Quyển 1 Chương 49: Nghi hoặc
“”Đã xác định được phương hướng chính cùng mục tiêu cơ bản, vậy điều cần làm tiếp theo chính là phân tích từng ưu thế của mình cùng ưu thế của đối phương, xác định ai sẽ là đối phương trong trường hợp nào, có thể mượn được thế gì, tỉ như địa thế, quân thế,...” Lê Thanh Vũ lại nói tiếp.
“Nhưng do thông tin lúc đấy đang thiếu nên ta cũng không thể phân tích được nhiều, chỉ có thể tìm cách gia tăng lợi thế của bản thân. Trước đã xác định, vị trí nơi trú ẩn của vị Nham Tinh Linh kia là một thông tin quan trọng trong thời gian ngắn, nhất quyết không thể để cho mọi người đều biết được.”
“Đồng thời, ta cũng đã xác nhận là bản thân sẽ tham gia vào cuộc truy bắt này, vậy nên việc cần làm chính là vớt lấy lợi ích lớn nhất. Việc đề nghị đổi địa điểm cùng tiết lộ một phần sự thật là một hành động nguy hiểm, có thể gây nên cảnh giác của Pháp Sư, nhưng bù lại sẽ giúp ta đạt được nhiều mục tiêu nhỏ đang được đặt ra.”
“Trong số các mục tiêu đấy, ta cũng đã hiểu được việc mình đang làm có ý nghĩa là gì, vậy mới bàn đến vấn đề trách nhiệm. Liệu người dân của thôn Tiểu Diệp có thể phải gánh chịu hậu quả nếu như ta thất bại? Liệu binh sĩ trong trấn sẽ xuất hiện hi sinh hay tổn thất lớn do ý định ích kỷ của ta? Liệu điều này có ảnh hưởng gì đến việc Yêu Triều đang gần đây?”
“Việc đi cứu vị Nham Tinh Linh kia là một việc không thể không làm, vì nó liên quan đến nguyên tắc đạo đức căn bản của ta, vậy nên ta chỉ có thể đi tìm cách hóa giải những mối lo nghĩ này, cũng nghĩ cách tận dụng những lá bài tẩy mà ta đang hiện có hoặc có thể sẽ có, trong đấy thì thông tin cũng là một phần lực lượng.”
“Chính bởi vì vậy nên việc đi cùng hành quân là một việc vô cùng cần thiết, nó sẽ giúp cho ta hiểu được tình huống của đối phương, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
“Cũng nhờ vào việc quan sát hành quân mà ta phát hiện ra kẻ chỉ điểm, quan hệ giữa Pháp Sư cùng đội quân kia, lần mò được một phần tính cách của Pháp Sư, cách bố trí chiến lược của Pháp Sư cùng quân đoàn kia, tính cách của các sĩ quan bên đối phương,... Đây đều là những thông tin cực kỳ quý giá.”
“Pháp Sư khi đấy đã để cho kỵ binh giải sẵn vòng vây ở bên ngoài đề phòng chạy trốn, rồi ưu tiên sử dụng những loại v·ũ k·hí mang tính sát thương thấp mà lại có hiệu quả khốn trụ cao, tỉ như dây thừng nặng, cuối cùng mới tự thân ra trận chiến đấu cùng phong ấn phù lục.”
“Qua đấy, ta hiểu được đại khái các thủ đoạn căn bản của Pháp Sư cùng ước lượng thực lực khả hữu cùng thực lực khả dụng, cũng cân nhắc đến nội tình của lão. Việc ta đỡ cho lão một chiêu có một phần là xóa đi hiềm nghi, phần còn lại chính là khiến lão có thiện cảm với ta, ít nhất mặt ngoài là phải như vậy.”
“Sau khi quan sát toàn bộ, cân nhắc mình đã có đủ lượng thông tin cần thiết, ta bắt đầu lập kế hoạch hoàn chỉnh. Trải qua một hồi lật đi lật lại các suy nghĩ cùng phân tích các mối liên hệ, ta đã có thể giản lược như sau:...”
