Quyển 1 Chương 74:....Ngươi trọc
Tiếng gió khe khẽ thổi qua giống như mang đi tất cả, Hu Tao đứng đấy người sững sờ như trời trồng, bên tại chỉ còn đọng lại tiếng cười của nam hài trước mặt, miệng không nói lên một lời.
Nàng bị chơi xỏ.
Kể từ hồi lên năm đã bắt đầu chơi xỏ người khác, trừ năm sáu tuổi trong lần gặp được Xingqiu khi hắn muốn tìm người thảo luận thi văn kia hòa nhau một trận, còn lại nàng đều chưa thua bất kỳ lần nào, càng chưa từng bị người chơi xỏ.
Nay, thiên đạo lại luân chuyển một vòng, luật hoa quả tới không chừa một ai, nàng đã bị nam hài trạc tuổi trước mặt cho một vố. Tuy rằng đã từng chuẩn bị sẵn tâm lý đâm người thì cũng sẽ bị người đâm, nhưng tại sao, cái cảm xúc thất bại hư không này, nó lại đắng chát đến vậy?
Lê Thanh Vũ ở phía đối diện giờ cũng đã ngừng cười, nhận ra hai mắt nàng đang thần du thái hư, rơi vào trạng thái đờ đẫn, mới giơ ra tay trái về phía trước búng búng mấy tiếng:
“Tỉnh, tỉnh.”
Hu Tao nghe tiếng này mới hơi giật mình, cũng hồi thần về, nét mặt cũng thoát khỏi vẻ thất thố. Hắn thấy vậy mới cười nói:
“Này nhé, cái này lại là Thôi Miên thuậ-“
“Ngươi xạo! Ngươi không thi triển được thuật này!”
“... Xem ra tiểu hài tử cũng đã học được cái gì đó, về sau ra đời cũng ít chịu khổ hơn ha.”
“Ngươi... đừng có gọi người khác là tiểu hài tử! Lớn hơn ta được bao nhiêu? Lại nói, có gì mà học chứ?” Hu Tao lấy ngữ khí bực dọc nói.
“Vậy sao? Kể từ ban đầu đã bị khí tràng thần bí của ta nghiền ép hoàn toàn, từ đó từng bước bại lộ nhược điểm của mình ra để cho đối phương nắm lấy, cuối cùng bị đối phương thao túng cảm xúc cùng lợi dụng từ đó đưa ra phán đoán về suy nghĩ nhất thời của bản thân, ta nghĩ đây cũng là một bài học khá đáng giá chứ nhỉ? Nghe ngươi nói như vậy thân làm vỡ lòng lão sư ta đây cảm giác tủi thân quá.”
“...” Hu Tao có chút im lặng, bởi nàng thấy đối phương thế mà đưa tay thật lên trên mặt giống như đang gạt đi mấy giọt lệ vô hình.
“Ngươi xem, đến giờ cảm xúc của ngươi vẫn đang do ta thao túng, có mấy cử động thôi mà đã đủ khiến ngươi câm lặng rồi. Ài, nhưng cũng không trách ngươi được, thuật này ngay cả đại nhân đều trúng chiêu, huống hồ hài tử miệng còn chưa dứt được Đậu Hũ Hạnh Nhân khi uống thuố-“
“Đủ! Có mỗi một lần mà nói đi nói mãi, ngươi nghĩ khả năng nắm giữ tâm lý của người khác là ghê gớm lắm sao?”
“Xin thứ lỗi, ta nghĩ đúng thật là vậy.”
“...”
“Trên đa số phương diện. Thế đi, đã ngươi không coi trọng bài giảng đáng giá ngàn vàng vừa xong, vậy nói cho ta biết hai điều cốt lõi nhất mà nó dựa vào đi?” Lê Thanh Vũ không biết từ lúc nào đã kéo ra một chiếc ghế gỗ từ bên mái hiên, thân ngồi xuống một cách thoải mái, kiếm gỗ đặt lên chân, miệng lại hỏi thản nhiên.
Khung cảnh nơi góc tường này chỉ trong một thời gian ngắn đã biến đổi ba lần, từ ma mị đến quyết chiến, cuối cùng lại trông như một giáo viên lên lớp đang gọi học sinh kiểm tra miệng, đối tượng bị gọi đương nhiên là Hu Tao rồi.
