Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 86: Tử bảng thứ 32




Quyển 1 Chương 86: Tử bảng thứ 32

Quay lại trong tầng một của tòa tửu lâu, sau khi thân ảnh của thanh bào võ giả biến mất, phảng phất bản thân hắn cũng đã mang đi theo hết thảy sự tĩnh lặng, cả tầng một nhanh chóng bùng nổ.

Tuy lời ra tiếng vào náo nhiệt không kém gì lúc trước, nhưng lần này chủ đề đương nhiên đã hướng đến thanh bào nhân, đa phần đều là những sự bất mãn, những sự khinh miệt, những sự hò hét, những lời trấn an yếu đuối dành cho lẫn nhau.

Nữ tử ngồi trong góc quán vốn đang nằm gục trên bàn, bên trên còn đặt lấy một bình rượu màu nâu cổ phác, lúc này không biết vì gì thở dài một tiếng, cuối cùng cả người đứng dậy.

Nàng mặc một bộ trang phục chuyên dụng để đi biển, hồng sắc xen lẫn chút hắc bạch, mái tóc đen nâu kéo dài che đi một bên con mắt, mơ hồ nhìn qua đã có cảm giác không tầm thường.

Mọi người cũng không ai chú ý đến nữ tử này mặc cho khí chất trên người nàng rất đặc biệt, chỉ có đến khi nàng tiến lại gần quầy chính từ đấy đi ra con đường lớn ở giữa thì lão già Đức Quý ở một bên mới bỗng lên tiếng:

“Sao không ở lại thêm chút nữa?”

“Mất hứng.” Hồng y nữ tử đáp gãy gọn.

“Vậy à?” Đức Quý nghe vậy mới lắc đầu, lão cũng tự nhiên hiểu được lý do, không có định giữ nàng lại, bèn chỉ nói thêm:

“Nếu vậy, quán ta vừa mới ủ được một loại rượu gạo mới, khách quan có muốn thử không?”

“Rượu gạo mới?” Lời này câu lên hứng thú của hồng y nữ tử, bởi vì rượu là một trong những thứ quan trọng nhất trong đời nàng.

“Mạnh bao nhiêu?” Nàng hỏi.

“Cực mạnh! Dù có là ngươi, năm bát cũng đủ để chếch choáng, sáu bát giống như say sóng, bảy bát đảm bảo hạ gục.” Chưởng quỹ Đức Quý cười tủm tỉm đáp.

“Nếu được như vậy...” Hồng y nữ tử trong mắt đảo qua suy tính, liền nói:

“Lấy cho ta hai chum lớn!”

....

Ở tầng ba, Lê Thanh Vũ cùng ba người còn lại đều đã quay trở lại chỗ cũ.

“Vừa rồi là...” Hu Tao nói.

“Đúng vậy.” Chongyun gật đầu.

“Một vị võ giả Thượng Thừa cảnh!” Đã từng chứng kiến uy thế trên người Yanfei có chút còn thua kém đối phương vừa rồi, lại thêm Quan Nguyên chi Nhãn, Lê Thanh Vũ có thể dễ dàng xác định.

Nói đoạn, cả ba người lại quay lại nhìn Xingqiu, người lúc này vẫn đang còn trong trạng thái hưng phấn cực độ, một lời tạm thời vẫn chưa nói được, phảng phất như vừa gặp trực tiếp được thần tượng.



“Hắn làm sao vậy?” Lê Thanh Vũ hỏi, ngữ khí hơi nghi hoặc: “Cần làm gì sao?”

“Thôi khỏi, kệ hắn đi, bệnh ăn vào máu đã lâu rồi.” Hu Tao đáp lại một cách thản nhiên:

“Đến khi hắn hồi thần lại rồi hỏi thân phận của thanh bào võ giả vừa xong sau, về mấy cái danh sách này hắn biết nhiều lắm.”

Một lúc sau, Trứng Minh Nguyệt được đưa lên cùng các loại trà, hương vị bay lên đến mũi, Xingqiu mới tỉnh lại, mặt cũng khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.

“Quỷ Mộc chi Kiếm!” Hắn nói một câu như thở hắt ra: “Xếp thứ 32 Tử bảng.”

