Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 83: Năm bước ngâm thơ




Quyển 1 Chương 83: Năm bước ngâm thơ

“Nếu vậy, để ta đi gọi Hu Tao về.” Xingqiu nghe vậy gật đầu, nói.

“Không cần gọi, ta đã quay lại rồi.” Một thanh âm bỗng truyền đến từ đằng sau.

Cả ba người quay đầu lại thì đã thấy Hu Tao bước ra từ sau bóng cây, trên mặt mang theo nét vui vẻ.

“Tưởng ngươi đang chạy chơi cùng lũ hài đồng rồi chứ?” Chongyun thấy thế hơi nghi hoặc liền hỏi.

Trong cái nhìn của hội 7, 8 tuổi lại còn trưởng thành sớm trong đại gia tộc như hắn, 3 hoặc 4 tuổi đúng chỉ là ngang hài đồng.

“Bị đuổi về hết rồi, gia trưởng nhà bọn nó không cho chơi cùng với ta, đành phải về thôi.” Hu Tao nhún vai:

“Tiếc thật, đang định giới thiệu cho bọn nó mấy trò hay.”

“Trò hay, ảo thuật mới à? Dạy ta được không?” Xingqiu nghe thế bỗng hỏi.

“Lần trước có đúng cái trò gấp giấy mà ngươi làm mãi đã được đâu? Lại nói lần này là một trò mới hoàn toàn do ta tự mình sáng tạo, pháp không thể khinh truyền.” Hu Tao lắc đầu, ngữ điệu nghiêm túc.

“Vậy hả.” Giọng điệu Xingqiu nghe thất vọng thấy rõ, nhưng sau đó lại trở nên tích cực:

“Thôi, không bàn đến việc đấy nữa. Thanh Vũ huynh cũng đã chọn ra một chủ đề mới rồi, chuẩn bị đi. Thanh Vũ huynh?”

Lê Thanh Vũ nãy giờ vẫn đang lắng nghe cuộc đối thoại, trong lòng tự nhận xét âm thầm là bộ ba tuy trưởng thành hơn tuổi nhưng vẫn còn mang tính trẻ con nhiều, được Xingqiu nhắc nhở liền gật đầu:

“Ừm. Nhận được dẫn dắt của Xingqiu, ta cũng đã tìm ra được một chủ đề, vô cùng giản dị, chính là:...”

“Mô tả khung cảnh hiện tại.”

Nói đoạn, lại giơ tay sang hai bên:

“Chú ý đề thêm, ý cảnh càng vui tươi, dễ hiểu thì càng tốt.”

Bộ ba nghe được chủ đề lần này liền lâm vào trầm tư ngắn ngủi tự mình phân tích mấy giây, cho đến khi Hu Tao bỗng nói:

“Được, để ta.”

Xingqiu thấy nàng tự tin như vậy hơi đảo mắt suy nghĩ một vòng liền gật đầu:

“Ừm. Chủ đề lần này mang tính giản dị và vui tươi, cũng là sở trường của ngươi. Ta lại thiên về các chủ đề phồn cảnh hơn. Đã có ý tưởng chưa? Bắt đầu tính giờ rồi đấy.”

“Không cần. Trước cũng từng có bài mang ý cảnh tương tự rồi, giờ chỉnh sửa đôi chút là xong.” Nàng lắc đầu, lại quay sang hướng Lê Thanh Vũ nói:

“Ta có rồi, nếu vậy ta đọc nhé, ngươi vẫn còn hai nén hương.”

“Cứ tự nhiên.”

Hu Tao nghe vậy gật đầu nhẹ, đi tới bên cạnh gốc cây to nọ, lấy ra hắc côn bên người, chỉ lên bên trên.



Tiết trời thu đông, đại thụ tiêu điều, trên cành chỉ còn xơ xác vài mảnh lá khô sớm đã héo úa từ lâu, không biết là may mắn hay bất hạnh vẫn còn bám trụ lại được.

