụ mặt: “Phân vân chết đi được”.

Ba tháng trước, hai Diệp Thanh Thanh vượt qua ranh giới giữa mơ và thực để gặp mặt nhau, tạo ra kí ức đầy kích thích và mới mẻ cho Diệp Thanh Thanh của hiện thực.

Hành trình xuyên qua giấc mơ ấy giúp Diệp Thanh Thanh chạm đến một mặt khác của thế giới này, triệt để mở mang tầm mắt, đồng thời có thêm một người còn thân thiết hơn chị em ruột thịt.

Có lẽ trên đời chẳng ai hiểu một người bằng chính bản thân họ.

Diệp Thanh Thanh cũng chẳng ghét phiên bản kia của mình – ngược lại, một bản thân khác có cùng sở thích, cùng gu thẩm mĩ, cùng hứng thú với cô, giữa hai người có vô số chủ đề tương tự đủ để trò chuyện cả ngày không hết.

Cũng vì thế mà hai người nhanh chóng trở thành bạn thân.

Mỗi lần vượt qua một giấc mơ, người chơi Diệp Thanh Thanh sẽ tới chơi cùng Diệp Thanh Thanh trong hiện thực, thi thoảng cũng đóng thế cho cô;

Diệp Thanh Thanh trong hiện thực thì dẫn người chơi Diệp Thanh Thanh đi hưởng thụ cuộc sống thêm lần nữa, có thời gian thì cho cô nàng mượn thân phận của mình, để cô nàng được gặp lại bạn bè và người thân.

Chẳng biết có phải do có thêm một linh hồn song sinh hay không mà Diệp Thanh Thanh phát huy rất tốt trong kì thi đại học, đủ điểm để đỗ nhiều trường tốt, nhưng cô rất bối rối khi phải chọn ngành và chuyên ngành.

Diệp Thanh Thanh kia nói như bà cụ non: “Chọn được chuyên ngành tốt cũng như thắng cả kì thi đại học. Phải suy nghĩ thật kĩ đấy nhé”.

Diệp Thanh Thanh cũng gục xuống: “Cậu nói đúng… May là tớ còn tận mấy ngày nữa cơ”.

Diệp Thanh Thanh kia nhìn cô, nghĩ ngợi: “Cậu cứ nghĩ đi, chừng nào đăng kí chuyên ngành xong tớ dẫn đi chơi”.

“Đi đâu?”.

Diệp Thanh Thanh kia xoa tay: “Địa Phủ”.

Diệp Thanh Thanh: “???”.

“Tớ quen một quỷ sai ở đó, dạo này Địa Phủ đang phát triển mảng du lịch, ảnh tặng tớ hai tấm vé tham quan”. Diệp Thanh Thanh kia vỗ ngực. “Cậu cứ yên tâm, chắc chắn an toàn”.

Diệp Thanh Thanh: “…”.

Về đến nhà, Diệp Thanh Thanh lên tiếng chào mẹ theo thói quen.

Mẹ Diệp vẫy tay gọi cô: “Qua đây nào Thanh Thanh, mẹ mua váy cho con đây”.

Diệp Thanh Thanh tò mò bước tới, tỏ ra nghi hoặc: “Mẹ vừa mua cái váy này cho con mà?”.

Mẹ Diệp nhìn cô đầy ẩn ý: “Hửm? Mua cho con, hay mua cho con bé?”.

Diệp Thanh Thanh: “… Mẹ nói gì vậy?”.

Mẹ Diệp hừ một tiếng: “Con tưởng mẹ mù à? Hai đứa giống nhau như đúc, nhưng cảm giác thì khác hẳn”.

Diệp Thanh Thanh: “…”.

Trải nghiệm cuộc sống của hai đứa khác nhau nên dĩ nhiên khí chất cũng khác nhau.

Diệp Thanh Thanh do dự chốc lát, lựa lời kể lại chuyện của Diệp Thanh Thanh kia cho mẹ Diệp rồi dè dặt nhìn bà: “Mẹ thấy sao…”.

Mẹ Diệp nhìn cô thật kĩ, một lúc lâu sau mới bật cười, thở dài: “Mẹ thấy sao ư? Cả hai đều là con gái mẹ, mẹ còn làm gì được nữa?”.

Diệp Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại vui vẻ ra mặt: “Con biết mẹ tốt nhất mà! Lần sau con dẫn cậu ấy về cùng nhé!”.

“Thôi cô đừng có nịnh… Bảo ba con thu dọn thêm một phòng nữa cho nó ở”.

“Không cần đâu ạ, cậu ấy ở chung với con là được rồi”.