Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 81: Thi văn chi thú




Quyển 1 Chương 81: Thi văn chi thú

“Chúng ta luận thi đi.”

“...”

Còn không đợi Lê Thanh Vũ phản ứng, nét mặt Xingqiu bỗng trở nên trang trọng lại không kém phần văn nhã, hắn lùi xuống một bước, vừa giơ lên hai tay hành lễ vừa nói:

“Xin tự giới thiệu lại, tại hạ Xingqiu (Hành Thu) Hành trong du hành, Thu trong mùa thu. Trời thu gió mát, hiệp khách độc hành.”

Nói đoạn, hắn lại hướng một tay sang Chongyun:

“Vị này là Chongyun (Trọng Vân) Trọng trong trầm trọng, Vân trong vân tiêu. Trời mây nặng trĩu, che khuất thiên dương.”

Xingqiu vừa làm giới thiệu kiểu này xong, Hu Tao liền đã hiểu ý, không để cho hắn nói mà vội tự mình giới thiệu:

“Hu Tao (Hồ Đào) Đào trong hoa đào, chỉ như vậy mà thôi, không còn nghĩa gì hơn.”

Xingqiu vốn đang định mở miệng nói gì, lại bị Hu Tao cắt ngang, cuối cùng cũng đành thôi. Mặc dù hắn có chuẩn bị sẵn mấy lời ý cảnh khá tốt nhưng nếu chính chủ đã không muốn thì hắn cũng sẽ không đi cưỡng ép. Dù sao thì tên của nàng phân ra không nói, hợp vào lại có chút đặc biệt.

Giới thiệu danh tự lẫn nhau xong, Hu Tao cùng Xingqiu đều quay lại nhìn Lê Thanh Vũ, thậm chí ngay cả Chongyun người vốn nãy giờ lầm lỳ cũng đã ngẩng đầu lên, phảng phất đang chờ mong điều gì.

Biểu tình của Lê Thanh Vũ vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng có thể phát giác khóe miệng hắn đang giật giật với một biên độ cực kỳ nhỏ.

Đang yên đang lành lại lên cơn gì đây? Câu hỏi này không phải chỉ xuất hiện một lần trong lòng hắn.

Nhưng nghĩ lại thì, việc này kỳ thực cũng không làm cho hắn bất ngờ, vì hắn vốn đã biết trước Hu Tao cùng Xingqiu tinh thông thi văn ngay từ thuở thơ ấu, đàm luận về thi từ vốn là ưa thích của bọn hắn, dường như cũng là lý do bọn hắn quen nhau.

Thế nhưng điều này thì có liên quan gì tới hắn, sao tự nhiên lại đi rủ hắn so thơ – Chờ một chút! Hắn hình như tìm ra được manh mối, cũng đã dường như hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Ánh mắt hắn lóe lên mấy tia suy tư, cuối cùng kết thúc bằng tiếng thở dài, trong lòng nói thầm:

“Haizz, thôi được rồi, đi theo mạch này mà phát triển, cũng không tồi. Nếu đã vậy....”

Lê Thanh Vũ cũng giơ tay ôm quyền, miệng đáp lại, âm đầu chữ cuối hữu lực vô cùng:

“Tại hạ Thanh Vũ. Thanh trong thanh sở, vũ trong vũ trụ. Tam trụ tứ vũ, nhất thanh nhị sở!”

Không phải các ngươi muốn chơi sao? Sao không làm tới bến nhỉ?

Bộ ba bị cách giới thiệu này làm cho có chút hết hồn, Chongyun không giỏi thi từ cảm thấy có chút mông lung, Xingqiu cùng Hu Tao lại chợt quay đầu nhìn nhau, đều thấy được thâm ý trong mắt đối phương.



““Gặp được đồng đạo!”” Cả hai nghĩ thầm.

“Ha ha ha.” Xingqiu bỗng cười mấy tiếng: “Không hổ là Thanh Vũ huynh, người nghe tên như cây biết gió, chỉ tự giới thiệu thôi mà cũng đã có một cỗ uy phong, khí chất đặc tả rõ rệt, điều này tiểu đệ lại có mấy phần không bằng.”

