Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 96: Trợ giúp




Quyển 1 Chương 96: Trợ giúp

“Gâu gâu gâu oẳng oẳng oẳng...!”

Tiếng chó sủa không dứt như vang lên bên tai, làm Vạn tiên sinh không thể không tự mình buông bỏ giấc mộng đẹp, thức giấc quát to mấy tiếng:

“Có chịu im mồm đi không!? Ta lôi cả họ nhà ngươi ra làm lẩu bây giờ! Cái loại...”

(Chỗ này đã bị lược bỏ do không hợp thuần phong mỹ tục.)

Chửi xong một hồi, nghe đến bên ngoài không còn truyền đến âm thanh nào nữa, phảng phất con chó đã ngoan ngoãn mà hối lỗi, Vạn tiên sinh không khỏi thở ra một ngụm khẩu khí sáng dậy, làu bàu mấy âm không rõ lời trong mồm.

Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, ngay lúc hắn vừa mơ thấy mình không những thắng kiện, nhận được tiền của mấy vị đại nhân kia, lại ôm được mỹ nhân về nhà, bên cạnh còn có một bình hảo tửu ngâm lâu năm, còn chưa kịp hưởng thụ phúc phần thì đã bị cắt ngang, tự nhiên sẽ có mấy phần cáu bẳn.

Lời này cũng không đúng lắm, tính hắn vốn đã hay cục cằn như vậy rồi, chửi như này cũng không tính là nặng nhất. Với thê tử hay là với nhi tử, ngôn từ hay cử chỉ cũng không có khác biệt so với vừa xong.

Năm xưa hắn cũng không phải như thế, cũng biết miệng nói lời ngon ngọt, cũng tự nhiên hiểu được luồn cúi, bởi vậy nên mới có thể lấy được thê tử của hắn bây giờ.

Song thân mất sớm, bản thân lại lười biếng không chịu cố gắng, nếu không phải bằng ba tấc lưỡi thì gia tài của hắn hiện tại ở đâu ra? Lời hay như liệt tửu làm ấm lòng nhạc phụ, chữ tốt như mật ngọt rót vào tai nhạc mẫu, cuối cùng cũng được ở rể.

Ở rể không được bao lâu, nhạc phụ nhạc mẫu cũng đều đã q·ua đ·ời, toàn bộ gia tài để lại cho nữ nhi, cũng căn dặn hắn là luôn phải quan tâm yêu thương nàng.

Miệng đáp lời vâng dạ, trong lòng nhưng lại suy tính khác nhìn vào số gia tài kia, bất quá hắn cũng không đến nỗi ngu, tự hiểu được là nếu để cho bản thân đi kinh doanh thì số tiền này sẽ chẳng mấy chốc đều quy về thành lỗ, thành thử ra chỉ đứng ở một bên phụ giúp thê tử, vốn là nữ nhi của phú thương nên tầm mắt cũng rất khá, sản nghiệp sau bao năm không giảm mà còn phát đạt hơn nhiều so với trước.

Theo thời gian, tình cảm của thê tử dành cho hắn cũng ngày càng lớn dần, nhưng hắn thì lại ngược lại, thanh âm bất mãn trong lòng ngày một nhiều, ánh mắt nhìn về phía thê tử dần dần trở nên băng lãnh, thiếu đi từng tia nhu hòa lúc trước.

Đỉnh điểm của việc này chính là lúc mà nhi tử đầu lòng của hắn được sinh ra. Như một lẽ thường, nữ tử phổ thông sau khi sinh khó mà giữ nổi tư sắc của bản thân khi tuổi đã ngoài ba mươi, thê tử của hắn cũng vậy.

Nhìn về phía thê tử đang bồng con trong tay, lòng hắn lại khó mà dậy nên chút tình cảm nào. Tình nghĩa phụ tử có sánh bằng được tửu sắc, có sánh bằng được tiền tài chăng? Cũng không thể thỏa mãn được dục vọng của hắn.

Nếu như nói lúc trước, ngoại trừ gia cảnh, thì tư sắc của thê tử cũng là một trong những điều khiến cho hắn muốn duy trì gia đình này, nay cũng đã không còn nữa, vậy hắn còn cần gì phải lưu luyến?

Khẩu khí năm xưa hắn nín nhịn khi còn đang ở rể, sự coi thường khi mọi người thấy dáng vẻ biếng nhác không chịu nỗ lực của hắn, sự oán giận của hắn đối với việc nhan sắc của thê tử mất đi... Các cảm xúc tiêu cực từ nhỏ đến lớn, đều đang không ngừng thúc giục hắn, đều đang khuyên bảo hắn phát tiết, cũng không phải là một hai thứ “tình cảm hạnh phúc gia đình” có thể xoa dịu.

