Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 73: Khách không mời lúc nửa đêm




Quyển 1 Chương 73: Khách không mời lúc nửa đêm

“Con cò bé bé, nó đậu cành tre. Đi hay hỏi mẹ, bố đi đường nào.”

“Khi đi em quậy, khi về em gào. Miệng em chúm chím, mẹ tát em ngã nhào.”

Ở dưới mái hiên, một nam hài lúc này đang ngâm nga ca khúc, nét mặt vui vẻ, tay cầm một bình nước nhỏ làm từ đất nung, nước từ trong đấy tuôn ra đổ xuống một chậu cây bên dưới.

Miệng vẫn tiếp tục ca hát mấy bài đục khoét tuổi thơ, trong lòng hắn nghĩ thầm:

“Ài, tự dưng quên mất việc này, cũng may là mới chỉ qua một ngày thôi nên cũng tạm chưa có vấn đề gì. Xem ra khi nào nên bảo Yanfei thiết hạ một cơ quan ở đây dẫn tiến nước phòng trường hợp quên mất vậy. Không biết nàng có biết không?”

Tưới xong, hắn mới lại ngẩng đầu lên. Đêm nay trời mây mịt mù, trăng cũng không thấy, từ trong không khí truyền đến từng đợt gió lạnh.

Nhưng điều này cũng không phải là vấn đề gì với nam hài, chỉ cần không phải là trời nồm hoặc là quá khô nóng, hắn đều sẽ thấy rất bình thường.

Hít thở một hơi sâu, hắn quay người định đi cất bình nước vào trong nhà, bỗng tai lại nghe được một tiếng dị động vang lên.

“Hử?” Hắn quay người lại, trên mặt sinh ra nét biến hóa nghi hoặc.

Đảo mắt qua từng hiên nhà cùng hàng cây xung quanh, hắn lại dường như không phát hiện ra được điều gì bất thường.

Cảng Ly Nguyệt tuy là một tòa cảng thị sầm uất, việc buôn bán diễn ra từ sáng sớm tinh mơ cho đến tận đêm tối, nhưng giờ đã là canh hai, đại đa số mọi người đều vẫn sẽ đi ngủ vào giờ này, tự nhiên trả lại cho màn đêm một khung cảnh tĩnh mịch.

Nhìn ngắm thêm một hồi, ngoại trừ mấy tiếng xào xạc của lá cây ra lại không có bất kỳ một âm thanh nào khác xuất hiện, nam hài lắc đầu, lại quay người định đi vào trong nhà.

Cộp.

Đột nhiên, lại có một tiếng dị động nữa vang lên, lần này còn to hơn lần trước.

Hắn lập tức xoay đầu lại, hai mắt dõi theo phương hướng mà dị động này phát ra, phát hiện đó là chỗ tối nằm bên trong góc của mảnh vườn nhỏ này, do ở có chút xa nên ánh đèn cũng không chiếu đến.

Trên mặt dường như truyền đến cảm xúc căng thẳng pha chút nghi ngờ, nam hài nuốt ực một tiếng, quơ tay cầm lấy ngọn đăng nhỏ để trên sàn, cẩn thận tiến lại gần xem xét.

Gió lạnh chợt lại thổi qua mấy hồi khiến lửa bên trong đèn lung lay chớp động, giống như có thể dập tắt bất cứ lúc nào, phủ lên cho khung cảnh một cỗ cảm giác quỷ quái ma mị làm người lạnh gáy.

Một bước... Hai bước... Ba bước...

Nam hài vừa mới tiến lại gần góc này còn cách không hơn nửa trượng, đột nhiên xoay người vung lên bình nước trong tay, nước bên trong lăng không ra ngoài theo một phương hướng cực kỳ xảo diệu, lao đến một cành cây gần đó.

Từ đằng sau cành cây bỗng có một thân ảnh lao ra, trên mặt hiện nguyên một tầng sửng sốt, rõ ràng là không ngờ được tới việc bản thân b·ị đ·ánh lén.



Chỉ là lao ra nửa trượng còn không tới, trước mặt đã lại xuất hiện một bóng mờ, thân ảnh này bèn phải lập tức lôi từ bên người ra một thanh côn gỗ để chống trả.

