Quyển 1 Chương 85: Một chút bi thương
Được đích thân thủ quầy dẫn đường, cả nhóm đã nhanh chóng chọn được một chỗ ngồi ở phía ngoài thuận lợi hóng gió, vấn đề của Chongyun cùng Hu Tao cũng theo đó mà biến mất.
Lê Thanh Vũ liếc nhìn xung quanh, phát hiện đây là một chỗ khá là đẹp, người ở tầng này cũng vắng hơn hai tầng dưới rất nhiều, chỉ có ba bàn đang có người, ăn mặc nhiều phần cũng khá khẩm hơn đôi chút, tự nhiên là đoán được chỗ ngồi trên này sẽ đắt hơn ở dưới.
Nhưng không sao? Đi cùng túi tiền di động Xingqiu, việc hắn phải làm chỉ có duy nhất một việc, đó là “ăn chực”.
Nói đến việc này....
“Xingqiu, ngươi đã từng đến nơi này nhiều lần rồi à? Ta xem thái độ thủ quầy đối với ngươi trông rất quen biết cùng khách khí nha?” Lê Thanh Vũ hỏi.
“Ừ.” Xingqiu gật đầu: “Từng một lần đi theo nhị ca đến xem hắn bàn côn chuyện để học tập, khi đấy bọn ta ngồi ở lầu bốn, vắng hơn nhưng lại có mấy phần ngột ngạt. Từ khi biết được có một chỗ quy tụ toàn các hiệp khách như này ta tự nhiên là muốn đến xem rồi, nhiều lần rồi cũng thành quen.”
Lê Thanh Vũ nghe đấy hơi lắc đầu khẽ:
“Theo ta quan sát được, nơi đây giang hồ quy tụ, tự nhiên cũng có người này kẻ nọ, đầy đủ tam giáo cửu lưu, không phải ai cũng là hiệp khách, ai cũng là anh hùng hào kiệt đâu. Có nhớ có cái tên trông dáng vẻ thư sinh ngồi bàn gần cầu thang không? Tuy hắn kiệt lực che giấu rất khá nhưng ý bất hảo vẫn lộ ra rõ mồn một, có mấy tên khác cũng không kém gì, mà nhìn trông thực lực cũng khá mạnh, ít nhất là đối với ngươi hiện tại là không thể vượt qua, tự nhiên sẽ b·ị đ·ánh chủ ý đấy.”
“Ta biết. Mặc dù ta tự nhận là khả năng quan sát có thể thua kém ngươi nhưng ta cũng không mù lẫn ngu, lần thứ hai đến đây một mình cũng đã có thể dễ dàng nhận ra việc này rồi. Nói với phụ thân, hắn cho rằng đây là một loại rèn luyện, dù sao ở trong cảng Ly Nguyệt này ta phải nói là vô cùng an toàn, thành thử ra đây lại là một cơ hội tốt để nhận biết nhiều hạng người.”
Xingqiu giải thích:
“So với việc về sau phải đi làm các mối làm ăn lớn không chỉ trong nước mà là quốc tế, chút rủi ro này chẳng đáng được xưng làm nguy hiểm. Điều này không mưu mà hợp với bản ý của ta, vậy nên từ một năm trước ta cũng đã đến đây không dưới mười lăm lần rồi.”
Nghĩa là hơn ba tuần lại đến một lần? Lê Thanh Vũ tính nhanh trong lòng, cũng âm thầm gật đầu. Hắn cũng chỉ nhắc nhở như vậy mà thôi, nếu đối phương vốn đã biết rõ thì đó là điều tốt nhất.
Đây chính là khí phách cùng yếu tố trưởng thành không thể thiếu của đại thế lực nha, hắn cũng hiểu được điều này.
Lại quay sang hai người kia, hắn vốn đã để ý thấy, Hu Tao tuy tỏ vẻ khó chịu cùng không bận tâm nhưng kỳ thực vẫn luôn đang bảo trì cảnh giác với ngoại giới, đến giờ mới hơi thả lỏng hơn một chút, nghĩa là cũng tự biết tình huống.
Còn về Chongyun.... thôi cho qua.
“Nếu vậy, đó là chủ đề của tràng thứ hai?” Lê Thanh Vũ lại quay đầu hướng Xingqiu hỏi.
“Gì?”
“Hiệp?”
“À đúng vậy.” Xingqiu hơi lộ vẻ lúng túng: “Thực ra ta vẫn đang phân vẫn giữa chủ đề giang hồ cùng hiệp khách, nhưng nếu ngươi đã nói vậy thì chúng ta chọn chữ ‘Hiệp’ làm chủ đề vậy, cũng không tồi.”
