Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 60: Trần Thế chi Tỏa




Quyển 1 Chương 60: Trần Thế chi Tỏa

Ngày lễ đầu tiên kỷ niệm Qui Ly Tập được thành lập, hỏa pháo rộn ràng giữa không trung, đâu đâu cũng nghe được tiếng ăn mừng rộn ràng, thần dân cả nước người người chung vui.

Thân khoác long bào, tọa khán tại thần điện trên không, Zhongli lặng lẽ ngắm nhìn tràng cảnh này, sự lạnh lẽo trong nhãn thần dần được thay thế bằng từng tia ôn nhu ấm áp.

Ngồi bên cạnh hắn chính là Guizhong, lúc này vẫn đang mặc y phục giống như thường ngày, chỉ là trên đỉnh đầu có thêm một tòa thần quan đang tỏa ra từng tia sáng mờ nhạt huyền ảo, phủ lên cho nàng một khí chất uy nghiêm hiếm có.

“Thấy thế nào Zhongli? Ngắm nhìn con dân của bản thân vui vẻ như vậy, trong lòng ngươi hạnh phúc chứ?” Nghiêng người xuống bàn gỗ phía trước, nàng quay đầu sang nhìn Zhongli, tay trái nâng tiếu dung, hỏi.

Đối với câu hỏi này Zhongli cũng không có đáp lời, đầu chỉ gật một cái, cuối cùng ngả người về phía sau tựa lên thần tọa, tay phải cũng buông ra Quán Hồng chi Giáo, nhìn trông có chút thỏa mãn.

Đã gần ngàn năm trôi qua kể từ khi hắn bắt đầu chiến đấu với các vị Ma Thần khác, và cũng đã gần mấy trăm năm kể từ khi hắn bắt đầu thu lưu nhân loại đầu tiên, đem lại cho bọn hắn một cái gọi là quốc gia, một nơi gọi là nhà.

Chỉ tiếc là, Nham Thương trong tay hắn chỉ có thể hủy diệt, lại không thể đem lại ấm no. Thần dân của hắn, tuy không phải lo lắng bị hủy diệt hay tàn sát, lại phải luôn sống lay lắt cho qua ngày.

Mỗi khi bọn họ tiếp kiến hắn, dù là trên mặt vẫn mang theo nụ cười chân thành, nhưng sự tiều tụy ốm đói đấy lại không khác gì những lưỡi dao đâm thẳng vào Nham Tâm của hắn, không thể né tránh hay chống lại, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Thế nên giờ đây, khi thấy được thần dân nở những nụ cười hạnh phúc như vậy, nỗi niềm của hắn đều đã được xóa bỏ, cảm thấy mấy trăm năm nay chiến đấu đều là đáng giá.

Hắn bất tri bất giác cũng buông lỏng bản thân, thậm chí ngay cả cây Nham Thương làm bạn với hắn trăm năm chưa từng rời tay cũng đã được buông xuống.

Mà tất cả những điều này, đều là công lao của...

Zhongli bỗng quay sang nhìn chằm chằm Guizhong, người lúc này cũng đã bắt đầu ăn lấy ăn để thức ăn trên thần bàn, đều là các loại thịt thú quý hiếm được nấu nướng một cách công phu, cũng là lễ vật được người dân dâng lên cho Thần của bọn họ.

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, Guizhong cũng xoay mặt lại, ánh mắt hai bên đụng nhau, nàng có chút sửng sốt:

“Tự dưng nhìn ta làm gì? Đồ ăn ở ngay trước mặt rồi, muốn thì tự ăn đi, chẳng lẽ ngươi chưa ăn bao giờ?”

Zhongli nghe thấy vậy liền lắc đầu, cuối cùng thở ra một hơi. Mặc dù nàng đã đúng trong việc hắn chưa được ăn mấy món này bao giờ nên cũng không biết ăn thế nào, nhưng đó cũng không phải là việc mà hắn muốn nói.

“Guizhong... Cảm ơn ngươi.”

“Hử? Sao lại đột nhiên cảm ơn ta rồi? Vì cái gì?” Guizhong nhíu nhíu mày, tỏ ra không hiểu.

“Vì tất cả những thứ này. Ngươi biết không? Lần đầu tiên ta gặp ngươi, cảm nhận đầu tiên của ta chính là ngươi quá ngây thơ, quá... non nớt. Dù có được trí thông minh phi phàm nhưng lại không biết cách bảo vệ nó.” Zhongli đáp khẽ.

“Chúng ta khi đấy vẫn mới chỉ là người dưng kẻ lạ, bước đi trên hai con đường giống nhau vì những lý do chỉ cá nhân chúng ta mới biết được. Cho dù thế, ngươi vẫn giãi bày những hoài bão của mình như thế chúng ta quen biết đã lâu lắm rồi vậy. Thậm chí ngay cả trước khi Qui Ly Tập được hình thành, ngươi cũng đã cho người sang chia sẻ tri thức canh tác cùng làm y phục, cứu giúp cho rất nhiều thần dân của ta thoát khỏi cảnh c·hết đói c·hết rét năm đó.”

