Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 91: Hải thượng hạc cư




Quyển 1 Chương 91: Hải thượng hạc cư

Lê Thanh Vũ chăm chú nghe hết bài thơ, lúc ngẫm lại lại cảm thấy hơi bất ngờ, hỏi:

“Bài này ngươi làm vào buổi đêm à?”

“Ừ.” Xingqiu đáp: “Cách đây tám tháng, một lần thức đêm ngồi trên lầu cao ngắm cảnh mặt biển, tức cảnh sinh tình mà bút lại liền tay, tốn chút công trau chuốt là thành.”

Hắn còn đang tưởng nghe được lời gì hay từ đối phương, nào ngờ bỗng bị đập trúng một câu xanh rờn:

“Như thế là không nên, hài tử đêm không ngủ sớm không cao lên được.”

Ài, nói chuyện một hồi bỗng dưng quên mất ngươi là người như nào, cảm ơn vì đã giúp ta nhớ lại. Xingqiu nghĩ thầm, trên mặt cũng biến thành không cảm tình.

Lê Thanh Vũ dường như cũng nhận ra điều này, nhún nhún vai. Hắn dường như phát hiện ra lý do tại sao trong tương lai mặc dù bộ ba đều đã khá trưởng thành rồi nhưng chiều cao thì vẫn lại “có giới hạn”.

“Chờ một chút, trên lý thuyết thì nội công được bồi dưỡng khi còn trẻ dưới mặt tác dụng ảnh hưởng thì cũng mang luôn đặc tính của hormones luôn rồi chứ nhỉ? Thế là thế nào? Chẳng lẽ lại là do gen di truyền? Hay là cả ba đều là loại cao cực muộn, tầm 18 đến 20 mới phát triển?”

Cũng không nghĩ tiếp về vấn đề này, hắn bắt đầu bình phẩm thơ của Xingqiu:

“Bài thơ này về mặt câu chữ có thể nói là tương đối phổ thông, nhưng về mặt hình tượng câu chữ lại tương đương xuất sắc. Ba câu tả cảnh một câu tả vật, ta có thể dễ dàng hình dung ra khung cảnh mà ngươi đang đối diện lúc bấy giờ, cũng có thể từ đó cảm nhận được tâm tình của người.”

“Cảng Ly Nguyệt lúc về đêm thực sự rất khác, ý cảnh bên trong bao hàm một sự mong nhớ, một sự luân chuyển tiếp diễn, từ đó lại lột tả không thiếu một mặt ẩn dưới của bản thân bến cảng này. Ý cảnh rộng lớn mà nhẹ nhàng, vĩ ngạn mà thanh vi, chỉ trong mặt này, ta đánh giá còn cao hơn bài Hiệp Khách của ngươi.”

Hu Tao ở một bên nghe thế cũng gật đầu, nối tiếp nói:

“Ừ, ta có chung ý kiến. Tả vật như tả cảnh, nhẹ nhàng mà không mất chất, gãy gọn lại vẫn phiêu du. Người ngủ không thấy cảnh, lại mơ được cảnh. Người tỉnh thấy được cảnh, lại không mơ được cảnh. Nội phần này ý cảnh đã hơn hẳn bài trước của ngươi rồi.”

Được đoạn, nàng lại quay sang nhìn Lê Thanh Vũ, cố ý nhấn mạnh:

“Được rồi ‘Thanh Vũ’ huynh, ngươi vẫn còn gần hai nén hương, mong là ngươi không đi ra lối rẽ.”

Lê Thanh Vũ nghe thế không gật đầu khẳng định cũng chẳng lắc đầu phủ định, chỉ nhẹ nhàng đưa ánh mắt dời đi, lướt qua tầng tầng sóng cuộn bên dưới, lại vượt lên lớp lớp mái ngói bên trên, cuối cùng lại quay lại con phố trước mặt.

Còn chưa đợi mấy người đối phương kịp phản ứng, hắn đã ngâm khẽ:

“Ban ngày náo nhiệt hương thoang thoảng,

Khí trời ngưng tụ có mấy tơ?

