Quyển 1 Chương 68: Tiến thoái lưỡng nan
“Ra là vậy, những phân đoạn thâm ảo kỳ thực bảy hư ba thực, đa số đều là loạn tự dùng để tung hỏa mù, mà nội dung chân chính bên trong lại thường được viết theo thứ tự biến chuyển, khó khăn nhất chính là lý giải hàm ý, nhưng nếu thật sự được viết ở cấp độ đấy thì ý lại tùy tâm ngộ, vậy nên cũng có thể không cần quan tâm...”
Tay lướt qua mấy dòng cuối của quyển cổ kinh nọ, Lê Thanh Vũ gập thư văn lại, thanh mang bên trên liền tán bớt, sau đó hắn lại đặt quyển cổ kinh này sang mấy chồng bên cạnh.
Chồng cổ văn này tổng cộng có ba mươi hai quyển, đó là số lượng mà hắn chỉ định đọc trong ngày hôm nay.
Khác với hôm qua, hôm nay hắn không hề dùng đến trạng thái Gia Tốc, mà cũng không định đọc nhiều, chỉ đọc những gì đang cần thiết cho hiện tại.
Tất cả những cổ thư văn này đều là về giải ngữ cùng các vấn đề căn bản tương quan khi tu luyện, những loại khác giống như Luyện Đan Bí Thư hay Luyện Phù Bí Thư thì hắn đều tạm không động tới.
Đồng hồ vào lúc này cũng đã vừa điểm khắc thứ mười hai, tượng trưng cho buổi trưa đã đến. Lê Thanh Vũ vô thức sờ lên bụng mình, dường như cảm giác đói đã tìm được hắn, bèn lấy ra bên mình một viên đan dược màu đen nhỏ.
Đan dược tròn trơn nhẵn, bên trên đen tuyền một màu, nhỏ tới mức có thể được cầm lọt hoàn toàn trong bàn tay của hắn, không tỏa ra bất kỳ mùi hương nào này có tên là Phí Thực Đan, một loại đan dược cơ bản của tu luyện giả trong Huyền gia, ăn một viên là một ngày không còn phải lo nghĩ đến chuyện ăn uống.
Viên đan dược này đã được Yanfei chuẩn bị ở bên cạnh bữa sáng dành cho hắn, đề phòng trường hợp nàng không về kịp hoặc lại quên mất giống hôm qua.
Ngậm viên đan dược này vào miệng, chẳng cần nhai nuốt gì, Lê Thanh Vũ cũng có thể cảm nhận được nó đang tan ra ngay trên đầu lưỡi giống như một viên kem ốc quế tan chảy thành thủy dịch theo cổ họng trôi xuống, hóa thành năng lượng cần thiết, không đầy mấy khắc hắn đã cảm thấy tinh lực tràn đầy, toàn thân cũng sung sức hơn rất nhiều.
Chỉ là giờ thì hắn đã có chút hiểu vì sao Bình lão lão lại dặn hắn nên hạn chế sử dụng đan dược như này, phục dụng bọn chúng cũng chỉ thích hợp với loại tu luyện Tĩnh lộ thanh tâm quả dục tự ngăn cách bản thân với nhân gian, không phù hợp với Động lộ yên hỏa hồng trần như hắn, lại gây trở ngại cho quá trình tu luyện Ý cảnh.
Bởi vì, nó nhạt toẹt.
Vô sắc vô vị, lại sở hữu hàm lượng năng lượng cao đủ cho cần thiết, gần như có thể đoạn được hết dục vọng ăn uống của một con người khi nhu cầu biến mất sau khi phục dụng liên tục trong một thời gian dài.
Chỉ là, nhân gian thiếu đi thực dục, liệu có còn là nhân gian nữa hay không?
Lắc lắc đầu, hắn cũng không suy nghĩ nữa đến việc này. Sắp xếp hết tất cả cổ thư về vị trí cũ, Lê Thanh Vũ đi ra khỏi Tàng Thư các, dự định hít thở chút khí trời làm dịu đầu óc, cũng là để tiện cho việc tiếp theo.
