Diệp Thanh Thanh há hốc mồm.
Cô dè dặt hỏi: “Chị gái xinh đẹp ơi, chị biết em ạ?”.
Cô gái kia ngạc nhiên nhìn cô.
Gã đàn ông nhíu mày, có vẻ bực dọc: “Cô giả vờ làm gì đấy?”.
Diệp Thanh Thanh rụt cổ.
Cô không chọc nổi mấy người to con thế kia đâu.
Cô gái xinh đẹp bước tới chỗ Diệp Thanh Thanh, cau mày quan sát cô một lúc lâu rồi mới dịu giọng nói: “Chị là Triệu Tú Tú, anh ta là Thạch Khải Viễn, em thực sự không nhớ bọn chị sao?”.
Diệp Thanh Thanh thấy ngữ điệu của cô có vẻ bình thường thì to gan hơn đôi chút: “Cái này… Em thực sự không quen hai anh chị, có phải hai anh chị nhận nhầm người không? Em, em chỉ là một học sinh cấp ba bình thường vừa tan học về nhà thôi…”.
Triệu Tú Tú kinh ngạc nhìn cô, lại quay đầu nhìn Thạch Khải Viễn.
Thạch Khải Viễn cũng nhíu mày: “Nó mất trí nhớ à?”.
Triệu Tú Tú lắc đầu: “Không giống lắm… Chuyện này cần hỏi Tiểu Nhiếp”.
Cô móc ra một bộ đàm cổ lỗ sĩ, ấn vài lần, tín hiệu được kết nối, mới kêu một tiếng “này” đã nghe thấy giọng nói rất quen thuộc vang lên ở đầu bên kia: “Chị Tú Tú ạ, phía chị đến đâu rồi? Bọn em vừa giết mấy thi thể cấp thấp…”.
Triệu Tú Tú ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh Thanh.
Cô hoang mang: “Sao thế ạ?”.
“Em không thấy giọng nói này rất quen sao?”.
“Không ạ. Giọng điệu thì có quen…”. Diệp Thanh Thanh hơi khựng lại, dần biến sắc, cười khan. “Giống lúc em tự nghe giọng mình trong bản ghi âm ấy”.
Khi con người nói, âm thanh được truyền đến tai qua xương sọ – cũng vì thế mà âm sắc ta nghe được khác hẳn với bản ghi âm.
Diệp Thanh Thanh lại túa mồ hôi lạnh, vô thức lùi về sau hai bước: “Cũng khá muộn rồi, em nghĩ em phải về nhà thôi”.
Gã đàn ông nheo mắt nhìn cô, nắm đấm siết lại: “Quái vật ngụy trang à?”.
Diệp Thanh Thanh thấy gã dần nổi sát khí thì nuốt nước bọt, cảnh tượng người này chỉ dùng một đấm đã khiến lão già kia nổ tung lại xuất hiện trong đầu.
Triệu Tú Tú khẽ nhíu mày, giơ tay ngăn cản Thạch Khải Viễn: “Đợi đã, cảm giác không giống lắm”.
Thạch Khải Viễn nghiêm mặt: “Những thứ nguy hiểm thì nên diệt sớm”.
“Diệp Thanh Thanh này…”. Triệu Tú Tú cân nhắc cách dùng từ. “Không giống người của chúng ta”.
“Cái gì?”.
“Không giống cô bé đã được tôi luyện qua những mộng cảnh chết chóc của chúng ta”. Triệu Tú Tú giải thích. “Anh chưa từng trải qua cuộc sống của người thường nên chắc không hiểu được, Diệp Thanh Thanh này đúng là rất giống một học sinh cấp ba bình thường chưa bao giờ đặt chân vào trò chơi Ác Mộng”.
Vẻ mặt Diệp Thanh Thanh như đưa đám: “Chị ơi, em là học sinh cấp ba bình thường thật mà!”.
Thạch Khải Viễn cau mày, bất đắc dĩ thu tay lại.
Triệu Tú Tú nói: “Đợi phía Tiểu Nhiếp sang đây đã rồi tính”.
