Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 69: Hạo Hãn Tịch Hải!




Quyển 1 Chương 69: Hạo Hãn Tịch Hải!

Lê Thanh Vũ chớp chớp cặp mắt đang không tồn tại của mình, ý niệm do dự cũng dần tán mất.

Đã là kiếp, cũng là mệnh, muốn tránh cũng không khỏi, chỉ có thể đối mặt. Dù sao bản công pháp này hắn cũng đã xác định từ đầu là sẽ tu luyện rồi, về sau sẽ có thể gặp thêm nhiều trường hợp oái ăm hoặc nguy kịch khác, nếu không có khả năng tự mình vượt qua khó khăn thì tương lai sẽ ra sao đây?

Lại nói chuyện này có lẽ cũng không hung hiểm giống như hắn tưởng tượng, vì hắn nhớ mang máng là Bình lão lão có nói là đa số người tu tập Ý cảnh mà bị tẩu hỏa thì đều là do tư tưởng cùng ý chí không đủ vững vàng dẫn đến xung đột, mà hắn giờ thì chẳng có quá nhiều ưu điểm gì cả ngoại trừ Ý chí siêu cường, vậy dường như đây không phải là vấn đề.

Tuy là với thiên phú cùng ngộ tính của bản thân thì hắn vẫn rất tự tin mình có thể lĩnh ngộ được các loại Ý cảnh khác trong tương lai, nhưng tàu đã quá bến thì sẽ không gặp lại, chỉ một loại Ý cảnh thì cũng không đủ để tu luyện công pháp này, vậy nên lần đốn ngộ này vẫn sẽ là cơ duyên không thể cầu.

Mà cơ duyên...

“Hừ... Cơ... duyên... nào... mà... không... đi... cùng... với... nguy... hiểm... cơ... chứ?” Ý niệm khẽ vang lên, lại giống như một tiếng cười tự giễu.

“Nếu... đã... vậy... hãy... để... sóng... gió... nổi... lên... đi...!”

Nương theo nhất niệm khởi, mặt nước giống như bỗng sống dậy, nét an bình giả tạo nãy giờ cũng biến mất, không gian bốn bề lại ầm ầm tiếng sóng cùng tiếng cuồng phong rít gào, giống như Thượng Cổ hung thú vừa tỉnh dậy.

Quang cảnh của Tịch Hải cũng dần biến đổi, không còn mờ mờ ảo ảo như sắp tan rã giống vừa nãy, mà nay đã bắt đầu trở nên ngưng thực, ánh bọt phù sinh đã tại.

Thiên quang bị ảm vân che lấp, thiên địa một mảnh hôn ám, biển xanh cũng đã biến đục ngầu, giống như hố đen tham lam nuốt trọn từng sợi ánh sáng một, trả về bản sắc nguyên thủy nhất.

Tan rồi lại lập, lập rồi lại tan, hải lãng tứ phía, phong loạn bát phương.

Chỉ trong không đầy mấy khắc, phong cảnh Tịch Hải đã biến đổi hoàn toàn, chứng tỏ Lê Thanh Vũ so với lần đầu tiên đã có tiến bộ hơn rất nhiều.

Nhưng điều này cũng có thể quy công cho việc Tịch Hải này cũng không thực sự bị chi phối bởi Tiên Duyên Ảo Cảnh, mà lại do chính cảm ngộ cùng duyên ngộ được lưu trữ trong ký ức của hắn, đương nhiên vạn vật đều sẽ lấy hắn làm chủ thể.

Trong nháy mắt này, nhờ vào kỳ duyên xảo ngộ, hắn đã tạm thời chiêm ngưỡng được phong cảnh mà chỉ có tâm cảnh Động lộ cấp cao nhất có thể làm được:

Tâm ta động, thiên địa động!

Nhưng kỳ ngộ đến càng dễ, phong hiểm theo đó mà đến cũng sẽ càng lớn. Tịch Hải chính là một loại Ý cảnh với mức duy tâm đạt đến tiếp cận cực đoan, dù là thực hay ảo cũng đều là như vậy, dẫn đến có thể dễ dàng làm nhân tâm mê thất bên trong, muốn lĩnh ngộ thì lại cần dung hòa được ngoại cảnh cùng tâm cảnh, tâm chí không kiên sẽ mất đi tự ngã.



Điều này không hề liên quan đến Khuy Minh Chân Kinh, mà chỉ liên quan đến bản thân Ý cảnh này, dù sao cũng là Ý cảnh được Tiên Nhân lựa chọn, lại đặt vào trong Tiên Duyên, sao có thể đơn giản?