“... Thì là...” Hu Tao nghe thế xong lại thực sự suy tư, cuối cùng mới đáp lại: “Là tài ăn nói cùng khả năng đọc vị cơ thể đúng không?”
“Đáp rất hay, nhưng tiếc là không phải cái mà ta muốn nghe. Hai thứ này tuy đều rất quan trọng, nhưng so với đáp án của ta thì có chút thua chị kém em.” Lê Thanh Vũ lại lắc đầu.
“Vậy đáp án của ngươi là gì?” Hu Tao truy vấn.
“Của ta sao, đơn giản. Tri thức cùng thực lực, thế thôi.” Hắn nở nụ cười đáp: “Dù sao, không có tri thức cơ bản ta ngay cả ngươi là ai cũng khó mà rõ ràng được, đương nhiên sẽ không từ đấy đưa ra được phán đoán về các phương hướng mà ngươi suy nghĩ tới, nó mang tính loại trừ trọng yếu đấy. Lại càng không nói, khả năng đọc vị cơ thể dù sao cũng được tính như một loại tri thức.”
“Tri thức ta có thể hiểu được, nhưng thực lực lại có ý gì?” Hu Tao nghe vậy hơi suy nghĩ chút liền gật đầu, nhưng sau đó lại có vẻ hơi nghi hoặc.
“Câu hỏi đơn giản thế này mà ngươi cũng phải hỏi đến sao? Tưởng là truyền nhân nổi tiếng thông tuệ từ nhỏ của Vãng Sinh đường, người đã có mấy tập thơ nổi tiếng được lưu truyền rộng rãi khắp nhiều vùng phải khá hơn chứ nhỉ?”
“Ngươi! –“
“Đấy, thử tưởng tượng xem, nếu ngươi có đủ thực lực, hoàn toàn có thể cầm cây hắc côn kia nhét vào miệng chặn họng ta, thế là có phải không cần nghe mấy lời nhảm vô biên độ này rồi đúng không? Đúng là hài tử ngây thơ thuần khiết tới mức đáng thương.”
“...”
Hu Tao lại im lặng lần hai. Lần đầu tiên có ai đó ở trước mặt nàng có thể hình thành nên một ấn tượng nhanh đến vậy, nhưng đáng tiếc đây cũng không phải ấn tượng tốt lành gì.
Trong đầu nàng, có các bảng danh sách khác nhau để xếp hạng những người thân quen. Và ở trên danh sách có ghi chữ “miệng lưỡi khốn kiếp” cái tên Xingqiu dần dần bị bóc xuống thứ hai, thay vào đó là một cái tên mới toanh, song lại được ghi bằng nét bút cực đậm giống như được khác xuống bằng máu.
Thanh Vũ!
Hu Tao nghiến chặt răng, cái khác nàng không dám nói, nhưng từ độ vô sỉ loại đâm thọc tính lên, gia hỏa này chắc chắn sẽ phải ổn áp Xingqiu một đầu, chẳng thà nói hai bên sẽ rất hợp nhau.
Chỉ là Xingqiu nói gì thì nàng còn có thể mắng chửi lại, nhưng lời của gia hỏa này quá kín kẽ, nói có lý có chứng tới mức nàng không thể nói được gì, bất quá im lặng cũng vẫn chẳng yên với mấy lời đâm thọc của hắn, chúng chỉ làm nàng sôi máu lên muốn cầm hắc côn đánh cho tên đáng ghét trước mặt một trận.
“Được, nếu ngươi đã nói đến thực lực – “ Nghĩ là làm, Hu Tao quát nhẹ lên một tiếng, hắc côn trong tay cũng theo đó mà định giơ lên, bỗng lại dừng ở giữa chừng.
(Chờ chút, vừa nãy tên kia có nói đến cái gì mà thao túng cảm xúc, vậy như này có phải cũng nằm trong phạm vi đó đúng không? Chậc...)
Không biết nàng nghĩ đến chuyện gì lại dần thu hồi hắc côn về bên tay, nét mặt cũng trở nên hòa hoãn, lại bộc lộ ra một cỗ cảm giác cơ trí cùng khó đoán.