Gió nhẹ thổi qua khẽ, cuốn theo một chiếc lá rơi xuống, vừa lúc được Hu Tao đón được bằng đầu côn, đồng thời nàng cũng cất giọng lên:

“Ngửa mặt nhìn lên cành,

Đếm lá cây mùa đông.

Một, hai, ba và bốn,

Úi trời, không đủ năm.”

Giọng điệu vui tươi, sắc thái phong cảnh ngập tràn, phảng phất như một đứa trẻ tán thán cảnh tượng lá rụng trước mặt, cảm xúc mới lạ xen lẫn hưng phấn.

Không hề có suy nghĩ thâm sâu, không hề có những cảm nhận về năm tháng hay sinh tử, mà chỉ đơn thuần là một sự nhìn nhận, đến từ xích tâm thuần khiết dưới góc nhìn của trẻ con.

Lời thơ đã xong, Hu Tao cầm lấy chiếc lá khô nơi đầu côn, lại khẽ thả nó ra, mặc cho gió cuốn đi, quay người lại hướng ba người cười hỏi:

“Thế nào?”

Cả ba nghe vậy đều gật đầu, ngoại trừ Chongyun chỉ có thể nói là nó hay mà không đưa ra được nhận xét, Xingqiu với Lê Thanh Vũ đều có thể đưa ra được đánh giá đầy đủ, trong đó, Xingqiu thiên về phân tích ý câu cùng từ, Lê Thanh Vũ lại thiên về giải nghĩa ý cảnh.

“Vừa dễ hiểu, vừa vui tươi, lại mang theo mấy phần an bình của khung cảnh hiện tại, không thể không nói rằng bài này đã phù hợp tất cả các yêu cầu, xứng đáng nhận được lời khen.” Cả Xingqiu lẫn Lê Thanh Vũ đều nhất trí.

“Cá nhân ta mà nói, ta khá thích việc sử dụng các con số trong lời thơ của ngươi, nghe vừa có tính chi tiết, lại vừa hàm ý tượng trưng.” Hắn nói.

“Cảm ơn, mà hình như ngươi cũng từng sử dụng kỹ thuật tương ứng trong lời giới thiệu của bản thân mà nhỉ?” Hu Tao hỏi, lúc này đã về vị trí cũ.

“Ngươi còn có một nén hương rưỡi nữa.” Nàng lại nói tiếp.

“Ừm, nhưng thực ra không cần lâu thế.”

Bộ ba nghe thế còn chưa kịp nói gì thêm, đã thấy Lê Thanh Vũ phóng ra năm bước nhẹ nhàng về phía trước, sau lại quay người về nhìn bọn hắn, bắt đầu ngâm:

“Cúi đầu nhìn xuống phố,

Thấy mấy đứa trẻ con.

Này một, hai và ba.

Di, cũng là có tư.”

“Cúi đầu nhìn xuống phố... Thấy mấy đứa trẻ con... Thơ hay, cũng vô cùng giản dị, hợp với khung cảnh -” Chongyun miệng lẩm bẩm lại mấy lời thơ này, đang định bắt chước Lê Thanh Vũ cùng Xingqiu lúc nãy bình thơ, chợt cảm thấy có gì không đúng.

Nhìn sang bên cạnh hắn thấy được Xingqiu lúc này trên trán đang hơi nổi lên mấy sợi gân xanh, còn Hu Tao đang cười vẻ bất đắc dĩ.

“Sao thế, có chuyện gì vậy? Ta nói có gì sai à? Hay là nó không hợp lệ?”

Xingqiu nghe vậy mới lắc đầu, miễn cưỡng bằng giọng bình thường giải thích:



“Không, nó hợp lệ. Chủ đề của chúng ta vốn là con phố này, xét về mặt đó thì ý thơ thậm chí còn sát hơn cả của Hu Tao. Không những thế, bài thơ này còn là thơ đối của bài của nàng.”

“’Cúi đầu nhìn xuống’ ở câu một đối ‘ngẩng đầu nhìn lên’ câu ba đều sử dụng kỹ thuật đếm số, lại còn kết hợp với chơi chữ ở câu bốn, khi mà của Hu Tao là chữ “năm” còn của hắn là chữ ‘tư’. Thậm chí, ‘di’ nếu xét theo nghĩa phổ thông cũng có thể đối lại với ‘úi’.”

