Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 8: Đây là "đối nhân xử thế"?




Quyển 1 Chương 8: Đây là "đối nhân xử thế"?

“Oáp hờ hờ hờ ~”

Lê Thanh Vũ ngáp một tiếng rõ to, sau đó hai mắt có chút mịt mờ mà ngó nghía xung quanh. Chủ yếu là những biến đổi của ngày hôm qua có chút nhiều, làm tinh thần của hắn mệt nhọc hơn hẳn mọi khi, dẫn đến thời gian để hắn tải lại ký ức trong não bộ vào sáng sớm cũng lâu hơn.

“Ừm, mình đang ở trong tiểu thế giới nhà Yanfei, không có b·ị đ·ánh ngất, không có bị làm mê muội, không có do quá căng thẳng mà ngất xỉu,... Giờ mới thấy được một giấc ngủ hoàn toàn tự nhiên quý giá tới nhường nào.”

Lê Thanh Vũ lại nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi mới tung chăn ra, chậm rãi ngồi dậy, xoay người đi lên đôi dép đi trong nhà được đan lát bằng cỏ mềm, bắt đầu đi ra ngoài cửa phòng.

“Hử, tuy ta không biết thời gian bây giờ đang là mấy giờ, nhưng ta chắc chắn một người có lịch trình làm việc rõ ràng như Yanfei thì không thể dậy muộn hơn ta được, thế sao nàng cũng không có gọi ta dậy? Để ta ngủ đủ giấc lấy tinh thần à?”

Hắn có chút uể oải mà gãi lấy lưng. Quần áo của hắn cũng được Yanfei lâm thời sử dụng Tiên lực để chế tạo vào hôm qua, là một bộ đồ ngủ trong nhà cực kỳ thoải mái, phối hai tông màu đỏ cùng vàng. Còn bộ quần áo cũ do quá rách nát sau khi bị đốt cũng đã bị Yanfei vứt đi rồi.

Đối với việc mình giống như đang cosplay siêu nhân Gao, Lê Thanh Vũ từ chối đưa ra ý kiến.

Đi qua phòng ngủ của Yanfei, thấy gian phòng bên trong trống không, hắn hơi gật đầu, cũng không đi nhìn mấy gian phòng còn lại, mà chuyển hướng đi qua gian lầu các thứ hai, còn được Yanfei gọi là Tàng Thư Các.

Nối giữa hai tòa các, là một đầu hành lang rộng khoảng 1 trượng, dài tầm 5 trượng, trên mái phủ ngói xanh, cột trụ làm từ gỗ Khước Sa được gia công một cách tinh xảo, tựa lên lan can còn có thể nhìn ra ngoài ngắm trời mây trong Tiên Phủ.

Lê Thanh Vũ bước đi một cách thong dong, không nhanh không chậm. Hắn biết rằng nếu Yanfei đã không gọi mình dậy sớm như dự định thì ắt hẳn cũng đã có kế hoạch của nàng, nên là hắn cũng không có gấp rút.

Lê Thanh Vũ tiếp nhập vào Tàng Thư Các, nơi đây kỳ thực cũng rộng hơn hắn nghĩ nhiều. Bên trong là một không gian rộng lớn, đập vào mắt hắn là hàng chục thậm chí hàng trăm kệ sách được xếp một cách gọn gàng nghiêm chỉnh, có đường có lối.

Số lượng kệ sách đã như này, thì số lượng kinh thư được cất chứa còn khủng bố hơn nhiều lần, Lê Thanh Vũ chỉ tính trung bình mỗi kệ có thể chứa trung bình hơn 20 cuộn kinh thư, thì tổng số lượng nơi đây cũng đã hơn ngàn rồi, mà đây cũng mới chỉ là tầng đầu tiên của tòa lầu.

Cũng không phải tất cả các kệ đều phải chứa lấy kinh thư, có một số còn chứa lấy cổ bảo hoặc là họa đồ các loại, nói chung là muôn hình vạn trạng.

Lê Thanh Vũ cũng không định lấy một quyển ra đọc, hắn biết rằng nếu không được sự cho phép mà lại tự tiện đọc đồ vật mang giá trị học thuật của người khác thì sẽ rất dễ gây ra phản cảm, đặc biệt là mấy loại cổ thư nhìn qua đã phảng phất thấy được tiên khí lượn lờ xung quanh như thế này.

Bất quá đọc nội dung là không nên, nhưng chỉ xem tiêu đề thì đương nhiên là không sao. Lê Thanh Vũ bước đến gần một bức tranh thủy mặc, bên trên có ghi mấy câu đối, hắn đọc xong liền biết bức tranh này là tả cảnh Tuyệt Vân Giản, lại nhìn lại họa tiết, tuy rằng phi phàm, nhưng hắn lại không có thấy được thần vận bên trong.

