Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 50: Cố sự Chấn Lôi




Quyển 1 Chương 50: Cố sự Chấn Lôi

“Hả?” Yanfei nghe xong câu hỏi này của Lê Thanh Vũ liền ngạc nhiên ra mặt, xong nàng mới sực nhớ ra là tuy rằng hắn có nói bản thân chỉ trải nghiệm trong đấy tầm hơn một năm, nhưng cảm xúc thì vẫn là cảm xúc của một đời, không thể nhất thời dứt bỏ được hết rũ áo đi coi như không được, đặt ra câu hỏi này dưới tâm trạng thì cũng là hợp tình hợp lý.

Nàng cũng không lui Nguyên Thần ra ngoài nữa mà quyết định ở lại, nhìn xem Lão Lão định trả lời câu hỏi này như nào, dù rằng nàng đã biết sẵn đáp án.

Bất quá nằm ngoài dự liệu của nàng, Bình lão lão cũng không có trả lời ngay, mà hơi nhắm mắt trầm tư mấy thời thần, cuối cùng lại hỏi ngược lại:

“Tại sao ngươi lại có suy nghĩ bọn họ là thật?”

“Thế giới thì có thể là giả, nhưng phần tâm tình thì sẽ không. Từng ngọn cỏ lá cây thể hiện, từng mùi hương cùng thanh âm, từng hi vọng trong ánh mắ-“

“Ta muốn nghe lời nói thật!” Bình lão lão đột nhiên cắt ngang cực kỳ không khách khí.

“...Trực giác.” Suy nghĩ mấy tức, Lê Thanh Vũ mới đáp lại.

“Không phải tâm tình của ngươi vẫn còn bị ảnh hưởng chứ? Vẫn còn không dứt bỏ được?” Bình lão lão lại hỏi tiếp.

“Tuy rằng vẫn có bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng điều đấy sẽ không làm ảnh hưởng đến phán đoán của ta. Kỳ thật còn có một nguyên nhân rất đơn giản khác, ta biết là Tiên Nhân có được thủ đoạn thông thiên nhưng ta cũng không nghĩ là ngài có thể làm được đến như vậy.” Lê Thanh Vũ khi trả lời cũng không nhìn về Bình lão lão mà lại nhìn lòng bàn tay mình, lời nói này của hắn dường như có chút ẩn ý.

Bình lão lão nghe vậy mới phát ra một tiếng cười nhẹ, mở mắt ra nhìn hắn, trong ánh mắt đã nhìn không ra thực hư:

“Ngươi có biết, cái câu hỏi của ngươi, kỳ thực chính là chấp niệm hay không?”

“Chấp vào tạo hóa trong thiên địa, niệm lại cố định ở bản tâm. Nếu là như vậy, thì dù là chấp niệm lại như thế nào? Mà ta lại hỏi ngài, cái gì là thực, cái gì là hư? Thế nào là mộng?” Nghe được câu hỏi này, Lê Thanh Vũ mới lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Bình lão lão. Bốn mắt đối diện, hắn mỉm cười đáp.

“Hư vô phiêu miểu bất kiến tướng,

Hồi đầu quan ngộ tướng tâm sinh.

Chân Quân thị ngạn tam trùng kiếp,

Đổng thiên vị pháp kiếp Đạo minh.”

Bình lão lão lần này không có hỏi ngược lại, mà chỉ ngâm niệm bốn câu thơ. Ngâm xong, nàng cũng không nói gì tiếp, hai người nhìn nhau lẳng lặng.

Bất chợt, không hề báo trước, cả hai bật cười cùng một lúc, chỉ để lại Yanfei một mình ở một bên vẫn không sờ ra được đầu dây mối dợ gì.



“Này này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tiểu tử đột nhiên hỏi mấy câu tuy ta vẫn không rõ nhưng cũng tạm hiểu được, Lão Lão ngài lại nói cái gì vậy?”

“Ra vậy ra vậy, thật sự là, hiểu hay không hiểu cũng không quan trọng.” Cười xong, Lê Thanh Vũ lại than thở mấy câu, không biết là nói với hắn hay để trả lời Yanfei.

Bình lão lão cũng gật đầu, xem bộ vô cùng hài lòng. Cuối cùng, nàng mới nói:

“Thôi được rồi. Ta cũng sẽ trả lời câu hỏi này. Bất quá trước đó, hãy để cho ta kể cho hai ngươi nghe một cố sự:...”

