Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 94: Tính toán




Quyển 1 Chương 94: Tính toán

Ôi bạn ơi, bạn yếu là do bạn chưa chơi... nhầm, chọn sai nền văn minh... lại nhầm, chưa nạp lần đầu đấy bạn ạ! Trong đầu Lê Thanh Vũ không hiểu bỗng xuất hiện câu này.

Lời này không phải do bản thân hắn nói hay tự trải nghiệm, đều là do thằng bạn thân hắn mỗi ngày lải nhải bên tai dẫn đến truyền nhiễm, cuối cùng thành thử ra bản thân hắn đôi lúc cũng sẽ nghĩ đến những lời bản thân vốn chẳng quen.

Nhưng dù có thể tự coi là một kẻ mù trò chơi điện tử, hắn vẫn có thể hiểu được hàm nghĩa của câu này. Còn về phần tại sao lại sử dụng nó...

“Sáng Thế chi Thạch! Thật luôn? Đây chẳng phải là thứ tiền tệ chỉ có thông qua nạp mới có thể sở hữu được trong game sao? Vốn là có thể chuyển đổi thành Nguyên Thạch hoặc dùng để mua trang phục, bây giờ thay vì vậy lại có thể trực tiếp đề thăng phẩm cấp Thần chi Nhãn, chẳng lẽ việc Pay to win là không thể tránh khỏi dù là ở thế giới nào...”

Trong lòng dâng lên cảm khái, Lê Thanh Vũ mặt ngoài cũng làm ra phản ứng tương tự, nửa trấn định nửa giật mình hỏi:

“Sáng Thế chi Thạch!? Sở hữu cái tên như này ắt không phải nguyên liệu bình thường, nó là thứ gì?”

Yanfei quan sát biểu lộ của đối phương, ba động trong tâm trạng được nàng vô thức cảm nhận thông qua Động Tiên chi năng, tự nhiên hiểu rõ là hắn đang có chút giật mình tuy mặt ngoài vẫn ra vẻ trấn định, lại coi đây là một điều bình thường vì bản thân danh tự của thứ này đúng là nghe qua vô cùng rung động.

Hơi hí hửng vì quen biết nhau đến nay rất ít khi có thể thấy được hắn thất thố, nàng hơi đằng hắng giọng giống như muốn câu lên hiếu kỳ của đối phương, sau một hồi ngắn mới đáp lại:

“A hèm! Biểu tượng của Tạo Hóa, kết tinh của Vũ Trụ. Trước nó thiên địa không có, sau nó chư Thần mới ở. Sự tồn tại của nó thiêu đốt lên tiềm lực của những vì sao, khiến cho chúng có thể cháy được đến vĩnh hằng, soi sáng cho hi vọng của chúng sinh. Đây là một loại đá thần kỳ, là kỳ tích không thể nắm bắt của vận mệnh, chứng kiến khởi đầu và kết thúc, sở hữu danh tự là:”

“Sáng Thế chi Thạch!” (Đá Sáng Thế)

Lê Thanh Vũ gật đầu, biểu lộ cũng quay về bình thường, phảng phất cực kỳ rõ ràng văn phong khoa trương của tiền nhân thời xưa. Tiện tay cầm đũa gắp thêm miếng rau đưa lên miệng, hắn hỏi:

“Nó có thật như vậy không?”

“Ừ thì... Ngươi cũng biết mà, cách bọn họ hay miêu tả sự vật í. Nhưng dù không phải là như lời miêu tả kia thì thứ này chắc chắn cũng không hề tầm thường. Danh t·ự v·ẫn còn được giữ nguyên cho đến nay không nói, với thân phận của ta mà cũng chỉ biết được có mấy lời truyền lưu lại, này đã đủ chứng tỏ điều gì rồi.”

Vậy ra đây là lý do mà nó được đặt trên lầu hai, chỉ có giá trị bản thân của sự đề thăng này mới có thể liên lụy được đến đánh giá ảnh hưởng phẩm cấp của Vision.

Lê Thanh Vũ nghĩ thầm, cũng không dừng hỏi:



“Mấy lời truyền lưu?”

“Ai chà, chút chuyện cổ tích ấy mà. Tuy rằng các thư tịch trong này đều là do phụ thân ta đích thân chỉnh lý nhưng và có thể tin tưởng về mặt chất lượng không gặp hàng lậu, nhưng nội dung thì cũng đủ thể loại mà ta tin chắc ngươi cũng đã gặp được tình huống này, thế nên đôi lúc tưởng là kiến thức nhưng kỳ thực chỉ là cổ tích mà thôi.”