Cả ba người còn lại lúc này đều đã đang động đũa, nghe được hắn nói vậy đều gật đầu. Cả bốn người đều xuất thân đại thế lực, ngoại trừ Lê Thanh Vũ ra từ nhỏ đều đã có được thường thức rất lớn đối với những thứ này.

Nhưng với một ngày tự nhốt mình trong Tàng Thư các nhà Yanfei, kiến thức của Lê Thanh Vũ cũng không thua kém gì ba người đối phương thậm chí còn hơn, trong lòng thầm hồi tưởng lại.

Võ giả của Ly Nguyệt, giống như trong một số truyện mà hắn đã từng đọc, cũng sở hữu cái được gọi là bảng xếp hạng, đương nhiên là do Tổng Vụ giá·m s·át.

Bảng xếp hạng này sẽ căn cứ vào rất nhiều thứ, bao gồm những chiến công, tu vi cảnh giới từng lộ ra ngoài, đánh giá của nhiều võ giả khác, vân vân và mây mây để định ra được thứ hạng.

Như một lẽ tự nhiên, thứ hạng càng cao thì thực lực tổng thể sẽ càng mạnh, nhưng đây cũng chỉ là trong điều kiện phổ thông, thực tế đương nhiên sẽ có rất nhiều khác biệt.

Bảng xếp hạng cho tới nay tổng cộng chia làm ba bảng, phân biệt là Thanh – Lam – Tử, đối ứng với Võ Giả cảnh, Tiểu Thừa cùng Trung Thừa, Thượng Thừa cùng Võ Tôn. Trước cũng từng có đề xuất Bạch bảng cho Võ Đồ nhưng cuối cùng cũng đành phải bỏ đi vì nó quá vô tác dụng.

Nghe đồn đây chỉ là những bảng lộ ra ngoài, bên trên còn có một loại bảng mơ hồ được gọi là Hoàng bảng, bao gồm những võ giả đã đạt đến cảnh giới Võ Thánh cùng Võ Quân cảnh, nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn, thực hư ra sao có lẽ chỉ có Thất Tinh cùng chư Tiên mới rõ ràng.

Có tên đặt trên bảng sẽ có ích lợi gì? Nói thực ra ngoại trừ danh vọng có thể kiếm được, cái gì cũng gần như không có, đương nhiên ngoại trừ những người mong muốn tìm được cao thủ để quyết đấu, bởi vì một số thông tin cơ bản cũng được phô bày ra trên bảng, chọn lựa tỷ thí sẽ dễ dàng hơn.

Còn về việc công bố các loại bảng này ra ngoài thì có giá trị gì với Tổng Vụ? Thúc tiến cùng tăng cường sự can thiệp hay thao túng của bản thân đối với giang hồ, nắm vững thông tin nhiều thế lực, cái này không phải là việc mà bất cứ tổ chức thống trị ở thời đại nào cũng phải làm sao?

Đương nhiên, Tổng Vụ cũng không làm việc này một mình, nghe đồn là còn có được sự giúp đỡ của một số đại thế lực Huyền gia hãy Võ gia khác, dường như cũng có thân ảnh một trong Tứ Đẩu còn lại ẩn hiện.

“Nếu vậy, câu chuyện đằng sau vị Quỷ Mộc chi Kiếm này là ra sao? Vì cái gì mà nhiều người lại nhục mạ hắn như vậy?” Hu Tao nuốt một nửa quả tứng trong miệng xuống, hướng Xingqiu hỏi.

Không phụ với sự cuồng giang hồ đã được thể hiện từ trước, hắn chỉ nhấp nhẹ một ngụm trà sắp xếp lại câu chữ trong đầu, lập tức đáp lại được, lộ rõ dáng vẻ “Bách Hiểu tiên sinh”:

“Theo như thông tin được lưu truyền, Quỷ Mộc chi Kiếm xuất thân từ Sumeru, phụ thân là một thương gia người Ly Nguyệt, sau nhiều lần giao thương đã kết hôn cùng với một nữ tử người Sumeru, về sau định cư trong ở bên đấy, và hắn được sinh ra.”