Cái được gọi là vô hình thể của Lê Thanh Vũ lúc này cũng đã không tại, hắn đã hòa làm một với Tịch Hải trong vô thức, thứ còn lại tại chỗ chỉ là hai khỏa tinh cầu lấp lánh, lúc này như có như không đang phát tán ra từng tia quang mang huyền ảo, ẩn dưới ngoại tượng có thể nghe ra được những lời tụng niệm của Khuy Minh Tâm Pháp.

“Luyện ý không luyện thân, trường cảnh mệnh do tâm!” Những câu tụng niệm này cũng dần trở nên to lớn, cuối cùng giống như toàn bộ Tịch Hải cũng đều đang vang vọng lên những lời này, ngày càng lưu loát, phảng phất là Lê Thanh Vũ đã hòa mình làm một với thứ Ý cảnh này.

Chỉ là, này cũng chưa phải là kết thúc, trái lại mới là giữa chặng. Dung hợp đến hạch tâm ẩn sâu nhất, hắn mới nhận ra được bản chất thực sự của Ý cảnh này, cũng vô sự tự thông hiểu ra được mình cần phải làm gì tiếp theo.

Cảnh giới Động lộ, hay còn nói là tâm cảnh thăng hoa của hắn thực sự chưa thể đạt đến được cấp độ “Tâm ta động, thiên địa động!” nay lại bị ảnh hưởng bởi bản chất của Tịch Hải đã ngăn cản hắn có thể giữ vững được bản ngã, cũng không hề thực sự ngộ ra được Ý cảnh.

Nếu muốn đạt đến được bến bờ, hắn cần phải điều chỉnh được bản thân quay về “Thiên địa động, tâm ta động!” để không làm lẫn lộn nhân quả, điều này lại yêu cầu đại ý chí.

Nhị giai Cung Mệnh Quang Mang vào lúc này bỗng nhiên toát lên một đạo trường bạch mang lóe mắt, lấy đó làm chuôi lấy niệm làm lưỡi, hợp âm làm mặt, một kiếm bổ ra Tịch Hải.

Ba ngàn hải lãng kéo dài vạn trượng nối đuôi nhau không ngừng, vào lúc này đã bị tách ra làm đôi, lưu thủy phi ngược!

Từ trong đấy bay lên một thân ảnh, vô hình nhưng hữu tướng, nhìn qua trông như một đạo ý niệm le lói, xem kỹ lại thấy cô đọng hơn bàn thạch, chính là chủ ý thức của Lê Thanh Vũ, lúc này đã quy hợp lại toàn bộ đại ngã, tự ngã cùng bản ngã.

Đưa tầm nhìn lướt về nơi xa, hải lãng thủy luân bỗng như nổi lên tiêm nhận, lấy phong làm sống kiếm bắt đầu lao vào nhau, trong mơ hồ tại sát na thấy được từng đạo hồng lam sắc kim tuyến bị cắt đứt, khung cảnh Tịch Hải xung quanh cũng theo đó mà sụp đổ.

Tất cả pháp hữu vi, đều đã biến trở về thành vô vi pháp, chui lại vào trong đạo ý niệm này, cuối cùng biến mất hoàn toàn, thứ ở lại chỉ còn là một khoảng không hữu hạn, phảng phất như chưa từng có gì từng tồn tại.

Mà nơi này cũng không hẳn là không gian chân chính giống như bên trong Nê Hoàn Cung hoặc là Thức Hải, mà chỉ đơn giản là một khái niệm tồn tại được đưa ra bởi bản ngã, vốn là một sự xác nhận, tự nhiên cũng sẽ theo tự ngã hắn nhìn vào mà biến mất hay bị hạn chế, giờ cũng đã không còn cần thiết.

Bởi vì, Tịch Hải đã tại.

Lê Thanh Vũ, đã lĩnh ngộ được Ý cảnh này.

Ở ngoại giới, cơ thể của Lê Thanh Vũ vẫn đang giữ nguyên tư thế đọc sách ngồi trên một tảng đá trong Động Tiên, tay vẫn cầm chặt Khuy Minh Chân Kinh, lúc này cũng đã mở mắt ra.

Đồng tử vốn màu đen nay hiện lên ánh lam sắc, bên trong dường như nhìn ra được một mảnh hải dương rít gào, hải lãng nổi chìm trên dưới đều đang không ngừng lưu chuyển, giống như muốn mai táng vạn vật về nơi chung yên, dù có là tâm, là ý, hay thậm chí là pháp.

