Quyển 1 Chương 92: Bữa tối
“Về rồi đấy hả?” Yanfei hỏi, người đang ngồi cạnh bàn ăn, đồ ăn trên bàn vẫn còn đang b·ốc k·hói nghi ngút.
“Ừm, Yanfei tỷ tỷ.” Đáp lại nàng là Lê Thanh Vũ, người vừa trở về sau một ngày đi chơi cùng hội Xingqiu đến tận buổi tối.
Áo bào dã ngoại đã được hắn treo lại lên giá treo trong nhà phía ngoài Động Tiên, giờ hắn chỉ mặc y phục bình thường ở nhà, rửa tay xong liền đi vào phòng ăn thì đã thấy được Yanfei đang ngồi chờ ở đây.
Hắn đã để lại giấy nhắn sẵn trong nhà, tin rằng nàng đã đọc được, sẽ không đi lo lắng hắn, và Yanfei thực sự cũng như thế thật, bởi vì nàng biết đối phương tuy trông còn nhỏ nhưng nếu có bất trắc xảy ra chắc chắn hắn chắc chắn sẽ không phải là người thụ.
“Đi chơi thế nào?” Nàng hỏi, cũng đẩy đĩa ra cho hắn.
“Lũ nhóc đấy không tệ.” Lê Thanh Vũ gật đầu nhẹ, kéo ghế ra ngồi xuống, cũng tiếp nhận chiếc đĩa ăn.
“Một nữ hài trong đấy thì tỷ tỷ cũng gặp rồi đấy, vào đêm qua.”
Việc Hu Tao đêm qua đi nhát ma hắn thực ra cũng không phải chỉ có hai người bọn hắn biết, còn có Yanfei. Bản thân nàng là Luyện Khí Hóa Thần hậu kỳ cường giả, thần niệm đảo qua tự nhiên rõ ràng mọi chuyện, chỉ là Lê Thanh Vũ đã ra hiệu làm nàng không phải nhúng tay vào.
“Vãng Sinh đường à?”
“Ừm, Vãng Sinh đường tôn nữ, Phi Vân thương hội nhị thiếu gia, Huyền gia Tứ Đẩu chính Nam dòng chính.”
“Phi Vân thương hội nhị thiếu gia sao? Ra là tiểu tử đấy, ta cũng có mấy lần gặp rồi, tuy có ngạo khí chút nhưng không thể phủ nhận là thiên tư cao tuyệt, suy nghĩ già dặn hơn tuổi, mà cũng chính bởi thế nên mới có ngạo khí.”
“Thiếu thời ai mà chả phải có chút ngông cuồng, này cũng không phải điểm xấu.”
“Ngươi lớn hơn bọn chúng được bao nhiêu mà ra vẻ? Cứ làm như tự mình là lão nhân cảm thán thế sự.” Yanfei cười khịt một hơi.
“Chính ra so với tỷ tỷ ta lại cảm thấy bản thân mình già hơn.” Lê Thanh Vũ cũng không tức giận, đáp bằng giọng thản nhiên. Bỗng hắn giống như nhớ ra điều gì, lấy ra một vật từ bên trong giới chỉ.
Đó là một viên ngọc thạch có màu hổ phách, dưới ánh đèn lộ ra vẻ lung linh của bản thân của bản thân, trong vắt như không có chút tạp chất nào.
“Đây là?” Yanfei thấy thế có chút bất ngờ, hỏi.
“Thắng được ở một chỗ cửa hàng đổ thạch, cửa tiệm Giải Thúy Hàng ở ngay gần Quật Hổ Nham, tỷ tỷ có biết không?” Lê Thanh Vũ vừa đáp, vừa đưa viên ngọc hổ phách cho Yanfei.
“Chỗ đấy sao? Biết, chủ tiệm có danh là Thạch Đầu (Shitou) là một thanh niên to béo tuy trẻ tuổi nhưng đã lại rất nức tiếng trong giới đổ thạch nhờ tài ăn nói của hắn.” Yanfei cầm lấy viên ngọc hổ phách, đưa lên ngắm nghía đôi chút.
Đổ thạch là một trò chơi có lịch sự không ngắn của Ly Nguyệt, đã từng tồn tại qua nhiều đời. Nó còn có nhiều tên gọi tỷ như “Mở Đá” “Giải Thúy” nhưng về bản chất không có sự thay đổi, đều là một loại trò chơi cá cược.
