Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 100: Phương pháp ảnh đấu




Quyển 1 Chương 100: Phương pháp ảnh đấu

“Uầy, Thanh Vũ đại ca, ngươi thật sự nói chuyện được với một trong Thất Tinh kìa! Trước ta cứ tưởng ngươi chỉ nói đùa, cùng lắm là gây nên sự chú ý của đối phương rồi nói vài ba câu, cuối cùng hóa ra lại làm hẳn một bài dài như vậy. Quả nhiên nhận ngươi là đại ca không có sai mà!”

Lại nói về ba đứa hài tử, sau thời gian hai nén hương kể từ lúc rời đi Dốc Phi Vân, giờ bọn chúng đã đang có mặt ở một khu vực trong sân vườn của Phi Vân Thương Hội, vốn là một địa điểm đón khách nhỏ của tiểu thiếu gia nhà này. Lão nhị - không, Xingqiu lúc này đang là người lên tiếng thán phục, dáng vẻ khó chịu lúc trước bị gọi là “lão nhị” sớm đã bị quét sạch sành sanh.

“Phải đấy... Thiên Quyền Ningguang, lịch đại Thiên Quyền bên trong là người trẻ tuổi nhất, mới 23 tuổi đã bước lên hàng Thất Tinh rồi. Không ngờ nhân vật truyền kỳ như vậy lại dành thời gian tận mấy chung trà để tán gẫu với chúng ta, khẩu tài cùng tâm tính của Thanh Vũ đại ca tự nhiên chiếm công đầu.”

Hu Tao ở một bên cũng quay sang nhìn đại nam hài, nói bằng giọng ngưỡng mộ. Nàng không hẳn là ngưỡng mộ vị thế Thất Tinh, dù sao nàng cũng là thân truyền đích tông của Vãng Sinh Đường, một thế lực vẫn tạm giữ được vị trí của mình trên cấp độ siêu nhất lưu, mà là bản thân Ningguang.

Dù sao khác với người bình thường, nguồn thông tin của nàng giúp cho nàng biết đến khá rõ bối cảnh ban đầu của Ningguang, từ một thôn nữ xuất thân cơ hàn từng trải qua vô số công việc như đi bán cá hay hoa quả, cho đến trở thành người có thể chấp chưởng bách vạn nhân sinh tử, tất cả mười năm không tới, này không phải truyền kỳ nghịch tập thì là gì?

Hu Tao có thể không có lòng nhiệt tình đối với các cố sự giang hồ như Xingqiu, nhưng nàng cũng là Võ Đạo thế gia, cũng tự có một mặt khâm phục các truyền kỳ. Mà tại bên trong ấn tượng của nàng, Ningguang hoàn toàn có thể xếp vào hàng đầu của danh sách nữ nhi hào kiệt, thái độ chỉ kém điều thần tượng.

Bởi vậy nên nàng mới không để ý, bất tri bất giác gọi đại nam hài là “Thanh Vũ đại ca” lời này cũng không còn chỉ là lời trêu chọc mà đã có mấy phần thực tâm.

Bất quá trái ngược với thái độ phấn khởi của hai tiểu đồng bọn, đại nam hài lại không bày tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào, từ đầu đến cuối đều duy trì vẻ trầm tĩnh giống như đang có điều gì phải suy ngẫm, cuối cùng mới thở dài một hơi, nói:

“Xingqiu, có thể lấy cho ta một cốc trà được không?”

Xingqiu tuy không hiểu ra sao, nhưng vẫn quay sang sai khiến người hầu đem ra một cốc hồng trà cỡ trung, hương vị cũng không quá nồng đậm, hơi nước vẫn còn có chút bốc lên.

Lê Thanh Vũ thản nhiên đón nhận cốc trà này, cũng không đưa lên miệng uống mà chỉ nâng lên ngay trước mặt, sau đó hơi lắc nhẹ tay.

Như một lẽ tự nhiên, nước trong cốc trà bắt đầu sóng sánh, lần cao nhất còn tới được mép cốc, nhưng tuyệt nhiên không có giọt nào b·ị b·ắn ra ngoài.

