Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 58: Nham Vương Đế Quân (2)




Quyển 1 Chương 58: Nham Vương Đế Quân (2)

“Phong Thần Barbatos tên nát rượu kia sao?” Zhongli khẽ nói, tuy âm giọng rất tự nhiên nhưng quen biết nhau đã hơn mấy ngàn năm, Bình lão lão lại có thể nghe ra được một tia e ngại.

Phải, một tia e ngại.

Nham Vương Đế Quân có thể nói về tất cả mọi thứ từ người cho đến thần, dù là một trong Thất Đại Thần Quân còn lại hắn cũng có thể bình luận với không chút do dự, duy chỉ có hai thế lực mà hắn vẫn luôn kiêng dè, đó chính là Thiên Không Đảo cùng... đương nhiệm Phong Thần.

Bình lão lão đối với việc này cũng không ngạc nhiên, đổi lại là nàng thì cũng sẽ phản ứng như thế, đó chính là lý do ngay khi vừa có một tia cảm giác nàng đã lập tức thi triển thần thông Vạn Lý Tiên Nhãn, trong nháy mắt đề phòng Phong Thần.

Chư vị Tiên Nhân khác đối với việc này thì đều cảm thấy khó hiểu, luôn cảm thấy hai người phản ứng thái quá, chỉ có Tước Nguyệt Trúc Dương Chân Quân đôi lúc cũng giống như đoán ra được điều gì.

Bình lão lão cũng không có giải thích, bọn họ biết càng ít thì càng tốt, trong một số ván cờ cùng bố cục, để mình nàng phụ trách xử lý là được rồi.

Nhưng Phong Thần lúc nào cũng giống như một cơn gió thoảng qua, không bao giờ có thể nắm bắt được thực chất, vậy nên dù là đến tận bây giờ nàng cũng không thực sự lần mò ra được điều gì, chỉ có thể chắc chắn một số điều mà Phong Thần sẽ không bao giờ làm.

Bởi vậy, đối diện với câu hỏi của Zhongli, nàng lại lắc đầu chậm rãi:

“Không phải ngọn gió đó, mà là Thiên Phong.”

“Là nàng sao? Nhưng như này...” Zhongli nghe thế liền giật mình, hắn có chút bất ngờ với câu trả lời này.

“Kẻ đánh cá cũng không nhất định là kẻ ăn cá.” Bình lão lão lại nói tiếp, lời ít mà ý nhiều.

“...Ta hiểu rồi. Nếu ngươi đã có tính toán của bản thân, ta cũng không tiện nói nhiều. Chỉ là, ngươi có biết hay không ý nghĩa của Vô Linh chi Thể?”

“Ý nghĩa của Vô Linh chi Thể? Nó còn có tác dụng gì khác ngoại trừ việc là đỉnh cao nhất của phế thể sao?” Lần này lại đến lượt Bình lão lão nghi hoặc, nàng thật sự không biết thể chất này còn có ý nghĩa của nó.

“Vô Linh chi Thể, không hấp dẫn Nguyên Tố dù chỉ là một chút, này đã là ở cấp độ Pháp Tắc, tự nhiên... cũng có thể né tránh sự dò xét của Thần! Trong ánh mắt của Thần, người mang Vô Linh chi Thể kỳ thật chính là vô hình.” Zhongli chậm rãi nói, nhãn thần trung giống như lại nhớ đến điều gì.



“Né tránh sự dò xét của Thần!” Bình lão lão trợn tròn mắt, ngay cả kính trên mặt cũng suýt nữa rơi xuống.

Không thể trách nàng không biết điều này, dù nàng có sở hữu một lượng kiến thức khổng lồ đủ để lấp đầy toàn bộ kho thư tịch của Tổng Vụ Ly Nguyệt, nhưng so với Zhongli người nắm giữ vô số Thượng Cổ thậm chí Thái Cổ Bí Văn thì nàng vẫn còn có chút chưa thể so bì.

