Quyển 1 Chương 75: Nghiệp Hỏa Huyết Hoa
Ánh trăng buông lơi, gió đêm lành lạnh, Lê Thanh Vũ cùng Hu Tao vẫn giữ nguyên tư thế, đều không có thêm bất kỳ động tác nào.
“Ngươi trọc.”
“...” Lông mày Lê Thanh Vũ hơi nhăn lại.
“Ngươi trọc.”
“...” Khóe miệng hắn giật giật khẽ.
“Ngươi trọc.”
“...” Trán hắn dần nổi lên mấy đường gân xanh.
“Ngươi-“
“Dừng! Ngươi nói nãy giờ mấy lần rồi? Có mỗi chuyện này mà cứ phải nói đi nói lại là sao?” Lê Thanh Vũ cuối cùng cũng nhịn không nổi, phải dùng lời cắt ngang.
Hu Tao nghe thế mới như giật mình tỉnh lại, lắc lắc đầu nhưng mắt vẫn không rời đỉnh đầu hắn, đáp:
“Ai biết được? Không phải ngươi bảo ta vẫn còn là hài tử nhỏ không hiểu chuyện à? Tiểu hài tử hiếu kỳ là lẽ đương nhiên, chẳng lẽ ngươi có thể cấm cản? Mà lại nói, trước giờ ta cũng chỉ thấy mấy ông bác trung niên gì gì đấy hay cụ lão mới xuất hiện triệu chứng này, thế mà ngươi ở tuổi này đã bị, chẳng có lẽ....”
“...Đây là nguyên do chính cho bệnh ‘ông cụ non’ của ngươi?”
“...” Lê Thanh Vũ nghe thế không đáp, chỉ là nét mặt đã trở nên đạm nhiên.
Hắn buông tay nàng ra, quay phải cúi người đẩy tảng vôi sang một bên, cầm chiếc mũ lên, lấy tay phủi phủi bột vôi cùng bụi đất bị dính lên, sau đó gập lại, giắt vào bên hông.
“Ta đoán sai rồi? Hay là ngươi đang tu luyện môn tuyệt thế thần công gì, mà môn này lại cần phải cạo trọc?” Hu Tao thấy thái độ của hắn như vậy không lấy làm kỳ, lại tiếp tục hỏi kháy tiếp.
Tuy rằng bản thân nàng cũng có mấy phần tò mò với lý do đằng sau, nhưng từ ngữ điệu lại nghe ra được mùi hương trả thù vô cùng nồng đậm, tự nhiên biết được bản ý của nàng.
“Hu Tao.” Lê Thanh Vũ bỗng gọi.
“Hử?” Hu Tao giương lên cặp mắt lung linh, nhìn qua phảng phất vô tội của mình.
“Ngươi có muốn nghe một bí mật không?”
“Ồ, ta thích bí mật hay những thứ huyền bí lắm. Là gì, kể đi, bật mí đi?”
“Đó là...” Giọng điệu của Lê Thanh Vũ lại trở nên ôn tồn, giống như một bậc trưởng bối hiền lành:
“Nãy giờ đánh với ngươi, ta dùng không tới hai thành thực lực.”
“....Hả?”
Lời ngạc nhiên còn chưa kịp thốt ra hết, Hu Tao đã nghe thấy bên tai một lời truyền đến trong tiếng gió:
“Trấn Uy kiếm pháp thức thứ chín, Thụ Tưởng Xuân Phong!”
.... Hai phút sau....
Ánh trăng vẫn thế, gió đêm vẫn vậy, chỉ có người là đổi thay.
Lê Thanh Vũ thu hồi kiếm về bên hông theo thức Nhật Hạ Tây Phương, sau đó liếc mắt sang khoảnh vườn bên cạnh.
Ở chỗ đấy, Hu Tao giờ đã nằm sụi lơ dưới đất, hai mắt nhắm nghiền vẻ mặt an lành, b·ất t·ỉnh nhân sự, trên trán vẫn còn hằn một vết chém đỏ rực.
Thở khẽ ra một câu, hắn lắc đầu.
Mặc cho Hu Tao có sở hữu cảnh giới cao hơn hắn tận ba tiểu cảnh giới, thế nhưng trình độ võ thuật giữa hai bên lại cách nhau quá nhiều. Thương pháp nàng chỉ là đăng đường nhập thất, kiếm pháp hắn lại nửa bước đăng phong tạo cực, gần như có thể khuy môn.
