Quyển 1 Chương 61: Đế Quân hồi ức
“À đúng rồi, Zhongli. Tạo vật Trần Thế chi Tỏa này ngươi có thể giữ bên người, khi nào thì cứ lấy ra giải thử, chỉ là cứ cách mười năm lại đưa ta một lần là được. Ta sẽ... thay đổi đồ vật bên trong đó, dù sao tuy tạo vật là bất hủ nhưng giá trị mà nó chứa đựng cũng phải luôn luôn thay đổi để phù hợp với thời gian đúng không?”
....
“Zhongli, ngươi biết không?”
“Phỉ Thúy Bích Ngọc sở hữu được trái tim dịu dàng của Bích Thủy, có thể thanh tẩy kịp thời những oán niệm còn sót lại bên trong.”
“Nhưng ai sẽ là người xoa dịu đi nỗi thống khổ của nó khi chính bản thân Bích Ngọc cảm thấy mình trở thành một công cụ chỉ để tàn sát?”
...
“Zhongli, Lưu Vân vừa xây được một động phủ mới để tu luyện đặt ở Âu Tàng sơn, ngươi có muốn đi qua xem không? Tiện thể ăn chút gì luôn, nghe đồn là nàng vừa phát minh ra món ăn mới... Nghĩ đến thôi là thèm rồi.”
...
“Zhongli, ta cùng với Lưu Vân, Bình cùng Tiêu Hồng vừa liên thủ chế tạo thành công được một loại Động Thiên hoàn toàn mới, tên là Vân Hải, chuyên thu nhận các cơ quan ma vật cổ xưa đã đánh mất thần trí cùng phong ấn bọn chúng lại.”
“Thông qua bọn chúng có lẽ chúng ta sẽ có thể hiểu rõ hơn về bản chất của sự ăn mòn là như nào. Nếu có thời gian, lúc rảnh ngươi đi ngó qua Động Thiên này nhé? Tiện thể quét dọn luôn?”
“Vị trí sao? Ở phía Tây Nam của Qui Ly Nguyên, chỗ có tầng đất khá sâu, ngươi phát động thuật pháp này sau dùng thần niệm là có thể tìm thấy được, khỏi ảnh hưởng đến thuật phong ấn. Dù sao ngươi cũng quá mạnh rồi...”
...
“Zhongli, ngươi biết tin gì chưa? Hải Minh quốc bị diệt rồi! Nghe Bình nói là tham niệm trường mệnh của đương kim hoàng đế của bọn họ đã gây ra kẽ hở của thần nguyện năm xưa do ‘hắn’ để lại, cuối cùng dẫn đến họa diệt quốc.”
“Một vị cao giai Ma Thần! Dù là Đại Pháp Sư kẻ kia có anh dũng như nào cuối cùng cũng chỉ có thể đồng quy ư tận, lại không thể tiếp tục thủ hộ dân chúng. Hải Minh quốc năm xưa từng huy hoàng là vậy, nay lại bị hủy diệt hoàn toàn chỉ trong một ngày, thật khiến lòng người phải thổn thức.”
“Nhưng ta nghĩ sự việc cũng không đơn giản như bề ngoài, dường như có kẻ nào đứng đằng sau đã cố tình thúc đẩy sự kiện này, thậm chí chiếu theo xu hướng này còn có thể...”
“Không được, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng!”
...
“Zhongli, trải qua trăm năm nghiên cứu, tuy là bọn ta vẫn chưa thể hiểu hoàn toàn được Thiên Nguyền, nhưng cũng lại từ đó có được thu hoạch bất ngờ về kỹ thuật. Phân tích bản chất của Pháp Tắc phân rã cùng tích hợp, bọn ta cũng đã chế tạo ra được một loại v·ũ k·hí mới, là một loại nỏ, có thể thậm chí xuyên qua được tầng phòng thủ bản chất của Pháp Tắc tích hợp, hay còn nói là Vực của Sơ cảnh cùng Giới của Cao cảnh. Ngươi cũng hiểu điều này có ý vị gì rồi đúng không?”
“Sở hữu nỏ này, từ nay chúng ta gần như đứng ở vu thế bất bại, chỉ là... Không, sao chuyện đấy lại có thể xảy ra được?”
“Nhưng vấn đề mới lại nảy sinh, Bình và Lưu Vân cứ muốn lấy tên ta đặt cho loại nỏ này, vừa nói là công của kẻ chế tạo, lại cũng có hàm nghĩa tiễn kẻ địch quy chung! (Guizhong) Thật là...!”
...
“Zhongli...”
...
