Quyển 1 Chương 56: Hoàng hôn phủ tâm tình
Hoàng hôn phủ đầy lên mái ngọc của dốc Phi Vân, phản chiếu xuống dòng người đang hối hả ngược xuôi bên dưới, trong đó có một cặp thanh nữ cùng tiểu hài đang sóng bước, chính là Yanfei cùng Lê Thanh Vũ.
Nhìn thấy quang cảnh này, lòng không biết tại sao lại có chút thảng thốt, Lê Thanh Vũ tạm dừng cước bộ, nhấc lên tay phải xòe bàn tay ra để cho ánh nắng có thể chiếu trọn, cuối cùng nắm lại, giống như làm vậy có thể giúp hắn bắt được các tia sáng chiều tàn trong lòng bàn tay.
Khi đi chính ngọ, khi về hoàng hôn, ở giữa một thế.
Thứ hắn muốn nắm lấy cũng không phải là dương quang, mà chính là khoảnh khắc trong thời gian, thứ duy nhất đã từng hàm chứa kỷ niệm.
“Thịnh suy không hỏi, khinh gian vô thời, lại như mặt trời ngày ngày lên xuống, cuối cùng mấy ai nhớ được?”
Trong đầu nghĩ thầm, thở dài một tiếng, Lê Thanh Vũ buông lỏng tay, tay phải lui về bên hông.
Ở một bên, Yanfei nhìn thấy hắn đột nhiên đứng lại nhìn vào lòng bàn tay một hồi ngắn rồi thở dài cũng không hiểu được là do đâu, bỗng giống như nghĩ đến điều gì liền tiến tới bên cạnh hắn, nói bằng giọng khuyên nhủ:
“Thanh Vũ, ngươi tuyệt đối cũng đừng nên oán thầm Lão Lão. Mặc dù ngài ấy là một trong số các vị Tiên Nhân thần thông quảng đại nhất mà tỷ tỷ biết nhưng ngài ấy dù sao cũng có giới hạn của bản thân, cũng không phải việc gì cũng có thể làm được, đặc biệt là đối với một loại Thần Thông như Vô Linh chi Thể...”
Trong suốt quãng đường đi từ Ngọc Kinh Đài về đến nơi đây, Lê Thanh Vũ một lời cũng không nói, điều này làm cho Yanfei cảm thấy là trong lòng kẻ này có chất chứa tâm sự, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có chuyện hồi nãy vừa xảy ra, thế nên nàng mới không khỏi lo lắng.
Từ một số loại thư tịch nàng đã từng đọc, khi một người gặp phải những phần thưởng không giống như kỳ vọng lúc đầu thường sinh ra bất mãn trong lòng, ủ lâu thì có thể gây nên họa lớn, vậy nên nàng muốn chủ động đi hóa giải oán khí của hắn.
Nghe được vậy, biết là Yanfei đã hiểu nhầm, Lê Thanh Vũ mới quay mặt lại cười nhẹ một tiếng:
“Tỷ tỷ, cái chiến thuật cùng lời khuyên răn này hẳn là ngươi đọc được từ đâu đúng không? Nếu ta đoán không thì lại là một bản thư tịch nào đó hướng dẫn cách nói chuyện trong quan hệ giữa người với người, thậm chí còn có thể là hướng dẫn nuôi dạy hài tử?”
Yanfei nghe thế không biết tại sao bỗng hơi chột dạ, hai mắt liếc sang chỗ khác không dám nhìn thẳng vào hắn, miệng đáp:
“Ưm... đúng vậy, trong mấy quyển thư tịch mà ta bắt gặp khi đang tìm đọc các thông tin xử lý án kiện dân sự, sao ngươi biết?”
“Chủ động nêu rõ ràng vấn đề tránh tạo thành hiểu nhầm, lợi dụng các cán cân chuyển đổi trong một câu phức để tạo hiệu ứng cực đại,... Tất cả những cái này tỷ tỷ đều làm đúng rồi nhưng mà thô quá, không có chút tinh tế biến chuyển chút nào để thích hợp đối tượng, chỉ nghe thôi ta đã biết cái này không phải do tỷ tỷ tự mình lĩnh ngộ mà là do đọc từ đâu xong đã bê nguyên vào rồi.”
