Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 5: Cảng Ly Nguyệt




Quyển 1 Chương 5: Cảng Ly Nguyệt

Trên trán Yanfei bắt đầu hiện ra mấy sợi gân xanh. Bách Tâm Thông Minh thuật không có biểu hiện ra bất cứ điều gì khác thường, cũng đồng nghĩa là lời nói của Lê Thanh Vũ hoàn toàn là chân tâm thật ý...

Nghĩ đến đây nàng lại siết chặt tay, cố nói bằng giọng nói “dịu dàng” nhất có thể:

“Thanh Vũ?”

“Dạ?”

“Tay tỷ tỷ có chút mỏi rồi, nên ngươi cũng không phiền nếu tỷ tỷ làm như này chứ?”

Rồi còn không đợi hắn trả lời, Yanfei đã buông tay ra, thả Lê Thanh Vũ rơi tự do xuống từ bên trên bầu trời.

“Cáiiii...” Biến cố bất ngờ làm hắn không kịp phản ứng, chỉ đột nhiên vừa cảm thấy thân thể mất đi trọng lượng, nửa giây sau liền đã biết là mình đã một mình ở giữa không trung, Lê Thanh Vũ hơi thất thanh kêu lên.

Rơi được nửa đường, mắt vừa thấy chuẩn bị đáp đất trong vài giây, một luồng hơi ấm không biết từ đâu đã tiếp xúc đến phần bụng của hắn, rồi lan ra khắp toàn thân, cũng làm hắn dừng lại.

Lê Thanh Vũ hơi cúi đầu xuống, nhận ra đó là Hỏa Ấn, lại nhìn lên trên thì đã thấy sợi dây hồng sắc đang nối liền phần lưng của hắn với chiếc cân của Yanfei, người giờ đang tủm tỉm cười nhìn hắn.

“Nào, giờ biết ta lợi hại đi, còn dám nói thế nữa không?”

“Còn dám.”

“...”

“Xem ra tiểu tử nhà ngươi cũng chưa học được gì... Rơi tiếp! ”

...

Chơi đùa kết thúc, Yanfei lại kéo Lê Thanh Vũ lên lại bên trên chiếc cân, giờ đã được biến hóa dài ra để hắn cũng có thể ngồi lên trên đấy.

Vui thì cũng vui thật, nhưng Lê Thanh Vũ cũng có chút nghĩ thầm trong lòng:

“Xem ra lúc này tính tình nàng vẫn còn rất trẻ con, tuy rằng tại mốc thời gian kia nàng cũng rất hoạt bát nhưng chắc chắn là chín chắn hơn bây giờ nhiều, vậy thì thời gian điểm hiện tại cho đến lúc Nhà Lữ Hành tỉnh lại cách bao nhiêu năm?”

Lời nói của Yanfei lúc này lại nhanh chóng cắt đứt dòng suy tư của hắn:

“Nhìn kìa, kia là cảng Ly Nguyệt, chúng ta tới rồi.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy liền hồi hồn, hai mắt dõi theo về phía trước.

Bến cảng ngàn năm nay vẫn còn giữ được phong cách xưa, cổ kính cùng phồn hoa hòa quyện làm một. Một mặt giáp biển, ngày ngày thấy được sóng cuộn lên bọt trắng. Lưng tựa núi lớn, ngửa mặt thấy được vân tiêu. Chẳng cần phải học thuật pháp gì thâm sâu, chỉ nhìn thôi cũng biết đây là một mảnh phong thủy bảo địa.

Quan sát dòng người đang nườm nượp đi lại, mua bán vẫn đang diễn ra tấp nập dù trời đã tối, Lê Thanh Vũ liền có thể cảm nhận được sức sống của nơi đây.

“Hình như Ly Nguyệt từng được nói là khắc họa chuẩn xác nhất lúc về đêm, với ánh đèn rực rỡ và không bao giờ tắt. Điều này chắc chắn là đã thể hiện rõ ràng thực lực của nơi đây, dù sao đèn điện vẫn chưa được phát minh. Khoan đã, ở Fontaine đã có chưa nhỉ?” Ngắm nhìn hồi lâu, Lê Thanh Vũ hơi suy nghĩ bâng khuâng.

