Quyển 1 Chương 7: Cung Mệnh thứ nhất!
Mưa bắt đầu rơi tầm tã, cuồng phong thổi qua từng trận ở khu vực Quy Ly Nguyên. Trời xanh nay đã bị mây đen che phủ, càng làm cho cảnh vật nơi cố đô của Ly Nguyệt càng trở nên ảm đạm tiêu điêu.
Đột nhiên, một tia sét giáng xuống từ trên không trung, nhanh tới mức như vừa từ không sinh có, đánh nổ một mô đất hơi nhô lên ở trên mặt đất.
Nếu Lê Thanh Vũ vẫn còn ở chỗ này, hẳn sẽ ngạc nhiên phi thường vì đây là nơi mà hắn tỉnh dậy ngay sau khi xuyên qua.
Sau mấy chục phút, vẫn không có gì diễn ra. Chỉ có điều, nếu tinh mắt để ý thì có thể thấy được, nước mưa đọng ở trên mặt đất bắt đầu hơi có dấu hiệu di chuyển về khu vực của mô đất kia, thậm chí ngay cả những ngọn gió đang tung bay giữa không trung, cũng dần dần tập trung về nơi này.
Lại một thời gian dài trôi qua, mưa bắt đầu tạnh. Gần đấy, một con thằn lằn thấy mưa đã ngừng liên bắt đầu ra khỏi hang ổ mà đi kiếm ăn.
Nó chạy khắp các bụi rậm, tìm kiếm xung quanh các tảng đá. Hôm nay không biết do vì có nhiều nước mưa đọng lại trên mặt đất hay không mà nó cũng không có tìm đủ con mồi, đành phải mở rộng phạm vi săn bắn một cách bất đắc dĩ.
Thằn lằn bắt đầu chú ý đến một mô đất nhỏ nằm ngay bên ngoài phạm vi thường ngày của nó, bắt đầu tiến lại gần, vừa đi vừa quan sát khắp mọi nơi một cách cẩn thận.
Tuy nó không thông minh, nhưng bản năng của nó thì lại mạnh vô cùng, chỉ cần cảm thấy một động thái nào khác thường là sẽ lập tức trốn chạy về lại hang ổ của mình.
Ngó trước ngó sau cũng được một thời gian, cảm nhận gần như không có bất kỳ một sinh vật cỡ lớn nào khác, thằn lằn bắt đầu mạnh dạn hơn, nó quyết định băng qua mô đất này để đến được với mấy cái bụi cây bên kia, thế là nó cũng dần tăng tốc.
Chỉ là ngay khi nó vừa mới đi qua khu vực trung tâm của mô đất, một cái hố bỗng đột nhiên đổ sụm xuống, mà thằn lằn cũng không phản ứng kịp, lập tức bị rơi xuống.
Lại mấy phút đã trôi qua, cũng không có thấy bóng dáng thằn lằn đâu nữa, chỉ có cái hố vẫn đang không ngừng mở rộng.
Ban đầu từ diện tích to gấp ba một con thằn lằn, giờ đã phát triển thành gấp sáu lần. Từ sáu lần cái hố vẫn tiếp tục phát triển tiếp, cho đến khi bản thân cái hố đã to gấp mười lần con thằn lằn thì mới thôi.
Một thứ dịch nhờn bắt đầu chui ra từ bên trong hố, trào ra hướng bên ngoài. Thứ dịch nhờn này trông loãng vô cùng, chỉ là nương theo càng nhiều bộ phận trào ra, chúng bắt đầu ngưng tụ, dần dần đặc lại.
Cuối cùng, khi đã không còn bất cứ dịch nhờn nào chui ra từ bên trong hố nữa, bên cạnh cái hố nay đã đứng lấy một con Slime có thể tích ngang một quả bóng rổ.
Khác với những con Slime khác, trên thân con Slime này nhìn thoáng qua hoàn toàn không có bất cứ màu sắc gì nổi bật, chỉ là một màu xám giản dị kết hợp với một đường vân hơi sẫm màu trên thân. Nếu nói nó giống cái gì nhất, thì đó chính là một con Slime hệ Thổ hơi biến dị.
