Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 80: Luận thi




Quyển 1 Chương 80: Luận thi

Lê Thanh Vũ thấy vậy lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, nhưng trong lòng cũng đã tìm ra đáp án rất nhanh, cuối cùng quyết định không để ý đến hai người Hu Tao cùng Xingqiu.

Chỉ thấy hắn quay sang nam hài còn lại, chắp tay hành lễ, nói:

“Các hạ ắt hẳn là đệ tử của một trong Huyền gia Tứ Đẩu? Xin mời vào.”

Nói rồi đứng nghiêng sang một bên nhường đường.

Nam hài này nghe thế chợt giật mình, song mới nhớ ra mình đang mặc đạo phục thường ngày của gia tộc, liền nhanh chóng hiểu ra được đối phương biết được thân phận mình từ đâu.

Tuy đạo phục này được may theo phong cách trang phục bình thường, nhìn từ ngoài không có gì khác lạ ngoài một ký hiệu gia huy nhỏ thêu ở vạt áo, người ngoài có thể sẽ không chú ý đến nhưng hắn đã từ chỗ Hu Tao biết được người này là loại bác học đến nhường nào, so với cả hai đồng bọn của hắn chỉ có hơn mà không có kém, với kiến thức phi phàm tự nhiên có thể nhìn ra.

Hắn vốn không giỏi nói chuyện, chỉ có thể ôm quyền đáp lại một chữ phải, sau đó cũng theo đó tiến vào trong nhà.

Lê Thanh Vũ thấy vậy liền gật đầu, nhìn ra bên ngoài thì Hu Tao vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở đó, cả người như trời trồng, không khỏi thở dài một hơi, đi ra ngoài bưng nàng vào, chẳng khác gì bưng một chậu cây cảnh, làm nam hài ít nói kia có chút há hốc mồm.

Xử lý xong xuôi, đóng cửa vào, hắn giờ mới nhìn kỹ ba tiểu hài trước mặt.

Đầu tiên là Hu Tao, tôn nữ của đệ thất thập ngũ đường chủ Vãng Sinh đường về sau sẽ kế nhiệm chức thất thập thất, vốn đã biết từ trước, trên thân vẫn còn mặc một bộ y phục màu đen giống hôm qua, tóc kết hai bím dài, xem ra vừa mới thoát khỏi trạng thái đờ đẫn.

Ở giữa là Xingqiu, Phi Vân thương hội nhị thiếu gia, thân mặc thanh y, tóc màu lam sẫm, lúc này vẫn còn đang nằm chổng vó dưới mặt đất.

Nham quốc chú trọng kinh tế cùng tài phú, đương nhiên sẽ tồn tại các con quái vật khổng lồ hay các đại thế lực nắm quyền bằng tiền bạc, Phi Vân thương hội chính là một trong số đó.

Danh phú kỳ thực đệ nhất thương hội của cảng Ly Nguyệt, nếu không phải do lĩnh vực còn bị hạn chế thì việc thương hội này chế bá ngành thương mại thậm chí tay đôi với Thịnh Lộ Đình hay Huy Sơn Đình cũng không phải là điều viển vông.

Đương nhiên cũng chỉ là có thể mà thôi, thế giới này chung quy vẫn là vĩ lực vi tôn cường giả làm đầu, tuy Phi Vân thương hội rất có thể sở hữu nhiều thế lực khách khanh hay ân tình của các cường giả nhưng cũng vẫn sẽ không thể nào chống lại chư Đình được, bởi đứng sau chư Đình chính là Thất Tinh.

Không cần đến Thiên Nham Quân, Lê Thanh Vũ tin rằng chỉ cần Thất Tinh tự mình hợp trận thì cũng đã đủ để dẹp cả thương hội này đi rồi, nhưng đương nhiên việc đấy không có lợi ích, bọn họ sẽ không làm.

Dù sao cũng nhờ có Phi Vân thương hội mà nhiều vụ giao dịch lớn giữa Nham quốc cùng các quốc gia khác mới có thể tiến hành suôn sẻ, giống như việc đóng vai trò là bên trung gian hoặc đầu tàu mậu dịch cũng là vậy, Thất Tinh bảo hộ bọn hắn còn không kịp, sao lại muốn diệt đi?



