Quyển 1 Chương 64: Qui Ly hồi cuối
Bỗng, không biết từ lúc nào đã có một thân ảnh xuất hiện ở ngay lối vào của khu vườn, trên thân mặc một bộ trang phục không rõ thuộc về nền văn minh hay mốc thời gian nào, sau lưng tuôn ra tử huyền khí nhàn nhạt, cũng đồng thời che lấp đi diện mạo của kẻ này, tạo nên một cảm giác phi thực phi hư.
Hắn cứ thế mà xuất hiện ở ngay bên trong Qui Ly Thần Điện, nơi hiện tại đang được kích hoạt toàn bộ trận pháp phòng hộ, thậm chí còn có Zhongli một vị Đạo Quân cảnh tọa trấn, dường như không coi tất cả ra gì.
Uy áp một tia không tiết, nếu không phải do lớp tử huyền khí phiêu phù xung quanh thì sẽ tạo cho người cảm giác không khác gì một phàm nhân.
Lời vừa rồi chính là do hắn nói.
Zhongli nghe vậy liền quay đầu lại nhìn, trên mặt vô hỉ vô bi, dường như tất cả cảm xúc chân thật cũng đã tan biến theo c·ái c·hết của Guizhong. Hổ phách long nhãn nhìn chằm chằm đối phương, hắn hơi giật mình trong lòng.
Thần niệm phiên hải phúc địa đảo qua, nơi đấy không đứng một ai. Song nhãn từng diện kiến Chân Không chăm chú, một bóng hình mờ ảo đứng ngay giữa ranh giới Hư cùng Thực.
“Ngươi là ai?” Zhongli lên tiếng, ngữ khí tuy ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ trấn định.
Hắn không cảm nhận được ác ý đến từ kẻ này, dù là chỉ một tia, nhưng điều này không nói lên được điều gì. Bất quá, trên người kẻ này lại có một tia khí tức mơ hồ quen thuộc, giống như hắn đã từng thấy qua...
“Ta? Ta là ai nhỉ, đôi khi ta cũng tự hỏi. Nhưng không chỉ ta, chúng sinh không phải cũng thế sao? Một đời gánh vác nhiều cái tên, vạn đời mang câu tự vấn, có lẽ phải đến một lúc nào đó mới ngộ ra bản thân mình là ai. Chỉ là khi ấy... đã quá muộn.”
“Bất quá có những câu hỏi nên có được câu trả lời, một số lại không nên có. May thay, câu hỏi của ngươi lại thuộc về nhóm một, mà ngươi cũng xứng đáng có được nó.”
“Tên của ta sao? Đã bị lãng quên trong năm tháng, có lẽ sẽ có một ngày nào đó được khai quật. Nhưng ngoài nó ra, thì bọn họ cũng thường gọi ta là...
“Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả. Hoặc là Luân Hồi Lưu Lãng Giả, tùy ngươi thích thế nào thì gọi.”
Từ thanh âm cùng ngoại hình có thể đoán ra đây là một nam tử, lúc này đang trả lời bằng một tông giọng êm dịu, giống như một người đang đọc lại những cố sự năm xưa.
“Bỉ Ngạn Luân Hồi?” Zhongli nghe xong liền hơi trầm ngâm. Tuy là hắn lúc trước cũng đã có suy đoán nhưng giờ mới có thể xác định được hoàn toàn thứ tử huyền khí chờn vờn quanh kẻ kia là chính là Luân Hồi chi Khí.
“Ta tưởng những kẻ bên trong Luân Hồi hay tại Bỉ Ngạn như các ngươi sẽ không can thiệp vào chuyện của Nhân Gian chứ?” Hắn hỏi, âm giọng không có bất kỳ ba động gì.
Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả, hay còn gọi là Luân Hồi Lưu Lãng Giả nghe vậy liền cười ra một tiếng, sau mới đáp lại:
“Thông thường thì đúng là như vậy. Luân Hồi Thông Đạo hay Bỉ Ngạn Thông Lộ cũng không phải có thể được mở ra một cách dễ dàng, mà điều đó cũng là không cần thiết.”
“Linh hồn có nơi để về, để giữ vững trật tự cùng luân chuyển tuần hoàn khắp đa giới, trong than bùn tôi lên kim cương, này là ý nghĩa cơ bản nhất của Luân Hồi. Nhưng trong thời kỳ như hiện nay, thì dường như có hay không cũng không quan trọng.”
