Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 98: Ly Nguyệt phương hướng




Quyển 1 Chương 98: Ly Nguyệt phương hướng

Nhưng chuyện cũ thôi không nói, đối mặt với vấn đề của hiện tại mới là điều cần phải ưu tiên. Bách Văn nghĩ trong lòng, nàng rất rõ ràng sự mệt nhọc của Ningguang hiện tại đang đến từ đâu.

Thiên Quyền Ningguang lên nắm thực quyền đến nay đã được hai năm, tưởng chừng như nhiều nhưng so với lịch duyệt sẽ kéo dài hàng chục năm của một thế hệ Thất Tinh kỳ thực vẫn còn là quá ít, bất luận là cả về nội tình lẫn kinh nghiệm cá nhân.

Bất quá Ningguang đã không phụ trọng trách của bản thân cùng đánh giá của tiền nhiệm Thiên Quyền, xử lý rất nhiều chuyện đều đâu vào đó mặc cho vẫn có chút khiếm khuyết, thế nhưng sự vô hoàn mỹ, này là không thể tránh, chỉ thể hiện rõ năng lực của nàng, cũng dần dành được nhiều sự tôn trọng cùng quyền hạn hơn.

Thế nhưng khác với các đời tiền nhiệm, Ly Nguyệt hiện tại đang tiến vào một giai đoạn đổi mới, tuy không rõ ràng nhưng thân là một trong những người quản lý sổ sách chính của Tổng Vụ cùng thường hay nói chuyện với Ganyu tiểu thư, Bách Văn vẫn có thể nhận ra được, chỉ là không rõ nguyên do.

Nhiều lần nàng đã định nói chuyện này với Ningguang đại nhân, thế nhưng lần nào cũng chỉ đạt được các đáp án mơ hồ, trong đó rõ ràng nhất chính là: “Đế Quân ý chí!” tự nhiên dọa đến nàng sợ không dám hỏi thêm.

Bất quá, đổi mới có thể chưa biết sẽ là tốt hay xấu, nhưng ảnh hưởng nó mang lại đã tương đương rõ rệt. Hàng ngàn thậm chí hàng vạn sổ sách hay công văn đều phải được sửa đổi, luật pháp cũng tương tự, điều này tự nhiên sẽ đặt gánh nặng rất lớn lên vai của Ningguang vốn là Thiên Quyền quản lý luật pháp.

Chỉ nội trong một tháng này, Ningguang đã phải đối mặt với 15 lần thay đổi nghị quyết của Tổng Vụ với việc sửa chữa các lỗ hổng trong pháp luật hòng ngăn chặn k·ẻ g·ian kiếm chác từ đó, điều mà trước đây có lẽ cả năm mới có một lần.

Đấy vẫn chỉ còn là một mặt, tuy nói Thất Tinh ngang hàng nhưng nếu phải đánh giá về bản chất thì Thiên Quyền vẫn ở mức nào đấy sở hữu quyền can thiệp rộng nhất, trách nhiệm phải gánh đương nhiên cũng theo đó mà tăng lên, trong đó sẽ không thiếu những sự vụ phải đối mặt với các phi phàm giả, các tu luyện giả.

Khác với phàm nhân, hội này có vòng giao tế riêng, rộng gọi giang hồ, nhỏ gọi liên minh tông phái cùng gia tộc, xử lý không khéo có thể dẫn đến hậu hoạn vô tận cùng khó lường.

Đối mặt cả đống vấn đề như mai phục khắp cả thập phương, dù có cơ trí hơn người giống như Ningguang cũng không thể tránh khỏi việc sầu não. Nhân thủ không phải không có, nhưng người thích hợp lại chẳng được mấy, rất nhiều việc đều phải do tự bản thân giá·m s·át cùng giải quyết.

Ningguang nàng có thể kiên trì đến bây giờ mà vẫn chưa bị sụp đổ thật sự đã làm Bách Văn nàng cảm thấy tôn kính từ tận đấy lòng như hà giang cuồn cuộn, hồng thủy vỡ đê.

Nói thật nếu đổi lại là nàng ở cương vị đấy, dù bản thân có tu vi Trúc Cơ cảnh đỉnh phong sợ rằng cũng phải mệt c·hết, theo đúng nghĩa đen.

Giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy thôi, việc chiêu mộ các kỳ tài dị sĩ trong giang hồ đã kéo dài suốt hàng chục năm thậm chí hàng trăm năm rồi mà kết quả vẫn không quá khả quan, lượng máu mới thay cũng chỉ đủ cầm hơi.