“Suốt ngày trong đầu chỉ có mấy thứ đó, sau ngươi không học thêm được trò nào mới thú vị, hay tự mình viết truyện đi? Ta thấy với trí tưởng tượng của ngươi thì trông khá là dư sức đấy. Hay là ngươi ngại hoặc muốn tìm thời cơ để tạo nên hình tượng bí ẩn?” Hu Tao bỗng một bên chen vào, không biết đang nói về cái gì.
“Ha ha, ý kiến không tồi, sau này có cơ hội, sau này có cơ hội.” Xingqiu cười vẻ xấu hổ, phảng phất ý nghĩ bản thân hắn đã bị Hu Tao vạch trần.
Lê Thanh Vũ nghe vậy đang định nói gì thì bỗng nghe được một thanh âm nữ tính truyền đến từ bên cạnh.
“Khách quan định gọi món gì?”
Toàn thân hơi giật mình, thiếu chút nữa đã rút kiếm, hắn liếc nhìn sang bên cạnh thì thấy được một nữ tử trẻ tuổi, người mặc váy dài màu hồng nhạt, đang đứng gần đấy với một quyển sổ nhỏ trong tay, xem ra là tiểu nhị hoặc cũng còn được gọi là phục vụ viên.
Mọi chuyện sẽ rất là bình thường nếu như hắn biết nàng đứng đó từ bao giờ, nhưng thực tế lại không, điều này chứng tỏ đối phương có vấn đề.
“Võ Giả cảnh? Không. Dù có vô thanh vô tức thế nào thì trong tình huống như này cũng không thể có Võ Đồ hay Võ Giả nào tiếp cận mà ta không để ý được, xem ra ít nhất phải là Tiểu Thừa cảnh.”
“Tiểu Thừa cảnh hầu bàn? Tòa tửu lâu này dường như còn thâm sâu hơn ta tưởng, đừng có là cái loại giống cái nhà trọ Vọng Thư kia nhá.”
Lê Thanh Vũ tuy mặt ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại có chút thất thần mà nhớ lại lần trước, khi hắn từng ở bên trên thư tịch ghi chép các thế lực đọc đến được nhà trọ này, cũng phát hiện ra tu vi của vị quản lý Hoài An cùng Verr Goldet kia... Có chút sốc, nói thực, nhưng lại có mấy phần nằm trong dự liệu.
Bất quá suy nghĩ của hắn rất nhanh lại bị lôi kéo về hiện tại, khi hắn phát hiện ra một vấn đề “nho nhỏ”.
Đây là một tòa tửu lâu, thế bốn đứa con nít như bọn hắn có thể ăn gì hay uống gì ở đây?
Dường như đọc được ánh mắt của hắn, Xingqiu cười cười, nói:
“Tuy là tửu lâu nhưng nơi này con bán các thứ khác nha, tự nhiên không chỉ có rượu rồi. Thanh Vũ huynh có thích uống trà ngọt không? Chúng ta sẽ còn thêm chút tráng miệng nữa đấy.”
“Trà ngọt sao? Thôi, ta vẫn thích vị trà bình thường hơn, không quá đắng là được, loại nào ngươi thích cứ việc chọn.”
Xingqiu lại quay ánh mắt sang hai người còn lại, Hu Tao liền thuận miệng một Bạch Dương, còn Chongyun lại hỏi:
“Có thứ nước gì mát mát không?”
“Mát mát?” Nữ phục vụ viên nghe thế ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói:
“Hôm trước quán vừa mới thu nhận chút công thức đến từ Mondstadt, trong đấy có một loại trà mang tên ‘Phong Thần Ban Tặng’ uống vào rất mát do có đá, thậm chí có thể nói là lạnh.”
“Ừm, càng lạnh càng nhiều đá càng tốt.” Chongyun gật đầu, làm cho nữ phục vụ viên này có chút ngây người, bởi giờ đã đang là cuối tháng mười, tiết trời thu đông, không phải mùa hè, rất ít người sẽ lại đi chọn uống đồ quá lạnh, mặc cho có là võ giả hay người thường.
“Nếu vậy, Chỉ Nhược tỷ tỷ, cho một ly Ánh Nhìn Dạ Xoa, hai ly Bạch Dương, cộng một ly Phong Thần Ban Tặng nhé.” Xingqiu nghe xong mới tổng kết lại, dường như đã khá là quen với nữ phục vụ viên này:
“Còn về đồ ăn, cho bốn Bánh Ngô Thịt Cay – À quên mất, Chongyun không ăn được, mà Thanh Vũ huynh có thích ăn cay không?”
Nói được một nửa, Xingqiu mới bỗng giật mình nhớ ra, bèn hướng đối phương hỏi.
