Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 87: Tửu lâu đàm chữ “Hiệp”




Quyển 1 Chương 87: Tửu lâu đàm chữ “Hiệp”

“Thế nào?” Xingqiu đứng dang tay, cười hỏi.

“Bài thơ của ngươi làm rất sát với chủ đề, cũng đã mượn hình tượng cố sự của thanh bào võ giả để triển khai ý cảnh, nhưng lại mang khá nhiều tính cổ điển.” Hu Tao hơi trầm ngâm, sau làm ra đánh giá.

“Còn về vấn đề luật thanh trắc, ta không có ý kiến quá nhiều. Sơ bộ ổn định, vần ba câu một hai bốn, có từ đối ở câu một với câu hai, đối với thất ngôn tứ tuyệt cũng đã là đủ. Không quá đặc sắc nhưng lại dễ hiểu, đủ để hiểu được tâm ý của tác giả, lại có được hình tượng rõ ràng, khớp với bối cảnh của chúng ta hiện tại, đây là nhận xét của ta.”

Chongyun không biết nên nói gì, chỉ có thể ở một bên ra vẻ gật gù.

“Thế còn Thanh Vũ huynh, ngươi thấy thế nào?”

Lê Thanh Vũ nghe vậy mặt mày hơi động, lại không có đáp trực tiếp lấy, bỗng cười hỏi:

“Ta thấy thế nào đâu có quan trọng? Phải là ngươi thấy thế nào mới đúng. Đối với ngươi, chữ “Hiệp” có ý nghĩa gì? Cái gì mới thật sự là hành hiệp trượng nghĩa? Như nào mới là hiệp khách?”

Xingqiu nghe hắn đáp vậy lấy làm bất ngờ nhưng cũng nghiêm túc tập trung suy nghĩ, sau cùng mới đáp:

“Hiệp, đối với ta, là sự trợ giúp đối với những người đang trong hoàn cảnh khó khăn hoạn nạn cần sự giúp đỡ, là sự đả kích đối với cái xấu cái ác, là sự bảo vệ đối với người cần được bảo vệ. Tất cả những điều này đương nhiên mỗi một người đều sẽ có một định nghĩa riêng hoặc một tiêu chuẩn riêng, nhưng chung quy lại vẫn có một tiêu chuẩn chung phán định, này là lằn ranh cuối của thiện ác.”

“Hành hiệp là những hành vi mang ý nghĩa như này, quán xuyến ý niệm của bản thân từ đầu đến cuối, thủ vững quy tắc của bản thân. Hiệp khách là những người tiêu sái không bị trói buộc, bọn họ sống theo lối sống này, về một mặt nào đó là hóa thân của chính nghĩa.”

“Một thanh đao trong tay, trảm hết thảy ân oán tình cừu. Một thanh kiếm bên người, trừ tà phá ma hộ nhân gian. Diệt cường bạo, tru tặc phủ, chờ ngày xã tắc thái bình!”

Lê Thanh Vũ lắng nghe Xingqiu nói đến cuối, cũng không có phản bác hay phủ định điều gì, chỉ tiếp tục hỏi bằng một giọng tự nhiên:

“Ta biết bối cảnh nhà ngươi, đương nhiên sẽ không hỏi cái gì liên quan đến pháp luật hay chủ nghĩa cá nhân, này là múa rìu qua mắt thợ, không khéo còn nói là vọng ngôn. Ta chỉ hỏi là, nếu đã là một hiệp khách chân chính, có phải làm cả đời hay không?”

Xingqiu nghe vậy đang định tuôn ra mấy câu như “Một lần là, cả đời là...” nhưng hắn cũng không thiển cận đến vậy, mà chỉ tập trung lâm vào suy nghĩ, hai mắt nhắm lại. Thấy thế, Lê Thanh Vũ lại hỏi tiếp, không nhanh không chậm:

“Nếu như có thể đáp ứng tất cả các điều ngươi nói mà không cần đến võ lực, liệu bọn họ có phải là một hiệp khách? Một vị phú thương cũng có thể thuê người làm hết tất cả những điều ngươi kể trên ngoại trừ việc đích thân đánh nhau, một người ngồi nơi chức vị cao ở Tổng Vụ cũng có thể làm được tương tự, nhưng bọn họ có phải là hiệp khách không?”

“Một người bình thường đi trên đường, thấy một đám c·ướp hà h·iếp người khác, một lòng nhiệt huyết lao vào giúp đỡ, cuối cùng bồi thêm vào mạng mình, cũng làm bọn c·ướp tức giận g·iết hết những người khác, không làm được điều gì nhưng lại có tâm ý, này nhưng có phải là hiệp khách?”

“Năm trăm năm trước, một hành vi có thể đạt được hàng ngàn người duy trì, hàng vạn người khen hay. Bây giờ, cùng một hành vi ấy, lại nhận hết thảy thế gian phỉ nhổ, người người coi khinh, rốt cuộc là thế sự đảo điên, hay là chữ ‘Hiệp’ có biến hóa?”



