Quyển 1 Chương 55: Quyết định cuối
“Nhưng Lão Lão, tại sao chúng ta không để hắn sử dụng Kinh Nghiệm chi Thư? Về căn bản thì Kinh Nghiệm chi Thư với sức mạnh đến từ Tưởng Niệm phối hợp bản chất Nguyên Tố trong Địa Mạch hoàn toàn có thể dùng thay thế cho Linh Khí cơ mà.”
Yanfei do đã quá quen với phong cách nói chuyện của Bình lão lão rồi nên cũng đã nhanh chóng hoàn tỉnh lại, bắt đầu lục tìm các phương án khác từ trong ký ức, cuối cùng nhớ ra Kinh Nghiệm chi Thư.
“Kinh Nghiệm chi Thư? Nó có phải chính là mấy bản Kinh Nghiệm mà ta thường dùng để thăng cấp nhân vật trong Game cũ không nhỉ. Mặc dù được chia làm ba loại Lưu Lãng Giả, Mạo Hiểm Gia cùng Anh Hùng nhưng chắc trong thế giới này thì sẽ phải đa dạng hơn chứ nhỉ?”
Lê Thanh Vũ nghe đến đấy cũng liền nhớ ra cách tăng cấp độ cho nhân vật trong game, ngoại trừ đột phá giai đoạn ra thì đều phải dùng thứ này để tăng lên đẳng cấp.
“Kinh Nghiệm chi Thư? Đó cũng là một cách. Nhưng đối diện với Vô Linh chi Thể loại Thần Thông như này thì cũng là vô dụng, vì trên bản chất thì Kinh Nghiệm chi Thư chứa đựng năng lượng Nguyên Tố được ngưng đọng bởi Tưởng Niệm của Địa Mạch, mà Vô Linh chi Thể lại hạn chế về mặt bản nguyên chứ cũng không phải chỉ đổi một loại phương thức là có thể làm được. Bình lão lão lắc đầu:
“Thế nên dù là để hắn ngồi đấy mà đọc Kinh Nghiệm chi Thư cùng lắm là học hỏi được cái gì thôi chứ Nguyên Tố trong đấy vẫn sẽ không bị hấp thu.”
“...Nếu đã vậy, không phải sư phụ nói là vẫn có cách tu luyện sao?” Lê Thanh Vũ lại hỏi.
Chỉ là đối mặt với nghi vấn lần này của hắn, Bình lão lão cũng chưa làm ra hồi đáp ngay lập tức, mà là hơi trầm tư mấy thời thần, cuối cùng mới nhìn hắn bằng một ánh mắt vô cùng phức tạp, sau mới mở miệng nói:
“Thanh Vũ, hiện giờ đứng trước mặt ngươi đang bày ra bốn con đường, ngươi cần phải làm ra lựa chọn. Phải nhớ, bất kể bước vào con đường nào, ngươi gần như sẽ không thể quay đầu.”
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm trọng của nàng, Lê Thanh Vũ cũng hiểu được, liền gật đầu một cách kiên quyết.
“Thứ nhất, tuy rằng Vô Linh chi Thể chặn lấy khả năng thu hút Nguyên Tố của ngươi, nhưng các Thiên Phú khác của ngươi vẫn hoạt động được như thường. Thế nên ta có đề nghị, đó chính là để ngươi sang Sumeru du học, khi đấy thì dù là ngươi chọn Học Đạo hay Pháp Đạo đều vẫn có thể theo được, bởi vì đối với bọn họ thì năng lực nhìn được Nguyên Tố của ngươi vẫn cực kỳ hữu dụng, càng không cần phải nói đến trí tuệ của ngươi, vốn cũng đã như một loại Thiên Phú Thần Thông khác rồi.”
“Nếu may mắn, ngươi còn có thể trở thành Học Giả cao cấp thậm chí Pháp Sư loại Học Giả kiểu Sumeru, vì khi đó thì ngươi chỉ cần mang bên mình một thiết bị có khả năng giúp ngươi điều khiển Nguyên Tố ở ngoài giống như các Ma Pháp Sư không sở hữu Vision, còn lại chỉ cần dùng Thiên Phú kia xem kỹ cách vận hành Nguyên Tố là được rồi, dù cho mất đi khả năng tự thân hấp thu Nguyên Tố vẫn là một cái bất lợi lớn, cái này thì cho có dùng dụng cụ điều khiển Nguyên Tố cũng không làm gì được vì nó không phải đến từ Linh của ngươi.”
