Quyển 1 Chương 99: Quần Ngọc Các khởi điểm
Trái ngược với dự kiến của Bách Văn, Ningguang đối với câu trả lời này lại không làm ra bất kỳ phản ứng thái quá nào, có chăng cũng chỉ là một sự ngạc nhiên đi qua trong thoáng chốc nơi ánh mắt, phảng phất như nghe thế một điều gì đó rất thú vị ngoài ý liệu.
Tay phải hơi cử động nhẹ, nàng vẫn tiếp tục hỏi với một giọng thân thiện, thanh âm trầm bổng không rơi một tia rung động:
“Ồ, vậy sao? Đây cũng đúng là một chủ đề lớn, mà lại rất quan trọng. Thế có thể cho ta biết ý kiến của hai ngươi không?”
Thái độ bình tĩnh tuy không biết là giả vờ hay thực lòng nhưng lại có được tác dụng trấn tĩnh rất lớn. Bách Văn ở một bên cũng đã dần bình ổn lại hô hấp, lại đặt mắt nhìn về phía ba đứa bé chăm chú, chỉ là lần này đã mang theo mấy tia đề phòng không rõ ràng.
Tỉnh táo suy nghĩ lại, nàng cũng đã nhận ra đây không phải là điều gì không thể, mà cũng không quá nghiêm trọng hay quỷ dị như nàng nghĩ, chỉ đơn giản là quán tính tư duy của nàng chưa kịp thích nghi mà thôi, dù sao thời gian nàng làm việc ở Tổng Vụ trực quyền Thất Tinh đến nay cũng chưa được bao lâu.
Nhưng dù là trong bất kỳ trường hợp nào, thì việc này xét theo khả năng vẫn có thể mang lại một số ảnh hưởng trái chiều không hề nhỏ, thận trọng xử lý sẽ không sai.
“Về ý kiến, ta với ... lão nhị ở đây đều nhất trí một việc. Đó là công lao cùng ảnh hưởng của Tiên Nhân đối với người dân trên mọi phương diện đều không hề nhỏ, bất quản là từ công kiến quốc xây cảng, công thủ hộ lê dân, sự hy sinh trong c·hiến t·ranh... cho đến ảnh hưởng đối với văn minh kỹ thuật, văn hóa phong tục, cùng đạo đức lễ nghi. Nói một cách đơn giản là bao trùm toàn diện.”
“Chúng ta đều biết, Nham Vương Gia trước khi trở thành Nham quốc thủ hộ thần, một trong bảy vị chấp chính của trần thế, thì cũng đã từng chấp chưởng một Thần quốc, quy họp chư Tiên chúng Thần, được gọi là Qui Ly Tập, cho đến khi t·hiên t·ai địa họa nhân kiếp xảy ra khiến cho ngài không thể không di dời về nơi này, một mảnh phong thủy bảo địa bên cạnh Thiên Hoành Sơn sau khi từng đợt hải triều rút xuống vào cách đây 37 thế kỷ trước, lập nên cảng Ly Nguyệt trường tồn đến hiện tại.”
“Nhưng đó cũng không hề đặt dấu chấm hết cho c·hiến t·ranh cùng hy sinh. Tiên Chúng Da Xoa về sau kẻ tử kẻ vong, mười thành khó tồn một. Các Tiên tộc khác tình huống cũng không hề khá hơn, có bị l·ây n·hiễm trở thành Yêu Tổ Yêu Thánh, có tự mình tọa hóa c·hôn v·ùi. Thiên Hoành Sơn đỉnh nhuốm màu rêu phong, Bích Thủy Giang nước đặc tưởng huyết nhuộm.”
“Trải qua muôn vàn kiếp nạn, Ly Nguyệt ta mới tạm có được ngày hôm nay. Về công hay về tư, ý nghĩa tồn tại của Tiên Nhân chính là bất khả x·âm p·hạm, là không thể thay thế! Đây là một sự khẳng định rõ ràng.”
“Có thể hỏi là, nếu đã khẳng định như vậy, vậy còn cần gì phải tranh cãi?”
Đại nam hài nói đến lời này, dường như nét dè dặt mang trên mặt thoáng chốc cũng đã biến mất, mơ hồ hình thành một loại khí thế vô hình như có như không, cũng không đối chọi với khí thế của Ningguang mà lại hòa nhập vào đấy, giữ cho hắn một sự chủ động nhất định không thể bị gạt bỏ.