“Cổ tích thì cũng đơn giản, kể về câu chuyện một vương quốc trên trời, một vị công chúa bị sa đọa trở thành Hắc Ám Nữ Hoàng dưới sự dẫn dắt của Đại Xà Tà Thần, một số mệnh truy tìm bảo vật lặp lại... Nghe thôi đã thấy sặc mùi ngụ ngôn rồi, ta chỉ cần nghĩ chút cũng đã tìm được đủ các cách lý giải.”

Yanfei nói đến vô cùng bình thường, xem ra nàng đích thật chỉ coi đây là một câu chuyện cổ tích thường dùng để ru ngủ trẻ em, thế nhưng thân sở hữu một đầu nguồn thông tin khác, Lê Thanh Vũ lại có suy nghĩ khác biệt.

“Bảo vật gì vậy?” Hắn hỏi.

“Sáng Thế Trân Châu! Nghe đồn là Sáng Thế chi Thạch cấp cao nhất, có thể coi như mẫu thạch, kẻ đạt được nó sẽ sở hữu được quyền năng không thua kém gì thần minh.”

“Đừng có đánh chủ ý lên thứ này, Sáng Thế chi Thạch có lẽ có thể thật tồn tại nhưng Sáng Thế Trân Châu rõ ràng chỉ là một thứ được tạo ra từ trí tưởng tượng. Ngươi ta đều là tu luyện giả, hiểu rõ chuyện này hư cấu tới mức nào, hoặc kia chỉ là một viên trân châu có chút thần dị chẳng đáng để mạo hiểm.”

“Ừm.” Lê Thanh Vũ gật đầu, biểu lộ có chút nhu thuận.

Yanfei thấy thái độ của hắn như vậy cũng tỏ vẻ hài lòng. Nàng tự nhiên biết rõ lấy trí tuệ của đối phương thì cũng chẳng cần đến nhắc nhở, nhưng đây là một trong những lần hiếm hoi nàng có thể lấy tư thái trưởng bối thị uy với đối phương, coi như là bồi thường việc lúc trước.

Lê Thanh Vũ bỗng hỏi:

“Đa số những chuyện vừa rồi đều là kiến thức của lầu hai, mà tu vi cảnh giới của ta chưa đủ để đọc được. Tỷ tỷ tự ý nói như này thì có sao không?”

“Không có vấn đề. Vốn là Lão Lão cũng có căn dặn để ta nói một số chuyện trước với ngươi rồi, nhưng mấy ngày bận rộn nay mới lại tìm được một chủ đề liên quan nên ta mới nói thôi. Chứ rào cản giữa các lầu cũng chỉ để ngươi không bị ảnh hưởng khi đọc văn tự cấp cao, chứ nội dung đa phần cũng không có bí ẩn hơn nhiều lắm đâu. Ít nhất là ta thấy vậy.”

“Bởi vì phần bí ẩn hơn đa phần đều cất giấu trong Tiên gia chân truyền, thứ mà ngươi có mấy khi chịu đọc đâu.” Lê Thanh Vũ không khỏi nghĩ thế trong lòng, cũng đại khái minh bạch dụng ý của Bình lão lão, ánh mắt chớp động mấy hồi như nghĩ đến điều gì.

Cơm nước xong xuôi, nhưng Lê Thanh Vũ vẫn chưa hề rời đi, còn ngồi y nguyên trên ghế. Yanfei đã mang hết tất cả đồ thừa đi xử lý, việc này dựa vào Tiên lực tuy có chút đại tài tiểu dụng nhưng vẫn vô cùng thuận tiện, sau đó nàng lại quay trở về, trên tay cầm thêm một chồng tài liệu cao ngang mặt.

Bộp một tiếng thả toàn bộ xuống mặt bàn, nàng hướng hắn gật đầu:

“Đây, tất cả các tài liệu mà ngươi yêu cầu. Trong thời gian ngắn chỉ có thể tìm được ngần này, nhưng cũng là đủ cho ngươi cần thiết. Nếu ngươi cần thêm nữa về sau ta có thể tìm thêm.”



