Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 97: Thiên Quyền Ningguang!




Quyển 1 Chương 97: Thiên Quyền Ningguang!

“Sao? Không có thời gian à? Nếu không để hôm khác vậy?”

“Không không!” Xingqiu vội xua tay đáp: “Thời gian rảnh thì hôm nay ta cũng có, chỉ cần buổi chiều đi về trước sáu giờ là được, lão sư mấy hôm nay có việc bận không dạy được, ta chỉ cần ôn tập lại vào buổi tối mà thôi.”

“Nhưng vấn đề là hôm qua không phải chúng ta vừa mới đi dạo cảng hay sao?” Hắn thắc mắc.

Lê Thanh Vũ nghe thế mới lấy từ trong vạt áo ra một sấp giấy, mở ra chính là bản đồ của cảng Ly Nguyệt, chỉ tay lướt qua một số khu vực mà nói:

“Chúng ta hôm qua mới đi mỗi khu vực phía Nam, gần cảng ngoài cùng Quật Hổ Nham, còn có nhiều chỗ tỷ như Dốc Phi Vân, Ngọc Kinh Đài đều chưa có đi. Ta mới đến chỗ này được có ít lâu tự nhiên muốn đi tham quan kỹ càng đôi chút, nhưng đi một mình thì sẽ rất chán tự nhiên là muốn gọi thêm người đi cùng, tiện thể có dẫn đường luôn.”

Xingqiu nghe thế vẫn cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng sau khi nhìn vào tấm bản đồ cùng một số điểm đánh dấu bên trên dường như đã nhận ra điều gì, ánh mặt lộ ra mấy tia hiểu rõ, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc hỏi lại:

“Nó có được tính như một lần sai khiến không?”

Lê Thanh Vũ biết là đối phương đã hiểu được thâm ý của mình, cười đáp:

“Tự nhiên!”

Xingqiu gật gật, lại quay người gọi vọng vào:

“A Húc! Ta đi chơi chút, tầm canh chín canh mười sẽ về. Bảo với A Thuần không cần chuẩn bị bữa trưa, nếu Cố sư phụ có đến thì cứ nói lại như ta đã dặn trước.”

Từ sau đại môn bước ra một thanh niên áo chàm, trước mặt đeo gọng kính loại mỏng, chính là A Húc, người của Phi Vân thương hội, ngoại trừ việc xử lý một số sự việc ngoại vụ còn kiêm luôn công việc xử lý sự vụ cá nhân của Xingqiu do phụ thân hắn ủy quyền, nói đơn giản ra là làm cu li kiêm người giá·m s·át.

A Húc đối với mệnh lệnh nhận được tỏ ra không một chút hoang mang, bởi đây cũng không phải là lần đầu Xingqiu đi chơi cả ngày như này, chỉ đáp lại:

“Đã rõ, thưa thiếu gia!”

Nói xong hắn hướng về phía Lê Thanh Vũ gật đầu một cái tỏ ý chào, thông qua đối thoại vừa xong hắn đã biết là thái độ của thiếu gia nhà mình đối với nam hài trước mặt là một loại tôn trọng chân thực, điều này là rất khó được đối với một người có ngạo khí cao nhưng nội liễm như Xingqiu, xem ra đối phương cũng không phải là người tầm thường, tự nhiên sẽ không quá lãnh đạm.

Lê Thanh Vũ cũng gật đầu chào lại, trong lòng lại thầm nghĩ:

“Võ Giả cảnh... Ít nhất là tầm ba bốn trọng đổ lên... Niên kỷ xem ra không quá ba mươi, cũng là không tệ...”

Hắn lại nhìn lướt qua một số hộ vệ được Phi Vân thương hội thuê riêng trấn giữ ở khu vực đại môn, chẳng cần phải quá mức thúc giục Quan Nguyên chi Nhãn cũng đã nhận ra cảnh giới đại khái của bọn họ:



“Mười mấy Võ Giả, tu vi chính thức không rõ. Có hai người ta hoàn toàn nhìn không thấu, xem ra đều là Tiểu Thừa cảnh. Thoạt nhìn tuy không cao đối với cự phách kinh tế ở đất Ly Nguyệt này, thế nhưng nên nhớ đây là cảng Ly Nguyệt, Thiên Nham quân làm chủ, các đại thế lực cũng không cần phải tận lực biểu hiện ra ngoài vũ lực của bản thân, hạch tâm chính thường sẽ ở bên trong.”