Ningguang cũng đã nhận ra điều này, nhưng nàng cũng không hề có bất kỳ động thái gì rõ ràng, chỉ tiếp tục im lặng nghe đại nam hài trình bày.
“Vấn đề ở đây chính là, tất cả những điều ta nói đều đang là chuyện quá khứ cùng hiện tại, hoàn toàn không phải là tương lai! Đây chính là chỗ ta cùng lão nhị khác biệt.”
“Lão nhị nói rằng, chúng ta trải qua vô số năm như này đến nay đã được 37 thế kỷ mà vẫn không có gì thay đổi, dân sinh vẫn ổn định, quốc gia vẫn thái bình, nội có Bát Môn Thất Tinh, ngoại có Tiên Nhân Đế Quân, cứ thế trường tồn đến về sau, sao có gì phải ngại? Nếu như quốc phá, bất quá là khí số đã tận, quốc vận đã tiêu, đường mệnh đến đây là cùng, cũng là lúc chúng ta bước xuống khỏi tấm màn lịch sử, mỉm cười nhìn các nền văn minh khác đã ngã xuống từ trước. Tiểu thế có thể đổi, đại thế vẫn như vậy, trong trường hợp này, Tiên Nhân là đại thế.”
“Đối với tư tưởng này, ta chỉ có thể chặc lưỡi cho rằng, được vậy thì cũng quá tốt rồi. Tiên Nhân có thể là thần thông quảng đại, có năng lực phiên vân phúc vũ di sơn đảo hải, Đế Quân có thể là thần lực vô song Nham thương trấn thế... Thế nhưng, chẳng lẽ chúng ta, Nhân tộc, thực sự không có bất kỳ thực lực nào sao?”
“Nên nhớ, dù là trong bất kỳ trận chiến lớn nào của Ly Nguyệt từ trước tới nay, Tiên Nhân cũng chưa từng chiến đấu một mình!”
“Năm trăm năm trước, Đế Quân một lời chiếu dụ, Vực Đá Sâu táng thân bảy mươi vạn Thiên Nham Quân, Dạ Xoa huyết hòa lẫn nhân huyết, anh hồn đến nay vẫn còn lưu.”
“Hai ngàn năm trước, Đăng Thần chi Chiến chung mạt, chẳng lẽ chỉ có Nham thương là đã đủ trấn áp toàn bộ Cô Vân Các? Chẳng lẽ các Ma Thần lại vô dụng đến vậy, một đường lui cũng không nghĩ ra? Chẳng lẽ toàn bộ tà khí cùng nguyền rủa trên mảnh đất này, tất cả đều do Tiên Nhân tiêu trừ do Đại Thánh đánh g·iết?”
“Còn rất nhiều ví dụ nữa nhưng ta sẽ không kể ra, bởi vì chỉ cần một phần này thôi cũng đã chứng tỏ sự hùng hồn của áng sử thi viết bằng máu tươi này rồi.”
“Nhân lực, dù chưa so bì được với Tiên lực, đứng trước Thần lực lại càng nhỏ bé, nhưng cũng có vị thế riêng của bản thân, cũng có thể tự phát triển mà không cần dựa dẫm vào các thứ lực lượng khác, quá trình này tuy vô cùng gian khổ và khó khăn nhưng sẽ là cần thiết.”
“Đế Quân chẳng lẽ sẽ không vui khi thấy Nhân tộc tự mình phát triển? Không, ngài hẳn là sẽ hãnh diện. Chúng ta có thể đã từng là gánh nặng, nhưng không có nghĩa chúng ta sẽ mãi là, và chúng ta sẽ chấp nhận là! Và để có thể đạt được điều đấy, có thể trợ giúp được Tiên Nhân và chính chúng ta, bản thân Nhân tộc cần phải tự hiểu rõ vị thế của mình và Tiên Nhân.”
“Bọn họ là những thần linh, những sinh vật quyền uy tôn quý, là những bậc hiền giả từng quan khán nhật nguyệt thăng trầm đẩu chuyển tinh di, hiểu rõ cùng tích lũy vô số trí tuệ, nhưng bọn họ cũng chỉ là những người dìu dắt, lại không thể thay chúng ta bước đi.”
“Chim khôn rồi cũng sẽ có ngày rời tổ tự mình kiếm ăn, cáo khôn thì cũng sẽ có ngày tự mình rời hang kiếm sống, bậc phụ mẫu nuôi dưỡng hài tử của mình đến khi trưởng thành chẳng phải sẽ để bọn chúng tự lập hay sao? Đây vốn chính là lẽ thường của tự nhiên rồi.”