“Nhưng như thế cũng đồng nghĩa là ngươi sẽ từ bỏ cơ hội tu hành Tiên cùng Võ, thực lực tự thân cũng sẽ rất yếu, thọ nguyên càng có nhiều giới hạn. Với lại nó sẽ đi ngược lại với con đường mà ngươi đã lựa chọn để thắp sáng Tâm Linh, vốn chính là Thăng Hoa chi Lộ. Ngoài ra, Sumeru lúc này ... đang khá là long xà lẫn lộn, ta thực sự cũng không muốn để ngươi sang, đặc biệt khi ngươi vẫn còn đang nhỏ như này.”
“Đương nhiên, dù ngươi có chọn con đường này thì ngươi vẫn sẽ là đệ tử của ta, điều này không có gì thay đổi, ngươi thậm chí còn có thể trở thành vị Học Giả đầu tiên có thể dung nhập được tri thức của Sumeru với Tiên Pháp của Ly Nguyệt, nhưng này tạm không nói.”
...
“Con đường thứ hai, đó chính là phá bỏ Vô Linh chi Thể của ngươi. Điều này sẽ hao tốn rất nhiều thứ, phần tài vật thì có thể không phải lo ta còn có nhiều lắm, nhưng ngươi cũng sẽ phải hao tốn ít nhất ba mươi năm để liên tục tu tập pháp môn nếu không muốn bản thân mất đi đa số thọ nguyên, khi đấy thì ngươi cũng có thể giải trừ được hạn chế của Vô Linh chi Thể.”
“Nhưng này không có nghĩa là ngươi lại tu hành được như bình thường. Phá đi Vô Linh chi Thể, tương đương với việc phá đi Hồn Thân Hoàn Mỹ, nghĩa là sẽ có một vết rách rất lớn trong sự liên kết Nhục Thân cùng Linh Hồn của ngươi. Nên nhớ là cái Thiên Phú này của ngươi hiện tại cùng là hàng chục vạn người không tìm được một, là Thiên Phú hàng đầu tu hành Võ Đạo thậm chí Tiên Đạo cũng vậy.”
“Ngoài ra, ngươi cũng đã bỏ qua thời gian tu hành tốt nhất, mà cái thân thể của ngươi sau đấy cũng sẽ chỉ là Phàm Căn, thậm chí còn không lên được Linh Căn, nếu muốn tu hành tiếp thì chỉ có thể phục dụng liên tục đan dược cùng Kinh Nghiệm chi Thư, tới cuối có lên được nổi Luyện Thần Phản Hư hay không cũng khó nói.”
“Tu hành càng lên cao, càng quan trọng cái được gọi là Bản Nguyên của mình. Trừ khi có được cơ duyên nghịch thiên, cả đời ngươi sẽ khó tiến nửa bước. Được cái là ngươi vẫn sẽ có lợi là ngươi có thể chắc chắn được hoàn toàn về mặt thọ nguyên, vì Tiên Đạo chúng ta sống lâu hơn so với các loại khác rất nhiều, như ngươi khi đấy sống tới hai trăm năm không phải vấn đề.”
...
“Con đường thứ ba chính là, để ngươi tu hành Võ Đạo đỉnh cấp công pháp cùng đỉnh cấp Võ Kỹ, khi đấy thì với cái căn cốt của ngươi cùng Thiên Phú Hồn Thân Hoàn Mỹ, tuy rằng căn cơ Khí sẽ bạc nhược do toàn phục dụng đan dược gia tăng tu vi nhưng chắc chắn vẫn có thể tung hoành thiên hạ.”
“Hồn Thân Hoàn Mỹ về căn bản gần như đã dọn sẵn con đường cho ngươi lên tới đăng phong tạo cực rồi, đến cuối đời có khi ngươi còn có thể luyện thành Phản Phác Quy Chân thậm chí tiến thêm một bước.”