Tiếng gọi xưa cũ nay vọng lại, quay đầu ngàn năm đã qua, thế gian tựa hồ lại chưa có gì thay đổi.
Zhongli cùng Guizhong đứng tại trên ngọn tháp cao nhất của Qui Ly Tập, cách đấy không xa có một tòa Thần Điện đang lơ lửng. Ánh hoàng hôn buông thả qua hàng hàng cửa sổ tạo thành những tia sáng giống như sờ tay là có thể bắt lấy.
Vẫn là hai người, vẫn như cũ, cùng nhau ngắm cảnh thịnh thế của thần dân. Chỉ là...
“Ngươi sắp phải đi rồi sao?”
Tựa người vào một bên cửa sổ, Guizhong hỏi, đánh vỡ sự trầm mặc nãy giờ.
“...Ừm.” Trầm ngâm một đoạn ngắn, Zhongli mới đáp lời.
“Bao lâu?”
“Nhanh thì mười năm, chậm thì trăm năm.”
“Vậy sao? Đạo Kiếp đúng là khó nhằn thật nhỉ? Dù là với một kẻ như ngươi.” Guizhong nâng lên mày liễu, dường như có điều gì suy nghĩ.
“Hợp Đạo giả như đi đến cuối, tự nhiên có thể thành Đạo, Kiếp đến cũng là tự nhiên. Khi đấy sẽ không còn là Đạo tại ta tại, mà là ta tại Đạo tại. Như là tất nhiên, vậy cũng là là, chỉ là đổi một góc nhìn. Giống như nâng lên một chén trà, trước ta là chén đựng trà, giờ ta sẽ là trà trong chén.” Zhongli khẽ nói.
“Khả năng nói chuyện của ngươi cũng tốt hơn nhiều so với lúc chúng ta mới gặp nhau rồi nhỉ, nói chuyện giờ thâm ảo thật. Mà đó là ngươi còn chưa đột phá đến Đạo Quân cảnh nữa.”
“Nhờ có người dạy cả.”
“’Nhờ có người dạy’ ha ha.” Guizhong cười ra tiếng: “Mà thôi, cũng hâm mộ ngươi, đằng nào thì cả đời này của ta chắc cũng chẳng tới nổi Thượng Vị Chân Quân đâu, không cần phải bàn tới Đạo Quân cảnh làm gì cho xa vời.”
“Chúng ta quen biết nhau mới thế mà đã hơn ngàn năm rồi, này cũng là số tuổi của Qui Ly Tập này, giờ phải xa ngươi một quãng thời gian dài thế nói thật là ta cũng có chút không nỡ.”
“Cứ yên tâm đi đột phá đi, Qui Ly Tập có ta cùng chúng Tiên tại, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu. Hứa với ngươi khi về một Qui Ly dù là hạt bụi cũng không có thay đổi, này là lời chúc phúc của Sa Trần Chân Quân, cũng là Trần Vương Ma Thần Guizhong.”
Nơi xa, gió Nam thổi lên cát bụi dưới ánh hoàng hôn, càng giống như minh chứng.
...
Zhongli sau cuộc chia tay ngắn ngủi liền lập tức khởi hành. Thi triển Thần Thông Đại Na Di xuyên qua không gian, chỉ không đầy hai khắc đã thấy hắn lại xuất hiện ở một mảnh thổ địa bí ẩn, xung quanh có vô số những loại sức mạnh hỗn tạp pha trộn đang tụ họp trong không gian tạo nên những hình thù quái dị cùng các tạo vật chỉ có trong huyễn tưởng.
Thậm chí việc hình dung dưới chân hắn là thổ địa cũng không phải là đúng, khi như sương khói, khi như đằng thụ, lúc lại tựa quang mang hội tụ, hoàn toàn không sờ ra được thực chất, chính là cái mà hắn đang đứng lên bên trên.
Đảo mắt lướt quanh một hồi, tuy rằng những thứ này đều là những kỳ trân tạo vật thậm chí cơ duyên mà phàm nhân hằng ao ước, với tu vi của hắn thì những nguy hiểm kèm theo bất quá chỉ là trò đùa của trẻ con, sờ tay là có thể lấy được cả một mớ nhưng Zhongli vẫn không có vọng động.
Kẻ không biết sẽ không thể làm, mà kẻ biết sẽ lại không làm. Hơn nữa, đây dù sao cũng không phải là mục đích chính cho việc hắn đi tới nơi này.
Thở ra một hơi, Zhongli dường như có vẻ hơi thất vọng. Cuối cùng, Quán Hồng chi Giáo lại xuất hiện bên tay, bên trên thần quang ngưng thực, này cũng là Khế Ước chi Đạo của hắn.
