Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 95: Ảnh nhân




Quyển 1 Chương 95: Ảnh nhân

Từ trong bóng đen bỗng trồi khẽ lên một thân ảnh, nhìn qua có nhân hình, toàn thân đen kịt giống như than củi không thấy rõ dáng vẻ hay trang phục, dưới trời đêm gần như vô hình, ánh trăng chiếu qua không để lại bóng.

Ảnh nhân sau khi chui ra liền bước về hướng lam y nam tử, không phát ra bất cứ tiếng động nào dù chỉ là nhỏ nhất.

Sóng biển vẫn đánh vô bờ dạt dào như trước, lam y nam tử dường như không phát hiện ra bóng của bản thân đã biến mất.

Sau chưa đầy mấy khắc, ảnh nhân đã tiến lại gần nam tử nọ, cách không đầy hai bộ, tay phải nâng lên...

Rồi vỗ xuống vai nam tử nọ mấy cái, dáng vẻ khá thân mật.

Lam y nam tử không ngoái đầu lại mà vẫn rảo bước tiếp tục đi, phía trước chỉ truyền về một thanh âm bình thường, ngữ khí không có bất kỳ xúc động:

“Ta sẽ rất biết ơn nếu có lần nào ngươi không cố tìm cách hù dọa ta như này.”

“Hắc hắc... Không phải muốn cho ngươi trải nghiệm chút phong thổ sao? Đêm đen gió lặng, nhà bên bờ biển, vốn là một địa điểm lý tưởng để diễn ra các sự kiện quỷ dị. Cố hương của ngươi không có sao?”

Từ trong chỗ đang phải là cơ quan “miệng” của ảnh nhân truyền đến một thanh âm trầm thấp, nhưng lại có thể nghe ra được đôi chút vui vẻ.

“Có Băng Thần bệ hạ chiếu cố, yêu ma quỷ quái những thứ này sao dám lại đặt chân ra ngoài? Chỉ có thể dám co đầu rút vòi nơi chỗ sâu, chờ đợi sự thẩm phán!” Lam y nam tử có chút gằn giọng đáp lại.

“Hắc hắc, sinh ra ở Snezhnaya, học cùng trưởng thành ở Fontaine, công tác tại Ly Nguyệt được mười năm, cách nói chuyện của ngươi luôn khiến cho người ta cảm thấy thú vị. À mà quên, giờ ta nên gọi ngươi là Volkov hay là Sidorov?” Ảnh nhân cười.

“Sidorov.” Lam y nam tử đáp cụt lủn.

“Vẫn thích tên cũ hơn à? Không tệ không tệ, người không thể quên được gốc, phải luôn nhớ rõ bản thân là ai, có thế mới không bị lạc lối.” Ảnh nhân ra giọng gật gù, bỗng làm ra động tác búng tay.

Từ trong không trung trước mặt lam y nam tử Sidorov bỗng xuất hiện một bình rượu lớn, làm hắn có chút ngạc nhiên mà đỡ lấy, người cũng dừng bước lại. Trong lúc đang quan sát bình rượu, còn chưa kịp hỏi gì, đằng sau đã lại truyền đến tiếng của ảnh nhân:

“Rượu Kalibravas loại đặc biệt nồng độ 40, tổng 1 lít, đủ cho ngươi uống mấy ngày. Coi như chút quà mọn chúc mừng ngươi trở thành Thượng Tá, đã tạm được gọi là chuẩn cao tầng, coi như mười năm qua nỗ lực cố gắng đã không uổng.”

“...” Lam y nam tử bỗng im lặng.

“Hắc hắc, không vui mừng sao? Nghi ngờ ta hạ độc? Hay cảm động quá nói không nên lời? Này có gì cần phải, chúng ta là bằng hữu mười năm rồi mà.” Ảnh nhân nói với giọng giễu cợt.

“Hừm, mười năm đối với ta là cả một đoạn nhân sinh dài, nhưng đối với loại như ngươi có lẽ chỉ là một giấc ngủ sâu. Hoặc như các ngươi Nham quốc thường hay nói, một lần bế quan?” Sidorov bỗng cười một tiếng nhỏ, ngữ khí cũng sáng sủa hơn không ít.



“Cái gì mà loại như ta?... Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, so với phàm nhân tuổi thọ ngắn ngủi như các ngươi mà nói, mười năm đối với bọn ta thật sự vô cùng ngắn ngủi...” Ảnh nhân nghe thế như bị chọc đúng chỗ thẹn, ngữ khí bỗng trở nên táo bạo, xong lại ỉu xìu xuống.