“Theo như tính toán của ta, trước khi tạ thế nhập Luân Hồi thì ngươi sẽ có thể tu luyện được đến Thượng Thừa cảnh đỉnh phong, một thân Võ Thuật chắc cũng phải là phản phác quy chân, dù là Võ Tôn thậm chí Võ Thánh phổ thông cũng sẽ không phải đối thủ nếu ngươi biết phổi hợp Võ Kỹ cấp cao cùng Tiên Thuật cơ bản.”
“Thậm chí ngay cả sau khi ngươi chuyển thế, nếu chúng ta có duyên tái ngộ ta sẽ lại thu ngươi làm đồ, trong trường hợp ngươi không sở hữu Vô Linh chi Thể một lần nữa.”
...
Bình lão lão nói một hồi không ngừng nghỉ, cũng rất nhanh nhưng với tốc độ suy nghĩ của Yanfei cùng Lê Thanh Vũ thì đều có thể bắt kịp, chỉ là Yanfei lại không thể hiểu được ý nghĩa tầng sâu bằng được Lê Thanh Vũ.
“Cuối cùng chính là con đường thứ tư, con đường này thì nó lại có liên quan đến Bán Thần Thông còn lại của ngươi, cũng chính là Ý Chí!” Bình lão lão nhấn mạnh giọng.
“Ý chí? Lão Lão, từ khi nào nó đã được tính như Thần Thông vậy?” Yanfei thắc mắc.
“Khi nó đủ mạnh. Thanh Vũ, ngươi hẳn là cũng hiểu được khái niệm Ý cảnh đúng không?”
“Tuy là có nhưng đệ tử không chắc là đủ toàn diện.”
“Để nói ngắn gọn, thì Ý Chí của ngươi chính là một trong những điều giúp ngươi đạt được Nhị Giai Cung Mệnh một cách dễ dàng như vậy, bởi vì trong khi những người khác vừa phải tích lũy cùng trui rèn cho cứng cáp, thì Ý Chí của ngươi vốn đã cứng cáp sẵn cùng dày đặc ngay từ đầu rồi, chỉ cần mài giũa nữa thôi là có thể thắp sáng được Tâm Linh.”
“Đối với Ý Chí, thì một trong số những giá trị lớn nhất của nó chính là chế tạo Thánh Di Vật vốn là kết hợp của Ý Chí cùng Tưởng Niệm, nhưng chúng ta không bàn đến nó hiện tại, mà chúng ta sẽ nói đến một mảng khác, chính là Ý cảnh.”
“Yanfei, nói cho ta biết thế gian tồn tại bao nhiêu loại Ý cảnh?” Bình lão lão đột nhiên lại hỏi.
“... Có ba loại, Tự Nhiên Ý, Tự Ngã Ý cùng Tự Hợp Ý.” Hơi nhớ lại một chút, Yanfei mới đáp.
“Đúng rồi, thế ba loại này khác nhau như nào?” Bình lão lão lại hỏi.
“... Tự Nhiên Ý là ý của tự nhiên, vận động Thiên Nhân Hợp Nhất-“ Ngập ngừng, lần này nàng trả lời có chút thiếu tự tin, định hồ lộng nhưng Bình lão lão cũng không mắc chiêu, gân xanh hơi nổi lên trên trán, lập tức cắt ngang:
“Sai hoàn toàn, ngươi lại không đọc kỹ mấy thư tịch Võ Lý phụ thân ngươi để lại à?”
“Lão Lão, nhưng ta tu là Tiên Đạo mà? Đọc Võ Lý đặc biệt là về phần Ý Cảnh để làm gì chứ?”
“Không tu thì cũng phải biết, nếu sau này gặp phải thì sao? Này còn toàn là kiến thức căn bản....” Sau đó lại bắt đầu một tràng trách mắng của Bình lão lão, Yanfei chỉ có thể cúi đầu chịu trận.