Đạo một khi xuất hiện, vạn Pháp đều nghe lệnh, có thể hiệu triệu Nguyên Tố trong khuôn viên lên tới trăm dặm đổ lên. Chỉ là ở nơi này thì dù là tạo vật có khí tức Nguyên Tố nồng nặc nhất cũng không hề có chút dị động nào.
Một phần là do bản chất, phần còn lại là do chấp Đạo giả không muốn, tự nhiên sẽ không có liên kết gì xảy ra.
Tầng tầng đạo vận bao phủ nơi đầu ngọn giáo, khí tức phát ra khiến không gian xung quanh cũng phải hơi chấn động, đấy là còn ở nơi này, nếu đặt ở một nơi bình thường trên đại lục đã sớm xé rách hàng ngàn tầng tầng lớp lớp không gian, gây nên Không Gian Phong Bạo, chẳng khác gì tuyệt kiếp với mọi loại sinh linh.
Biết rõ bản thân cần phải làm gì, Zhongli nâng Quán Hồng chi Giáo trong tay lên, chọn đúng một vị trí liền đâm tới. Chỉ trong nháy mắt đấy, thân ảnh của Zhongli đã biến mất hoàn toàn khỏi Teyvat đại lục, chỉ là còn có chút khí tức mơ hồ sót lại theo dẫn tuyến U Minh.
...
“Vu trung không gian tích bất tuyệt, đoạn thủy ư nhường Thái Sơ lộ, vĩ liệt khởi lô đồng, dã Đạo nhai chi thứ bạn linh...”
Ở trong một cõi khoảng không bất tận, dường như xen lẫn vạn vật khởi nguyên cùng chung điểm, tựa như Hỗn Độn mà cũng không phải, tử vân lập lờ ẩn tạo hóa, có một đầu thần long mình dài vạn trượng đang trôi nổi.
Thần long trên thân huyền hoàng nhị sắc, vụ khí thổ nạp ra như tế thổ, lúc này đang cuộn tròn thành chín vòng, long đầu tĩnh vị ở trung tâm, từng đạo âm thanh huyền ảo như có như không phát ra từ miệng.
Bỗng nhiên, thần long mở mắt, phát ra một tiếng long ngâm chấn động hư không xung quanh, long lân mỗi mảnh lại hiện lên một đạo kim sắc ký tự riêng biệt, hòa với nhau ngưng thành đạo vận, vòng theo cửu chuyển tới được đỉnh đầu hạ xuống Đạo, sinh linh dù không biết phù văn này cũng có thể đọc ra được hai chữ:
“Khế Ước!”
Kim quang chợt tán, nguyên vị thần long đã không thấy, chỉ còn một nam thanh niên mang dáng ngoài của nhân loại, trên thân mặc bạch bào, mắt lại là hổ phách long nhãn, lúc này đang toát ra từng tia từng tia minh ngộ.
“Ra vậy, Thiên Địa có Nhân Quả, này kết thành Khế Ước. Vạn Vật có Vận Mệnh, này thụ Khế Ước lực. Chúng Sinh thị Duyên Khởi, đan dệt U Minh chi gian, chính là Khế Ước chi Tự! Như đạp đỉnh phần cuối, liên kết với Đại Đạo...”
Từng câu từng từ này vốn là vô thanh vô tức, nhưng lại hiển hiện một cách hoàn chỉnh trong hư không, phảng phất một bản kinh văn kéo dài từ thiên địa khai sinh đến nay, chạm đến ngưỡng bất hủ bất diệt, chải vuốt lại nền móng của Pháp Tắc. Dù là Luyện Hư Tiên Nhân có ở ngay đây thì cũng không thể nghe thấy, chỉ có thể cảm nhận bằng tâm của chính mình.
Này là Đạo!
“Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Phản Hư, Luyện Hư Hợp Đạo, Luyện Đạo Kiến Chân...”
“Tiên Đạo ngũ bộ, nay ta đã gần đến được bước thứ năm.”
Quang mang thu hồi hết, Đạo vận toàn thân lại quay về trong thân, trú ngụ tâm linh làm điểm phát ra, Zhongli thở ra một hơi.
Nhưng này không có nghĩa là hắn đã kết thúc đột phá. Đạo Kinh tuy đã thành nhưng vẫn còn cần một nơi làm điểm phát ra độc lập với Thiên Địa, cũng là nơi gánh chịu, chính là tâm linh của hắn.