Hít một hơi sâu, ngẩng đầu lên cao đã thấy mặt trời đạt đỉnh chính ngọ, đồng bộ với thế giới thực bên ngoài, hắn chớp chớp mắt mấy lần ngắm mây trôi lững lờ, cuối cùng tiến tới gần bên cạnh hồ nước, đặt mông ngồi lên một tảng đá gần đấy.
Lại lấy từ bên người ra một quyển thư tịch được viết trên thiết phiến, danh tự lấp lánh dưới ánh dương quang, huy vận như ngưng hình, chính là Khuy Minh Chân Kinh.
Thân là một tu luyện giả, một vị Võ giả đã từng c·hết trong chiến đấu, cũng là người nắm giữ được tri thức về sóng gió trong tương lai cùng dư ảnh của quá khứ, hắn đương nhiên là biết được phần quan trọng của thực lực trong việc hình thành nên lực lượng của bản thân, dù là làm bất cứ điều gì cũng vậy, kể cả chỉ để sinh tồn.
Thế giới này, khác với thế giới cũ của hắn, cường giả có thể dời non lấp biển, nhất niệm khiến cho nhật nguyệt thay đổi, thậm chí toàn diệt chúng sinh. Vậy nên, nếu đã có cơ hội, thì tuyệt đối không nên lãng phí, tránh về sau hối hận không kịp.
Đây cũng chính là lý do mà hắn bắt đầu đọc phương pháp tu luyện cùng giải ngữ trước chứ không đi đọc các thuật pháp khác, vả lại đọc xong muốn học cũng không được.
Thuật pháp Tiên gia, dù là như nào về căn bản vẫn cần tu vi để có thể vận chuyển được lưu loát, trừ khi mượn dùng ngoại lực nhưng như vậy thì cũng không có ý nghĩa gì để nói ở đây.
Còn về phần tại sao hắn đọc các văn thư về thế giới này trước khi đọc Tiên Gia chân truyền cổ thư, đó là bởi tu luyện sẽ là việc gắn liền với hắn cả đời về sau, đó là điều hắn đã xác nhận, không có kiến thức căn bản về thế giới, hay thậm chí là thường thức thì rất dễ xảy ra những rủi ro không đáng nói, mà quản chi không có cũng có thể mở rộng được một tầm nhìn bao quát, dù là Đạo hay Lộ nào cũng sẽ cần điều này.
Lật ra mảnh thiết phiến đầu tiên, Lê Thanh Vũ đọc lại lưu loát phần giới thiệu một lần nữa, sau đó mới chuyển sang mảnh tiếp theo.
Sử dụng cách mà Bình lão lão đã dạy, hắn bắt đầu đọc nhập tâm, Gia Tốc cũng được tiến vào trong vô thức, sau nửa canh giờ cuối cùng cũng đã đọc hiểu được toàn bộ những gì ghi bên trên mảnh thiết phiến này, nhận ra đây là một bản tâm pháp, mệnh danh Khuy Minh Tâm Pháp.
Một số bản công pháp sẽ sở hữu một tâm pháp đi kèm, sở hữu tác dụng bổ trợ cùng phối hợp khi tu luyện. Tâm pháp của Khuy Minh Chân Kinh có được tác dụng chính là ngưng tán cùng khống chế ý niệm, lại hỗ trợ ngộ ra Ý cảnh bằng cách thúc giục tâm động niệm liên hợp với thiên địa vạn tướng tản mát trong tự nhiên, đa phần nội dung lại được cô đọng lại bằng một câu yếu quyết:
“Luyện ý không luyện thân, trường cảnh mệnh do tâm!”
Lê Thanh Vũ lẩm bẩm:
“Thật là một yếu quyết súc tích. À quên mất, đó là ý nghĩa chính của yếu quyết mà nhỉ, một câu tóm gọn lại hàm ý của cả quyển công pháp. Lấy Ý cảnh làm chủ, tự nhiên sẽ bao hàm ngộ Ý, lại cũng bao hàm luyện Ý, dù sao Ý cảnh đương nhiên là có chia cảnh giới, cuối cùng là sử Ý cùng dụng Ý.”