“Cảm giác có gì thiêu thiếu.” Lê Thanh Vũ lẩm bẩm, xong lại tiếp tục đi tiếp. Hắn không biết tại vì sao hắn lại có cảm giác này, nhưng bản thân hắn cũng không hiểu nhiều về mỹ thuật nên cũng không định bình luận.

Dọc theo đường đi, hắn cũng thấy được có mấy loại sách mà hắn đã từng nghe Yanfei nói sơ qua, tỷ như “Ly Nguyệt Phong Chí Dị” “Đế Quân Vi Hành” các loại. Mấy loại thư văn này ở đây thậm chí không chỉ có một bộ, mà còn có mấy bộ tương tự, khác mỗi văn thải bên trên tiêu đề, xem ra là các phiên bản khác biệt.

Bên cạnh những quyển kinh thư này hắn còn thấy được các loại bảo vật khác, một số thì trông rất phổ thông, một số thì lại được những bình chướng hình cầu kết thành từ mấy văn tự bao bọc lấy, làm hắn cũng không thật sự đoán được bên trong có gì, chỉ có thể trông thấy được hình dạng lờ mờ.

Thêm vào đó, không phải tất cả kinh thư ở đây đều chỉ có những thể loại nghiêm túc như vậy, Lê Thanh Vũ còn thấy được cả sách dạy nấu ăn, tiểu thuyết kiếm hiệp, sách tư vấn tình cảm...

Đặc biệt, ở trong một góc nhỏ, nếu không tinh mắt thì sẽ không để ý được, hắn còn phát hiện một quyển hoàng thư nho nhỏ, được núp bóng đằng sau cuốn “101 cách làm trứng Teyvat đúng cách” thứ mà khiến cho trực giác của hắn nói nhỏ là nên lập tức bỏ đi luôn và làm như không thấy.

Càng tiến đến khu vực trung tâm, cổ thư bắt đầu xuất hiện với tần xuất cao hơn, và chủ đề cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Hừm, ‘Hướng dẫn căn bản dành cho tu sĩ giai đoạn Luyện Tinh Hóa Khí’ ‘Cách đánh vững căn bản tiêu chuẩn’ ‘Teyvat và những chuyện chưa biết’ “Phân tích cơ bản về Thất đại Nguyên Tố’.... Tuy rằng vấn đề tiếp xúc đến đã vô cùng hạch tâm nhưng đều dùng lại ở mức căn bản, vậy ta liền có thể hiểu được mỗi tầng lầu đại diện cho cái gì rồi.”

“Nhìn từ ngoài có thể nhìn thấy được ba tầng lầu, xem ra là Yanfei đang ở tầng hai, đối ứng với giai đoạn Luyện Khí Hóa Thần. Vậy nên mình cũng cần tìm cầu thang đi lên thôi.”

Phát hiện về tiêu chuẩn phân loại đồ vật của mỗi tầng, Lê Thanh Vũ càng để ý thêm về cách xếp đồ trong Tàng Thư Các này, giờ hắn mới phát giác là mỗi một món đồ được xếp ở đây đều sở hữu một quy luật nhất định, hoàn toàn không phải là xếp bừa, đôi lúc còn phối quy tắc với cả họa đồ trên tường.



Ngoài ra, hắn cũng nhận ra một chuyện ly thú khác, đó là các quyển kinh thư trông càng cổ thì tên lại càng khó hiểu cùng khó đọc, tỉ như cuốn “Thanh Sơn Khương Thượng Tuyết Nhật Hiên Viên” nghe tên xong mà cũng chẳng biết nói về cái gì luôn.

Mất một lúc, sau khi đi qua hơn mười lăm hàng kệ sách, Lê Thanh Vũ mới tìm ra được một chiếc cầu thang xoáy đi lên ở ngay trung tâm của tòa Thư Các. Hắn cũng không do dự liền đi lên trên.

Ở lầu hai, hắn thấy diện tích có vẻ thu gọn hơn một chút so với lầu một, mỗi kệ sách cũng chứa số lượng kinh thư cùng bảo vật ít hơn kha khá, về căn bản là đồ quý thì hiếm.

Mà chỉ cách đấy đúng có hai mươi bước chân, hắn nhìn thấy Yanfei đang một tay cầm một bản kinh văn, một tay viết cái gì đấy sang tờ giấy ở bên cạnh, nét mặt vô cùng chăm chú, cũng không để ý đến hắn.

