Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 9: Gặp Bình Lão Lão




Quyển 1 Chương 9: Gặp Bình Lão Lão

Bước dần lên từng bậc thang, cho dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, Lê Thanh Vũ vẫn có chút không tránh khỏi hồi hộp.

Ở trong thế giới Nguyên Thần cũ, thì Bình Lão Lão hoàn toàn có thể đứng tại hàng cường giả đỉnh phong nhất. Hơn nữa, khác với một vị Cò Chân Quân hay là Thần Ăn Bám nào đó, hình tượng của Bình Lão Lão tuy rằng rất giản dị, nhưng luôn tràn ngập vẻ thâm bất khả trắc.

Còn ở thế giới này, khi mà Yanfei, người mới chỉ đạt được cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần cũng đã có thể hủy diệt khuôn viên trăm trượng chỉ với một đòn, hắn có chút cũng không tưởng tượng được một vị Luyện Hư Hợp Đạo sẽ có được những uy năng to lớn tới mức nào.

Liệu Bình Lão Lão có phát hiện ra thân phận thực của mình? Hay thậm chí coi mình là một mối đe dọa? Lê Thanh Vũ không biết được.

Tuy rằng hắn khá là tin tưởng vào nhân phẩm của bà ấy, nhưng đời nào có bao giờ lường trước được chữ ngờ? Chưa xảy ra thì cũng sẽ chưa có ai biết được điều gì cả.

Chỉ là tên đã đặt lên dây, đã đâm lao là phải theo lao, Lê Thanh Vũ cũng không có lựa chọn nào khác. Giờ hắn cũng không thể quay đầu lại, mà chỉ có thể tiếp tục bước tiếp.

Từ khi đến đại lục Teyvat này, mỗi một lựa chọn mà hắn làm ra đều đã trải qua suy tính kỹ lưỡng, đều là lựa chọn tốt nhất nằm trong giới hạn của bản thân hắn, vậy nên hắn không hối hận, đã như vậy thì cần gì phải lo lắng?

Nghĩ thông điều này, hô hấp của hắn lại dần trở nên bình ổn, sống lưng thẳng lên, hai mắt tràn ngập sự kiên định cùng tự tin, bước chân cũng không còn nặng nề như trước.

Yanfei ở một bên cũng chú ý đến điều này, nàng có chút hài lòng mà gật đầu, lộ ra vẻ tán thưởng. Tuy rằng nàng không biết rằng hắn biết đến Bình Lão Lão, nhưng từ trí tuệ mà hắn đã thể hiện ra nàng có thể suy đoán ngược lại là hắn đã biết được mình sẽ dẫn hắn đến gặp một vị Tiên Nhân hùng mạnh, với thực lực cùng thân phận của hắn mà còn trấn tĩnh được như này thì quả là không tồi.

Cuối cùng, hai người cũng đã đi lên tới nơi. Bất quá Lê Thanh Vũ dáo dác nhìn quanh cũng không nhìn thấy ai, trong lòng hơi có chút tránh không khỏi nghi hoặc.

Chỉ cho đến khi Yanfei cất tiếng: “Lão Lão, cháu đến rồi.” Thì hắn mới chợt nhận ra có một bà lão đang đứng ngay dưới gốc cây, mặt cười hiền từ nhìn về bọn hắn.

Trong tích tắc khi hắn nhìn thấy bà lão này, hắn bỗng cảm nhận được một luồng áp lực kinh khủng không biết từ đâu ra đè lên người hắn, làm cho huyết dịch trong cơ thể hắn bỗng đều trì trệ, thân thể không thể cử động dù chỉ là một ly, ngay cả suy nghĩ cũng như đông cứng lại, không gian trong tầm mắt giống như bị bóp méo.



Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, luồng áp lực này chỉ xuất hiện trong một khoảng khắc ngắn ngủi tới mức người bình thường chắc chắn không kịp nhận ra, dù là với độ mẫn cảm về thời gian như Lê Thanh Vũ còn như vừa gặp được ảo giác, chỉ có điều hắn biết uy thế mà hắn vừa cảm nhận được hoàn toàn là thật.

Hồi tưởng một cách cẩn thận cảm thụ vừa xong, hắn cảm giác uy thế này giống như là đang đối diện với một thứ cực kỳ vĩ ngạn, cực kỳ bao la rộng lớn, nhưng do quá lớn lại không nhìn thấy được. Đại tượng vô hình, chính là ý này.

“Đây là uy thế của một vị đại năng sao? Thực sự là quá mạnh.” Lê Thanh Vũ nghĩ thầm trong lòng: “Cảm giác như mình chỉ là một hạt bụi nhỏ đối mặt với cả Thái Dương vậy.”