Trò chơi vô cùng đơn giản, chủ quầy mang ra một số lượng đá để cho người chơi lựa chọn, bên trong hoặc ít hoặc nhiều sẽ cất giấu chút ngọc, thường thấy nhất là hổ phách.
Đống đá này được khai thác ở gần khu vực quặng quý, không trải qua gia công quá nhiều, còn được gọi là phôi ngọc, thường được đem ra làm mồi cho các dân cờ bạc hay những người muốn thử vận may.
Người chơi khi đấy sẽ trả một lượng tiền tương ứng với số lượng đá mà họ chọn, sau đó có thể mở đá tại chỗ xem có đá quý bên trong không hoặc là mang về nhà tự mình thử, cả hai cách đều được nhiều người chọn lựa như nhau.
Vận khí tốt, có thể mở ra một viên ngọc, vận khí trung bình coi như không phải ngọc thì cũng được chút khoáng sản bên trong, vận khí kém thì mở ra chỉ có toàn đá là đá mà thôi, tự nhiên là mất trắng.
Hình thức đơn giản, tính giải trí cao, độ hồi hộp đem lại mong đợi đã khiến cho trò này trở nên khá thịnh hành, là một trong top đầu những trò cần phải thử với những con bạc.
Nhưng đương nhiên, để đảm bảo nguồn thu nhập, rất nhiều thủ đoạn đã bị cấm tỉ như lấy tay sờ thử các loại, thường thì bản thân chủ tiệm cũng phải có cường giả trấn giữ đề phòng người không có hảo ý, cũng là để phát hiện ra xem liệu đối phương có sử dụng thần niệm, thế nhưng đây là cảng Ly Nguyệt, trận pháp của Nham Vương Đế Quân bao phủ, điều này đã trở nên không cần thiết.
Chính vì lý do như vậy nên một người bình thường như Thạch Đầu cũng có thể tự mình đứng hàng được, tất nhiên là đằng sau lưng hắn cũng phải có chút thế lực khác, nếu không thì nguồn cung ứng này lại đến từ đâu?
“Ngươi tốn bao nhiêu tiền cho viên ngọc này?” Yanfei hỏi, trong đầu cũng đã sớm định ra được giá cả của viên hổ phách, là tầm 100.000 Mora.
Hổ phách không hề nhỏ, trong như lưu ly một mảnh thuần khiết, ánh sáng có thể xuyên qua dễ dàng, bên trong vẫn còn đọng lại một chút gì đó mơ hồ đặc trưng của hổ phách, giá trị tự nhiên sẽ rất cao, có thể coi như thượng phẩm bảo ngọc.
Thế nhưng nàng biết, mỗi một lần mở đá không ít thì nhiều cũng phải tốn 10.000 Mora, mà loại hổ phách thượng phẩm như này tỷ lệ trúng đâu có dễ dàng thế, hẳn đối phương đã phải dùng hết cả túi vải đựng Mora kia, bên trong chứa 200.000 Mora, là tiền nàng để dành khi có việc ở ngoài dùng, tệ hơn nữa là đã vay mượn vị tiểu thiếu gia kia.
200.000 Mora đối với người bình thường là rất nhiều, có thể ngang với một tháng lương của một số người, thế nhưng đối với nàng mà nói cũng chỉ ngang mấy đợt tư vấn mà thôi, vả lại Tiên gia sẽ không phải bận tâm vì tiền.
Nhưng chính vì không bận tâm vì tiền, Tiên gia cũng không có tiền, ngoại trừ vị Nham Vương Đế Quân kia, vì có cần phải tiêu xài đâu? Đến cảnh giới của bọn họ Mora phổ thông cũng đã không còn đáp ứng đủ nhu cầu, tự mình tìm vật xúc tác còn tốt hơn, có tồn trữ thì cũng chỉ một chút trong trường hợp cần giả trang hay gì.
Chính vì vậy nên Mora trong nhà này đa số đều không liên quan đến Giải Trãi phụ thân nàng, mà đều là nhờ công sức do nàng tự mình kiếm được thông qua ngành Luật Sư cùng lúc vẫn còn học nghề ở Tổng Vụ có làm qua trợ lý.