Nhưng dù là Slime của bất kỳ hệ nào thì khi xuất hiện cũng đều thu hút nguyên tố của hệ đó từ xung quanh, bởi vì Slime về bản chất thì chính là do môi trường nguyên tố đậm đặc sinh ra, nhưng con Slime này lại không có.
Xung quanh con Slime này, dòng chảy của các nguyên tố trong không khí cùng ở dưới đất vẫn đều đang được giữ nguyên, phảng phất là nó không hề tồn tại.
Bỗng, đường vân trên thân nó hơi sáng lên, bằng mắt thường có thể nhìn ra được đường vân gợn sóng này đang dần xoáy tròn, và cũng như cảm thấy cái gì, con Slime này bắt đầu di chuyển một cách chậm chạp.
Trên đường đi, nguyên tố bắt đầu từ trên thân thể nó phiêu tán vào không trung và rơi rớt trên mặt đất.
Đây cũng chính lý do mà Slime không thường di chuyển khỏi địa bàn của mình, vì không những bản thân việc chúng di chuyển đã tốn năng lượng, mà khi bọn chúng rời khỏi khu vực nguyên tố của mình quá xa thì năng lượng nguyên tố tồn trữ trong cơ thể bọn chúng cũng giống như bị hấp thu bởi trời đất.
Nếu không quay lại khu vực nguyên tố của mình tiến hành hấp thu cùng bồi bổ, thì chúng rất có thể sẽ có nguy cơ bị tan biến.
Nhưng con Slime này khác biệt, mỗi khi đường vân trên người nó xoay được một vòng hoàn chỉnh, giống như hô hấp, một lượng nguyên tố lớn bắt đầu từ bốn phương tám hướng lao đến, quán xuyến vào bên trong thân thể.
Đây không phải là nguyên tố của bất kỳ hệ gì riêng lẻ, mà chính là tất cả các hệ hòa lẫn vào với nhau, rất tạp mà lại rất nhiều.
Nhưng lượng năng lượng nguyên tố này cũng chỉ là có hạn, mà tốc độ xoay tròn của đường vân cũng chỉ là không chậm mà thôi, tầm một phút là một chu thiên. Thế nên để hạn chế tốc độ tiêu hao, con Slime này giữ vận tốc của nó ở một mức rất chậm, chỉ có không tới một thốn trên giây.
Nhưng cho dù như vậy, nó vẫn kiên định mà tiếp tục tiến lên phía trước, đi về phương Nam, nơi có một thứ đang hấp dẫn nó theo bản năng, không ngừng thôi thúc nó.
----------
Quay trở lại nhà của Yanfei, ở trong tiểu thế giới của Giải Trãi, Lê Thanh Vũ sau khi tắm xong đã vào ở trong một căn phòng của căn lầu các thứ nhất theo Yanfei an bài.
Giường thì êm ái, đồng thời ngày mai đã được dặn là dậy từ sáng sớm để đi gặp một người thì đáng ra hắn đã nên ngủ từ lâu rồi, nhưng cứ nghĩ lại tới “phong cảnh” mà hắn đã từng được chứng kiến ở trong hồ tắm, mặt Lê Thanh Vũ lại hơi đỏ lên, cả người lăn đi lăn lại.
Cuối cùng, sau một hồi lâu, Lê Thanh Vũ mới dừng lại, cũng đã ổn định lại cảm xúc. Nằm ngửa ngay giữa chiếc giường, hắn bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Bây giờ, hắn đã phải chấp nhận là mình đã ở một thế giới xa lạ hoàn toàn, cả người chính là tứ cố vô thân, ngay cả người mà hắn quen nhất cho đến nay ở đây là Yanfei thì cũng chỉ mới gặp được có không tới một ngày thôi.
Về phần Yanfei, thì Lê Thanh Vũ kỳ thực còn nợ nàng một ân tình cứu mạng, và đây còn là mối liên hệ mạnh nhất, thứ mà hắn chắc chắn sẽ ghi nhớ và phải ghi nhớ.
