Quyển 1 Chương 57: Nham Vương Đế Quân (1)
Trời đã về khuya, ánh trăng bao phủ bầu trời Teyvat.
Ngọc Kinh Đài thượng, Tiên Nhân lắng nghe bách sự thế gian.
Bình lão lão ngồi một mình bên bàn trà, phía trên chén trà hai ly, giống như đang chờ đợi người nào.
Đã được gần ba canh giờ kể từ lúc mặt trời lặn xuống, cũng là lúc Lê Thanh Vũ cùng Yanfei rời đi, nàng vẫn ngồi ở đó, một tấc cũng chưa xê dịch.
Hai mắt nhắm lại, vô số tiếng nói cười lan đến nhẹ như gió thoảng, lọt vào tai nàng đã trở thành thứ âm hưởng tuyệt vời nhất, đủ để Tiên tâm say mê.
Phù sinh như mộng, dục truy nan cầu, trường cửu nhất thế, hà chi u sầu?
Cuối cùng nàng mới thở ra một hơi ngắn, người cũng đứng lên, thân thủ nâng ấm rót vào hai chén, hương trà lan tỏa.
Chén trà tuy mới, trà vẫn như xưa, ngàn năm không đổi, người phẩm cũng vậy.
Bình lão lão bước ra khỏi bóng cây tiến tới gần lan can, mặc cho ánh trăng phủ lên tấm lưng già cỗi, bên trên đã chất chứa quá nhiều cố sự.
Hơi liếc nhìn xuống, toàn cảnh cảng Ly Nguyệt hiện ra dưới tầm mắt, hai con ngươi nàng phảng phất phản chiếu toàn bộ phồn hoa nhân gian, bên trong họa phúc sinh diệt không ngừng.
Quang mang chợt lóe nơi đáy mắt, nàng than thở:
“Dù có ngắm nhìn bao nhiêu lần, ánh sáng phát ra từ cảng Ly Nguyệt vẫn mỹ lệ như vậy.”
“Ta nói đúng chứ, Đế Quân?”
Không biết từ lúc nào, bên cạnh bàn trà đã xuất hiện một người, lúc này đang nâng chén trà lên bằng một tay, nhãn thần lộ vẻ hoài niệm.
Đó là một thanh niên khôi ngô tóc đen mắt màu hổ phách, tai đeo khuyên ngọc, hắc bào chỉn chu khoác trên thân, cổ tay hơi thả, phần đuôi long vĩ xẻ dọc, nhìn xa nhìn gần tự có một cỗ khí chất thông hiểu vạn sự trên đời.
Nghe thấy Bình lão lão hỏi, thanh niên này mới gật đầu nhẹ, đáp bằng một giọng nhu trầm:
“Ừm, không sai. Cổ địa ngàn năm vẫn an yên, bách tính lê dân đời đời cố gắng, tự nhiên có thể làm ra thứ ánh sáng đẹp đẽ nhất.”
Nói đoạn, hắn nâng chén lên giơ ngang mặt, miệng không hề đụng chạm đến, chỉ có hương trà ngào ngạt tiến vào trong phổi.
Thở ra một hơi nhẹ, vị còn lưu trong phế phủ, lúc này hắn mới kề môi khẽ khàng nhấp ngụm, tận hưởng ly trà một cách hoàn mỹ.
Hạ chén trà xuống, nước trong chén còn đúng ba phần so với ban đầu, cả quá trình gần như không động tĩnh, khi này hắn mới quay người sang đối diện Bình lão lão.
“Thế nào? Trà vẫn còn hợp phẩm vị ngài chứ, Đế Quân? Hay là ngài thích ta gọi ngài là Zhongli hơn, cho phù hợp với tấm phàm thai này?” Bình lão lão hỏi, khóe miệng hơi nhấc lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
“Đế Quân đi, ngày mai ta sẽ lại phải đi gặp Thất Tinh rồi, cũng không muốn nhầm lẫn thân phận. Lại nói, ta cũng không nghĩ là ngươi sẽ gọi ta Zhongli dù cho ta có trả lời như nào.” Zhongli đáp, có vẻ đã rất quen thuộc.
“Lại đi gặp Thất Tinh? Thỉnh Tiên Điển Lễ diễn ra đến nay còn chưa đầy một tháng, có chuyện gì đã xảy ra sao?” Bình lão lão nghe thế liền có hơi bất ngờ.
“Là có chút chuyện, liên quan đến Vực Đá Sâu, cùng với Ngọc Hành Tinh đương nhiệm.”
“Ngọc Hành Tinh đương nhiệm? À, ra vậy, thời gian quả là ai cũng không tha, đứa bé năm xưa giờ cũng đã đến lúc rồi, thật có chút khiến lòng người thổn thức. Nó đã chọn ra được các ứng viên kế nhiệm chưa?”