“Ồ?”
Biến hóa này đưa đến chú ý của Lê Thanh Vũ, chỉ thấy hắn nâng lên khóe miệng một cách nghiền ngẫm.
Ở phía đối diện, bỗng Hu Tao chắp hai tay lại, nét mặt thành khẩn hơi cúi người nói:
“Thật xin lỗi các hạ, không ngờ ngài lại truyền cho tại hạ một tri thức quý giá đến như vậy, giúp cho tại hạ có thể hoàn thiện được chơi khăm chi lộ của mình. Để làm tạ lỗi cũng như bày tỏ sự kính trọng, xin phép tại hạ lần sau được đánh nát các hạ mặt chó, nhầm, chơi khăm khiến toàn bộ tam hồn thất phách xuất khiếu, để xem xét kỹ thứ linh hồn bẩn thỉu mà đen tối của các hạ có được như miệng lưỡi hay không?”
Nghe được lời lẽ thẳng thừng tràn ngập ý tứ uy h·iếp này, Lê Thanh Vũ không giận trái lại còn cười gật đầu, sau đó hắn liền đứng lên, tay phải cầm chặt kiếm gỗ.
“Được rồi, bàn chút chính sự.” Hắn nói: “Tuy rằng là ta cũng đã chơi khăm lại ngươi hai lần, tạm coi như xí xóa việc ngươi định nhát ma ta, thế nhưng việc ngươi đột nhập vào gia viên nhà ta thì cũng không thể làm như không thấy.”
“Vậy ngươi định tính như nào?” Nàng ngẩng đầu lên lại, hơi thè lưỡi tỏ ý cười đùa, chỉ là tay phải nắm hắc côn cũng đã siết chặt hơn đôi chút.
“Còn phải xem ngươi lựa chọn.” Lê Thanh Vũ đáp, tay lại đưa lên gõ gõ mặt kiếm, ngữ khí nghe không có dự định nói tiếp.
“Nếu đã vậy...” Hu Tao đặt thanh hắc côn lên miệng ngậm ngang, hai tay nhấc lên đặt sau đầu, không tới mấy giây mái tóc dài màu nâu của nàng đã bị tách làm hai, bên trên mỗi nhánh buộc một đóa hoa mận đỏ.
“...Ngươi không phải tự nhận bản thân là một người muốn đi khám phá phong cảnh trên Võ đạo sao? Đấy tức là một võ giả chân chính. Mà cách xử lý khúc mắc của võ giả chân chính là gì?”
“Mọi chuyện đúng sai, luận võ giải quyết!”
“Thế nào, nếu ta thắng, ngươi thả cho ta đi, đồng thời cũng không nói chuyện ngày hôm nay với bất kỳ ai, chúng ta sau đấy nước sông không phạm nước giếng?”
“Thế còn nếu ngươi thua?” Lê Thanh Vũ hỏi.
“... Nếu ta thua, ngươi cũng sẽ không nói chuyện đêm nay ra, nhưng ta sẽ nợ ngươi một ân tình bắt buộc phải trả. Nếu ngươi không tín nhiệm ta thì ta có thể –“
“Không, ta tin. Người khác thì có thể trở mặt, nhưng ngươi thì ta tin.” Hắn đột nhiên cắt ngang lời Hu Tao.
“Hả? Ngươi tin?”
“Đối với một kẻ thích chơi khăm hay lừa gạt mà nói, lời hứa chính là thứ có giá trị nhất, không dễ vứt bỏ. Với lại, không phải chính ngươi đã đợi ba ngày rồi mới thực hiện trò chơi khăm này sao? Không phải hỏi ta làm sao biết, ắt hẳn là ngươi đã nhìn thấy ta đi cùng Yanfei tỷ tỷ lúc quay về cảng Ly Nguyệt từ đêm hôm kìa, thấy ta trạc tuổi nên mới nảy sinh ra ý đồ chơi khăm đúng không?’ Lê Thanh Vũ hơi tỏ vẻ suy tư cùng nghiền ngẫm.