Nói đến báo đáp, Lê Thanh Vũ cũng tạm thời chưa nghĩ ra cách nào. Dù sao cơ thể hắn bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi, không trở thành gánh nặng đã khó rồi chứ đừng nói là báo đáp.
Hơn nữa, mục đích của Yanfei thực sự khá là khó dò, tuy rằng hắn cũng đã đoán ra được mấy phần, nhưng khả năng thành công cũng chỉ là một tỷ lệ bé nhỏ. Nhưng nếu thật sự được thì đúng là hắn sẽ có khả năng trả lại được ân tình.
Nhưng mọi chuyện sẽ như thế nào, đó còn là chờ tương lai ngày mai mới có thể chắc chắn.
Lê Thanh Vũ cũng tạm không nghĩ đến chuyện ngày mai, vì giờ hắn cũng không có năng lực để thay đổi bất cứ điều gì, đành phải nghĩ về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Vào ngày hôm nay, khi mà hắn hô lên lời kêu cứu, hắn cũng đã quên suy xét một điều, đó chính là bản thân hắn cũng không biết được tiếng Teyvat. Tuy rằng Genshin Impact khi phát hành đến lúc hắn chơi đã có mấy loại thứ tiếng, nhưng hắn chắc chắn rằng ngôn ngữ trong thế giới này nó phải khác hoàn toàn.
Nếu hắn nhớ không nhầm, cả đại lục Teyvat hình như dùng chung một thứ tiếng, nhưng mỗi một khu vực thì lại mang âm hưởng địa phương rõ rệt cùng khác biệt, kèm theo đó là sắc thái bên trong, hoặc ít nhất là cũng tồn tại một ngôn ngữ thông dụng.
Chỉ có mấy loại ngôn ngữ hoàn toàn khác loại như tiếng Khaenri’ah đã qua sửa đổi, tiếng Hilichurl bản gốc, tiếng Enkanomiya thời xưa các loại....
“Ngay cả Nhà Lữ Hành cũng cần được Paimon chỉ dạy hai tháng thì mới có thể thông hiểu được ngôn ngữ của Teyvat, thì ta làm sao có thể biết được? Mà ta lúc đấy lại có thể hô lên dõng dạc một cách không hề do dự, phảng phất như chưa từng học đã biết.” Lê Thanh Vũ chau mày suy nghĩ.
“Thêm nữa là lúc trước khi mà ta nói chuyện với tên Hilichurl kia, biết được phiên âm là một chuyện nhưng để nói khiến cho phía đối diện có thể hiểu được ta lại hoàn toàn là việc khác, mà ta khá là chắc chắn là mình đã phát âm trước nhưng khẩu âm của ta lại vẫn đồng bộ được với tên kia, mà điều này còn cơ hồ là theo bản năng.”
“Cuối cùng là về khoản từ vựng, để chắc cú cho vụ này. Ta cùng Yanfei chém gió cả nửa ngày, nhưng vốn từ không hề bị rơi rớt bất cứ nghĩa nào, cũng không xuất hiện hiện trạng thiếu từ hay là từ ngoài mà không có nghĩa chuyển đổi cùng ngôn ngữ mẹ đẻ của ta, thứ mà rất hay xuất hiện khi phiên dịch ngôn ngữ.”
“Kết hợp dữ kiện với thân thể mới của ta lúc này, tuy rằng ta chắc chắn là cơ thể của mình, nhưng ta lại có thể cảm nhận được một chút khác biệt mơ hồ giữa cơ thể này cùng cơ thể của ta tại Địa Cầu, vậy kết luận khả năng cao là...”
“Trong quá trình tái tạo lại cơ thể mới như này, hoặc là sửa đổi cơ thể cũ của ta, bản năng của ta đã được chỉnh sửa một cách tự nhiên hoặc là nhân tạo để có thể phù hợp với quy tắc của thế giới này, dẫn đến tiếng Teyvat giờ đây đã ít nhiều có thể coi như ngôn ngữ mẹ đẻ của ta, mà có thể do việc ta cũng không phải người của nơi này nên lại không có vấn đề với khẩu âm của địa phương, mà lại là ngôn ngữ chuẩn, đây cũng tạm coi là một lợi thế nhỏ.”