Nghe được câu hỏi này, Lê Thanh Vũ suy nghĩ đôi chút, cuối cùng vẫn quyết định lắc đầu nói thật. Hắn ăn cay rất kém, bất quản là kiếp trước, trong Mộng cảnh hay thậm chí là hiện tại. Cái câu mà hắn nói trước quân sĩ trong quân doanh lúc trước cũng không phải chỉ là trò đùa.
“Tiếc thật, nếu vậy phiền phức Chỉ Nhược tỷ tỷ sửa lại thành bốn Trứng Minh Nguyệt. Tổng là như vậy thôi, đa tạ!”
Nữ phục vụ viên tên Chỉ Nhược nghe vậy bèn gật đầu, cất mảnh giấy vào người, lại đi sang một bàn khác gần đấy nghe người khác gọi món.
Ánh mắt Lê Thanh Vũ đang theo dõi nàng, lại thấy Xingqiu vẻ mặt giống như đang có điều gì không biết muốn nói hay không, bèn hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Xingqiu nghe thế mới giống như hạ quyết tâm, cuối cùng quyết định thì thầm bằng một giọng bé nhất có thể:
“Suỵt, Thanh Vũ huynh, chuyện này là ta chỉ nói với ngươi thôi nhé. Cái tửu lâu này, ngoại trừ trà với rượu cùng một số đồ ăn vặt khác giống như Trứng Minh Nguyệt vừa xong, đừng có gọi bất kỳ món ăn nào khác ăn riêng, nếu không ngươi sẽ hối hận.”
“Sao ta thấy bọn hắn vẫn gọi đều đều cơ mà?” Lê Thanh Vũ hướng ánh mắt sang một bàn gần đấy đang ngồi sát lan can, nơi đang có mấy tiếng hò hét truyền tới:
“Cố lên Lục Thạch! Đã được một bát rồi, nốc thêm bát nữa, huynh đệ tin ngươi!”
“A, đừng có say sớm thế chứ! Ngươi không phải luôn tự hào tửu lượng tốt nhất chúng ta nên lần này muốn thử loại rượu mạnh nhất sao? Ít nhất phải uống được ba bát đấy!”
“Ai! Đừng giục, để ta ăn thêm tí đồ nhắm đã, bụng rỗng không uống rượu khó chịu lắm.”
“Phải phải, ngươi nói gì cũng đúng.”
Xingqiu ở một bên cũng nghe thấy, lại lắc đầu:
“Rượu vào men say lên có biết trời trăng khác nhau chỗ nào? Rượu ở tửu lâu này nổi tiếng là ngon cùng mạnh, loại mạnh nhất nghe đồn là chưa có ai uống quá được ba bát, bao nhiêu người tới thử. Uống loại rượu mạnh đấy xong thì cho bọn họ đá bọn họ cùng đi hầm được, cho bọn họ lá cây Khước Sa bọn họ cũng tưởng rau mà nhai lấy nhai để, nào biết mùi vị gì?”
“Thế nên chưởng quỹ ở đây đã nghĩ ra một kế là cắt giảm tất cả trong các món ăn, thứ còn lại chỉ là một cái xác khô trống rỗng, nhạt thếch, thà nhai lá còn hơn.”
Lá ngón thử vị mạnh? Lê Thanh Vũ trong lòng không hiểu đột ngột xuất hiện câu này.
Ở chỗ xa xa, tuy là Xingqiu đã nói nhỏ hết cỡ nhưng với tu vi của bản thân thì nữ phục vụ viên tên Chỉ Nguyệt vẫn có thể nghe thấy, không khỏi cảm thấy bi thương trong lòng:
“Đó là các ngươi ăn có chút xíu đã thấy vậy, những phục vụ như bọn ta còn phải coi chúng làm đồ ăn trưa với đồ ăn tối đấy. Mẫu thân ơi, ta muốn khóc.”
“Nếu không phải vì Cổ Hoa phái...”
Không bàn tiếp đến câu chuyện thương tâm của vị nữ phục vụ viên này, lại quay lại với bốn người Lê Thanh Vũ, đến khi này hắn mới hỏi:
“Nếu vậy thì, thời gian hai nén hương tính từ bây giờ nhé?”
Xingqiu nghe thế còn chưa kịp đáp, thì từ bên dưới bỗng truyền đến mấy tiếng náo nhiệt ồn ào, xen lẫn mấy âm thanh reo hò.
Cả bốn người nhìn nhau ngắn ngủi xong đều đồng thời gật đầu, cất bước nhanh ra gần lan can hóng xem có chuyện gì xảy ra.
Bọn hắn thấy được ở bên dưới một người mặc thanh bào rách rưới tiến đến, trên thân mang một thanh kiếm có hình dáng lạ kỳ khúc khuỷu, màu giống như màu gỗ.