“Tuổi thơ lớn lên phổ phổ thông thông, gần đến tuổi thiếu niên, trong một lần đi đưa hàng đã vô tình gặp phải một chi Đại Bảo Đoàn, cả đoàn xe b·ị s·át h·ại, phụ mẫu bị g·iết c·hết, chỉ có một mình hắn may mắn mà chạy được vào rừng sâu.”

“Tuổi nhỏ rơi vào chốn lục lâm, cuộc sống rất khó khăn nhưng không biết bằng cách nào mà vẫn còn sống được, dường như còn đạt được sức mạnh kỳ dị, giống như Vision mà cũng phảng phất không phải, về sau lại tham gia Eremite.”



“Eremite?” Chongyun thắc mắc.

“Tổ chức đánh thuê lớn ở Sumeru, so với Đạo Bảo Đoàn, Fatui hay Mạo Hiểm Gia Hiệp hội thì có chút thua kém nhưng cấp độ cũng không vừa, đủ sức lay động toàn bộ hắc đạo bên đấy.” Xingqiu lại nhấp một ngụm trà, làm ra giải thích.

“Không rõ hắn gia nhập Eremite là vào lúc nào, nhưng dường như cũng không cách quá lâu. Cuối cùng, vào năm hắn 18 tuổi, không biết bằng cách nào đã nắm giữ được tung tích của chi Đạo Bảo Đoàn kia, một mình tiến hành báo thù.”

“Hơn bốn chục linh hồn xấu xa tội ác quấn thân bỏ mạng dưới kiếm, hắn lại dùng số linh hồn này tiến hành tế kiếm, từ đấy mới có được thanh Quỷ Kiếm mà về sau vẫn còn sử dụng cho đến hiện tại.”

“Tuy dùng tà pháp, lại g·iết người vô số, nhưng tên tuổi của hắn kỳ thực ở bên Sumeru vẫn còn được coi như tốt đẹp, bởi vì so sánh với hắc đạo Eremite mà nói, kẻ này vẫn còn có giới hạn cá nhân tỷ như không g·iết hài đồng hay lão nhân, mà lại vẫn còn hay hành hiệp trượng nghĩa bảo hộ những người đi đường, thành thử ra khó lòng mà kết luận được thiện hay ác.”

“Tuy nhiên dư luận về sau lại có chút thay đổi, đó là sự kiện, Hải phú ông bị g·iết, hẳn các ngươi đã nghe qua.”

Cả ba người nghe đến đấy đều lắc đầu nguầy nguậy, Xingqiu mới thở dài nói tiếp:

“Thôi được rồi, nếu các ngươi đã không biết thì để ta giải thích vậy.”

“Tề phú ông là một vị thương gia khá nổi tiếng, tài bảo cứ điểm trải khắp khu vực Mẫn Lâm, lại còn hay cứu tế người nghèo, được xưng tụng một tiếng đại thiện nhân, rất nhiều người đã mang ơn lão.”

“Chỉ là bỗng một ngày nọ, Quỷ Mộc chi Kiếm một người một kiếm một lời không nói xông thẳng vào bảo điểm chính, cũng g·iết c·hết Hải phú ông ngay tại chỗ cộng với vệ sĩ của bản thân.”

“Khi ấy hắn mới chỉ là Trung Thừa cảnh, mà vệ sĩ kia nghe nói cũng đã có tu vi Thượng Thừa, cộng thêm nhân vật chính bị g·iết, tự nhiên nhất chiến thành danh, chấn động cả Ly Nguyệt lẫn Sumeru.”

“Vô số võ lâm nhân sĩ phẫn nộ, đòi hỏi Quỷ Mộc chi Kiếm đưa ra một lời giải thích, bởi vì điều này hoàn toàn không giống tác phong hiệp khách của đối phương. Hắn khi ấy mới nói, việc phụ thân hắn năm xưa bị g·iết chính là vốn có ẩn tình, mà người đứng đằng sau chi Đạo Bảo Đoàn năm ấy chính là Hải phú ông.”