Đương nhiên, hắn cũng không hấp tấp, tự hiểu là bản thân sẽ chẳng là cái thá gì nếu không có sản nghiệp của thê tử. Bởi vậy, nên mượn lý do thê tử hắn đang mang thai cùng sau sinh cần nghỉ dưỡng, hắn dần động tay vào cơ cấu này.

Ngược lại mô hình kinh doanh cùng chuỗi hàng cung ứng vẫn còn đang ổn định, hắn không cần phải làm quá nhiều hay đề ra các phương hướng cùng tầm nhìn mới, chỉ cần đánh tốt quan hệ là đủ rồi, và việc này hắn là chuyên gia.



Thời gian lại dần trôi qua, thoáng chốc ba bốn năm, đứa bé thứ hai cũng đã cất tiếng khóc chào đời.

Nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, cảm nhận được sinh linh non nớt đang ngủ bên người, Vạn phu nhân cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tuy rằng trong suốt thời gian này, nàng đã nhận được là trượng phu của mình đã không còn nồng nhiệt như xưa, nhiều lúc thậm chí còn quát mắng nàng và con, tính tình ngày càng cục súc, tự nhiên làm cho nàng rất mệt mỏi. Nhưng đến khi nghe được tiếng khóc của đứa thứ hai, những phẫn sự này đều không cánh mà bay, nàng lại có chút hi vọng là con mình sẽ làm trượng phu hồi tâm chuyển ý.

Tiếc là, nàng đã sai.

Quan hệ giữa phu thê không những được hàn gắn mà còn ngày càng đổ vỡ. Lời qua tiếng lại dường như cũng đã không còn đủ, nếu không phải là trong nhà còn một số người hầu cũ từ thời phụ thân nàng thì nàng nghi ngờ là trượng phu đã dám động thủ động cước từ lâu.

Đỉnh điểm nhất chính là khi nàng phát hiện ra, trượng phu cư nhiên có nhân tình! Lại còn dường như không phải vừa mới có... Nữ tử kia không biết được trượng phu nàng tìm thấy từ đâu, nhưng bàn về tư sắc không thể nghi ngờ là áp đảo nàng, thậm chí còn hơn cả hồi còn thiếu nữ.

Đau đớn nhưng không mất đi tỉnh táo, nàng khẽ nghiến chặt răng mà đệ đơn l·y h·ôn trình lên Tổng Vụ, lý do chính đáng tự nhiên là n·goại t·ình, để rồi phát hiện ra tất cả bằng chứng của bản thân đều vô dụng, trượng phu của nàng dường như đã chuẩn bị từ trước, bằng chứng ngoại phạm đều đã đầy đủ.

Cười lạnh trong lòng, thôi thì cũng được, coi như uổng kiếp hai chục năm sinh sống, ít ra với sản nghiệp còn lại nàng vẫn còn có thể tiếp tục kinh doanh và nuôi nấng hai con... Đấy là nàng nghĩ vậy cho đến khi phát hiện ra, trượng phu nàng đã sớm thâm nhập vào sản nghiệp của nhà từ lâu, ít nhất có ba bốn thành đứng về phía hắn.

Đến lúc này làm thế nào mà nàng còn không rõ, việc để nàng phát hiện bản thân có tình nhân xong đó đệ đơn l·y h·ôn lên, do ngày xưa là hắn ở rể nên không có quyền này, chính là dự mưu đã được tính toán kỹ từ trước!

Vạn phu nhân thấy tình huống như thế tuy đã từng trải qua nhiều sóng gió khi kinh doanh nhưng vẫn không tránh được thất kinh và bàng hoàng. Không phải là nàng chưa từng thấy được thủ đoạn tương tự, chỉ là không ngờ được rằng chính người thân nhất lại có thể tuyệt tình cùng ẩn nhẫn đến vậy.

Gần hai chục năm quen biết cùng sống chung, cũng đã hoài hai đứa bé, vậy mà hóa ra đối phương trong thời gian này đều chỉ đang nhăm nhăm đoạt gia sản chỉ để sau đó có thể hưởng lạc? Trước giờ nàng chỉ nghe nói, giờ mới tận mắt nhìn thấy dục vọng có thể ăn mòn một con người ra sao.

