Quyển 1 Chương 63: Cát bụi tan biến
Rầm rầm rầm!
Nham trụ mọc lên phảng phất nâng lên bầu trời, vài khắc không thấy đã xuyên phá tầng vân tiêu, đứng thẳng ngạo nghễ giữa thế gian thiên địa.
Thân dài bách trượng mình cao cửu thập lý, bề ngoài huyền phác từng đường vân cổ xưa, thấm đậm trong đấy muôn ngàn sức mạnh đã bị c·hôn v·ùi theo năm tháng, theo nó vừa xuất hiện, toàn bộ Pháp Tắc trong khuôn viên ngàn dặm đều bị định hình.
Hai bên quân phương còn chưa kịp định thần, thì người dân trong thành phố đã nhìn thấy một vòng kim sắc quang mang xuất hiện dưới chân Nham trụ, nháy mắt mở rộng, không để ý chướng ngại vật lướt qua hết thảy xung quanh.
Phiêu phù bên cạnh Nham trụ xuất hiện thân ảnh một nam tử, bạch bào không gió mà tung bay, sau lưng tụ hội vô ngần Nham nguyên tố kết thành hai bàn Hoàng Kim Cự Thủ, lúc này đang hình thành từng tầng từng tầng Pháp Tắc chu thiên, ở giữa không gian xoay vần Khế Ước chi Đạo.
Tay phải nắm chặt Quán Hồng chi Giáo, nam tử buông tầm mắt xuống, thấy được kim sắc quang luân nay đã mở rộng ra bốn chục dặm có thừa, này là đã bao phủ toàn bộ khu vực dân cư của Qui Ly tập, cũng đã tiến vào hơn phân nửa khu vực chiến trường.
Phàm là nơi có kim sắc quang luân này quét qua, tướng sĩ dân thường bất kể, chỉ cần là người của Qui Ly tập, trên thân đều sẽ xuất hiện một tầng Ngọc Thuẫn, lấy diện tâm làm trục bốn đạo phù văn phát ra thủ hộ xung quanh người.
Còn đối với Hải Ma Thú, bất kể chủng tộc, chỉ cần dưới Huyền Thoại giai, tất cả đều hôi phi yến diệt, huyết dịch không lưu!
Ở mảnh chiến trường nọ, thân thể của Phạm tướng quân cũng đã được Ngọc Thuẫn bao phủ, còn đầu Túc Ngư nọ đã b·ị đ·ánh bật về sau, thân thể hóa đá hơn nửa. Một số binh sĩ do đối thủ đều đã bị tiêu diệt lập tức chạy lại gần hỗ trợ.
Các tướng sĩ vẫn còn sống đang chiến đấu đột nhiên phát hiện ra trên thân có thêm một lớp bảo hộ, mà Ma Thú phe địch bỗng bị Nham nguyên tố kích choáng, trước mặt mười thành c·hết chín, dù mạnh như Thánh giai vẫn không tránh khỏi bị Nham hóa vài chỗ, lập tức nhận ra reo hò, sĩ khí phấn chấn trở lại.
“Nham Vương chi Thần phù hộ!”
“Ha ha ha, Nham Vương đại nhân đến rồi, các ngươi lũ tạp chủng này chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hết!”
“Tiến lên, các huynh đệ, vì những người đã ngã xuống báo thù! Giết sạch bọn chúng”
“Giết!”
Bọn họ đã chiến đấu được mấy ngày mấy đêm rồi mà sắc trời vẫn cò mịt mờ như cũ, lũ Hải Ma Thú g·iết mãi không hết, nhìn thấy từng huynh đệ dần dần ngã xuống ngay trước mặt, t·hi t·hể bị xâu xé bởi những hàm răng sắc nhọn, quân tâm đã gần như sụp đổ, chỉ còn tín niệm thủ hộ chèo chống trong đau khổ.