“Bất quá không sao, tuy rằng vẫn còn vụng về nhưng ta vẫn cho bảy trên mười dựa trên đánh giá nỗ lực vậy, cố gắng lần sau hen! Giờ ta mới hiểu tại sao sư phụ lại vẫn để cho ta ở chung nhà với tỷ tỷ rồi, xem chừng là để chú ý ngươi mới nên.”
“Vớ vẩn, nói hươu nói vượn, rõ ràng là ta chiếu cố ngươi sao cuối cùng lại thành ngược lại hả? Mà bảy trên mười là có ý gì?” Mặt vốn đã đỏ lên như gấc sau khi bị bóc mẽ, Yanfei nghe đến đấy liền không chịu nổi mà gào lên.
Ở phía đối diện, Lê Thanh Vũ thấy nàng phản ứng như vậy, nét cười nhạt trên mặt vẫn không suy suyển, lắc đầu chậc chậc mấy tiếng rồi lại tiếp tục bước tiếp.
Hắn bây giờ vẫn đang mặc đúng bộ đồ hồi sáng mà Yanfei làm cho, khăn trùm đầu cũng không bỏ xuống chỉ lộ phần mặt, lúc trước trùm kín là do sợ mọi người bị kinh hãi bởi diện mạo bị b·ỏng n·ặng của hắn, giờ thì lại đổi thành sợ gây chói mắt theo đúng nghĩa đen, bên tay vẫn đang cầm quyển cổ kinh làm từ thiết phiến, cũng đã nói rõ con đường mà hắn lựa chọn.
Yanfei mặc dù giận nhưng cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể tiếp tục đi theo bên cạnh hắn, cuối cùng lại tạo thành một cảnh tượng khá là đặc biệt trong mắt người qua đường xung quanh.
Một hài tử tầm 7, 8 tuổi đội khăn trùm đầu đi bên cạnh một thanh nữ đôi mươi, nhìn qua trông như một cặp tỷ đệ, bất quá không biết tại sao trong lòng mọi người lại có cảm giác chính hài tử kia lại mới là người lớn hơn, nhưng điều này cũng không làm bọn họ bận tâm.
Người biết thì đều có thể nhận ra đây là vị nữ luật sư đầy tai tiếng nọ nên có chút kỳ quái cũng là bình thường, người không biết thì lại coi điều này tuy có chút lạ nhưng cũng không phải không thể chấp nhận. Dù sao cảng Ly Nguyệt là một trong các thành phố lớn nhất trên cả đại lục Teyvat, kỳ nhân dị sĩ đổ về đây vô số kể, còn nhiều kẻ quái thai hơn này rất nhiều.
Lại bước đi được một lúc, Lê Thanh Vũ mới nói tiếp:
“Chắc tỷ tỷ ngươi nhìn thấy ta trầm tư không nói trên một quãng khá dài mới cho là ta có tâm sự đúng không? Cái đấy thì ngươi đã đoán đúng rồi, chỉ là không phải nguyên do kia mà thôi.”
“Ngươi cũng đã từng nhìn thấy tính cách của ta như nào rồi, sao lại có thể vì chuyện này mà có oán khí với sư phụ được? Người thường có thể sẽ có một số kẻ như vậy, nhưng ta... ha ha, tuy cũng là phàm nhân nhưng quy tắc đạo đức của bản thân thì ta vẫn luôn luôn tuân thủ, lại không nói là trường hợp này đúng là sư phụ đã dốc hết lòng giúp đỡ ta rồi.”
“Tâm sự của ta, kỳ thực là về điều khác cơ.”
“Điều gì?” Yanfei tò mò.
“Là về... Ha ha, thôi không nói, nói cho ngươi thì ngươi cũng chẳng hiểu. Ngươi còn non quá.”
“Cái – cái gì tiểu tử này? Ngươi khinh thường ta đấy hả. Ta nói cho ngươi biết, về phương diện trí thông minh thì ta không sợ bất kỳ kẻ nào nhá, ngay cả người của thương hội Phi Vân còn phải kính ta ba phần!” Yanfei nghe vậy liền đáp với một ngữ khí phật lòng.