Lo sợ đối phương còn có hậu chiêu ở phía sau chiếu theo xu thế này, nàng không thể không đi tìm được trợ giúp, đương nhiên còn phải đi kiếm luật sư dù sao đây cũng đã trở thành án dân sự.

Nhờ có chỗ quen biết giới thiệu, nàng cũng đã kiếm được liên hệ với Yanfei, một nữ luật sư cũng đã có chút tiếng tăm.

Nàng biết được là người này tuy trong nhiều vụ đều có cách xử lý quá cương dẫn đến cả hai bên nguyên đơn cùng bị đơn đều trở thành bị hại, thế nhưng nhân phẩm lại có thể cam đoan công chính, tự nhiên rất thích hợp xử lý vụ việc.

Yanfei sau khi nghe kỹ càng đầu đuôi vụ việc không nói hai lời lập tức đồng ý tuy biết sẽ khá khó khăn, dù sao tính cách của nàng vốn đặt công lý lên trước, thậm chí ngay cả chi phí cũng có thể hoãn trả để sau án kiện, để cho Vạn phu nhân có thời gian rảnh rỗi tự mình xử lý các vấn đề sản nghiệp.

Đây là chuyện đã xảy ra cách đây tầm hơn nửa tháng trước, Yanfei sau đó cũng đã bắt đầu tiến hành điều tra, chỉ để phát hiện nàng dường như đã đánh giá thấp v·ụ k·iện này...

Rất nhiều.



Lại quay lại với Vạn tiên sinh, lúc này sau khi bình ổn lại tâm tính, hắn đã quay người sang vỗ vỗ lớp chăn bên cạnh, miệng cười khả ố nói bằng giọng ngọt xớt:

“Này bảo bối, vừa rồi không có làm ngươi giật mình đi?”

“Ngươi biết không, ta vừa làm một giấc mơ, khi mà toàn bộ gia tài đều thuộc về ta, khi đó ta sẽ có thể cho ngươi một danh phận công khai, quãng thời gian này rồi cũng sẽ trở thành hồi ức kỷ niệm ngọt ngào giữa hai chúng ta. Nhưng này cũng không phải là mơ, mà sẽ là hiện thực của ba ngày sau.”

“Có Tề đại nhân cùng Triệu tam gia giúp đỡ, ngoài ra còn có sự ủng hộ của nhiều vị đại nhân khác, kết quả của v·ụ k·iện sớm đã là ván đã đóng thuyền. Ngươi nói có đáng để cao hứng không, bảo bối?”

“Bảo bối?”

Mãi mà vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Vạn tiên sinh không khỏi nghi hoặc, bèn hơi giở chăn lên, định kiểm tra nữ tử đêm qua đã cùng mình cuồng hoang, chỉ để phát hiện ra một chút cảm giác mềm mềm.

“Ừm, mềm mềm, tóc nàng đúng là bảo dưỡng thật tốt, không phải thứ tàn phẩm kia có thể so sánh được. Ừm... Chờ chút, sao nó cứ có cảm giác giống lông-“

Suy nghĩ còn chưa dứt, một cái đầu đã chui ra, nữ tử đêm qua đã làm gì còn ở đấy, chỉ có con chó lông đen mà Vạn tiên sinh đã nuôi, lúc này đang nghiêng đầu nhìn hắn, không cần phải quan sát nhiều cũng biết là đối phương đang lên cơn động tình, cái thứ mềm mềm kia không phải tóc mà là lông đuôi.

Suy nghĩ thinh không, tất cả chỉ còn lại một hồi tiếng hét:

“Aaaaaaa...!”

....

“Thanh Vũ đại ca, sáng sớm đã tìm đến gọi ta, không phải là có chuyện gì chứ?”

Ở một chỗ góc tường cách không xa sảnh chính của Phi Vân thương hội, có hai nam hài tầm bảy tám tuổi đang đứng nói chuyện, nét mặt đều khá tươi tỉnh, chính là Lê Thanh Vũ cùng Xingqiu.

Đại môn chính người người đi lại nườm nượp, thanh âm ồn ào náo nhiệt vô cùng, thế nhưng chỗ góc tường này lại không quá bị âm thanh ảnh hưởng, xem ra Xingqiu khi chọn chỗ nói chuyện cũng đã có cân nhắc.

“Cũng đâu còn sớm nữa đâu, ta cũng đã lựa kỹ thời gian rồi đề phòng tối qua ngươi thức muộn, nhưng này xem ra hôm nay là không cần thiết ha? Đêm qua ngủ sớm?” Lê Thanh Vũ cười nói.