Thế nên với tư cách là nhị thiếu gia, Xingqiu cũng là một nhân vật chạm tay có thể bỏng, nhưng điều này đối với Lê Thanh Vũ hắn mà nói thì lại gần như chẳng có vấn đề gì cả, vẫn để hắn nằm đo sàn như thường.

Lại quay sang nam hài còn lại, đệ tử của một trong Huyền gia Tứ Đẩu, thân mặc bạch bào, sở hữu mái tóc trộn hai màu bạch lam sắc, hai mắt dẹt như mắt rồng, trên thân nồng đậm dương khí như có như không, đương nhiên cũng là một nhân vật quen thuộc, Chongyun.

Ngay từ khi sinh ra đã sở hữu Tiên Thiên Thuần Dương chi Thể, dương khí mạnh tới mức khó có thể bị áp chế, đứng không cũng đã đủ để quỷ thần tránh lui, đoán chừng đã đạt đến cao giai Thiên Phú, tuy sinh ra trong một gia tộc phương sĩ nhưng lại chưa từng thật sự gặp quỷ, ước mơ lớn nhất trong đời là được gặp quỷ một lần.

Bởi vậy nên lần nào Xingqiu cũng lấy lý do tìm chỗ nào bị quỷ ám để dụ Chongyun, đứa trẻ tội nghiệp tuy biết là bản thân có thể bị lừa nhưng vẫn không bỏ được một tia hy vọng nhỏ nhoi ấy, cuối cùng chỉ biết tự quàng dây vào cổ.

Nếu vẫn đang chơi game thì Lê Thanh Vũ sẽ chỉ nghĩ đơn giản như vậy, nhưng giờ đã ở đây rồi thì hắn lại có suy đoán khác, đó là gia tộc của Chongyun đang để cho hắn tu hành loại bí pháp gì, chứ nếu không việc áp chế dương khí cũng sẽ không phức tạp đến thế.

Quỷ yếu gặp dương khí như này là tiêu, quỷ mạnh chịu được dương khí thì gia tộc lại không muốn để cho Chongyun gặp sợ bị nó ăn hay hấp thu dương khí, rõ ràng là có chút liên quan gì đến bí pháp này.

Hơi vận lên Quan Nguyên chi Nhãn, Lê Thanh Vũ cảm nhận được ngoại trừ một mảnh bạch sắc trùng thiên đang bốc lên phảng phất thái dương ngay cạnh còn có mấy đạo lực lượng thoắt ẩn thoắt hiện khác khó có thể xác định, trông có nét hao hao giống với phù văn thường được vẽ trên bùa.

Cảnh giới của hắn không đủ, Quan Nguyên chi Nhãn có thấy thì hắn vẫn không thể đọc được.

Lê Thanh Vũ cũng không định nói chuyện này ra, một là Chongyun với hắn cũng chẳng thân quen gì mà đây lại là việc hệ trọng nhà người ta, hai là bí pháp phối được với Tiên Thiên Thuần Dương chi Thể thì gần như không có tà pháp.

Cái duy nhất mà hắn nghĩ đến sau khi loại bỏ một số loại quá đỗi hoang đường ra như loạn âm chuyển dương hay chuyển dương khí thành âm khí dưỡng quỷ các loại ra thì chỉ có thải bổ pháp là hợp lý nhất trong đống tà pháp.

Nhưng gia tộc của Chongyun là một trong Tứ Đẩu, ắt hẳn sẽ không dùng bí pháp đấy đâu nhỉ?

Lại nói thêm, Tứ Đẩu là danh hiệu chính đạo lớn nhất trong hàng Huyền gia, cũng là bốn nhà có thế lực mạnh nhất.

Nhìn khắp cả đất Ly Nguyệt này, Võ gia có tới hàng chục thậm chí trăm nhà, thế nhưng Huyền gia lại chỉ có tầm hai chục mà thôi, bất quá đều là từ nhị lưu đến siêu nhất lưu.

Điều kiện để vào được Tứ Đẩu đương nhiên sẽ phải là siêu nhất lưu, ngoài ra cũng phải có cống hiến to lớn đối với chính đạo, chỉ có khi đấy mới có thể thật sự gánh vác được danh hiệu này.