Chát!

Một tiếng vang trầm đục vang lên, không biết từ đâu và khi nào nam hài đã rút ra được một thanh kiếm gỗ, nhất chiêu Bạt Kiếm tung lên từ dưới đánh văng đối phương ra xa hơn trượng rưỡi.

Tuy chịu bất lợi từ việc không có chỗ để mượn lực từ trên không trung nhưng dường như thân thủ của thân ảnh này cũng đã sở hữu trình độ nhất định, đỡ được một chiêu của nam hài liền biến chuyển thành xảo lực, cuối cùng tiếp đất nhẹ nhàng cách đấy không xa tựa như điệp hạ hoa biện, mắt lại vẫn không rời nam hài nửa khắc.

Nam hài cũng không tiếp tục thừa thế truy công, thu hồi kiếm gỗ về một bên hông ở trạng thái phòng thủ, hai mắt có chút thú vị quan sát đối phương.

Đó là một nữ hài cũng toàn thân mặc một bộ hắc trường y, tay cầm côn gỗ phủ sơn đen, mái tóc màu nâu cuộn thành một đoàn sau lưng, trên mặt mang mặt nạ Bi Ảm quỷ, từ trong lỗ mắt thấy được song nhãn trông như ma trơi giữa trời đêm.

Chỉ là có thể người khác không nhận ra, nhưng nam hài dựa vào ký ức của mình vẫn đoán ra được thân phận của nữ hài này, nghĩ thầm trong lòng:

“Đây... nếu như ta đoán không nhầm...”

“Hu Tao?”

Chỉ là nhận ra ánh mắt nàng dáo dác giống như đang chuẩn bị t·ẩu t·hoát, Lê Thanh Vũ mới khẽ nhấc lên khóe miệng, nói với một giọng giễu cợt:

“Tưởng là yêu ma quỷ quái chốn nào làm loạn, hóa ra lại là một tiểu hài tử học tập làm tặc, thật là có chút đáng thất vọng!”

Quả nhiên, nữ hài kia nghe vậy liền lập tức không để ý đến việc chạy trốn, hơi sửng sồ lên:

“Tặc gì? Ta chỉ -“

Lời còn chưa hết, nàng đã bị Lê Thanh Vũ cắt ngang:

“À phải rồi, nửa đêm trốn trên cành cây dòm ngó nhà người ta, không phải tặc thì còn là cái gì? Trộm vặt? Hay là tối lên cơn tâm thần?”

“Ta...” Nữ hài nghe thế liền không có lời nào để cãi, bởi vì nó quá xác thực.

Thề có Nham Vương Đế Quân trên cao, nàng chỉ mới định thử chơi khăm tên đối tượng mới này có chút bằng cách nhát ma hắn mà tại sao lại rơi vào tình huống như này?

Không ổn, chơi khăm cùng bị cáo buộc ă·n t·rộm là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt, tuy rằng nàng tuổi nhỏ có thể sẽ không xảy ra vấn đề gì với lại nàng cũng không thật sự trộm gì, nhưng chắc chắn khi về sẽ bị gia gia mắng té tát, thậm chí bị cấm túc, đồng nghĩa với việc hết đi chơi đùa vào ban đêm.

Còn về việc bị mắng là tâm thần, thực sự nàng cũng chẳng quá quan tâm, kể từ hồi lũ trẻ cùng người lớn trong khu lên cho nàng biệt danh “Ma Nữ” thì bị tâm thần dường như cũng chỉ là một cách nói nhẹ.



Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa đó là, chuyện này sẽ còn đến tai của một vị công tử nào đấy, chỉ cần nghĩ đến cái nụ cười chế nhạo đáng ghét của tên kia là nàng đã thấy tình huống không ổn rồi, trong lòng đã dần mường tượng ra một âm thanh:

“Sao thế hả Ma Nữ - chơi khăm không bao giờ thất thủ - đại nhân? À quên mất, giờ phải gọi là thất thủ một lần đúng không nhỉ? Lại còn trong tay của một tên ma mới ngang tuổi, thật là đáng – xấu – hổ...”