“Sớm thì cũng không sớm, nhưng hơn được mọi ngày. Phần thì là do Hu Tao đã tự giác thực hiện cá cược, không còn người tán gẫu nữa thì cũng tự nhiên không có động lực, phần còn lại đều là bái đại ca ban tặng đấy.”

“Lỗi ta? Chẳng lẽ ngươi lại thấy bị xúc phạm bởi bài thơ sao?”

“Một bài thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng hai bài thì lại hơi khác đấy. Ta cũng không ngờ Thanh Vũ đại ca viết hai bài từ ngữ hoàn toàn khác biệt mà ý vẫn tương tự được đâu.” Xingqiu đáp lại, nói đến cuối dường như có chút u oán.

Lê Thanh Vũ nghe thế liền cười đến có chút ái ngại. Phản ứng này của đối phương nói gì thì nói cũng là nằm trong dự liệu, về phần lý do thì khá là đơn giản.



Chiều hôm qua sau khi cả bọn kết thúc cuộc đi chơi cùng luận thi, thì với lý do mà Hu Tao mang hội đến báo thù nên đều tính thì hắn thắng được quyền sai khiển mỗi người một lần.

Điều này được Xingqiu chấp thuận vì hắn thua, nhưng lại khá không công bằng với Chongyun, với lại đối phương sau khi thấy bọn hắn làm thơ thì cũng muốn tham gia, yêu cầu hợp tình hợp lý tự nhiên là được chấp thuận, chỉ là bản thân Chongyun không biết nên làm một bài thế nào.

Cuối cùng dưới đề xuất sáng tạo của Hu Tao, Chongyun mới quyết định đọc ra một bài thơ, chính là được lấy từ Trừ Yêu Ký Lục của gia tộc hắn, chuyên miêu tả ngoại hình các loại yêu quái.

Nếu hắn nhớ không nhầm, thì bài thơ là:

“Mình dài tám trượng vừa tròn,

Sinh ra ở chỗ núi mòn nước sang,

Thân dưới mọc bốn cái mang,

Phần trên lân giác hai hàng đến đuôi. “

Đây là mô tả về một loại Thủy quái thường hoành hành ở khu vực cận trên Dao Quang Đàm, đến nay cũng đã ít thấy.

Khá hứng thú với thể loại mới mẻ này, Lê Thanh Vũ đang định đọc bài mới thì đã bị Hu Tao cản lại, nói là thử viết ra vì bài này vốn đến từ một quyển ký lục, bài đối cũng nên tương tự, với lại cũng muốn thể hiện cho Xingqiu biết chữ viết thường nên trông như nào.

Biết là nàng còn đang mang chút tâm trả thù, bất quá Lê Thanh Vũ cũng thấy không có vấn đề, lúc đấy lại còn đã đang ở gần nhà, bèn đi vào viết một bài rồi đi ra đưa cho bọn hắn, chữ cũng là viết đẹp nhất có thể.

Bộ ba thấy đối phương đưa cho một mảnh giấy bị gập lại, lại còn dặn đi về chút nữa rồi hẵng đọc, tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng định làm theo, bèn chào hắn rồi riêng phần mình quay về nhà, trước khi chia ra lại mở ra mảnh giấy, thấy được bài thơ hoàn chỉnh.

Còn về nội dung...

Thú thực là ngoại trừ câu cuối: “Đi cùng tiểu quỷ thích đàm thi ca.” ra thì Lê Thanh Vũ thấy mấy câu trên cũng không xuất sắc cho lắm, nhưng hiệu quả xem ra cũng đã thấy rõ được.

Lại một hồi tán gẫu, Xingqiu mới đưa ra nghi vấn nãy giờ là tại sao đối phương lại đến đây tìm hắn, vì theo như hắn hiểu thì tính cách của đối phương là loại “Vô sự không đăng Ỷ Nham Điện” mới đúng chứ?

Đối với lời này, Lê Thanh Vũ không có đáp lại ngay, mà chỉ quay đầu sang một góc nhìn trời giống như đang suy nghĩ gì, không khí dần dần trở nên có mấy phần nghiêm túc, đến khi ngay cả Xingqiu cũng đã có chút cảm giác căng thẳng, bỗng đột xuất nghe được một câu:

“Có rảnh không? Làm mấy vòng dạo cảng?”

“...A?”

*) Ỷ Nham Điện: Chỗ ở của Nham Vương Đế Quân Morax thường ngày ở Ly Nguyệt.