“Ngươi có biết, khi đấy chúng ta thậm chí còn chưa ký bất kỳ Khế Ước nào, dù ta có đột nhiên t·ấn c·ông ngươi cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào đến Khế Ước chi Đạo của bản thân ta.”



“Thật ngu ngốc, ta đã nghĩ như vậy. Sẽ thế nào nếu ta dùng vũ lực khi ấy thúc ép ngươi phải ký Khế Ước bất lợi, thậm chí nô dịch? Đối mặt với ta, ngươi không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.”

“Nhưng cuối cùng ta cũng đã không làm vậy, không nói đó không phải là hành vi của một cường giả, thì trực giác vẫn mách bảo ta tiếp tục đặt cược vào ngươi.”

“Và thật may mắn là ta đã làm như thế. Sự thật chứng minh, trong năm năm, ngươi đã xử lý ổn thỏa tất cả mọi công việc phát sinh khi hai Thần quốc sát nhập, thần dân cả nước cũng đều đã có cái ăn cái mặc, của dành của để, thậm chí năm nay được mùa đời sống khá lên thấy rõ.”

“Bọn họ giờ đây đã không hẳn là kính sợ chúng ta, thay vào đó là biết ơn, thậm chí còn có tâm tư báo đáp, điều này trước đây ta chưa từng thấy bao giờ. Khi xưa, mỗi khi ta vung lên Nham Thương, bọn họ đều quỳ lạy trong sợ hãi. Nhưng bây giờ, cũng vẫn là Nham Thương đó, bọn họ lại hô hào, thậm chí trông mong được hỗ trợ ta, được cùng ta bảo vệ người nhà, được cùng ta chiến đấu.”

“Sự ảnh hưởng của ngươi lên người dân, chính nó đã thay đổi tất cả một cách chậm rãi, giống như rễ cây ăn sâu vào địa mạch, thậm chí ngay cả bản thân ta cũng vậy.”

“Tất cả những điều này đã khiến ta nhận ra rằng, thứ ngươi sở hữu không chỉ là trí thông minh, mà còn có cả trí tuệ. Tầm nhìn cùng quyết đoán của ngươi, thật sự phải khiến ta khâm phục. Nó cũng đã đem lại cho ta những trải nghiệm, cùng những tư vị hoàn toàn mới. Vậy nên...”

“Cảm ơn ngươi, Guizhong, vì đã đem đến bình minh tương lai cho con dân của ta.”

Nói xong lời này, Zhongli cũng hơi cúi đầu xuống, giống như thừa nhận sai lầm, cũng giống như cảm tạ. Trong thế giới của Ma Thần, hành vi này đã là lễ nghi cấp bậc cao nhất, chỉ tồn tại trong trường hợp thần phục, hoặc là tôn trọng đối phương đến cực hạn.

Nham Vương Ma Thần xưa nay ngạo khí ngút trời, nay đối diện với Trần Vương Ma Thần yếu ớt hơn bản thân vô số lần, vì thần dân của mình, cũng đã cúi đầu thể hiện sự tôn trọng của bản thân.

Chỉ là ngay sau đó, Zhongli đã cảm nhận được thứ xúc cảm giống như một đôi bàn tay mềm mại, đang dần dần nâng lên hai vai của hắn, cuối cùng đập vào tầm mắt hắn lại chính là hai con ngươi long lanh như bảo ngọc của nàng.

Ngọc thủ vẫn còn đặt lên vai hắn, Guizhong thân kề sát người Zhongli, nở một nụ cười:

“Sai rồi, là con dân của chúng ta.”

Nụ cười đó, theo như Zhongli, còn đẹp hơn cả trần thế bách hoa, dù là Lưu Ly hay Thanh Tâm đều không thể sánh bằng.

“...Ừ.”

“Thôi được rồi, bắt đầu ăn đi, cũng đừng nói nhiều nữa. Ta biết là ngươi trước đây cũng gần như chưa ăn cái gì bao giờ rồi, nếu có thì toàn là đồ tươi sống, dù là Thần Quả Cam Lộ hay gì cũng vậy.” Lại quay về ngồi trên ghế của mình, Guizhong lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, bắt đầu nói bằng giọng bình thường của nàng.

Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, có thể thấy được một bên má của nàng đang hơi ửng đỏ lên, giống như rặng mây trên trời lúc hừng đông mới dậy.

“Để ăn được món này, ngươi cần một công cụ, có tên là ‘Đũa’. Yên tâm, dưới sự hướng dẫn của ta, không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ học được cách sử dụng mà thôi, đến lúc đó ngươi có thể ăn ngon lành rồi.”