Đúng rồi ha, trước đây nàng làm sao lại không nghĩ tới điều này, Bình lão lão nghĩ thầm. Giờ đây, rất nhiều câu hỏi nàng tự đặt ra lúc trước cũng đều đã có lời giải đáp, tự nhiên cũng thông thấu hơn rất nhiều.

“Phải, chính vì vậy nên trên thân của những kẻ sở hữu Vô Linh chi Thể, đặc biệt là loại toàn diện tới cấp độ Thần Thông này, trên thân đều sẽ gánh chịu những bí mật lớn có thể ngay chính bản thân bọn hắn còn không biết. Ngươi vẫn còn thực sự muốn thu hắn làm đồ sao, tuy rằng đã ký Khế Ước cấp cao nhất nhưng trong thời gian tới ta lại có thể lách luật đôi chút, thế nên dù có bội ước cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến Đạo của ta-“

“Không, điều này chỉ càng làm ta thêm kiên định với quyết định này mà thôi.”

“...Thế thì cũng được, bất quá này là chủ ý của ngươi hay của tất cả?”

“Từ lúc gặp cho đến lúc thu đồ mới chỉ có một ngày không tới, đương nhiên đều là chủ ý của ta rồi. Bất quá nếu bọn họ biết thì bọn họ cũng sẽ không phản đối.”

Zhongli nghe vậy liền thở dài một hơi, xoay người lại phía đối diện, chỉ để lộ ra một tấm lưng cao gầy.

Không vĩ ngạn, cũng không cao thượng, giờ phút này đó chỉ là tấm lưng của một phàm nhân, một người đang không muốn bằng hữu của mình bị nguy hiểm quấn thân.

Năm tháng qua đi, hắn đã đánh mất quá nhiều, thân thể tuy vẫn còn vững mạnh nhưng tâm đã sớm già cỗi.

Bình lão lão cũng không nói gì tiếp, dù có sở hữu thần niệm hùng mạnh đủ để di sơn đáo hải thì bây giờ nàng cũng không nhìn thấy được khuôn mặt của nam tử trước mặt, nhưng tâm trạng của hắn nàng lại có thể đoán được.

Hai người cứ thế im lặng được một lúc lâu, cuối cùng Zhongli mới lên tiếng:

“Bình... Thu tay lại đi, bảo cả Tước Nguyệt, Lí Thủy, Lưu Vân bọn họ nữa... Các ngươi đã làm đủ-“

Lời nói còn chưa dứt, bên tai bỗng nghe được một tiếng ca nhẹ, hắn đã cảm nhận được một cỗ cự lực đánh thẳng vào phần lưng của mình, trong nháy mắt b·ị đ·ánh bay rơi xuống ao nước ở phía đối diện.

Cỗ lực lượng này có đủ uy năng để hủy diệt toàn bộ cảng Ly Nguyệt nếu không có phòng hộ, thậm chí nhất kích đoạn đỉnh Thiên Hoành Sơn, lại không thể để lại cho hắn dù chỉ là một vết xước nhỏ trên cơ thể.



Trong quá trình này, Zhongli có bay ngang qua hai ba người của Tổng Vụ đang làm việc về đêm, nhưng không hề xảy ra bất cứ v·a c·hạm, giống như bọn hắn đang không ở cùng một tầng không gian.

Có chút chật vật nâng người lên khỏi mặt nước, hắc y trên thân đã ướt sũng nhưng Zhongli cũng không hề bận tâm, mà chỉ chăm chú nhìn về Bình lão lão đang chậm rãi từng bước từng bước tiến lại gần, người lúc này đang hiển lộ rõ vẻ tức giận trên mặt.

“Này là Thần Thông mới của ngươi sao Bình? Thông qua Lãng Trần Ca Đạo lôi kéo lại những cố sự xa xưa, cuối cùng từ hồi ức cùng tưởng tượng của thế nhân rút ra được một thứ sức mạnh giống hệt như của ta khi ấy, để ta đoán, đòn vừa xong là của Khải Minh Thần đúng không?” Nét mặt bình tĩnh, hắn bắt đầu phân tích đòn đánh vừa xong, cũng không hỏi vì sao Bình lão lão lại tự nhiên công kích mình.