“Đến cả một cái Hải phú ông gì gì đó ở Mẫn Lâm còn có Thượng Thừa cảnh duy trì làm th·iếp thân hộ vệ, đoán chừng là Phi Vân thương hội cũng sẽ không xa hoa tới mức mời được Võ Tôn tọa trấn, nhưng được hai ba vị Thượng Thừa đang thất thế cũng sẽ không phải điều gì khó khăn.”

“Bất quá nếu như là người giá·m s·át cùng xử lý các vấn đề của Xingqiu mà chỉ có tu vi Võ Giả, trừ khi năng lực của bản thân có thể được coi là cực độ xuất chúng, điều mà dường như là không phải, thì đã chứng tỏ được thái độ của hội trưởng, tức là phụ thân của Xingqiu dường như không quá coi trọng vũ lực, cũng không muốn nhi tử của mình đi theo Võ đạo.”

“Tập tành chút thì sẽ không tính, thân là hội trưởng tương lai hoặc dự tuyển nếu ngay cả chút tu vi cũng không có thì thường sẽ rất dễ ăn thua thiệt khi nói chuyện với người đứng đầu của các đại thế lực khác, mà lại còn tránh được nhiều loại bệnh vặt, trong nhà lại có tiền, về căn bản là ai cũng đều muốn khỏe mạnh sống thọ hơn đôi chút.”

“Nhưng điều này cũng sẽ chỉ giới hạn giai đoạn Võ Đồ cùng Võ Giả mà thôi, lại hướng lên trên nếu không thực sự bỏ được tâm huyết đối với Võ đạo thì trừ khi sở hữu Tiên gia huyết mạch giống như Yanfei không thì dù cho có nuốt bao nhiêu linh đan diệu dược cũng sẽ không đột phá nổi hoặc là tỷ lệ rất nhỏ. Không phải đột nhiên mà Tam Thừa cảnh lại sở hữu danh tự hoàn toàn khác biệt, muốn chạm đến phải đột phá Thừa chi bích chướng.”

“Nếu ta nhớ không nhầm... Này cũng là lý do mà về sau Xingqiu sau một hồi nằng nặc nũng nịu đã được cho đi Cổ Hoa phái một môn phái đã xuống dốc, để rồi từ đấy c·hết tâm với Võ đạo mà quay lại quản lý gia nghiệp? Chỉ tiếc là về sau lại phản tác dụng, nhưng cũng được coi là nhân họa đắc phúc nha, Xingqiu hắn được đến truyền thừa của Cổ Hoa vị Tiên Nhân kia, sau đó cũng có được cơ hội xuất sơn sớm về nhà tiếp nhận gia nghiệp, quản lý cũng vẫn đâu vào đấy...”

Lê Thanh Vũ chỉ trong chớp mắt đã suy nghĩ được đến rất nhiều việc, lắc đầu nhẹ thôi là đã như phù vân tiêu tán. Hắn không có nghĩ sâu hơn là việc bản thân mình tiếp xúc với đối phương liệu có dẫn đến hiệu ứng cánh bướm khiến cho Xingqiu không tới được Cổ Hoa phái, làm như cái được gọi là thiên định Tiên Duyên dễ bị thay đổi lắm vậy.

Chào tạm biệt A Húc, hai người bắt đầu đi dạo chơi ở các khu vực còn lại mà hôm qua chưa được đi, chủ yếu là Xingqiu đóng vai hướng dẫn du lịch, còn Lê Thanh Vũ phụ trách lắng nghe cùng quan sát.

Cảng tiền, bắc thê, Ngọc Kinh Đài,... Dấu chân của hai người đã xuất hiện tại gần hết các địa danh nổi tiếng của cảng Ly Nguyệt, ăn trưa thì lựa chọn một nhà hàng bình dân ghé qua đôi chút, dọc đường không ngừng tán gẫu, phảng phất hôm nay chỉ là một buổi đi chơi bình thường.

Bầu trời vừa thấy đã dần chuyển sang một màu hồng sắc pha vàng, hai người lúc này đã đang đứng trên một đoạn nối ngắn của dốc Phi Vân, ngắm cảnh hoàng hôn.

Trên tay cả hai đều đang cầm hai ly nước đến từ tiệm trà nhỏ ở gần đấy, thanh âm ồn ĩ xung quanh dường như không thể nào tác động được lên bọn họ, phảng phất không gian đã bị phân tách.