“Hơn nữa, cảng Ly Nguyệt lớn hơn trong game rất nhiều. Nếu như nói chu vi trong game chỉ tầm khoảng 1 cây số, thì nhìn như này phải là gấp nhiều lần, ít nhất là tầm 6, 7 lần đổ lên, tính ra thì diện tích sẽ càng sẽ nhân lên gấp bội.”

Hắn tính toán thầm trong lòng, bởi vì do ngồi ở trên pháp bảo của Yanfei nên tầm mắt của hắn có thể nói là đang ở độ cao hơn trăm mét, nhưng như thế cũng phải rất khó khăn mới nhìn bao quát được thành phố.

Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thêm, đã thấy độ cao dần dần hạ xuống, Lê Thanh Vũ có chút khó hiểu quay lại nhìn Yanfei. Như biết trước hắn sẽ hỏi, Yanfei chỉ xuống một cái đài cao ở trên một đoạn đất cao nối ra biển, sau lại chỉ vào một cái cổng lớn màu thanh đồng ở bên còn lại:



“Thấy hai cái này không? Đây thể hiện cho từ nơi này bắt đầu là địa giới của thành Liyue. Ở trong thành Liyue nghiêm cấm sử dụng pháp bảo để bay, hạn chế sử dụng khinh công vì có thể sẽ dẫn đến những hỗn loạn không cần thiết, đương nhiên, điều này không áp dụng lên Tiên Nhân hoặc những lúc khẩn cấp.”

“Vì sao lại không áp dụng lên Tiên Nhân?”

“Vì luật này vốn là để hạn chế những hỗn loạn không đáng phát sinh để duy trì trật tự. Tiên Nhân bọn họ đến vô ảnh, đi vô tung, khoan nói là không ảnh hưởng đến ai, có thấy thì cũng chẳng thể bắt được bọn họ, tự nhiên là không áp dụng.” Yanfei nói đến đây cũng hơi mỉm cười.

“Vậy như tỷ tỷ có được tính là Tiên Nhân không?”

“Ta? Tiên nhân là một loại đại biểu về mặt thân phận, cũng là một loại xưng hô đối với thực lực. Về mặt thân phận, chỉ có sở hữu huyết mạch của Tiên, trong người chảy xuôi Tiên Huyết, đặc biệt là không được loãng, hồn phải là Tiên Hồn hoàn chỉnh, sở hữu Tiên Căn,... Về cái này ta cũng chỉ biết được chừng đấy, khả năng còn có thêm một số điều kiện khác, ta cũng chẳng rõ.”

“Còn về mặt thực lực, ít nhất phải đạt được đến cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, theo như ta biết thì trong đa số mấy vị Chân Quân đương thời đều đã là Luyện Hư Hợp Đạo, nói chung cũng không quy định rõ ràng cho lắm, vì phàm nhân cứ thấy họ là lại gọi loạn cả lên, chẳng cần biết cảnh giới như nào cả. Bàn về việc này, nói thật là ta cũng thấy rối rắm.”

“Thế nên nếu nói đúng ra thì ta chắc chắn chưa được xưng là Tiên Nhân rồi.”

“Vậy hiện tại, trong cảng thì Tiên Nhân có mấy vị?” Lê Thanh Vũ lại hỏi tiếp.

“Tính ngươi cũng thật là tò mò, nhưng tiếc là để ngươi thất vọng rồi, điều này ta cũng không rõ. Sau khi ký kết khế ước cùng Nham Vương Đế Quân, chư vị Tiên gia đều đã lui về ở ẩn, không hỏi thế sự, trừ khi có lệnh triệu tập của phù lục gì gì đấy. Trong cảng bây giờ chắc cũng chỉ mình Nham Vương Đế Quân, cộng thêm một hai vị khác mà thôi.”

Yanfei nói đến đây có thể nghe ra chút ghen tị từ bên trong tông giộng, nàng lại đang nhớ đến việc cha mẹ nàng ném nàng cho Bình Lão rồi thản nhiên đi tận hưởng tuần trăng mặt dài hạn.

“Nhưng dù chỉ cần một mình Nham Vương Đế Quân kỳ thực ra là cũng đủ rồi. Năm xưa Đế Quân vì không chịu được thế nhân đau khổ, từng một người trấn áp biết bao Ma Thần, Cô Vân Các mà ngươi có thể thấy từ đây cũng vì đấy mà sinh ra. Sức có thể cải thiên hoán địa, lực có thể uy nh·iếp chúng sinh, quả nhiên là thế gian vô địch!”