“Về phương diện trí thông minh thì miễn bàn, cái đấy ta công nhận, dù sao không phải ai cũng có thể đọc thuộc được hơn vạn điều luật lớn của Ly Nguyệt một cách vanh vách như ngươi. Nhưng từ các phương diện khác... Nếu ngươi thật sự không non thì ngươi đã biết lý do mà ta trầm tư rồi.” Lê Thanh Vũ vừa gật gù vừa nói.
“... Lỡ đâu ta giả vờ không biết thì sao?” Yanfei vẫn cố phản bác.
“Thì ngươi đã không hỏi câu này.”
“....”
Cuối cùng, do không muốn bị Lê Thanh Vũ xúc xiểm tiếp, Yanfei liền đổi chủ đề:
“Thế ngươi thật sự không phiền muộn gì về vấn đề Vô Linh chi Thể sao?”
“Tuy có chút...” Lê Thanh Vũ hơi suy nghĩ, sau cũng liền lắc đầu: ”...Bất quá nhân sinh làm gì có ai bằng phẳng, trắc trở dù gì cũng sẽ đến, không gặp khi này thì sẽ khi khác, này là kiếp mà cũng là thử thách. Thuận tức là phàm, nghịch mới là Tiên, chẳng phải thế sao?”
“... Nhiều khi ta nghĩ lại ngươi mới thực sự là huyết mạch của Tiên Nhân, chứ không phải ta.” Yanfei nói câu này cũng không sợ người xung quanh nghe thấy, bởi vì nàng đang thi triển Tiên Thuật Thiên Lý Truyền Âm giống như Chân Khí Truyền Âm của Lê Thanh Vũ nhưng mà ở cấp độ cao hơn tạo nên liên kết giữa nàng và hắn.
Còn về luật cấm thi pháp của Ly Nguyệt, trong luật đã có ghi rõ, chỉ cần không gây ảnh hưởng gì đến người ngoài thì cũng sẽ không có vấn đề gì, dù sao nếu như người ta về đến trong nhà của mình thi triển quyền cước chẳng lẽ lại đi bắt họ?
Vậy nên các loại thuật vô hại giống như này thì đều không được tính là vi phạm pháp luật, thế nên dù là người vô cùng nghiêm khắc về phương diện này giống như Yanfei cũng có thể thoải mái mà sử dụng.
“Không phải tỷ tỷ đã nói ta là tân sinh Ma Thần sao? Về căn bản thì huyết mạch cũng không kém chứ? Chỉ là vớ đúng cái Vô Linh chi Thể này mà thôi.” Lê Thanh Vũ vuốt vuốt cằm đáp, dáng điệu làm bộ nghiêm túc.
“Này chỉ là nói đùa mà thôi, ai lại coi là thật- À mà có khi ngươi đúng là tân sinh Ma Thần thật, thân hoài một Thần Thông một Bán Thần Thông, ngoài ra còn có các Thiên Phú tiếp cận Thần Thông, có khi còn nữa mà chúng ta chưa biết, nói ngươi là Ma Thần chắc cũng khối người tin. Chỉ là ta không biết giờ trên đại lục còn có thể còn xuất hiện được tân sinh Ma Thần nữa hay không?”
Yanfei đang lắc đầu, xong bỗng khựng lại, dường như bản thân nàng cũng nhận ra đây có lẽ là một câu hỏi nghiêm túc.
“Ai biết, cái đấy tỷ tỷ ngươi phải hỏi sư phụ.”
“Khi nào có cơ hội. Nào, thế thưa vị tiên sinh – mới – tí – tuổi – đầu – mà – cái – gì – cũng – tỏ - vẻ - biết – tuốt, còn một vấn đề cuối, nói cho ta nghe thử lý do tại sao ngươi lại lựa chọn con đường thứ tư nào?”