“Tam tứ ứng nhất nhị, vũ trụ thừa thanh sở, trắc này cũng là xảo.”

Lê Thanh Vũ nghe thế, chỉ cười nhạt không đáp.

Không tới mấy giây, tuy xưng hô của bản thân rớt xuống từ “tại hạ” còn “tiểu đệ” nhưng vô hình chung lại phá vỡ uy thế chấn nh·iếp vừa rồi của hắn, Xingqiu cũng đã lộ ra một cỗ dư kình của bản thân, giao phong trong âm thầm cũng không kém hắn.

Mặc dù đã khám phá từ trước, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đánh giá của hắn với Xingqiu tăng lên một bậc.

“Nhưng thú thật tiểu đệ cũng có một chút bất ngờ, không nghĩ tới Vũ trong tên của Thanh Vũ huynh lại là Vũ Trụ, mà không phải là mưa.”

Trên mặt Xingqiu lộ ra vẻ thắc mắc, kỳ thực lại là chân thật chứ không phải hỏi khách sáo, bởi vì từ xưa đến nay bản thân hắn chưa nghe nói đến có ai lấy Vũ trong Vũ Trụ làm tên, thường thì do nhiều vấn đề kỵ húy cùng tư tưởng chọn gần bỏ xa, mà nhiều người cả đời cũng chưa nghe tới từ này bao giờ, cuối cùng dẫn đến việc cái tên này trong cả giới tu sĩ lẫn phàm nhân đều không hề thông dụng, thậm chí còn không có trong hệ bảng tên nên chọn.

Thông thường thì người ta hay lấy với những ý như mưa, múa, võ, hoặc là to lớn, ...

Phối hợp với chữ Thanh trong thanh sở, lại càng tăng mức độ hiếm có của nó, nguyên do cũng vẫn như cũ.

Lê Thanh Vũ nghe thế tuy biết điều này là đúng do thái độ của nhân loại trong Nguyên Thần giới đối với vũ trụ khác rất nhiều so với thế giới cũ của hắn, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thán:

“Đó là ngươi còn không biết trong lớp trung học của ta năm xưa từng có người tên Nghịch Thiên, đầy đủ là Phạm Nghịch Thiên, nếu không ngươi sẽ nhận ra tên ta còn chuẩn mực chán.”

“Này cũng là chuyện bình thường.” Hắn gật đầu, nói: “Gia gia của ta năm đó cũng là trong lúc vô tình mới lựa chữ Vũ của vũ trụ, ban đầu vốn định đặt tên khác. Đừng hỏi cái tên khác là gì, ta cũng không biết.”

Lê Thanh Vũ đang nói thật. Ông ngoại của hắn chính là người đặt cái tên này cho hắn, cũng là người đã đưa ra cách cắt nghĩa này, cũng không phải là do hắn tự diễn giải.

Hắn đã từng được nghe kể lại rằng, lúc hắn còn chưa sinh ra, gia đình vẫn còn được tính là êm ấm hòa thuận, thì ông ngoại của hắn chính là người đã giành được quyền đặt tên thông qua trò bốc thăm.

Ông ngoại hắn vốn đã từng trải qua c·hiến t·ranh, lúc trẻ lại từng đi khắp nhiều nơi trên thế giới, tầm mắt vô cùng rộng mở mà không kém phần quyết đoán, bản thân chữ nghĩa lại dồi dào, tự nhiên là muốn đặt cho hắn một cái tên mang ý nghĩa lớn mặc cho cả nhà ngăn cản.

Cho đến một ngày nọ, hôm đấy trời quang mây đãng, khói bụi từ các nhà máy công nghiệp cũng không nặng như mọi khi, ông hắn tình cờ lại đang ở ban công tầng hai tưới cây ngắm cảnh, ngẩng đầu lên trời thấy cảnh đó không khỏi cảm thán vũ trụ rộng lớn vô biên, nhân loại chỉ là một phần nhỏ bé trong đó, không dám nói đã hiểu được bao nhiêu, lại chẳng thể tưởng tượng sẽ biết được những gì.