Nhưng nay, Nham Vương chi Thần Morax đã đến, chỉ nội cái tên này cũng đã như có một loại sức mạnh kỳ diệu, đã ăn sâu vào tận trong máu của tất cả người dân của Qui Ly tập, bọn họ đều không ngoại lệ, thần uy hàng lâm làm sao lại k·hông k·ích động?
Không chỉ bọn họ, ở trong những mảnh chiến trường trên không trung cách mặt đất hàng chục lý xung quanh khu vực Qui Ly Nguyên, tướng diện đều đã được các Tiên Nhân thi pháp Ngoại Cảnh ngăn trở để không ảnh hướng đến sinh linh phàm tục bên dưới cũng vang lên những tiếng reo hò:
“Morax, ngươi tới rồi. Ta biết là ngươi sẽ không làm sao mà!”
“Thấy chưa Lí Thủy lão bất tử, ta nói đâu có sai? Morax sẽ không bao giờ rời bỏ chúng ta, hắn đến rồi kìa!”
“Ta biết rồi, ngươi có cần phải kích động đến thế không? Tập trung vào kẻ địch phía trước đi!”
Trong khi đó ở phía đối diện, trong hàng ngũ Hải Ma Thần cũng vang lên những thanh âm kích động, nhưng không phải do cao hứng mà lại là sợ hãi.
“Morax!? Không – không phải tin tình báo nói là hắn không thể xuất hiện được sao?”
Một vị Hải Ma Thần có hình dạng một đầu kình ngư thân dài ba trăm trượng thốt lên bằng giọng điệu run rẩy, dẫn đến không gian xung quanh cũng chấn động không ngừng.
“Tình báo dường như có sai lầm, hoặc là trạng thái của hắn bây giờ dường như đang không đúng-“ Một vị Hải Ma Thần khác có bộ dáng già nua đáp lời, tuy nét mặt biểu lộ bình thản nhưng thần tâm bên trong vẫn đang run rẩy không ngừng, dường như đang cố tìm ra lý do để an ủi bản thân.
“Sợ gì chứ?” Một Hải Ma Thần bên khác đột ngột cắt ngang, khí tức trên thân là tầm Sơ cảnh đỉnh phong, ngang với phàm vật Đại Thánh: “Không phải chỉ là một Ma Thần thôi sao? Tuy rằng sức mạnh của hắn có thể là vô địch thiên hạ nhưng bên chúng ta lại có đến hơn hai trăm vị Ma Thần, hắn nếu dám đánh thì cũng sẽ cho hắn một đi không trở về được.”
Vị Hải Ma Thần vừa bị ngắt lời nghe vậy liền liếc nhìn kẻ này bằng một ánh mắt như nhìn thiểu năng, cuối cùng chẳng thèm tranh cãi quay đi bắt đầu thi triển các loại thủ đoạn áp đáy hòm.
Vị Sơ giai Hải Ma Thần trẻ tuổi này thấy thế trong lòng lập tức nổi giận, đang định chất vấn thì thần niệm tản mát của bản thân giống như lại vừa cảm nhận được cái gì, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một cỗ lực lượng cuồng bạo kích trúng cơ thể, nhất thời b·ị đ·ánh bay ra hơn năm trăm dặm thoát khỏi cự ly chiến trường.
Ngay trước khi toàn thân bị hơn năm loại Pháp Tắc cường hãn hóa làm thạch điêu, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy chính là phần chuôi của một thanh thần giáo, lúc này đang cắm sâu vào trong bụng hắn.
Ngã xuống mặt đất hình thành một hố lớn vỡ vụn, Nham nguyên tố xung quanh như hổ đói vồ mồi lao đến, vị Hải Ma Thần này vừa mới định chống trả đã thấy thần lực bị đình trệ, Thiên Phú Thần Thông đều mất đi tác dụng, cũng không còn cách nào ngăn cản.