“Tương lai luôn ngập tràn vô số dị biến, cũng sẽ giống như các sử thi truyền thuyết hay thần thoại chúng ta được nghe trong quá khứ, tất cả rồi cũng sẽ trờ thành các kịch bản trong kịch nghệ mà chúng ta thường hay nghe.”
“Vạn sự có sinh diệt, vạn vật có tạo hóa có hủy diệt, thiên địa có đầu mà cũng có cuối, huống chi mối liên kết giữa Ly Nguyệt với Tiên Nhân. Sẽ thế nào, nếu như trong một kịch bản...”
Đại nam hài nói đến lời này bỗng dưng ngừng lại, giống như đang chọn lựa từ ngữ cẩn trọng mà cũng giống như cho mọi người thời gian để mường tượng, hít sâu một hơi rồi mới nói:
“Mà Tiên Nhân, thậm chí Đế Quân cũng rời đi đâu?”
Lời này tuy nhẹ nhưng lại giống như kinh lôi đánh ngang tai Ningguang, làm nàng sững sờ ngay tại chỗ, con ngươi có chỗ mở rộng, nét mặt nhàn nhã thản nhiên giống như nắm giữ được vạn sự từ đầu tới giờ cũng đã có biến đổi.
Nhưng nàng dù sao cũng là Ningguang, một trong Ly Nguyệt Thất Tinh, rất nhanh đã có thể cấp tốc khôi phục lại phảng phất như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng sự khác biệt trong ký ức cùng thái độ lại không thể bơ đi như không thấy.
Một sát na chưa tới, không dùng chú ngữ hay kết ấn, Ningguang lập tức tách ra một phần ý thức tiến vào trong Thức Hải của bản thân, lại mất thêm nửa giây rà soát tinh thần cùng linh hồn, sau mới dần tiến vào sâu hơn, thấy được một quả cầu màu vàng mật ong đang lơ lửng bên trong đó, được ôn dưỡng bởi linh hồn lực bao quanh.
Sử Thi phẩm Thánh Khí cấp pháp khí, Nhật Nguyệt Hạp!
Ngưng tự thế gian chi quang, bảy bảy bốn chín ngày luyện hóa Nhật chi Huy cùng Nguyệt chi Minh, xác ngoài đến từ vạn niên khuyết nhất cổ thụ, do chính tay một trong các Luyện Khí Sư thiên tài nhất của Côn gia luyện chế, là một trong các chí bảo trấn quốc của Ly Nguyệt thụ ngàn năm khí vận, Thất Tinh nhất mạch lượt lượt truyền thừa xuống, sở hữu uy năng không khác gì thần tích, nay đã được Ningguang sử dụng!
Như có như không tụng lên một lời chú ngữ bí ẩn, dù là lấy tu vi Nguyên Anh cảnh đỉnh phong như nàng dường như cũng chỉ có thể làm đến miễn cưỡng, một tia kim sắc quang mang bỗng thoát ra từ bảo hạp, thông qua Thức Hải dường như trực tiếp không nhìn không gian bay ra ngoài, v·a c·hạm vào tầng quang tráo mỏng vừa được Ningguang tạo thành lúc nãy, dường như hút hết đi toàn bộ ánh quang chỉ để lại một tầng bình chướng vô hình hữu thực.
Đây chính là một trong các uy năng chính của Nhật Nguyệt Hạp, phong tỏa thông tin nhưng là dưới cấp độ Pháp Tắc!
Bất quá Nhật Nguyệt Hạp với tư cách là một trong các pháp khí trấn quốc, uy năng không phải chỉ có như thế, thế nhưng cho dù không tiêu hao lực lượng của bản thân thì vẫn cần cảnh giới nhất định mới có thể đọc lên được chú ngữ đầy đủ.
Ningguang từ trên thư tịch biết được, đã từng có một vị Thất Tinh tiền nhiệm suy tính, do bản chất đặc biệt của Nhật Nguyệt Hạp nên phải đến tận Đại Thánh mới có thể sử dụng được hết uy năng của nó, trong đó bao gồm phong tỏa thông tin, luận giải thông tin, ghi chép Thần Văn cùng Tiên Văn, cuối cùng là do thám thiên địa sự vật, phàm là nơi nào có ánh mặt trời hay mặt trăng chiếu đến đều có thể nhìn thấy.