“Nhưng mười năm tiếp theo sẽ không như vậy.” Hắn lẩm bẩm giọng gần như không nghe được.

“Ngươi vừa nói cái gì à?” Sidorov lúc này cũng đã thu chai rượu kia vào trong túi áo, hóa ra bộ lam y hắn đang mặc trên thân cũng không phải phàm phục, chứng tỏ bản lãnh của người này cũng sẽ không tầm thường, dù thế nhưng hắn vẫn không nghe được ảnh nhân lẩm bẩm.

“Không có gì. Thế vụ việc tiến triển như nào rồi? Ta thấy hai tên thương nhân kia tìm đến ngươi, chẳng lẽ có ngoài ý muốn xảy ra?” Ảnh nhân đáp lại nhanh chóng, xong lại hỏi.

“Ài, vị Vạn tiên sinh kia của chúng ta xảy ra chút vấn đề, mấy ngày hôm nay liên tục gặp ác mộng. Thế là sáng ra cứ hô hào cái gì mà Tiên nhân giáng tội, thần phạt các loại, cuối cùng lại phải đi dỗ dành hắn, cho hắn chút an tâm cộng cái gì mà tiền bồi thường tâm lý... Thật không biết hắn diễn trò hay là yếu bóng vía thật nữa, nghĩ đến đấy lại làm ta càng thêm chán ghét hắn, cả trên nhân cách lẫn hình hài.” Sidorov có chút tức giận đáp.

“Ngươi mà vẫn còn có thích với ghét sao? Tưởng ngươi đã sớm vứt bỏ những cảm xúc này rồi?” Ảnh nhân hỏi.

“Công là công tư là tư. Ta sẽ không để cảm xúc chi phối lấy hành động trong cộng việc, đương nhiên cũng không để công việc ảnh hưởng đến cảm xúc cá nhân. Ta không đồng tình nhất chính là loại người bất ch·ung t·hủy này.”

“Ta tưởng ở Băng quốc thì chế độ đa thê vẫn có tồn tại chứ? Thậm chí hình như cha ngươi cũng thế mà? Ở Nham quốc đến dù tuy đa thê đã không còn nhiều so với thời của ta nhưng giờ vẫn là không ít, luật pháp vẫn cho phép.”

Sidorov hít sâu một hơi, dường như đang lựa chọn từ muốn nói, cước bộ cũng không tự chủ được chậm lại:

“Hai cái nhìn qua tưởng giống nhưng tính chất khác biệt. Mỗi một loại thể chế trong mỗi các loại xã hội riêng biệt, đều sẽ tồn tại những điểm khác biệt, và chúng đều có lý do của nó, thế nên kỳ thực vấn đề luật pháp ở đây đã không còn quan trọng, mặc cho nó có là Thiên Luật, nền văn minh ở Thần Luật Quan năm đó không phải là chứng minh sao?”

“Cái mà ta muốn nói tới ở đây kỳ thực liên quan đến quan điểm đạo đức cá nhân, nếu nam tử mà không có năng lực chu cấp cho thê tử hoặc các thê tử của hắn, lại không có bản lĩnh điều hòa được mối quan hệ bên trong ngoại trừ trường hợp bất khả kháng, lâm vào trạng thái lộn trước lộn sau, ân nghĩa không phân rõ ràng, thì hắn cũng đừng cưới thê tử làm gì.”

“Loại người đã ăn bám thê tử của mình mà lên để rồi về sau lại đi n·goại t·ình, kỳ thực cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng hắn lại còn đòi l·y d·ị theo kiểu lấy lợi cho bản thân, còn không thèm đoái hoài đến hai đứa hài tử cốt nhục của hắn, lấy tiền đấy đi dưỡng tình nhân. Từ bất kỳ phương diện nào hắn cũng là cặn bã.”

“Và chúng ta phải làm việc với loại cặn bã như vậy, dù cho trong thâm tâm có khinh thường như nào mặt ngoài vẫn phải làm ra mỉm cười, vì đây chính là xã hội.” Ảnh nhân kết thúc lời nói hộ Sidorov, ngữ khí cũng có chút không thú vị.

Hắn không hỏi tại sao đối phương đột nhiên lại nói nhiều thế, quen biết mười năm mà bản thân lại có nhiều thủ đoạn tự nhiên cũng hiểu được kinh lịch của đối phương, đối với mấy lời này cũng lấy làm bình thường.