Ở một bên khác, Lê Thanh Vũ thấy cảnh này, trong lòng lại nổi lên chút nghi ngờ:
“Chờ một chút, ở trong game giống như mình biết thì Yanfei tuy không nói là tinh thông võ nghệ nhưng cũng vẫn hiểu khá nhiều về Võ đạo cơ mà nhỉ? Mà nàng suy nghĩ cùng đọc sách đều rất nghiêm túc cùng nhanh nhẹn, sao giờ lại... bê bết thế này?”
“Bỏ qua vấn đề về sự khác biệt chuyển giao giữa các thế giới đi, hay là... Ừm, cũng có thể lắm.”
Nghĩ thông được một lý do nghe đủ hợp lý, hắn cũng tự gật gù, mới cắt đứt làn trách mắng của Bình lão lão, tránh cho bị loãng mạch suy nghĩ.
“Hả... à ừm, xin lỗi Thanh Vũ. Trước giờ toàn chỉ có mình ta với nha đầu này nay lại có thêm ngươi tự nhiên lại quên mất, dù sao cũng quen mất rồi. Nhưng những gì ta vừa nói vừa xong ngươi cũng phải nhớ kỹ, à mà chắc chẳng cần ta phải dặn, ngươi cũng không phải nha đầu này.”
Vừa nói, nàng vừa lườm Yanfei một cái, người sau đã run lên như cầy sấy:
“Nghe cho kỹ đây, Ý cảnh cũng không phải chỉ là vấn đề của Võ Đạo, mặc cho nó là Võ Đạo Ly Nguyệt, Inazuma hay Chiến Đạo Mondstadt, Natlan, Snezhnaya, mà nó còn áp dụng lên rất nhiều loại Đạo khác, bao gồm Pháp Đạo, Vu Đạo, thậm chí Tiên Đạo!”
“Cái mà ta muốn nói về hôm nay chính là Tự Nhiên Ý, về căn bản chính là loại Ý cảnh có thể vận dụng được Nguyên Tố tự nhiên bằng chính ý chí của mình.”
“Ví dụ đơn giản, một người nếu có thể lĩnh ngộ được Ý cảnh của thủy giang, thì dù là không sở hữu Tam Nhãn hệ Thủy đi chăng nữa khi vận dụng Ý cảnh vẫn có thể điều động được Thủy Nguyên Tố, thậm chí lấy đó để tu luyện!”
“Đây chính là con đường thứ tư mà ta đã nghĩ ra cho ngươi, Thanh Vũ. Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ ra được Tự Nhiên Ý Cảnh, tự nhiên là cũng có thể điều khiển được Nguyên Tố bằng chính Ý Chí của bản thân vốn là ở một cấp độ tiếp cận Thần Thông, thì dù là Nguyên Tố không bị ngươi hấp dẫn cũng sẽ phải ngoan ngoãn đi bổ trợ để ngươi tiến hành luyện hóa.”
“Một khi đã làm được như thế, thì khi đấy ngươi lại có thể tu luyện được Tiên Đạo cùng Võ Đạo đồng thời như bình thường, cũng sẽ không hề bị giới hạn, thậm chí ngay cả việc đạt đến cảnh giới Chân Quân cũng có thể.”
“Nhưng Lão Lão,...” Yanfei ở một bên lại nói yếu ớt: “Không phải lĩnh ngộ Ý cảnh đã rất khó sao, giờ ngài còn bắt hắn lĩnh ngộ đúng loại nữa, lại thêm dù cho lĩnh ngộ được một loại Ý cảnh nhưng bổ trợ tu luyện cũng đâu có được bao nhiêu đâu?”
“Ha ha, vừa nãy hỏi về Ý cảnh cơ bản chia làm mấy loại còn không đáp được mà giờ lại có thể nói được như này à?” Bình lão lão cười lạnh.
“...” Yanfei nghe vậy liền lập tức ôm đầu câm nín, nàng cũng không phải là không biết gì hoàn toàn về Ý cảnh, chỉ là đều là chỗ thừa chỗ thiếu, nói cách khác là căn bản không vững, chỗ nói được chỗ không.