“À cái đấy, giải thích khá dễ dàng. Con đường thứ nhất sư phụ đưa ra thật sự rất tốt, cũng hợp với hoàn cảnh hiện tại của ta, bàn về sự nghiệp thì lại càng huy hoàng không phải nói, nhưng chung quy vẫn không thích hợp với con đường của ta. Thế giới này chung quy vẫn là một thế giới vĩ lực quy về tự thân, nếu có thể tự tu hành không phải là tốt sao, hơn nữa con đường này cuối cùng ta vẫn sẽ ngoẻo sớm.” Lê Thanh Vũ giải thích.
Yanfei mặc dù có chút không hiểu cụm từ “Vĩ lực quy về tự thân” có hàm ý gì nhưng cũng vẫn nắm được đại khái, gật đầu cho hắn nói tiếp.
“Con đường thứ hai là con đường chắc chắn nhất, cũng là bằng phẳng nhất. Tuy có tốn công tốn sức nhưng cuối cùng ta vẫn chắc chắn có thể sống được thêm mấy trăm năm, điều này ở trong mắt một số người đã được xem như lời to rồi. Nhưng trường mệnh mà không trường sinh cũng không phải là thứ mà ta truy cầu.”
“Chờ một chút, trường mệnh cùng trường sinh khác nhau chỗ n-“
“Con đường thứ ba là một con đường sẽ giúp ta nắm giữ lực lượng phi phàm một cách chắc chắn, cũng là con đường sở hữu Động Lộ cùng Võ Đạo rất vừa ý ta, chỉ là nó vẫn tồn tại khiếm khuyết rất lớn, đó chính là giới hạn của nó là không thể vượt qua được, thậm chí càng bền chắc. Đan dược có thể giúp ta đột phá đến được Thượng Thừa cảnh thậm chí Võ Tôn, nhưng chung quy chỉ đến thế mà thôi.”
“Con đường thứ tư là con đường gian nan nhất, tồn tại nhiều phong hiểm nhất, nhưng lại là con đường sở hữu thành tựu cao nhất, ta có được thậm chí cơ hội vấn đỉnh Chân Quân cảnh, này phải gọi là bao nhiêu kẻ trong thiên hạ thèm nhỏ dãi mà vẫn không được, cũng lại cực kỳ hợp với truy cầu, tính cách cùng phương hướng Đạo Lộ của ta. Bởi vậy nên ta mới chọn nó.”
“Nhưng... thế chẳng phải là đối với Bình lão lão, người đã rõ ràng tính cách cùng đạo của ngươi thì việc ngươi lựa chọn con đường thứ tư chẳng phải rõ ràng rồi hay sao? Thế thì việc đưa ra các lựa chọn khác chẳng phải vẽ rắn thêm chân, cố làm ra vẻ tử tế sao?” Yanfei thắc mắc.
“Xem kia, người vừa bảo vệ sư phụ cũng vừa bảo ta không nên oán hận nàng đang nói gì kìa.” Lê Thanh Vũ bật cười.
“Ta... ta... ta chỉ đang cố gắng phân tích theo lý trí mà thôi...” Yanfei nghe vậy lập tức ấp ứng.
“Không sao, không sao, ta hiểu. Dù sao thì hiểu theo một phương diện của lý trí thì cũng đúng là như vậy. Mà việc tỷ tỷ ngươi nhất thời nói thế kỳ thực không phải là ngươi đang phản bác sư phụ hay coi sư phụ là người không tử tế, trái lại còn là minh chứng cho việc ngươi vững tin là sư phụ sẽ không bao giờ có hành vi ‘không tốt’ như vậy, thế nên ngươi mới nói thế mà không cần suy nghĩ, hoặc có thể chỉ là vì ngươi rất đơn thuần, ai mà biết được.” Lê Thanh Vũ lắc đầu, cố làm nàng bình ổn xuống.
“Không nhưng quay lại chủ đề chính, ta cũng hiểu được phương diện đó nhưng ta cũng không cảm thấy mình bị, nói như nào nhỉ, điều khiển. Trái lại ta còn cảm thấy biết ơn.”
“Bởi vì nàng đã đưa cho ta lựa chọn, mà ta hoàn toàn có thể chắc chắn là dù ta có làm ra lựa chọn nào thì nàng cũng vẫn sẽ giữ y nguyên lời hứa, bởi này không phải khảo nghiệm.”