Ở một bên, Bình Lão Lão giống như nhận ra điều gì, hai mắt hơi toát lên vẻ ngạc nhiên, rồi nhanh chóng lại biến thành một nụ cười nghiền ngẫm.

“Yanfei tiểu nha đầu này, cuối cùng cũng dành được thời gian để đến gặp thân già này rồi hả? Không phải là muốn tránh mặt ta sao?” Nàng nói bằng giọng chậm rãi.

Yanfei nghe xong liền lập tức tỏ thái độ nũng nịu:

“Đâu có đâu Lão Lão, chỉ là Lão Lão cũng biết, dạo này công sự nhiều quá, mà cháu lại cũng đã cần thời gian để đi tìm loại Cỏ Đuôi Ngựa đặc biệt như trong sách nói. Vả lại bọn cháu vốn cũng đã định đến thăm ngài vào sáng nay rồi, ngờ đâu ngài lại có việc bận. Chứ Lão Lão biết cháu yêu ngài nhất mà.”

“Ha ha tiểu nha đầu, tính ngươi ta cũng biết rõ rồi, không cần phải giải thích dài dòng làm gì cho mệt. Kể từ khi phụ thân ngươi ném ngươi lại cho ta, ta cũng đã sớm dự đoán đến những ngày này rồi. Dù sao thì ngươi cũng vẫn là một tiểu nha đầu nha, hoạt bát là lẽ tự nhiên.”

“Lão Lão!” Yanfei bất bình kêu lên.

“Đùa một chút, đùa một chút thôi. Thân già rồi, chịu không nổi tính khí của những người trẻ tuổi.” Bình Lão Lão xua tay.

“Vậy còn người tiểu bằng hữu bên cạnh, ta là Bình Lão Lão, không biết liệu ta có thể giúp gì được ngươi chăng?”

Tán gẫu mấy lời với Yanfei xong, Bình Lão Lão lúc này mới quay mặt về phía Lê Thanh Vũ, hỏi.



Lê Thanh Vũ nghe xong, còn chưa kịp đáp, đã thấy Yanfei lao về phía trước, thì thầm vào tai Bình Lão Lão mấy lời. Ba phút trôi qua, hắn chắc mẩm là Yanfei lại kích hoạt kỹ năng nói dài nói dai nói nhanh của mình, bởi vì Bình Lão Lão nãy giờ cũng chưa có phản ứng được một lời nào, chỉ có thể thụ động lắng nghe.

Mãi phải cho đến hơn 5 phút sau, đến tận lúc mà Lê Thanh Vũ đang tự hỏi không biết là mình có nên giải cứu cho Bình Lão Lão không, thì Yanfei mới kết thúc việc trình bày của mình, thản nhiên lui về vị trí cũ, để lại một Bình Lão Lão đang trầm tư.

“Này Yanfei tỷ tỷ, tỷ vừa thì thầm gì với Lão Lão vậy?”

“Hì hì, cũng không có gì, chỉ là kể lại vụ việc liên quan đến ngươi mà thôi.”

“Nếu thế thì sao lại phải thì thầm mà không nói thẳng ra là được?”

“Chẳng phải có ai đó kêu làm thế này thì sẽ có vẻ bí hiểm hơn sao?”

“... Coi như ta chưa hỏi.”

Sau một thời gian ngắn trầm tư, Bình Lão Lão mới bước chậm rãi về phía trước, trong tay không biết xuất hiện một quả cầu màu thanh đồng từ lúc nào. Nàng đưa quả cầu ra trước mặt Lê Thanh Vũ, nói với một giọng điệu từ tốn:

“Ý định của tiểu nha đầu kia, ta đây đã hiểu. Chỉ là việc này cũng không phải quyết định do ta, mà do ngươi tiểu bằng hữu ạ. Chỉ là ngươi phải nhớ, hồng trần thế tục ngay trước mắt, tiên duyên phiêu miểu, tuy thấy được nhưng cũng chưa chắc là duyên. Muốn đi đến cuối đường, chỉ duyên thôi cũng chưa chắc là đủ, mà còn phải do tâm tính.”

“Nếu chạm vào quả cầu này, tiên duyên sẽ xuất hiện trước mắt người, chỉ là nương theo đấy chính là vô số những hung hiểm, những khó khăn sẽ xuất hiện khi bước lên Tiên Đạo. Tử vong, bất quá chỉ là một kết cục ít thống khổ mà thôi.”