Hắn bước vào trong tửu lâu, trong tiếng tung hô cùng chửi rủa của vô số các nhân sĩ giang hồ khác. Chỉ thấy một lão già lưng còng bỗng không biết từ đâu xuất hiện, chính là chưởng quỹ Đức Quý, tự thân đưa ra một bình rượu nhỏ có mặt trên được buộc chặt bằng vải tím, gật đầu nói mấy lời.
Lê Thanh Vũ bọn hắn không nghe được Đức Quý đang nói gì, chỉ thấy thanh bào nhân gật gật đầu giống như đang nói lời cảm tạ, sau đó lại quay người bắt đầu bước ra khỏi tòa tửu lâu.
Bước được mấy bước, bỗng....
Choang!
Một vò rượu không biết từ đâu đã bay đến, đập trúng người thanh bào nhân, rớt xuống đất vỡ làm hàng chục mảnh.
Cả tòa tửu lâu bỗng sững sờ!
Thanh bào nhân cũng hơi ngây người một chút, song vẫn không có phản ứng gì, cứ tiếp tục chầm chậm đi ra.
Như được đà lấn tới, lại có mấy vò rượu khác bay đến, vò này đến vò khác bay tới tấp trúng người thanh bào nhân, kèm theo đó là những tiếng sỉ vả:
“Đồ phản bội!”
“Thằng tạp chủng!”
“Người như ngươi không ngờ lại còn dám xuất hiện ở đây!”
Cứ thế, mặc cho những thứ này, thanh bào nhân một đường đi tới hai phiên đại môn, vừa hay là ranh giới giữa trong cùng ngoài tòa tửu lâu.
Chỉ đến lúc này, hắn mới lặng lẽ quay đầu lại, ánh mắt lướt qua chầm chậm khắp nội cảnh bên trong.
Nó như tự mang theo một cỗ uy thế khó có thể tin nổi, ngoại trừ Đức Quý vị chưởng quỹ kia cùng một nữ tử nọ nãy giờ không quan tâm đến việc này đang ngồi trong góc quán, tất cả mọi người còn lại đều vô thức né đi, không dám nhìn trực diện về phía hắn, bao gồm cả những kẻ lúc nãy chửi hăng nhất, sung sức nhất.
Bởi đây là một vị Thượng Thừa cảnh! Một vị hàng thật giá thật Thượng Thừa cảnh!
Bọn hắn chỉ dám núp đằng sau pháp luật của Tổng Vụ Ly Nguyệt mà chửi rủa, chỉ dám khi đối phương quay lưng về phía mình đánh lén, chỉ dám hùa theo đám đông mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, lại không dám nhìn trực diện lại.
Khung cảnh như vậy bao trọn tầm mắt, vị thanh bào võ giả này không chỉ không cảm thấy được thỏa mãn hay vui vẻ, càng không có phẫn nộ, mà chỉ cảm thấy một cỗ bi thương như đâm sâu vào trong lòng, không khỏi cười nhạt mấy tiếng.
“Ha ha ha....”
Đại sư huynh, sư phụ? Thì ra đây là cái mà hai người đã dốc sức để bảo vệ sao? Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Tiếng cười nhạt cứ thế lớn dần, cuối cùng vang vọng khắp cả tòa tửu lâu này, dọa cho nhiều kẻ thất kinh bát đảo.
Thanh bào võ giả cũng theo đó mà tiến ra khỏi tửu lâu, lại nhìn lại toàn cảnh một lần, phát hiện ở tầng ba có mấy đứa trẻ đang nhìn hắn, nét mặt cũng mềm hơn mấy phần, lại lộ ra một nụ cười nhẹ.
Có chút ngoài dự liệu của hắn, trong số mấy đứa trẻ kia, có một đứa tóc đen thấy thế cũng nở một nụ cười trên mặt, phảng phất đáp lại hắn.
Hơi sững sờ đôi chút, vị thanh bào võ giả này sau đó lại xoay người leo lên thân ngựa lúc nãy vừa mới đi đến đang cột chặt bên cầu, cất kỹ lại bình rượu vào trong người, miệng bỗng cất lên một lời ca, ca ngữ phóng khoáng ngập tràn tiêu sái, sau rồi thúc ngựa rời đi.
Nhóm Lê Thanh Vũ cứ thế mà nhìn theo cho đến khi thân ảnh đối phương khuất khỏi tầm mắt, nhưng âm thanh giai điệu vừa rồi giống như vẫn còn đang văng vẳng đâu đây.
*) Chỉ Nhược: Zhiruo.
*) Từ Lục Thạch: Xu Liushi