Thần Thể hóa đá, Thức Hải bị vùi lấp bởi cát bụi, Ý Chí rệu rã như bùn đất, Cung Mệnh nổ tung, Chân Linh quy diệt.
Sơ giai đỉnh phong Hải Ma Thần, chính thức vẫn lạc!
Một đòn vĩnh bất siêu sinh!
Quán Hồng chi Giáo sau khi đánh g·iết được đối phương đã lập tức xuyên qua không gian nhẹ như gió nhàn, phiu một tiếng đã thấy xuất hiện lại bên người của bạch bào nam tử.
Một thương chấn nh·iếp quần Thần chúng Ma, Zhongli cũng không có để tâm, mắt phải nảy ra một ký tự phù văn huyền ảo, tám hướng xung quanh thành chính của Qui Ly Tập bỗng xuất hiện tám cột đá trồi lên từ mặt đất, nhưng cũng không bằng cột thứ nhất mà chỉ cao có tầm trăm trượng.
Lấy cột thứ nhất làm trung tâm, Nham nguyên tố tuân theo Pháp Tắc điều khiển hợp lại thành đại trận phát ra cự đại hoàng sắc quang tráo bao phủ toàn bộ Qui Ly thành, dù là có lượng lớn Cao giai Ma Thần công kích cũng nhất thời không thể phá được.
Xong việc, Zhongli mói thở ra một hơi, thân ảnh cũng theo đó mà biến mất. Một đòn vừa rồi đã hạ uy thế lên chúng Thần Ma, chắc chắn là bọn chúng cũng sẽ không còn dám liều mạng mà lao lên nữa, chúng Tiên có thể ổn định chiến cuộc, mà thần dân từ giờ cũng đã được an toàn.
Chỉ là...
Một khắc không tới sau, ngay khi thân ảnh của hắn vừa xuất hiện trở lại, hắn đã ở bên trong Qui Ly Thần Điện.
Thu hồi Quán Hồng chi Giáo, Pháp Tắc trên thân thu liễm, hắn dường như sợ xúc động điều gì.
Ở ngay sảnh chính, Quy Chung nỏ dường như vừa mới được khởi động, Tiên uy vẫn còn lưu lại.
Bên tai vang lên tiếng ca nhẹ, hắn bước nhanh ra vườn hoa đằng sau Thần Điện, nơi ngập tràn Bách Hợp Lưu Ly, cũng là loài hoa mà nàng thích nhất.
Nàng vẫn đang ngồi đó, hát cho từng đóa hoa xung quanh, hệt như lần đầu họ gặp mặt.
Phỉ Thúy Bích Ngọc kiếm được đặt ở gần kề, nhưng nàng dường như đã không còn vung lên được nữa.
Thông thiên Nham trụ không những thủ hộ cho thần dân bách tích cùng tru diệt Ma Vật, còn xé mở vân tiêu ảm đạm để cho ánh mặt trời có thể phủ xuống được mảnh đất này.
Dưới ánh dương quang, dung mạo nàng vẫn rực rỡ sáng ngời, chỉ là nước da đã trở nên vô cùng mờ nhạt, gần như không còn sức sống.
Nhìn thấy cảnh tượng đấy, sắc mặt của Zhongli trở nên vô cùng phức tạp. Hắn biết là nàng đã sắp phải tan biến khỏi thế gian, không gì có thể cứu được nàng, dù cho thần uy thiên hạ như hắn vào giờ khắc này cũng không làm được.
“Vì sao?” Hắn hỏi, ngữ khí trầm trọng vô cùng. Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra hai từ này kỳ thực nặng đến thế.