“Xưa kia, Thần Ma loạn chiến, đại địa loạn thành từng mảng. Thiên khuyết nứt vỡ, hồng thủy tràn lan, khí diễm ngang ngược, Ma vật tung hoành, nhân loại khổ cực tả không thấu.”

“Nhưng dù là trong hoàn cảnh đấy, ánh lửa của hi vọng cùng ý chí vẫn không bị dập tắt, chấp niệm về một bình minh tươi đẹp vẫn còn mãi, theo đấy là những đóa hoa nở thắm trí tuệ, như lôi minh trong vô thường, như sát na trong vĩnh hằng, các vương quốc vẫn xuất hiện, ứng trời không hỏi mệnh, ứng mệnh không hỏi trời.”

“Khi một người thật sự có thể gánh trên vai mình tất cả con dân, cũng là lúc một vị vua ra đời, một vị hoàng đế, một vị thủy tổ. Có Đại Pháp Sư phò tá, cả đời đánh đông dẹp bắc, nhắm mắt xuôi tay cũng đã để lại một mảnh giang sơn.”

“Trong quá trình này, cũng đã không thiếu Thần Ân. Chỉ tiếc thần ân tuy mạnh nhưng cũng không kéo dài được mãi mãi, đến một ngày thần huyết cũng đã rơi xuống trên khắp quốc gia, thần cốt tán lạc thành thùy trần, hiểu mộng tan thành sương khói.”

“Cho dù thế, vào giây phút chung yên, thần nguyện lại hòa cùng nhân nguyện, vô cầu vô chấp vẫn thủ hộ mảnh đất này khỏi ngoại thần, chưa từng để ước mơ thất lạc.”

“Chỉ tiếc là, thần nguyện có thể bảo vệ từ ngoài, lại không thể ngăn được thối rữa bên trong. Kẻ trị vì đời thứ năm ao ước trường sinh, không màng đến lời dạy của tổ tiên, bắt đầu đem mũi giáo hướng về các thần quốc khác, cuối cùng chiêu về vô số Yêu Ma Quỷ Quái, thương tổn đến thần nguyện.”

“Thần nguyện có kẻ hở. Ngày hôm đấy, trấn quốc long mạch lung lay, học cung vỡ nát. Ngày hôm đấy, vô số anh hào vẫn lạc. Ngày hôm đấy, Đại Pháp Sư tập hợp long mạch toàn quốc, tập hợp bách niên bất tán thần nguyện, nhất nhân chiến thần!”

“Thảm liệt vô cùng, máu chảy thành sông, vô số linh hồn kêu khóc. Đại lục lại đã mất đi một nhân quốc. Đại Pháp Sư cũng đã vẫn lạc, vĩnh thế bất siêu sinh. Kinh đô nay đã thành phế đô, nhạc ca đã là điếu ca. Đâu đó vẫn còn phảng phất những giai điệu bi tráng, dù cho Tiên cũng phải đổ lệ.”

“Bất quá cho dù quốc thể đã mất, quốc hồn vẫn còn. Những người sống sót bắt đầu di chuyển về vùng liên sơn phía Đông Bắc, tái định cư ở nơi đấy. Không lập tân quốc, cũng không còn tham dự tranh đấu.”

“E ngại thiên uy, lại không có lợi ích, Thần Ma tránh lui, nơi này lại là một mảnh thế ngoại. Người dân ở đây tìm lại các mảnh vỡ của trái tim Đại Pháp Sư, dựng lên các tế đàn, phần vì tưởng nhớ, phần vì tìm kiếm bảo hộ.”

“Về sau, thi thoảng người ta vẫn có thấy được Tiên tung gần kề nơi này, đôi lúc lại nghe được những tiếng thì thầm phảng phất kêu gọi cố nhân.”

“Hàng ngàn năm đã trôi qua, thế sự nhân gian lại xoay chuyển, thế ngoại nay cũng đã không còn người, tất cả các tàn tích về một vương quốc năm xưa cùng đều đã biến mất, hiện tại ở đấy có chăng cũng chỉ là bóng dáng những kẻ ngoại lai tò mò kiếm tìm cơ duyên.”