Tuy chỉ là tầng uy năng cơ bản nhất nhưng nếu không phải nàng đã sở hữu tu vi Nguyên Anh cảnh đỉnh phong tụng niệm được hết lời chú ngữ, từ đó mượn được lực lượng đã được bản thân khí vận Ly Nguyệt hàng ngàn năm bù đắp, thì có như nào cũng không thể phát huy ra được lực lượng này.
Hiện tại, không sở hữu cảnh giới Chân Quân cảnh, một tia thông tin cũng đừng hòng nghe được! Nếu là Thánh giả thì phải dốc toàn lực thì mới có thể phá giải được tầng bình chướng Pháp Tắc này, bất quá đó chỉ là trong trường hợp không dùng man lực.
Nếu dùng man lực, tự nhiên chỉ cần tu vi Thần Du cảnh Chân Nhân bước đầu, dù sao thì đây cũng chỉ là một món Sử Thi phẩm pháp khí, có là đỉnh phong thì tầng thứ vẫn chỉ có như vậy, ưu cùng khuyết điểm rõ ràng.
Cả ba người Bách Văn cùng hai hài tử còn lại vẫn còn chưa hoàn hồn lại được sau khi bị rung động bởi những gì mình vừa nghe thấy nên không hề nhận ra sự biến đổi này, mà nếu có thì cũng không nhìn ra được chỉ có thể cảm giác đôi chút kỳ lạ nao nao, duy chỉ có đại nam hài phảng phất nhìn ra được cái gì, từ bên trong nhãn thần toát lên một tia hứng thú.
Hắn lại liếc nhìn một lần mọi người xung quanh, phản ứng của bọn họ dường như không ngoài dự đoán của hắn, ngữ khí biến đổi thành có chút bối rối:
“Này này, mọi người làm sao vậy, giả sử thôi mà! Ta lại chỉ là một tiểu hài tử, dùng ví dụ thì đây là trường hợp cực đoan nhất mà ta có thể nghĩ ra rồi, đâu cần phải coi nó là thật chứ?”
Ningguang nghe vậy trong vẫn duy trì kết giới thông tin ngoài lại nở một nụ cười bất đắc dĩ, khẽ nói:
“Nhưng cực đoan thì cực đoan, trường hợp giả sử của ngươi nói thật là đã vượt qua nhận thức của người bình thường rồi, e rằng hơn chín thành người dân sinh sống của Nham quốc từ xưa tới nay cũng chưa ai nghĩ tới trường hợp này.”
Nói đến đây, nàng lại giống như tự giễu một tiếng, đệm thầm trong lòng: “Bao gồm cả ta.”.
Không biết từ lúc nào đã lại tán đi khi thế vô hình của bản thân, đại nam hài thấy thế mới đặt một tay ra sau đầu gãi gãi, ngữ khí thoáng có chút ngớ ngẩn:
“Ặc, là thật, mà cũng có lẽ...”
Bỗng giống như nhận ra điều gì, hắn mới chợt giật mình, nói với Ningguang bằng giọng điệu hối lỗi:
“À, mà xin lỗi tỷ tỷ đây, vừa nãy nhập tâm quá ta nói có hơi dài, không làm mất thời gian của ngài chứ?”
“Không, không sao. Giá trị mà quãng thời gian đấy đem lại đã vượt định mức đối với ta, này xem như kiếm lời. Nội dung chưa bàn tới, cả đoạn ngươi vừa nói xong bản chất vẫn có tính thưởng thức cao.” Ningguang vội xua tay, lại hỏi:
“Mà nói đi thì cũng nói lại, phong cách như thế, ngươi hẳn không phải là đồng sinh của trường Đồng Văn rồi?”
Đại nam hài lắc đầu, đáp với giọng thành thật:
“Không phải. Ta bái sư tại gia, học được chân truyền từ ngài ấy. Gia sư cái gì cũng tốt, duy có tật tính hay dông dài.”
Ningguang nghe thế gật đầu, cũng không đi hỏi sâu hơn, lại nhắm mắt ngưng thần. Hai bên đều rất ăn ý giữ nguyên hiện trường yên lặng.
Thời gian mấy giây trôi qua, nàng mới bỗng mở mắt lại, nói nhẹ:
“Thôi được rồi, giờ dường như cũng quá giờ ăn trưa rồi. Hài tử như các ngươi còn nhỏ, chạy chơi thì cũng đừng quá muộn kẻo đại nhân trong nhà lo lắng.”
“Tỷ tỷ nói phải.” Đại nam hài gật đầu, người lùi về sau nửa bước, giống như chuẩn bị dắt tay hai tiểu đồng bọn bên cạnh mà đi.