Bất quá nàng cũng không có ý trách mắng hắn, hơn ai hết nàng hiểu rõ đối phương cũng không phải loại đam mê cờ bạc, hẳn chỉ là vì tính hiếu kỳ, cũng không phải hài tử phổ thông cần nàng định hướng, làm chút nhắc nhở là được rồi.
“Viên này á? 10.000 Mora.”
“Ra vậy...” Nàng gật đầu, cũng không nhiều... Chờ chút? 10.000 Mora?
“Hôm nay khuyến mãi hạ giá à?” Nàng giật mình hỏi lại.
“Không, giá cả giữ nguyên.”
“Tức là... Một lần? Cả lần này ngươi chỉ đổ có mười nghìn và được viên hổ phách này?”
“Không, cái đấy là một lượt đổ 10.000 mà ra, tổng ta tiêu tốn 50.000, đổ tổng cộng năm lượt.”
“Ra vậy, hèn chi...” Yanfei nghe thế mới thở ra một hơi. Này còn hiểu được, tuy hiếm nhưng người năm lần ra được một viên ngọc có chất lượng tốt cũng không phải là chưa có....
Nàng vẫn tiếp tục nghĩ thế, cho đến khi nhìn thấy trên mặt bàn bỗng không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm bốn viên bảo ngọc nữa, hai viên hổ phách, hai viên Dạ Minh châu, chất lượng trông tuy có kém hơn nhưng cũng không đến nỗi nào, đều là hàng hạ trung phẩm.
“À, được tổng cộng năm viên bảo ngọc nữa. Ta lựa rồi, thấy viên kia đẹp nhất đưa cho tỷ tỷ đấy, cũng được giá lắm nhỉ?”
“...”
“Tỷ tỷ?” Lê Thanh Vũ lại hỏi lại bằng giọng “vô tội”.
“...Để ta yên. Nham Vương Gia tại thượng ơi, không ngờ vào Tiên Đình lại có thể được tăng khí vận khủng kh·iếp tới mức đấy, tùy tiện chơi năm lần mà ra cả năm là sao? Tiểu thuyết cũng không dám viết như thế!”
“Thực ra bọn hắn dám đấy. À mà tỷ tỷ ngươi chưa vào Tiên Đình à?”
“Chưa, lão lão bảo phải đến khi nào ta tiêu hóa hết hoàn toàn huyết mạch của bản thân, tu vi cảnh giới tiến nhập Tiên Nhân cảnh thì mới có thể vào được, đây mới là lẽ thường đối với Tiên gia tử đệ cùng hậu duệ, chứ ngươi nghĩ là ai cũng giống như ngươi, vừa nhập gia liền đã được Tiên Đình ghi lại khí tức sao?”
“Đó cũng là lý do mà đối với Tiên gia chân truyền ta chỉ có thể xem của phụ thân cùng Bình lão lão, nếu muốn xem của các Tiên Nhân khác thì phải được chính bản họ đồng ý, cũng từ đó lấy được quyền từ Tiên Đình, chứ đối với ngươi thì chỉ cần đệ tử ủy thác cấp phép là đủ.”
Lê Thanh Vũ nghe thế mới gật đầu nhẹ, vừa nghe vừa tiếp tục ăn.
Yanfei lại tiếp tục cảm thán:
“Cũng may ngươi không ra một viên cực phẩm bảo ngọc hay tuyệt phẩm đấy, chứ nếu không thì ta cũng chẳng biết phải nên nói như nào nữa.”
“Cực phẩm, tuyệt phẩm? Ngọc còn có phân chia phẩm cấp?” Lê Thanh Vũ nghe thế mới ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi không biết sao? À, cái này đúng là trong Tàng Thư Các cũng không có ghi chép lại, thuộc về giá trị quan chuyên môn rồi. Bất quá không biết cũng không quan trọng, khác với phân loại bảo vật Đê, Cao, Tinh, Sử Thi cùng Truyền Thuyết phẩm thể hiện cấp độ chênh lệch, cách phân chia này chỉ hữu hiệu với bảo ngọc dựa trên độ đẹp mà thôi, hạ tru·ng t·hượng cực tuyệt ngũ phẩm.”
“Nhưng nói không có liên hệ thì cũng không đúng, một viên tuyệt phẩm bảo ngọc cũng có thể liệt vào hàng ngũ Tinh phẩm, tự có một loại năng lượng đặc biệt, ta nghe nói một số trường phái Huyền gia nhân sĩ cũng hay dùng bảo ngọc để tu luyện.”