Đoán việc này không khó, mấy hôm nay ru rú trong Động Tiên, hắn chỉ lộ mặt đúng đêm hôm kìa cùng ngày hôm kia, mà Hu Tao trông thường hay đi chơi đêm như này thì ắt hẳn sẽ chỉ có thể thực sự bắt gặp hắn vào đêm hôm kìa rồi.
“Không cần phải thể hiện! À mà nói như thế, ngươi cùng Yanfei tỷ tỷ có quan hệ gì? Ta đã đoán được thông qua mấy lần tiếp xúc cùng tìm hiểu thì thân phận của nàng cũng khá là bí ẩn không phải loại thường, ắt hẳn là đệ tử của một Võ gia hay Huyền gia nào đó?” Hu Tao quát nhẹ một tiếng, xong bỗng giống như nhớ ra điều gì liền hỏi.
“Thăm dò gì đấy không cần, về sau gia trưởng trong nhà tự sẽ cho ngươi biết, hài tử chưa cần phải rõ ràng chuyện phức tạp của thế giới đại nhân.”
“Ngươi! Rốt cuộc thì ngươi có đồng ý với đề nghị này hay không?”
“Nghe cũng không tồi nha... Được, cứ thế đi.” Lê Thanh Vũ gật đầu, cũng soải trường kiếm gỗ trong tay ra.
“Nếu vậy thì ngươi phải cẩn thận...” Hu Tao bỗng nhiên cười một cách ranh mãnh, hai con ngươi lộ vẻ u ám: “Có rất nhiều người sau khi gặp phải thương pháp xong đều cảm giác như có ma quỷ ẩn giấu bên trong đấy. Cố đừng để bị hù dọa nha ~”
“Thương ý đủ mạnh thì kiểu gì mà chả hiện tướng? Lại nói nó còn được thi triển bởi một hài tử cầm côn, nếu có gì thì cũng chỉ là mấy hồn ma hài đồng mà thôi, có gì đâu mà phải sợ.” Lê Thanh Vũ nói bằng giọng tỉnh bơ.
Đáp lại hắn chính là một bóng mờ màu đen to dần, cũng với tiếng v·út trong không khí, thân ảnh Hu Tao cũng biến mất khỏi nguyên địa.
Chát!
Lê Thanh Vũ không đỡ trực diện trái lại nghiêng thân sang một bên, tay phải vung lưỡi kiếm từ dưới lên, để cho mặt kiếm va mạnh vào thân hắc côn, nhất cử có thể biến chiêu đâm về phía trước.
Nhưng Hu Tao thân là một trong những thế hệ có thiên tư Võ thuật thông tuệ nhất của Vãng Sinh đường, bộ thương pháp này cũng đã luyện được đến đăng đường nhập thất, sao có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy? Thân thể cũng không biết từ bao giờ đã v·út nhanh về phía bên phải, hắc côn không thu về lại mượn lực đẩy mạnh sang một bên.
Lê Thanh Vũ ngay từ khi cảm thấy có một chút xíu rung động nhỏ cũng đã cảm nhận được biến chuyển của đối phương, kiếm đang đâm ra lập tức đổi chiều, chân phải xoay mạnh phần mũi nghiêng người chiếm không gian, chân trái xoay chuyển đạp trúng phần sàn nhà dưới hiện, chuyển làm lực xoay người vung kiếm, mục tiêu là phần chân đối phương.
Chỉ là Hu Tao lại làm ra cử động khác với hắn dự liệu, hắc côn không còn tìm được đối thủ cũng theo đó mà bổ xuống, nhưng nàng cũng lại nhảy lên, thân hình giống như lơ lửng trên không trung trong khoảng khắc.
Hai cỗ lực v·a c·hạm tạm thời được tính là ngang sức nhưng thực phần bất lợi hiện tại lại thuộc về Lê Thanh Vũ, hô hấp nhất chuyển hắn định cố vặn xoay kình lực lật kiếm lên nhưng đều bị q·uấy r·ối liên tục, khi mà Hu Tao sau đấy đã thi triển liên tục thân pháp xoay chuyển góc độ t·ấn c·ông, thương ảnh như có như không tan biến trong nửa khắc.