Gia tộc của Chongyun nếu muốn nói ẩn thế thì cũng không đúng, mà nhập thế thì cũng chẳng phải, dừng lại ở lưng chừng, thường ngày có thể thấy được nhưng cũng không can thiệp an sinh của dân chúng, chỉ là đôi lúc sẽ tiếp nhận ủy thác trừ tà diệt ma mà thôi.



Phân gia của gia tộc này cũng khá đáng kể, tồn tại nhiều nhánh tỏa rộng khắp các địa khu trên cả đất Ly Nguyệt. Tiện thể nhắc đến luôn, Shenhe đệ tử của Lưu Vân Tá Phong Chân Quân cũng xuất thân từ gia tộc này, phụ mẫu đều là người trong nghề.

“Trước có thất lễ, mong được tha thứ.” Lê Thanh Vũ bỗng đột nhiên hướng Chongyun xin lỗi, làm hắn hơi giật mình, có chút bối rối mà đáp lại:

“Không – không sao mà, đổi lại là ta nếu thấy có kẻ đập cửa như thế cũng sẽ cảm thấy có vấn đề...”

Lê Thanh Vũ nghe vậy liền gật đầu một tiếng, xong rồi cũng quay đầu đi. Hắn đại khái đã nắm rõ được tình huống hiện tại, cùng mối quan hệ giữa ba đứa nhóc này.

Vốn là hắn cũng không muốn mở cửa, nhưng sau khi trải qua một hồi tính toán cẩn thận thì tình huống hiện tại dường như có chút đặc biệt, cuối cùng mới đành phải làm ra quyết định trái ngược với chủ ý ban đầu.

“Ặc, sáng vừa dặn Yanfei là tạm thu liễm phong mang vào ngày hôm nay mà không manh động, sao đến lượt bản thân mình lại làm ngược lại rồi? Thôi, thời khắc phi thường cần hành động phi thường, đánh kiểu này thì vô gian đạo cũng khó mà lường được.” Lê Thanh Vũ thầm cười khổ trong lòng.

Hắn nhìn sang Xingqiu, người lúc này vẫn còn đang nằm trên sàn nhà, nói với giọng trêu tức:

“Phi Vân Thương Hội nhị thiếu gia ơi, sàn nhà lạnh lắm đó, có bị cảm hay không thì cũng không trách được ta nha.”

Nhận thấy đối phương vẫn chưa chịu đứng dậy, hắn bèn phải bồi thêm:

“Ngươi năm lần bảy lượt gõ cửa nhà ta, la hét om sòm, cuối cùng còn tự mình đi vào khi ta chưa cho phép, cái nào cũng đủ cấu thành tội rồi. Nếu mà ngươi từ giờ phút này đi ra mà trên thân có thêm v·ết t·hương nào thì cũng đều có thể được bào chữa thành tự vệ chính đáng đấy. Nói trước nhé, k·iện c·áo là vô dụng, ngươi chắc chắn sẽ thua.”

“Vậy nên, thương tích như nào... phụ thuộc vào thái độ của ngươi nha ~”

“Dậy, dậy ngay đây. Thanh Vũ huynh thứ lỗi, ta vừa nãy còn đang đắm chìm vào trong suy nghĩ về việc làm thế nào ngươi lại có thể thu liễm khí cơ tốt tới mức đứng ngay sau cánh cửa mà ta không nhận ra, thậm chí cuối cùng còn dụng xảo kình mở cửa phá thế đứng của ta trong sát na, quả là thiên hạ võ công duy khoái bất phá, nghĩ lại chỉ cảm giác một sự ngưỡng mộ như nước chảy cuồn cuộn...”

Bị uy h·iếp, Xingqiu lập tức bật dậy, mồm miệng nhanh nhảu tuôn ra mấy lời lẽ đáng xấu hổ với một ngữ khí siểm nịnh tới mức làm cho người dù có định lực cao như Lê Thanh Vũ cũng phải á khẩu.

Quay sang nhìn hai người còn lại, Chongyun quay mặt đi giống như không nhận biết người này, Hu Tao thì lại nhìn lại bằng một loại nhãn thần cực kỳ thâm thúy, phảng phất muốn nói:

“Chuyện thường rồi, làm quen dần đi.”

Ở bên ngoài đường phố, có một tốp ba người đang lặng lẽ ẩn hình quan sát tình cảnh bên trong căn nhà thông qua mấy khe cửa sổ, thấy cảnh này cũng không nhịn được lấy tay che mặt.