Bình lão lão nghe thế chỉ cười lạnh, lại không có đáp lời, trong mắt hơi lộ quang mang như thôi xán trong hắc dạ, quanh thân tràn ngập một cỗ sức mạnh huyền diệu, để ý kỹ có thể nghe ra đấy là những lời ca dao cổ ngày xưa thường được người dân của cả Ly Nguyệt lẫn Qui Ly Tập sử dụng để miêu tả Nham Vương Gia của bọn họ, giờ được chuyển thành những câu hát hòa làm một, như có như không thấy được thứ gì vô hình vô thể xuyên qua tuyên cổ.

Sự chuyển biến này ngay cả mấy khắc cũng không tới, Tiên Khí trong thân một tia cũng không tiết, có thể thấy được trình độ chưởng khống Pháp Tắc của Bình lão lão đã đạt đến mức độ như nào, này đã phải Quan Thiên Khán Địa đến mức cực hạn, cực gần tiếp cận Đạo Tắc Vô Gian, còn được xưng tụng Vô Tượng Giả.

Nham Thần đại nhân một câu cũng còn chưa nói tiếp được đã lại bị một cỗ lực lượng nhấn chìm xuống dưới ao, cứ mỗi lần vừa mới ngoi đầu lên được thì sẽ lại b·ị đ·ánh xuống tiếp, cứ thế liên tục không ngừng.

Trong cả quá trình, Bình lão lão chỉ đứng một bên nhìn, miệng khẽ nói bằng một thứ âm giọng như ca như hát, lại phảng phất nói chuyện bình thường, nhưng bên trong câu chữ lại ngập tràn sự tức giận:

“Đủ? Ngươi dựa vào bản thân mình là ai mà nói là đủ hả? Là Nham Vương Đế Quân sao? Là chư Tiên chi Đế sao? Là Thiên Địa Đại Thệ chưởng khống giả sao?”

“Ngươi nghĩ là ta không biết ngươi đang thực sự tính toán điều gì hay sao? Ngươi ỷ vào việc Tiên Đoán Thần Thông của Tước Nguyệt sẽ không nhìn được trong Lượng Kiếp mà định che giấu mọi người sao? Hay là ngươi nghĩ là chúng ta biết nhưng lại sợ hãi Khế Ước của ngươi?”

“Đều là thứ vớ vẩn! Khế Ước chi Đạo của ngươi, phàm nhân sợ, Thần Ma sợ, thậm chí Tiên Nhân cũng sợ. Nhưng nếu sợ bọn ta đã không thể đạt được đến cảnh giới này! Cùng lắm là mất đi tu vi ngàn năm, sinh tử qua mắt nhưng có còn gì?”

“Ngay từ khi Đại Phá Diệt kết thúc, ta đã cảm thấy hành vi của ngươi có chút khác lạ, nhưng cũng không bận tâm lắm, coi là Kiếp Vận ảnh hưởng. Bất quá trải qua điều tra các động thái gần đây của ngươi, ta mới xác định được đại khái là ngươi đang định làm gì.”

“Thiên Quyền Ningguang mới lên hai năm đã ban bố các chính sách đổi mới, nhìn qua thì bình thường nhưng nếu để ý kỹ thì đều là những bước đệm để có thể đưa Ly Nguyệt vào tân thời đại.”

“Thiên Xu thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng mỗi lần đều lại mang theo các đầu mối quan trọng ảnh hưởng đến tính đại cục của cả quốc gia!”