(Vậy ra đây là Vãng Sinh đường bí truyền thương pháp, như nàng thi triển hiện tại chính là một bộ thương pháp có căn bản dựa trên thân pháp để t·ấn c·ông, thương ra lấy kích thương địch làm chủ chứ không cần trúng yếu điểm, xem ra thường được bổ trợ bằng độc dược hay thứ gì đó.)
(Dùng côn thay cho thương cũng không ảnh hưởng nhiều đến tình huống, mang ý nghĩa đây là loại thương pháp mang tính linh hoạt cao, đương nhiên sẽ không phụ thuộc quá nhiều vào tính sắc bén mà cạnh thương mang lại, phối hợp với phân tích trên tạm thời nhìn ra lộ tuyến phát triển.)
(Ngoài ra, một loại yếu quyết của bộ thương pháp này dường như chính là Ảo chồng chồng chất chất mở ra như đóa hoa nở rộ, phiêu phù như thương ra giữa mê huyễn, này chính là lý giải cho thân pháp, còn lại thì tạm vẫn chưa nhìn được ra, một là nàng tu vi vẫn còn thấp cùng tu tập chưa tới đại thành không phát huy ra đầy đủ tinh túy, hai là bản thân ta cũng không phải nhất đại tông sư Võ thuật nhìn phát hiểu được luôn.)
(Bất quá như thế vẫn là đủ rồi.)
Ở một bên khác, Hu Tao từ khi bắt đầu chiến đấu đã dùng ra mười thành lực lượng, chỉ là tuy rằng nhìn từ ngoài trông ra nam hài trước mặt nàng chống đỡ có mấy phần chật vật, nhưng kiếm pháp căn bản từ đầu đến cuối vẫn không loạn, nàng cũng không gây ra được bất cứ công kích nào trúng người đối phương.
Điều này khá là khó tin, khi mà thương pháp của nàng vốn là loại triệt hạ phòng ngự chỉ để công kích địch nhân, dù trúng yếu điểm hay không cũng vậy. Ngoài ra nàng cũng nhận ra là cảnh giới của kẻ này dường như kém mình khá nhiều, khi mà lực lượng truyền về từ thanh hắc côn mới chỉ ngang một nửa của nàng.
Lực lượng gấp hai, tốc độ gấp hai, các loại thông số căn bản đều gấp hai, thế nhưng đối phương vẫn có thể dựa vào kiếm thuật giữ vững thế không bại, chiến thuật từ đầu cũng lại không hề né tránh các ưu thế của nàng, điều này khiến Hu Tao hơi giật mình đôi chút.
Hai bên tiếp tục lại đánh nhau thêm hai hiệp nữa, triền miên xoay qua năm vòng, lần này Lê Thanh Vũ đã từ phương bị lấn lướt, dựa vào các xích điểm mấu chốt mà hắn nhìn ra từ trên thân pháp của Hu Tao, trở thành phương chiếm thế thượng phong, kiếm xuất tuy chậm nhưng giống như biết được tương lai, bắt đầu chặn dần từng phương vị di chuyển của đối phương.
Đối đầu với xảo công thì nên sử dụng gì? Đáp án là một loại xảo công còn xảo hơn, hắn chính là thuyết minh cho câu nói này.
Hu Tao tuy không thật sự đạt được mức độ Thân tại trong cuộc, thần du ngoại cảnh giống như quan sát chiến đấu từ bên ngoài để đưa ra phán đoán như Lê Thanh Vũ, thế nhưng cơ bản nàng vẫn có thể nhìn ra là đối phương đã dần quen thuộc cùng thích ứng với thân pháp cùng thương pháp của bản thân.
Trong thời gian ngắn ngủi đã có thể thích ứng được nhanh như thế, xem ra tại phương diện Võ thuật chiến đấu đối phương có thiên phú nhất định, nếu kéo dài quá lâu thì kẻ bại chắc chắn sẽ là nàng.
(Xem ra không thể không dùng chút tiểu xảo.) Nàng nghĩ.
Lê Thanh Vũ vẫn đang tiếp cục duy trì lấy thế thủ đổi công của mình, đột nhiên phát hiện thân pháp của đối phương bước hụt một bước, dường như có thể ra được nhất kích chí mạng.
