Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 6: Động Tiên? Tiểu thế giới?




Quyển 1 Chương 6: Động Tiên? Tiểu thế giới?

“Rồi, đây là nhà của ta, đêm nay ngươi sẽ tạm ở lại đây. Đến sáng mai, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp một người, tiện thể chữa trị hết tất cả v·ết t·hương trên người.” Yanfei làm ra điệu bộ dẫn đường, chỉ về một ngôi nhà trước mặt nói.

Lê Thanh Vũ lúc này mồm còn đang ngậm bánh bao, hơi có chút tò mò mà đánh giá căn nhà trước mặt. Vừa nãy sau khi đi qua trạm gác, Yanfei liền dẫn hắn lượn lờ hai ba vòng trên đường lớn để giới thiệu về cảng Ly Nguyệt, cuối cùng còn định dẫn hắn đi ra chỗ thuyền bè tham quan.

Chỉ là sau khi nghe thấy tiếng bụng hắn kháng nghị thì nàng liền bỏ đi dự định này, liền dắt hắn đến cửa tiệm nổi tiếng của Ly Nguyệt là Vạn Dân Đường. Xem ra là “hoạt động thân thể” ở bên trong doanh trại Hilichurl cũng ngốn nhiều năng lượng.

Mua xong mấy cái bánh bao Tôm Pha Lê ngay trước khi cửa tiệm đóng cửa, Yanfei lúc đấy mới dẫn Lê Thanh Vũ về nhà nàng.

“Xin lỗi tiểu đệ, cũng đã lâu rồi không có hướng dẫn cho người khác tham quan cảng Ly Nguyệt nên lịch trình có chút quá nhiệt tình, giờ cũng khuya rồi, ngươi không giận chứ?”

Lê Thanh Vũ lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm:

“Rõ ràng là lâu rồi chưa có người tám chuyện cùng nên mồm miệng lại ngứa, ta biết thừa, chỉ là không có nói ra thôi.”

Bất quá, hắn cũng thực không có giận. Đoạn đường vừa rồi cũng làm cho hắn được mở mang khá nhiều, tỷ như cảng Ly Nguyệt cũng không chỉ đơn giản giống như trong game.

Tuy vẫn chia làm ba khu vực lớn nhưng diện tích mỗi khu thì đều có sự khác biệt, tỉ như từ giữa bến tàu mà muốn đi đến cuối hắn ước chừng phải mất tầm hơn 20 phút, đi từ chỗ trạm đến Vạn Dân Đường phải mất hơn nửa tiếng...

Ngoài ra, hắn cũng chú ý đến những địa điểm đặc biệt như Thương Hội Phi Vân, hoặc là Lưu Ly Đình... kích cỡ đều lớn gấp mấy lần so với trong game, đặc biệt là Thương Hội Phi Vân nói thật thì không thua kém gì một cái siêu thị thương mại cỡ lớn.

Một số địa điểm khác thì giữ nguyên kích thước, tỷ như là Vãng Sinh Đường, nhà thuốc Bubu các loại... Vạn Dân Đường thì cũng chỉ to gấp đôi nên cũng xếp vào loại này.

Cả ba khu vực vẫn được nối liền bởi một đầu đại lộ thênh thang, giữa đường còn đủ để nuôi bể cá, tên gọi Ngật Hổ Nham. Từ đại lộ này phân nhánh thành vô số các tiểu lộ nhỏ, một số đan vào nhau, một số lại một mình một đường, và nhà của Yanfei liền ở trên loại này.

Đương nhiên, ngoại trừ đại lộ chính vẫn sẽ còn mấy đại lộ khác trong mỗi khu vực, nhưng hắn hôm nay cũng chưa có quan sát kỹ được.

Một số phát hiện khác không đáng kể thì là Mao sư phụ hồi trẻ trông cũng khá đẹp trai, Tô nhị nương nhìn có mấy phần tư sắc, tiệm hàng của Trần Khoái Đao cũng chưa mở....

Hơn nữa, với trí nhớ đáng kinh ngạc của Yanfei, tuy rằng không sánh bằng thanh niên ăn bám vô địch thiên hạ nào đấy, tuy rằng không đi sâu được vào lịch sử nhưng tất cả các loại địa điểm nổi tiếng đều được nàng giới thiệu rất chi tiết.

Nghĩ đến đây là thấy đủ, Lê Thanh Vũ lại dời tầm mắt về nhà của Yanfei. Nhìn từ ngoài, nhà của nàng không có quá nhiều điều gì đặc biệt khác lạ so với nhà bình thường, thậm chí còn có mấy phần cũ kỹ.