Vừa định thu hồi quang tráo, trong đầu chợt thoáng qua một ý niệm, bỗng Ningguang đột ngột hỏi:
“Những lời vừa xong là ngươi nghe ai nói, hay là bản thân tự mình nghĩ ra?”
“... Xem như tự mình nghĩ ra trong mộng đi.” Đại nam hài đáp lấp lửng.
“Vậy ngươi thật sự nghĩ nhân lực của chúng ta như hiện tại đã đủ sao? Chúng ta thật sự có ngần ấy tư cách sao?” Ningguang lại hỏi tiếp, ngữ khí có mấy phần ủ rũ.
Lời này đại nam hài chưa tiếp ngay, hắn quay người lôi kéo tay của hai tiểu đồng bọn, trải qua một phen châm chước từ ngữ ngắn ngủi mới đáp:
“Tư cách này... Bất kể chủng tộc nào, một khi tự viết lên sử thi của bản thân bằng huyết tinh cũng đều tự nhiên sẽ có, không có phân biệt. Này là thứ dù là thiên địa cũng không có quyền bác bỏ.”
“Còn về nhân lực, muốn nói là đủ phải hiểu thế nào là đủ, có khi vĩnh viễn không bao giờ đủ được. Thế nhưng đó là lý do để chúng ta dừng bước sao? Không dám đánh cược thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được cơ hội, mà cho dù có thì với cái tâm tính ban đầu kia cũng sẽ không nắm bắt được, căn bản là không dám nắm lấy.”
“Nhân tộc chúng ta, có lẽ cũng sẽ không thể tránh được một ngày phải xuống khỏi sân khấu nhường đất diễn cho các thế hệ đến sau, đây là lẽ thường, cũng là vận mệnh vô thường.”
“Thế nhưng, ai lại chẳng có chút ước mơ được tồn tại vĩnh hằng? Người thường khát vọng trường sinh, chủng tộc khát vọng tân hỏa được truyền thừa đến vĩnh hằng, Đại Đạo năm mươi thiên diễn bốn chín, u minh tự có nhất độn.”
“Dám tự mình đứng lên, không nói là có thể bắt được nhất độn đấy, ít nhất nếu một ngày kia đến, chúng ta vẫn có thể tự mình chọn lựa phong thái khi xuống đài, cùng với thời điểm rời đi.”
Ningguang vừa mới thu hồi quang tráo, đã thấy đại nam hài dùng tay gõ đầu cả hai tiểu đồng bọn, trêu đến bọn chúng nổi nóng, sau đó đuổi hắn chạy té khói, thoáng chốc đã mất dạng. Khác với thái độ vừa xong, lúc này hắn thực sự không khác gì một đứa hài tử phổ thông, ngay cả nàng cũng không nhìn ra điểm khác biệt.
Thấy được cảnh đấy, nàng dường như bỗng xuất hiện một tia xúc động, vô số tư liệu thông tin tuôn trào trong não hải, trong nháy mắt hình thành một mô hình cảng Ly Nguyệt nhỏ vô hình ở trước mặt, lơ lửng giữa không trung.
Mô hình này càng ngày càng nhỏ, cho đến khi nó trở thành toàn bộ Nham quốc, làm cho nàng lúc này giống như một vị Thần từ trên cao nhìn xuống Thần quốc của bản thân.
Không dùng thần niệm, không dùng bất kể một loại Thần Thông Thiên Phú nào, vạn nhân vạn vật của Ly Nguyệt nàng dường như đều có thể thấy được, đó là một cảm giác, nói đúng hơn là một cảnh giới mang tính huyền diệu.
Ningguang nâng nhẹ một tay lên, động tác tuy chậm nhưng dứt khoát, thoáng chốc đã chạm nhẹ vào mô hình trước mặt.
Nơi ngón tay nàng chạm đến, đại địa một mảnh hoàng kim, không trung quang mang chói lòa, cứ thế lan tỏa không ngừng, cuối cùng ngưng tụ lên trên thành một sự vật nhìn không rõ hình dáng, huyền hoàng khí xen lẫn, bên trong như mang bảo.
Ningguang lúc này đột nhiên thở ra một hơi, toàn bộ cảnh tượng huyền diệu trước mặt đều biến mất, chỉ để lại một màu đỏ son của Dốc Phi Vân.
Các binh sĩ xung quanh cùng với Bách Văn bên cạnh đều không có phản ứng, thời gian xung quanh trôi qua chưa tới một giây, phảng phất tất cả chỉ là một cơn mộng ảo thoáng qua.