Chỉ là hắn cũng không mắc mưu, kiếm đột nhiên bổ sang ngang sau khua thêm mấy đợt, liên tục chặn lấy bốn đạo côn ảnh lao đến công kích.
Liếc mắt nhìn qua, Lê Thanh Vũ chợt giật mình khi phát hiện ra xung quanh của bản thân không biết từ bao giờ đã tràn ngập sương mù, định dùng kiếm lướt tạo gió chém ra một mảnh nhưng lại bị hắc côn của Hu Tao quấy phá liên tục.
Làn sương này ngày càng đậm đặc, giờ đã phảng phất giống như ranh giới giữa sinh cùng tử của nhân gian, xung động từ mỗi lần v·a c·hạm giữa v·ũ k·hí của hai bên giống như gợn sóng đánh thức các linh hồn đang an nghỉ, tạo nên các hình thù kỳ quái.
Khi này thân ảnh của Hu Tao cũng đã không còn nhìn được rõ, chỉ thấy có một bóng mờ di chuyển nhẹ nhàng sau từng lớp sương khi nhanh khi chậm, lại như đạt được sương mờ trợ giúp, lộ ra vẻ thực ảo bất phân.
Mơ hồ ở giữa thấy được đường nét của hồ điệp vẫy cánh.
(Lấy bẫy rập làm đánh lạc hướng, thừa dịp đấy tung ra loại sương mờ này từ bên người, tính toán này cũng không tồi.)
(Hu Tao hiện giờ chưa sở hữu Vision, lại cũng chưa ngưng tụ ra được Chân Khí, tận dụng chút bàng môn tả đạo để có thể hỗ trợ thân pháp phát huy ra được uy lực tốt nhất, này cũng là điều có thể chấp thuận được, dù sao đây là giao lưu chiến đấu chứ không phải Võ thuật đơn thuần.)
(Thậm chí, việc như này cũng được phép...) Lê Thanh Vũ đột nhiên xoay người lại, trừ bỏ phòng ngự ném ra kiếm gỗ trong tay về một hướng nào đấy, miệng quát:
“Tính chạy hả?” Rồi lập tức lao mình lên.
Trong màn sương lập tức truyền về một tiếng v·a c·hạm cộng với một tiếng la oái lên, rõ ràng Hu Tao đã b·ị đ·ánh trúng. Còn chưa kịp định thần đã lại thấy được một đường kiếm phóng đến, chính là Lê Thanh Vũ bắt lấy lại thanh kiếm sau khi nó bị phản lực rơi ra chém tới, kỹ thuật dụng kiếm cấp độ này khiến cho ngay cả nàng cũng phải trợn tròn mắt.
Cắn chặt răng, nàng biết nếu hiện tại không thật sự thi triển tuyệt kỹ chân chính thì chắc chắn sẽ b·ị đ·ánh bại, ngay cả cơ hội dùng tiểu xảo cũng sẽ không có.
Phản chấn hóa thành xảo kình truyền nhẹ xuống hai bên thân eo đến cạnh chân, Hu Tao hơi cong người giống hình dấu hỏi lại phiêu thân về đằng sau, hắc côn trong tay xoay chuyển một vòng đỡ lấy đường kiếm chuyển thành lực vung, một đòn đánh ngang mặt nam hài kia, khí tiểu lực trầm.
“Mạn Khinh Luân Vũ!”
Công kích vừa rồi do yếu tố vị trí dẫn đến lực đủ mà thế không đủ, Lê Thanh Vũ biết trước là Hu Tao sẽ đỡ được mà phản công, chỉ là ngay khi thấy được lờ mờ chiêu thức do nàng sử xuất thì hai mắt hắn lại như lóe lên mấy tia sáng, rõ ràng là hứng thú được khơi dậy, thể hiện rõ chiêu thức này mới thật sự là tinh diệu bên trong Vãng Sinh Đường Bí Thương Pháp.
(Lực ly tâm vận dụng được như thế kia, diệu! Chỉ là, đã ngươi trình diễn thế mà không đáp lễ thì cũng không hay!)