“Nếu như hai người hành hiệp có chung lý tưởng nhưng đối tượng khác nhau, gây nên bọn họ mâu thuẫn, cuối cùng đánh nhau, rốt cuộc ai đúng ai sai, ai thiện ai ác?”

“Nếu như có một ngày, vì chủ trì một công đạo, một cái đúng trong lòng, cần phải g·iết hết thiên hạ thương sinh, thì một hiệp khách chân chính sẽ làm như nào?”

“Một hiệp khách chân chính, có thể vì tín niệm mà vứt bỏ sinh mệnh bản th- không, câu này dễ quá, vứt bỏ sinh mệnh của những người mà hắn quan tâm yêu mến hay không?”

“Một người cả đời muốn làm người lương thiện, muốn làm hiệp khách, nhưng thiên địa không cho, vận mệnh không cho, bức ép hắn làm tà ma ngoại đạo, thế thì hắn phải làm như nào?”

“....”

Lê Thanh Vũ đề ra hơn chục câu hỏi liên tiếp nhau, không khỏi khiến cho Chongyun đang ngồi bên cạnh đầu váng mắt hoa, còn Hu Tao cũng đã thu hồi điệu bộ tí tửng của bản thân mà suy nghĩ nghiêm túc cùng với Xingqiu, người đã đang xuất thần.

“Rốt cuộc là thế nào mới là đúng?” Trong lòng hắn liên tục tự hỏi câu này.

Những câu hỏi kia, đều vô cùng dễ hiểu, có thể gặp được ở khắp mọi nơi, nhưng gần như không bao giờ xuất hiện một cách rõ ràng trong các tiểu thuyết mà hắn từng đọc, lại rất ít người sẽ đi thắc mắc về bọn chúng.

Những khía cạnh này, tuy một số có mấy phần khoa trương và không trong tình huống cụ thể, nhưng giá trị chân thực của bọn chúng vẫn không thể chối cãi, đây mới là điều làm hắn hoang mang. Nhưng hắn cũng biết, không thể trả lời những câu này, mãi mãi sẽ không bao giờ có thể là một hiệp khách chân chính.

Càng nghĩ, Xingqiu càng cảm thấy luẩn quẩn, càng cảm thấy bế tắc, hai bàn tay nắm chặt lại, hàm răng nghiến chặt, hô hấp mất tự chủ cũng dần trở nên gấp gáp.

Bặc!

Bất chợt, trước trán bỗng nhói lên chút đau đớn, hắn lập tức mở mắt ra, phát hiện ra Lê Thanh Vũ không biết từ lúc nào đã đưa tay ra trước mặt hắn, cũng vừa chỉ tay búng trán hắn.

Bặc! Lê Thanh Vũ lại búng trán hắn thêm một lần nữa, thanh âm có chút trầm thấp:

“Nghĩ thôi, đừng trầm luân vào bên trong. Đây đều chỉ là lý thuyết, đều chỉ là nói miệng suông, không phải thực tế, bản thân ngươi cũng chưa cùng không thể đưa ra được lựa chọn.”

Xingqiu nghe thế mới có cảm giác hồi thần lại, âm thầm giật mình trong lòng, không biết từ lúc nào sau lưng áo đã ướt sũng mồ hôi.

Cảm tạ đối phương đã tỉnh dậy bản thân, hắn lại hỏi với một giọng mơ hồ cùng mong chờ:

“Vậy theo như Thanh Vũ huynh, các câu hỏi đấy nên trả lời như nào?”



Nhận thấy giờ là lúc tinh thần đối phương trở nên yếu ớt nhất, bằng vào trình độ ngụy biện cùng luận biện chân chính của bản thân thì Lê Thanh Vũ có chín thành nắm chắc có thể ra vẻ cao thâm mạt trắc lừa dối quá quan, thậm chí về sau làm cho đối phương tôn sùng bản thân, từ đó có thể chiếm được rất nhiều lợi ích về sau, thế nhưng hắn chỉ đơn giản lắc đầu:

“Không, nhưng câu đấy ta không biết câu trả lời, mà ta cũng chưa có tư cách để trả lời.”

“Chưa từng là, chưa từng trải, chưa từng muốn hiểu, thế tư cách ở đâu ra?”

“Nếu có trả lời được về mặt lý thuyết, giống như việc ta hiện tại có thể đưa ra nhiều câu trả lời hoàn mỹ cho những câu hỏi trên, đấy cũng không phải câu trả lời của chính ta, cũng không phải là đáp án thực sự.”

Xingqiu nghe thế, từng tia mông lung trong mắt cũng dần dần biến mất, thay thế vào đó là sự minh ngộ, lại hỏi tiếp:

“Thế liệu Thanh Vũ huynh có biết thế nào là chữ ‘Hiệp’?”

Lê Thanh Vũ nghe thế, lần này không có lắc đầu, lại mỉm cười đáp lại:

“Ta thừa nhận, ta không biết chữ ‘Hiệp’ nghĩa là gì.”

