Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 82: Đi tìm chủ đề




Quyển 1 Chương 82: Đi tìm chủ đề

“Ha ha, đùa đấy.” Lê Thanh Vũ chợt cười hai tiếng, lấy tay vỗ vỗ bả vai Xingqiu:

“Lần sau cần phải khống chế cảm xúc tốt hơn, ngươi như này dễ bị người ta nắm lấy lắm. Bất quá không sao, coi đó làm giáo huấn, ngươi vẫn còn trẻ, vần còn có thể tiến bộ.”

Xingqiu nghe vậy run run khóe miệng giống như không biết nên đáp lời này thế nào, lại trông cực kỳ bất đắc dĩ, cuối cùng mới hỏi ra được một câu:

“Vậy là ngươi đồng ý?”

Lê Thanh Vũ nâng lên hai tay để ra sau đầu giống như làm gối, một chân nâng lên đặt lên đùi chân còn lại, hông nghiêng về phía sau phảng phất đang ngồi trên ghế, nhưng dưới mông lại rõ ràng không để vật gì cả, nét mặt hết sức tự nhiên đáp lại:

“Ừ! Tại sao lại không nhỉ?”

Nhìn thấy phong thái rõ ràng là đang thể hiện trình độ võ nghệ của đối phương, Xingqiu khẽ cảm thấy đau răng, chợt có chút hoài nghi cùng hối hận lựa chọn của bản thân.

Trái ngược với hắn, Hu Tao lại không nghĩ nhiều như vậy, thấy đối phương lộ ra sơ hở liền cúi người thi triển một đòn quét chân, tiếc là chỉ quét được mỗi không khí.

Bởi vì khi đó Lê Thanh Vũ đã kịp nhảy người lên xoay một vòng trên không trung rồi lại đáp xuống, tiện thể còn rút ra kiếm gỗ treo ở bên hông, làm ra vẻ đang đánh giá, thần sắc vô cùng nghiêm túc, chỉ kém đúng phần một cái kính mắt.

Nhưng vẻ mặt này lọt vào mắt của bộ ba, lập tức đạt được đánh giá hoàn toàn khác, trong lòng bọn hắn đồng thanh gào lên:

“Tiện!”

Lê Thanh Vũ thấy sắc mặt bọn hắn như vậy, thở dài, ra vẻ tiếc rèn sắt không thành thép, lại giống như không tìm được người có cùng chí hướng, cuối cùng cũng đứng lại một cách bình thường. Chỉ khi đấy, hắn mới hỏi:

“Được, thế thể lệ như nào đây? Cũng không phải ta đấu khẩu một cân ba một lúc chứ? Tuy có chút thua thiệt nhưng khách đến là chủ, cũng không phải không thể cân nhắc...”

“Ngừng, bọn ta cũng không ham chút tiện nghi nhỏ đấy, mà sẽ đường đường chính chính đánh bại ngươi.” Hu Tao nghe vậy bực mình nói.

“Đường đường chính chính mà gọi hội đến? Nhưng cũng vẫn đúng, chỉ cần không phải úp sọt thì đúng là vẫn đường đường chính chính thật?” Lê Thanh Vũ đang định nói gì, xong bỗng dưng lại tự hỏi.

Hu Tao tuy không hiểu úp sọt là gì nhưng cũng đoán được nó không mang nghĩa gì tốt, bất quá nàng còn chưa kịp nói gì thì Xingqiu một bên đã nói đỡ vào:

“Là ta tự có nhã hứng đến đàm thi Thanh Vũ huynh, cũng không phải là nàng gọi bọn ta đến đối phó ngươi. Chúng ta người đến đột ngột, luật lệ đương nhiên phải do ngươi đặt ra rồi.”

Xingqiu nói rất nhanh, phần vì không muốn để cho tên trước mặt dông dài thêm nữa, phần thì là hắn sợ còn chưa kịp luận thơ thì bên mình đã bị đối phương chọc cho nộ khí xung thiên cả lũ.

Hắn hiện rất rõ ràng bản sự cùng tính cách của kẻ này, đã hiểu được cảm thụ của Hu Tao đêm qua.



“Ta đặt sao? Ừm...” Lê Thanh Vũ nghe thế mới hơi nhíu mày suy nghĩ, sau mấy khắc ánh mắt liền sáng lên:

“Nghĩ ra rồi.”

