Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 65: Thượng Cổ bí văn




Quyển 1 Chương 65: Thượng Cổ bí văn

“Hừm, ba ngàn phương lý gian, thần huyết nhuốm đại địa. Biên hoang nơi tám ngỏ, ma thi vắt thương khung. Quả là đại thủ bút! Trách không được về sau lại xưng làm Nham Vương Đế Quân, chư Tiên chi Đế. Phải biết, chữ “Đế” này, kể từ thời… Thời nào ý nhỉ? Đầu óc hơi r·ối l·oạn…”

Đêm đen trăng soi sáng, một thân ảnh đang ngồi tại trên đỉnh Thiên Hoành Sơn, bên người có bình rượu, lúc này đang bốc lên cam hoàng khí hỗn hợp với tử huyền khí trên thân, như sinh ra một loại sắc thái hoàn toàn khác biệt.

Này, chính là kẻ tự xưng bản thân là Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả, cũng đồng thời là Luân Hồi Lưu Lãng Giả.

Sau khi đã nói chuyện với Nham Vương Ma Thần Zhongli cùng ký kết một Khế Ước thần bí, hắn đã lại xuất hiện ở chỗ này từ khi nào không ai biết, lại giống như vốn đã luôn ở đó.

Gió lạnh nơi độ cao ba ngàn trượng này thổi tới, kẻ này giống như cảm thấy lạnh, ngửa đầu một hơi nâng lên bình rượu bên hông uống liền mấy ngụm.

Khi ấy, ánh mắt hắn cùng ánh trăng đã trực diện lẫn nhau, xuyên qua từng tầng mây quang đãng. Trái ngược với mọi người, thứ đập vào mắt hắn không phải là một cảnh tượng mỹ lệ, mà một bộ t·hi t·hể, đã bị chúng thần treo ngay giữa quần tinh, trải qua vô số năm dường như đã có mấy phần bị tan rã.

Thi thể của một vị cố bằng hữu, hắn có thể nói vậy.

Hắn nhìn rõ từng v·ết t·hương để lại trên bộ t·hi t·hể này, từ từng v·ết m·áu, cho đến dấu vết phá diệt của Pháp Tắc, cuối cùng là của sự ô nhiễm…

Ha ha, nó vốn không phải như này, nguyệt huy vốn không phải là như này, hắn nghĩ thầm, một suy nghĩ chỉ dâng lên trong một khoảnh khắc, sau đó đã nhanh chóng bị hắn gạt đi.

Lại gục đầu xuống, hắn dường như đã có men say, lắc lắc bình rượu trong tay giống như lại muốn uống tiếp, cuối cùng phát hiện ra rượu bên trong dường như chỉ còn có phân nửa.

Thở dài ngao ngán, một nửa này là không thể uống.

Không biết từ chỗ nào lấy ra một cái tay nải, Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả thả bình rượu lại trong đấy. Trước lúc đóng lại, hắn thấy được một hạt trân châu bên trong vốn có lam sắc nay đã chuyển sang màu xám, chỉ có tinh huy là không thay đổi, giống như nghĩ đến cái gì lại mở miệng cười:

“Hức, ‘Nếu nàng có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, Luân Hồi sẽ vô cảnh để hồi!’. Này thật là một lời tuyên bố đanh thép, cũng không thiếu phần bá đạo. Bất quá lại hợp ý ta, dù sao, có một số lúc nhường bước chính là vực thẳm, tuyệt không thể nhượng bộ!”

Xách tay nải lên trên vai, một tòa đại môn cao ba trượng màu xám đậm không có chút trang trí xuất hiện đột ngột sau lưng hắn, Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả xoay người lại, ánh mắt lại như quét qua một lần toàn bộ đại lục.