Lê Thanh Vũ nghe vậy xong cũng không nhịn được sinh ra một chút tâm tình, nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh một thanh niên chuyên đi ăn chực xong quên mang ví, hoặc là rõ ràng là Thần của Tiền nhưng lại không xu dính túi, tất cả tâm tình này cũng bị quét sạch.

Chỉ là nói đến đoạn nhân gian vô địch, hắn lại vô thức nhìn lên không trung, nơi chúng tinh phủng nguyệt, ẩn ẩn sau lớp mây thấy được Thiên Không đảo.

Nếu Nham Vương Đế Quân được xưng vì nhân gian vô địch, thế thì Thiên Lý... lại ở cấp độ nào? Liệu, mình có thể bị gạt bỏ hay không? Dù sao, hắn cũng không thực sự biết được thái độ của Thiên Không Đảo đối với kẻ ngoại lai, có thể như Nhà Lữ Hành chỉ là ngoại lệ, đây đều là những điều không thể chắc chắn.

Đến khi Yanfei nói xong, hai người cũng đã hạ xuống mặt đất. Yanfei lại lấy từ trong túi bên hông ra một áo choàng, bảo:

“Mặc cái này vào, tí nữa không cần nói chuyện, cứ đi theo ta là được.”

Lê Thanh Vũ cũng biết là diện mạo của mình lúc này sẽ rất dễ gây nên chú ý, cũng ngoan ngoãn nghe theo. Ngoài việc đã biết rõ tính tình của Yanfei, cho dù không biết thì đến hiện tại hắn cũng chưa tìm thấy được phương án nào tốt hơn, đành nghe nàng an bài vậy.

Hai người bắt đầu đi tới khu vực lối vào cảng. Nơi đây cũng không có giống trong game có mỗi vài ba Thiên Nham Quân đứng gác, ngược lại Lê Thanh Vũ chỉ đếm sơ sơ thôi cũng đã được mấy chục, còn có hàng trăm lữ khách từ khắp các khu vực, quốc gia khác cũng đang được kiểm tra ở chỗ này.

Cũng đúng, cảng Ly Nguyệt có hai lối vào chính, nơi đây biểu trưng cho bộ mặt của cả một quốc gia, chưa cần nói đến yếu tố trị an thì phòng hộ cũng đã không thể yếu rồi.

Chen lấn đôi chút giữa dòng người, hai người cũng đã đi qua được cổng lớn. Lại một lần nữa, Lê Thanh Vũ lại thấy được rõ ràng danh vọng của Yanfei ở Ly Nguyệt được kính sợ tới mức nào, cho dù chưa tới mức người gặp người biết, hoặc là được tôn xưng là Đệ Nhất Luật Sự giống như nàng nói, nhưng ứng phó tràng cảnh này là dư xài.

Vừa rồi, người của Thiên Nham Quân phụ trách kiểm tra hai người cứ liên tục một tiếng hai tiếng “Yanfei tiểu thư” chỉ liếc nhìn hắn đúng một lần, kiểm tra xem có mang v·ũ k·hí xong là lập tức cho hai người đi qua, chẳng dám chậm trễ chút nào.

Nhanh tới mức, đến khi đi được một đoạn rồi, Yanfei mới ngừng lại, mặt mũi tràn đầy nét nghiêm trọng mà hỏi hắn:

“Này này, tỷ tỷ có dọa người như thế sao? Sao cảm giác bọn họ tránh ta như tránh tà vậy?”

Lê Thanh Vũ đoán chắc là lúc này nàng vẫn chưa xử được nhiều vụ k·iện c·áo giống như trong thời gian điểm của game, lại cũng chưa biết cách đối nhân xử thế đủ uyển chuyển, cộng thêm tính cách của nàng thì chắc chắn là lúc này xú danh cao hơn hẳn mỹ danh rồi.

Chỉ có điều, phong mang của tài hoa thì không thể làm giả được, qua thời gian sẽ không bị mài mòn, ngược lại trở nên càng sắc bén, càng linh hoạt, đến khi đấy chắc chắn cái tên Yanfei sẽ được tất cả mọi người ở cảng Ly Nguyệt biết đến và tin tưởng.

Nhưng việc này, là cần thời gian. Và cho đến lúc đấy... Ha ha, Lê Thanh Vũ cười không mặn không nhạt hai tiếng, cũng chẳng đáp lại, lẳng lặng đi tiếp, mặc kệ Yanfei tức giận đuổi theo.