“Có chọn ra rồi, dự tuyển tầm năm người. Nhưng trong số đó tỏa sáng nhất là một tiểu nha đầu, người xem ra tháo vát nhanh nhạy, lại có tầm nhìn rộng mở, ta đánh giá là có thể chấp chưởng đại quyền.”
“Ngài đánh giá? Ngài đã từng gặp qua nha đầu này rồi sao?”
“Cách đây mấy ngày đã có một lần gặp gỡ với thân phận Zhongli này nhưng cũng không trực tiếp, mà ta chỉ đứng từ xa quan sát xem nha đầu đấy hoàn thành một trong số các nhiệm vụ khảo thí được giao bởi Ngọc Hành Tinh, đó là xử lý một cơ sở nhỏ tồn tại bất hợp lý trong khai thuế cùng trả lương cho nhân viên. Không phải nói, nha đầu này đã có chút làm ta mở rộng tầm mắt, đặc biệt một thân Vân Lai Kiếm Pháp cũng đã được tu tập đến nơi đến chốn, không tệ.” Zhongli kể.
“Người được Đế Quân ngài đánh giá như thế cũng không có nhiều đâu. Nha đầu đấy tên gì?” Bình lão lão cười hỏi.
“Keqing.”
“Keqing sao? Cũng là một cái tên đẹp. Nó đã sở hữu Thần chi Nhãn chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng lần trước Ngọc Hành Tinh có nói là nha đầu này đã nắm rõ đa số các bí thuật chân truyền, phối hợp với nội tình tích lũy gần bốn ngàn năm của Thất Tinh, này về cơ bản cũng không phải vấn đề. Thiên Xu năm đấy không phải cũng là như vậy sao? Còn về võ lực, Vân Lai Kiếm Pháp xem chừng đã là đủ rồi.”
“Vân Lai Kiếm Pháp, khà khà, bộ kiếm pháp này tuy không nổi bật nhưng đằng sau nó lại là cả một cố sự dài. Nhắc đến vụ này mới nhớ, thời gian phong ấn của nha đầu kia sắp kết thúc rồi đấy, ngài nghĩ chúng ta có cần phải đi qua xem không?”
“Ý ngươi là tiểu nha đầu đấy sao? Tuy Hổ Phách Tuyệt Ấn đã tan nhưng linh vẫn chưa tán, còn... tầm 7 năm nữa thì nha đầu đấy mới có thể thức tỉnh, khi đấy hẵng đi nhìn sau, giờ cũng chưa vội.”
“Ta cũng là tội nghiệp nó, một phàm nhân lại lạc lối đi vào ngay giữa chiến trường của Tiên cùng Ma, cuối cùng kẹt ngay giữa ranh giới sinh cùng tử. Nếu không phải nha đầu khi đấy tu vi cũng đủ mạnh thì chỉ riêng dư uy từ chiến trường cũng đã đủ g·iết nó trăm lần rồi, không cầm cự nổi đến khi Lí Thủy lão già kia phát hiện ra đâu.”
“... Chuyện nơi nhân gian vốn là khó nói, thực ra căn nguyên lớn nhất của việc này lại là do nha đầu đấy không biết bản thân có tu vi, cứ thế không nhìn Ngoại Cảnh Chi Diện mà đi vào...”
“Một giới hương dã thôn nữ sở hữu tu vi Võ Tôn cảnh, thân hoài tuyệt kỹ bí truyền lúc đấy, sở hữu Tuyệt Phẩm Linh Căn, cuối cùng ngộ nhập Tiên Ma chiến đoạt được Tạo Hóa sau cùng, bị Tiên Nhân phong ấn nhục thân cùng thần hồn hơn bốn trăm năm, khi tỉnh lại sẽ là một cương thi Võ Thánh cảnh, này cũng được coi như tràn ngập sắc thái truyền kỳ...” Bình lão lão chép chép miệng.
“Không những thế, thời gian nó thức tỉnh cũng sẽ vào ngay trước lúc lượng kiếp buông xuống, hẳn là trong cõi U Minh tự có sắp đặt?”
“U Minh sao? U Minh mới đầu tuy nghe rất ghê gớm, nhưng cũng chỉ an lành ở một góc, lại chẳng làm gì ai.” Zhongli nghe vậy liền lắc đầu:
“So với nó, bầu trời đầy sao nhìn như đang dẫn đường chỉ lối này mới là thứ chúng ta thực sự phải cẩn trọng. Quần tinh bao phủ, thêu dệt nên những vận mệnh huy hoàng, đa số kỳ thực lại chỉ để che lấp đi chân tướng.”
“Bất quá Bình, ngươi dường như đang trì hoãn ta hơi lâu rồi đấy?” Đang nói lời này, trong mắt hắn dường như có thần quang lưu chuyển, nhìn thẳng về phía trước, khiến cho Bình lão lão có cảm giác như toàn bộ mặt đất dưới chân đều đang chấn động, mặc dù nàng cũng biết đây chỉ là ảo giác.