Chỉ đến khi lấy tâm linh lan tỏa ra được Đạo, thụ nguyên bất cảnh Thiên Địa, thì mới có thể thật sự xưng là Ngã Tại Đạo Tại, chính thức bước vào Tiên Đạo đệ ngũ bộ Luyện Đạo Kiến Chân, còn được xưng vì Đạo Quân cảnh.
Lại nội thị tâm linh của mình, Zhongli thấy được một mảnh hắc ám bên trong tồn quang minh, chính là một đạo quang mang bay lên từ dưới chiếu sáng thập phương, lung linh như lửa đốt, ở giữa có Cung Mệnh xoay vòng một cách lập lờ, lúc này đã có ngũ tinh phát sáng, liên kết với nhau dường như tạo thành một hư ảnh.
Ngũ giai Cung Mệnh Hư Ảnh, này chính là một trong các điều kiện căn bản nhất để có thể đột phá được Đạo Quân cảnh, bởi vì chỉ có khi tâm linh đủ mạnh, ý chí đủ vững, thì Đạo mới có thể có được nơi đầu nguồn.
Lại ngồi xuống tĩnh tọa, Zhongli có thể cảm nhận được từng phù văn lấp lóe một bay ra từ trong đạo quang mang ở trung tâm, trải qua tố kết của Cung Mệnh hợp thành từng loại vận riêng, cuối cùng tan vào trong hư không.
Hai mắt mở to, hắn có thể thấy được hư không đang sôi trào từng mảng, vặn vẹo không ngừng, nhưng này cũng chính là một cơ chế tất nhiên trong Thiên Địa.
Hư Không về căn bản cũng không hẳn là không gian, mà nói ra chính là bản thể của Thiên Địa Vạn Pháp, mang theo Pháp Tính, cũng chính là vận suy từ có thành không, giữ cho Pháp Tắc có thể tồn tại, mà Thiên Địa cũng có Chân Hình, cũng là có Bản Thể.
Đột phá Luyện Hư Hợp Đạo, hắn đã có thể khuy phá được Hư Không Bản Thể, cũng đã từng thử nghiệm lấy Nguyên Thần ký thác Hư Không mà bất thành, song xem ra nguyên do lại mang huyền cơ khác, hắn chưa từng truy đến cùng.
Giờ đây, để thật sự có thể đột phá được Đạo Quân, cũng là thành Đạo, hắn cần phải thực sự nhìn thấy được “Chân” chính vì lý do này nên mới cần ít nhất là ngũ giai Cung Mệnh nếu không dù chỉ diện kiến một tia nhỏ của “Chân” tâm linh hắn sẽ lập tức phá toái thành từng mảnh, cuối cùng tan biến thành Hư Không.
Tâm vốn phấn toái, nhược tính Hư Không, tự dưng vô thể. Tâm nay quy nhất, dung luyện Hư Không, tự nhiên thành Đạo. Vạn Pháp cố luyện, duy Đạo hướng cuối, bán ngã kiến Chân.
Thế nên quá trình đột phá này mặt ngoài nhìn như không có phong hiểm, nhưng thực chất lại là một lần đánh cược toàn diện. Chỉ cần tâm linh không chống nổi Chân Không ảnh hưởng mà vỡ nát hay bị Hư Không đồng hóa, hắn sẽ vẫn lạc ngay tại chỗ, Chân Linh tịch diệt, thậm chí ngay cả cơ hội nhập Luân Hồi cũng không có.
Nhưng Zhongli cũng không sợ hãi, hắn có tín niệm của bản thân, bao hàm toàn bộ nhân sinh của hắn. Tín niệm hành Đạo, nếu không có thì đã không thể tu hành được đến bây giờ, càng không thể đột phá được Tâm Kiếp.
Hai mắt nhìn về một nơi vô thực, Zhongli dường như nhìn thấy được điều gì đó, tâm linh lập tức cảm thụ được một cơn áp lực lớn như phải gánh cả thiên khuyết, bất quá hắn vẫn trụ được, thậm chí còn cảm thấy có chút dễ dàng.
Khí phách tuyệt luân trấn áp vô số Ma Thần dung nhập vào trong Đạo, lại thêm kiên trì hơn hai ngàn năm không bỏ mài giũa ý chí, tiếp nhận Chân Không đối với một cường giả nội tâm tinh khiết như hắn cũng không phải là điều không thể.
Cứ duy trì tiếp trạng thái như này, hắn tin tưởng, việc đột phá Đạo Quân đã nằm trong tầm tay.
Chỉ là bỗng nhiên... Một cơn đau tim truyền đến.