Thấy nàng đáng thương như thế, Lê Thanh Vũ ở một bên cũng hơi cố kiễng chân, sau đó vỗ vai nàng mấy phát an ủi, đổi lấy lại là mấy lần trừng mắt.
“Nhưng mấy vấn đề do Yanfei nha đầu này đề ra cũng chẳng sai. Đúng là lĩnh ngộ Ý cảnh rất khó, tu luyện Ý cảnh càng khó hơn, mà lĩnh ngộ một loại lại không có nhiều phụ trợ cho lắm... Thế nếu, lĩnh ngộ nhiều loại thì sao?”
“Nhiều loại Ý cảnh?” Cả Lê Thanh Vũ lẫn Yanfei đều giật mình.
“Đúng, nếu lĩnh ngộ một loại là không đủ để tăng cường khả năng thu dụng Nguyên Tố, vậy thì chỉ cần lĩnh ngộ nhiều loại hơn, nếu là hai loại Nguyên Tố hoàn toàn khác biệt thì càng tốt, vì phản ứng Nguyên Tố sẽ lại càng dẫn đến nhiều Nguyên Tố b·ị b·ắt buộc hơn theo quy tắc vận hành căn bản của Nguyên Tố.”
Bình lão lão nói tiếp.
“Còn về phần độ khó, nha đầu ngươi lại tính sai một chuyện. Đúng, lĩnh ngộ Ý cảnh đúng là một chuyện cần có cơ duyên xảo hợp cùng ngộ tính nhất định, nghĩa là người phàm đúng là rất khó lĩnh ngộ được Ý cảnh, dù cho là Võ giả cũng như vậy.”
“Nhưng ngươi có biết hay không, rằng đại đa số Thừa cảnh Võ giả đều sẽ sở hữu Ý cảnh, thậm chí điều kiện để có thể đột phá được Thượng Thừa cảnh chính là sở hữu Ý cảnh đại thành hay không?”
“Một khi đã sở hữu ngộ tính ở mức nhất định, thì việc lĩnh ngộ Ý cảnh trên căn bản chỉ là sớm hay muộn, cái khó khăn nhất ở đây chính là Ý Chí cùng tư duy.”
“Vì Ý cảnh ngộ ra trên bản chất chính là Ý Chí của bản thân gánh chịu tư tưởng trạng thái của hình tượng Ý cảnh, muốn hiểu Nham thì phải là Nham, muốn hiểu Hỏa thì phải là Hỏa, quan sơn không phải sơn, phẩm hải không là hải, nhìn trời vẫn là trời. Này chính là Ý cảnh.”
“Chính vì vậy, đa số mọi người đều sẽ không lĩnh ngộ nhiều loại Ý cảnh mà đều sẽ tập trung vào một cái, không nói tới giới hạn ngộ tính cùng cơ duyên hay việc tập trung sẽ khiến cho Ý cảnh này đề thăng nhanh hơn cuối cùng càng dễ đột phá cảnh giới, thì việc Ý Chí cùng tư duy của bọn họ không đủ chính là trở ngại lớn nhất.”
“Có nhiều người tuy không gặp vấn đề Vô Linh chi Thể như ngươi nhưng do tò mò cùng tìm kiếm cách đột phá nên đã thử nghiệm tu luyện nhiều loại Ý cảnh, tất nhiên bọn họ đều không sở hữu Tam Nhãn bởi nếu có thì việc này đã hoàn toàn không cần thiết, kết quả đúng là cũng có một số người sở hữu hai đến ba loại Ý cảnh thật, chỉ là ở mức đấy thôi thì cũng đã đủ để bọn họ gần tẩu hỏa nhập ma rồi.”
“Mà điều này, đối với tiểu tử ngươi Thanh Vũ, không phải là vấn đề gì. Vì Ý Chí ngươi cũng không phải chỉ đơn giản là viễn siêu đồng giai, mà về căn bản đã là ở một cấp độ tiếp cận Thần Thông, một khi ngươi có thể đề thăng một loại Ý cảnh tới cấp độ Thần Thông thì nó cũng đã là Thần Thông. Còn về tư duy thì sư phụ ta cũng không nhiều lời.”