“...Lực lượng của quân doanh có sẵn cùng lực lượng quân đoàn là không thể coi thường, cách để đối phó cũng không phải không có, nhưng trong đấy cách tốt nhất với mục tiêu không làm hại người trong quân doanh cùng chuẩn bị để đối đầu với Yêu Triều chính là sử dụng một loại dược tổng hợp. Loại dược này sẽ được trộn lẫn từ nguyên liệu của các món ăn trong yến tiệc, một điều chắc chắn sẽ diễn ra, cuối cùng khi ăn xong hết mới kết hợp với nhau trong dạ dày rồi mới phát tán. Vừa hay, nó sẽ lại bị chất cồn áp chế, này cũng cho ta thời gian để lồng ghép các bố cục khác nhau vào. Đương nhiên nếu nó không bị áp chế bởi cồn thì cũng chẳng sao, ta chỉ cần thúc đẩy tốc độ một số khâu khác lên thay thế là được.”
“Yến tiệc cũng là một cơ hội tốt để xử lý tiểu úy Nhân, ta suy nghĩ làm thế nào mới có thể vắt kiệt được giá trị của kẻ này, báo thù chỉ là một trong số đấy. Một trong số các giá trị quan trọng nhất của hắn chính là có thể dùng để mê hoặc Pháp Sư, tạo cho lão một loại tâm lý an toàn giả tạo khi tưởng bản thân nắm giữ được thóp của ta, qua đấy sẽ buông lỏng tinh thần cùng ít nhất là không hiềm nghi ta nữa.”
“Còn về việc lão làm thế nào để giá·m s·át tiểu úy Nhân, ta cũng không biết, nhưng ta biết chắc chắn là có, và nó có thể truyền tải được thông tin nghe được về. Coi như không có thì cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, nhưng xác suất thành công của các khâu khác sẽ giảm. À mà Yanfei tỷ tỷ, ngươi đứng quan sát từ ngoài, rốt cuộc là lão dùng thủ đoạn gì vậy?” Lê Thanh Vũ hỏi.
Yanfei nghe vậy bèn trả lời:
“Lão hạ cổ lên người tiểu úy Nhân, có khả năng truyền được thông tin về, ta cũng không rõ nó hoạt động như nào ch-“
“Diệc Nhạc Phong Cổ, một loại cổ thời kỳ Thượng Cổ, cũng khá nổi tiếng trong giới Luyện Cổ Sư ngày xưa, giờ đã tuyệt tích hoàn toàn. Cổ sinh bốn trứng, hai trứng là một đôi, có thể liên hệ với nhau, không phân đực cái. Điều kiện sinh tồn cùng nuôi dưỡng cực kỳ khó khăn, cụ thể ta cũng không quá rõ.”
“Khi được hạ cổ, đối tượng bị hạ cần phải nuốt vào bào thai của loài cổ này mà không hay biết hoặc là không thể ngăn cản. Khi trứng nở, cổ sẽ ký sinh vào thành ruột non của n·ạn n·hân, có năng lượng truyền về âm thanh xung quanh với cổ còn lại trong cặp của mình ở phạm vi cách xa hàng dặm đến hàng chục dặm nếu là cấp cao nhất, Luyện Cổ Sư có thể thông qua đó mà nghe được những lời n·ạn n·hân nói, kẻ nào cao tay thì còn nghe được cả tình huống trong cơ thể qua đó phán đoán sức khỏa của n·ạn n·hân.”
“Diệc Nhạc Phong Cổ không có sức sát thương, giá trị quan trọng nhất chính là thông tin tình báo, nhưng thường giá trị sử dụng chỉ hạn chế ở chiến trường tầm thấp, vì về căn bản không thể ngăn cản được thần niệm của các tu sĩ cấp cao nên mất đi tác dụng, lại chưa ai tìm ra được lộ trình tiến hóa thích hợp cho nó lên được cấp cao hơn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ hạn chế ngang Luyện Tinh Hóa Khí, lại thêm việc nuôi dưỡng rất khó khăn này mới dẫn đến việc nó đã bị tuyệt tích sau hàng ngàn năm.”
Bình lão lão đột nhiên cắt lời Yanfei, sau đó lại bắt đầu một tràng phổ cập kiến thức, nói xong thản nhiên nhìn hai người bọn họ.
“... Được rồi, đa tạ ngài đã nói cho bọn ta biết về việc này. Tóm lại thì, hạch tâm của tất cả những việc này đều sẽ phải xoay xung quanh một vấn đề chính, đó chính là Pháp Sư. Lão này thực lực sâu không thấy đáy, thông qua quan sát ta có thể kết luận là:...”