Yanfei vừa đến lúc này cũng đã bỏ viên hổ phách trong tay xuống, vừa tiếp tục giải thích.
Nàng là luật sư, lại sở hữu trí nhớ ngoại hạng, rất nhiều thứ trong cuộc sống đời thường của Ly Nguyệt nàng đều biết, thế nhưng kiến thức đối với tu sĩ lại có giới hạn, không phải nàng không nhớ được, mà chủ yếu là nàng không quan tâm quá nhiều, phần cũng không ngộ được, tu luyện thường ngày cũng đều là Bình lão lão làm ra kế hoạch giản lược nhất để tiêu hóa cùng phát huy Tiên Nhân huyết mạch.
Lê Thanh Vũ thì ngược lại, kiến thức của hắn chủ yếu đều là cổ sử, chuyện dân gian, lĩnh ngộ chuyên môn trong tu luyện, dược lý, cộng thêm một chút huyền học, đối với cái được gọi là “thường thức” nhiều lúc sẽ lộ ra vẻ không có đầu mối.
Nhưng chính vì thế, sự kết hợp có thể giúp bọn họ mỗi người bù đắp nhược điểm của đối phương, có thể bao quát gần như triệt để toàn bộ hạ tầng tri thức của Nham quốc hiện tại, ít nhất tạm thời là như vậy.
Lê Thanh Vũ liếc nhìn mấy viên bảo thạch, nghe được phân chia như vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng có một điều hắn đã không giải thích với Yanfei mà chỉ tự cảm thán trong lòng. Thực ra, hắn có cảm giác là việc này cũng không liên quan nhiều đến việc được lưu lại khí tức trong Tiên Đình, bởi vì nếu hắn nhớ không nhầm thì bất liệt hàng Tam Nhãn Ngũ Hiển như hắn đâu có được nhận chút khí vận nào từ Ly Nguyệt? Yanfei vốn cũng không rõ ràng kiến thức về mảng này thế nên mới phán đoán sai lầm như vậy.
Còn về lý do thực tế? Kiếp trước vận may của hắn trong trò đỏ đen tuyệt đối luôn luôn đỏ bất kể trò nào, tiến lên đủ bộ, tấn giữ đủ trưởng, chẳng cần tính gì cũng tự biết phá sảnh, cá ngựa lúc nào cũng vào chuồng hết đầu tiên, không biết này có phải là lý do?
Cái này dường như không phải là vấn đề về mặt khí vận, dường như là ở mặt khác.... Đấy là trực giác của hắn nói vậy. Bởi vậy, lên cơn bố láo hẳn là vẫn sẽ bị tiễn về trời, cũng không có vừa đi vừa lắc lư vừa thể hiện trình độ như một vị nhân vật chính được.
Tiện thể nói thêm, Lê Thanh Vũ cũng không có chơi ăn gian dùng Quan Nguyên chi Nhãn, đúng như Yanfei suy đoán hắn chỉ đơn giản là có chút hiếu kỳ nên mới định thử đôi chút mà thôi, vừa để kiểm tra liệu năng lực đỏ đen của mình có còn được giữ nguyên, cũng không có mở tại chỗ mà lập tức mang về nhà.
Yanfei đang định trả viên thượng phẩm hổ phách lại, Lê Thanh Vũ đã nói:
“Tỷ tỷ giữ đi, cái đấy ta tặng ngươi. Dù gì cũng là lấy tiền của ngươi đi mua, trả cho ngươi lợi tức lớn nhất mới tính có đạo lý.”
Nàng nghe vậy cũng không có già mồm, bèn thu viên bảo thạch lại. Bỗng giống như nhớ đến điều gì, nàng mới cười hỏi:
“À mà Thanh Vũ, ngươi có biết cách đánh giá độ đẹp bảo thạch này ban đầu kỳ thực là đến từ đâu không? Chính là các cấp độ phân chia đấy?”
“Không, mong tỷ tỷ chỉ giáo.” Lê Thanh Vũ vừa đưa một miếng thịt bò vào mồm, vừa nói.
Yanfei nghe thế lại cũng không có đáp ngay, mà chỉ lặng lẽ đặt một vật lên trên bàn, đặt bên cạnh viên ngọc hổ phách.
Đó là một cái Vision hệ Hỏa, Thần chi Nhãn của bản thân nàng.
*) Thạch Đầu: Shitou