“Báo cừu sát phụ hại mẫu vốn là thiên kinh địa nghĩa, điều này không có gì đáng trách. Nhưng rất nhiều người đương nhiên là không tin lời giải thích này, bắt đầu cử người đi t·ruy s·át hắn, thậm chí ngay cả tổ chức Eremite không biết vì lý do gì cũng từ bỏ người này.”

“Bị t·ruy s·át dồn dập, thân cô thế cô nửa năm, dưới cơ duyên xảo hợp hắn bỗng gặp được một vị Võ Tôn đang tu luyện tại động phủ của bản thân. Vị Võ Tôn này nghe xong câu chuyện, tự dùng thủ đoạn của bản thân kiểm chứng, cuối cùng tuyên bố đây là chuyện có thật.”

“Rất nhiều người bàng hoàng, nhưng vị Võ Tôn này lại là một bậc đại tiền bối có được uy vọng rất lớn trong giang hồ ngày xưa, nghe đồn còn có quan hệ thân mật với Thiên Tuyền nhất mạch một trong Thất Tinh, lời hắn nói ra, ai dám không tin?”

“Chỉ có con trai trưởng của Tề phú ông, Tề đại thiếu hiện tại là Tề gia gia chủ vẫn kiên quyết phủ bác, giữ nguyên thái độ thù địch với người này.”

“Mà vị Võ Tôn này xử lý xong mọi chuyện, thình lình lại thu người này làm nhị đệ tử, cũng thường dẫn hắn đi trừ ma vệ đạo với đại đồ đệ của mình.”

“Cũng là kể từ đây, người này mới danh liệt Vũ Bảng của Ly Nguyệt, hiệu là Quỷ Mộc chi Kiếm vốn là cây kiếm mà hắn thường hay sử dụng. Từ đây, hắn đã lập nên được nhiều chiến công trong chốn giang hồ, bốn lần đại phá tà giáo, năm lần chặn đứng Ma Vật cuồng triều cỡ nhỏ, hai lần tiêu diệt Hải Ma Vật ở Dao Quang Đàm, ba lần bảo vệ thôn trang trang nhỏ khỏi quỷ ám ở Ngoại Ô Li Sa, hành tung cũng khá là vô định.”

“Mọi chuyện cứ tiếp tục như thế được vài năm, bỗng cho đến cách đây nửa năm, vị Võ Tôn này cùng đại đệ tử đột ngột hy sinh, chỉ có Quỷ Mộc chi Kiếm vẫn còn.”

“Tuy là Tổng Vụ Ly Nguyệt đã thông cáo rõ ràng là bọn họ đã hy sinh khi tham gia trấn áp một tên Ma Thần tàn niệm đang ý đồ khôi phục, ngay cả Quỷ Mộc chi Kiếm cũng đã bị trọng thương khi được cứu giúp nằm thoi thóp, nhưng lại như lần trước, nhân sĩ giang hồ lại dấy lên hoài nghi.”



“Cộng thêm rất nhiều lý do khác biệt đủ loại, tỷ như kỳ thị người ngoại quốc, thân phận xuất thân lục lâm lính đánh thuê của hắn, tính cách thị sát, lại còn dường như có người đằng sâu âm thầm đổ dầu lên lửa, gọi hắn là kẻ dù không phải kẻ phản bội cũng là thứ mang đến điềm không lành, là ác ma, là Ma Thần chuyển thế... Những từ ngữ như vậy giống như vũ bão liên tục đổ lên đầu người này.”

“Đối với những lời như vậy, Quỷ Mộc chi Kiếm cũng không có tỏ thái độ đáp lại, chỉ là đem di thể của sư phụ cùng sư huynh lên ngọn núi nọ năm ấy mà tiến hành chôn cất cùng với một số người đến từ Tổng Vụ, dường như là người của Thiên Tuyền nhất mạch.”

“Sau đó hắn liền quỳ ngay trước mộ của sư phụ, quỳ đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày! Linh tiêu khí tán, lễ cũng đã trọn, Quỷ Mộc chi Kiếm không có cầm lấy v·ũ k·hí của sư phụ mà hình như đã để nó lại ở một nơi nào đó, chỉ sử dụng đúng v·ũ k·hí của bản thân, lại tiếp tục dấn thân vào giang hồ.”