“Cảm xúc thôi động tình, tình thôi động tâm, tâm thôi động Đạo, vốn là một tuyến dọc từ Thăng Hoa nhìn xuống, bên trên mang theo nhiều cung bậc. Vạn niệm chung một thế, chúng sinh ai hiểu ai? Tất cả có chăng cũng là một. Hức~”



“Nhưng này chung quy cũng chỉ là nhất thời, giống như ánh sáng phát ra từ đom đóm, cuối cùng lại không bằng được ngọn lửa cháy liên tục cùng trường tồn. Cái gọi là Thiên Nguyền Địa Rủa, hức ~ thế gian phong hóa, bất quá là một sự tranh đấu cùng thời gian xem ai có thể thôn phệ được đối phương, có lẽ đã từng có hồi kết, nay dường như lại là không.”

“Nhiên nhiên nhen nhóm nhất nhuệ hỏa, tinh tử tinh tuệ túc tất cư. Yên tâm đi Đế Quân, mặc dù một lần cũng đã được coi như trả đủ ân tình, nhưng thôi đi đường vẫn phải đi đến cuối, Khế Ước này ta vẫn sẽ đảm bảo, mặc cho hức ~ có thể có chút phong hiểm.”

Vừa cất giọng ngâm khẽ mấy lời, hắn bước dần tiến vào trong tòa đại môn kia.

“Còn về Sinh Mệnh chi Chủ cùng Tử Vong chi Chủ? Mặc dù ta hiện đang ở trong Luân Hồi nhưng cũng chẳng cần phải để tâm đến hai kẻ đấy làm gì, dù sao, vụ tháp cao cùng vụ hải hồ đã làm cho bọn họ đủ sứt đầu mẻ trán rồi. Thiên Không Đảo cũng là bày đủ trò ha.”

“Hức ~ Say quá, nhưng tốt nhất vẫn cần thêm rượu. Đến chỗ bản tôn lấy vậy. Mà, bản tôn nào ta? Cái tên nói có bí mật dưới ánh trăng sao?”

Lời nói còn chưa dứt, đại môn đã đóng lại, mặc cho ánh trăng xuyên thấu qua bản thể, cuối cùng biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian, không để lại bất cứ một tung tích nào.



Hơn 3700 năm sau, cách nơi đấy ba dặm về phương đông cùng chín dặm theo phương hạ, một đứa trẻ tầm tám tuổi đang ngồi dưới mái hiên, kề bên còn có một chiếc bàn làm từ gỗ Thùy Hương, bên trên nghiên mực bút giấy chén nước đầy đủ, còn có cả một ngọn nến để chiếu sáng.

Chim trời đôi lúc kêu lên mấy đợt, mèo chó đều đã lâm vào giấc ngủ, khi này đã là quá nửa đêm, đáng ra đứa trẻ này đã phải đi ngủ, nhưng hắn vẫn ngồi đây, hai mày nhíu lại trầm tư giống như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng sau một hồi lâu mới làm ra được lựa chọn.

Đặt lại ngọn nến trên bàn một cách cẩn thận, đẩy chén nước ra một góc xa, hắn bắt đầu nhấc bút lên viết viết điều gì đó. Rất nhanh chóng, từng chữ từng chữ bắt đầu xuất hiện trên giấy mỏng.

Văn tự xuất hiện trên giấy mực là văn tự phổ thông của Teyvat, được viết theo lối viết thảo, tuy thế nhưng câu chữ vẫn thành từng dòng ngay ngắn, không hề gây khó chịu, trái lại tạo ra cảm giác hòa hợp một cách kỳ lạ.

Chữ viết tuy nhỏ, nhưng tốc độ viết của đứa trẻ này rất nhanh, không quá mấy chục hô hấp đã phủ kín được hơn nửa mặt giấy. Chỉ là, nương theo số lượng từ xuất hiện trên giấy, ánh mắt của hắn ngày càng trở nên hốt hoảng, chữ viết cũng càng trở nên nguệch ngoạc, giống như hắn đang đọc được điều gì không nên biết, mặc cho sự thật đây đều là những câu văn do chính bản thân hắn viết ra.

Đến khi giọt mồ hôi đầu tiên rơi xuống, hắn dường như đã viết xong, tay cầm bút buông thõng xuống, hai mắt c·hết trân nhìn chằm chằm vào mặt giấy, trong ánh mắt có vô số thứ cảm xúc đan xen lẫn lộn.