“Do bài này là một bài đối, mà thơ của Hu Tao lại không phải mang tính ẩn dụ cao thế nên việc trùng ý cảnh đối nhau theo luật thanh trắc nghiêm ngặt là rất khó, chứng tỏ khả năng rất cao là hắn đã vừa mới làm ra bài thơ này, thuần túy chỉ là đối lại.”

“Năm bước ngâm thơ, dù là ta cũng không thể không bội phục!” Nói đến đoạn này Xingqiu có chút tiu nghỉu, nhưng vẫn có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

“Nhưng sao trông ngươi cùng Hu Tao lại... gì gì thế?” Chongyun ngạc nhiên hỏi, hắn không muốn nói thẳng ra mà chỉ hơi ra hiệu sợ mếch lòng bạn.

“Thì ngươi nhìn xem hắn cùng chúng ta đang đứng ở đâu?”

Chongyun được nhắc nhở, bắt đầu quan sát kỹ lại địa hình.

Con phố này dốc thoải xuống, mà Thanh Vũ huynh lại tiến lên năm bước giờ đang đứng ở phần cao, nghĩa là từ góc độ của đối phương mà nói là đang nhìn xuống bọn họ.

Nếu vậy, ‘mấy đứa trẻ con’ trong bài thơ có nghĩa là...

Hắn giờ đã hiểu được ý Xingqiu là gì, vẻ mặt bất mãn nói với đối phương:

“Thanh Vũ huynh, này có chút không tử tế nha.”

Lê Thanh Vũ nghe thế chỉ cười, đi thong dong xuống, khi đấy mới nói:

“Bỏ ‘cũng là có’ lên đầu. Mà không phải giờ ta xuống thì cũng là ‘tư’ rồi sao? Sao phải so đo.”

Xingqiu nghe thế khẽ gật đầu, bất đắc dĩ mà thở dài:

“Ta đã lường trước được Thanh Vũ huynh nói câu đó. Nhưng công nhận ngươi nói cũng có mấy phần đúng.”

“Nếu vậy chúng ta đi đâu tiếp đây? Lần tiếp theo là do các ngươi chọn chủ đề đấy.” Lê Thanh Vũ hơi kéo lên vạt áo vốn có chút trễ khi bị gió thổi qua, hỏi.

“Ừm, nếu vậy hay là đi chỗ này đi?” Xingqiu nghe thế suy tư mấy khắc, sau đó nói, cũng tiến hành dẫn đường, vừa đi vừa chém gió tiếp.

Cả hội lại đi tiếp, Chongyun vốn nghe được câu trả lời của Lê Thanh Vũ mà vẫn cảm thấy mấy phần hoang mang, nhưng hai người kia lại đang nói chuyện sâu quá không chen vào được vả lại Xingqiu vừa nãy cũng vừa giải thích cho hắn một lần rồi.

Không muốn làm phiền thêm, hắn mới quay sang Hu Tao hỏi, cũng đồng thời hỏi tại sao trông nàng vừa nãy lại có mấy phần bất đắc dĩ.

Hu Tao nghe thế mới lộ ra nụ cười khổ:

“Ài, ta chỉ là có chút đoán không được là dù thế nào hắn vẫn có thể làm ra thơ trêu chọc được mà thôi. Còn về câu hỏi của ngươi á? Ngươi nghĩ thử xem, câu bốn trong bài thơ của hắn nếu rút ‘cũng là có’ lên đầu thì nó sẽ thành gì?”

“Cũng là có ‘di tư’.... Cũng là có ‘chút thông minh’.... Ặc!” Chongyun nghe thế trợn tròn mắt, giờ hắn đã hiểu hoàn toàn độ thâm thúy không cần thiết của bài thơ này rồi.

Rõ ràng đây là thái độ của trưởng bối đối với hậu sinh mà!



Thấy phản ứng của Chongyun, Hu Tao mới nhún nhún vai, ra vẻ không ngoài dự đoán.

.....