Mái nhà có màu xanh dương, tường được quét vôi trắng, cửa sổ làm từ giấy, cửa chính được sơn đỏ, bên trên có có hai vòng được ngậm trong miệng sư tử.



Yanfei mở cửa chậm rãi, xong bước vào nhà. Hơi phất nhẹ tay áo, đèn dầu ở bốn góc tự cháy lên, lộ ra một phòng tiếp khách nhỏ. Một bộ bàn ghế đủ cho bốn người, bên trên có sẵn một khay trà, đằng sau còn có một tấm bình phong tiêu chuẩn.

Lê Thanh Vũ cũng theo bước vào trong nhà, nhưng bỗng chợt nhớ ra là mình không đi giày khi đến Teyvat. Cúi đầu xuống thì đã thấy trên sàn gỗ in dấu hai vết bùn có hình bàn chân.

Yanfei hiển nhiên cũng thấy được cảnh đó, chỉ là nàng lại lắc đầu mà cười:

“Không cần phải lo, đằng nào thì ngày mai ta cũng sẽ phải dọn dẹp lại nhà cửa một lần, tối nay cứ nghỉ sớm cái đã.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy liền gật đầu, đi về phía khung cửa ở góc trái. Từ chỗ này hắn có thể nhìn thấy được một phòng làm việc, một phòng ăn, một phòng nhìn có vẻ giống phòng tắm cùng một phòng ngủ, tất cả đều nối liền với nhau qua đoạn hành lang đằng sau khung cửa này.

Bất quá hắn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Yanfei bây giờ vẫn chưa có đọc nhiều sách? Bên trên giá sách cũng chỉ có bất quá vài quyển mà thôi, hoàn toàn không tương xứng, chỉ là hắn cũng không nghĩ quá nhiều, có thể là nàng cất sách ở nơi nào đó, biết đâu được.

Nhưng nhìn lại, xem ra Tiên Nhân cũng sống giống như phàm nhân sao? Lê Thanh Vũ nghĩ thầm bắt đầu mường tượng của phụ thân Yanfei thành kiểu ẩn sĩ cao nhân.

Bất quá, hắn còn chưa kịp đi tiếp, thì Yanfei đã kéo hắn sang một bên, đến ngay trước cửa tủ.

“Đi bên này.” Nàng nói.

Trong lúc Lê Thanh Vũ còn đang ngơ ngác khó hiểu, thì Yanfei đã một tay niệm ấn chú, một tay gõ lấy mặt tủ. Tầm hơn nửa phút sau, nàng mới nói:

“Được rồi, bước vào đi.” Xong liền mở cửa tủ ra.

Bên trong không có bất cứ đồ vật nào, cũng không có lối ngầm thông đạo mật, chỉ có một vòng xoáy được xen lẫn giữa hai màu đỏ cùng tím, như mờ như ảo, không có thực chất, vận chuyển không ngừng theo hình xoáy ốc, treo lơ lửng trong không gian cánh tủ.

Lê Thanh Vũ có thể cảm nhận được, theo vòng xoáy không ngừng xoay tròn, thì không khí trong phòng cũng bị hấp thu vào bên trong.

Hắn cũng không có hỏi gì, chỉ gật đầu một lần sau đó liền bước vào trong, thoáng cái thân hình đã mất hút. Thấy cảnh đó, trên mặt Yanfei lộ ra vẻ tán thưởng. Nàng hoàn toàn có thể nhìn ra Lê Thanh Vũ không phải là kẻ lỗ mãng hay là một thằng nhóc con không hiểu chuyện, ngược lại là một người có dũng khí tin vào quyết định của bản thân, nói cách khác, rất quyết đoán.

Sau khi bước vào trong, Lê Thanh Vũ cảm thấy đầu lại hơi mê muội trong giây lát, liền lại thanh tỉnh lập tức. Đập vào trong mắt hắn là một khung cảnh giống như trong Động Tiên của Ấm Trần Ca, thậm chí khả năng còn lớn hơn kha khá.

Chỗ hắn đang đứng chính là phía trên một bãi cỏ. Ở phía đối diện, có ba căn lầu các, mỗi căn có kích thước khác biệt, một cao, một to, một trung bình. Ngoài ra ở phía xa còn có một sân bãi, bên trái là một ngọn núi đá cỡ nhỏ, cao gần chục trượng, bên trên còn nghe được tiếng nước chảy róc rách.

“Mịa nó. Quả nhiên là mấy Tiên Nhân khác đều có động phủ, đều có tiểu thiên địa của riêng mình thì lão này sao lại khác được!? Thôi được rồi, người ta là đại lão, chẳng nói được, phí hoài hình tượng cao lớn trong lòng ta quá.” Lê Thanh Vũ bắt đầu càu nhàu.