“...”

...



Sau thời gian một lúc lâu, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Guizhong, Zhongli cũng đã nắm được cách sử dụng cơ bản các công cụ dùng trong ăn uống, đã tạm chén hết một nửa thần bàn.

Ăn uống no nê, hai người ngồi tại trên thần tọa của bản thân tiến hành tĩnh dưỡng.

Đột nhiên, Guizhong bỗng mở mắt ra, hỏi:

“À mà này, vừa nãy hình như ngươi có chửi ta ngu đúng không?”

“... Không có...”

“Rõ ràng là có... Hừ, được đấy, đầu đá như ngươi mà cũng dám xem thường ta... Nhìn đây!”

Nói rồi Guizhong lấy từ trong ống tay áo của mình ra một khối lập phương được cầu tạo từ Nham nguyên tố, chỉ là quang mang bên trên có chút ảm đạm.

“Thử cái này xem. Ngươi cảm nhận được sức mạnh Nham Nguyên Tố đang đan xen trong đấy chứ, gỡ bọn chúng ra xem nào? Này cũng không phải để thử nghiệm khả năng khống chế sức mạnh của ngươi, mà là trí thông minh, bởi vì chỉ khi nắm bắt được quy luật của nó thì tạo vật này mới có thể giải được.”

“Nè.” Nói đoạn, nàng ném sang cho Zhongli.

Zhongli nhìn chăm chú vào tạo vật trong lòng bàn tay, hắn có thể cảm nhận được từng sợi Nguyên Tố đan xen Pháp Tắc xẻ dọc xẻ ngang trên tạo vật này, đan thành từng tầng từng tầng lưới trận.

Bất quá tuy rằng hắn có thể nhìn rõ được từng tia Nguyên Tố một, thậm chí cả cách bọn chúng vận hành ra sao, bản chất như nào, nhưng chung quy vẫn không giải được.

Vặn xoay một hồi, Zhongli có chút thẫn thờ lại dựa lưng vào thần tọa, chỉ có thể thừa nhận là Guizhong nói đúng, cái thứ này nếu không nắm được quy luật sẽ không thể giải được, điều này đối với một kẻ chuyên đi chiến đấu như hắn thì quả là còn khó hơn đánh diệt tất cả các Ma Thần xung quanh.

Nhưng điều này không đại biểu là hắn không có cách khác...

Ở một bên, sau khi thấy được Zhongli thử bao nhiêu lần mà vẫn vô kế khả thi, Guizhong liền ôm bụng mà cười:

“Ha ha ha... Đấy, ngươi thấy chưa? Cái này chính là bằng chứng rõ ràng nhất khoảng cách giữa chúng ta nhớ. Biết điều thì ngoan ngoãn cầu xin bản Thần đi, có khi lúc đấy ta lại rộng lượng- Hả?”

Lời nói còn chưa dứt, Guizhong đã phải há hốc mồm, khi thấy đằng sau lưng Zhongli bỗng dưng xuất hiện hai cự thủ màu hoàng kim từ trong hư không, bên trên nồng độ Nham Nguyên Tố đậm đặc vô cùng, thậm chí dường như còn ẩn chứa Pháp Tắc khôn lường.

“Pháp – Pháp Tắc chi Thủ! Zhongli – ngươi chơi ăn gian!”

Chẳng đoái hoài gì đến nàng, hắn chớp chớp mắt, hai cự thủ bắt đầu bay lên huyền không đối diện lẫn nhau ở trên đầu hắn. Zhongli tung Nham tạo vật trong tay lên khiến cho nó dừng lại ở trên không trung, ngay giữa hai cự thủ.

Dưới ảnh hưởng của Pháp Tắc truyền đến, tầng tầng lớp lớp liên kết của Nham tạo vật này dần dần bị tan ra, nó bắt đầu tự giải.

Cuối cùng sau thời gian một nén hương, một viên Hổ Phách Thạch nhỏ bằng đầu ngón tay rơi xuống trong lòng bàn tay của Zhongli, được hắn bắt gọn lại giơ lên trước mặt Guizhong, thần thái tràn ngập khiêu khích.

Nhìn thấy cảnh này, nàng cơ hồ tức giận tới mức phát điên, nhưng lại không biết phải nên làm gì. Đánh hắn? Nàng đánh không lại. Mắng chửi hắn? Không ăn thua, vả lại nàng cũng sẽ không làm như thế.



Nghĩ suy một hồi, nàng chỉ có thể tiếp tục dùng trí tuệ.

Trong đầu linh quang nhất thiểm, nàng mới nhớ ra là bản thân mình vẫn còn một món tạo vật nữa, chỉ là thứ này vẫn chưa thực sự hoàn thiện, với lại bên trong nó có chứa...