Cánh hạc bay lên nơi mặt biển,

Nhi đồng thức trắng tập làm thơ.“

Cả ba người còn chưa kịp định thần sau khi đối phương đọc thơ đột ngột, lại không thể làm gì chỉ có thể đắm chìm theo đấy. Chỉ là càng nghe, phản ứng của mọi người cũng càng khác biệt.

Chongyun từ đầu đến cuối duy trì một bộ dáng, chỉ là lộ ra ánh mắt “Ngươi thật là lợi hại.” hắn kỳ thực cũng chẳng biết nên biểu lộ gì khác.

Xingqiu nghe xong mấy câu đầu ánh mắt vốn ngày càng sáng, vừa đến câu thứ tư mặt mày đã không nhịn nổi mà đen lại, gân xanh trên trán thấy rõ.

Hu Tao cũng vậy, nàng ở câu thứ tư cũng lộ ra vẻ khó chịu, chỉ là không phải vì tức giận mà lại vì nín cười, xen lẫn đôi chút bất đắc dĩ.



Đọc xong cả bài, Lê Thanh Vũ vẫn giữ nguyên bộ dáng tỉnh bơ như cũ, nhẹ nhàng hỏi:

“Thế nào?”

Xingqiu nghe vậy liền nghĩa bất dung từ tiến lên phía trước, đang định nói gì cuối cùng sau một hồi lại từ bỏ, thở ra một hơi dài vô cùng như muốn rút hết khí trong phổi ra, nhìn đối phương bằng ánh mắt bất đắc dĩ đến cực độ, nói bằng giọng có chút khàn khàn:

“Vì sao? Thanh Vũ huynh. Vì cái gì mà ngươi lại có thể như vậy? Ngày hôm nay đã mấy lần rồi! Rõ ràng... rõ ràng, một bài đối hoàn chỉnh cả về từ lẫn ý như vậy mà sao ta lại không tán dương nổi?”

Vì ta đang muốn bắt nạt các ngươi nha ~ Lê Thanh Vũ tí thì phun ra ý tưởng chân thật trong lòng. Đùa chút thôi, chẳng lẽ hắn lại là loại người nông cạn tới mức đi so đo với trẻ con sao? Có lẽ...

Nhưng lý do này cũng chỉ là một phần, tuy chiếm thể tích không nhỏ, phần còn lại thì lại mang thâm ý sâu hơn, pha trộn bởi rất nhiều ngoại cảnh, bất quá không thể phủ nhận là:

“Do các ngươi tới không đúng lúc thôi, ta tại mấy ngày hôm nay chịu đựng đủ thứ áp lực, tâm tình có chút không ổn định, nặng là trầm cảm nhẹ là stress. Tuy là có một số thành phần bố cục trong đấy nhưng khi dễ các ngươi vẫn đem lại cho ta khoái cảm nha ~ Nhất tiễn ngũ, lục điêu cớ gì mà không làm? C·hết, sa đọa quá, không được, ông ngoại biết chuyện chắc mắng ta c·hết...”

“Một bài đối hoàn chỉnh?” Có chút mơ hồ nhận ra nhưng vẫn chưa nắm rõ được tinh túy, Chongyun không xác định hỏi.

“Đúng.” Ở một bên Hu Tao liền làm ra giải đáp:

“’Ban ngày’ đối ‘đêm khuya’ ‘náo nhiệt’ đối ‘thanh tĩnh’ ‘thoang thoảng’ đối ‘vi vu’. ‘Ngưng tụ’ đối ‘phiêu tản’ ‘mấy’ đối ‘tám’. ‘Bay lên’ đối ‘buông xuống’ ‘mặt biển’ đối ‘bến cảng’. ‘Nhi đồng thức trắng’ đối ‘người trong mộng chờ’ còn lại ta cũng không quá xác định. Nhưng có thể nói là bài này về âm luật cùng về từ hoàn toàn chính là bài đối của với bài của Xingqiu tiểu thiếu gia.”