Nương theo việc hắn mở mắt, ở giữa mi tâm cũng bỗng giống như bị vạch phá, sinh ra một ký hiệu có hình sóng đánh màu xanh lam đậm, trông qua tưởng như đang chuyển động.



Lê Thanh Vũ sau đó buông cổ kinh xuống, quay người nhìn về phía hồ nước, lấy chỉ làm kiếm vạch phá một đường.

Nước bị rẽ ra một đoạn nhỏ, nhìn qua không có gì thay đổi, nhưng nếu nhìn từ tầm mắt của hắn, có thể thấy được Thủy nguyên tố trên đường giống như bị quyển lộng, ba động tuy nhỏ nhưng ít nhiều vẫn là có.

Thấy vậy, hắn lúc này mới mở miệng:

“Phi diệt phi sinh bản chánh tướng, dĩ hằng tư mộng lý yên tịch. Khinh bồng tam đoạn- Ặc, ** nhà nó, vớ vẩn!”

Vừa xong, chính là hắn vừa đưa tay còn lại lên tự tát mình một phát cho tỉnh.

“Dường như tư tưởng bị ảnh hưởng đôi chút, tuy rằng tâm chí ta rất mạnh nhưng điều này là sẽ không thể tránh khỏi, bất quá tỷ lệ này vẫn có thể chấp nhận được, ước chừng sau tầm hai ngày sẽ hết.”

Lúc này, hắn mới hài lòng thu tay lại, hai mắt chớp động một lần lại quay trở về bản sắc màu đen, ký hiệu trên mi tâm cũng theo đó mà phai nhạt, mở miệng hài lòng:

“Không tệ lắm, xem ra ta cũng đã nhập môn Ý cảnh này, cũng lại từ đó mà hiểu ra được hoàn toàn cách sử xuất Khuy Minh Tâm Pháp.”

“Ý cảnh này đến từ Tịch Hải nhưng lại không thực sự là Tịch Hải, vốn đã trở thành ngộ do ta, dụng cũng từ ta, mà ta đoán là Tịch Hải bản chất của nó cũng là đến từ một cái khác, bắc cầu nối thông qua Tiên Duyên mới trở thành như này.”

“Tịch Hải tịch được vạn vật, nhưng nó lại phân ra trạng thái. Ta đi động lộ nên mới có sóng gió nổi lên. Nếu vậy, Ý cảnh này có thể được gọi là...”

“Hạo Hãn Tịch Hải!”

....

Lê Thanh Vũ lúc này đang ngồi ngâm mình trong hồ nước nóng, do cơ thể vẫn còn nhỏ nên dù hồ nước không sâu nhưng vẫn dâng đến ngang cổ hắn.

Hơi ngửa mặt lên cao, mặt trời cũng đã lặn xuống. Cả quá trình dung hợp Ý cảnh này của hắn đã hao tốn ít nhất là ba canh giờ, mà Lê Thanh Vũ đoán chừng đa số thời gian đều là do nhập tâm vào đọc Tâm Pháp. Lĩnh ngộ xong, cả người hắn do căng thẳng nên cũng đã toát đầy mồ hôi, lại nói hôm qua hắn cũng quên chưa tắm.

Tu hành đến cảnh giới cao có thể tự làm sạch cơ thể, điều này dù là Chân Khí cũng làm được, thế nhưng hiện tại hắn vẫn chỉ là người bình thường, cùng lắm là khỏe hơn đồng trang lứa đôi chút.



“Ý cảnh chia làm ba loại, Tự Ngã ý, Tự Nhiên ý cùng Tự Hợp ý.”

Vừa hơi ngẩng đầu lên, hắn vừa nghĩ thầm trong lòng:

“Tự Ngã ý là Ý cảnh của các cảm xúc hay là mang yếu tố nội chủ quan lớn, tỷ như Nộ ý, Bi ý, Tiêm ý, Khinh ý....”

“Tự Nhiên ý là các loại Ý cảnh mang yếu tố ngoại liên quan đến phong cảnh hay tự nhiên, tỷ như Hải ý, Sơn ý, Thái Dương ý...”

“Tự Hợp ý là được kết hợp từ hai loại kia lại, hoặc mang yếu tố triết học hơn đôi chút, tỷ như Nộ Hỏa ý, Sinh Tử ý, Chuyển Luân ý...”

“Ba loại Ý cảnh này cũng không phân chia cao thấp dù là xét trên bất kỳ góc độ nào, đều có ưu cùng khuyết điểm, thứ duy nhất có thể so sánh được cao thấp chính là đẳng cấp của Ý cảnh cùng trình độ nắm giữ.”