“Nhưng đương nhiên, nói như vậy thì cũng chỉ là mặt lĩnh ngộ, vẫn còn mặt ứng dụng tu luyện cùng sử dụng Khí.”
Nói đến đây, Bình lão lão búng tay một tiếng nhẹ, từ trong hư không trước mặt Lê Thanh Vũ bỗng hơi truyền đến một cỗ hấp lực, ngay sau đó liền xuất hiện một quyển cổ kinh.
Cổ kinh viết trên thiết phiến mài mỏng, được ép chặt lại với nhau bằng một loại thực vật vô danh, phủ lên song sắc huyền hoàng, bụi mờ che lấp đi năm tháng, mặt ngoài ghi rõ bốn chữ:
“Khuy” “Minh” “Chân” “Kinh”!
“Đây là Khuy Minh Chân Kinh, vốn là một loại công pháp mà ta đạt được trong thời kỳ Thượng Cổ Thần Chiến, về sau được ta tự mình phiên dịch nhưng cũng bỏ xó ở đấy, không ngờ lại có ngày dùng đến.”
“Công pháp này vốn là đến từ một vị Ma Thần cổ lão ở một thời kỳ không xác định, khi mà ta dưới cơ duyên xảo hợp tìm ra được hang ổ của hắn thì chỗ đấy đã bị bỏ hoang ít nhất là hàng ngàn năm rồi, chỉ tìm được ở bên trong một số Thần Vật cùng khoáng thạch hiếm, cuối cùng chính là bản công pháp đặc biệt này được viết lên đá, đương nhiên không phải bằng chữ Teyvat hiện tại mà là bằng Thượng Cổ Thần Ngữ.”
“Vị Ma Thần này dường như cũng mắc phải vấn đề như ngươi hoặc là cũng nghiên cứu về vấn đề này nếu không đã không phải kỳ công nghiên cứu ra hẳn một bản công pháp chỉ chuyên dùng cho trường hợp tu luyện nhiều loại Ý cảnh khác biệt. Đây ngươi có thể đọc qua.”
Bình lão lão vừa dứt lời, bản cổ kinh đã rơi xuống trên tay Lê Thanh Vũ. Tuy rằng nhìn từ bề ngoài khá là nặng nhưng khi cầm lại thấy nhẹ vô cùng, thậm chí còn nhẹ hơn một quyển sách có cùng kích cỡ, điều này cũng càng làm tăng sự tò mò muốn đọc nội dung bên trong của hắn.
Đã được Bình lão lão cho phép, hắn liền mở ra, bắt đầu đọc lướt qua từng thiết phiến một, hàng dòng văn tự như rồng bay phương múa lướt qua ánh mắt, rồi chỉ để phát hiện ra trong đầu hắn lưu lại không được bao nhiêu từ ngữ. Thấy nghi hoặc, hắn lại đọc lại từ đầu một lần nữa, lần này chỉ hơn được lần trước có đúng một chữ.
Nhìn thấy Lê Thanh Vũ ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn mình, Bình lão lão mới mỉm cười:
“Ha ha, tiểu tử ngốc ngươi chưa từng tu hành qua Tiên Pháp, đương nhiên sẽ không biết được cách đọc kinh thư chuẩn rồi, càng đừng nói đến cấp độ này. Kinh thư ghi chép đến một mức độ nhất định, chữ viết bên trên về căn bản sẽ đều mang trong mình một loại ý vận vi diệu, cấp càng cao thì càng dày đặc cùng nhiều, đến cuối chính là viết bằng Pháp Tắc.”
“Mà Pháp Tắc thì lại có vô vàn tướng diện, chỉ có cảnh giới cao mới có thể đọc lướt được. Nếu như vậy thì những văn bản để cho cảnh giới thấp tu luyện thì phải làm như nào? Khi đó thì người viết sẽ phải cố gắng phân tách Pháp Tắc của từng chữ mình viết ra, để cho hậu bối có thể đọc hiểu từng tướng diện một, từng hàm ý một, cuối cùng mới thật sự hiểu được từng từ trong văn bản đấy.”