Bất quá vò đã mẻ liền không sợ nứt, vì cứu vãn diện mạo của bản thân cùng mong muốn dạy cho kẻ này một bài học, nàng quyết định đánh cược lần cuối. Nhưng dường như đâu đó cũng thấp thỏm tâm nguyện gì?

Lại lấy từ trong ống tay áo ra một món tạo vật khác, đưa cho Zhongli, nàng nói:

“Nếu ngươi đã có thể giải được Nham tạo vật kia một cách dễ dàng như vậy, chắc là cũng có thể thử sức với thứ này. Ta đã chuẩn bị nó từ rất lâu rồi.”

“Đây chính là dấu ấn cho Khế Ước giữa chúng ta, cũng là thử thách mà ta đặt ra cho ngươi. Hãy trân trọng, tất cả sự thông thái của ta được đặt trong chiếc khóa này.”

Zhongli lại nhìn chằm chằm vào Nham tạo vật mới trong tay mình, nó hoàn toàn khác so với cái vừa nãy, không chỉ diện mạo mà ngay cả kết cấu cũng phức tạp cùng tinh vi hơn gấp trăm lần ngàn lần.

Nham tạo vật này có hình dạng của một khối lập phương, ngoài có vành đai trắng, quanh thân tràn ngập các khe rãnh vuông góc một cách có quy luật, mỗi cắt đoạn đều có Nham nguyên tố chạy ngang qua, dẫn lối phối hợp cho các hiệu quả cùng mật độ, dường như là vô số Pháp Tắc đan xen, biến hóa không ngừng, hạch tâm lại càng là một cái gì đó mà ngay cả hắn cũng nhìn không rõ.

Có chút ngạc nhiên liếc qua Guizhong, hắn âm thầm gật đầu trong lòng. Hắn biết rằng là Guizhong chỉ sở hữu tu vi Sơ cảnh đỉnh phong, tiếp xúc với Pháp Tắc thật sự vô cùng hạn chế, thế mà lại có thể chế tạo ra được một thứ tạo vật ở tầng thứ Pháp Tắc tinh diệu như này, chỉ có thể dùng cụm từ Xảo Đoạt Thiên Công để hình dung.

“À, quên mất, lần này ngươi không được vận dụng Pháp Tắc chi Thủ nữa nhé, không thì lại mất vui.” Guizhong dặn dò.

Zhongli nghe vậy liền gật đầu... xong rồi lại ném lên cho Pháp Tắc chi Thủ, sau đó nhún nhún vai, làm nàng bày ra bộ mặt ngao ngán muốn c·hết.

Chỉ là lần này, Pháp Tắc Cự Thủ dường như bỗng trở nên vô tác dụng, Nham tạo vật này xoay qua xoay lại mấy lần mà mới chỉ có tầng đầu tiên được bóc ra, thậm chí còn đang không ngừng phục hồi lại, liên tục đối chọi với lực lượng Pháp Tắc của cự thủ.

Tuy rằng cả về chất và về lượng đều không thể sánh bằng, nhưng Nham tạo vật này vẫn quật cường vô cùng, sau tận nửa canh giờ mới chỉ có hai lớp mặt bị bào mòn, nhưng tốc độ khôi phục đã trở nên nhanh hơn trước, tương xứng với độ phá giải của cự thủ, mà Guizhong cũng thông báo cho hắn biết là tạo vật này có tất cả tổng cộng cửu trọng, chỉ có dùng tâm cùng trí tuệ mới có thể giải được, bất cứ cách làm mưu lợi nào đều là vô tác dụng.

Thực tiễn đã chứng minh cho lời nói của nàng, cuối cùng Zhongli cũng không thể không thu hồi Pháp Tắc Cự Thủ, lại cầm lấy tạo vật này thừa nhận thất bại.

Hắn hỏi:

“Thứ này... Thật sự là đại biểu cho Thiên Công Thuật cùng Cơ Quan Thuật chi đỉnh, thậm chí còn bao hàm cả Trận Pháp Thuật, nhân gian hiếm có, rốt cuộc là ngươi đã làm cách nào vậy?”

“Này là bí mật.” Guizhong cười đáp.

“Vậy tên của nó là gì? Tạo vật thần kỳ như này không thể không có tên được.” Hắn gật gù.

“Thứ này sao? Chứa đựng bên trong chính là vô cùng vô tận biến hóa của nhân tình thế thái, tầng tầng lớp lớp Pháp Tắc vây khốn tất cả các đoạn lộ chỉ để lại một thứ cuối cùng, cũng lấy nó làm hạch tâm. Chúng ta có thể gọi nó là...”

Nàng có chút dừng lại nghĩ ngợi rồi mới nói tiếp:

“Trần Thế chi Tỏa!" (Khóa Trần Thế)