“Bất quá bọn họ cũng không phải là không có để lại di sản cũng như vật chứng mình đã từng tồn tại trong thời gian trường hà, tỷ như một số lượng lớn phương pháp luyện chế phù lục cùng trường phái tư tưởng của các phương sĩ hiện nay ở Ly Nguyệt vốn cũng là bắt nguồn từ bọn họ, hay thậm chí là các loại kinh điển Võ lộ cùng ý tưởng, mặc dù chỉ là truyền miệng dân gian....



“Đương nhiên, trong đó không thể không nhắc đến một thứ mà đến nay vẫn còn tại.... Mật Cung!”

“Mật Cung?” Yanfei nghe xong liền hỏi: “Mật Cung nào?”

“Tại Cửa Sông Quỳnh Cơ, từ Dao Quang Đàm hướng lên bốn trăm lý, quay mặt thấy được Tuyết Sơn, cách khá gần với Minh Ôn trấn hiện nay, có đứng sừng sững một tòa Mật Cung, mệnh danh...”

“Chấn Lôi Liên Sơn Mật Cung!”

“Chấn Lôi Liên Sơn Mật Cung.” Lê Thanh Vũ lẩm bẩm nhắc theo, mặt nhìn không ra ngạc nhiên hay nghi hoặc. Điều này đối với hắn cũng không khó vì kỳ thực trong lòng hắn cũng không có chấn kinh tới cỡ nào, mà chỉ kiểu: “Ồ, ra là vậy.”

Tuy rằng biết được Hải Minh quốc không ngờ lại là tiền thân của cái Bí Cảnh mà hắn thường hay vào tìm kiếm nguyên liệu đột phá Vũ Khí lúc chơi game này là một điều rất đáng bất ngờ, nhưng chính ra cũng không đem lại được bao nhiêu ảnh hưởng.

Chẳng bằng nói, chính câu chuyện đằng sau Hải Minh quốc mới thật sự là cái mà hắn quan tâm hiện tại.

Nhìn thấy nét mặt hắn, Bình lão lão mới lại gật đầu một lần:

“À đúng, ngươi chắc là chưa từng nghe qua Mật Cung này, có thời gian sẽ để ngươi tìm hiểu về sau.”

“Được rồi, lại nói tiếp vậy. Đương nhiên cái Mật Cung này cũng không phải là bọn họ một mình xây dựng, trong đấy cũng không thiếu sự trợ giúp của các thế lực đồng minh, thậm chí chúng tiên năm xưa cũng đã từng giúp đỡ, chính vì thế nên nhiều lúc người ta vẫn hay bảo bên trong Mật Cung còn ẩn hiện Tiên Tung, mặc dù điều này cũng khá đúng.”

“Mà chờ một chút Lão Lão, ngài không phải vừa nói bọn họ là đồng minh với chư vị Tiên Gia của chúng ta đúng không? Vậy tại sao chư Tiên Ly Nguyệt lại đứng nhìn bọn họ diệt vong?” Yanfei ở một bên bắt lấy trọng điểm: “Nếu có Nham Vương Gia ra mặt điều đình thì-“

“Tiểu nha đầu, sự việc cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Thứ nhất, thời kỳ này mới chỉ là tiền kỳ của Thượng Cổ Thần Chiến, khi đấy cảng Ly Nguyệt vẫn còn chưa thành lập, bọn ta vẫn còn đang ở Qui Ly Tập. Thứ hai, cũng là vào thời kỳ này, Đế Quân hắn vẫn còn chưa thật sự rõ ràng về ý nghĩa của thất đại Thần Quân Tọa, cho dù có thì thực lực hắn khi đấy cũng không hẳn là vô địch thiên hạ, càng không nói tới lực áp chư thần ma, nếu không ngươi nghĩ tại sao chúng ta lại phải chuyển về cảng Ly Nguyệt?”

“Chúng Tiên khi đấy cũng đã có rất nhiều Tiên Nhân vẫn lạc, rất nhiều quốc gia đồng minh với bọn ta khi đấy đều qua mấy trăm năm đã lại biến mất.... Này chung quy cũng là Thần Chiến, mỗi một trận đều gần như là diệt quốc, chứ cũng không giống chinh phạt của phàm nhân.”