“Chẳng lẽ chỉ có thể cầm cự cho đến lúc toàn bộ dự luật được xử lý hết, tân Thất Tinh thành thế hệ mới hoàn toàn, hoặc là cơ chế xã hội tự động thích nghi? Nhưng thời gian này cũng không phải là ngắn...” Bách Văn nghĩ thầm trong lòng, cước bộ không tự chủ được trầm trọng xuống, cũng không để ý kịp thời, sém chút va vào Ningguang ở trước mặt.

“Ningguang đại nhân?” Bách Văn giật mình.

Ningguang bỗng nhiên dừng lại nhìn sang một hướng khác, nàng thấy thế cũng hiếu kỳ nhìn theo, kết quả là phát hiện có một nhóm hài tử ba người đang đánh nhau ở một khu vực ngay gần đó, cách Tân Nguyệt Hiên cũng không được mấy bước.



Không, nói là cả ba đánh nhau cũng không đúng, chỉ có hai nam hài đang đánh nhau, nữ hài còn lại đứng ngoài cổ vũ. Các thủ vệ của Tân Nguyệt Hiên cùng Thiên Nham Quân đứng canh cũng không ngăn cản, dù sao bọn trẻ tuy có làm chút náo nhiệt nhưng dường như lại vô cùng biết phân tấc, không ảnh hưởng đến người xung quanh, con nít nghịch ngợm chút cũng là chuyện bình thường.

Dốc Phi Vân dù sao cũng là nơi công cộng, thêm chút náo nhiệt cũng không phải vấn đề gì lớn, Tân Nguyệt Hiên lại là nhà hàng nên cũng sẽ không quản, đi ra quát mắng thì lại mang danh bắt nạt con nít, tự nhiên mọi người cũng sẽ vô cùng ăn ý chỉ đứng cười nhìn, nếu thật sự xảy ra xô xát mới định can thiệp một hai.

“Đây là tình tiết tranh đoạt mỹ nhân? Hài tử thời nay thật đúng là...” Bách Văn còn chưa kịp cảm thán từ tận đáy lòng xong, đã thấy Ningguang một đường đi tới chỗ đấy.

“Ningguang đại nhân?” Bách Văn có chút không hiểu ra sao, nhưng không thể làm gì khác ngoại trừ việc đuổi theo.

Ningguang tiến lại gần lũ trẻ, dáng vẻ có chút nghiền ngẫm hỏi:

“Các ngươi vừa nói đến là vấn đề gì?”

Nhờ vào tu vi cùng việc đang để đầu óc thả lỏng đôi chút, nàng đã nhận ra vụ náo nhiệt này còn trước cả Bách Văn, ban đầu cũng tưởng là các hài tử đang diễn lại một cảnh tranh đoạt mỹ nhân trên giang hồ hoặc là bạn chơi cùng, nhưng qua một chút nàng lại phát hiện ra sự tình cũng không đơn giản như vậy, mà là bọn chúng đang tranh luận về một vấn đề gì đó, cuối cùng do bất đồng quan điểm nên mới hạ thủ lẫn nhau.

Chỉ là nàng cũng chưa đạt được câu trả lời ngay. Đột nhiên thấy một vị nữ tử dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn khí chất tôn quý tiến tới, lại hỏi bọn hắn vừa tranh luận gì dẫn tới đánh nhau dường như làm ba đứa trẻ có chút giật mình sợ hãi, chưa dám đáp lời, thậm chí còn đều không tự chủ được lùi về sau nửa bước.

Hài tử còn như thế huống gì đại nhân? Đám hộ vệ của Tân Nguyệt Hiên cùng Thiên Nham Quân sao có thể không biết người này là ai, lập tức đều kinh hồn táng đảm, một vị Thiên Nham quân binh sĩ, dường như là đội trưởng lập tức bước lên có chút ấp úng nói:

“Thiên Quyền đại nhân! Chẳng lẽ lũ nhỏ náo động đến – đến ngài? Ty chức xin lỗi quấy rầy ngài thanh tĩnh, lập tức – lập tức bảo bọn hắn về với phụ mẫu ngay...”