Lê Thanh Vũ cũng không có mất thời gian lâu để tìm ra được đáp án mà bản thân hắn cho là chính xác nhất lúc này. Mà trên thực tế đâu? Hắn đúng là đã tìm ra được đáp án, chỉ là nguyên nhân hơi xê xích đi đôi chút.
“Nói đến việc này, khả năng cao cũng sẽ liên quan tới tình trạng của ta bây giờ.” Lê Thanh Vũ duỗi tay phải ra, xong bắt đầu thử một số động tác khá khó làm.
“Khả năng cảm nhận cùng điều khiển thân thể của ta đạt đến một độ cao khác hoàn toàn so với lúc trước, điều này cũng có thể ví dụ bằng cách nói là, nếu lúc trước ta đấm một quyền với tốc độ nhanh nhất mà muốn dừng lại, thì trước kia ta chỉ có thể dừng lại cách 1 hoặc 2 cm, nhưng giờ thì là tầm 1mm hay thậm chí ngắn hơn cũng được.”
“Đồng thời việc làm hai việc cùng một lúc cũng đã trở nên dễ dàng với ta hơn chút, tuy rằng lúc trước bản thân ta cũng đã có thể tay trái vẽ vuông tay phải vẽ tròn rồi.”
“Ngoài ra...” Cả người Lê Thanh Vũ bỗng bật dậy, chân đạp mạnh lên giường, toàn thân nhảy lên, tay cùng lúc đấm một quyền vào trong không khí.
Hành động ngay cả hai giây có lẽ cũng không tới do hắn chuẩn bị lại rơi xuống giường này, theo tầm nhìn của Lê Thanh Vũ, bắt đầu kéo dài ra. Hay nói cách khác, ở trong mắt hắn, mọi thứ bắt đầu chậm lại.
Lê Thanh Vũ có thể cảm nhận được, thân hình của mình vẫn đang rơi chầm chậm xuống, cũng không phải là thời gian ngừng lại. Hơn nữa, hắn cũng nhận ra là chỉ có tốc độ tư duy của mình trở nên thần tốc, còn lại thì thân thể vẫn đang trong trạng thái cũ, này gọi là thân thể không theo kịp tư duy.
Cảm giác khó chịu này khiến hắn ban đầu cũng có không thích ứng được đôi chút, nhưng chủ yếu là ý thức của hắn cũng đã từng trải qua vụ thời gian nhanh chậm này rồi nên hắn cũng đã có thể làm quen dễ dàng.
Thân thể lại ngã xuống giường, Lê Thanh Vũ cũng thoát ly ra khỏi trạng thái này, bắt đầu hơi nhẩm tính.
“Dựa theo tính toán, thì cảm nhận của ta khi tiến vào trạng thái này sẽ nhanh hơn bình thường là gấp khoảng giữa 20 đến 25 lần, đồng thời thì nó dường như không dựa vào nội tiết của ta để tiến hành thay đổi, mà là dựa trên ý thức của tư duy. Chỉ cần ta để tư duy của mình hơi chìm sâu hơn, hay còn nói là có chủ ý tăng cường tốc độ suy nghĩ của mình thì ta liền có thể tiến vào trạng thái này và ngược lại.”
“Cũng không biết là nó tiêu hao cái gì? Tinh lực? Linh hồn lực? Sinh mệnh lực? Hay thậm chí là tuổi thọ hoặc là một loại lực lượng quan trọng nào đấy trong cơ thể mà ta không biết?”
Lê Thanh Vũ chau mày suy tư. Mấy vấn đề trước thì cũng không sao, nhưng đến vấn đề này cần được nghiên cứu một cách cẩn trọng, dù sao thì lĩnh vực nó tiếp xúc đến cũng toàn là những cái căn bản của cơ thể người như là ý thức, tư duy, sinh mệnh.
Lê Thanh Vũ dù là tại Địa Cầu cũng chưa từng là kẻ ngu, ngược lại được coi là người có kiến thức rộng rãi trong đồng trang lứa cùng với khả năng phân tích vượt bậc.