“Nhưng -”

“Bất quá ta lại biết ‘Ta’ mà ‘Ta’... có lẽ biết chữ ‘Hiệp’.”

Xingqiu nghe thế tuy có cảm giác mây mù chưa tán, nhưng trong lòng lại như có được một tia sáng lấp lóe, một tia tự tin để hắn sau này có thể tự trừ khử chướng ngại bằng chính tâm tính của bản thân, mỉm cười gật đầu, phong thái thường ngày cũng quay lại, nói:

“Ta hiểu được, Thanh Vũ huynh.”

Vào thời khắc đó, bất kể là Xingqiu hay Lê Thanh Vũ đều không biết, trong lúc vô tình, bọn họ đã chạm đến được bí mật của nhất giai Cung Mệnh, mà Lê Thanh Vũ cũng đã vô thức sử dụng ảnh hưởng của nó.

Quan sát Xingqiu ở phía đối diện, Lê Thanh Vũ không nhịn được nói thầm trong lòng:

“Ài, chẳng biết tại sao lại có cảm giác khi dễ một đứa bé quá, dù sao nó vẫn chưa vượt qua được Thừa chi bích chướng, thậm chí ngay cả Khai chi bích chướng còn chưa chạm đến, mặc dù cái sau cũng không liên quan lắm.”

“Nói vậy, hẳn là ngươi cũng đã làm ra bài thơ của mình rồi đúng không?” Hu Tao ngồi một bên bỗng lên tiếng nhắc nhở, làm cả hai người Xingqiu cùng Chongyun lúc này mới phát hiện ra thời gian hai nén hương sớm đã hết từ lâu.

“Nhớ dai lắm.” Lê Thanh Vũ mỉm cười, lại nói: “Đương nhiên rồi.”



Xingqiu ngồi lại vị trí cũ, bắt đầu cùng hai người còn lại chuẩn bị nghe đối phương ngâm thơ.

Lê Thanh Vũ cũng không có đứng dậy, chỉ là nhắm mắt lại, bỏ đi những tiếng ồn huyên náo của tửu lâu bỗng dưng vang lên đột ngột khỏi tai, hồi tưởng cảm nhận của bản thân, sau đó bắt đầu sử dụng giọng nói bình thường của bản thân không thêm thắt, lại phảng phất như đang kể lại một cố sự:

“Giang hồ chẳng hề có giới hạn,

Trải khắp thị thành đến sâm lâm.

Mặc cho thiên thu có đổi dời,

Chữ "Hiệp" này vẫn tại nhân tâm!”

Nói xong, hắn mới mở mắt ra, chờ đợi đánh giá.

Theo như ý của hắn, cả bài thơ này gần như là tế hai câu đầu làm phụ trợ, một phần liên kết với câu chuyện của vị thanh bào võ giả kia, dụng câu ba làm chuyển, từ đấy mới có được kết luận ở câu bốn, hợp lại thành một khung cảnh riêng, là ý cảnh của hắn.

Chữ “Hiệp” vẫn luôn tại, không phụ thuộc là bởi ai, hay là bởi thời đại nào. Giang hồ có chữ hiệp, dù là thành thị hay sâm lâm, trên trời hay dưới đất, xuất thân thế nào cũng không quan trọng, ở đâu cũng không quan trọng.

Nhân tâm có thể thay đổi, có thể đánh giá, có thể sỉ vả những người là “hiệp khách” đấy, lại không thể gạt bỏ được một sự thật, bọn họ cũng nằm trong nhân tâm, bọn họ cũng là một phần của nhân tâm, đây là một điều mãi mãi bất biến.

Một hiệp khách chỉ có thể tự nhận mình là hiệp khách, khi mà đối phương nhận ra chữ “Hiệp” trong nhân tâm của bản thân, khi đấy giá trị tự thân nó đã đạt được thăng hoa, không còn bị giới hạn, thậm chí còn ảnh hưởng ngược lại, do chính “Ngã” quyết định.

Làm được đến mức đó, dù cho có cùng thiên địa là thù, cùng thương sinh là địch, thì lại như nào?

Chỉ là, bộ ba còn chưa ai làm ra được bình phẩm, thình lình từ nơi gần đấy bỗng lại truyền đến một thanh âm nữ tính hào sảng:

“Mặc cho thiên thu có đổi dời.... Chữ ‘Hiệp’ này vẫn tại nhân tâm....! Thơ hay! Nên tặng rượu!”

Lê Thanh Vũ nghe vậy mới quay đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào, ở góc của tầng ba tửu lâu đột ngột xuất hiện một vị hồng y nữ tử, trên vai đang có vác thêm một người, khóe miệng nhếch lên lúc này đang nhìn về phía bọn hắn.

Hồng y nữ tử nhìn thấy đối phương nhìn mình chăm chứ, bỗng giống như nhớ tới điều gì lại nói bằng giọng điệu xấu hổ:

“À quên mất, hài tử là không được uống rượu. Vậy...”

“Thưởng trà nhé?”

“....”