Cảm nghĩ bất chợt đến, ông ngoại hắn chạy vội vào trong nhà, cầm lấy bút máy vốn để gần đấy, sắp xếp lại cẩn thận các suy nghĩ trong đầu, cuối cùng mới hạ bút xuống, viết ra một cái tên:

“Thanh Vũ.”

Chính là một phút khát vọng nhỏ nhoi đó, đã sinh ra cái tên này. Có thể nói đây là một cái tên đến từ một trong những khát vọng nguyên thủy của con người, là cảm xúc rộng mở mỗi khi ngẩng đầu nhìn trời cao.



Từ diễn giải này của ông ngoại, hắn mới đưa ra được câu tiếp theo tràn ngập khí phách kia, dù là rộng lớn bao la như vũ trụ mà cũng có thể nhất thanh nhị sở, này không phải khí phách thì là gì?

Thế nhưng đằng sau nó còn có một nghĩa ẩn, thứ này thì coi như Xingqiu có đọc thêm vô số thư tịch cũng vẫn sẽ không thể hiểu được, vì điều đấy lại có liên quan đến lý niệm cá nhân của Lê Thanh Vũ.

Xingqiu đã tìm ra chỗ đối trong tam tứ nhất nhị, lại không thể ngờ rằng kỳ thực hắn không hề đặt vũ trụ ngang với thanh sở.

Nhất thanh nhị sở trong trường hợp này cũng không phải là rõ ràng hoàn toàn, nếu tách ra thì lại có thể hiểu thành hiểu một điểm, biết hai điểm, so với tam trụ quá khứ hiện tại tương lai cùng tứ vũ nhật nguyệt tinh thần thì còn cách rất xa, vốn không phải đạt được mà là hướng tới, nhưng cũng đồng thời không phải hướng tới mà là đã đạt được.

Đây mới là thái độ thực sự của Lê Thanh Vũ đối với các phạm trù vĩ mô cùng vi mô khi cân nhắc giá trị của tự thân trong đấy, là một loại ngang hàng, không cao không thấp, đây mới là chỗ mà hắn coi là diệu.

Nhưng cách lý giải hoàn chỉnh này hắn chỉ giữ cho bản thân, cũng sẽ không định nói ra với người khác.

“Gia gia của Thanh Vũ huynh cũng là một người có chí hướng.” Xingqiu gật đầu, cũng không bàn luận thêm, khá là giữ ý chuyển nội dung:

“Xin lỗi vì đã thử Thanh Vũ huynh, thế nhưng dù là biết được Thanh Vũ huynh cũng là người đồng đạo thì việc này vẫn sẽ diễn ra thôi đúng chứ? Nhưng dù sao vẫn mong ngươi cảm thông cho.”

Cũng không cần phải giải thích tại sao Xingqiu coi Lê Thanh Vũ là người trong đồng đạo, bởi vì căn bản tất cả đều đang trong độ tuổi bảy, tám, là độ tuổi hiếu động ăn chơi cùng tích lũy văn hóa không đủ sâu.

Nếu không phải sở hữu hứng thú thật sự với thi từ thì làm sao lại có thể hiểu được hay viết ra những lời những ý đấy ở lứa tuổi này được, thế nên Xingqiu mới nói ra lời này mà không thấy có vấn đề gì.

“Còn về việc tại sao bọn ta lại định rủ Thanh Vũ huynh tham gia thi luận –“ Xingqiu đang định nói tiếp thì bỗng lại bị Lê Thanh Vũ cắt ngang:

“Không cần phải nói, ta cũng đã biết tại sao rồi.”

“Hả?” Xingqiu tỏ vẻ nghi hoặc, còn Hu Tao ở một bên vốn đang phân tích tám chữ vừa nghe được lời này liền đảo mắt ngán ngẩm biết là chuyện gì sắp xảy đến, nhưng nàng cũng không ngăn cản đối phương trái lại còn có cảm giác mừng thầm:

“Cho ‘tiểu thiếu gia’ nếm thử cảm giác của ta, để rồi xem có còn cười được nữa hay không.”