“Đây là chỗ mà ngươi nói sao?” Lê Thanh Vũ có chút chẹp chẹp miệng, nhìn lên một tòa đại lâu nọ trước mặt, nơi đang có người qua kẻ lại tấp nập.

Đại lâu cao có tới bốn năm trượng, nhìn từ ngoài tổng có năm tầng, ước chừng khá rộng, kiến trúc có thiết kế đường cong đậm, mái phủ lên mấy lớp thanh sắc gạch men, phía ngoài làm qua trang trí đơn giản nhưng lại tự có một cỗ khí khái riêng, làm người cảm thấy thoải mái không ước thúc.

Tòa đại lâu này nằm ngay ở đầu phố, đứng từ trên cầu đã có thể thấy được, cũng là nơi bọn hắn đang đứng. Có lẽ đây cũng là phần nào lý do khách khứa đông tới nhường này, cơ hồ là choán hết chỗ của tầng một cùng tầng hai, khi mà bản thân nó vô cùng nổi bật.

Lê Thanh Vũ liếc mắt qua, làm nhìn xoay người ngắm cảnh nhưng lại bất động thanh sắc đánh giá từng người một:

“Quần áo tuy không lam lũ nhưng cũng không quá đáng tiền, đa phần đều mang theo dáng vẻ phong trần, phần lại có tính tương tự như tông phái... Huyệt thái dương gồ lên có mấy người, đa phần đều không có, nhưng sử dụng cách này chỉ có thể dò xét được những người vẫn còn đang trong Võ Đồ cảnh, đối với Võ Giả cảnh hoặc cao thủ Tiểu Thừa cảnh đã khá là vô dụng, vậy nên không thể bài trừ...”

Trải qua một đợt quan sát tổng hợp, Lê Thanh Vũ phát hiện, trong số đám khách khứa kia, cứ mười người đã phải có hai đến ba người là võ giả! Một tỷ lệ không thể không nói là lớn, bởi vì thông thường mà nói đi trên đường phố của Ly Nguyệt thì trong mười người cũng không hẳn là sẽ có nổi một võ giả.

Đa số người trưởng thành phổ thông cũng đều được coi như Võ Đồ nhất trọng hay nhị trọng, vậy nên võ giả theo ý hắn ở đây muốn nói phải là những người từ Võ Đồ tam trọng đổ lên, chính là những người có huyệt thái dương gồ đậm lên kia.

Đây rốt cuộc là loại lâu gì? Lại có liên quan gì tới việc luận thi? Mà sao ta cứ có cảm giác kỳ lạ? Lê Thanh Vũ liếc mắt sang nhìn Xingqiu, đối phương đọc ánh mắt liền có thể hiểu ý, bèn nhỏ giọng giải thích:

“Đây là một tòa tửu lâu khá nổi tiếng ở cảng Ly Nguyệt, nhưng bản thân nó cho tới nay vẫn chưa có được danh tự, không biết có phải do lão bản cố ý hay không, thế nên mọi người chỉ gọi nó là Vô Danh Tửu Lâu.”

“Tuy trông to lớn lại nằm ở ngay đầu phố, nhưng đối tượng khách hàng mà Vô Danh Tửu Lâu hướng tới cũng không phải nhân sĩ thượng hay trung lưu, mà đều là người bình thường, cơ hồ đều không có quá nhiều danh vọng, bởi vậy nên mới đông như này.”

“Ngươi ở đây có thể chứng kiến những người thợ mỏ đến từ Vực Đá Sâu, hoặc là thợ lắp ráp hay sửa tàu ở bến cảng, cứ chiều chiều lại đến đây làm vài chén, tán gẫu về những chuyện thường ngày. Người đầu bếp, chủ của tiệm nhỏ, ngư dân,... Đủ loại người với thân phận bất đồng.”

“Ngoại trừ những người phổ thông đấy ra, đây cũng được coi như một điểm tụ hợp mặt ngoài của nhân sĩ giới võ lâm. Dù sao, làm gì có nơi nào thích hợp hơn để bàn chuyện giang hồ bằng một tòa tửu lâu?”