“Trong cả quá trình, tâm lại là quan trọng nhất. Tâm viên ý mãn, hay là tâm viên ý mã, nhất niệm hóa Thần hay nhất niệm hóa đần đều là như này. Hừm, nghe cũng đúng.”
Sau khi đọc xong được một lần bản tâm pháp, hắn cũng không tiếp tục lật tiếp mặt thiết phiến tiếp theo mà định lại nghiệm đọc lại bản tâm pháp thêm mấy lần nữa, phần để tránh tham thì thâm, phần vì nghiên cứu xem có chỗ nào không hiểu thì ngày mai sẽ đi hỏi Bình lão lão.
Hắn hiện tại chỉ đọc, cũng không định trực tiếp bắt đầu tu luyện, chỉ là đôi lúc một số thứ sẽ không đi theo ý định.
Ngay khi vừa đọc xong lần thứ ba, trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia sáng mờ nhạt, tình cờ phản chiếu lên tấm thiết phiến này, chỉ là hắn cũng không nhận ra mà vẫn tiếp tục đọc, không để ý rằng quang cảnh xung quanh đang dần dần trở nên mờ ảo.
Đọc được đến lần thứ ba cũng đã đủ nhớ kỹ với trí nhớ cực giai của hắn, Lê Thanh Vũ coi là bốn lần cũng đã đủ, định điểm đến là dừng. Chỉ là hắn đọc ngày càng nhập tâm, tâm thần cũng theo đó mà trở nên có chút lâng lâng không tỉnh táo, trong vô thức đã vượt qua con số bốn này rất nhiều lần, miệng cũng bắt đầu phát ra âm thanh ngâm niệm.
Đối mặt với hiện tượng như này, dù có sở hữu ý chí cường liệt đủ để xem như Thần Thông cùng con mắt có thể nhìn thấu bản chất, hắn vẫn không thoát ra được, bởi vì đây không phải là huyễn thuật, càng không phải là do hắn trúng mê hoặc hay thủ đoạn của ai đó.
Đây là ngộ.
Tuy không phải đại triệt đại ngộ hay là nhân sinh đại ngộ, nhưng vẫn được coi như ngộ. Minh tâm kiến ngộ, bình niệm khởi ngộ, dĩ hành chung ngộ, tam ngộ quy nhất coi như xứ cảnh, đạt đến được vô thức tiểu ngộ.
...
Sau một lúc lâu, Lê Thanh Vũ mới sực tỉnh lại, tay đóng lập tức lại tập thiết phiến trong tay, chỉ là giờ cũng đã muộn, dường như hắn đã đưa thân vào một thế giới khác.
Xung quanh bốn bề phẳng lặng, mặt nước trong vắt như soi lại nhìn không thấy đáy, phía trên một mảnh hạo đãng thương khung, tất cả đều mờ mờ ảo ảo, lại vẫn giống như có được thực chất, ẩn ẩn đâu đó mấy đường lam kim hồng sắc tuyến mơ hồ.
“Này... là... Tịch... Hải...!” Lê Thanh Vũ giật mình, cũng nhận ra là suy nghĩ của mình không hề lưu loát giống như xưa, mỗi một thanh đều giống như hợp âm vọng lại trong đầu.
“Ta... đang... tiến... vào... trạng... thái... ngộ... rồi... sao....?” Không đầy nửa khắc, hắn liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cũng lại nhanh chóng suy luận ra được nhân quả trong đó. Xem ra là việc ngâm tụng Khuy Minh Tâm Pháp đã khiến cho hắn vô thức tiến được vào trạng thái ngộ trước cả khi hắn kịp nhận ra, theo một cách không lường trước được.
“Nhưng... điều... này... sao... có... thể...?” Hắn tự hỏi.