“Vậy ta hỏi lại, ngươi đã sẵn sàng chưa, tiểu bằng hữu. Nếu như ngươi sa vào trong này, ngay cả ta cũng không thể cứu được ngươi.” Bình Lão Lão lúc này cũng đã bắt đầu trầm giọng xuống, nghiêm túc nhìn hắn.

Ngắm lấy quả cầu màu thanh đồng, bên trên như có như không khí tức t·ang t·hương của tuế nguyệt, nhìn kỹ một hồi lại cảm nhận được rung động từ sâu bên trong linh hồn, giống như ở trong này ẩn chứa đại khủng bố, Lê Thanh Vũ chưa từng biểu lộ ra bất kỳ sự e ngại hoặc là do dự nào trên mặt, chỉ có sự kiên định, suy ngẫm, thậm chí còn có mấy tia hiếu kỳ.



Hắn gật đầu chậm rãi, đưa tay ra thản nhiên mà chạm vào quả cầu. Trong nháy mắt, lại một cảm giác mê muội khác ập đến.

Vào những sát na cuối mà ý thức còn tỉnh táo, Lê Thanh Vũ chỉ muốn gào lên:

“Lại nữa sao?”

Tiếc là, tư duy của hắn lúc này cũng đã như chìm vào vực thẳm dưới đáy đại dương, nơi nơi đều là bóng tối vô tận.

Ở bên ngoài, nhìn thấy thân hình của Lê Thanh Vũ do mất đi ý thức mà bắt đầu ngã xuống, Bình Lão Lão cũng thả quả cầu ra để cho nó lơ lửng ở giữa không trung, ý niệm nhất chuyển trong lòng, sau đó thân hình của hắn cũng lại cùng bồng bềnh trong không khí với quả cầu.

Bình Lão Lão hơi phất tay, khăn trùm đầu của Lê Thanh Vũ rơi ra, lộ ra khuôn mặt non nớt đằng sau, nơi vết bỏng đã chiếm lấy một nửa diện tích. Nàng sau đấy nói bằng giọng trách cứ:

“Đã bảo ngươi bao lần mà ngươi vẫn không chịu nghe, rằng việc học thuật pháp trị thương cũng là một điều vô cùng quan trọng. Ngay cả những v·ết t·hương đơn giản như này ngươi còn không trị được khỏi, vậy mà còn có tư cách tự xưng là tu sĩ Hóa Thần sao?”

“Lão Lão, ta biết, nhưng...” Yanfei nghe vậy liền líu ríu, định bào chữa.

“Không có nhưng nhị gì hết. Lần này là người khác b·ị t·hương, thế lần sau chính ngươi b·ị t·hương thì ngươi định tính thế nào? Ngươi giờ mới chỉ học được cách thô thiển nhất chính là vận dụng Tiên Lực để duy trì sinh mệnh, lại không học được cách vận dụng thành thạo nó. Lần sau gặp lại, nếu mà vẫn còn trong tình trạng này thì bế quan 5 năm, rõ chưa!”

Bình Lão Lão vừa nói, thủ chưởng cũng vừa nhấc, Tiên Lực từ trong ống tay áo chui ra ngoài, dần tiến vào trong cơ thể của Lê Thanh Vũ, bắt đầu chữa trị các v·ết t·hương từ bên trong.

Yanfei không còn cách nào khác ngoại trừ đáp dạ. Nàng biết bình thường Lão Lão rất là hiền lành với nàng, nhưng đến những lúc cần thiết thì Lão Lão cũng có thể nhanh chóng trở nên vô cùng nghiêm khắc, ví dụ như trường hợp này.

Sau hơn năm phút, toàn bộ thân thể của Lê Thanh Vũ cũng trở nên khá hơn rất nhiều, phần da bị bỏng bắt đầu bong tróc ra ngoài, lộ ra bên trong những lớp da mới sinh, nhìn trông mềm mại tựa da em bé.

Bình Lão Lão lúc này đang kiểm tra lại thân thể của hắn. Đối với v·ết t·hương cấp độ hoàn toàn không thương tổn tới căn cốt này thì nàng đáng ra là chỉ mất mây giây có thể chữa lành, đó còn chỉ là theo cách thúc giục da mọc lại tự nhiên, chứ nếu thô bạo thì còn nhanh hơn nữa.

Chỉ là, nàng cũng muốn tận dụng luôn lần này để xem xét kỹ lưỡng thân thể của Lê Thanh Vũ, nghĩa là kiểm tra thể chất, căn cốt, huyết mạch, Linh Căn, linh hồn các loại.

Được một hồi, nàng bỗng khẽ kêu ồ lên một tiếng.