“Còn về Ý cảnh, cũng đều là ba câu tả cảnh một câu tả vật, một cái lấy bối cảnh ban đêm, một cái là ban ngày. Chỉ là Thanh Vũ, tại sao ngươi phải thêm câu cuối vào? Nó hoàn toàn gần như không liên quan gì đến ý cảnh ba câu kia, chẳng lẽ ngươi làm thể chỉ để chọc ghẹo Xingqiu?”

“Ngươi nói đúng.” Lê Thanh Vũ đáp lại với vẻ mặt tươi tỉnh, chỉ là sau khi nhìn thấy tình huống của Xingqiu có chút không đúng hắn mới ung dung nói tiếp: “Nhưng chỉ là một phần.”

“Ngẫm lại thử xem, đọc lại cả bài, ngươi có thấy câu bốn lộ ra vẻ lạc lõng không? Hay lại hòa hợp một cách dị thường?”

Hu Tao nghe thế mới lẩm bẩm đọc lại, sau rồi mới nói:

“Có chút cảm giác như gió thổi tân ý vào trong bài, nhưng cảm giác hài hòa thì không xác định được, chẳng phải đây là do luật thanh trắc sao?”

“Chính nó. Luật bằng thanh trắc bảo đảm tính đọc được của bài thơ, thế còn gì hay hơn khi cho một câu thiên mã hành không vào? Đây gọi là nghệ thuật của sự bất quy tắc!”

“Thanh Vũ huynh, ngươi nghe rất ngụy biện.”

“Nếu thế thì ngươi muốn tin lý do nào? Là do ta chỉ muốn chọc ghẹo ngươi, hay là ta thử một phong cách mới?”

“... Ta vẫn chọn cái hai đi, cảm xúc của ta có chút chịu không nổi.”

“Hài tử hiểu chuyện là hài tử ngoan.”

“....”

“....”

“....”

“Hu Tao ngươi chắc chắn là ba người chúng ta đánh không lại một mình hắn chứ? Ta... có chút không khống chế nổi rồi.”

“Bình tĩnh, đừng đi vào vết xe đổ của ta. Chắc chắn không thắng được đâu, nếu có ta đã làm ngay từ đầu rồi.” Hu Tao lắc đầu.



“Thật là một sự thật tuyệt vọng.” Lê Thanh Vũ lại ở một bên gật gù lấy.

“... Chờ chút, Xingqiu ngươi định làm gì?”

“Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, có một số thứ, dù có c·hết cũng phải giữ cho bằng được!”

...

Chongyun đang đỡ lấy Xingqiu từ dưới mặt đường dậy, Lê Thanh Vũ cùng Hu Tao đều đang đứng cách đấy không xa.

“Ngươi lại còn phải khích hắn? Thật sự cần tới mức đấy sao?”

“Vốn đã cần có chút phát tiết rồi, với lại điều này là điều cần thiết đối với loại người như hắn. Cái này ngươi cũng hiểu mà, bản thân ngươi cũng vậy.”

“... Này này, không phải chúng ta đã là bằng hữu rồi sao?”

“Bằng hữu hay không cũng không ảnh hưởng kiếm của ta, thân quen hay không cũng không ảnh hưởng miệng của ta.”

“... Ta thế mà không cãi được.”

“Với lại ngươi không phải đang muốn báo thù hắn sao?”

“Hử?”

“Cái trò cá cược của các ngươi ý, ta đoán nội dung là để cho hắn có thể tiến nhập vào nhà ta đúng không?”

“Ừm, thế thì...?”

“Nhà của Ly Nguyệt ở dãy đấy gần như nhà nào chả làm cửa mở vào trong tránh chiếm diện tích ngoài, dù cho ta chưa đồng ý cho hắn vào thì hắn cũng hoàn toàn có thể dựa vào cách tự mình dựa cửa xong ngã vào, mà hắn cũng đã làm như vậy.”

“Hả? Thế chả phải là ăn gian sao?”

“Ngươi tự mình đồng ý, lỗi ngươi chứ trách ai bây giờ?”

“... Chờ ta một chút.”