“Chỉ là lần này, hành tung của hắn càng trở nên xuất quỷ nhập thần, không ai biết được. Có người nói hắn đầu nhập vào Tổng Vụ, có người nói việc sư phụ hắn c·hết là có huyền cơ, đủ loại suy đoán muôn hình vạn trạng. Chỉ là dù có như nào, mỗi một lần hắn xuất hiện kiểu gì cũng sẽ kèm theo những lời thóa mạ.”

Cố sự đến đây là kết thúc, cả bốn người lặng im uống nước trà, sau đó chỉ có một mình Xingqiu đang tiếp tục ăn, vì cả ba người còn lại đều đã xử lý xong xuôi khẩu phần của bản thân khi hắn đang nói rồi, Hu Tao thậm chí còn nhân cơ hội gắp trộm thêm một quả trứng từ đĩa của hắn.

“Ngươi thật là có năng khiếu kể chuyện đấy, hay là ngươi chọn cách này đi, dù sao chữ ngươi vốn là không dám lấy lòng mà.” Nàng sau đó bình phẩm.

“Cảm ơn.” Xingqiu vừa ăn vừa nói: “Nhưng mà ta vẫn thích viết hơn.”

“Mà vụ Ma Thần tàn niệm thức tỉnh khiến cho Võ Tôn hy sinh cách đây nửa năm trước, có phải là vụ đó không?” Chongyun bên cạnh bỗng hỏi.

“Ừm.” Xingqiu gật đầu: “Thủ Trần Kiếm Tôn cùng với đại đồ đệ Tam Phong Xích Sĩ vẫn lạc. Cả hai đều danh liệt Tử bảng, phân biệt xếp hạng thứ 14 cùng 48.”

“Nói vậy thì vị Quỷ Mộc chi Kiếm này còn mạnh hơn cả sư huynh của hắn? Năm nay hắn bao nhiêu tuổi rồi?” Lê Thanh Vũ nghe thế liền thắc mắc.

“Có thể nói là như vậy. Còn về tuổi tác, giống như những gì ta vừa nói cho các ngươi trên bảng cũng không có ghi chép chi tiết thế mà đều là do ta tìm được tư liệu trong nhà đọc được, các ngươi cũng biết tính chất của thương gia mà. Nếu như nó là chính xác, thì người này năm nay 35 tuổi.” Xingqiu đáp lại.

“35 tuổi... Tu vi Thượng Thừa cảnh trên sơ giai... Ban đầu lại không có được đại thế lực hậu thuẫn cũng bỏ qua tuổi tác tốt nhất để luyện võ về sau cũng tự mình vươn lên... Nếu không có vấn đề gì đằng sau thì người này đích thực là một thiên tài chân chính.” Lê Thanh Vũ nghe thế liền thở dài, làm ra nhận xét.

“Thiên tài chân chính? Ý là gì?” Xingqiu nghe thế bỗng hỏi lại.

“Thiên tài mà có thể trưởng thành, tự mình tiến bộ, lại không bị sa ngã, tâm tính không bị người hay kinh lịch thao túng, tự nhiên là thiên tài chân chính.” Lê Thanh Vũ mỉm cười đáp lại:

“Mà dường như cũng là hiệp khách chân chính!”

“Thanh Vũ huynh cũng thấy thế sao? Không biết người khác nói như thế nào, nhưng ta thấy hình tượng của người này chính hợp suy nghĩ hiệp khách trong lòng ta, xứng với một chữ hiệp.” Xingqiu nét mặt hào hứng nói, cả người cũng đứng lên lùi về sau hai bước.

Lê Thanh Vũ, Hu Tao cùng Chongyun thấy vậy đều biết được, ý thơ của hắn đến rồi.

Cất lên giọng không cao không thấp, hắn cố ngâm với một chất giọng tràn đầy hào hùng:

“Đại hiệp đến từ nơi phương xa,

Một đường đi tới trảm yêu ma.

Phong trần tẩy không đi mùi rượu,

Cất lên một bản hiệp khách ca!”