“Hoàng hôn thật đẹp, bình minh không khác, thái dương mỗi thiên trôi qua thật nhàn nhã, nào có giống nhân loại chúng ta ngày ngày vật vã?”

Uống xong một ngụm nước, Xingqiu có chút cảm khái nói.

“Thế sự như gấm, nhân trần tàng hoa, nhân loại chúng ta có được tự do có thể khắp bốn phương tiêu dao, đâu có giống thái dương mỗi ngày đều phải duy trì đúng một quỹ đạo nhàm chán trên trời cao?”

Lê Thanh ở một bên nghe thế cười đáp lại.

“Thanh Vũ đại ca nói hay lắm, cạn ly!”

“Cạn!”



Thanh âm cụng ly choang lên một tiếng, theo sau là âm thanh uống ừng ực.

“Cũng tới giờ rồi, ta phải về đây, nếu không A Húc sẽ đi khắp nơi tìm loạn lên mất, lần trước cũng đã có mấy lần rồi.” Xingqiu sau đó nói.

“Ừm.” Đáp lại hắn là một cái gật đầu.

“Hôm nay đi chơi vui lắm đại ca, hôm sau gặp lại.”

“Hôm sau gặp lại.”

Xingqiu rời đi đã được mấy phút, nhưng Lê Thanh Vũ vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ, cả người tựa lên lan can hai mắt nhắm lại suy tư, lại phảng phất như đã ngủ mất.

Chỉ đến khi ánh mặt trời cuối cùng đã rút khỏi, Lê Thanh Vũ mới mở mắt ra, bên trong chỉ là một ánh mắt bình thường phổ thông, cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng hắn lúc này giống như đã đạt được mục đích, khóe miệng hơi nhấc, gập lại tấm bản đồ trong tay nhét vào vạt áo, quay người nhảy chân sáo đi về, thoạt nhìn cùng một đứa trẻ chân chính không khác.

Nếu như quan sát kỹ, có thể phát hiện ra chỗ mà hắn vừa đứng cũng không phải là một chỗ bất kỳ ở trên Dốc Phi Vân, mà ở ngay gần đấy chính là một nơi vô cùng nổi tiếng của cả cảng Ly Nguyệt nhưng không phải ai cũng rõ được nội tình bên trong:

Tân Nguyệt Hiên!

... Hai ngày sau...

“Ai.”

Một nữ tử tóc trắng người mặc huyền hoàng phục bước ra từ lầu hai của Tân Nguyệt Hiên, vô thức thở dài ra một tiếng.

Nữ tử này ăn mặc vô cùng sang trọng mà cũng tràn đầy nét trang nhã, phảng phất mỹ nhân bước tới từ trong tranh, mày phượng liễu mi khí chất tôn quý, trên thân từ không sinh có một cỗ uy thế vô danh, tưởng như chỉ cần một nhãn thần cũng đã đủ quyết định sinh tử hàng vạn người.

Nàng chính là một trong Thất Tinh cao quý của Ly Nguyệt, phụ trách quản lý pháp luật, Bát Môn vua không ngai, Thiên Quyền Ningguang!

Nghe được tiếng thở dài của nàng, thư ký th·iếp thân vội vã tiến tới gần, nét mặt lo lắng nhỏ giọng hỏi:

“Ningguang đại nhân, ngài có thấy chỗ nào không thoải mái chăng? Ta sẽ lập tức sắp xếp cho ngài một quãng thời gian nghỉ đủ để...”

Lời nàng còn chưa dứt đã nhỏ dần lại khi thấy Ningguang lắc đầu:

“Bách Văn ngươi có lòng, nhưng đừng lo, chút công việc này cũng chưa là gì, so với trước kia của ta thì còn kém xa lắm.”



“Mau nói tiếp xem lịch trình kế tiếp của ngày hôm nay cần làm gì.”

“Dạ, sau bữa ăn trưa với các đại thương gia này chúng ta sẽ quay về Tổng Vụ để xử lý các công văn hôm nay mới dâng lên, Bách Hiểu đã sửa soạn sẵn cho ngài rồi. Xử lý công văn xong đến tầm 6 giờ chiều ngài sẽ có một buổi nói chuyện với Ganyu tiểu thư, dường như ngài ấy đang có chút sự vụ cần thương thảo riêng...”

Bách Văn nghe thế liền lập tức lấy ra bên người một sấp giấy, chính là lịch trình làm việc của ngày hôm nay.