Diệp Thanh Thanh ngớ người nhìn thiếu nữ đứng đối diện.
Gương mặt giống cô như đúc, chiều cao giống cô như đúc, biểu cảm cũng giống cô như đúc.
Nói là sinh đôi cũng còn chưa đủ, cảm giác cứ như đang soi gương vậy.
Diệp Thanh Thanh nuốt nước bọt: “Hức, lẽ nào, mình có một người chị em sinh đôi bị vứt bỏ ư?”.
Diệp Thanh Thanh phía đối diện há miệng nhìn cô, một lúc lâu sau mới khổ sở xoa mặt: “Trời đất quỷ thần ơi, sao cậu lại vào trò chơi Ác Mộng thế này?”.
Triệu Tú Tú hiểu ý cô nàng muốn nói: “Em biết em ấy hả Thanh Thanh?”.
“Biết thì đúng là có biết…”. Diệp Thanh Thanh phía đối diện hít một hơi. “Cậu ấy chính là em mà…”.
Những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn cô nàng.
“Hình như em chưa cho các anh chị biết cách em được sinh ra nhỉ… À, mà cũng không quan trọng lắm”. Diệp Thanh Thanh phía đối diện gãi đầu rồi nhìn Diệp Thanh Thanh. “Chúng ta bàn về việc cậu vào đây kiểu gì trước đã nhé?”.
Tuy Diệp Thanh Thanh không biết đang có chuyện gì xảy ra, nhưng chẳng biết vì sao cô lại thấy rất thân thuộc khi nhìn thiếu nữ giống hệt mình.
Cô có hơi ngạc nhiên khi thấy một “mình” khác xuất hiện, nhưng người ấy không giống những sinh vật tà ác như Họa Bì
[1]
trong truyện kinh dị mà cô từng đọc, ngược lại còn có cảm giác rất thân quen cùng đôi phần khí chất rất ngầu, khiến Diệp Thanh Thanh nhanh chóng nảy sinh hảo cảm.
[1] Một loại quỷ lột da người rồi mặc lớp da đó để cải trang, cũng là tên tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng với hình tượng này của nhà văn Bồ Tùng Lương.
Cô kể lại một lượt những gì đã xảy ra với mình.
Diệp Thanh Thanh kia có vẻ rất bối rối, một lúc lâu sau mới vò đầu bứt tai đầy nghi hoặc: “Trò chơi Ác Mộng bắt nhầm người sao?”.
Diệp Thanh Thanh dè dặt hỏi: “Thế nghĩa là gì?”.
“Ặc, để tớ giải thích cho cậu chuyện bây giờ trước nhé”. Diệp Thanh Thanh kia ngồi xổm xuống, bẻ một cành cây vẽ lên đất. “Bọn tớ là người chơi của trò chơi Ác Mộng…”.
Đến khi Diệp Thanh Thanh kia giải thích xong những khái niệm liên quan đến trò chơi Ác Mộng, Diệp Thanh Thanh đã ngớ cả người.
Cô điều chỉnh tâm trạng một lúc rồi mới hỏi một câu từ tận đáy lòng mình: “Vậy tại sao tớ lại xuất hiện ở đây?”.
Diệp Thanh Thanh phía đối diện làm nét mặt buồn phiền y hệt: “Tớ cũng đang thắc mắc thế!”.
“Tớ còn quay về được nữa không?”.
Cô gái tóc ngắn tới cùng Diệp Thanh Thanh kia nhạt giọng: “Một khi giấc mơ đã bắt đầu thì nhất định phải qua ải mới được đi”.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Thanh Thanh kia bằng ánh mắt đáng thương vô cùng.
Diệp Thanh Thanh kia có vẻ đau đầu, cô nàng thở dài: “Cậu cứ đi cùng bọn tớ trước đã, đợi phá ải xong tớ sẽ đi hỏi thầy Ân”.
Thầy Ân là ai?
Diệp Thanh Thanh ôm cả bụng câu hỏi, nhưng vẫn tạm thời nhịn xuống.