Bọn họ chính là các Võ giả được lão gia của Phi Vân Thương Hộ thuê với nhiệm vụ bảo hộ tiểu thiếu gia, nói vắn tắt lại là vệ sĩ, đều sở hữu tu vi Tiểu Thừa cảnh.



Nhiệm vụ của bọn họ chỉ nằm trong việc bảo hộ tiểu thiếu gia không bị đ·ánh c·hết thôi chứ còn lại dù như nào cũng sẽ không hiện thân, bởi vậy nên dù là Lê Thanh Vũ có bón chút cháo hành cho Xingqiu ăn thì bọn họ cũng sẽ không can thiệp, trái lại còn có chút thích thú?

Đây về căn bản chính là thái độ của các đại thế lực hiện tại đối với việc bồi luyện lớp trẻ, cũng không định để bọn chúng sống trong nhung lụa hoàn toàn hay dễ dàng dựa thế của gia tộc, nhưng cũng có một phần liên quan tới tính chất “đặc biệt” của bộ ba.

Hu Tao và Chongyun thì tuy cũng có vệ sĩ bảo hộ, bọn họ dùng từ là “Hộ đạo giả” thế nhưng tính chất lại khác so với Xingqiu rất nhiều, ở trong cảng lại càng sẽ không chủ động đi theo dõi hai người.

Lê Thanh Vũ đối với việc này thì cũng biết khá rõ, thậm chí so với cả ba thì hắn còn hiểu hơn nhiều những quy định ngầm hay luật bất thành văn giữa các thế gia. Cũng là bởi lý do như vậy nên hắn mới để nguyên cửa sổ mở, chứ nếu không thì “thẩm vấn” trong phòng kín sẽ đạt hiệu quả tốt hơn chứ?

Lê Thanh Vũ cũng không đứng ở đây để nghe Xingqiu tán nhảm, giơ một tay lên cắt ngang:

“Ta cũng không có thời gian cả ngày ở đây, thế nên hãy lựa chọn câu từ thật sự muốn nói một cách khôn khéo, nhị thiếu gia. Ta có thể nhắc nhở ngươi rằng, dù hiện tại ta có đang đứng trong vị trí bị giáp ba mặt với cả ba người các ngươi, đánh bại các ngươi cũng không phải là một điều quá khó khăn nếu như ta muốn.”

Trải qua một hồi tiếp xúc, dựa vào tiết tấu hô hấp, tiếng tim đập, thanh âm, cách cử động, hắn đã tạm xác định được đại khái tu vi của cả ba người.

Hu Tao là Võ Đồ cảnh đệ lục trọng, đêm qua đã rõ. Xingqiu là Võ Đồ cảnh đệ thất trọng, xem ra là trước khi đi Cổ Hoa Phái thì hắn cũng được phụ thân mời người về dạy võ tại gia.

Chongyun thuộc Huyền gia, tính tu vi cảnh giới kiểu khác, ước chừng tầm Luyện Thể cảnh thập trọng viên mãn, kỳ thực chỉ ngang với Võ Đồ cảnh ngũ trọng, nhưng căn cơ thâm hậu hơn cả hai người còn lại.

Đối với đội hình tu vi có đủ nhưng tâm tính vẫn còn gà mờ này, Lê Thanh Vũ nói thật cái khó khăn lớn nhất là phải ngụy tạo làm sao cho chiến trường xung quanh giống thật mà thôi, không thể để lũ vệ sĩ đang quan sát của Xingqiu phát hiện ra đầu mối gì trong nhà này được.

Nhưng đoán chừng phụ thân của Yanfei chắc là sẽ phải tính đến rồi, có thể đã giấu Huyễn thuật hay Phục Trạng thuật cách thời gian ở đâu đấy, nên hắn cũng không lo lắng lắm.

“Vậy nên, nói đi nhị thiếu gia, ba người các ngươi hôm nay đến làm gì?”

Xingqiu nghe thế mới đằng hắng giọng mấy tiếng, mặt mày trở nên vô cùng nghiêm túc:

“Đương nhiên là có chính sự rồi.”

“Chính sự gì?”

“Chúng ta luận thi đi!”

“....?”