Hắn sau đó lại khẽ buông lỏng cổ tay, biên độ dao động của cốc cũng giảm dần, quy mô sóng nước từ lớn hóa nhỏ, cuối cùng chỉ còn mấy tia gợn nước lăn tăn.

Hai cặp đồng tử không biết từ lúc nào đã thuần một màu lam sắc, Lê Thanh Vũ nhìn nước trà tĩnh lặng dần như nhìn thấy suy nghĩ trong đầu của bản thân, dưới ánh nhìn có chút khó hiểu đến từ hai tiểu đồng bỗng cười khẽ một tiếng:

“Ha, cũng là một phát hiện thú vị. Nếu như ... quả thật có ý đồ giống như ta nghĩ, vậy thì rất nhiều chuyện vốn mông lung nay cũng đã rõ ràng. ‘Đã’ hay là ‘sẽ’? Không quan trọng, bản chất không đổi là được. Bất quá, cũng chưa cần đến ta phải đi quan tâm, cơm vẫn là phải ăn từng bữa, nếu không sẽ bội thực đấy.”

“Còn giờ... chờ thôi.”



Vừa nói thầm, hắn vừa nâng cốc trà lên uống một ngụm dài. Đến khi thả tay xuống, nước trà bên trong đã chẳng còn mấy, mơ hồ nhìn qua ngoại trừ lát chanh cắt gọn, đã có thể thấy được tận đáy cốc.

....Sáng hôm sau lúc năm giờ...

“Ở nhà mạnh khỏe, ta đi đây. Hôm nay ta khả năng cao sẽ về muộn, nếu ngươi đói thì có thể tự mình đi mua đồ ăn trưa nhé, đồ ăn sáng ta đã để sẵn bên ngoài rồi.”

Đứng ở bên ngoài khu phòng ở, Yanfei gọi vọng vào. Thông thường thì mọi khi nàng sẽ cùng đối phương ăn sáng xong rồi mới tới Tổng Vụ để xử lý công việc, nhưng phiên tòa cuối cùng hôm nay lại diễn ra vào lúc sáu giờ hơn làm nàng không thể không đi từ nhà sớm hơn.

Nàng cũng không e ngại mình sẽ đánh thức đối phương, bởi vì theo như lịch sinh hoạt hàng ngày của Thanh Vũ đệ đệ thì giờ đang là lúc hắn bắt đầu luyện công buổi sáng, gọi là chọn thời điểm tử khí mới sinh.

Đội thêm chiếc mũ Giải Trãi lên đầu, bên người hành trang đã đầy đủ, thân ảnh của Yanfei biến mất khỏi Động Tiên.

Ở trong mật thất, đang tĩnh tọa thổ nạp lam sắc linh khí xung quanh như sương như vụ, Lê Thanh Vũ hơi gật đầu khẽ.

Lại gần ba canh giờ trôi qua, hắn mới đứng dậy vươn vai, toàn thân từ trên xuống dưới thần thanh khí sảng. Sau khi ăn xong bữa sáng, không giống như mọi ngày đều sẽ tiến vào Tàng Thư Các để trau dồi kiến thức, hắn lại tiến vào Luyện Pháp Tràng.

Tay phải cầm kiếm gỗ, giữa một mảnh sàn đá rộng mênh mang, Lê Thanh Vũ toàn thân thả lỏng không nhúc nhích, khí thế thản nhiên, ngay cả hô hấp cũng gần như đình chỉ hoàn toàn.

Bỗng nhiên, như có địch nhân đột kích, hắn lập tức xoay ngươi nâng kiếm làm thế thủ, phản kích cũng tới liền kề, ở giữa không có một tia trì hoãn.

Cứ thế, bạt kiếm! Hoành kiếm! Xỉa! Xiên! Chém dọc! Công! Thủ! Phản kích! Lùi!...