Guizhong ngừng hát, mặt quay lại đối diện với hắn, muốn đứng lên nhưng dường như đã vô lực, chỉ có thể tiếp tục ngồi. Nàng đáp với ngữ khí yếu ớt:
“Khi nãy đã có một tên Cao giai Ma Thần đỉnh phong xuất hiện, vừa tới đã lập tức làm r·ối l·oạn trận cước của chúng Tiên. Cũng chính hắn đã đánh cho Thủ Hộ Đại Trận của Quy Li thành gần như bị phá diệt hoàn toàn, cuối cùng cũng miễn cưỡng bị cản lại. Hắn tập kích quá bất ngờ, không ai kịp phản ứng bao gồm cả ta, nếu không phải có Trù chi Ma Thần Marchosius hao tổn Thần Thể cùng Thần Nguyện liều mình chống đỡ thì thần dân ắt đã bị tổn thương trầm trọng.”
“Nhưng hắn vẫn quá mạnh, gần như không ai địch nổi. Mà ta lại có Quy Chung nỏ bên người-“
“Vậy nên ngươi phải hi sinh toàn bộ Tiên lực, toàn bộ Thần niệm, thậm chí thương tổn tới căn bản của Chân Linh sao?!” Zhongli tức giận quát lên, nhưng cuối cùng sự tức giận lại trở thành những câu hỏi đau khổ.
Hắn cúi gầm mặt xuống, lẩm bẩm liên tục: “Tại sao? Tại sao? Tại sao?” giống như đang tự chất vấn chính hắn, cũng lại giống như đang chất vấn thứ gì.
Giờ hắn đã biết được tại sao khi ấy tâm hắn lại đau. Tình hình chiến sự lúc đấy vẫn còn chưa quá căng thẳng, tổn thất không đủ để truyền qua mấy cõi không gian mà tác động đến hắn, nhưng... nàng thì có.
Đối mặt với thái độ của hắn, Guizhong chỉ mỉm cười, sau đó nói tiếp:
“Không cần phải vì ta mà tự căm phẫn Zhongli, đây không phải là lỗi của ngươi, là chính ta đã làm ra lựa chọn. Mà ngươi cũng đã vì ta mà làm đủ nhiều rồi, trong hơn ngàn năm qua chính là ngươi đã bảo vệ ta, nếu không có ngươi ta -“
“Nhưng nếu không có ngươi ta đã – “ Zhongli đột ngột cắt ngang, giống như muốn nói tiếp điều gì, nhưng lại nghẹn ngào không phát ra được tiếng chỉ có thể nhìn chăm chăm vào nàng, bất quá chỉ nhãn thần thôi cũng đã đủ để nói hết được toàn bộ tâm sự ngàn năm.
Guizhong thấy vậy dường như hơi ngạc nhiên, biểu lộ sau đó lại giống như cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Nàng quay sang một bên nói nhỏ, trong mắt hiện lên hồi ức về quá khứ đã qua, giống như có những lời nói xưa cũ vọng về:
“Những con người bé nhỏ đó thật nhỏ yếu và mong manh như cát bụi. Bởi vì sự nhỏ yếu đấy, bọn họ không biết khi nào mình sẽ m·ất m·ạng trong t·hiên t·ai hay là trong c·hiến t·ranh, vậy nên bọn họ sợ hãi.”
“Chính bởi vì sợ hãi, bọn họ mới cố gắng để trở nên thông minh. Điều này ta thấu hiểu bọn họ, vì chính ta cũng là như thế.”
“Chúng ta vốn tồn tại một khoảng cách lớn về mặt sức mạnh, dài hơn cả rãnh trời, vậy nên ta đã nghĩ là mình sẽ sử dụng kỹ thuật cùng sự thông thái thay vào đó.”
“Với sức mạnh của ngươi cùng trí tuệ của ta, nền văn minh này sẽ trở nên thịnh vượng cùng thời gian!”
Khi nói đến lời này, trên mặt nàng lại xuất hiện một nụ cười tươi, thân thể nàng đã bắt đầu tan rã.
Zhongli thấy thế liền tiến lại gần, đỡ lấy nàng nằm ngửa ra sau, động tác cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu, trên má đã có nhiệt lệ chảy xuống.