Minh ngộ, mờ mịt, hoài niệm, thống khổ, phấn chấn, bứt rứt,…

Bỗng, trên trời cao đột ngột xuất hiện mấy luồng gió mạnh, khiến một con chim bị lạc khỏi đàn, mất đi cảm giác thăng bằng, kêu lên mấy tiếng nhẹ.

Cố gắng lấy lại độ nghiêng, mắt chim vô tình bị ánh trăng phản chiếu thẳng vào mắt ngay lúc mây vừa đi qua, lại cộng thêm gió đêm lạnh lẽo, tuyến bài tiết nhất thời không thể tự kiềm chế, phóng uế ra một đoàn dịch thể nhão nhoét xuống bên dưới.



Đoàn dịch thể này đáp xuống bên trên một chiếc lá của tán cây nọ, nhưng do gia tốc trọng trường phối hợp thêm việc lá cây nay đã úa vàng do đông gần đến cũng sắp rụng liền lại rơi xuống, cuối cùng hạ cánh trên đầu một con chó mực đang nằm ngủ bên lề đường.

Chó mực vốn sở hữu giác cảm linh hoạt, hôm nay không biết thế nào lại ngủ quá sâu, thành thử ra đã phải dùng đầu đón nhận thứ “lễ vật tới từ trời cao” này.

Bị một vật rơi trúng đầu làm choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, chó ta lập tức tỉnh dậy tưởng có ai đó đánh lén kêu lên mấy tiếng, vừa kêu vừa chạy, dọa đến một con mèo đang nằm thư giãn bên trên tường viện giật nảy cả mình, chân trước hất mạnh, vô hình chung lại hất trúng một viên sỏi ở đó.

Sỏi cũng khá nhỏ, lực hất lại lớn, tường viện cũng cao, khiến cho viên sỏi này đã băng qua một quãng đường dài gần hai trượng rồi mới tới điểm đáp, chính là ngọn nến trên bàn của đứa trẻ nọ.

Bị sỏi đập trúng phần thân dưới, lập tức ngọn nến bị đổ xuống, sáp chảy ra khắp nửa mặt giấy, dẫn lửa đi theo bắt đầu đốt rụi.

Nếu như thế vẫn còn chưa đủ, thì chuông gió cạnh mái hiên đột ngột lại kêu lên mấy tiếng lanh lảnh, mặt giấy lại bị cuộn lại một phần ba, úp sấp vào mặt còn lại của cạnh nến, dẫn đến trạng thái thiêu đốt từ cả hai đầu.

Đứa trẻ này ngồi nhìn cả quá trình, c·hết lặng không nói lời nào. Chén nước còn đặt ở một bên, cũng lại không có sờ đến.

Phải đến tận khi tờ giấy bị đốt trụi, thứ còn sót lại trên mặt bàn nay chỉ còn một đống tro tàn, hắn mới dường như tỉnh lại, hai mắt khôi phục hoàn toàn sự minh mẫn nhất quán, lúc này lại đổi thành quan sát chăm chú đống tro trước mặt.

Ánh trăng được phản chiếu bởi chén nước, cắt ngang qua nhãn thần, cuối cùng lại không thể chiếu rọi tỏ tường được những suy tư ẩn chứa trong đó, lại như nhìn thấy được một hàng lệ mờ nhạt phảng phất không tồn tại.

Cuối cùng, hắn mới thở ra một hơi, nhấc lên hai tay bắt đầu vơ vét đống tro bụi còn sót lại, sau đó mới gọi vọng vào trong nhà:

“Yanfei tỷ tỷ? Nhà còn có chậu cây cùng hạt giống không? Ta muốn trồng cây!”

“Hả?”

...

Lại quay lại Ngọc Kinh Đài, dường như sự phản tỉnh của Zhongli đã làm cho Bình lão lão hài lòng. Nàng mới thu hồi bộ dáng hung dữ vừa nãy, miệng lại nở nụ cười hiền hậu:



“Xem ra ngài đã hiểu được.”