Nhưng Ningguang bản thân vẫn rất rõ ràng, đó không phải chỉ đơn giản là một ảo cảnh phù vân, bởi vì bên trong tâm linh của nàng, đã có một tia tinh thần nhỏ được thắp sáng.
Nhất giai Cung Mệnh, Quang Điểm khải!
Nội thị thấy cảnh này trong tâm linh, Ningguang cả người trầm tĩnh một lúc lâu, sau mới xoay người hướng về phía Ngọc Kinh Đài, chuẩn xác hơn là Ỷ Nham Điện, nghiêm túc thi một lễ bái.
Bất quá không giống như mọi khi, lần này nàng cúi người xuống không quá thấp, mặt vẫn ngẫng lên cao, tiếu dung nhàn nhạt lộ rõ, như lưu ly trong bách hoa nở rộ.
Ngọc Kinh Đài thượng, một vị lão nhân ngồi cạnh bàn trà tay đang nâng ấm, bỗng giống như thấy được điều gì, cũng nở một nụ cười hiền từ.
Bách Văn vừa mới kịp tỉnh hồn lại từ rung động vừa xong, đã thấy được Ningguang ở một bên lễ bái, giật mình không biết làm gì nhưng cũng không cuống cuồng, kiên nhẫn chờ đợi đối phương.
Nàng chờ không đến quá lâu, Ningguang đã lại đứng thẳng người, lập tức cất bước, một bên lại vừa nói:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” Bách Văn vô thức hỏi.
“Hồi Tổng Vụ.” Ningguang lúc này cả người tinh thần sảng khoái, sầu não phiền muộn mấy ngày đều bị quét sạch, tâm linh như được gột rửa, cước bộ càng có thêm mấy phần thanh thoát, cười nói:
“Chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm mà.”
“Ngoài ra, sáng sớm hôm sau ngươi nhớ bảo với Bách Hiểu là gửi thông văn số bốn cùng tám trong ngăn Ất, cùng với toàn bộ thông tin tầng ba của ngăn Giáp cho Yelan, bảo với nàng là cứ làm tất cả những gì mà nàng thích hay có khả năng.”
“Kế tiếp... Hình như là ngươi cũng có phụ trách liên hệ với Vân gia - Không, bọn họ giờ quản quá rộng rồi, tính chất công việc không đủ... Côn gia đúng không?”
Bách Văn nghe thế mới hơi ngớ người ra đôi chút, xong mới đáp lại:
“Đúng, Thiên Quyền đại nhân. Nhưng Côn gia bọn họ không phải đã ẩn thế, hứa không nhập thế sự nữa rồi sao?”
“Không nhập thế sự không có nghĩa là không còn liên hệ, mặt mũi của Thất Tinh ta nghĩ là bọn họ vẫn sẽ cho. Với lại ta cũng chỉ nhờ bọn họ thiết kế giùm một dự án thôi, thi công thì không cần.” Ningguang nói.
“Dự án? Không biết là dự án gì mà đại nhân ngài lại phải cần đến đệ nhất Luyện Khí gia tộc hiện nay của Ly Nguyệt ra tay?” Bách Văn nghĩ thầm trong lòng nhưng không chất vấn ra ngoài, chỉ đáp lại:
“Đã rõ thưa đại nhân, tối nay ta sẽ lập tức liên hệ với bọn họ.”
“Tốt, thông tin chi tiết ta sẽ nói với ngươi sau, với lại cũng còn nhiều thứ cần phải được thương thảo trước.” Ningguang gật đầu, đồng thời lại vô thức nội thị Nhật Nguyệt Hạp trong nội tâm, dường như sau khi được chứng kiến tâm nguyện cùng ý chí của nàng, món bảo vật có linh này đã bày tỏ ra chút thiện chí của bản thân.
Quang cảnh vừa nãy, chính là uy năng lớn nhất của nó. Nhưng này chỉ là một lần duy nhất, nếu như Ningguang lần sau muốn thúc giục uy năng này, trừ khi nàng cho thấy bản thân thật sự xứng đáng cũng khiến cho nó nhận chủ hoàn toàn, thì nàng sẽ phải đạt đến Chân Nhân đệ tam bộ, người đời xưng Đại Thánh!
“Còn về tên của dự án, chúng ta sẽ gọi nó là....” Ningguang bỗng khẽ cười, nhãn thần có quang mang lấp lóe, nói tiếp:
“Quần Ngọc Các!”