Suy nghĩ vừa lóe lên, kiếm trong tay cũng không dừng lại, hữu thủ đổi phương chặn hẳn xuống, kình vận theo hướng đấy mà xoáy, nhất thời phá tan toàn bộ xảo kình truyền đến từ hắc côn.
Tả thủ của hắn cũng không nhàn rỗi, thừa thế nâng lên sau lưng lúc hắn xoay người uyển kiếm, vừa hay đã đỡ được một cước tới từ Hu Tao sau khi nhận ra hắc côn đã không còn tác dụng.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã nghe được một tiếng cười nhẹ kèm theo đó là một cỗ cự lực chạm tới bụng mình, cả người nhất thời b·ị b·ắn ra xa ba bộ, chỉ có thể dựa vào hắc côn làm vật tựa trên nền đất để tá lực đáp xuống.
Mắt chưa từng dời đối thủ, nàng nhận ra đòn vừa xong là do nam hài kia một thối đạp trúng bụng mình, rất may là hắn chỉ dụng lực bất dụng kình khiến cho cơ quan nội tạng của nàng không bị tổn thương, đau chỉ là đau mặt ngoài.
Lê Thanh Vũ sau đó lại không tiếp tục truy đánh, mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, tay chống kiếm chỉ xuống đất tựa người lên, tay còn lại quơ quơ trong không khí như thử cố bắt lấy màn sương này, nói với ngữ khí có chút cổ quái:
“Tuy chạy trốn đối với ngươi mà nói là một lựa chọn rất hợp tình hợp lý trong trường hợp này.... nhưng thôi cứ lấy đó làm giáo huấn đi. Ngoài ra dường như ta cũng hiểu được lý do tại sao ngươi nãy giờ đều toàn dùng thương pháp căn bản mà lại không dùng các tuyệt kỹ nâng cao rồi.”
“Không phải do không muốn dùng... mà là do luyện chưa tinh đúng không?”
Hu Tao nghe vậy nét mặt dường như có gì biến đổi, chỉ thấy nàng nói với một giọng cười nhạo:
“Ngươi nói đúng! Vậy thì làm sao? Lại định khoe khoang gì về bản thân sao? Hay là nói ta tuổi này tập võ chưa đủ tốt?”
“...Không? Ta cũng không có ý chê bai gì ngược lại còn thấy như vậy rất tốt. Ngươi tuy thương kỹ không quá cao siêu ngược lại thân pháp lại luyện được tới kỳ kỳ hàm hàm, ở niên kỷ của ngươi mà đã như vậy chứng tỏ là cũng đã luyện tập rất khắc nghiệt, ta ở niên kỷ đấy hoàn toàn không thể so sánh được.”
“Ngoài ra, căn bản của bộ thương pháp của nhà ngươi theo như ta nhìn nhận thì đa phần đều được đặt trên thân pháp, bỏ ngọn mà giữ gốc mới thật sự là tâm thái đáng để học hỏi. Ta trầm tư cũng chỉ là có chút suy nghĩ về đạo lý này mà thôi.”
“Niên kỷ này? Ngươi cũng có lớn hơn ta là bao nhiêu?” Hu Tao nhíu mày. Từ đầu đến cuối nam hài đều toàn dùng ngữ khí lớn tuổi hơn để trêu chọc nàng, mới đầu nàng tưởng là diễn nhưng giờ nghe hắn nói như này lại đột nhiên có cảm giác khác, giống như đối phương thật sự lớn hơn nàng rất nhiều.
“Cách một ly, tức là hồng câu giữa thiên địa.” Lê Thanh Vũ đáp vu vơ, dường như hắn đang trầm tư về điều gì, lại không để tâm đến câu hỏi.
“... Mặc dù ngươi khen ta, thế nhưng luận võ thì ta vẫn muốn thắng đấy.” Hu Tao nghe vậy lắc đầu, cũng không tiếp tục nghi vấn về nam hài trước mặt, chỉ cảm thấy hắn dường như còn ‘dị’ hơn cả mình.
“Cứ tới!” Nam hài giống như ngộ ra lại giống như không đạt được điều gì, nhưng hai mắt cũng đã lại hồi thần, kiếm trong tay nâng lên.