Zhongli nghe vậy lại lắc lắc đầu:

“Không, đạo lý này thì ta vốn là hiểu rất rõ, chỉ là... Nói như nào nhỉ, càng nhìn lên trời cao, thì lại càng phát hiện trời cao rộng lớn bạt ngàn, chỉ một ánh mắt thôi là không đủ để bao quát được hết.”

Lần này lại đến lượt Bình lão lão tỏ ra khó hiểu, nàng mới hỏi lại với một giọng điệu không chắc chắn:

“Dù có là Tam Kiếp Đạo Quân như ngài sao?”

Cả người Zhongli cũng bay lên từ mặt nước, hắn tiến tới gần bên bàn trà, tay nâng ấm tự rót cho mình một chén, Bình lão lão cũng không ngăn cản.

Rót xong, hắn lần này dường như cũng không bận tâm đến lễ nghi, nâng tay uống ực một phát hết cả chén, mặc cho hơi trà vẫn còn nghi ngút, giống hệt như đang uống rượu. Hắn lẩm bẩm:

“Cảm giác giống rượu Hoa Mộc Quế thật.” (Osmanthus)

“Thì nó vốn là cùng nguyên liệu mà. Nhưng đáng tiếc ở chỗ này ta chỉ có trà thôi, ngài nếu cần thì có thể tự mình đi Hổ Lao Sơn tìm Lí Thủy lão già kia xin vài chum, ta biết lão đấy ủ nhiều rượu trong đám Hổ Phách lắm.” Bình lão lão nhấc giọng, dường như cười một cách không hài lòng.

“Thôi bỏ đi. Rượu ngon là phải để uống cùng với bằng hữu, cũng là để chia sẻ những kỷ niệm về một thời đã qua, xin đi uống một mình thì thật là vô vị. Chờ khi nào... Ừm, lại trả lời câu hỏi của ngươi vậy.”

“Tam Kiếp Đạo Quân đặt ở trần thế nhân gian là chiến lực đỉnh tiêm, dù cho có là ở Tiên Giới thì cũng được coi như tuyệt phách cự đầu, càng không nói bản thân ta sau mấy ngàn năm tích lũy thì cũng đã là Tam Kiếp Đạo Quân đỉnh phong, chỉ chờ thời cơ đột phá lên Tứ Kiếp.”

“Nhưng Tiên Giới cũng không quá thiếu Tứ Kiếp, thậm chí ngay cả Ngũ Kiếp cũng có. Bất quá chắc vẫn chưa có ai thực sự bước qua một bước kia, này là hạn chế hay là một sự bảo hộ, ta kỳ thực không biết, nhưng nếu là có, thì bầu trời này đã không trông giống bây giờ rồi.”

Bình lão lão nghe vậy liền trầm mặc, sau cùng mới hỏi:

“Đế Quân, ngài đã có bao giờ hối hận chưa? Về tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ?”

Nham Vương Đế Quân nâng lên cằm của mình, trong mắt xuất hiện từng cảnh nhân gian phồn thịnh hàng ngàn năm qua liên kết với các khung cảnh đau thương, khi từng binh sĩ, Dạ Xoa, Tiên Nhân đã ngã xuống, c·hôn v·ùi trong cát bụi lịch sử, cuối cùng chính là hình bóng của nàng.

Sau tất cả, thứ phản chiếu trong tầm mắt của hắn lại quay về cảng Ly Nguyệt hiện nay, hắn đáp khẽ:

“Chưa. Tuy có đau thương, tuy có thiếu sót, tuy có bóng mờ, nhưng chung quy tín niệm này vẫn chưa từng thay đổi.”

“Nếu đã vậy...” Bỗng có thân ảnh của một nữ tử trẻ tuổi tiến tới gần bên hắn, trên thân phủ lam sắc tiên bào, cũng chính là hình dáng năm xưa của Bình. Nàng nở nụ cười, nét già nua thông thái trong mắt giống như bị nhiệt huyết tuổi trẻ thay thế:

“Thì có lý do gì để chúng ta không sát cánh bên ngài đây, Đế Quân?”