Gặp ma- à nhầm, gặp quỷ rồi! Ai mà nghĩ tới gia hỏa này lại sở hữu thực lực cùng cảm giác nhạy bén như này? Mấy đứa trẻ khác không phải là sẽ tiếp tục nhìn chăm chú vào góc tường rồi bị nàng đột nhiên xuất hiện sau lưng hù dọa sao?

Lê Thanh Vũ cũng không biết là trong thời gian ngắn như vậy mà nữ hài trước mặt đã suy nghĩ được cả một đống thứ loạn thất bát tao, trong lòng vẫn đang tự hỏi lý do tại sao nàng xuất hiện ở đây, cũng đã có được suy đoán, nhưng vẫn cần xác minh thân phận của đối phương.

Chỉ thấy hắn thở ra một hơi, lại nói:

“Thôi được rồi, xem chừng quần áo của ngươi cũng không phải loại phổ thông, khả năng cao khó có thể là loại đầu trộm đuôi c·ướp. Báo danh đi, kèm với cả mục đích của ngươi khi đến đây ngay giữa nửa đêm. Nếu không ta đánh trói ngươi lại đem đi cho Thiên Nham quân.”

“Xuất hiện vào nửa đêm trên cây nhà người khác, sử dụng khinh công trái phép, trên thân mang theo hung khí cấp một, dù là cái nào cũng đủ để ngươi uống nước trà một hồi đấy.”

Nữ hài nghe thế không sợ ngược lại lộ vẻ vui mừng, nhưng sau đó đã lại lấy lại bình tĩnh rất nhanh mà nói:

“Ngươi trước, ngươi là chủ, ta là khách.”

Nàng cũng biết yêu cầu này thực sự rất vô lý, nhưng hiện tại nàng lại đang khá khẩn thiết biết được thân phận của kẻ trước mặt, nếu như để nàng báo ra danh tự trước thì từ phong cách hành sự vừa xong khả năng cao là đối phương một lời cũng sẽ không nói.

Dù sao, với tư cách là truyền nhân của Vãng Sinh Đường, mới 7 tuổi đã có được tu vi Võ Đồ đệ lục trọng, Điệp Ảnh thân pháp luyện được đăng đường nhập thất, cơ hồ có tiểu thành rồi mà vẫn bị đối phương phát hiện ra thậm chí phán đoán ra mà đánh trúng nàng một đòn, bối cảnh chắc chắn không thể nào đơn giản.

Thông tin nàng biết về đối phương cũng không nhiều ngoại trừ việc đó là một hài tử được đích thân Yanfei đại tỷ tỷ đưa về, cộng với một số thứ suy đoán lặt vặt ngay từ khi bắt đầu quan sát đến nay, nhưng ngần đấy vẫn là không đủ.

Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó nếu như đối phương từ chối đề nghị này, lại chuẩn bị từ đấy tìm ra mấy phương hướng có lợi cho mình, nào ngờ Lê Thanh Vũ bỗng lại nói:

“Cũng được.”

“Hả?”

“Ta tên Thanh Vũ.” Trong mắt nam hài lóe lên mấy tia cân nhắc không rõ, ngữ khí hắn lại thản nhiên vô cùng:

“Một tiểu tử mới đạp chân lên Võ Đạo, với mong muốn được chứng kiến các loại phong cảnh đặc sắc khác biệt trên cao.”

Lời này không phải lời nói dối, trong mắt của hắn, Võ Đạo vô bờ, dù là nửa bước Tiểu Thừa cảnh giống như hắn đã từng là cũng mới chỉ lững chững chưa bước ra nổi một bước mà thôi.

“Còn ngươi.” Ngữ khí hắn lại nhất chuyển, mang theo một loại khẳng định khó có thể cắt ngang: “ Ắt hẳn là Hu Tao, cháu gái của Vãng Sinh Đường đệ thất thập ngũ đường chủ, đúng không?”

Nữ hài nghe thế liền có chút ngạc nhiên, sau mấy giây chần chờ cũng hơi gật đầu, ngữ khí hơi không xác định:

“... Đúng, mà sao ngươi biết?”



“Đại danh của Vãng Sinh Đường đỉnh đỉnh như sấm bên tai, làm sao lại không biết?” Lê Thanh Vũ đáp, lại không có trả lời trực tiếp.