“Thứ nhất, tinh thần lực của lão yếu hơn so với đáng ra lão phải là, cộng thêm rất nhiều quan sát khác ta đưa ra được kết luận là lão đã phong ấn tinh thần lực của bản thân lại, lý do thì không quá rõ, dễ nhất chính là tẩu hỏa nhập ma.”
“Vậy nếu trong trường hợp lão hồi phục hoàn toàn thực lực của bản thân, ta chắc chắn sẽ không có cơ hội chiến thắng được lão, nhưng lão lại lộ ra một điểm yếu, đó chính là nhục thân, cũng là tuổi lão đã cao, bởi vậy nên lại đến lượt Đột Biến Ma Thạch có đất dụng võ.”
“Cái gì Ma Thạch cơ?” Yanfei hỏi.
“Đột Biến Ma Thạch. Tỷ tỷ có nhớ viên đá hồng hắc sắc kia không? Đó là một loại đá mà ta từng cùng vị Nham Tinh Linh kia tìm thấy trong một lần đi dạo vào trong núi sâu, ẩn chứa một lượng năng lượng Nguyên Tố hùng mạnh, có khả năng tăng cường cùng liên hệ với thể chất của chủ sở hữu khi tiến hành ký sinh, cái giá phải trả chính là Sinh Mệnh lực, hay có lẽ thế, đúng không Bình lão lão?”
Bình lão lão nghe vậy bèn gật đầu:
“Đột Biến Ma Thạch, ngươi đặt tên như thế cũng không sai, chủ yếu là vì loại đá này thường được các loại ma vật như Hilichurl sở hữu nhục thân cường tráng mang theo sử dụng. Bọn ta thường gọi là Đá Đột Biến cho tắt nhưng tên đầy đủ thì đúng là Đột Biến Ma Thạch thật.”
“Chỉ là đối với những tu luyện giả giống như chúng ta, dù là có chưởng khống nguyên tố hay không thì loại đá này cũng là một thứ kịch độc, ảnh hưởng xấu đối với cơ thể lớn hơn rất nhiều so với Hilichurl vì cơ thể bọn chúng vốn đã được mang đặc tính tương thích với Nguyên Tố.”
“Hiếm mà không quý, về căn bản thì thứ này chỉ là đánh đổi sinh mệnh cùng tiềm năng lấy được lực lượng mà thôi, bất quá bàng môn tả đạo. Có lẽ chính vì đấy mà cả ngươi lẫn vị Vân thúc kia đều không thực sự nuốt vào mà luôn dùng Chân Khí bao bọc dù việc này cũng rất tốn Chân Khí.”
“Ngài quan sát rất chính xác. Đối với võ giả bọn ta khi đấy mà nói thì một trong những điều quan trọng nhất chính là sự dẻo dai cùng kiểm soát cơ thể, độ tinh thuần của Chân Khí,... thế nên một thứ cực đoan như Đột Biến Ma Thạch chắc chắn không thể dựa vào, nếu không ta sợ là có thể sẽ gặp phản phệ trong chiến đấu, lúc đấy thì có mười cái mạng cũng không đủ c·hết. Trừ khi là có bí pháp, mà còn phải sử dụng thứ sức mạnh này ngay từ đầu thì có lẽ vẫn còn tạm được."
“Vậy nên thông qua các loại bố cục trùng điệp cùng ám chỉ tâm lý, ta mới đưa đến được cục diện giống như lúc cuối. Giải thích thì thực sự khá là lằng nhằng bởi vì rất nhiều thông tin cùng kế sách đều là dựa theo phép loại suy cùng tư duy ngược trộn mấy lần nên ta sẽ không nói chi tiết, mà chỉ tóm gọn lại.”
“Việc yêu cầu chuyển đổi thân phận cùng sự nhầm lẫn cộng thêm thúc đẩy các khâu khác chính là nguyên nhân chính cho sự ra đời của hắc vụ nhân, vốn có ảnh hưởng rất lớn trong việc xác định chiến lực cùng tạo nên bẫy rập với Pháp Sư.”
“Việc Vân thúc kéo đi các sĩ quan cấp cao sẽ rất có lợi để ta có thể đạt được đến cục diện cuối cùng là đối đầu Pháp Sư một mình, sẽ không rơi vào trạng thái bị vây công, lúc đấy thì rất nhiều kế ly gián, kế ngưng tụ quân tâm, các kế khác lúc này đều sẽ bùng nổ, một số thì là để làm tiền đề cho các bố cục ngay cả sau khi ta t·ử v·ong hoặc không.”