Lê Thanh Vũ đương nhiên nhận ra phản ứng của nàng, nhưng cũng không quan tâm, bởi mục tiêu của hắn hiện tại chỉ có mỗi Xingqiu. Hắn nói tiếp:

“Thông qua tràng diện đêm qua cùng nãy giờ quan sát phản ứng giữa các ngươi cùng lắng nghe lời đồn thì ta cũng đã có thể xác định được tình huống căn bản.”

“Ngươi cùng với Hu Tao nàng thực ra vốn cùng là một hội, chuyên đi chọc chó phá mèo –“

“Này!”

“- chọc mèo phá chó, tự phụ thông minh đi bắt nạt hay trêu khăm con nít cùng tuổi.”

“Lý do tại sao? Cái này dính đến khá nhiều vấn đề tâm lý mà ta cũng không tiện giải thích. Nhưng sau một thời gian, dù cho cảng Ly Nguyệt này có rộng lớn như nào thì những đứa cùng lứa làm cho các ngươi cảm thấy thú vị cũng ít dần đi, mà do nhiều vấn đề liên quan đến thời gian cùng thân thủ các ngươi lại không thể đổi sang khu khác hay tiến vào một số khu đặc biệt.”



“Nhưng điều này kỳ thực cũng không quá ảnh hưởng đến các ngươi khi mà bản thân các ngươi mỗi người đều có những phương thức giải trí khác, bởi vậy nên vấn đề này cũng đã trở thành tùy duyên, nghĩa là các ngươi tiến hóa đến quá trình chọn con mồi.”

“Mấy ngày trước ta vừa mới đến cảng Ly Nguyệt, đêm qua Hu Tao đã tiến thẳng đến nhà ta mà phục kích, kết hợp với mối quan hệ cùng tính chất gia cảnh của các ngươi, có thể dễ dàng đoán được các ngươi khi đấy đã trùng hợp nhìn thấy ta đi tới.”

“Yanfei tỷ tỷ từng nhiều lần có công sự với Phi Vân thương hội, hai bên có thể xem như quen thuộc, từ đấy việc các ngươi cảm thấy hứng thú với ta đã trở thành điều dễ hiểu.”

“Hu Tao tính tình bộc trực, lại dường như ưa thích đi hù dọa người khác, dĩ nhiên không thể bỏ qua một cơ hội như này, cách mấy đêm lập tức lộ ra bản sắc, nhưng cuối cùng lại bị ta dùng anh tư oai hùng dọa cho thất sắc thối lui, phải chui về nhà khóc nhè.”

“Này!” Ở một bên, Hu Tao lại bày tỏ bất mãn, nhưng lần này không một ai chú ý đến nàng, ngay cả Chongyun cũng vậy.

“Sau khi Hu Tao quay về sáng sớm liền đi tìm các ngươi, cũng tiện thể kể lại một cách khéo léo và cũng nhờ hai người các ngươi cùng đi đối phó ta để gỡ lại việc này, nguyên do thì có thể là bởi cảm xúc bất an cùng không nắm chắc, nhưng phần nhiều thì là do các ngươi là bằng hữu.”

“Biết được chênh lệch về võ lực, mà sự tình thì đương nhiên không thể làm quá lớn, thế nên các ngươi phải tìm ra một cách khác, quang minh chính đại hơn. Cuối cùng ta đoán là Hu Tao bất chợt nhớ ra đối thoại giữa ta cùng nàng, cộng thêm ấn tượng về bản thân ta là một người có học thức không thấp, tự nhiên sẽ nghĩ đến khả năng ta cũng sở hữu khả năng thi từ. Chắc là do câu ‘cách một ly tức hồng câu giữa thiên địa’ kia...”