“Linh tụ thì tán, Linh tán thế tụ, thiên địa chuyển không, thường quy tự nhiên, vu bản thị lẽ.”
“Còn về ta, dù sao cũng được người ủy thác, không thể không tự tiến nhập Nhân Gian, tất có thủ đoạn riêng rồi.”
“Ủy thác sao? Kẻ nào có thể ủy thác được cho ngươi?” Zhongli nghe vậy liền thắc mắc. Tuy hắn nhìn không ra sâu cạn của kẻ này nhưng chỉ với việc kẻ này có thể tồn tại trong trạng thái kỳ huyễn như vậy đã chứng minh được cảnh giới của bọn họ ít nhất là ngang nhau, thậm chí kẻ này còn có thể hơn hắn mấy cái cảnh giới.
Bởi vậy nên khi nghe được lời như vậy làm cho hắn rất ngạc nhiên. Có thể ủy thác được cho một cường giả ở cấp độ này, dường như cũng chỉ có... Zhongli vô thức bỗng nhìn lên trên trời, trong lòng dâng lên suy nghĩ.
Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả thấy vậy liền hiểu được hắn dường như đang hiểu nhầm điều gì, bèn lắc đầu:
“Dù là bọn họ thì cũng không có tư cách đấy, mà ta ghét nhất cũng chính là nghe bọn họ an bài. Còn về vấn đề kẻ ủy thác... đương nhiên là chính bản thân ta rồi. Dù sao nợ ân tình thì luôn luôn phải trả, này chính là nguyên tắc.”
“Thế thì ủy thác đó là gì?” Zhongli lại hỏi, mặt ngoài nhìn như thờ ơ nhưng trên thực tế đã sẵn sàng bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất, cùng nhất nhất chuẩn bị thay đổi chiến trường.
“Ủy thác... Đương nhiên là cứu nàng rồi.” Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả đáp lại, dường như đã cố chọn lọc từ ngữ, một tay nâng lên chỉ về phía t·hi t·hể của Guizhong, nhìn qua rất giống bàn tay của một nhân loại nhưng làn da lại như được đúc lên từ bạch ngọc.
“Cứu nàng? Ngươi có thể?” Giọng Zhongli lạnh như băng, lại trầm như nước đục, được pha trộn bởi quá nhiều cảm xúc.
“Lý thuyết mà nói thì... theo phạm trù ngươi ta trong trường hợp này có lẽ là không hẳn, nhưng từ phạm trù phổ thông theo cách thường hiểu thì là có.” Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả trong khi trả lời đã ngừng lại mấy giây, giống như vô cùng khó khăn khi đưa ra được từ chính xác.
Zhongli nghe vậy cũng không nói gì tiếp, mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đạm bạc nhìn không ra suy nghĩ.
Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả tuy không cảm nhận được bất cứ một tia khí thế hay thậm chí uy áp nào đến từ trên người đối phương, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, hắn đã biết được là vào giây phút này, dù có là Thiên Lý Thủ Hộ Giả trên cao đích thân hạ phàm xuống thì cũng không thể làm suy suyển đi được quyết tâm của kẻ này.
Hơi cảm thán trong lòng, nhưng hắn cũng không thúc giục, hắn biết là đối phương sẽ tự làm ra lựa chọn.
Cuối cùng, sau một hồi lâu, Zhongli mở miệng...
...
“Bình, ngươi có biết Zhongli đang ở đâu không? Đã quá một canh giờ kể từ khi hắn xuất hiện trở lại rồi, mà giờ hắn lại biệt tung một lần nữa, thần niệm cũng không tìm được dấu vết của hắn.”
Trên từng tầng mây xung quanh Qui Ly Nguyên, sau nhất kích vẫn diệt một Ma Thần khiến quần Thần chúng Ma kinh hãi, chư Tiên đã có thể tạm thời ổn định thế cuộc.
Nhưng đã một canh giờ trôi qua mà thân ảnh Nham Vương Đạo Quân vẫn chưa xuất hiện trở lại, chúng Thần Ma lại bắt đầu rục rịch chuẩn bị có động tác, chư Tiên cũng dần dần cảm thấy lo lắng, phần nhiều lại là cho trạng thái hiện tại của hắn.