Lê Thanh Vũ nhìn về phía Hu Tao đang hùng hùng hổ hổ tiến lại gần chỗ Xingqiu, trong lòng không khỏi thở dài một hơi:

“Ài... Tuổi còn nhỏ đã đầy mưu mô quỷ kế. Hu Tao đúng là không nghĩ tới thật nhưng đấy là do nàng chủ động không nghĩ tới, vì muốn lừa Xingqiu góp chung vào với mình. Xingqiu nhìn thấy điều đó nhưng lại vẫn chấp thuận vì một mục đích lớn hơn là do hắn vốn đang nhàm chán, thắng cược kia chỉ là lợi ích đi kèm, quan trọng hơn là hắn muốn tìm niềm vui mới, chính là ta nhập bọn.”

“Hắn cũng hiểu được là Hu Tao cũng hiểu được là hắn hiểu được điều này, nhưng bản thân Hu Tao cũng không quá khác gì, lại thông qua dẫn dụ ngoài đấy lấy ta làm bố cục đối phó ngược lại nàng, vốn đấy là bố cục nhưng lại bị ta điểm phá, cũng từ lúc đấy mới khiến cho hắn nảy sinh ý kết giao, lại không biết là này vốn đã được Hu Tao tính từ trước, nên nàng mới chấp nhận chịu chút thua thiệt về mình.”

“Xingqiu hẳn cũng đã tính tới nhưng lại bị vướng bận bởi ngạo khí, đây mới là lý do mà ta liên tục kích thích hắn nhưng cũng đồng thời đưa ra trợ giúp, luận thi cũng là thật mà lại còn là hạch tâm vấn đề, đánh hắn một trận chỉ là trừ đi ngạo khí, mà hắn cũng hiểu điều này thế nhưng tự thân không giải quyết được vậy nên mới nhờ ta.”

“Túm lại cả ba người đều hoàn thành đúng bổn phận của bản thân, từ đó xúc tiến lẫn nhau đạt được một loại lợi ích chung. Tất cả chỉ tội mỗi Chongyun, cả người nằm trong bọn nhưng so với hai con cáo già kia thì lại chẳng khác gì con cừu non cả, bất quá chính ra như vậy lại đạt được chiếu cố, có hương vị đại trí nhược ngu.”

“Cũng thật là thú vị nha ~”

....



“Trước đó có nhiều đắc tội, mong Thanh Vũ huynh lượng thứ cho.” Xingqiu nâng hai tay lên ôm quyền nói lời xin lỗi, trên mặt có một vết thâm và một vết đỏ kéo dài.

Lê Thanh Vũ thấy thế chỉ lặng im mà gật đầu, vết đỏ là do hắn gây ra, còn vết thâm thì thủ phạm cũng đã quá rõ ràng rồi, không khỏi nói thầm là Hu Tao hạ thủ cũng nặng thật.

Xingqiu thấy hắn như vậy thì cũng thở dài, mới biết được là Hu Tao không hề khoa trương. Tuy hắn hơn nàng một tiểu cảnh giới thế nhưng Võ Thuật cùng Võ Kỹ lại yếu hơn rất nhiều, dù sao bản thân hắn cũng chỉ là con nhà thương gia, được phụ thân dùng tiền thuê người đến dạy võ, độc môn bí kỹ cũng không có học được, mà có học được cũng sẽ không bằng được Vãng Sinh đường.

“Ít ra là tổng quyết thương pháp của Vãng Sinh đường vẫn còn ép được đối phương phải sử dụng kiếm gỗ, đến ta thì hắn lại chỉ cần dùng mỗi tay không lấy chỉ làm kiếm là đủ rồi, chênh lệch cũng không thể nói là nhỏ.” Xingqiu phân tích trong lòng.

“Còn về kết quả của việc luận thi, cho hỏi Thanh Vũ huynh nghĩ thế nào?” Hắn hỏi tiếp.

“Kết quả sao?” Lê Thanh Vũ một tay nâng lên cằm ra dáng trầm ngâm, thấy được cả Xingqiu cùng Hu Tao đều đang nhìn mình chăm chú thì không khỏi cười một tiếng, chỉ tay ra hướng khác:

“Không phải ta đã nói, luận thi như nào, kết quả ra sao, đều do hắn quyết định sao?”