“Giấc mơ này tên là ‘Sống ngủ chết ra bãi tha ma’, theo những gì chúng tôi đã điều tra được trước mắt thì có hai thế lực là người chết và người sống”.
Cô gái tên Nhiếp Quân giới thiệu đơn giản. “Những người chơi bước vào giấc mơ cũng được chia làm hai nửa, một nửa bị đưa đến bãi tha ma, một nửa bị đưa đến khu đất hoang. Khoảng cách giữa hai nơi là khoảng ba km, vừa đủ để tạo thành một tam giác đều với địa điểm người sống tập hợp trong giấc mơ này, hướng chuyển động của dòng năng lượng thì ngược lại…”.
Diệp Thanh Thanh ngồi dưới đất, vừa gặm bánh quy vừa gật đầu như đã hiểu.
Diệp Thanh Thanh kia nghiêng đầu, nhỏ giọng: “Giống học tiết thầy Lưu lắm phải không?”.
Diệp Thanh Thanh cũng nhỏ giọng đáp: “Toán thì tớ hiểu, chứ mấy cái khác như nghe tiếng trời…”.
“Hầy, tớ thích kiểu thô bạo đơn giản hơn”. Diệp Thanh Thanh kia cảm thán. “Nếu phá ải không yêu cầu đoán ý nghĩ của kẻ tạo giấc mơ thì giờ tớ đã lao vào bãi tha ma sát phạt tứ phương rồi”.
Diệp Thanh Thanh tỏ ra kính nể: “Cậu không sợ mấy cái xác à?”.
“Chúng nó phải sợ tớ ấy chứ”.
Nhiếp Quân bất đắc dĩ: “Thanh Thanh, nghiêm túc nào”.
Hai Diệp Thanh Thanh cùng run lên, đồng thanh: “Dạ thưa chị Tiểu Nhiếp!”.
Cả hai lại kinh ngạc nhìn nhau.
Triệu Tú Tú che miệng cười thành tiếng.
Diệp Thanh Thanh kia có vẻ phiền não: “Hầy, hai Diệp Thanh Thanh, phải phân biệt thế nào đây?”.
Diệp Thanh Thanh nghĩ ngợi chốc lát: “Hay mọi người cứ gọi em là bạn Diệp nhé? Dù sao em cũng chỉ là học sinh bình thường chứ đâu có lợi hại như Diệp Thanh Thanh”.
Diệp Thanh Thanh kia thở dài: “Ai cũng từng là học sinh bình thường đấy chứ… Nhưng mà thế cũng được”.
Vậy là vấn đề xưng hô đã được quyết định.
Những người còn lại bàn bạc rất nhiều thứ Diệp Thanh Thanh không hiểu, cuối cùng tất cả đi tìm địa điểm tập hợp của người sống.
Dĩ nhiên trên đường đi họ sẽ bị những cái xác kinh tởm tấn công. Thạch Khải Viễn, Nhiếp Quân, Triệu Tú Tú, còn cả một thanh niên tên Kha Học Gia nữa, mỗi người một phong cách, ai cũng đánh đuổi được lũ quái vật.
Diệp Thanh Thanh kia thì khá là thích thú,
Cô nàng chỉ cần đứng đó là lũ xác chết lập tức sợ hãi quay người chạy mất, sải bước đầy phóng khoáng, khí chất ngời ngời.
Diệp Thanh Thanh đi giữa cả nhóm, cứ không kìm được mà nhìn một phiên bản khác tự tin và ngầu hơn của chính mình.
Rõ ràng là hai gương mặt giống hệt nhau, nhưng khí chất thì lại rất khác.
Hơn nữa ban nãy Diệp Thanh Thanh kia không giải thích tại sao lại có hai “Diệp Thanh Thanh”, mà chỉ nói qua loa rằng họ giống nhau.
Bản thân Diệp Thanh Thanh cũng có vài suy đoán: Thế giới song song? Hình phản chiếu trong gương? Người nhân bản?