“Chúng ta bây giờ đi ra ngoài ngắm cảnh, đến khi có được nhã hứng sẽ lấy xúc động đấy làm chủ đề. Chủ đề được đưa ra, mỗi bên sẽ cử ra một người để làm một bài thơ về chủ đề đấy. Ta chỉ có một mình thì đương nhiên sẽ cử chính ta, còn các ngươi có thể chọn một trong ba.”

“Tổng sẽ có ba chủ đề, ta hai các ngươi một, dù sao các ngươi trước khi đến đây ắt hẳn cũng đã có chuẩn bị rồi, làm thế sẽ công bằng hơn. Thơ không chú trọng thể loại, ngũ ngôn, thất ngôn, lục bát, gì cũng được.”

“Thế nào?”

Bộ ba nghe vậy, trong lúc Chongyun còn đang cảm thấy mông lung, thì Hu Tao cùng Xingqiu đều đã gật đầu đồng ý.

Bọn hắn suy nghĩ rất nhanh, không cần nhiều thời gian đã nhận ra là kẻ ra chủ đề có thể sẽ được lợi nhiều hơn về mặt thời gian so với người còn lại, lại kết hợp với tình cảnh của bọn hắn bây giờ thì sẽ xuất hiện việc đền bù dẫn đến cân bằng.

“Ý kiến hay! Không hổ là Thanh Vũ huynh.” Xingqiu vỗ tay hai tiếng: “Thế nhưng tại hạ vẫn còn hai nghi vấn.”

“Ừm?”

“Ra chủ đề xong cần thời gian bao lâu mới có thể làm thơ, mà ai lại là người đọc trước? Cuối cùng thì làm thế nào để có thể đánh giá người thắng cuộc?”

Lê Thanh Vũ nghe vậy bèn cười đáp:

“Bởi vì nội dung của thơ chỉ là nằm trong chủ đề đấy, lại không nhất thiết phải tả đúng cảnh hiện tại, đều là thể hiện ra cảm nhận cùng kinh lịch của bản thân, thế nên việc đọc trước hay sau cũng không quá quan trọng. Dù sao mỗi người chúng ta ắt hẳn trước đây cũng đã từng nghĩ ra lời thơ ý cảnh tương ứng, giờ chỉ cần chút thay đổi thôi là cũng được rồi.”

“Nhưng để cho trò chơi cảm thấy thú vị, hay là cả ba lần các ngươi đều đọc trước đi? Về một mặt nào đó mà nói thì các ngươi lại là người khiêu chiến, việc ta là người đối sẽ nghe có vẻ hợp lý hơn.”

“Thời gian sau đấy sẽ được định trong nhiều nhất hai nén hương, áp dụng lên cả hai bên.”

“Còn về ai thắng? Cái này có quan trọng sao? Cốt lõi của luận thi không phải là để giao hòa cùng cảm nhận ý thơ của đối phương, từ đấy học tập cùng cải thiện bản thân sao? Hay là ngươi cho rằng thơ cần phải phân trên dưới, văn cần phải rõ cao thấp? Nếu thế thì để cho hắn làm giáo khảo là được, ta cảm giác hắn là một kẻ hết sức công chính.”

Lời nói đến đấy, Lê Thanh Vũ chỉ tay về phía Chongyun.

“Ta?” Chongyun hơi giật mình, cũng không hiểu tại sao đối phương lại chỉ mình, lắc đầu nguầy nguậy:

“Không, không được. Ta đối thi từ cũng không hiểu rõ quá nhiều, không thể làm giám khảo được.”

“Chính bởi vì vậy nên ngươi mới có thể làm giám khảo.” Xingqiu ở một bên bỗng nói:

“Thơ hay để làm gì nếu người thường nghe không hiểu được? Chúng ta chỉ là luận thơ ở cấp độ này, cũng không phải là mấy bậc đại học sĩ, chẳng cần đàm cái phiêu miểu làm chi.”



“Thơ, vốn là thơ, mà cũng chỉ là thơ mà thôi, không vì gì khác. Thanh Vũ huynh, ta hiểu ý ngươi.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy gật đầu, tuy không chắc đối phương hiểu ra có phải cái mình muốn nói không nhưng hắn cũng sẽ tạm không đi hỏi.