Hu Tao nghe thế nhìn lại phục trang của bản thân, trong mắt lướt qua mấy tia suy tư, cuối cùng mới thở dài một tiếng, cũng tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ con nhưng lại xen lẫn chút gì đó bí hiểm, ngây thơ cùng tinh quái.

Nàng nói:

“Ra vậy, người trong đồng đạo. Chỉ trách số ta không may.”

Hiển nhiên, nàng là nhận định đối phương biết được thân phận của mình thông qua bộ quần áo đang mặc. Đây là một loại y phục của Vãng Sinh đường vốn thường được sử dụng bởi các đệ tử thân truyền khi mới tập võ từ đời đầu đến nay, nhưng đến giờ dường như đã không còn ai còn có thể nhận ra nó.

Phần là bởi đã là y phục tập võ thì thường không mặc ra ngoài, phần là do trong mắt mọi người thậm chí đa số võ giả thì Vãng Sinh đường cũng chỉ là một nhà phụ trách t·ang l·ễ khá có tiếng mà thôi, trên cả đất Ly Nguyệt này cũng không có tiếng tăm gì.

Nàng cũng là biết được điều đấy mới dám yên tâm mặc đi thực hiện các phi vụ nhát ma của mình, khi đấy bộ y phục này do mang kiểu dáng cổ lão thường có thể khiến mặt nạ quỷ phát huy càng tốt hơn, không ngờ lại gặp một người nhận biết nó.

Đã nhận biết được phục trang xuất xứ, đương nhiên có thể từ chiều cao cùng hình thể làm ra được suy đoán còn lại, này không phải là điều gì phức tạp.

Nhưng ai lại còn có thể biết được đến loại phục trang này ở độ tuổi này? Dù là Võ gia thậm chí Huyền gia đệ tử cũng không chắc chắn là có thể nhận biết được, vậy thì chỉ có thể là một loại truyền thừa nào đó khá quen thuộc với công việc của Vãng Sinh đường, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một hai nhà...

Chỉ là, nàng cũng không biết, thực ra Lê Thanh Vũ cũng không phải căn cứ vào những điều trên, mà là do nhận ra được đôi mắt của nàng, một tầng chú pháp biến ảo trên mặt nạ làm sao qua được Quan Nguyên chi Nhãn của hắn?

Nói đi thì cũng nói lại, hắn đúng là cũng nhận biết loại phục trang đến từ Vãng Sinh đường này, bởi vậy nên mới dám nói với ngữ khí tự tin như vậy. Nhìn thấy được gương mặt nàng, lại phát hiện nàng dường như hiểu nhầm điều gì, hắn mới lắc đầu, nói:

“Không phải giống như tưởng tượng của ngươi, ta... chỉ đơn giản là biết nhiều mà thôi. Cũng không phải là Huyền gia cùng Võ gia lưỡng nhà kia.”

Hu Tao nghe thế liền giật mình hơi thất thố, trong lòng nghĩ thầm:

(Hắn đọc được suy nghĩ của ta sao?)

“Đúng, ta có thể đọc được suy nghĩ của ngươi.”

(Độc Tâm thuật! Thuật này chẳng phải đã thất truyền vào hơn hai nghìn năm trước, trừ khi sở hữu tu vi ít nhất Luyện Khí Hóa Thần hoặc là Tiểu Thừa cảnh sao?)

“À đúng, nó đúng là đã thất truyền từ hơn hai nghìn năm trước đối với phần giới hạn trong Luyện Tinh Hóa Khí, cũng là do mấy vị ngồi cao kia quyết định không muốn để thuật này gây r·ối l·oạn nhân gian, bởi khi đấy Thần Quân chi Vị đã được định ra hoàn toàn, kèm theo đấy là các loại như Mê Tâm quyết, Xuân Mai thủ,... cũng đều đã tuyệt tích hoàn toàn khỏi giang hồ.”

“Nhưng đấy dù sao cũng là bản cũ. Đối với bản mới này của ta mà nói, chỉ cần quan sát nhịp tim, sắc mặt, động tác tay chân xong làm chút dẫn đạo trong câu từ là đủ rồi.”

(...)

“Ha ha ha, nhìn mặt ngươi kìa, ngươi thế mà tin thật?”

“...”