Thấy hắn như vậy, giống như nhớ ra điều gì, Guizhong mới hơi thở nhẹ ra một hơi, nói:
“À mà Zhongli, trong suốt hơn ngàn năm chúng ta quen biết nhau, ngươi vẫn luôn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như đá ấy, dù có hạnh phúc cũng chưa từng cười lấy một lần. Nay ta có một nguyện vọng cuối, đó là được nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt thân quen đấy, có được không?”
“...” Zhongli không đáp, nhưng trên mặt đã xuất hiện một nụ cười, chỉ là nụ cười này lại tràn ngập đau thương.
“Ha ha. Được nhìn thấy ngươi cười như vậy, vẫn lạc có lẽ cũng không tệ lắm.”
Hai mắt ngước nhìn lên trời, linh quang bên trong dần tan rã, nàng giờ chỉ có thể thì thào:
“Dường như hành trình của chúng ta cũng đã tới điểm cuối rồi. Còn về Nham Tỏa đấy, hãy quên nó đi nhé, được không?” Nói rồi nàng nhắm mắt lại, cũng không còn mở mắt ra nữa.
Thế này từ nay không còn Trần Vương Ma Thần, hay Sa Trần Chân Quân.
Zhongli trầm mặc ôm lấy t·hi t·hể của Guizhong, một cỗ cảm xúc bi thiết bóp nghẹt Nham Tâm, toàn thân không cử động, chỉ có nước mắt nóng bỏng vẫn không ngừng rơi xuống từ trên má.
Hắn biết chuyện gì sẽ xảy đến với nàng, ngay từ khi thần niệm của hắn quét ngang qua Qui Ly Nguyên đã nhìn thấy Chân Linh của nàng dường như đã b·ị t·hương tổn không còn có khả năng chữa lành, chính vì biết nên hắn mới càng thêm tuyệt vọng.
Vạn vật hữu Linh, Chân Linh làm đầu. Chuyển xuống từ Hỗn Độn, chỉ có Chân Linh mới sở hữu Tâm, nơi liên kết sâu thẳm được gọi là Tâm Linh.
Như không phải Chân Linh, Linh quy về Pháp, phản bản tự nhiên. Chân Linh là Nguyên của Linh chi Pháp Tắc, cũng là Pháp của Linh chi Bản Nguyên.
Chân Linh bị diệt hoàn toàn, toàn thể quy về hư vô, luân hồi không nhập, thậm chí còn tệ hơn Tâm Linh bị phá toái do diện tướng Chân Không, ngay cả Đạo... cũng khó cứu. Hoặc ít nhất ở cảnh giới của hắn là không cứu được.
Guizhong đã thiêu đốt quá nhiều phần Chân Linh của bản thân tới mức không thể hồi phục, cũng chỉ có thế mới có thể dựa vào Quy Chung nỏ tiêu diệt được một vị Ma Thần nửa bước Đế giai, tương ứng là nửa bước Đạo Quân cảnh.
Zhongli giờ đây cũng chỉ có thể ngắm nhìn thân thể nàng tan rã chậm rãi thành cát bụi, vốn là bản nguyên của nàng, lại cảm nhận Chân Linh của nàng xói mòn dần dần cho đến tịch diệt, vô lực vãn hồi, vô kế khả thi.
Từng giây từng khắc, lại như vĩnh hằng, nung nấu biết bao kỷ niệm, giống như từng lưỡi nhận vô hình chém vào tâm hắn.
Đau đớn này tới từ từ giống như t·ra t·ấn, nhưng Zhongli vẫn không rời đi, bởi vì... nàng vẫn còn ở đây.
Nàng vẫn còn cần hắn ở bên cạnh.
...
Chỉ là, khoảng khắc vĩnh hằng này cũng không kéo dài quá lâu, đã bị cắt đứt bởi một giọng nói vang lên:
“Chà, biết đau lòng kỳ thực là một điều tốt. Thế nhưng, này cũng không phải cách.”