Lê Thanh Vũ lại hỏi qua nội dung sơ bộ của chồng tài liệu này, đạt được câu trả lời tương ứng mới hài lòng mà gật đầu:

“Như này là đủ rồi, có thêm nhiều nữa cũng không quan trọng. Dù sao làm nghiên cứu như vậy cũng sẽ chắc chắn không phải con đường mà ta hướng đến.”

“Vậy sao? Ta còn tưởng là ngươi đổi ý, muốn cân nhắc lại con đường đầu tiên mà Lão Lão đã nói tới là đi sang Sumeru du học kia kìa, thực sự không được thì ở lại Ly Nguyệt hoặc đi Fontaine cũng không tồi. Dù sao nhìn thái độ chăm chỉ của ngươi với tri thức kia, hiếu kỳ cùng tò mò lại là nguồn cơn thôi động trí tuệ.” Yanfei bỗng nói.

“Ta truy cầu tri thức, là bởi chúng có ích cho ta, chứ không phải vì bản thân chúng, mặc cho có thành phần hiếu kỳ bên trong, này vốn là bản năng của trí tuệ. Ta truy cầu trí tuệ, lại sẽ không để trí tuệ thay ta làm ra quyết định, bởi vì dù là có hạn hay vô hạn cũng không chắc là thứ ta muốn. Nói một cách đơn giản, ta cũng không phải là một Học giả chân chính.”

Vừa nói, hắn vừa tách chồng tài liệu thành hai phần, hơi nghiêng người ra phía giơ lên hai tay mỗi tay nâng một phần, ngẩng đầu lên bỗng thấy được trong mắt một màu lam sắc, lại cười nói tiếp:

“Tri thức vốn tồn tại ở khắp mọi nơi trong trời đất, giữa trời đất cùng ngoài trời đất, quan trọng chỉ là ý người đi được đến đâu. Nhân ý như đủ, hải dương tri thức cuồn cuộn hoàn toàn đủ để chạm mặt thương khung.”

Yanfei vừa nhìn thấy hai mắt hắn đổi màu, thân đã như lâm vào trong một thế giới có vô vàn sóng cuộn, nhưng cảnh giới của nàng dù sao cũng vẫn còn đó, một tích tắc không tới đã thấy khung cảnh vỡ tan thế giới xung quanh quay lại bình thường, còn Lê Thanh Vũ lúc này chỉ vừa mới quay lưng bước ra một bước.

Nàng hơi ngẩn người, bỗng như nhớ đến cái gì lại giật mình kinh hô:

“Tịch Hải Ý cảnh! Ngươi lĩnh ngộ được một loại Ý cảnh? Khi nào?”

“Mới hôm trước.”

“...”

Yanfei cứ thế mà đứng đấy lặng yên nhìn thân ảnh đối phương xa dần, cũng đã hiểu tại sao hôm đấy hắn lại hỏi Ý cảnh của bản thân là gì, trong lòng có vô vàn cảm xúc bồi hồi.

“Ta có Tiên Nhân huyết mạch, từ khi sinh ra đã ngang với Luyện Tinh Hóa Khí đỉnh phong, từ khi tu luyện đến nay đã được mười năm, cũng trong thời gian đấy lĩnh ngộ được Công Chính Thiên Hỏa đồng thời đạt đến tầm đại thành.”

“Còn hắn, tuy nói cũng đã từng tu luyện trong Mộng cảnh nhưng tu vi cũng không tới, thế giới lại khác biệt, tích lũy cũng không hẳn là quá lớn, thế nhưng lại trong vòng một ngày có hơn đã lĩnh ngộ ra một loại Ý cảnh phẩm giai không hề thấp nếu không đã không ảnh hưởng được tới ta rõ rệt như vậy, xem ra là Truyền Thuyết phẩm.”



“Cái này là do lượng Thiên Phú phảng phất như Ma Thần của đối phương, hay là cái được Lão Lão gọi là Chân Quân chi tư? Có thể là cả hai, cũng có thể là nhiều yếu tố khác. Nhưng dù là cái nào thì cũng...”

Đến lúc này, nàng mới dường như bừng tỉnh, kết hợp tất cả dữ kiện từ trước tới nay bỗng nhận ra các tầng thâm ý sâu hơn của các con đường mà Bình lão lão đã để cho Lê Thanh Vũ lựa chọn, không khỏi cảm khái thêm trong lòng.

Lê Thanh Vũ trước khi tiến về phòng cũng đã xử lý tất cả các vấn đề vệ sinh cá nhân, xong mới tiến vào bên trong đặt chồng tài liệu này lên mặt bàn, ánh mắt lướt qua mấy tia tính toán.