Từng chiêu kiếm pháp cơ bản không ngừng được sử xuất lên lớp không khí ở trước mặt, Lê Thanh Vũ giống như đang chiến đấu với một đối tượng vô hình, kiếm pháp dần dần trở nên ác liệt.

Không! Không phải là giống như, mà đúng là có một kẻ thù vô hình ở đó!

Không biết từ lúc nào trên người hắn cũng đã xuất hiện những vết đỏ, cũng dần dần chuyển sang thâm tím, chính là hiện tượng xảy ra khi bị trúng v·a c·hạm mạnh.

Bộp! Lê Thanh Vũ bỗng lùi về sau nửa bước, nhãn thần ác liệt bỗng có thêm một tia mông lung, tay phải giữ nguyên thế thủ tay trái nâng nhẹ lên chạm vào má trái, nơi đang ửng lên một vệt đỏ ứng, phảng phất vừa bị thứ gì sượt qua.

Lại nhìn về vị trí của kẻ địch, đối phương lúc này cũng đã không còn chỉ là một tồn tại vô hình, mà dần ngưng tụ ra được thực chất của bản thân, có điều bóng dáng vẫn vô cùng mờ nhạt.



Nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó chính là thân ảnh này thoạt nhìn qua trông hoàn toàn tương tự Lê Thanh Vũ!

Thở hắt ra một tiếng mạnh, hắn lại cầm kiếm xông lên t·ấn c·ông đối phương, chỉ có điều lần này kiếm pháp cũng đã không còn là những kiếm chiêu tổng cương cơ bản, mà đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều lần, uy lực cùng độ nguy hiểm cũng vậy.

Trấn Uy Kiếm Pháp!

Bất quá, đối mặt với một thức Bằng Vũ Cầm Phi của Lê Thanh Vũ, thân ảnh này chỉ đơn giản một chân bước lùi ra sau, cả người vận kình thấy rõ lên thân kiếm, hiển nhiên chính là thức Tam Duy Cập Phổ, kiếm thức chủ phòng thủ, sau đó lập tức phản đòn bằng Thụ Tưởng Xuân Phong.

Rõ ràng, đối phương cũng hiểu rất rõ Trấn Uy Kiếm Pháp, lại hoàn toàn không thua kém gì hắn, thế nhưng điều này sau có thể?

Hai bên cứ thế quần nhau, người công kẻ thủ, chỉ là thân ảnh kia dường như càng đánh càng mạnh, tốc độ xuất kiếm so với ban đầu đã nhanh hơn không phải chỉ một lần, tự nhiên khiến hắn chật vật vô cùng, hạ phong dần lộ ra rõ.

Lại qua thời gian nửa chung trà, Lê Thanh Vũ không thể không ngừng trận đấu lại, bởi vì khi hắn vừa mới ngưng tụ đủ kình lực chuẩn bị thi triển một chiêu Thái Sơn Khuyết Đỉnh, mũi kiếm của đối phương đã nhắm ngay yết hầu hắn.

Hắn không hề hoảng hốt, trái lại còn dường như có ý mừng, sau đó lại biến thành một tiếng thở dài. Theo đó, hắn đặt mông ngồi xuống trên sàn đá, thân ảnh trước mặt kia bỗng biến mất, phảng phất như chưa bao giờ từng tồn tại.

“Thực sự là có thể thành công kìa? Thật sự là có chút bất ngờ.” Lê Thanh Vũ cất tiếng cảm thán.

Thân ảnh vừa rồi xuất hiện nói là ảo giác cũng không phải, nói là thật càng không đúng, chuẩn xác hơn phải là một phần ý thức, có được nhân cách riêng, không phải do Luyện Pháp Tràng sinh ra mà do bản thân hắn tự tạo.

Nguyên lý vô cùng đơn giản, người luyện Võ thuật đạt đến cấp độ nhất định thì luôn có khả năng tự tưởng tượng ra một đối thủ vô hình tưởng tượng để diễn luyện Võ thuật, tự mình tìm ra các khuyết điểm trong chiêu thức bản thân, đạt đến một sự tự hoàn thiện. Phương pháp này gọi là ảnh đấu.