Đáng chú ý là trong khi đọc lại cho Ningguang về những việc cần làm, Bách Văn đã vô tình hay cố ý đọc lướt qua một danh mục vào lúc 4 giờ chiều, trong đầu lặng lẽ giao việc này cho Bách Hiểu hoặc là bản thân sẽ tự làm, để cho Ningguang có thể có được một chút thời gian nghỉ ngơi.

Nàng biết, Ningguang nói thế nào cũng là một trong Thất Tinh, bản thân sở hữu tu vi Nguyên Anh cảnh, tuy so với các vị còn lại là thấp nhất nhưng cũng đã hoàn toàn vượt khỏi phạm trù phàm nhân, cường độ làm việc như này cũng chẳng thể làm đối phương sinh bệnh.

Thế nhưng tinh lực có thể còn thừa, trí lực lại không phải là vô hạn. Ningguang xử lý các sự vụ gần như tất cả đều có liên quan đến trí lực, đều phải hao tâm tổn trí mới đưa ra được một phương án xử lý.

Trong quá trình này, nếu như phải xử lý quá nhiều vấn đề cùng một chỗ thì mạch suy nghĩ sẽ rất có thể sẽ bị r·ối l·oạn, cứng nhắc mà không uyển chuyển, sẽ có khả năng dẫn đến đưa ra các quyết định thiếu sáng suốt.

Phạm trù này cũng không hẳn liên quan quá nhiều đến tu vi, trừ khi có thể làm đến lượng biến dẫn đến chất biến, nếu không tu vi cao cũng không ảnh hưởng gì tới chất lượng làm việc.

Nếu không tại sao lại là Thất Tinh xử lý các sự vụ trong cảng mà không phải là mấy vị lão tổ của các đại thế lực kia? Nếu không tại sao Thất Tinh luôn luôn phải thay mới mà không để một người tại vị quá lâu dù cho người đấy có còn minh mẫn?

Quá trình đổi một thế hệ Thất Tinh có thể kéo dài hàng chục năm, nhìn qua tuy tưởng rất lâu nhưng đối với tu luyện giả cấp cao thọ nguyên lên tới hơn trăm năm thì cũng chưa là gì, gần như rất ít Thất Tinh phải thay đổi do thọ nguyên của tiền nhiệm, đương nhiệm Ngọc Hành Tinh chỉ là ngoại lệ, vốn là bị kích phát ám thương dẫn đến suy yếu sớm, tuy thế cũng đã ngoài ngũ tuần từ lâu.

Nói một cách đơn giản, quyết định ai là Thất Tinh không phải cứ căn cứ vào tu vi, mặc dù đây cũng là một phương diện đáng để cân nhắc, mà là vào tầm nhìn, tư tưởng, trí tuệ cùng khả năng lãnh đạo của bọn họ.

Thất Tinh có quyền điều động Ly Nguyệt đại trận, dù là một phàm nhân cũng có thể dễ dàng diệt đi một thế lực Huyền gia chỉ cần không phải Tứ Đẩu loại kia, tu vi cao chỉ để xử lý nhiều sự vụ tốt hơn mà thôi.

Tỷ như lượng kiếp 500 năm trước, lúc đấy đương nhiên Thất Tinh không phải cũng có người hoàn toàn không có một chút tu vi nào sao? Ngay cả Võ Đồ tam trọng còn chẳng phải...

Nói thì nói thế nhưng Bách Văn cũng biết chuyện gì xảy ra sau đấy, vị kia sau khi lãnh đạo Ly Nguyệt chống lại nhiều đợt Ma Vật cuồng triều thành công mà không phải dựa dẫm quá nhiều vào Tiên gia, cũng đã bị đè ra mà nhồi cả một đống linh đan diệu dược Tiên quả cam lộ vào mồm, còn được đích thân Lưu Vân Tá Phong Chân Quân quán đỉnh, ngạnh sinh sinh đẩy vọt tu vi một đường đến thẳng Hóa Thần cảnh.

Di chứng cho lần quán đỉnh này hình như cũng không phải không có, vị này về sau dường như mắc chứng biếng ăn, lại cực sợ các đồ dùng nhà bếp, nhiều lúc cứ lẩm bẩm cái gì mà “Cơ quan Tiên gia bón ăn tự động” các loại từ khó hiểu...

Nói chung là cố sự, có thể có đủ loại muôn hình vạn trạng, Bách Văn nàng cũng không biết được thực hư.

*) A Húc: Xu

*) Bách Hiểu: Baixiao

*) Bách Văn: Baiwen