“Trên thực tế, ta được tỷ tỷ cứu, thiếu ngươi một ơn cứu mạng, sau đó lại tiến cử ta với sư phụ để ta còn có cơ hội sử dụng Tiên Duyên, mặc dù ta cũng biết là ngươi có chút tiểu tâm tư nhưng đấy chỉ là chuyện vô hại với ta, không cần đề cập cũng được. Nhưng điều quan trọng nhất chính là, mặc cho sau đó ta có biểu lộ ra vẻ khác thường thì ngươi vẫn tin tưởng ta, đấy mới thực sự là một điều quan trọng.”
“Nói tiếp, ta được Bình lão lão, một vị Tiên Nhân thu làm đồ đệ thậm chí thân truyền, dù đúng là có sở hữu được Thiên Phú tuyệt luân cùng một thân Võ Học có sẵn những bất quá mới chỉ là Chân Khí cảnh đỉnh phong, dựa vào một mình ta thì cả đời gần như cũng không thể đột phá tiếp nổi, thế nên được ơn truyền nghệ lại được tính tiếp.”
“Chính vì vậy, dù là sư phụ ngài ấy có chỉ định ta bắt buộc phải tu luyện môn công pháp này, mà nó cũng là vì trợ giúp ta chứ cũng không gây hại cho tính mệnh của ta, thì ta cũng không có tư cách gì mà từ chối, này là nhân phẩm. Thậm chí ngài ấy cũng có thể chỉ thu ta làm đệ tử ký danh, ban thưởng chút đan dược, cũng chẳng cần phải quan tâm đến Vô Linh chi Thể của ta, ta cũng không nói gì được. Phần vì vĩ lực cường giả, phần vì ngài ấy có thiếu nợ gì ta đâu?”
“Nhưng ngài ấy lại đưa ra cho ta các lựa chọn khác biệt, mà mỗi lựa chọn cũng đều là cực giai trong cực giai. Sự nghiệp, quyền thế, trường mệnh, thực lực, cái nào mà không phải là cái mà thế nhân hằng ao ước? Dù là lựa chọn cái nào trong này, ta đều gần như có thể đạt đến đỉnh phong nơi nhân thế.”
“Đúng là có thể ngài ấy có thâm ý gì với công pháp này, nhưng về căn bản cho tới giờ ngài ấy vẫn chưa làm chuyện gì bất lợi với ta, vậy thì bị lợi dụng cũng có làm sao đâu? Đặc biệt là khi cả hai bên đều đã thấu tỏ vấn đề thì làm sao có thể nói là lợi dụng được?”
“Từ trên phương diện lý trí nhìn xuống đúng là có thể như vậy, nhưng tỷ tỷ ngươi cũng phải nhớ, lý trí không phải là phương diện duy nhất để ngươi nhìn sự việc, lại càng không phải nói lý trí cũng không phải chỉ có một mặt, khi tất cả mọi thứ nãy giờ ta nói vẫn đều theo lý trí.”
“À đương nhiên có thể có chút ngoại lệ, tỷ như theo thuyết âm mưu thì có thể ta căn bản không có Vô Linh chi Thể, là sư phụ lừa dối hai tỷ đệ chúng ta, hoặc về căn bản là do chén trà vừa nãy ta uống, hòng kiểm soát Đạo Lộ của ta vân vân và mây mây...” Lê Thanh Vũ nói đến đấy lại phá lên cười một tiếng.
“Thế ngươi không phải cũng là ngốc sao? Nếu Lão Lão ngài ấy thật sự có ý như vậy thì chẳng phải tất cả những gì ngươi nói với ta đều sẽ được ngài ấy nghe hết sao? Hoặc giả căn bản ta cũng là ác nhân?” Yanfei mỉm cười, nàng cảm thấy vừa rồi chỉ là hắn nói đùa. Chỉ là ngay sau đó nàng lại bị hắn dùng ánh mắt khinh thường liếc lại, cuối cùng hóa thành một câu than thở:
“Ài, tỷ tỷ không thể là ác nhân được, ngu ngơ như vậy đã là không được rồi.”