Bất quá nói nghe thì dễ, làm thì lại khó. Thật đến mức nào, đấy chính là vấn đề.

Đối với rất nhiều Võ giả phổ thông, bọn họ chỉ có thể tập hợp suy nghĩ được về một hình ảnh được ghép từ vô số những ấn tượng trong đầu, không ngừng lặp đi lặp lại cuối cùng cũng có thể tự luyện thành một loại phản xạ, nguyên lý của việc này khá giống với pháp môn minh tưởng bằng hình ảnh từ đấy rèn luyện ý chí tinh thần.

Đến được cảnh giới cao hơn, có thể lấy ý niệm dẫn động khí huyết lưu động trong cơ thể, trải qua luyện tập thì sẽ có thể tự mình hình thành v·ết t·hương thông qua điều phối khí huyết vận chuyển kinh mạch, mở rộng năng lực của hình ảnh tưởng tượng, tạm coi như ảo ảnh.

Do cấp độ ảo ảnh yêu cầu hiểu biết nhất định đối với kinh mạch cùng cảm nhận khí huyết nếu không muốn lấy cảnh giới ưu thế, số người luyện thành giảm xuống theo cấp số nhân, theo như Lê Thanh Vũ được biết, ở bên trong Mộng cảnh ngoài hắn ra thì chỉ có đúng Lý thượng úy đã đạt đến cấp bậc này, dường như Vân thúc cũng là như vậy.

Nếu đạt đến được Tiểu Thừa cảnh, tinh thần lực đạt được tăng cường, khả năng diễn luyện ảnh đấu cũng sẽ được đề thăng rất nhiều, bất quá khi đó lại sẽ sinh ra một vấn đề, đó chính là nắm bắt của Tiểu Thừa cảnh Võ Giả đối với tinh thần lại không đủ, về một mặt nào đó lại làm mất đi tính “thực” của ảo ảnh, nếu không có pháp môn thì sẽ rất khó lòng duy trì phương pháp luyện Võ Thuật cực kỳ hữu dụng này, ảo ảnh trở thành tinh ảnh.



Ở Trung Thừa cảnh, chiêu thức có thần ly khí hợp, đặc chất của tinh ảnh cũng vì đấy mà được đề thăng, mơ mơ hồ hồ xen lẫn, còn gọi là tố ảnh.

Đến được Thượng Thừa cảnh, nếu vẫn còn tu tập pháp môn này thì có thể sinh ra một loại hiệu quả, đó là ảo ảnh trở thành hóa ảnh. Hóa ảnh mang theo một tia linh hồn ba động cùng đặc tính, có thể tăng cường cảm nhận cùng ảnh hưởng của thiên địa lên trên, dẫn đến chiêu chiêu hòa hợp tự nhiên.

Lê Thanh Vũ hiện tại mới chỉ là Võ Đồ tam trọng, nếu không phải dựa vào thiên phú Hồn Thân Hoàn Mỹ thì ngay cả lấy ý niệm bản thân dẫn động khí huyết còn không làm được, càng đừng nói đến khai phá tinh thần để tăng cường ảo ảnh.

Bất quá mặc dù tu vi còn thấp, nhưng ưu thế của hắn vẫn còn đó, thiên phú nhiều.

Mấy ngày nay mặc cho bộn bề nhiều việc nhưng hắn vẫn luôn không quên một điều, đó chính là khai phá Thiên Phú của bản thân, nói đúng hơn là thí nghiệm giới hạn cùng khả năng của thiên phú.

Lý do thì đã rất rõ ràng, thiên phú của hắn đều là cao giai thiên phú, nếu không biết khai phá thì khác gì trong nhà có mỏ vàng mà không biết đường khai thác. Việc này có thể không làm tấp nập, nhưng phải thường xuyên duy trì, thậm chí dù là đã đạt cảnh giới cao cũng vậy.

Thiên phú cũng không phải cố định, mà cũng có thể tự mình đề thăng, rất nhiều tiên thiên thiên phú cũng là phải trải qua một quá trình dài đằng đẵng rèn luyện mà tiến giai.