“Ý cảnh phân năm đẳng cấp: Phổ Thông, Cao Cấp, Tinh Kỳ, Sử Thi cùng Truyền Thuyết. Đẳng cấp này được phân chia dựa trên độ bao quát cùng sự thấu đáo của Ý cảnh đối với bản chất của thế giới này. Hạo Hãn Tịch Hải dù nhìn như nào thì cũng ít nhất là đẳng cấp Sử Thi.”

“Trình độ nắm giữ đương nhiên là về việc có thể sử dụng được Ý cảnh này tới mức nào, phụ thuộc rất nhiều vào ý chí cùng khả năng lĩnh ngộ của người sở hữu, chia làm các cấp độ: Nhập môn, Tiểu thành, Đại thành, Hóa Vực, Thần Thông.”

“Ý cảnh Hóa Vực có thể trở thành Lĩnh Vực của Võ giả, cũng như trở thành căn bản cho Pháp Tướng của Tiên Nhân, nếu phát triển lên Thần Thông có thể di dời cùng chưởng khống Pháp Tắc.”

“Võ giả Ly Nguyệt coi Ý cảnh chính là con đường ngắn nhất dẫn đến thắp sáng Cung Mệnh, Tiên nhân lại coi đây như một bước đệm, bởi vì bản chất của Cung Mệnh chính là ý chí thăng hoa tâm linh. Đương nhiên nói ngược lại, nếu như đã sở hữu Cung Mệnh rồi thì Ý cảnh chắc chắn cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, tỷ như ta chẳng hạn, ha ha.”

Hơi thở ra một hơi nổi lên mấy bọt bóng, hắn nghĩ tiếp:

“Lại nói, Yanfei cũng sở hữu nhất giai Cung Mệnh, bản thân lại còn là Luyện Khí Hóa Thần cảnh hậu kỳ, dường như chắc chắn cũng đã phải lĩnh ngộ được Ý cảnh rồi, mặc dù có thể sẽ không tu luyện tử tế lắm thậm chí còn không nhớ được toàn bộ cơ sở, Tiên gia cũng không chú trọng vào Ý cảnh nhiều từ sớm như Võ gia, nhưng Ý cảnh thì đoán chừng cũng phải là đại thành rồi chứ nhỉ? Không biết là nàng ngộ ra loại Ý cảnh nào đây?”

“Mà giờ này có lẽ nàng cũng đã sắp về rồi chứ nhỉ, tối hôm kia ta có hỏi thì thường là bảy giờ hơn là nàng kết thúc một ngày đi làm, chắc cũng sắp xuất hiện nhanh thôi.”

Chỉ là không biết ma xui quỷ khiến như nào, xem ra là do bị việc bản thân cũng đang ngâm nước tắm ảnh hưởng, trong đầu hắn bỗng lại liên tưởng đến “quang cảnh” hai ngày trước.

Lắc đầu một cái, những ý niệm không lành mạnh trong đầu giống như bị một đoạn kiếm nhận nhất chiêu toàn trảm, dường như hắn cũng đã học được một chiêu mới từ lần lĩnh ngộ Ý cảnh này, sau đó hô hấp mới dần quay lại nhịp điệu thông thường.

“Ặc, Lê Thanh Vũ ngươi cũng đúng là giỏi.” Hắn tự giễu trong lòng: “Tuy rằng liên tưởng như vậy cũng không có gì đáng trách dù sao tâm lý của ngươi cũng là của một nam thanh niên bình thường, nhưng ít nhiều cũng phải nghĩ đến cái gì thực tế một chút chứ?”

“Trường hợp khả quan nhất chính là Yanfei sau một ngày làm việc mệt mỏi, đi vào trong Động Tiên mà cũng trùng hợp không sử dụng thần niệm quan sát xung quanh, lại trùng hợp muốn đi tắm ngay lúc này, còn trùng hợp quên mất tuổi tâm lý của ta từ đó không nổi lên tâm phòng bị, thậm chí trùng hợp hơn nữa chính là di hình na di ra đây mà không mặc quần áo -“

Bụp! Một tiếng v·a c·hạm vào nước vang lên.

Suy nghĩ của hắn bỗng bị cắt đứt bởi một thân hình yểu điệu, băng cơ ngọc cốt, lại diễm mỵ tuyệt tục. Làn da hồng hào như tuyết trắng dưới ánh hoàng hôn, bên trong như ẩn như hiện nét thanh thuần của thiếu nữ tuổi đôi mươi nay bị thu hết vào trong tầm mắt hắn.

“...”