Chênh lệch này đã đủ san bằng hoàn toàn ưu thế về cảnh giới, thậm chí còn mang tính áp đảo tuyệt đối, càng không nói đến tầm mắt của hắn vốn cũng là của một vị nửa bước Tiểu Thừa cảnh.
Vốn chỉ định dùng một thành rưỡi thực lực rồi để cho nàng thắng hiểm, dù sao người lớn không chấp nhặt trẻ con, thế nhưng...
Đã từng nghe người trọc chi ngôn của Vị Ngư tiên sinh, hắn nghĩ là mình phải làm tròn phận sự của mình, một phút làm thầy cả đời làm thầy, thay các bậc trưởng bối giáo dục lại nàng rằng:
Biết điều mà tôn trọng người lớn, đấy mới là kính lão đắc thọ.
Haizz, Lê Thanh Vũ thở ra một hơi, mắt nhìn về phương xa, ánh nhìn hiu quạnh. Công lao của hắn hôm nay có mấy người hiểu được? Có lẽ phải hàng chục năm sau mới có sĩ tử quay đầu nhìn lại âm thầm cảm ơn hắn.
“Ngươi trọc.”
Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên, dường như có ai đó tỉnh lại.
Lê Thanh Vũ mặt không thay đổi, tay phải lại vung lên một lần nữa, nhất kiếm đoạt mệnh, kèm theo đó là âm thanh như gà vịt bị chọc tiết.
Vì thiên hạ trọc nhân, nguyện hi sinh sĩ diện bản thân, độ hóa Ma nữ!
...
Xác định lần này nàng thật sự là đã b·ất t·ỉnh nhân sự, Lê Thanh Vũ mới bế cả người nàng lên, đặt lên trên sàn gỗ dưới mái hiên tránh nhiễm hàn khí dưới đất.
Nhìn khuôn mặt non nớt bên trên giờ đã có hai vết đỏ, hắn hơi nhíu mày, trong lòng lại không có một chút áy náy nào, có chăng cũng chỉ là suy nghĩ:
(Vãng Sinh đường truyền thừa tốt thật, thậm chí còn có huấn luyện khi b·ất t·ỉnh cũng phải làm mặt giống hệt tử thi nữa, chất lượng thật sự!)
Nghĩ nhảm một hồi rồi cũng xong, chính sự đương nhiên sẽ quay lại. Lê Thanh Vũ tay nâng cằm trầm tư về ý tưởng chợt lóe lên vừa nãy trong chiến đấu.
Biết là thực nghiệm là cách tốt nhất để chứng minh lý thuyết, huyền lam ấn ký trên mi tâm hắn lại sáng lên, không gian xung quanh lập tức biến đổi thành Tịch Hải.
Ở trong phiến địa hình thành bởi ý thức này, hắn là chủ tể, vạn vật đều tuân theo lệnh!
Hắn giống như là đang định làm gì, ý thức khua khoắng một hồi, chỉ là cuối cùng cũng không có cái gì thật sự diễn ra, giống như là vẫn chưa có đầu mối.
Thử mấy lần nhưng vẫn thất bại, bên tai vang lên mấy tiếng niệm Khuy Minh Chân Kinh, Lê Thanh Vũ cuối cùng cũng dừng lại, lại không hề nản lòng.
“Hừm, xem ra nếu muốn thật sự thử được phải đạt đến tiểu thành thậm chí đại thành, chứ chỉ nhập môn thôi thì ảnh hưởng dù có lớn tới đâu cũng vẫn có giới hạn. Đáng tiếc là sư phụ đi vắng tuần sau mới về, nếu không ngày mai ta có thể đi lên Ngọc Kinh Đài mà hỏi rồi, có thể ngài biết chút gì đó.”
“Thôi vậy, đằng nào thì mấy ngày sau cũng sẽ khá bận, dù có thành công cũng tạm chưa có thời gian, vụ kia cũng không phải một sớm một chiều là xong.”
Lắc lắc đầu, Hạo Hãn Tịch Hải cũng theo đó mà dần tiêu tán, Lê Thanh Vũ quay người sang một bên định đánh thức Hu Tao dậy để cho nàng về Vãng Sinh đường.