Nhưng ban nãy Diệp Thanh Thanh kia đã nhắc đến “thầy Lưu”… Thầy Lưu là thầy dạy đại số của Diệp Thanh Thanh năm ngoái, vì đã lớn tuổi nên giảng bài khá khô khan, sau sự việc của Sở Đông và Tề Tiểu Bắc thì lớp 12A3 đổi giáo viên hàng loạt, thầy Lưu cũng về nghỉ hưu trong khoảng thời gian đó.
Vậy Diệp Thanh Thanh đó tới từ đâu?
… Hay Diệp Thanh Thanh đó mới là thật, còn cô vẫn luôn là giả?
Diệp Thanh Thanh bỗng thấy hoang mang.
Chủ nghĩa duy vật trong mười mấy năm cuộc đời của cô hôm nay đã bị đập nát.
Trong khoảnh khắc ấy, mặt đất bỗng nhũn ra, một bàn tay thò lên kéo chân cô xuống.
Diệp Thanh Thanh chỉ kịp hét lên một tiếng.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, xung quanh tối đen như mực. Diệp Thanh Thanh chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra mình đang ở một nơi tương tự như hang đá, Diệp Thanh Thanh kia ngồi ngay bên cạnh, có thêm một ngọn đèn điện nhỏ.
Quan trọng nhất là cô nàng đang nâng bắp chân cô lên, há miệng như muốn cắn.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Diệp Thanh Thanh vô thức nói: “Tớ cả ngày nay chưa tắm, ăn không ngon đâu!”.
Diệp Thanh Thanh kia: “…”.
Cô nàng ho khan: “Cậu nghĩ gì đấy, tớ đang giúp cậu giải độc mà”.
Đến lúc này Diệp Thanh Thanh mới phát hiện trên cẳng chân mình có một vết thương màu đen, cô sợ hết hồn: “Ơ, tớ bị con gì cắn thế?”.
“Một con quỷ xác”. Diệp Thanh Thanh kia trả lời. “Tớ xử lí quái vật rồi, nhưng phải hút độc xác trong cơ thể cậu ra mới được”.
Trong đầu Diệp Thanh Thanh lập tức hiện lên những phân cảnh dùng miệng hút độc như phim kiếm hiệp xưa, cô ngượng ngùng nói: “Thế thì ngại lắm…”.
Diệp Thanh Thanh kia cạn lời: “Không phải thế đâu”.
Cô nàng giơ một ngón tay, móng tay bỗng mọc dài, sau đó chọc nhẹ vào cẳng chân Diệp Thanh Thanh.
Độc nhanh chóng rút khỏi cẳng chân Diệp Thanh Thanh, tụ lại trong móng tay cô nàng.
Diệp Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng hơi lo: “Cậu không sao chứ?”.
“Tớ ổn, thể chất của tớ rất đặc biệt”.
“Chúng ta rời khỏi nơi này thế nào đây?”.
“Ừm… Có vẻ ta không may mắn lắm, hẳn đây là một bản đồ khác của giấc mơ”. Diệp Thanh Thanh kia hình như đã lâm vào thế khó. “Chắc phải tốn hơi nhiều thời gian đấy nhỉ? Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu”.
Diệp Thanh Thanh đã hiểu: “Không sao, cậu cứ làm gì tùy thích”.
Cả hai cùng im lặng.
Diệp Thanh Thanh nương theo ánh đèn yếu ớt mà ngắm nhìn người kia thật kĩ, chợt thấy tự ti.
Cả hai đều là “Diệp Thanh Thanh” nhưng người ta cái gì cũng biết, hơn nữa, rõ ràng Diệp Thanh Thanh kia là nhóm trưởng của nhóm người này; còn mình thì đến học cũng không xong…
Diệp Thanh Thanh kia bỗng cất lời: “Đừng đoán mò linh tinh, từ đầu chúng ta đã không có cùng điểm xuất phát”.
Diệp Thanh Thanh cười khan: “Ơ, tớ lỡ nói ra miệng à?”.
“Không, nhưng nhìn nét mặt cậu là tớ đoán được rồi”. Diệp Thanh Thanh kia gãi đầu. “Đúng lúc bây giờ chỉ còn hai ta… Để tớ kể cậu nghe về cách tớ ra đời vậy”.