Phương hướng đấy thình lình chính là Chongyun, người đang bắt đầu có chút ngơ ngác:

“Hả? Cái gì... Không không, ta nào có biết cái gì mà đánh giá đâu...?”

“Đừng có chối từ Chongyun, tuy ngươi không biết nhiều về thi từ thế nhưng ngươi lại là người duy nhất ở đây không tham gia, tính cách lại công chính hơn so với cả ta lẫn hai tên kia cộng vào nhiều, để ngươi làm giám khảo là lựa chọn tốt nhất rồi.” Hu Tao ở một bên vừa cười vừa nói, lấy tay huých huých vai hắn.

“Nếu vậy, kết hợp từ những gì mà các ngươi đã nhận xét, chủ đề một thì Thanh Vũ huynh cùng Hu Tao ngươi là ngang tài ngang sức, coi như một ván hòa. Chủ đề hai thì ý cảnh của Thanh Vũ huynh dường như hơn Xingqiu ngươi một bậc, coi như quá nửa chiêu. Chủ đề ba thì hai bên ý cảnh tương ứng, tính một điểm hòa. Tổng ca ba ván lại, Thanh Vũ huynh thắng hiểm.”

Chongyun nói xong, bỗng thấy cả ba người đều trầm mặc lại, không khỏi sốt ruột:

“Ta – ta nói sai điều gì à – à?”

“Ha ha, không, ngươi cho ra kết quả rất đúng, cũng giống như ta tưởng tượng.” Xingqiu bỗng bật cười nói, đánh vỡ bầu không khí:

“Trên thực tế mà nói, dù cho cả ba ván đều là hòa thậm chí Thanh Vũ huynh hơi thua một ván trong đấy, thì hắn vẫn sẽ là người thắng. Bởi vì... Cả bài một cùng bài ba của hắn đều là một bài đối hoàn chỉnh, tức là hắn chỉ vừa mới nghĩ ra ngay lúc đó, có thể là dựa vào một hai bài đã nghĩ từ trước làm ra thay đổi nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đã chứng tỏ tài năng của mình.”

“Ngũ bộ thi ngâm, tật phong thiếu ngôn, dù là cái nào, thì cũng đủ để khiến ta tự mình cam bái hạ phong, gọi hắn một tiếng đại ca.”

“Ể, tại sao lại là đại ca?” Lê Thanh Vũ một bên nghe thế hơi giật mình.

“Thì có phải trước ngươi có nói bản thân năm nay tám tuổi đúng không?” Xingqiu hỏi lại.

“Ừm?”

“Ta cùng Hu Tao, Chongyun ba người năm nay đều mới bảy tuổi, nay ngươi nhập bọn chẳng gọi ngươi đại ca thì là gì? Hay là nguơi không thích xưng hô này?” Xingqiu nói đến đây, phảng phất dường như có thâm ý, thiếu điều nói thẳng thành:

“Ta gọi ngươi một tiếng đại ca, ngươi có dám tiếp?”

Mịa, sao tự dưng nghe giống ta trở thành cầm đầu một băng đảng rồi? Cái bệnh nghiện giang hồ cố sự c·hết tiệt nhà ngươi chứ? Lê Thanh Vũ chửi bậy âm thầm trong lòng, bất quá hắn cũng mỉm cười lại, phất nhẹ tay áo, nói:

“Không... Gọi như thế cũng được.”

Cả hắn và Xingqiu đều gật đầu, có đôi khi giao hảo chỉ cần thời gian ngắn ngủi như này mà thôi. Chongyun ở một vẫn còn mông lung, chỉ cảm thấy mơ hồ rất lợi hại.

“Lễ kết bái” còn chưa kết thúc, Xingqiu chợt phát hiện ra Hu Tao ở bên cạnh đang giống như trầm tư điều gì, bèn hỏi:

“Hu Tao, có chuyện gì vậy?”

“... Nếu như hắn thắng lần luận thi này, thì thế có nghĩa là ta nợ hắn thêm một lần nợ hay là giờ cả ba cùng nợ? Cái này nếu xét về lý thì là như thế chứ?”