Chỉ là tay vừa mới đụng phải người, dị biến bỗng xảy ra!
Lê Thanh Vũ bỗng nghe được một thanh âm lớn như có thể phá tan thủy triều, lại vang vọng phảng phất đến từ đầu bên kia của một đường hầm:
“Xin Tiên Nhân thủ hạ lưu tình!”
Nương theo tiếng vọng là một cảm giác choáng váng giống như thực địa dưới chân đột ngột xoay chuyển, đến khi hắn kịp tỉnh hồn thì đã phát hiện khung cảnh xung quanh lại một lần nữa quay về Tịch Hải không gian.
Không thèm nghĩ ngợi nhiều, Lê Thanh Vũ lập tức triệt hạ hoàn toàn Ý cảnh của bản thân, ý đồ thoát khỏi không gian này.
Chỉ là sau đó hắn liền kinh hãi mà phát hiện, hắn ra không được!
“Chuyện quái-“ Nhãn thần mang theo vẻ cảnh giác cực độ, hắn vừa mới định thắc mắc thì đã thấy một mảnh tàn tro nho bay lả lướt qua mặt.
“Tàn tro?”
Nháy mắt quay đầu về phía ngược lại, ý thức thể của Lê Thanh Vũ bỗng phải há hốc mồm.
Bởi vì đối diện của hắn lúc này đã không còn là vẻ biển xanh thanh bình vốn có của tịch hải, mà là một mảnh biển lửa!
Ánh lửa xích hồng không ngừng thiêu cháy mặt nước, phạm vi rộng không thấy điểm cuối, khói bụi sinh ra cuồn cuộn không dứt kéo dài đến tận vân tiêu, phảng phất luyện ngục hàng lâm tịch hải, tàn tro cũng là từ đó mà đến.
Đằng sau lớp lớp tầng khói đen, Lê Thanh Vũ như có như không thấy được mấy thân ảnh khổng lồ, nhỏ có mấy trượng lớn có mấy dặm, tràn đầy khí tức cổ lão, khắp người cắm đấy vô số xiềng xích, phía trên có hắc diễm nhảy múa.
Giữa không trung có từng đóa hoa nở rộ, tất cả đều có màu đỏ thắm, mang đến cho khung cảnh xung quanh thêm mấy phần huyết sắc, dường như chính là máu của các thân ảnh to lớn kia.
Bị hắc diễm thiêu đốt cùng xiềng xích không ngừng di động t·ra t·ấn, thế nhưng những thân ảnh này lại không thốt lên bất cứ tiếng kêu la nào, phảng phất...
Bọn chúng đều là t·hi t·hể!
Khẽ nuốt ực một ngụm, dù là lấy kiến thức sau khi đọc một nửa tầng một Tàng Thư Các hắn vẫn không nhận ra được cảnh tượng trước mặt là gì, chỉ biết là nó đang dần tiến lại gần mình, nhiệt khí cũng dần phả đến.
Đang lúc Lê Thanh Vũ kinh nghi bất định không biết có nên sử dụng Quan Nguyên chi Nhãn hay không, thì âm thanh vừa nãy lại xuất hiện một lần nữa, lần này nghe rõ ràng hơn gấp mấy lần:
“Xin Tiên Nhân thủ hạ lưu tình!”
Nương theo đó, yên hỏa ngập trời bỗng có dị động, sau mấy khắc đã tách ra làm đôi, tạo thành con đường cho một nhân ảnh đi tới.
Đây là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ hắc bào cổ quýt, đầu đội mũ chỏm tròn màu nâu, để lộ ra một gương mặt hình chữ điền uy nghiêm, toàn thân tự có một cỗ khí phách khó mà nói rõ.
Hắn đứng giữa biển lửa, xích hỏa hắc diễm vờn quanh mà vô thương, khói bụi hân hoan như diện kiến bậc đế vương, tự nhiên đã thể hiện rõ thân phận chủ nhân biển lửa của mình.
“Tiên Nhân –“
Chỉ là vừa mới bước ra, kẻ này giống như đang định thi lễ, thấy rõ được hình bóng người đối diện xong bỗng sững sờ.