Lê Thanh Vũ lại gần, nói nhẹ:

“Chào buổi sáng, Yanfei tỷ tỷ.”

Đến lúc này Yanfei mới ngớ ra là có người đến, liền để quyển kinh văn xuống, đáp:

“Hả, à ừm... Chào buổi sáng. Xin lỗi, do ở một mình cũng lâu nên ta cũng hình thành nên thói quen này. Ngươi dậy được lâu chưa, trong người thấy thế nào?”

“Ta thấy trong người khá tốt, tỷ tỷ à. Chỉ có mấy v·ết t·hương ngoài da vẫn còn đang hơi nhức nhức.” Phải đến tận lúc này thì Lê Thanh Vũ mới kịp nhớ ra là toàn bộ nửa trước của người mình từ mặt đến chân đều đang có vết bỏng với cả v·ết t·hương.

Không trách được hắn, so sánh với cái cảm giác bị mổ xẻ thân thể cùng linh hồn ra thì cơn đau này cũng chỉ làm hắn hơi khó chịu so với bình thường một chút, nếu hắn không chủ tâm chú ý thì cũng sẽ không để ý đến.

“Ngoài ra thì ta cũng mới chỉ dậy cách đây được tầm 20 phút thôi, cũng không lâu lắm. Mà tỷ tỷ, không phải tỷ tỷ nói là sáng sớm sẽ dẫn ta đi gặp một người nào đó sao? Bây giờ đang là mấy giờ rồi? Không phải tỷ tỷ quên đấy chứ?”

Yanfei nghe thế bèn lắc đầu:

“Ta đương nhiên là không có quên. Chỉ là hôm nay người đấy cũng sẽ không xuất hiện vào sáng sớm như mọi ngày mà là tận trưa mới đến, thành thử ra cũng cho tiểu đệ ngươi ngủ muộn một chút, dù sao thì ta nghĩ ngày hôm qua cũng là một ngày vô cùng căng thẳng với ngươi, mà giấc ngủ lại là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất cho tinh thần.”

“Nếu vậy đa tạ hảo tâm của tỷ tỷ, Thanh Vũ xin nhận. Quả là ngủ một giấc dài xong thấy thần thanh khí sảng hơn nhiều.”

“Hì hì, vậy ta nói đúng chứ?”

“Ừm. Mà tỷ tỷ đang đọc gì thế?” Lê Thanh Vũ cũng biết nguyên do, lại nhìn lên quyển kinh văn mà Yanfei đang cầm trên tay, thấy tò mò liền hỏi.

“À, cái này á?” Yanfei đưa quyển kinh văn cho hắn:

“Mấy ngày hôm nay vừa có một vụ k·iện c·áo dân sự liên quan đến vấn đề tình cảm trong hôn nhân, cụ thể là một người phụ nữ có chồng đi n·goại t·ình kiện lấy chồng, nhờ tỷ tỷ đi làm luật sư. Mọi chuyện vốn cũng khá là đơn giản nếu như chứng cứ đủ xác thực, nhưng tiếc là ở đây lại không, mà ông chồng lại cứ chối bay chối biến.”

“Haizz, xử lý những vụ như này thực sự làm tỷ tỷ phiền não, giờ chỉ khổ nhất là mấy đứa trẻ nhà đấy mà thôi. Tỷ tỷ cũng đang đọc lại mấy câu chuyện xưa xem người xưa họ xử lý như nào, chỉ là giờ cũng tạm chưa nghĩ ra được. À, xin lỗi, có lẽ ngươi không hiểu được mấy việc như này nhỉ? Dù sao việc này liên quan rất nhiều đến đối nhân xử thế.”

Yanfei lúc này mới nhớ ra là tên tiểu tử trước mặt mình cũng bất quá 8 tuổi, tuy rằng có vẻ thông minh hơn cùng lứa rất nhiều, nhưng những vấn đề như này thì không chỉ yêu cầu lượng kiến thức lớn về luật pháp, mà còn phải hiểu rõ về cách đối nhân xử thế.

Lê Thanh Vũ hiện cũng không có quá chú tâm đến Yanfei, trán hắn nổi lên mấy sợi hắc tuyến khi đọc đến nội dung bên trong bản kinh văn, bởi vì bên trong về căn bản không phải là một bản chỉ dẫn trong lối sống hôn nhân, ngược lại là một bản binh pháp!

“Tỷ tỷ, cái này thực sự được chứ? Đây là binh pháp đấy?” Cố nén lại xúc động vô danh trong giọng nói, Lê Thanh Vũ hỏi, mặt lộ rõ vẻ cạn lời.