“Ta đoán là Pháp Sư cũng biết được nhục thân là điểm yếu của mình chỉ là lão lại bị ta mấy lần mê hoặc bằng giả tượng, kỳ thực cũng là thật nếu lão không còn mạng cuối để bào, cuối cùng cũng không nghĩ đến các điều kiện phối hợp có thể thay đổi kết quả, này mới dẫn đến kết cục cuối cùng của lão. Đương nhiên, lão vẫn rất mạnh, hai ta cũng là đồng quy vô tận, chiến trận vô cùng kịch liệt.”
“Nó đúng là kịch liệt thật, ta nhìn mà đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy chân tay run rẩy đây này, thậm chí còn hơn cả lúc nhìn thấy tiểu tử người toàn thân bị bỏng nữa.” Yanfei lắc đầu, hai tay khẽ xoa xoa vai, nói:
“Không nói tới hình dáng của Pháp Sư sau khi bị nổ nhục thân trông kinh dị như nào, ngươi cũng không kém cạnh gì. Ngay giây phút mà ta nhìn thấy ngươi tự xé toạc cả một nửa người chỉ để lao lên t·ấn c·ông thì cũng đã có chút không kiềm nổi mà hét lên rồi.”
“Không phải là có chút không kiềm được.” Bình lão lão ở một bên bỗng nói bằng một giọng không nhanh không chậm: “Mà là đã hét lên rồi đấy, tí thì điếc cả lỗ tai lão bà tử như ta luôn, thiệc là...”
“Lão lão!” Yanfei có chút đỏ bừng mặt lên, giống như vừa để lộ một chuyện riêng tư đáng xấu hổ.
“Nào nào, này cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Ai cũng có lần đầu mà, thấy một thứ có hình tượng giống như mình đột nhiên tan nát lộ ra hết nội tạng bên trong thì đại đa số bất kỳ giống loài nào trong phiến thiên địa đều sẽ kinh hãi hết, chỉ là tốc độ tiếp nhận khác nhau mà thôi.”
Bình lão lão thấy vậy bèn an ủi nàng:
“Giống như ta vậy, tại thời kỳ đó thì chính ra ta còn được tính là tiếp nhận hơi chậm chạp chút đấy. Khi đấy, Thần Ma loạn thế, đại chiến liên miên, c·hết như vậy cũng tạm được coi là bình thường, còn xa mới có thể đáng sợ bằng vạn kiếp bất phục, thậm chí ức kiếp trầm luân được.”
Yanfei có vẻ cũng không muốn phải nghe Bình lão lão hồi tưởng quá khứ, bèn quay sang Lê Thanh Vũ tiếp tục hỏi:
“Nhưng mà như ta thấy thì có vẻ như Vân thúc đã đóng một vai trò rất trọng yếu đúng không, nhưng ngươi vẫn có một kế hoạch sẵn có ban đầu mà không có hắn, đó là như nào vậy?”
Lê Thanh Vũ nghe vậy hơi ngẩng mặt lên hồi tưởng mấy giây giống như đang tính toán điều gì, sau rồi mới đáp lại:
“Không có Vân thúc, độ khả thi của kế hoạch rơi mất ba phần. Kế hoạch ban đầu của ta thì đơn giản hơn rất nhiều, vẫn là lợi dụng yến tiệc để cho các quân lính ăn vào dược hiệu, g·iết tiểu úy Nhân mê hoặc Pháp Sư, sau đó dùng cháy chế tạo hỗn loạn cùng đánh lạc hướng, cuối cùng nuốt vào Đột Biến Ma Thạch c·ướp ngục cứu đi vị Nham Tinh Linh kia, chạy một hồi thì để vị kia lại trong một cái mật thất đã có trước, cũng chính là khu vực chiến đấu kia.”
“Pháp Sư khi đấy có thể sẽ sử dụng phù lục chủ bài để đuổi theo nhưng ta vẫn sẽ nhanh hơn một chút do thời gian lão cần để phản ứng lại, mà có khi lão cũng sẽ chẳng dùng mà đợi kỵ binh đi cùng, này cũng đúng với phong cách cẩn thận của lão, khi đấy thì ta cũng sẽ bị bại lộ là k·ẻ c·ướp ngục nhưng đã có Vân thúc lo liệu cho thôn Tiểu Diệp rồi không cần phải lo.”