Chỉ là trong lúc đùa giỡn hai người cũng không biết rằng, tại trên một mái nhà nào đấy khuất ở chỗ tối, một cặp mắt như u linh đang dõi theo bọn họ.

....

“Hử? Yanfei tỷ tỷ thế mà mang về một đứa bé? Nhìn tuổi tác không khác ta là bao, chẳng lẽ là con rơi con rớt ở đâu của Yanfei tỷ tỷ? Không, không thể nào. Tỷ tỷ năm nay mới 21 tuổi, mà tên kia thì trông đã khoảng 7, 8 tuổi rồi. Xem ra là người quen...”

Giọng nói này vẫn còn đang lầm bầm chưa dứt, thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói khác, nghe tông giọng cũng đã nhận ra đây là một nam hài tử:

“Hu Tao? Có chuyện gì mà ngươi nhìn chăm chú vậy? Không phải lại nghĩ ra chiêu trò quái dị nào nữa chứ?”

“Chiêu trò quái dị cái đầu ngươi!” Chủ nhân của thanh âm này nghe vậy liền quay đầu lại, lộ ra dưới ánh trăng một khuôn mặt vẫn còn non nớt, nhưng đã hơi có mấy nét của thiếu nữ, với một đôi mắt tràn ngập tràn linh vận, giống như U Hỏa trong màn đêm.

“Vậy còn ngươi? Phi Vân Thương Hội nhị thiếu gia? Kẻ lúc nào cũng được tung hô là một thiên tài xuất chúng, ngoan ngoãn đạo mạo, miệng ngâm thi từ, thực chất cũng chỉ là một thằng nhóc đầy bụng âm mưu quỷ kế, rảnh rỗi không có gì làm liền đi trêu khăm người khác?”

Chủ nhân của thanh âm còn lại nghe vậy liền cười làm lành hai tiếng, hắn biết mình nếu so đấu thi từ với cô nàng trước mắt vẫn còn được, luận về âm mưu quỷ kế hắn còn thắng một bậc, nhưng bàn về kỷ thuật xúc xiểm thì người ta lại đi trước hắn nhiều lắm.

“Quân tử co được giãn được, không cần thiết phải so đo quá nhiều với nha đầu trước mắt.” Xingqiu nghĩ thầm trong lòng.

“Nếu vậy thì Hu Tao tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì có thể gây nên hứng thú của ngươi?” Hắn vuốt vuốt mái tóc xanh của mình, tay cầm lên chén trà, lại hỏi.

Hu Tao cũng không có gì giấu diếm:

“Yanfei đại tỷ mang về một đứa bé, ta vừa mới nhìn thấy họ đi ngang qua xong.”

“Là Yanfei, nữ luật sư đấy hả?”

“Phải, người mà cũng đã từng cùng thương hội các ngươi làm việc mấy lần đấy.”

Xingqiu nghe xong câu trả lời này liền nhớ lại một thân ảnh mà hắn đã từng gặp mấy tháng trước. Trước giờ hắn vẫn luôn được xưng tụng là thiên tài, sách đọc qua là nhớ, miệng xuất khẩu thành thơ, nhiều loại sổ sách trong nhà cũng đã được phụ thân cho phép hắn nhìn qua, dù cho hắn năm nay cũng mới có 7 tuổi.

Phụ thân hắn đã sớm nhìn ra nhi tử mình không phải người phàm, thấy hắn bộc lộ ra tài năng xuất chúng cũng dốc lòng bồi dưỡng, và đương nhiên, trong điều kiện như thế, hắn cũng không tránh khỏi có mấy phần ngạo khí.

Chỉ cho đến mấy tháng trước, cũng là lần đầu tiên hắn gặp được Yanfei, và cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”.

Yanfei tinh thông luật pháp của Ly Nguyệt đã đạt đến cấp độ giống như nắm vững hoàn toàn bộ luật hơn vạn điều này trong lòng bàn tay, chỉ cần nhắc đến một điều kiện gì là sẽ ngay lập tức sẽ tìm ra được tất cả những điều luật liên quan, trích dẫn ví dụ cùng phối định ra được kế hoạch.