“Ngươi!-“
“Tỷ tỷ nghĩ rằng là sư phụ ngài đấy không nghĩ tới là ta có thể nghĩ ra được tất cả những điều này sao? Ngươi thật sự quá coi thường một vị Tiên Nhân đã trải qua Thượng Cổ Thần Chiến rồi, cũng quá coi thường thủ đoạn của bọn họ.”
“Về căn bản thì, chính kẻ tên Lê Thanh Vũ vẫn đang còn nói chuyện được một cách tỉnh táo với ngươi hiện tại chính là minh chứng rõ ràng nhất rồi, hoặc giả như chính nó là một cái tiền đặt cược chăng? Nếu nó là ở một tầng sâu hơn về mặt tính bố cục thì chúng ta lại quay về luận điểm trước.”
“Này cũng mới thực sự là điều mà ngài ấy hỏi ta lúc ta đưa ra lựa chọn, cũng thực sự là câu trả lời của ta.”
Mặc dù trong loại luận cứ này Lê Thanh Vũ cũng biết là có tồn tại một số sai lầm chí mạng nhưng hắn cũng sẽ không đi giải thích thêm với Yanfei vì nàng cũng sẽ không hiểu được, trong đó đa phần là về tính Nhân Quả, Duyên Nợ cùng Thời Không. Đối với những cái đấy thì nó sẽ lại liên quan đến phương diện khác quá rộng rồi, dù là có thể gây ra ảnh hưởng cuối nhưng hắn sẽ lại có cách xử lý riêng.
“Đương nhiên, ta cũng không đoán ra được thâm ý hoàn toàn của ngài ấy là gì, mà chỉ có lờ mờ mà thôi. Dù ta có là trí giả đi chăng nữa thì để hiểu được tâm tư của một bậc đại năng đã khó rồi, càng đừng nói đến việc vị đại năng này đã sống hàng ngàn năm, kinh nghiệm lão luyện khó lòng mà nói hết nổi.”
“Nhưng...”
“Một số cái chỉ là khả năng, một số cái chỉ là suy đoán, một số cái chỉ là khía cạnh, một số cái chính là chân tướng. Nhìn từ trên xuống, Nhân Quả cuồn cuộn, Vận Mệnh buông thả, Thực Hư vặn vẹo, Hồng Trần bao phủ, này há không phải nhân sinh?”
Nói xong lời này, hắn liền ngoảnh mặt đi, cất to giọng một cách sảng khoái:
“Ta Lê Thanh Vũ làm người như nào tỷ tỷ cũng biết. Sống không hổ với tâm, c·hết chẳng thẹn với đời, mặc thiên kiếp vạn nan, mình ta đại đạo hành. Chỉ là như này thì đã là gì?”
Nói đến đây trong mắt của Lê Thanh Vũ dường như có một luồng quang mang kỳ lạ đang hơi lấp lánh, nếu Yanfei đã chịu khó tu tập các loại Tiên thuật mà Bình lão lão dặn đúng như yêu cầu thì có thể nhìn ra được, tinh cầu thứ hai bên trong Cung Mệnh của hắn cũng đã bắt đầu trở nên ổn định, ánh sáng phát ra cũng càng thêm chói lọi.
Tuy nãy giờ Yanfei nghe được cái hiểu cái không, nhưng cuối cùng lại như thể hồ quán đỉnh, trong đầu linh quang chợt lóe, ngoài mặt chớp động mắt mấy lần:
“Ta... dường như hiểu được vì sao Lão Lão lại thu ngươi làm nhất đẳng hồng trần đệ tử rồi. Tâm tính như này, tự tin như này, trí tuệ như này,... Ra đây là sự khác biệt giữa trí tuệ cùng trí thông minh sao? Này cũng là lý do mà câu hỏi vừa nãy ta hỏi ngươi lại là thừa thãi, là bởi ta không nhìn ra được...”
“Tưởng ngây thơ nhưng kỳ thực lại là đại lực bất kỵ xảo, âm trong dương, dương trong âm, cái này chính là ‘Thế’ mà ngươi đã gọi đúng không?”