Vừa quay đầu lại, đã thấy Yanfei bước theo vào.



“Thế nào?” Nàng hỏi: “Này là tiểu thiên địa của phụ thân ta, mệnh danh Tủ Trung Thế Gi- Khục khục, thôi bỏ đi. Sau khi phụ thân cùng mẫu thân của ta bỏ ta lại mà bắt đầu đi du ngoạn thì cũng đã để lại chỗ này. Sao hả, có thấy choáng ngợp không?”

“Tủ Trung Thế Giới này tuyệt đối có thể khiến tên tiểu tử trước mặt này rung động.” Yanfei nghĩ thầm trong lòng, đó cũng là lý do nàng phải chậm mấy giây mới bắt đầu bước vào, cốt là để cho đối phương có thời gian bị choáng ngợp.

Nhưng trái ngược với kỳ vọng của nàng, Lê Thanh Vũ cũng không lộ ra biểu lộ gì, chỉ nhìn ra được một bộ thần sắc “Không tệ.”

“Tỷ tỷ nói là phụ thân tỷ để lại nơi này cho tỷ?”

“Ừm.” Yanfei không biết hắn hỏi có ý gì, song vẫn gật đầu.

“Vậy tỷ có thể khống chế được gì bên trong thế giới này không?”

“Có, ừm... phụ thuộc vào Tiên lực của bản thân ta, di dời ngọn núi kia hay cải tạo toàn phần địa hình là không được nhưng sửa đổi một chút thì vẫn không thành vấn đề.”

“Thế thì phiền tỷ tỷ cho ta một ngụm nước, cả ngày hôm nay chưa uống tí nước nào, lại còn bị đặt lên giá nướng, giờ còn ăn thêm bánh bao nữa, ta khát khô cả cổ rồi.”

“...”

Cuối cùng Yanfei vẫn đồng ý yêu cầu này. Nhìn thấy tên tiểu tử trước mặt đang uống nước một cách dửng dưng, nàng lại hiếu kỳ:

“Ngươi không thấy rung động sao? Đừng nói là ngươi, thân là huyết mạch Tiên gia như ta lúc trước khi còn nhỏ bước vào đây cũng phải rung động một hồi, ngươi sao lại có thể không có chút cảm xúc nào được?”

Lê Thanh Vũ cuối cùng cũng uống xong được ngụm nước. Cổ họng được tưới nhuần, hắn nói cũng có chút lưu loát hơn:

“Tỷ cũng đừng hiểu nhầm, sao ta có thể không rung động được? Dù sao thì thủ đoạn này cũng vô cùng thần thông quảng đại, trong lòng ta đương nhiên phải khâm phục rồi. Chỉ là nghĩ đến một chuyện, bỗng đánh rụng hết các cảm xúc khác.”

“Chuyện gì?” Yanfei hỏi, lần này nàng càng hiếu kỳ hơn nữa.

“Như tỷ nói thì nơi này do phụ thân tỷ để lại, đồng thời lối vào chính chính là cái tủ kia. Ta chỉ đang suy nghĩ là nếu phụ thân tỷ đủ mạnh để xây dựng tiểu thế giới như này thì sẽ không nhất thiết phải thiết kế lối vào trong tủ, hoặc có thể là một cái gì đó khác, như cái túi, hoặc là ấm chè chẳng hạn, như thế có đúng không?”

“Đúng. Ngươi nói cũng không sai.” Yanfei gật đầu: “Nhưng vậy thì có liên quan gì?”



“Tỷ cứ bình tĩnh đã. Nếu vậy, thì tại sao phụ thân tỷ lại phải thiết kế ở bên trong cái tủ gỗ đây? Nếu ta đoán không sai thì có lẽ chiếc tủ gỗ gắn liền với nhà ở ngoài kia, hoặc ít nhất là tỷ không thể vác tủ gỗ đi được đúng không?”

“Đúng. Tuy rằng lấy sức lực của ta đừng nói là một cái tủ, cả cái nhà ta cũng có thể nhấc nó lên bằng một tay được, nhưng chỉ riêng cái tủ gỗ này ta lại không thể xê dịch, thật kỳ quái.” Nói đến đây, mặt mũi nàng cũng bắt đầu lộ vẻ khó hiểu.

“À, ta có thể không biết nguyên lý kiến tạo cái vòng xoáy ở ngoài kia là gì, nhưng ta nghĩ là phụ thân tỷ chắc cũng có thể thiết kế được một cái vòng xoáy mang đi được, hay điều này quá khó?”