Người đưa ra câu hỏi chính là Di Tiêu Đạo Thiên Chân Quân, đang hỏi một vị lam y nữ tử bên cạnh, hông đeo Tẩy Trần Cổ Chung, tay nắm Vạn Xung Phấn Thiết Kiếm, chính là Ca Trần Lãng Thị Chân Quân.
Nàng nghe thế bèn gật đầu, tay trái không cầm kiếm đặt hờ lên trước trán che đi Tam Nhãn, đạo vận toàn thân dần biến chuyển từ mãnh liệt thành êm dịu, từng âm xung khắc nay đã thành thuận thanh.
Thần Ma đại chiến chi gian xúc động Pháp Tắc cùng Thiên Cơ chốn này, đã làm suy yếu Tiên Đoán Thần Thông của Tước Nguyệt Trúc Dương Chân Quân, lại thêm tiền Lượng Kiếp phủ ảnh hưởng, nay chỉ còn có Lãng Trần Ca Đạo của nàng còn có thể sử dụng.
Chỉ là nàng còn chưa kịp bắt đầu sử dụng Đạo chi Thần Thông, một thân ảnh nam tử đã đột nhiên xuất hiện ở ngay bên cạnh nàng.
Nam tử thân khoác bạch bào, sau lưng toát ra tầng tầng Pháp Tắc ngưng thực, tay phải nắm Phỉ Thúy Bích Ngọc Kiếm, thần huy lưu chuyển, vừa xuất hiện đã mang theo một cỗ bá khí ngút trời.
“Zhongli. Ngươi – ngươi không sao rồi!” Tuy bị cỗ thần huy hòa khí thế của đối phương làm cho chấn trụ nửa giây nhưng nàng cũng không lấy thế làm bực, trái lại còn cảm thấy vui mừng, vì điều này đại biểu cho việc trạng thái của hắn đã đang vô cùng ổn định.
Nhưng sự vui mừng này đã không kéo dài được lâu ngay khi nàng nhìn thấy hai bên quầng mắt của hắn hơi đỏ, dường như còn có nhiệt lệ vẫn chưa khô đọng lại bên khóe mắt.
Trong lòng sinh ra một cỗ dự cảm xấu, nàng hỏi với một ngữ khí không xác định:
“Zhongli?”
Zhongli không đáp lại nàng, cũng không quay đầu lại. Hắn nâng tầm mắt của mình nhìn về phía chúng Ma Thần, nhãn thần đạm mạc mà vô tình.
Thân thể phiêu phù lên một cách chậm rãi, sau lưng hai bàn Hoàng Kim Pháp Tắc Cự Thủ đã ngưng hình hoàn toàn, lúc này đang chắp lại, ở giữa sinh ra một đạo thần quang.
Thần quang phóng thẳng lên trên thiên không, dưới lại hạ thâm địa, phảng phất nối liền càn khôn, quy tụ vạn tượng lai vãng.
Thần quang này, phàm vật không thể nhìn thẳng, chỉ có Thánh giai đổ lên mới tạm có tư cách. Quần Ma nhìn thấy nó, đấu chí trong lòng bị phai diệt gần như lập tức, chỉ có một số ít còn kháng cự nổi.
Nham chi Pháp Tắc theo thần quang mà tới, quy tụ làm một mối như đại hải triều dâng, lại hiện tướng phủ phục sau lưng Zhongli.
Giá lâm thiên địa, vạn pháp triều quân!
Hắn nâng lên tay trái, bên trên đan xen từng tơ từng sợi Pháp Tắc riêng biệt, nắm chặt quyền đầu.
Nhất thời, ngàn dặm trong thiên địa, một tiếng long ngâm động cửu tiêu.
...
Ngày hôm đấy, mực nước biển của toàn bộ đại dương bao phủ xung quanh Teyvat đã rút xuống một trượng.
Ngày hôm đấy, toàn bộ sông ngòi xung quanh khu vực Bích Thủy Nguyên đều đã bị nhuốm đỏ bởi máu tươi.
Ngày hôm đấy, ba ngàn bốn trăm lẻ bảy hải tộc trên Teyvat đã bị xóa tên hơn ngàn.
...