“Dao Quang trấn yểm phía Tây Bắc, binh quyền đã có chút khó nói nổi....Đó là còn chưa kể Ngọc Hành, Khai Dương, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, mỗi người trong Thất Tinh tuy đều chỉ làm đúng phần của mình nhưng lại bị ngươi xâu chuỗi hoàn toàn lại, mà ngay cả bản thân bọn họ cũng không nhận ra! À có thể ngoại trừ tiểu tử Thiên Xu đó, nhưng tính hắn thì...”

“Đối nội chưa xong, lại nói đối ngoại! Fatui dường như hoạt động ngày càng mạnh, thậm chí một số đã âm thầm liên kết thâm nhập vào bên trong Tổng Vụ, chư đình nay cũng có một số người thấy nóng vào mùa đông rồi đấy!”

“Còn có Thâm Uyên Giáo Đoàn, dù ta vẫn không tìm ra được bằng chứng nào có liên quan đến ngươi nhưng trực giác vẫn bảo là có... Vậy là có đi.”

“Chúng Tiên không phải chưa có phát giác, dù sao lấy Thần Thông của bọn họ thì mấy cái tiểu tâm tư của phàm nhân rất khó giấu nổi, chỉ là với tính cách của bọn họ thì cũng không để ý quá nhiều đến các tạp vụ này, mà nó cũng không phù hợp với tâm lộ, nhưng này không có nghĩa là bọn họ sẽ lạnh nhạt nếu biết được chân tướng.”

“Để ta nói cho ngươi biết, hàng ngàn năm trôi qua, nhưng tâm của mọi người cũng chưa từng nguội lạnh. Nếu không, giờ này bọn ta đã không ở đây, mà là đang ở Tiên Giới, đang ngồi đợi màn tuồng của ngươi đây!”

“Nham Vương – Không, Morax – Không, Zhongli! Bọn ta từng cùng người đồng hành trải qua bao kiếp nạn, trải qua hai đời quốc gia, Tiên Đình tuy là Khế Ước nhưng cũng đồng thời là minh chứng rõ nhất cho sự gắn kết giữa chúng ta, một sự gắn kết vượt qua thời không, xuyên thấu sinh tử!”

“Vậy mà giờ đây, chính ngươi lại muốn vấy bẩn thứ tình cảm này sao? Ngươi nỡ tay xé bỏ niềm tin của mọi người sao? Biết hay không điều đấy có thể gây nên ân hận, biết hay không điều đấy có thể hình thành tâm ma, đặc biệt là với trường hợp như Lưu Vân? Hay thậm chí là như bản thân ta?”

“Chẳng lẽ năm tháng lại có thể biến một vị Đế Quân có hùng tài đại lược, một vị Tiên Nhân thần thông quảng đại, một vị Ma Thần uy trấn thiên địa, thành khối đá toàn thân khô cằn, vì nước mắt đã chảy hết?”

“Trả lời ta, Zhongli!”

Bình lão lão cũng không tiếp tục công kích, thả cho thân hình Zhongli lại trồi lên khỏi mặt nước. Chỉ là đối mặt từng lời chất vấn đanh thép, hắn cũng không có đưa ra phản bác hay thậm chí một động thái cảm xúc nào khác, trên mặt đã nhìn không ra tâm tình.

Phong hồi lộ chuyển, lúc trước là hắn tức giận chất vấn Bình lão lão, nay lại bị nàng chất vấn lại, thế sự đúng là có chút vi diệu, nhưng đây cũng là lẽ thường.

Bọn hắn, dù sao cũng là bằng hữu.

Cuối cùng, Zhongli cũng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, mà chỉ hơi nâng lên khóe miệng, cố lộ ra một nụ cười nói:

“Bình, gần năm ngàn năm, ngươi vẫn vậy.”

“Còn ngài thì đã khác rồi, Phù Thế Nham Tâm nay đã thành cái gì?” Bình lão lão đáp lại không khách khí.

“Ta chỉ là... không muốn lại mất đi các ngươi.”

“...Ta đương nhiên hiểu được. Chỉ là chẳng lẽ ngài đã quên đi những lời dạy của nàng rồi sao?”

“Nàng...”