Nghe được lời này, Yanfei đã làm cho Lê Thanh Vũ thật sự kinh ngạc, hắn quay người lại, nhìn ngắm vị tỷ tỷ này từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng tất cả kinh ngạc mới hóa thành một nụ cười:
“Xem ra ta nói nãy giờ cũng không có uổng công. Chúng ta đã thật sự đạt được một điều gì đó nhỉ? Tuệ tính của ngươi có vẻ cao hơn ta tưởng, Yanfei tỷ tỷ.”
“Quá khen.”
...
Lại đi thêm một đoạn nữa, mặt trời cũng xuống hẳn núi, buổi tối đã đến, nhà nhà bắt đầu thắp đèn lên, đăng quang Ly Nguyệt chiếu sáng cả một vùng trời.
Lê Thanh Vũ cùng Yanfei cũng đã về tới được nhà của Yanfei, nhân lúc nàng đã mở cửa, hắn ung dung quan sát đường phố lung linh xung quanh, cuối cùng lại ngẩng đầu lên nhìn trời tối.
“Cũng có chút vi diệu.” Hắn thì thào khẽ.
Tính theo thời gian thực, thì hắn cũng mới chỉ xuyên qua được có một ngày, dù cho tâm trí kiên định đã được vực dậy sau khi trải qua giao đấu sinh tử với lũ Hilichurl, thì cảm giác bất an nơi dị phương cũng là không thể tránh khỏi, đặc biệt là khi nơi đây là một nơi cách xa thế giới của hắn có lẽ là vô số thời không. Nói cách khác, hắn nhớ nhà.
Người ở nơi khác nhìn lên trời vẫn có thể nhìn thấy được bầu trời quê hương, tuy khó nhưng đại khái vẫn làm được, mà bầu trời đấy vẫn nguyên bản vốn là dành cho sinh linh của thế giới đấy. Còn hắn, bầu trời đầy sao này có thực sự dành cho hắn sao?
Nhưng ngay trong ngày hôm nay, hắn lại gặp phải một khảo nghiệm mộng cảnh Luân Hồi, như được trải nghiệm kiếp sống của một người sinh ra cách đây hàng ngàn năm, cũng đã từng cười nói, cũng đã từng cùng người ngắm tinh thần trên cao vào ban đêm...
Ngăn cách không gian cùng thời gian, trùng trùng điệp điệp quấn lại làm một, siết chặt lấy tâm tình hắn, đây mới là lý do thực sự khiến hắn nhất thời không thể trò chuyện nổi sau khi đi xuống khỏi Ngọc Kinh Đài.
Thắp sáng lên hai tinh cầu trong Cung Mệnh, hắn cũng đã hiểu rõ được con đường tương lai của bản thân, dù là uy h·iếp mờ mịt tới từ Thiên Không Đảo đã không còn làm hắn phải sợ hãi, chỉ có nhân tình của thế gian mới đáng để hắn phải lưu chỗ trống trong lòng.
Tình cảm đè nặng lên tâm, có người sẽ lựa chọn vứt bỏ, có người sẽ để tâm bị đè nát, nhưng cũng có người sở hữu ý chí kiên định, lại để cho con tim của mình từ từ trưởng thành cùng với gánh nặng, cuối cùng...
Có thể gánh được cả nhất phiến thiên địa!
Lê Thanh Vũ hạ đầu xuống, thở ra một hơi, hắn nỉ non:
“Vậy ra... đây là hồng trần luyện tâm sao? Thật có chút không hiểu được cảm giác trăm năm ngàn năm sẽ như nào? Tiên đạo...”
“Này, còn đứng thẫn thờ ở ngoài đấy làm gì? Ta đã mở cửa xong rồi này.” Yanfei không biết từ khi nào đã vào được trong nhà, sớm đã thắp hết đèn lên, thấy hắn còn bần thần ở bên ngoài liền gọi vọng ra.
Hắn nghe thấy thế liền quay người lại, giống như nhận ra điều gì, trên mặt cũng đổi thành một nụ cười nhẹ nhưng bên trong lại nhàn nhạt hạnh phúc:
“Vào đây.”