“Thế nên đối với cấp bậc như ngươi, để có thể hiểu được Tiên Pháp hay Tiên Thuật chi Thư, việc cần làm chính là mỗi chữ đều nhẩm lại nhiều lần, xong rồi mới bắt đầu liên hợp các chữ khác tạo thành hàm ý rồi mới lĩnh ngộ. Đương nhiên, giờ thì cũng đừng lĩnh ngộ ngay, vì có rất nhiều mật ngữ bên trong chỉ có đã từng đạt được chân truyền của Tiên Gia thì mới có thể học hiểu được, ngươi có thể xem phần giới thiệu của công pháp trước, trang hai, phần này dù là ở bất kỳ công pháp nào cũng sẽ được viết bằng văn tự phổ thông.”
Nghe thế Lê Thanh Vũ cũng lật sang trang hai, bắt đầu chú tâm đọc kỹ càng lại phần giới thiệu, này cũng là phần mà lúc trước đầu hắn đọng lại nhiều chữ nhất.
“Bộ công pháp này chia làm mấy trọng thì ta cũng chưa rõ, trước mắt ta mới chỉ dịch được đến đệ tam trọng, các trọng về sau thì hình như phải thật sự tu luyện công pháp mới có thể hiểu được.” Bình lão lão lại nói tiếp, trong ánh mắt có mấy phần ngẫm nghĩ.
“Lão Lão! Nếu ngài mới chỉ dịch được đến đệ tam trọng thì cũng đừng cho hắn tu luyện chứ, nhỡ xảy ra sai lầm gì thì sao?” Yanfei lên tiếng can gián: “Mà đệ tam trọng thì hắn mới tu được đến cái gì? Chẳng lẽ khi đấy hắn lại phải mất công ngồi dịch tiếp sao? Có khi còn không dịch được?”
“Ai dà tiểu nha đầu. Lúc phụ thân ngươi còn nhỏ hơn cả tiểu tử Thanh Vũ bây giờ thì ta đã từng cùng Nham Vương Đế Quân hoàn thiện công pháp tu luyện căn bản cho hắn đấy, lại không nói việc kinh thư của Quy Li Tập ngày xưa khi Guizhong quản lý không được thì cũng đều đến tay ta, đương nhiên ta sẽ biết đến các mánh khóe khi viết các công pháp đỉnh cấp rồi, từ việc đặt tàn hồn đoạt xá cho đến các loại Thiên Địa Nguyền Rủa ta đều biết hết.”
“Bản công pháp này do ta phiên dịch tuy vẫn giữ nguyên Ý cảnh không thực sự động vào nhưng ta cũng đã kiểm tra bản chất của nó rồi, có thể chắc chắn về sự an toàn của bản thân công pháp. Còn về đệ tam trọng của nó, về căn bản chính là cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, dù là không dịch được đệ tứ trọng thì tiểu tử này vẫn có thể tu hành một đường đến Thánh cảnh, sau đó thì hắn sẽ có cả đống thời gian ngồi dịch hoặc tìm cách khác để đột phá, dù sao thì đột phá lên Quân cảnh chỉ dựa vào mỗi một bản công pháp là điều bất khả thi.”
“Tất cả giờ đều chỉ phụ thuộc vào việc tiểu tử này có thật sự tự tin vào Ý Chí cùng ngộ tính của bản thân hay không mà thôi, lại nói môn công pháp này thực sự vô cùng thích hợp với Động Lộ.”
“Thế nào, Thanh Vũ, ngươi cũng đã hiểu được bộ công pháp này là như nào rồi chứ? Cũng đã hiểu được con đường thứ tư là gì rồi chứ?” Bình lão lão hỏi.
Lê Thanh Vũ lúc này cũng đã đóng bản cổ kinh lại, đang nhắm mắt suy tư, nghe hỏi liền đáp:
“Thưa sư phụ, đệ tử đã hiểu rồi.”
“Vậy quyết định của ngươi là gì?”
Hai bên lại im lặng một hồi ngắn, cuối cùng Lê Thanh Vũ mới thở ra một hơi, mở mắt ra nhìn sâu vào bên trong nhãn thần của Bình lão lão, sau đó trả lời:
“Quyết định của đệ tử là....”