“Ngoài ra, việc ký kết đồng minh là sau khi Hải Minh quốc bị diệt vong, người dân di cư về liên sơn thì mới được tiến hành, vốn cũng là theo nguyện vọng cùng thúc đẩy.”

“Bây giờ ta mới lại quay lại câu hỏi đầu tiên của ngươi, tiểu tử Thanh Vũ. Đúng, tất cả những người ngươi đã chứng kiến đều là thật, hay nói đúng hơn đều đã là thật, cái mộng cảnh này được xây dựng dựa trên ký ức của bọn hắn.”

“Khi một con n·gười c·hết đi, ký ức về bọn họ hoặc của bọn họ sẽ không biến mất, một phần sẽ được ghi chép lại bên trong Địa Mạch. Năm đó sau khi vương quốc này diệt vong, ta cũng đã cùng một người đi tới đây. Bằng vào Sơ Đạo của bản thân ta thì ta đã cóp nhặt lại những ký ức từ trong Địa Mạch, cuối cùng đã đưa vào bên trong Tiên Duyên này để tạo thành một thế giới trong Mộng, cũng là để khảo nghiệm đưa ra được chân thực nhất có thể.”

“Nhưng đương nhiên, do có hạn chế về mặt thực lực, ký ức sở hữu, cùng bản chất thông tin thế giới, thực lực tổng hợp của thế giới trong Mộng cảnh này đã bị hạ thấp đi rất nhiều. Ví dụ như tên Pháp Sư mà ngươi đã từng chiến đấu cùng, thực lực chân chính của hắn không phải chỉ là Đại Phù Sư như vậy đâu, mà trên thực tế phải là Tam Cung Cung Phù Sư.”

“Tam Cung Cung Phù Sư? Đó là cảnh giới gì?” Yanfei ở một bên thắc mắc.

“Về căn bản là ngang với Luyện Thần Phản Hư sơ kỳ, còn được gọi là cấp Huyền Thoại.” Bình lão lão trả lời.



“Luyện Thần Phản Hư sơ kỳ?!” Yanfei ngạc nhiên, vì nàng bây giờ cũng mới Luyện Khí Hóa Thần hậu kỳ mà thôi, hóa ra lão lại hơn nàng hẳn một đại cảnh giới.

“Vậy nên phải nói thật tiểu tử nhà ngươi đúng là thiên tài thật đấy, tuy chỉ là ký ức nhưng phong cách chiến đấu của kẻ này cũng sẽ không khác khi còn sống quá nhiều đâu, dù có nhược hóa gấp mấy lần thì kỹ năng thi phù về căn bản cũng vẫn là Huyền Cực Khởi Khinh rồi, ngang với Đăng Phong Tạo Cực của Võ Thuật.”

“Nói đến thế mới nhớ, vị Vân thúc kia của ngươi cũng không hề phổ thông. Do phần ký ức của người này bị thiếu thốn hơn Pháp Sư kha khá nên thực lực mới xuất hiện thua kém, chứ người này thực ra cũng đã là Võ Tôn cảnh, một thân đao pháp đạt đến trình độ Động Khinh Bản Ý, chỉ kém nửa bước so với Phản Phác Quy Chân, trong mộng cảnh thì rơi rụng còn Vô Dữ Luận Tỉ.”

“Võ Tôn cảnh?” Lê Thanh Vũ thắc mắc.

“Ngang với Luyện Thần Phản Hư hai tiểu cảnh đầu, cùng cấp Pháp Sư.” Lần này người đáp không phải là Bình lão lão mà lại là Yanfei, bởi vì cảnh giới này đến giờ vẫn còn được dùng bởi Võ Đạo Ly Nguyệt nên nàng mới biết được.

“Ngoài ra, còn có một số nhân vật hoàn toàn không thể xuất hiện dù ngươi có đi tìm bọn họ như nào trong mộng cảnh, đó là Thần của Hải Minh quốc cùng Đại Pháp Sư, vốn đều đã tiêu hao hết toàn bộ ký ức đọng lại của mình rồi.”

“Nếu Pháp Sư mà đã là ngang với Luyện Thần Phản Hư sơ kỳ thì như vậy chẳng phải nói...” Yanfei nghe vậy giơ mấy ngón tay lên, bắt đầu tính tính toán toán.