“Được rồi, tuy hiện tại đang là chính ngọ nhưng tiết trời thu sang đông mát mẻ lại có mấy phần âm u, giờ mà đi thì lại tranh thủ được mấy tia ánh sáng quang đãng, sẽ rất có lợi cho việc tìm chủ đề. À mà Thanh Vũ huynh, ngươi ăn trưa chưa? Nếu không bọn ta có thể chờ.” Xingqiu nói.

“Ăn rồi, giờ đi luôn cũng được. Nhưng chờ ta mấy giây đã.” Lê Thanh Vũ đáp lại, người đi đến bên tủ gỗ gần đấy, cầm ra một cái túi vải cùng một tờ giấy.

Hắn sau đó lấy ra gần đấy một bộ trường bào loại đi đường choàng lên người, cho túi vải vào trong ống tay áo lại khẽ sử dụng giới chỉ thu vào.

Xong xuôi, hắn đặt tờ giấy xuống mặt bàn gỗ, bút mực vốn đã luôn để sẵn, cầm lấy viết mấy lời dặn dò Yanfei nếu nàng về sớm mà mình lại đang không ở nhà.

Cuối cùng dắt thanh kiếm gỗ lên bên hông, Lê Thanh Vũ mới gật đầu:

“Đi thôi.”

....

“Của khách quan đây, tổng là 480 Mora.” Một vị chủ sạp bên đường cười niềm nở, cầm ra bốn xiên nướng, mỗi cái bên trên lại là đồ ăn khác biệt. Có rau củ nhỏ, có thịt lợn, có thịt gà, có hoa quả, có trứng.

Lê Thanh Vũ nhẹ nhàng cầm lấy, cũng lấy ra 480 Mora đã được chuẩn bị sẵn đưa cho hắn, miệng nói lời tạm biệt rồi lại quay người sang bộ ba bên cạnh.

“Ăn không? Ta mời.” Hắn nói.

Xingqiu cùng Chongyun đều lắc đầu, chỉ có Hu Tao thản nhiên cầm lấy xiên thịt lợn, đưa lên miệng làm vài đường cơ bản, đâu đó lúng búng hai tiếng cảm ơn.

Lê Thanh Vũ thấy vậy gật đầu nhẹ, vô thức liếc nhìn khắp xung quanh.

Hiện tại mới cách thời gian bọn hắn rời nhà Yanfei chưa được bao lâu, vẫn đang là giữa trưa, đường phố giờ đang vô cùng đông đúc.

Bởi vì vốn không có kế hoạch cụ thể, thế nên Xingqiu mới ra một đề nghị là đi xuống khu vực phía Nam, từ khu vực này lại đi ra một đoạn cách cảng là sẽ tiến vào khu vực ít thương mại trao đổi buôn bán, tự nhiên cũng sẽ bớt người hơn, càng dễ cho việc tìm chủ đề ý tưởng.

Lê Thanh Vũ không có ý kiến, người ta là dân bản địa thứ thiệt, lại còn là con nhà thương gia hay đi chơi bên ngoài, tự nhiên nên nghe theo rồi.

Liếc mắt nhìn dòng người đang đi lại tấp nập, lại nhìn mấy xiên thịt trong tay, Lê Thanh Vũ cũng có chút không khỏi cảm thán về sự phồn hoa của cảng Ly Nguyệt.



“Tổng dân số Nham quốc hiện tại đang là hơn 5 triệu người theo như ghi chép cách đây hai mươi năm, cũng không có biến động gì lớn từ đấy đến giờ nên con số này đại khái là vẫn chính xác. Tuy hơi ít so với thế giới cũ của ta nhưng cũng có thể hiểu được.”

“Bất quá trong số 5 triệu người này, thì đã có đến 2 triệu rưỡi là tụ tập trong cảng Ly Nguyệt cùng những nơi lân cận, về căn bản là một nửa dân số đều ở đây, phồn hoa là điều khẳng định.”

“Một xiên trứng có giá 120 Mora, trên ước chừng tổng có 2 quả không tính gia vị phụ trợ cùng chút lá rau. Theo lời của Xingqiu thì một quả trứng có giá gốc dao động từ 40 – 50 Mora, vậy một xiên này người bán có thể lãi được ít nhất là 15 Mora, sau khi trừ đi các khoản khác.”