Ngoài chuyện đó ra, tuy rằng ông hắn cấm hắn chơi game nhưng mà bản thân ông hắn cũng là một fan của các loại truyện chưởng kiếm hiệp ngày xưa, trong nhà đến nay vẫn còn có cất hai thanh kiếm không biết thó được từ đâu để ở chỗ sâu trong tủ sách.
Thế nên là hắn cũng được phép cho đọc truyện, chỉ là ông hắn đọc truyện trên sách giấy, còn hắn đọc trên mạng mà thôi. Bất quá hắn thực ra cũng đọc không quá nhiều, dù sao thì thời gian giải trí của hắn cũng khá là eo hẹp, thường tập trung vào một số việc khác.
Hắn cũng chẳng biết mấy loại như tinh thần lực, linh hồn lực ở thế giới của hắn là có thật hay không, nhưng hắn biết rất rõ những hậu quả của việc hệ thống tư duy bị quá tải, khả năng tổ kiến tư duy bị quá giới hạn, tinh thần thất thường,... cùng một số hệ quả tâm lý khác.
Hơn nữa ở Genshin, gì thì gì chứ tất cả cái này chắc chắn là có thật. Dù sao thì thế giới Genshin này tồn tại đủ loại, từ chấp niệm thành quỷ cho đến võ công nội lực, ngay cả thần tiên cũng tồn tại thì việc có linh hồn hay tinh thần lực thì đã là gì?
Vậy nên trừ khi xác định được căn nguyên, hoặc ít nhất là phương thức hoạt động của trạng thái này, không là hắn cũng sẽ không liều lĩnh mà tiến nhập.
“Nhưng dù gì thì gì, đây vẫn có thể coi như một lợi thế lớn mà ta có thể sử dụng sau này. Dù sao trong trạng thái này ngoại trừ việc tăng tốc thời gian ta còn gia tăng được khả năng lưu trữ cùng tổ hợp ý niệm nữa, cũng không phải chỉ là đổi từ suy nghĩ này sang suy nghĩ khác.”
“Vấn đề thứ ba, xem ra ta cũng có được năng lực cảm nhận nguyên tố, không chỉ chỉ là một, mà là nhiều.” Lại nghĩ đến vấn đề tiếp theo, tâm tình của Lê Thanh Vũ cũng tích cực lên đôi chút.
“Theo như ta hiểu về Genshin, phàm nhân ở trên đại lục Teyvat không có khả năng cảm nhận nguyên tố, nếu có thì cũng sẽ cực kỳ là mơ hồ trừ khi là sau khi Nguyên Tố ngưng hình, trường hợp đấy thì tạm không nói. Chỉ có những người được ban phát cho Vision, hoặc là Delusion, cái sau thì cũng không rõ lắm, mới có thể cảm nhận được và vận dụng được nguyên tố.”
“Ta không rõ góc nhìn Nguyên Tố thông qua Vision là như nào, nhưng ta thì đúng là có được khả năng cảm nhận rất được Nguyên Tố rất rõ ràng trước cả khi nó thành hình, nhưng nếu thực ra nói đúng hơn, ta nghĩ cái mà ta cảm nhận được không chỉ đơn giản là Nguyên Tố, mà thực ra là bản chất của thế giới này, giống như ta có thể nhìn nó một cách “chân thực” hơn vậy.”
“Điều này dù là nói thế nào cũng phải nghiên cứu, nhưng xem ra đây cũng là một ưu thế lớn của bản thân ta.”
Đương nhiên, Lê Thanh Vũ cũng không phải là chưa từng cân nhắc đến việc năng lực này sẽ là có giá cả, nhưng giống như việc phân chia năng lực bị động cùng năng lực chủ động, một cái còn hoạt động trong thời gian dài mà không có vấn đề được, thì thực ra dù là tính toán như nào thì giá phải trả cũng sẽ không quá mức chịu đựng.
Tỷ dụ như chỉ nội việc một người có thể sống được cũng đã yêu cầu khá nhiều phí tiêu hao, chưa nói tới cung cấp nhu yếu phẩm, chỉ nói tới việc tế bào sẽ phải thay mới thôi cũng đã là một vấn đề rồi.