“Ừm, đương nhiên tỷ tỷ biết nó là binh pháp rồi.” Yanfei nhìn hắn với một nét mặt đương nhiên là thế.

“Không phải tỷ tỷ đang xử lý một vụ k·iện c·áo dân sự trong hôn nhân à?”



“Đúng rồi. Nhưng tên đàn ông phụ lòng kia lại không để lại chứng cứ gì ngoài sáng, thế nên chúng ta đành phải tìm kiếm trong bóng tối thôi. ‘Quang minh chính đại đánh không lại, mưu hèn kế bẩn vận dụng ngay.’ Câu này tỷ tỷ đọc được trong quyển này đấy.”

Không cần Yanfei phải nhắc, Lê Thanh Vũ cũng đã tìm thấy được dòng này rồi, hai tay hắn bắt đầu run rẩy.

“Nhưng mà...”

“Giờ tỷ tỷ chỉ đang khổ não ở một vấn đề, đó là không biết làm sao để vận dụng nghiêm hình bức cung một cách hợp pháp đây, cùng với nên chọn dùng loại nào, dù sao tỷ tỷ cũng chưa từng thử bao giờ, cũng may đối tượng cũng chỉ là người thường, không cần phải chuyên nghiệp lắm.”

“Này mà gọi là liên quan đến đối nhân xử thế? Khái niệm của từ này trong lòng ngươi là như thế nào đấy hả?” Lê Thanh Vũ gào thét trong lòng, chỉ là lời ra đến miệng lại thành:

“Sao tỷ tỷ không nghĩ đến cách nhẹ nhàng hơn, tỉ như nhờ người rủ hắn đi nhậu, cùng thu mua bồi bàn ở chỗ quán rượu mà hắn thường đến, hoặc là mượn nhờ người dân địa phương phát hiện để tạo sức ép...”

Lê Thanh Vũ liên tục đề ra mấy phương án khác nhẹ nhàng hơn, mà Yanfei thì chỉ lặng yên nhìn hắn.

“Ngươi hình như cũng hiểu thật nhiều.” Nàng nói khẽ.

Lê Thanh Vũ không đáp lại, hai bên chăm chú nhìn nhau, giữa không một tiếng động. Cuối cùng, vẫn là Yanfei phá vỡ bầu không khí trước, thở dài:

“Quả nhiên, bàn về phần xử lý dân sự thì mình quá là yếu, ngay cả một đứa bé con cũng không bằng nổi.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy liền cười nhẹ, trong mắt hiện lên nét ấm lòng:

“Nào có tỷ tỷ, g·iết gà thì cần gì dao mổ trâu, đều chỉ là do tính chất khác nhau mà thôi.”

“Được, vậy liền thử theo ý ngươi.” Yanfei nói rồi bắt đầu ghi chép gì đó lên tờ giấy bên cạnh mình.

Lê Thanh Vũ cũng hỏi là sao Yanfei không sử dụng Tiên Thuật để xử lý vụ án này mà phải dày công suy nghĩ phức tạp đến vậy, bởi vì ngay hôm qua nàng cũng đã nói với hắn về lệnh cấm sử dụng lực lượng phi phàm trong cảng Ly Nguyệt để đảm bảo ổn định cho người dân ở đây.

Tức là trong điều kiện bình thường, tu luyện giả không được sử dụng bản lãnh thật của mình, mà phải xử sự theo những quy tắc phổ thông.

Hắn lúc này mới dời chú ý của mình xuống tờ giấy Yanfei đang viết, nhận ra đó là thông tin chi tiết của v·ụ k·iện. Hắn liền di chuyển ra đằng sau bàn để đứng cùng chiều với Yanfei.

Nét chữ của Yanfei viết rất đẹp, tuy rằng không có phong cách hoa lệ hay khí khái, nhưng lại chuẩn xác hoàn toàn giống như được in ra, hay còn được gọi là kiểu mẫu, nhưng Lê Thanh Vũ cũng không có quá chú tâm, hắn đang bận đọc kỹ lại bối cảnh đằng sau.

Đọc xong hết những gì được ghi trên tờ giấy này, hai lông mày của hắn nhăn lại, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.

“Tỷ tỷ, ngừng viết cái.” Hắn nói.

“Sao vậy? Ta viết có chỗ nào không ổn sao?” Yanfei nghi ngờ mà hỏi.

“Không phải là có chỗ nào không ổn. Chỉ là, ta nghĩ chúng ta nên thay đổi phương án.”

“Làm sao? Phương án do ngươi đề ra ta thấy cũng rất ổn mà, cũng không quá khó khăn.”

“Nhưng nó lại quá nhẹ nhàng cho tên khốn kiếp này.”