Việc tu luyện định kỳ là không thể gác bỏ, nhưng hôm nay có một số thứ hắn cần xem xét rõ ràng, tiêu hao tinh lực chắc chắn không thể nói là nhỏ, xem ra tốt nhất nên dời thời gian tu luyện Khuy Minh Chân Kinh đến sáng sớm hôm sau.

Hắn vừa nghĩ thế, tay phải cũng đóng cửa lại, sau đó đốt lên ánh đèn trên mặt bàn, lấy xuống tập thư tịch đầu tiên trên đống tư liệu, nhanh chóng cảm giác được thời gian xung quanh trôi chậm lại...

Thời gian ba canh giờ nhanh chóng trôi qua, Lê Thanh Vũ đang vẫn đang ngồi trên bàn, một tay đưa bút như bay trên mặt giấy. Chồng tài liệu vẫn cao như cũ, chỉ có điều đã được sắp xếp theo thứ tự nghịch đảo so với lúc trước, biểu thị chúng đã bị người đọc hết qua một lần.

Đột nhiên, hắn dừng bút, đọc lướt từ trên xuống dưới những gì mình vừa viết, ánh mắt đi qua trầm tư, lại thở phù ra một hơi thỏa mãn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hắn nghiêng người, kéo ra ngăn bàn bên dưới, thấy được trong đấy phân biệt bày hai sấp giấy bên trên đầy chữ viết ghi chú cùng đồ hình, vết mực còn rất mới, lấy ra sấp nhiều đồ hình hơn đặt lên trên bàn, tinh tế xếp theo các vị trí nhất định.

Đặt tất cả bên cạnh nhau, Lê Thanh Vũ sau đó giống như một bức tượng nhìn chằm chằm một hồi, bỗng hiện ra mấy tia phân vân trên mặt nhưng đã biến mất rất nhanh, tay cầm bút cũng không còn lưỡng lự, quyết đoán mà gạch hẳn một đoạn dài kéo qua ba mặt giấy, xong lại nối lên khoanh tròn với một đoạn nhỏ trên mặt thứ tư.

Bản thân nội dung đoạn nhỏ nhìn qua không đáng làm người coi trọng, chỉ có một từ dường như có thể dẫn phát lưu ý:

“Giải Trãi” !

... Cùng lúc đó, ở trong một căn nhà tranh nhỏ bên bờ Vân Lai Hải....

Một căn phòng bình thường với hai mái cửa sổ đơn sơ, bên trong có ba nam tử, hai người mặc trang phục dày nhiều lớp để đối phó mùa đông sắp đến, chỉ có người còn lại vẫn còn đang mặc áo mỏng một lớp cộng thêm chiếc áo khoác gió bên ngoài có màu xanh nhạt, màu không khác gì con mắt của hắn.

Một trong ba bỗng đề cập đến điều gì, dẫn đến người bên cạnh tiếp chuyện bàn tán vô cùng sôi nổi, chỉ có nam tử áo mỏng kia thấy náo nhiệt vẫn không tham gia, mãi cho đến khi nét mặt hai người kia nghiêm túc hơn thì mới bắt đầu đôi lúc đề điểm mấy câu.

Buổi nói chuyện ngắn ngủi này chỉ kéo dài không tới một phần ba canh giờ, hai nam tử áo dày kia nói mấy lời chào tạm biệt rồi liền rời đi, chỉ để lại một mình lam y nam tử ở lại, vẫn đang ngồi lặng yên trên bàn như cũ.

Qua một lúc lâu, hắn giống như xác định được điều gì, không khỏi vừa lắc đầu vừa thở dài một tiếng, lấy ra trong ngực áo ra một chiếc đồng hồ quả quýt màu trắng xám, lặng nhìn bức ảnh dán bên trong, ánh mắt lúc này mới nhu hòa không ít, mơ hồ lại thấy được chút bất đắc dĩ.

Hắn thả lại chiếc đồng hồ vào trong người, sau đó liền đi ra khỏi nhà tranh, tiến hành dạo bước bên mặt biển, bóng đen dưới chân vừa lúc cất bước theo, như có như không một cỗ thê lương.

Chỉ là đến một lúc nào đó, nam tử vẫn chưa ngừng bước, thế nhưng bóng đen dưới chân...

Đã không còn di chuyển!