Huyết vũ phiêu phiêu đón ngày hạ, t·hi t·hể chất lên thành cao sơn.
Cao sơn chi đỉnh có đứng đấy một vị nam tử, bạch bào phủ đỉnh đầu, tầm mắt đưa về nơi phương xa, tay nắm chặt trường kiếm.
Dưới chân của hắn, là xác của một trăm sáu mươi bảy vị Hải cùng Thủy Ma Thần, đều đã bị hóa làm Thạch Điêu, Chân Linh tận diệt, đều là sơ giai. Số còn lại đã chạy trốn về đại hải, bạch bào nam tử cũng không truy đuổi.
Nâng lên trường kiếm trong tay, ngọc kiếm lung linh vốn là biểu tượng cho sự giàu sang cùng hòa bình nay đã bị vẩn đục bởi tinh huyết, lưỡi kiếm giờ vẫn đang nhỏ xuống từng giọt thủy dịch sau khi cắt phá vô số nhục khu của Ma Thần.
Bàn Nham Kết Lục, nó đã có tân danh.
Bạch bào nam tử đứng đấy ba ngày ba đêm, cho đến tận khi thái dương mọc lên lần thứ ba, hắn mới dường như tỉnh lại.
Thần quang sau lưng nay đã tiêu tán hoàn toàn, khí thế trên thân cũng không còn mãnh liệt như trước, đạo vận đều đã lui về nội liễm trong thân.
Chỉ có điều, ngọc kiếm trong tay cũng không hạ xuống, trái lại còn nâng lên cao hơn, mũi kiếm dường như...
Thẳng hướng Thiên Không Đảo.
....
“Bẩm Nham Vương gia, đã có thống kê số lượng t·hương v·ong... Ch- chín thành binh sĩ c·hết trận, một thành dân chúng tử thương.”
“Ngoài ra, đất đai sáu trăm dặm xung quanh khu vực đều đã bị ảnh hưởng bởi t·hi t·hể của lũ Ma Thú cùng thủy triều mà bọn chúng mang theo, dòng chảy của Nguyên Tố cùng Địa Mạch cũng đều đã trở nên hỗn loạn vô cùng, cần thời gian rất lâu để phục hồi, đây là kết quả đến từ Ca Trần Lãng Thị Chân Quân cùng Di Tiêu Đạo Thiên Chân Quân nhờ ta chuyển cáo cho ngài.”
“...Ta biết rồi, ngươi có thể lui.”
“...Nham Vương gia, Guizhong đại nhân thật sự đã...”
“...”
“...Nô tì xin cáo lui.”
....
“Zhongli? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra bên trong Qui Ly Thần Điện? Tại sao trong Điển Lễ Tiễn Tiên lại không có nàng?”
“...”
“Morax! Trả lời ta, chuyện gì đã xảy ra với Guizhong tỷ tỷ!?”
....
“Marchosius, Ly Nguyệt cũng đã được kiến tạo xong. Ngươi hoàn toàn có thể mượn nhờ tín ngưỡng của dân chúng thậm chí sức mạnh của ta để tiến hành dưỡng thương, cũng không cần phải binh giải.”
“Pè pè pè!”
“...Ta hiểu rồi, nếu vậy, mong sẽ có ngày chúng ta còn gặp lại, lão bằng hữu.”
“Pè.”
....
Sáu ngàn năm chiến đấu,
Nhất kiếp trải trần duyên.
Tuế nguyệt tựa vãn uyên,
Nham Thương có còn đó?
Bên người Zhongli không biết từ khi nào đã lại xuất hiện Trần Thế chi Tỏa, dường như để trả lời cho câu hỏi của Bình lão lão.
Nó đã nhìn thấy tất cả, nó đã lắng nghe tất cả, nó cũng đã gánh chịu tất cả, nhưng nó chưa từng thay đổi, ước nguyện cùng niềm tin của thiếu nữ cùng thiếu niên năm đó...
Dưới ánh nhìn của cả hai, hắn nâng lên tạo vật này, khóe miệng khẽ động, dường như nở nụ cười.
“Sự đoàn kết của những hoài bão, mặc cho thời đại giao chuyển, vẫn sẽ luôn là thứ chân lý bất ly bất dịch.”
“Ta... làm sao có thể quên được đây?”