.....
Suy nghĩ xong ba vấn đề quan trọng, Lê Thanh Vũ cũng không có nghĩ gì tiếp nữa, nằm lặng yên mà lại nhìn trần nhà.
Qua một lúc lâu, hắn mới lại nỉ non không ra tiếng:
“Ông ơi, cháu thực sự xin lỗi. Chắc hẳn là trong hai tháng qua ông đã thất vọng về cháu rất nhiều rồi đúng không? Cháu cũng biết là mình không nên như vậy, chỉ là cháu rốt cuộc là... Không đủ dũng cảm... Để đối diện với hiện thực, là người mình thương yêu nhất đã ra đi mãi mãi.”
“Tâm tình trốn tránh làm cho con người ta trở nên yếu đuối đi, cháu cũng vậy. Đồi phế, bỏ bê học hành, ném đi những đồ vật mang kỷ niệm cũ vào một góc để không nhìn thấy chúng nữa, bỏ mặc sự trợ giúp của bạn bè hay hàng xóm...”
“Tuy rằng bọn bạn cháu bảo cháu rằng tinh thần cháu đang dần trở nên tốt hơn, nhưng bản thân mình lại tự biết mình, cháu biết là cho dù lại qua mấy tháng nữa có khi cũng sẽ không thể bước ra được bước tiếp.”
“Cho đến ngày hôm nay, đột nhiên xuyên qua một cái thể giới khác, tồn tại đủ các loại thần tiên yêu ma quỷ quái, bản thân thì cũng suýt m·ất m·ạng trở thành món ăn trên bàn tiệc của lũ ma vật, cháu mới thực sự nhận ra là lúc trước mình đã buồn cười như nào.”
“Không phải là do thân tình của cháu đối với ông, mà là cái thái độ hèn nhát không dám tiếp nhận đó! Cũng không biết nên nói là nhân họa đắc phúc hay là gì đây, cháu thế mà cũng lại vượt qua được đạo khảm này. Có lẽ ở trước sinh tử, người ta mới có thể lộ ra được bản sắc thuần túy nhất.”
Lại trầm lặng một hồi lâu, hắn mới tiếp tục thủ thỉ:
“Dù cách xa không biết bao nhiêu thời không, chắc ông vẫn luôn phù hộ cho cháu đúng không? Dù là đã lên thiên đàng, hoặc là đã luân hồi chuyển thế...”
“Vậy nên từ hôm nay, cháu xin hứa với ông, là mình sẽ kiên cường bước tiếp, dù cho tương lai có bao nhiêu khó khăn gian khổ, dù cho tương lai đối mặt hiểm nguy trắc trở, dù cho tương lai đối mặt muôn vàn dụ hoặc, cháu vẫn sẽ là cháu, sẽ không bao giờ lại bỏ cuộc vẫn sẽ sống một cách chân chính, vẫn sẽ nở một nụ cười trên môi, giống như ông đã mong đợi.”
“Cảm ơn ông... rất nhiều.”
Nương theo suy nghĩ cuối cùng đó, Lê Thanh Vũ bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhõm đột ngột, giống như là vừa thở ra một hơi, buông bỏ đi gánh nặng, cũng dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Một giọt nước mắt theo gò má chảy xuống, khẽ chạm vào khóe miệng hơi nhếch lên, lần đầu tiên sau gần hai tháng, hắn cũng đã có thể đi ngủ mà cười an lành.
Lê Thanh Vũ không biết là, cùng thời gian khi hắn bắt đầu mơ về những giấc mơ tuổi thơ ngày xưa, đầy ắp những kỷ niệm ấm áp, thì ở sâu trong tâm linh của hắn, phần liên kết với thế giới này, bỗng sáng lên một điểm sáng, giống như vì sao soi rọi khắp bóng tối xung quanh.
Nó sáng một cách lung linh rực rỡ, giống như một viên pha lê vừa được đánh bóng cẩn thận.
Cung Mệnh bậc một, Quang Điểm, khải!