“Không, không khó. Nếu hắn muốn hắn cũng sẽ tự nhiên làm được.”

“Vậy thì lý do gì để ngài ấy không đây? Phải chăng có người nào đó ham chơi quá, tăng động quá, nếu lấy được cái nhà mang theo người sẽ đi chơi suốt ngày đêm mà không ở lại trong cảng Ly Nguyệt, cũng không nghe lời phụ mẫu, nên đành bất đắc dĩ nghĩ ra thủ đoạn này chăng?”

“Có lý... A khoan đã, tên tiểu tử này!” Yanfei nhận ra mình rơi vào bẫy của tiểu tử này, nhưng nghĩ lại Bách Tâm Thông Minh thuật cũng không có phát động, lại nói phụ thân của mình đúng là rất có thể làm ra hành vi này, nên mặt mũi tràn đầy phẫn uất, lại không nói được lời gì.

Nhìn thấy cảnh này, Lê Thanh Vũ cũng học khôn, cũng không tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa. Kỳ thực, ban đầu hắn cũng không định hiển lộ ra nhiều trí thông minh như này, nhưng các hành vi sau đấy của Yanfei cũng làm hắn đoán được đôi chút dụng ý, tuy không chắc chắn chính xác nhưng cũng là bảy phần, thế nên hắn cũng dần có chút lớn mật, giả đò quá thì e rằng lại phản tác dụng.

Tầm hai phút sau, Yanfei đã bình phục được tâm tình, chỉ tay về phía ba tòa lầu các bắt đầu giới thiệu tiếp:

“Trong tòa các này, tòa thứ nhất là phòng để ở cùng phòng ăn, tòa thứ hai là Tàng Thư Các, cũng là nơi mà ta thường làm việc, tòa thứ ba là Binh các, bên trong có v·ũ k·hí. Sân đằng xa kia là Luyện Pháp Tràng, cũng thường là nơi ta rèn luyện kỹ thuật chiến đấu. Còn tòa Tiểu Thanh Sơn này thì chỉ cung cấp chỗ ngắm cảnh cho đẹp, phía dưới là hồ tắm.”

“Mà nhắc đến hồ tắm mới nhớ, ngươi còn chưa có tắm đúng không?”

Lê Thanh Vũ nghe vậy gật đầu. Tuy rằng tro bụi trên người hắn đều đã bay mất từ lúc phi hành trên không trung, nhưng nói thật sau trải nghiệm kém chút bị làm thành món nướng làm hắn cứ có cảm giác trên người kỳ lạ, đi tắm xem ra cũng là giải pháp tốt.

“Ta cũng chưa có tắm, vậy chúng ta tắm chung đi, sau đó còn đi ngủ sớm, mai còn phải đưa ngươi đi gặp một người.”

“Hả? Tắm chung?” Lê Thanh Vũ nghe vậy chợt giật mình.

“Ừm, tắm chung cho tiết kiệm thời gian. Đằng nào thì ngươi cũng đang b·ị t·hương, có nhiều chỗ có thể không tiện.” Yanfei nói với một vẻ mặt thản nhiên.

“Ta có thể tự chiếu cố cho mình mà! Hơn nữa còn nam nữ thụ thụ bất thân-“ Lê Thanh Vũ nói đến lúc này cũng đã bắt đầu lí nhí, rõ ràng là xấu hổ.

Dù sao thì tuổi thật của hắn cũng đã là 18 rồi, tuy rằng trong thân thể của trẻ con thì hắn cũng không đề lên nổi dục vọng, nhưng tâm lý xấu hổ thì vẫn còn, cũng có mấy phần áy náy.

“Nói gì vậy? Đến lúc ngươi bị vỡ v·ết t·hương thì làm sao bây giờ? Tỷ tỷ ta học thuật pháp cũng chỉ chủ chiến đấu mà thôi, tuy có thể bảo đảm sinh mệnh ngươi không ngại nhưng chữa thương lại là chuyện khác.”

Nói đến đây, nàng lại cười:

“Lại còn hiểu được nam nữ thụ thụ bất thân? Rõ ràng là tiểu thí hài, được cái trí tuệ phát triển sớm mà đã coi mình là nam nhân rồi.”

Câu nói này cuối cùng đã xúc phạm đến ranh giới đạo đức của Lê Thanh Vũ, hắn cũng không phản đối nữa, bước thản nhiên về phía hồ nước, trong lòng thì nghĩ:

“Được thôi, theo ý ngươi. Phước lộc trời cho, không xem là tội.”