Xingqiu tuy rằng tài trí hơn người, nhưng dù sao tuổi đời vẫn còn quá trẻ, chưa v·a c·hạm ngoài xã hội đủ nhiều, vừa vào trận đã bị Yanfei làm cho đầu óc có chút quay mòng mòng, cuối cùng phải dựa vào trí tuệ thiên bẩm mới bắt kịp được tốc độ suy nghĩ của Yanfei một cách miễn cưỡng.

Điều này đã làm ấn tượng của hắn về thế giới này thay đổi hoàn toàn, lòng tự tôn chịu lấy đả kích, hắn cũng nhận ra là thế giới này cũng không có gói gọn hoàn toàn trong kinh thư hay là sổ sách, mà bên trong chỉ có tri thức tiền nhân để lại, muốn trưởng thành thật sự thì vẫn cần chính hắn đúc kết nên kinh nghiệm của mình.

Và cũng từ khi này, thân ảnh nhị thiếu gia của Phi Vân Thương Hội cũng đã không còn gói gọn lại bên trong thư phòng, mà thường xuyên được thấy xuất hiện tại nhiều nơi bên trong cảng Ly Nguyệt, hành tung cũng dần trở nên xuất quỷ nhập thần, khiến cho gia bộc trong nhà đã tuyệt vọng không ít lần.

Thường xuyên xuất hiện bên cạnh hắn, chính là cháu gái của đường chủ Vãng Sinh Đường, người đôi lúc vẫn sẽ còn bị gọi là Ma Nữ tinh quái, Hu Tao.

Việc Xingqiu thân quen với Hu Tao cũng không có gì quá là khó hiểu, hai người đều là người đồng trang lứa, đều nổi bật hơn nhiều với những người cùng tuổi, đặc biệt là tình cảm dành cho thơ văn của hai người có thể nói là cao hơn cả núi, dài hơn cả sông. (Dù là một bên là nổi bật nhờ tài trí, bên còn lại là do tính tình tinh quái của mình)

Hu Tao sau khi nghe Xingqiu nói về việc mong muốn được nhìn ngắm thực tế, cũng không ngần ngại mà đồng ý đi cùng bạn thân của mình. Hàng đêm, dựa vào thân thủ vẫn còn non yếu, hai người đều thích trèo lên mái nhà khắp nơi, ngắm nhìn cảng Ly Nguyệt từ mọi vị trí.

Đương nhiên, sự yêu thích của Xingqiu đối với kinh thư cũng chưa từng suy giảm, chỉ là hắn dần dần thay đổi việc tiếp thu kiến thức với tự hành thành việc tự mình tìm hiểu kiến thức, kết hợp với tinh thần hào hiệp trong lòng, đây cũng là mầm mống để thôi thức cho cảm hứng viết truyện của hắn sau này.

Càng tự mình nhìn nhiều, Xingqiu càng cảm giác được phụ thân cùng đại ca thâm bất khả trắc. Phát giác được bọn họ chưa bao giờ sử dụng toàn lực với mình, Xingqiu cũng không có nổi giận, mà là càng chăm chỉ tiếp thu thêm kiến thức, hắn cũng từ đó mà phát triển vượt bậc.



Sau gần nửa năm, bây giờ Xingqiu tự nhận tuy rằng chưa thể cùng Yanfei loại cường giả cấp độ này tranh phong, nhưng ít ra là sẽ không còn bị chật vật như lúc trước nữa.

“Thế đứa bé mà ngươi nói là bao nhiêu tuổi?” Xingqiu lại hỏi.

“Chắc cũng không lớn hơn chúng ta nhiều lắm, từ một số đặc điểm ta phán đoán là tầm 8 tuổi.” Hu Tao đáp.

“Thế là ngươi liền đánh mục tiêu lên hắn, định thử chơi khăm hắn sao?” Xingqiu gật đầu.

“Ừm, quả nhiên là Tri âm bất vấn thanh từ, ngươi quả nhiên là hiểu ta.”

“Nào có gì đâu, biết nhau cũng lâu liền tự nhiên làm được.” Xingqiu vừa nói, tay vừa đưa chén trà lên cạnh miệng uống một ngụm.

“Chỉ là ta giờ cũng đang do dự, dù sao thì theo như lén quan sát được, tên này thậm chí còn có thể cho Yanfei đại tỷ ăn được quả đắng.”

Ngụm trà vừa vào miệng chưa lâu đã lại bị Xingqiu phun ra:

“Cái gì?”