Bởi trước mặt không phải là bất kỳ vị Tiên Nhân nào mà hắn quen biết, lại là một nam hài lạ mặt tầm tám tuổi, thân mang hắc bào người cầm kiếm gỗ.
Nhưng dù sao nam tử trung niên này cũng là người có lịch duyệt dày dặn, trên mặt không hề lộ ra nét thất thố, hai tay vẫn nâng lên hành lễ, hỏi:
“Xin hỏi ngài là...”
Ở phía đối diện, Lê Thanh Vũ tuy hơi bị chấn nh·iếp bởi cảnh tượng trước mặt nhưng cũng đã khôi phục lại rất nhanh, lập tức phản ứng lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Đây hiện chính là không gian ý thức giao hòa giữa mình và đối phương, chính vì vậy nên khung cảnh mới là Ý cảnh của hai bên, bởi vì Ý cảnh chính là thứ gần nhất với sức mạnh của ý thức cùng tâm linh.
Mình không thể rời khỏi xem ra chính là do nam tử này làm, bởi vì Ý cảnh của hắn mạnh hơn mình nhiều lắm, không phải ở phẩm chất mà chính là ở cấp độ, cũng thể hiện rõ chênh lệch cảnh giới giữa hai bên.
Việc này xuất hiện ngay sau khi mình chạm phải Hu Tao, nam tử này trên thân lại mặc y phục của Vãng Sinh đường, thân phận đối phương dù dùng mông cũng đã có thể đoán ra được là đến từ đâu.
Khả năng giả trang? Nhỏ quá coi như không.
Nhưng làm thế nào mà đối phương lại có thể giữ bản thân mình lại, chắc chắn không thể là do nhảy vào trong vườn sau nhà Yanfei hoặc thi pháp từ xa ảnh hưởng, nếu không trận pháp vệ gia cùng Tổng Vụ Ly Nguyệt sẽ dạy hắn làm người trong nháy mắt, điều đó chứng tỏ đối phương ắt phải thông qua Hu Tao, xem ra là một loại ấn kỳ trên người nào đó.
Ngoài ra, hiện giờ mình đang đứng trong phạm vi của trận pháp, tất cả mọi loại lực lượng siêu phàm trên cấp độ Luyện Tinh Hóa Khí nếu có phát sinh cũng sẽ ngay lập tức bị trận pháp triệt tiêu, Hu Tao cùng bản thân do chỉ có Võ Đồ cảnh mới không bị ảnh hưởng, nói cách khác là do quá yếu nên mới không bị coi như mối gây hại.
Đây cũng là cách mà đa số các gia tộc Huyền gia cùng đại gia tộc Võ gia sống ở trong cảng Ly Nguyệt sử dụng, chính là để hạn chế nhiều nhất ảnh hưởng lên người thường, tránh ngộ thương cùng có thể hòa nhập cùng giả vờ một cách tối đa.
Lực lượng khiến cho trận pháp không triệt tiêu nổi hoặc là không phát hiện... Ít nhất cũng phải là Thánh giai, mà còn phải là loại Thánh giai đỉnh phong, hay còn được gọi là Đại Thánh!
Vãng Sinh đường tuy là một thế lực truyền thừa Võ gia siêu nhất lưu, cổ lão cùng huyền bí vô cùng thế nhưng hiện tại chắc chắn là không thể có được một tôn Đại Thánh, đường chủ hiện tại tức là ông nội của Hu Tao theo như ghi chép cũng chỉ là Võ Tôn sơ kỳ tầm nhị, tam trọng mà thôi, chắc chắn không thể thông qua ấn ký để lại mà lôi mình vào được không gian ý thức.
Vậy có nghĩa là...
Lê Thanh Vũ lại liếc nhìn chiếc mũ trên đầu nam tử trung niên kia, kết hợp với tất cả những gì mình biết về Vãng Sinh đường, bức tranh trong lòng cũng dần hoàn thiện, lại có một loại cảm giác hiểu ra.
Chiếc mũ đấy chính là mũ của đường chủ Vãng Sinh đường truyền lại cho mỗi đời, lúc này bên trên không cài hoa mận giống như của Hu Tao sau này mà là một loại hoa khác, một loại hiện tại gần như đã tuyệt tích...
Bỉ Ngạn hoa!