Mặc cho Khuy Minh Tâm Pháp có thể là một môn công pháp đỉnh cấp của nhân gian, là kiệt tác tâm huyết do đích thân một vị Ma Thần hùng mạnh để lại, nhưng việc đọc có mấy lần mà lại tự nhiên ngộ ra Tịch Hải thì thật là vô lý, với lại hắn cũng đâu có chủ tâm nhập tâm cảm ngộ tới mức đấy?
“Không... lẽ...” Một suy nghĩ bỗng lóe qua tập hợp ý niệm của hắn, đó là ký ức về lần trước khi hắn đốn ngộ trong Tịch Hải, giống như tia sáng xuyên qua lớp mây mù rọi xuống câu trả lời, dường như giữa hai lần đốn ngộ có sự liên kết.
Nhưng giờ cũng đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó nữa, việc đốn ngộ vốn là không có tiêu chuẩn về độ dài, khi thì có thể kéo dài mấy khắc, lúc lại một giây lóe lên, nếu không biết nắm bắt đúng lúc có thể quay đầu tất cả đều sẽ tan thành bọt nước.
Hiện tại ngộ thì cũng đã sơ ngộ ra rồi, Lê Thanh Vũ biết là bản thân chỉ cần dụng tâm tiến vào sâu hơn trong trạng thái này là có thể lĩnh ngộ được Ý cảnh của Tịch Hải, khả năng này đã vượt lên trên chín thành.
Vốn là hắn nên trực tiếp lĩnh ngộ ngay lập tức, chỉ là...
Nguồn căn của tất cả sự cảm ngộ cùng đốn ngộ này đều được xây dựng trên cơ sở của Khuy Minh Chân Kinh, tuy rằng Bình lão lão có nói là bản thân công pháp không có vấn đề nhưng hắn cũng biết rất nhiều trường hợp một người tu luyện công pháp dù chuẩn vẫn có thể bị sai, lỗi là do bản thân hiểu không thấu đáo.
Nếu như ngộ ra một cách tự nhiên thì không có vấn đề gì, chỉ sợ là lúc hắn lĩnh ngộ Ý cảnh lại phát sinh ra sai sót trong tâm pháp ngưng động niệm dẫn đến cả quá trình xảy ra vấn đề, cuối cùng sinh ra tổn thương khó có thể vãn hồi, hoặc phát sinh chuyện gì đó mà hắn lại không lường trước được.
Dù sao khi lĩnh ngộ Ý cảnh cũng đồng nghĩa với việc tự buông lỏng tâm trí của bản thân ra, còn nói là Tự Ngã lui về để cho Đại Ngã có thể tiếp nhận tất cả, quá trình này nói ra tuy đơn giản nhưng thực tế thì lại huyền chi diệu huyền, ảo diệu trong đấy khó có thể thực sự nói thành lời, nhiều người sinh ra tâm ma hay bị tẩu hỏa nhập ma khi lĩnh ngộ cũng là ở khâu này.
Để hình dùng một cách đơn giản, điều này cũng giống như việc một người bỗng đột nhiên nhận được một khẩu súng bắn tỉa mới toanh, mặc dù trước đó cũng biết dùng súng nhưng đều là súng lục, bắn bậy bắn bạ lại trúng được hồng tâm chín phát liên tiếp, phát cuối cùng là cần bắn trúng quả táo trên đầu một người.
Đó chính là lý do mà hắn mới chỉ đọc thôi mà chưa định thực sự ngưng thần chuyển niệm theo tâm pháp, vì giờ phút này không có ai ở bên cạnh, nếu có Bình lão lão hay thậm chí là Yanfei thì cũng đều có thể hỗ trợ hắn, ít nhất là tránh được khỏi rủi ro tẩu hỏa nhập ma.
Đương nhiên, giờ hắn vẫn còn có lựa chọn, đó chính là lập tức lui ra khỏi trạng thái đốn ngộ, điều này hắn vẫn còn làm được. Chỉ là điều đó cũng tương tự với việc hắn sẽ mất đi cơ hội lần này, mà theo như trực giác thì hắn cảm thấy là sẽ không còn có lần sau nữa.
Ngộ tiếp hay dừng ngộ, đây chính là câu hỏi.