Nhìn lấy nét mặt hoảng hốt của hắn, Hu Tao liền đã đoán ra được tâm tình của Xingqiu, bèn cười nói:

“Ha ha, không phải bên trên lĩnh vực luật pháp giống như ngươi nghĩ, mà chỉ là trong kỹ nghệ ăn nói mà thôi.”

“Hừm, ra là vậy. Vậy liền có thể hiểu được.” Xingqiu lúc này cũng khôi phục nét mặt bình tình: “Nhưng có thể thắng được Yanfei đại tỷ dù chỉ là tại khoản miệng lưỡi, cũng đã nói lên tên này không hề đơn giản. Ngươi cũng nên cẩn thận.”

“Không cần ngươi phải nhắc, ta Hu Tao làm việc từ trước đến giờ đã bao giờ thất thủ đâu.”

“Nếu vậy thì khi nào ngươi định bắt đầu đi thăm dò?”

“Ừm, khách vừa mới đến, người vẫn còn mệt, liền là tại buổi đêm của ba ngày sau đi.” Hu Tao hơi ngửa mặt lên trời, nghĩ suy đôi chút.

“Lúc đấy thì ta với Chongyun lại đang có hẹn rồi, không hỗ trợ ngươi được, xem ra ngươi chỉ có thể đi một mình rồi.”

“Ngươi cùng Chongyun? Hai người đi vào ngay giữa đêm? Không phải là làm cái gì mờ ám hả?” Hutao nghe vậy xong liền cười khì khì, đôi mắt lộ ra vẻ tinh quái ngó nghía Xingqiu.

“Ngươi cái tiểu nha đầu này nghĩ cái gì hả? Chỉ là đi thám hiểm một căn nhà bỏ hoang, rất có thể có ma mà thôi. Ngươi cũng biết Chongyun hắn ngày ngày mong ước thứ gì mà.” Xingqiu giải thích, nhưng thân thể không nhịn được mà run lên trước ánh mắt hiếu kỳ của Hu Tao, thứ trong màn đêm giống như là U Hỏa của Địa Ngục, có thể xem thấu lòng người.

“Phải phải, lợi dụng tâm nguyện của người ta để lấy làm vui cho mình, ngươi cũng là bạn tốt đấy Xingqiu. Ha ha, không thể nói, thiếu niên thời nay đúng là nhiều chiêu trò, quả nhiên là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ. Thế khi nào hai ngươi tiến thêm một bước thì nói cho ta nha, ta người bạn này sẽ vui lắm đó.”

Nói xong, Hu Tao bỏ chạy trong nháy mắt. Xuất hiện tại vị trí cũ của Hutao thình lình chính là Xingqiu, hắn lúc này đang nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ lên, quát:

“Nói hươu nói vượn! Hu Tao ngươi đứng lại cho ta!”

Lúc này Hu Tao cũng đã nhảy sang được mái nhà khác, nghe được vậy quay lại làm mặt quỷ với Xingqiu:

“Ngu gì mà đứng lại. Người ta chỉ nói suy nghĩ thật trong lòng thôi mà, có gì đâu mà sồn sồn lên vậy, lại nói quan hệ bên trên của bạn thân chính là bạn siêu thân, chứ không lẽ ngươi nghĩ là gì? Ha ha, chưa đánh đã tự khai, thế này mà còn dám tự xưng là thiên tài cơ đấy. Thế nhé, ta đi đây, mai gặp lại!”

Dứt lời, thân ảnh đã lại biến mất, chỉ có thể nhìn thấy một số cánh hồ điệp vẫn còn đang chao lượn trong không trung.

Xingqiu lúc này cũng đã lui ra khỏi trạng thái thẹn quá hóa giận, nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thán:

“Tuy không muốn thừa nhận nhưng công phu của nha đầu này tiến bộ nhanh thật, thân pháp Điệp Vũ Vô Ảnh cũng đã luyện được đăng đường nhập thất, cánh bướm xuất hiện thay cho thân hình. Xem ra ta cũng phải về trui rèn lại võ công rồi, không thể để nàng vượt mặt được.”

Nói xong cũng liền biến mất khỏi nóc nhà.

Cứ như vậy, một trận náo nhiệt đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đêm tối lại quay lại bình thường.

Chỉ có nơi xa, Lê Thanh Vũ lúc này cũng không biết rằng hắn đã lọt vào tầm ngắm của một trờ chơi khăm khác, vẫn cùng Yanfei tản bộ phố phường.