“Ha ha, kỳ thực cũng là do các ngươi làm quá phức tạp lên, giống như ta năm xưa mà nói, một kiếm khoái ý ân cừu có phải tốt hơn không? Yêu ghét rõ ràng.” Ảnh nhân bỗng cười, nói.

“Và rồi với tư tưởng đó, nhìn xem kết cục hiện tại của ngươi đang là gì?”

“... Sidorov, có mấy lời tốt nhất là vẫn không nên nói cho thỏa đáng. Tư tưởng của ngươi thì cũng có hơn gì? Đặc biệt là đoạn nói về chế độ hôn nhân đấy? Sặc mùi Băng quốc, mà còn là Băng quốc của hiện đại.”



“Miễn tranh luận.” Sidorov nghe thế cũng không giận, đáp bằng một câu ngắn gọn, hai người lại tiếp tục đi một đoạn trong yên tĩnh.

“Nhưng thực ra, có lẽ tên kia đúng là gặp ác mộng thật.” Ảnh nhân đột nhiên nói.

“Ý ngươi là?”

“Luyện Khí Hóa Thần cảnh hậu kỳ, Tiên Thú huyết mạch được khai phá gần như toàn bộ, linh tính tràn đầy mà không thu liễm, chư pháp mặt sâu nơi đầu sào trăm trượng bị ảnh hưởng, như trọc thủy chặn ở cam lộ, tự dưng xảy ra cảm nhiễm, ấy là cái công chưa viên mãn.” Ảnh nhân hơi làm ra suy đoán.

“... Ta chỉ có thể nghe hiểu một nửa, mà còn là phần không quan trọng.”

“Mấy hôm nay liên tục trực diện, lấy linh tính bản chất vị cách của nàng dù là không cố ý thi triển thuật pháp hay thậm chí uy áp cũng có thể gây nên bóng mờ trong tâm lý của Vạn tiên sinh kia, này là nguồn căn của ác mộng.” Ảnh nhân cố gắng tìm từ đơn giản hơn để giải đáp.

“Có ảnh hưởng gì đến kế hoạch không?” Sidorov hỏi, dùng từ lại là kế hoạch chứ không phải là Vạn tiên sinh.

“Không có nhiều, chỉ cần đừng để tòa án trong Tổng Vụ coi hắn thành thần kinh là được, chuẩn bị sẵn mấy liều thuốc an thần đi.”

“Ừm.” Sidorov gật đầu, bỗng giống nhớ ra điều gì lại hỏi:

“Cấp dưới của ta có đệ trình lên là quan sát được cách đây mấy hôm nàng có dẫn theo một nam hài tầm tám tuổi, có nên làm ra chú ý đặc biệt?”

Ảnh nhân nghe thế suy nghĩ một hồi rồi mới đáp:

“Không, cứ tiếp tục giá·m s·át phổ thông thôi, đừng để đứt đoạn.”

“Ừm.”

Lại qua một đoạn thời gian ngắn, không còn có tiếng trò chuyện vang lên, trên trời mặt trăng đã lại bị mây che phủ.

Sidorov bỗng quay người lại, phát hiện ảnh nhân đã không còn ở đây, nét mặt hơi hiện lên vẻ phức tạp, khẽ nói thầm một tiếng nhỏ:

“Cảm ơn.”

Không có tiếng đáp lại, hắn gật đầu nhẹ, quanh thân dường như bốc lên một luồng khí lạnh, chớp mắt đã biến mất.

...

Ở một nơi nào đó cách đấy lên tới hàng chục dặm, có một người đội mũ rơm đang nằm nghiêng người trên một thân cây nọ, trang phục như hòa làm một với khung cảnh xung quanh, bỗng mở miệng nói thầm:



“Không cần phải khách khí thế, dù sao ngươi cũng là tiểu tử năm xưa mà ta đã nhìn từng bước trưởng thành, cũng là người đã vô tình kích hoạt lên tế đàn, để cho bản tôn của ta ở Ám chi Ngoại Hải có thể liên kết được với chút sắp xếp còn lại này, ta mới là kẻ nên cảm ơn ngươi.”

Nói xong, dường như có cảm giác, hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt như nhìn về một phương hướng nào đó.