“Chỉ là sau khi chữa cháy thì men say cũng đã hết, đa số binh sĩ đều sẽ kiệt sức trên đường truy đuổi, cản trở ít nhất là một nửa số sĩ quan phải ở lại. Khi đấy thì Pháp Sư vẫn chưa bị ly gián mà cũng không sử dụng phù lục dẫn đến cảm giác về sức mạnh của bản thân, có thể sẽ lựa chọn chữa trị hoặc tạm thời trấn áp bằng phù lục chủ bài. Khi đó thì nhiệm vụ của ta sẽ phải là cố gắng tập kích hội nhóm này với mục tiêu là bức được Pháp Sư dùng thêm càng nhiều phù lục chủ bài càng tốt, còn về các sĩ quan khác thì sẽ sử dụng hắc vụ như để kích thích dược hiệu ảnh hưởng.”
“Cuối cùng, thì cố gắng làm sao nhân lúc lão không chú ý nhét viên đá vào mồm lão xong rồi t·ấn c·ông liên tục, đặt cược là nếu lão sử dụng phù lục bảo mệnh chủ bài thì sẽ gây ra trọng thương, thậm chí là c·hết. Nhưng tỷ lệ này cũng không khả quan, vậy nên chiến đấu lúc đó sẽ khó khăn đối với ta hơn rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể nhìn thiên ý vậy.”
“À đương nhiên, nếu có thể thì có thể thử lừa lão cùng các sĩ quan khác là vị Nham Tinh Linh kia đã bị ta hút máu đến c·hết rồi, cái mà lão cảm nhận được thông qua Bộc Phù Khoảng Cách chỉ là tàn dư khí tức mà thôi, chỉ là ta không biết là lúc đấy khi mà vị Nham Tinh Linh đã mất đi toàn bộ sức mạnh Nguyên Tố thì còn có thể che giấu khỏi tầm mắt của Pháp Sư hay không, trong trường hợp đấy thì sẽ chỉ cố đánh cho lão trọng thương suy yếu giảm thiểu khả năng cảm giác mà không dùng đến lá phù cuối mà thôi, còn tùy trường hợp.” Hắn giải thích.
“Mà sao ngươi đặt lắm mật thất thế? Lại còn biết được kết cấu ngục giam nữa?” Yanfei lại hỏi, giờ nàng mới chú ý đến chi tiết này.
“Thỏ khôn có ba hang, mật thất vốn là sẽ được sử dụng để làm một cứ điểm lâm thời nếu như Yêu Triều quá mạnh. Còn về vụ kết cấu ngục giam... Ha ha ha, gọi là đề phòng trước thôi.” Lê Thanh Vũ nhún vai, vẻ mặt trông như đó là một điều vô cùng bình thường.
“Rồi, đến đây là hết rồi. Hai người có điều gì muốn hỏi nữa không?”
Bình lão lão lắc đầu khẽ, còn Yanfei thì hơi suy nghĩ một chút xong cũng trả lời:
“Về căn bản là cũng không, tuy là vẫn còn một số câu hỏi nhỏ nhưng nó cũng chẳng quan trọng lắm, bỏ qua cũng được. Khảo nghiệm của ngươi cũng kết thúc rồi, chúng ta ra khỏi đây trước vậy.” Nói xong, thân ảnh cũng dần tan biến, nàng đang muốn lui ra khỏi vùng không gian này.
Chỉ là bất chợt, Lê Thanh Vũ lại hô:
“Khoan đã. Ta còn có chuyện muốn hỏi Bình Lão Lão.”
“Hửm?” Bình lão lão nghe vậy bỗng nhìn chằm chằm vào hắn, song trên mặt lại không một chút ngạc nhiên, giống như nàng biết không sớm thì muộn câu hỏi này cũng sẽ đến.
“Tất cả những gì mà ta trải qua, không, phải nói đúng hơn là tất cả những người mà ta đã gặp trong Mộng Cảnh, bọn họ đều là thật đúng không? Hoặc đã từng là thật?”
Ps: Chữ “thiệc” trong chương không phải lỗi chính tả, mà là nhân vật cố tình sử dụng.