Với lại dù là trong bất kể trường hợp nào, năng lực của bản thân thì cũng phải luôn được tự mình hiểu rõ, đề phòng cho rất nhiều trường hợp mất kiểm soát hay ngoài ý muốn xảy ra.

Lê Thanh Vũ cũng đã không tốn công vô ích. Ngoài việc biết được nếu sử dụng Quan Nguyên chi Nhãn nhìn vào gương ngoài cấu tạo của gương cùng phân tích được khả năng phản xạ ánh ra sẽ không thấy được các thứ khác, hắn còn hiểu được khả năng phân chia chủ thể của thiên phú “Thời Gian Tưởng Niệm” đó là tên hắn đặt cho thiên phú cảm nhận thời gian kia của hắn.

Phân tích sâu, Thời Gian Tưởng Niệm dựa vào chính là cảm nhận của cái “Ta” một sự vật tự đánh giá cùng giả sử mang tính chiêm nghiệm, còn sở hữu một đặc tính duy nhất, nghĩa là ngoài một chủ thể chính được công nhận ra thì các phân thể ý thức còn lại sẽ không thể sử dụng được.

Nói một cách đơn giản, giả dụ Lê Thanh Vũ có được thuật phân thân, nếu như suy nghĩ cùng cảm nhận của phân thân và hắn đối tự thân không được đồng bộ, phân thân sẽ không thể sử dụng được Thiên Phú này.

Điều này nghe thì có vẻ gân gà nhưng nếu biết cách lợi dụng thì vẫn có thể đạt được những hiệu quả ngoài ý muốn.

Cụ thể là, hắn đã sử dụng Quan Nguyên chi Nhãn cùng Hồn Thân Hoàn Mỹ từ đấy mô phỏng ra trạng thái hiện tại đích thực của bản thân, đẩy sự “thực” của ảo ảnh lên còn vượt quá cả tinh ảnh, tiếp cận ngưỡng cửa của tố ảnh, mặc cho cảnh giới không bằng.

Ngoài ra, dựa vào điều kiện đặc biệt của Thời Gian Tưởng Niệm, Lê Thanh Vũ đã tách ra một phần nhân cách vào trong ảo ảnh này, khiến cho nó có được tính độc lập riêng tương đối, bản thân lại sử dụng Thiên Phú này, dẫn đến tốc độ của bản thân khi diễn luyện sẽ giảm đi do tính tương đối ngược lại của thời gian, nói cách khác là ảo ảnh sẽ nhanh hơn hắn, từ đấy đốc thúc kiếm pháp của hắn phải càng thêm tinh chuẩn.

Còn về vấn đề r·ối l·oạn nhân cách thì hắn cũng không sợ, nếu như sử dụng hệ triết học tâm lý về cơ chế đản sinh ra nhân cách né tránh hay một loại tụ tập ý niệm có sự biến hóa riêng, thì đều có thể nhận ra sự mạnh mẽ của ý chí chiếm một phần vô cùng quan trọng, mà cái này thì hắn phải nói là quá thừa.

Khả năng đản sinh ra nhân cách khác có liên hệ trực tiếp đối với trí lực, mà ý chí của Lê Thanh Vũ dù là trước khi xuyên sang thì nói thế nào cũng không yếu, đã từng có lần hắn thử tự mình chia tách nhân cách làm hai chỉ vì tò mò, song ông hắn khi nhận ra đã ngay lập tức yêu cầu hắn dừng lại.

Tình cảm cùng ý chí kỳ thực lại nằm ở trên hai phương diện khác biệt, tâm hắn đủ yếu ớt để khóc thương cùng trầm cảm vì c·ái c·hết của ông hắn trong hai tháng, ý chí của hắn lại đủ mạnh để không sinh ra nhân cách thứ hai nhằm trốn tránh hiện thực.

*) Về vấn đề tâm lý học này nếu ai có hứng thú có thể tham khảo lý thuyết của Sigmund Freud và con gái của ổng.