“Không cần phải tính, Đại Pháp Sư kẻ này là Thánh Phù Sư đệ thập bộ, còn được xưng hô vì Đại Thánh, năm xưa cũng không phi thăng lên Tiên Giới mà chỉ ở lại thủ hộ đồng tộc của hắn. Đến khi hắn phải chiến đấu cùng một vị Hải Ma Thần thì đã hấp thu gần như tất cả thần nguyện còn sót lại khắp Địa Mạch, cuối cùng nhóm lên được Tâm Linh chi Quang, tiến vào hàng ngũ Tiên Phù Sư, ngang hàng với Chân Quân, cuối cùng đồng quy vô tận với đối phương.”

“Nhưng nếu nói thật thì cũng không hẳn. Do đã tích súc rất lâu ở giai đoạn Thánh cảnh nên hắn một khi đột phá thì thậm chí còn mạnh hơn cả vị Ma Thần kia, chỉ là do không có thời gian vượt qua Tâm Kiếp nên mới dẫn đến Đạo Hỏa thiêu thân, cuối cùng không thể không lựa chọn đồng quy vô tận. Vị Ma Thần kia sau đó cũng b·ị đ·ánh đến thần hồn câu diệt, còn bị chín đại Thánh Phù dẫn Đạo Hỏa đánh nổ Chân Linh, muốn đầu thai chuyển thế cũng không có cơ hội.”

“Còn về vị Thần kia... kỳ thực ta cũng không biết rõ lắm....”

“Hơn thế nữa, do chỉ dùng ký ức trong Địa Mạch làm gốc nên để được đầy đủ thì cũng sẽ xuất hiện rất nhiều thứ thực ra không đúng trong quá khứ thực tế, tỷ như Tam Nhãn (Vision) mà ngươi thấy Pháp Sư sử dụng, vào trong đấy chỉ là bảo thạch chứa năng lượng nguyên tố cao tương thích, Pháp Sư cũng không dùng được Cung Mệnh của bản thân,... rất nhiều thứ, lại không nói đây bản chất mộng cảnh này vốn là xoay xung quanh ngươi, chỉ là lấy bối cảnh của Hải Minh quốc năm xưa mà thôi.”

Lê Thanh Vũ nghe xong lại lâm vào trầm tư, sau đó nói bằng ngữ khí có chút không xác định:

“Cũng đúng, giờ ngẫm lại thì cũng có một số vấn đề phi lý mà ta không nhớ ra do chúng quá nhỏ bé nhưng đích thực tồn tại, còn có tính trùng hợp của các sự kiện chính nữa...”

“Vụ trùng hợp thì đừng nói. Ngươi còn nhỏ tuổi, chưa biết được thế gian này sẽ có thể điên cuồng được đến mức nào đâu. Đôi lúc sẽ xuất hiện những tình huống cực kỳ trùng hợp mà ngay cả các tác giả thần kinh nhất của Ly Nguyệt cùng Inazuma cũng không dám viết.” Bình lão lão nghe vậy liền phì cười.

“Nhưng chính ra, nói chuyện nãy giờ nhưng ngươi có biết được bản thân mình thu hoạch được gì nhiều nhất từ Tiên Duyên này không?” Nàng lại hỏi.

“Thu hoạch nhiều nhất? Có thêm một thế sống, biết được cách tu luyện, hiểu thêm được nhiều nghề phụ chăng? Tỷ như bây giờ ta còn biết một chút Cơ Quan thuật nè, thậm chí ngay cả nghề mộc cũng khá là rõ ràng nữa? Hay là ý ngài muốn nói đến kinh nghiệm Võ Thuật?”

Nghe được các suy đoán mà hắn đưa ra, Bình lão lão lại lắc đầu. Bước chậm ung dung về phía trước ba bước, nàng giơ tay phải lên, rồi nhấn nhẹ vào trước ngực của Lê Thanh Vũ.

Bất ngờ, từ sau lưng hắn chui ra một đoàn khí vụ mờ ảo, ẩn hiện các tinh cầu huyền phù theo các quỹ tích cùng đồ hình kỳ lạ, trong đó có hai viên đang phát ra ánh sáng vô sắc.

Đối mặt thứ ánh sáng này, các đốm sáng lung linh xung quanh cũng nhất thời phải ảm đạm phai mờ.