“Võ Đồ cảnh, Võ Giả cảnh, Tiểu Thừa cảnh, thậm chí đôi khi còn có Trung Thừa cùng Thượng Thừa cảnh cường giả, nhưng này thường rất hiếm, mỗi một lần xuất hiện đều có thể dẫn động danh tiếng không nhỏ.”

“Nhưng nhìn từ mức náo loạn bên trong thì hôm nay chúng ta không có diễm phúc đó rồi.” Xingqiu lắc đầu, bảy tỏ vẻ tiếc nuối.

Hắn hôm nay dẫn ba người đến đây ngoại trừ việc chọn lựa chủ đề cho bài thơ thứ hai, còn là để thử vận may ngày hôm nay xem có được chiêm ngưỡng phong thái một vị Thượng Thừa cảnh hay không, hai cái này có thể bổ trợ cho nhau, bất quá dường như số hắn hôm nay không đủ đỏ rồi.

Một vị Thượng Thừa cảnh, tuy không nói là phượng mao lân giác ẩn thế tiềm tu giống như Võ Tôn cảnh, nhưng cũng mười phần hiếm gặp, thuộc về hàng ngũ cường giả đứng đầu hiện nay, hoàn toàn thừa sức khai tông lập phái ra một thế lực tam lưu.

Thân là Phi Vân Thượng Hội nhị thiếu gia, Xingqiu đến giờ cũng mới chỉ gặp được hai người, nhưng đa phần cũng là do hắn còn nhỏ, việc chiêu đãi những cường giả này tự nhiên đều là phải do phụ thân cùng nhị ca của hắn đảm nhiệm.

Lê Thanh Vũ cùng hai người còn lại không nói gì, cả ba đều biết sự hứng thú của Xingqiu đối với việc hành tẩu giang hồ, tự nhiên cũng hiểu được lý do của hắn, cũng hiểu được sự khát vọng đối với việc nhìn thấy một cường giả chân chính.

Nhưng một người thân là đệ tử Huyền gia Tứ Đẩu, trong nhà tọa trấn mấy tôn Chân Nhân, một người có gia gia là một vị Võ Tôn cảnh, người còn lại còn kinh khủng hơn, sư phụ là một vị Chân Quân, còn là sư thúc một người cũng ngang Thượng Thừa cảnh, khát vọng này đối với bọn hắn mà nói có thể hình dung như không đáng kể.

“Ngoài những việc đấy ra, ngươi có biết gì về nguồn gốc của tòa tửu lâu này không? Dù sao một tòa tửu lâu lớn như nó lai lịch ắt hẳn sẽ không tầm thường.” Lê Thanh Vũ lại hỏi.

“Cái đấy thì... Ta không biết. Ta chỉ biết là tòa tửu lâu này được dựng nên từ cách đây mấy chục năm trước kể từ khi phụ thân của ta còn trẻ, lão bản nghe đồn là một vị cường giả trên giang hồ về sau thoái ẩn, lý do không rõ ràng, cũng không ai biết thực hư ra sao, thậm chí có người còn nói lão bản chỉ là một tên Võ Đồ phổ thông.”

Xingqiu nghe thế hơi nhíu mày lục lọi ký ức bản thân, sau mới đáp lại.

“Võ Đồ phổ thông mà có thể trấn trụ được giang hồ nhân sĩ? Dù cho bọn họ có bị ước thúc bởi Thiên Nham quân tại cảng nhưng cũng không thiếu các thủ đoạn khác mà Thiên Nham quân khó lòng can thiệp.” Lê Thanh Vũ lắc đầu:

“Bởi vậy nên khả năng bản thân vị lão bản này là một cường giả lớn hơn rất nhiều, hoặc cũng có thể là có được một thế lực lớn chống lưng, nhưng hai việc này trên bản chất cũng không quá khác biệt khi bản thân cường giả tồn tại trên danh địa như này tự nhiên cũng có giao thiệp cá nhân... Vị lão bản này tên là gì, ngươi có biết không?”

“À, có. Hắn tên là Đức Quý.”

*) “Di”: Từ cảm thán.