“Xingqiu ngươi nghe động đến sở trường của bản thân tự nhiên sẽ lại có một cảm giác tán đồng, bất quá trước đấy vẫn còn muốn thử, thế nên mới chuẩn bị sẵn mấy lời giới thiệu kia. Chuyện sau đó thì chỉ đơn giản là ba người các ngươi tiến đến nhà ta, bắt đầu cái trò la lối om sòm của con nít mà thôi, kế đó chính là chúng ta của hiện tại.”

“Ngoài ra, ta đoán là giữa hai ngươi cũng từng tiến hành cá cược, còn về quy tắc thì... Để xem nào, ngươi có thể khiến ta mở cửa nhà và để ngươi đi vào? Khi đấy Hu Tao theo như cá cược sẽ nhận trừng phạt chính thức... Bảy ngày cấm túc tại gia? Còn về trừng phạt nếu ngươi thua... Xin lỗi, thông tin không đủ, ta không thể đoán, cũng không dám kết luận bừa.”

“Thế nào? Ta nói có chỗ nào sai không? Nếu có mong được các hạ sửa lại với sự trí thông minh thiên phú của bản thân, hả ‘tiểu thiếu gia’?”

Lê Thanh Vũ nói đến lời này bỗng dưng nở một nụ cười thân thiện. Hắn trên thân vốn có một loại khí chất trời sinh đặc trưng vô cùng ôn hòa, phối hợp với nụ cười này đáng lẽ phải làm người cảm thấy dễ chịu cùng ấm áp, thế nhưng không biết tại sao nhìn thấy nó bộ ba lại có một cảm giác rợn tóc gáy.

Ở phía đối diện, Xingqiu sắc mặt trở nên có chút khó coi, sau đó lại không ngừng biến ảo, đủ loại cảm xúc chợt hiển hiện, hưng phấn có, kỳ lạ có, trầm tư có, ủ rũ có,... cuối cùng mới không thể không thở dài, phun ra một câu:

“Haizz.... Tại hạ phục. Nguyện cam bái hạ phong.”

Lời này là chân tâm thực ý, mặc dù Lê Thanh Vũ nói ra suy đoán có xảy ra một chút xê xích nhưng đều là không đáng kể, phần còn lại lại còn chi tiết đến khó tin, phảng phất như hắn là một khán giả đã đứng xem dưới khán đài vậy.

Bản thân Xingqiu hắn mặc dù cũng có khả năng suy luận ra từng sự kiện một cùng nguyên do của nó giống như này nhưng lại sẽ không thể đưa ra một cái nhìn toàn cảnh trong thời gian ngắn như vậy được.

Hắn cũng không có nghi ngờ gì đối với những suy luận này, vì bọn chúng đều là mới xảy ra, tất cả chỉ có thể là suy luận, khả năng khác thì lại thật sự quá nhỏ, không đáng coi trọng, lại còn nghe rất mâu thuẫn.

Giờ hắn mới hiểu là việc Hu Tao liên tục cường điệu kẻ đối diện này cũng không phải là nói ngoa, thậm chí dường như còn có một chút hạ thấp.

Thế nhưng một kẻ như vậy... Há không phải là hợp với mục đích của hắn sao? Xingqiu trong lòng mừng thầm.

Bất quá xem ra cũng phải xem xét lại thái độ của bản thân, đối phương dường như cũng nhận ra mục đích và chấp thuận rồi, cần có chừng mực.

“Thanh Vũ huynh xem ra không chỉ kiến thức thông tuệ, thi từ dồi dào, mà còn sở hữu một trí thông minh xuất sắc, quay đầu vạn sự che không được con mắt của huynh, phán câu nào chuẩn câu đấy, kỳ tài chi khí lộ ra rõ ràng.”

Đã xác định được đáp án mà mình mong muốn, Xingqiu dễ dàng xóa đi hết các cảm xúc còn đang bồi hồi trên mặt, cười khách sáo nói.

“Ồ, thuận miệng chém gió đoán bừa mấy câu mà cũng trúng à? Hôm nay vận may của ta tốt dữ vậy? Có nên đi đổ thạch kiếm tí thạch ngọc chơi không?”

“...” Nụ cười của hắn chợt cứng lại.