Nói xong, Lê Thanh Vũ hơi nhón chân lên, kề sát miệng bên tai Yanfei, thì thầm mấy lời. Gọi là mấy lời, nhưng cũng dài đến hơn năm phút, phải đến tận khi đầu ngón chân hai bên của hắn mỏi nhừ, hắn mới kể xong toàn bộ kế hoạch.



Yanfei cảm nhận được hơi ấm truyền vào trong tai mình, trong lòng hơi sinh ra mấy tia dị dạng, nhưng rồi lại nhớ ra đây chỉ là một tên tiểu tử, nàng liền gạt bỏ nhanh chóng cảm xúc này sang một bên, chỉ là hơi trố mắt nhìn Lê Thanh Vũ:

“Như vậy liệu có thực sự ổn không?”

Không phải là nàng không nghe kịp được những gì Lê Thanh Vũ vừa nói, nàng vốn là nổi tiếng với tốc độ suy nghĩ cực tốc, nhưng chính vì nghe được, nó mới làm nàng hãi hùng.

“Chỉ cần tỷ tỷ có thể tìm được mấy điều kiện ở trên, ta tin là nó hoàn toàn không có vấn đề.”

“Công nhận tiểu tử ngươi đúng là đủ hung ác, ngay cả ta cũng phải cam bái hạ phong.” Yanfei có chút cảm thán.

“Nhiều khi chỉ có hung ác, mới là giải pháp tốt nhất cho vấn đề.” Lê Thanh Vũ đáp nhẹ.

Yanfei nghe vậy, trong lòng không tự chủ nhớ về chiến trường hôm qua lúc nàng đến, một đứa bé ngồi ngay trước doanh trại Hilichurl, trên thân trên mặt đầy vết bỏng cùng vết xây xát, trong tay cầm một mảnh gỗ còn đang nhuốm máu.

Lại nhìn khuôn mặt non nớt ấy ở ngay trước mặt, nàng cũng không cố kỵ nhìn lấy vết bỏng giờ đã hơi chuyển sang màu vàng đen sậm, giơ tay vòng qua cổ hắn, ôm hắn vào trong lòng.

“Ừ.”

...Được một lúc...

“Mà sao vừa rồi ngươi phải nhỏ giọng làm gì?”

“Làm cho nó nghe thần bí.”

“...”

----------

“À, Yanfei tỷ tỷ. Ngoài chuyện đó ra thì ta cũng cần thông tin về một số vụ k·iện c·áo mà tỷ tỷ đã từng xử lý trong quá khứ nữa, tốt nhất là toàn bộ.”

Lê Thanh Vũ trong tay cầm lấy một xiên thịt nướng, nói với Yanfei ở bên cạnh. Hắn lúc này đang mặc một bộ quần áo bình thường của trẻ con ở Ly Nguyệt, cũng là do Yanfei dùng Tiên lực sửa soạn.

Hai người lúc này đang đi dọc phố, bóng của cả hai đều chỉ nằm ở dưới chân, trời vừa qua chính ngọ.

“Cũng may là ta vẫn thường có thói quen lưu trữ lại. Sao, ngươi muốn biết điều gì cứ hỏi ta là được, không lẽ ngươi có hứng thú với luật pháp à?” Yanfei nghe vậy, hỏi.

“Cũng không hẳn, chỉ là muốn nhìn xem mà thôi.” Lê Thanh Vũ đáp.

“Yêu cầu kỳ quái, nhưng cũng không sao, tí nữa về sẽ cho ngươi xem.”

“Đa tạ tỷ tỷ.”

“Xin lỗi tỷ tỷ, nhưng kế hoạch này với tính cách của ngươi thì ta cũng không muốn có quá nhiều biến số, với lại ta cũng không thực sự chắc chắn...” Lê Thanh Vũ nghĩ thầm trong lòng.

“Đây, chúng ta tới nơi rồi. Đây là nơi ở của người mà ta muốn ngươi gặp.” Sau khi đi được hơn 20 phút, Yanfei mới dừng bước chân lại.

Lê Thanh Vũ cũng đã ăn xong xiên thịt từ lâu, thấy Yanfei dừng chân cũng đứng lại, ngước nhìn lên trên.

“Quả nhiên...”

Ở trước mặt hắn, là từng bậc thang dẫn lên Ngọc Kinh Đài, địa điểm nổi tiếng của cảng Ly Nguyệt, nhưng điều mọi người đều không biết là, đây cũng là chỗ ở của một trong các vị Tiên Nhân mạnh nhất của cả đại lục, còn có một xưng hô giản dị, đó là...

Bình Lão Lão!