Lời người này nói ra có chút không liền mạch, bởi vì bản thân hắn cũng chưa từng xử lý trường hợp này bao giờ. Nếu là người lớn thì chỉ cần quát nạt hoặc nói nhỏ mấy tiếng là được, nhưng đối tượng hiện tại là mấy đứa hài tử, thái độ không tốt khả năng sẽ dẫn đến Thiên Quyền đại nhân phật lòng, tự nhiên không dám dùng mạnh chỉ có thể bảo là sẽ khuyên nhủ bọn hắn đi về với phụ mẫu.

Bất quả vì sao một vị đại nhân vật như Thiên Quyền lại chú tâm đến bọn nhỏ như này? Hắn hỏi thầm trong lòng.

Từ đằng sau Bách Văn đang bước tới tự nhiên cũng có ý tưởng tương tự, tiến gần tới bên Ningguang hỏi nhỏ:

“Ningguang đại nhân... Ngài hiện tại là đang...”

Ningguang thấy thế mới khẽ nâng một tay lên cắt ngang, đáp lại:



“Cũng không có gì đặc biệt cả. Hài tử đồng ngôn vô kỵ, nhiều lúc tự nhiên sẽ có nhiều chuyện minh bạch hơn cả đại nhân, lắng nghe chúng có thể để cho ta tìm được mạch suy nghĩ mới.”

Bách Văn nghe thế nghĩ lại thấy có lý bèn gật đầu, thái độ muốn nói lại thôi cũng biến mất.

Ningguang sau đó lại quay đầu nhìn về phía lũ trẻ, dường như cũng đã tự nhận ra chỗ sai lầm của bản thân.

Thở ra một hơi nhẹ, khí chất của thượng vị giả nháy mắt đã biến mất vô tung, thay vào đó là một loại cảm giác thân thiện dễ gần. Nàng xuất thân là thôn nữ, này không phải là một điều khó mà chỉ đơn giản là tìm lại mấy phần của bản thân năm xưa.

Nàng hỏi lại, giọng điệu nghe ra được mấy phần tò mò:

“Xin lỗi, vừa nãy là tỷ tỷ quá đột ngột, dọa đến các ngươi. Nhưng cũng có thể một phần là do chủ đề của các ngươi khá thú vị nên mới như vậy, có thể nói cho ta biết là các ngươi đang tranh luận điều gì chăng?”

Nam hài trông lớn tuổi nhất trong cả bọn nghe thế dường như đã lấy lại được sự dũng cảm, sự e sợ bên trong nhãn thần tán đi mấy phần, thay vào đó là một số loại cảm xúc khác biệt xen lẫn giữa hiếu kỳ cùng mong muốn xác định.

Chỉ là hắn còn chưa kịp nói gì thì nam hài bé hơn bên cạnh đã giữ lại vai hắn, ánh mắt dè chừng liếc nhìn xung quanh, dường như có chút sự vạn chúng chú mục.

Điều này cũng là tự nhiên, lúc trước bọn nhỏ cãi nhau mấy ai thèm để ý, nhưng nay có Thiên Quyền đứng ở đây rồi thì tự nhiên bao nhiêu con mắt cũng sẽ quăng tới, lời nói ra cũng sẽ mang theo tính chất khác biệt.

Ningguang dường như cũng hiểu ý, tay phải khẽ khom lại, từ trên người phát ra một cỗ huyền hoàng khí vừa mỏng vừa nhẹ như dải lụa, chẳng mấy chốc đã bao trùm hết khuôn viên một trượng xung quanh rồi biến mất như chưa có gì từng xảy ra.

“Được rồi, giờ không ai có thể nghe thấy những gì mà các ngươi vừa nghị luận, cứ nói đi đừng ngại.” Ningguang nói.

Với tu vi Nguyên Anh cảnh của nàng, thi triển một thuật pháp Phòng Âm Tráo cũng không phải là điều gì khó, mà đây cũng chẳng vi phạm với luật pháp của Ly Nguyệt.

Phạm vi Phòng Âm Tráo bao phủ bản thân nàng, ba đứa trẻ cùng Bách Văn đằng sau lưng, nếu không có tu vi cùng cấp Nguyên Anh đổ lên tập trung thần niệm thì sẽ không thể nghe được nội dung bên trong.

Ba đứa hài tử nhìn thấy cảnh này ánh mắt cũng có chút lung linh, nhưng sau đó cũng đã khôi phục lại rất nhanh. Đứa lớn nhất lúc này ánh mắt liếc quanh một vòng rồi quay lại nhìn hai đứa nhỏ hơn, nhận được hai cái gật đầu xác nhận, lúc này mới hướng Ningguang nói:

“Bẩm tỷ tỷ, bọn ta vừa nãy đánh nhau cũng là vì không thể thống nhất được ý kiến, chủ đề chính là về phương hướng của toàn bộ cảng Ly Nguyệt trong tương lai.”