“Hừm, đám gia hỏa kia dường như rất hưng phấn, chả có lẽ nào...? Ra vậy, chúng mượn ta làm đá dò đường, tin tưởng là ta sẽ không dễ bị xử lý như vậy. Thật là một lũ khốn nha, còn không hỏi thuật dương đông kích tây năm đó ai là tổ sư?”

“May cho chúng là ta đang có đối tượng để báo thù, không rảnh bận tâm chút âm mưu quỷ kế này, lại nói chúng ta đang không mưu mà hợp nên mới vậy. Thử có chút động thái khác thường đi, dẫn lửa thiêu thân loại này ta đã làm rất nhiều lần rồi.”

“Ai nha... Sao tự nhiên lại nói ra như vậy? Cảm xúc có chút không ổn định...” Người này bỗng dưng lấy hai tay ôm đầu, giọng điệu vô cùng đau đớn, cả người cũng rơi xuống đất nhưng hắn cũng không thèm quan tâm đến việc này, bắt đầu lăn qua lộn lại mấy vòng.

Cuối cùng sau một hồi, hắn mới lại đứng lên được, nhưng khí tức trên người đã khác hoàn toàn so với lúc trước, dường như cực đoan lại như điên rồ.

“Giải Trãi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi ra một cái tên: “Năm đó tất cả là tại ngươi, tại ngươi! Hại cho một vị Thế Gian Đại Hiền, một vị Kiếm Tiên như ta ra nông nỗi này! Năm đó đến cùng là ta có gì sai?”

Hơi ngửa mặt lên, ánh mắt dưới chiếc mũ rơm đã đỏ như khắc lên bởi máu, lại vô cùng vẩn đục:

“Khốn kiếp, khốn kiếp tất cả các ngươi! Dạ Xoa tộc, Bích Liên tộc, Giải Trãi! Nợ này rồi cũng sẽ được trả, ta đây đã lại từ Ám chi Ngoại Hải trở lại, mọi thứ có thể bị ăn mòn hết nhưng thù nay mãi vẫn không quên, cuối cùng sẽ được báo! Còn có... còn có...”

Nói đến đây, ánh mắt hắn bỗng dưng thanh tỉnh đôi chút, miệng theo đó nhấp nháy:

“Ca Trần Lãng Thị Chân Quân, Ly Nguyệt Đại Kiếm Tiên... Ta với ngài không có ân oán trực tiếp, thế nên nếu ngài không nhúng tay... Không, ngài chắc chắn sẽ nhúng tay, bởi Giải Trãi tên kia không khác gì đồ đệ ngài... Thế nhưng, thế nhưng... Mặc cho ngài thiện tính toán đến mấy, tinh thông thế gian vạn sự chẳng khác gì vị kia, thế nhưng ngài chắc chắn không có năng lực bảo hộ tất cả, lại bị chế ước bởi quy tắc, khi đấy sẽ là cơ hội của ta.”

“Giải Trãi, tuy rằng ta hận ngươi, hận không thể xẻ thịt lột da uống máu ngươi ngay lập tức, nhưng ngươi yên tâm là ta sẽ không đi hủy diệt những người có quan hệ huyết mạch với ngươi, ít nhất ngạo khí của Kiếm Tiên ta vẫn còn, cũng là thứ mà giữ cho ta tỉnh táo suốt hàng ngàn năm nay ở Ám chi Ngoại Hải.”

“Ta muốn ngươi sẽ gặp phải tình cảnh giống như ta trầm luân, ta muốn ngươi cùng cả thế gian là địch, ta muốn để cho nữ nhi cùng thê tử của ngươi căm ghét ngươi, ta muốn ấn chứng giả dối của ngươi ở trên luật pháp Ly Nguyệt phải vỡ vụn!”

“Cũng may, cơ hội cũng nhanh đến. Lượng kiếp chi gian, thiên cơ bất lộ, khi đấy chính là cơ hội.”

“Còn giờ, chỉ là một bố cục nhỏ mà thôi, một sự chào mừng đến từ một vị huynh đệ bằng hữu cũ. Ha ha ha!”

“Ca Trần Chân Quân, không phải ngài được người đời xưng tụng là trí giả hay sao? Để xem ngài phá cục ngoài cục trong cục của ta bằng cách nào?”

Lời này vừa dứt, người này bỗng dưng phất lấy áo bào, xoay người đột ngột biến mất, nguyên địa lại không ai.

Mơ hồ trong sát na, đã có một tia sáng xuất hiện khi áo bào phất lên, một tia sáng đến từ ánh kim loại.

Đó là một chuôi kiếm gãy.