Hu Tao thấy đối phương đã chuẩn bị trên mặt bỗng tự dưng hiện ra một nụ cười ranh mãnh, không nói gì tức tốc lao về phía trước, thân pháp được sử xuất tối đa.
Lê Thanh Vũ thấy có chút khác thường nhưng cũng không làm ra phản ứng gì, chỉ cầm kiếm giữ vững cảnh giới.
Chỉ thấy khi hai bên còn cách nhau tầm một bộ, Hu Tao đột nhiên đổi hướng vòng sang một bên, hắc côn trong tay khua lên không rõ mục đích, vừa như công lại vừa như thủ, lại giống như đang nhử địch.
Lê Thanh Vũ còn đang cảm thấy nghi hoặc chưa hiểu gì nhưng vẫn cố để ý kỹ thân ảnh của nàng, chỉ là không tới mấy khắc khi hắn kịp phản ứng nhìn lại thì đã phát hiện xung quanh đang tung bay vô số cánh bướm màu vàng không biết đã bao vây hắn từ bao giờ.
Hoàng điệp lung linh sinh động như thật, giống như có được ý nghĩ cùng sinh mệnh riêng của bản thân, phối hợp với làn sương mù xung quanh khiến cho người như bị mê thất phương hướng, kẻ ý chí yếu kém còn có thể bị thất thần.
Nhưng đối với loại tâm thanh chí thuần như Lê Thanh Vũ mà nói, thì....
Chỉ thấy hắn đột nhiên xoay người, tay trái giơ lên kịp thời bắt được cổ tay của của Hu Tao, người không biết từ khi nào đã lẻn ra sau lưng hắn, khóe miệng khẽ nâng lên.
Hu Tao b·ị b·ắt được nhưng trên mặt lại lộ vẻ mìm cười, hai người bốn mắt nhìn nhau trong nửa khắc, đột nhiên nàng chuyển thân ấn mạnh tay mình xuống.
Khí lực yếu hơn do kém tận ba tiểu cảnh giới, Lê Thanh Vũ liền bị lôi theo nàng. Chỉ là hắn lúc này lại giống như nghe được điều gì, lập tức tránh đầu sang một bên, vừa hay có một vật thể tạt ngang qua đỉnh đầu hắn.
Khóe mắt nhìn lại phát hiện ra đó là một tảng vôi lớn, lúc này đang đặt đít ngồi chễm trệ trên chiếc mũ đen của hắn, bụi trắng rơi vãi tứ tung.
Nhìn thấy kích cỡ đáng lo ngại của tảng vôi này, nét mặt vốn phong đạm vân khinh của Lê Thanh Vũ từ đầu đến giờ cũng đã phải có chút run rẩy. Tay vẫn còn giữ chặt cổ tay của Hu Tao, hắn cúi đầu xuống vừa xem xét vừa thì thào với ngữ khí c·hết lặng:
“Bàng môn tả đạo ta cũng thấy nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy có kẻ thay vì bột vôi cầm hẳn một tảng vôi đi để ném người đấy!”
Chỉ là hắn lại không nghe được tiếng đáp lại, mà lực đạo truyền về từ bàn tay cũng không còn vẻ chống cự, hắn liền cảm thấy nghi hoặc, ngẩng đầu lên thì thấy Hu Tao đang đờ đẫn nhìn mình.
“Hu Tao?”
Đáp lại hắn là một câu nói mà hắn hoàn toàn không ngờ được:
“... Ngươi trọc.”
“...”
Act cool đứng hình mất năm giây, Lê Thanh Vũ bỗng cảm thấy mình thật đẹp trai.
Như đã có hẹn trước, từng tầng mây đen trên bầu trời vào lúc này lại đột nhiên đồng loạt di chuyển, để lộ ra một tia sáng từ nơi cung trăng, rơi xuống trên một mảnh đầu không còn bất kỳ cọng tóc nào.
Ánh trăng huyền diệu tuyệt mỹ, được phản chiếu qua một bề mặt nhãn nhụi, đã được hắn nhìn thấy từ trong hai con mắt vốn lung linh của Hu Tao.
Gió lạnh thổi qua, phiêu phiêu rét lạnh nhân tâm.
“...”