“Một que 15 Mora, ngày lại bán được bao nhiêu que? Tính theo tần suất có giá trị giảm dần với lý do hiện tại là giữa trưa, tổng khả năng một ngày vị chi có thể đạt được đến...”

Lê Thanh Vũ suy nghĩ có chút xuất thần, hôm nay hắn mới thật sự được tính là đi dạo phố một cách chân chính, tự nhiên sẽ có những cảm giác khác biệt so với các lần trước.

Xingqiu nhìn ra điều này, biết là hắn mới tới cảng chưa được bao lâu, cũng rất kiên nhẫn mà chậm tốc độ lại, để cho hắn có thêm nhiều thời gian hơn mà quan sát.

Những câu hỏi cùng những suy nghĩ trong đầu Lê Thanh Vũ cũng dần càng lúc càng nhảy vọt, nhưng cũng càng trở nên có chút vu vơ, tỉ như: GDP của Nham quốc năm nay là bao nhiêu, bình quân đầu người thế nào, lại bao lâu nữa thì bán được một tỉ gói mè, vân vân và mây mây.

Đến khi hồi thần lại, Lê Thanh Vũ phát hiện mình đã đứng ở một con phố nhỏ khá vắng vẻ, xung quanh đa phần đều là các cụ già ngồi nói chuyện cùng trẻ nhỏ đang dạo chơi, khung cảnh một mảnh an bình.

“Thấy bớt nhộn nhịp hẳn nhỉ Thanh Vũ huynh? Con phố này chỉ có hai cửa hàng còn lại là nhà dân, ít người qua lại, lại có được một góc thoáng gió của cảng, cây mọc ven đường, thường được trẻ con cùng người già lựa chọn làm chỗ nghỉ ngơi giờ trưa, là một trong những nơi mà ta thích nhất trong cảng, khó khăn lắm mới tìm được đấy.”

Xingqiu một bên giới thiệu, Chongyun vẫn đang đứng đấy trầm tĩnh, còn Hu Tao thì sớm đã đuổi theo mấy đứa trẻ khác chơi từ lâu rồi.

Lê Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, sau mấy khắc lại thở ra, mỉm cười:

“Ừm, đúng là rất an tĩnh. Thật không ngờ cảng Ly Nguyệt náo nhiệt lại có nơi thanh bình như này. Ta thích.”

“Đúng là vậy.” Xingqiu gật đầu phụ họa, ra vẻ cảm khái:

“Sinh ra và lớn lên ở bến cảng phồn hoa này, bất tri bất giác sự ồn ào và vội vã đã ăn vào máu, ngày không thấy lại có chút mất tự nhiên, cũng may là vẫn còn mấy nơi tịnh thổ. Nói thế không biết Thanh Vũ huynh vốn gốc là ở đâu?”

Đến cuối giống như nhớ ra điều gì, hắn bỗng thắc mắc.

Lê Thanh Vũ nghe thế lộ ra vẻ hồi ức, trong mắt phảng phất phản chiếu hình ảnh một mảnh đô thị nhà cao với từng hàng dài xe cộ đang di động, nơi tồn tại những thứ kỳ diệu mà người ở nơi này khó có thể hiểu được.

Hình ảnh nhất chuyển, lại bỗng hiện ra một thôn xóm nhỏ với những khuôn mặt thân thiện mà phúc hậu, một nồi canh gà nhìn qua đã ngửi được hương thơm nồng đậm, một cửa doanh trại lớn giờ đã không còn có thể được nhìn thấy nữa...

Khẽ nhắm mắt lại, hắn nói thầm:

“Một nơi rất xa, vượt qua thiên sơn vạn thủy cũng khó lòng mà tới được, mặc cho bản thân sở hữu trăm ngàn năm tháng...”

Xingqiu nghe vậy cái hiểu cái không hiểu, lại tưởng là hắn đang định làm thơ, hỏi lại:

“Bắt đầu rồi hả Thanh Vũ huynh? Huynh tìm được chủ đề rồi à?”

Lê Thanh Vũ mở mắt ra, dường như có tiếu ý đáp:

“Ừ.”