“Trì hoãn gì? Nham Vương Đế Quân ngài bận trăm công nghìn việc đến đây không phải chỉ vì muốn thưởng thức một ly trà của một vị bằng hữu sao? Hay là ta nghĩ sai rồi?” Đối mặt với uy áp nhàn nhạt mênh mông như đại địa, Bình lão lão vẫn duy trì tiếu dung trên mặt, lời nói nhẹ bẫng như không.
“Cái đấy thì... cũng đúng. Nhưng ngươi thừa biết ta đang nói về chuyện gì mà? Tại sao ngươi, ngay lúc này, ngay trước khi Lượng Kiếp buông xuống, lại thu một người đệ tử?!"
"Mà lại không chỉ là đệ tử thông thường, còn là nhất đẳng, thậm chí mở ra cả Tiên Điện? Tuy vẫn không liệt hàng Tam Nhãn Ngũ Hiển nhưng này thì có khác là mấy? Trả lời ta, Bình! Rốt cuộc ngươi đang định làm gì?”
Vào khoảnh khắc này, Zhongli cũng đã không còn vẻ trầm tĩnh như bình thường, lời ra bên trong dường như có tiếng long ngâm thét gào, uy áp trên người cũng ngày càng mạnh, cảnh sắc trên bầu trời toàn bộ Nham quốc cũng xuất hiện biến đổi, mơ hồ thấy được vân tiêu hợp thành thần long hư ảnh.
Trên trán Bình lão lão chảy xuống một giọt mồ hôi, nhưng nàng vẫn bất động thanh sắc trả lời:
“Ngài không phải đã biết rồi sao? Nếu không vì sao lại phản ứng dữ dội thế này?”
“Ngươi...!” Zhongli gằn giọng một tiếng, song dường như cũng nhận ra bản thân đã thất thố, bèn thu liễm lại uy áp trên người, âm giọng cũng đã không còn gay gắt như trước, chỉ là trầm hơn một bậc:
“Lượng Kiếp chi gian, dù là ta cũng không thể suy tính được điều gì, nhìn khắp cả trần thế cũng chỉ có hai người còn thật sự có thể, nhưng một người trong đấy ta không nói thì ngươi cũng biết rồi đấy. Ngươi đi nước cờ này, thật sự là quá mạo hiểm!”
“Đế Quân đại nhân, đánh cờ ngài chưa thắng ta bao giờ.”
“....Thôi được rồi. Nếu đã vậy, nói cho ta biết xem tân đệ tử của ngươi là người như thế nào?” Zhongli cuối cùng dường như đã làm ra nhượng bộ.
“Có thể...”
Bình lão lão bắt đầu kể lại toàn bộ tất cả mọi thứ, từ những điều mà Yanfei đã trình bày với nàng khi cứu được Lê Thanh Vũ khỏi một tiểu doanh trại Hilichurl ở Qui Ly Nguyên, cho đến ấn tượng đầu tiên của nàng khi gặp hắn, cuối cùng là về cách mà hắn vượt qua tất cả các khảo nghiệm, bao gồm tất cả mọi chi tiết, tổng kéo dài thời gian một nén hương.
Zhongli nghe một chữ cũng không bỏ sót, đến khi Bình lão lão kết thúc xong xuôi liền lâm vào trầm tư, cuối cùng mới hỏi:
“Ngươi nói kẻ này xuất hiện lần đầu là ở Qui Ly Nguyên sao? Lãng Trần Ca Đạo của ngươi có phát hiện ra thân ảnh của kẻ này không?”
“Không.” Bình lão lão lắc đầu: “Một tiểu sự cũng không có, càng không nói đến cố sự hay ký sự. Nhưng điều này cũng là bình thường, Quy Li Nguyên giờ đây cũng chỉ còn toàn là phế tích với các tiểu thôn trấn, hắn lại còn chỉ là một tiểu hài tử, tự nhiên sẽ không có gì truyền ra.”
“Một tiểu hài tử sở hữu mấy loại Thiên Phú thậm chí cả Thần Thông, ngộ tính tuyệt trần, trí tuệ khó lường, trong Thức Hải còn một đoàn lực lượng vô danh mạnh mẽ lưu trú? Nhiều tên Sơ Cấp Ma Thần năm xưa còn không có được hồ sơ phong phú như thế, có chắc kẻ này không phải tân sinh Ma Thần không vậy?”
“Đế Quân đại nhân, chính ngài cũng rõ ràng mà, hiện nay tại trên phiến thiên địa này đã không còn có thể xuất hiện được tân sinh Ma Thần.”
“Ừm, vậy ngươi cho là...”
“Gió mang kẻ này đến đây.”