Bách Văn nghe thế nghĩ thầm trong lòng:

“Hừm, câu từ không tồi nha. Xem ra cũng là con nhà có học thức.”



“Bất quá ‘phương hướng của toàn bộ cảng Ly Nguyệt trong tương lai’? Khẩu khí cũng không nhỏ nha, quả nhiên là nghé con không sợ cọp, dù là ta cũng không dám nói mình có đủ tư cách để trình bày chủ ý về vấn đề này. Quả nhiên Ningguang đại nhân nói cũng không sai, đồng ngôn vô kỵ luôn có thể đem tới các góc nhìn mà trước đây muốn nghĩ cũng không dám nghĩ...”

Chỉ là nàng rất nhanh đã nhận ra mình dường như đánh giá thấp bọn nhỏ này một cách... trầm trọng.

Ở bên cạnh, Ningguang cười nói:

“Này cũng không phải là một việc nhỏ nha? Mà chủ đề cũng rất rộng, hẳn các ngươi phải có điểm gì tranh luận cụ thể hơn chứ?”

Đại nam hài nghe thế nét mặt có chút đương nhiên mà gật đầu:

“Tất nhiên rồi, việc mà chúng ta tranh cãi chính là...”

“Ý nghĩa tồn tại của Tiên Nhân tại cảng Ly Nguyệt ở trong quá khứ, hiện tại cùng tương lai! Liệu Tiên Nhân tồn tại thực sự có giá trị tất yếu đối với cảng Ly Nguyệt?”

“Phụt!!!” Bách Văn phụt ra một tiếng, tất nhiên là chỉ ở trong lòng, công phu hàm dưỡng cơ bản nàng dù sao vẫn có. Chỉ là ánh mắt nàng nhìn về phía bọn nhỏ đã có chút cảm giác kinh dị:

“Thế đạo này là thế nào? Một lũ nhãi con vắt mũi chưa sạch mà dám nghị luận ý nghĩa giá trị của Tiên Nhân với cảng Ly Nguyệt? Nham Vương Đế Quân tại thượng... Chuyện này quả thực – quả thực quá hoang đường!” Nàng nghĩ thầm trong lòng.

Chuyện nghi vấn Tiên Nhân chưa phải chưa từng xảy ra, dĩ vãng đã có rất nhiều lúc có nhiều người chưa từng tận mắt chứng kiến Tiên Uy nên cũng đề ra nghi ngờ, chỉ là nhiều nhất đều chỉ quan tâm đến thái độ của Tiên Nhân mà thôi, cũng có thể lấy danh nghĩa của Tiên Nhân đi lừa gạt người khác, bất quá chưa từng có ai lại dám đi chất vấn ý nghĩa tồn tại của Tiên Nhân, không phải là không dám mà về căn bản là không nghĩ tới!

Nàng cũng biết là Nham Vương Đế Quân hay chư Tiên dù có nghe được cũng sẽ không nhỏ mọn tới mức giáng xuống Tiên Uy từ trên trời, nhiều lắm cũng sẽ chỉ cười vui mấy tiếng, thế nhưng vẫn không nhịn được từng cơn sợ hãi trong lòng.

Bỗng nàng lại giống như phát hiện thêm được điều gì, ánh mắt mở to.

“Tóc xanh, tuổi tác tầm 7 tuổi, khuôn mặt này ta đã từng thấy hai lần ở mấy bữa tiệc giữa các thương gia, đây... đây không phải nhị thiếu gia của Phi Vân thương hội sao?”

“Còn hai đứa còn lại nữa... Nữ hài Võ Đồ lục trọng, chắc chắn không thể là phổ thông. Nam hài Võ Đồ tam trọng, này là bình thường nhưng trực giác lại mách bảo cho ta rằng nó cũng không tầm thường?”

“Phi Vân thương hội tiểu thiếu gia cùng hai đứa hài từ không rõ lai lịch đi nghị luận chuyện Tiên Nhân một cách chi tiết như vậy....”

Nàng chợt đình chỉ suy nghĩ, ánh mắt bối rối nhìn sang Ningguang, tâm thần tập trung ở mức cao nhất, dù sao...

Chuyện này đã lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị!