Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 51: Bình Lão Lão thu đồ




Quyển 1 Chương 51: Bình Lão Lão thu đồ

“Cái này là...” Lê Thanh Vũ cảm nhận được có thứ gì đó xao động đằng sau lưng mình, quay đầu lại thì đã thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời mở to mắt ngạc nhiên.

“Cung Mệnh của ngươi.” Bình Lão Lão đáp từ tốn.

“Cung Mệnh của ta?” Lê Thanh Vũ nhắc lại, trong giọng tràn đầy sự không chắc chắn cùng nghi hoặc.

Đã từng là một người chơi, hắn đương nhiên biết được có cái thứ gọi là Cung Mệnh tồn tại trong thế giới này, vả lại vừa nãy Bình lão lão cũng có nói là Pháp Sư đã không dùng được Cung Mệnh của lão càng kiểm chứng cho suy đoán của lão, chỉ là thứ này cũng không tồn tại trong Mộng Cảnh, thành thử ra đến giờ hắn cũng không biết Cung Mệnh thực ra là có ý nghĩa gì.

Chỉ là hắn còn chưa kịp hỏi thêm cái gì, Yanfei ở đằng xa thấy được như vậy bỗng lấy hai tay bụm miệng, mắt trợn trừng kinh hô:

“Nham – Nham Vương Gia đại nhân ơi! Đây – đây là Quang Mang!? Tiểu tử, ngươi thức tỉnh được đệ nhị Cung Mệnh từ khi nào vậy?”

“Quang Mang? Nhị giai Cung Mệnh?” Tạm không trả lời Yanfei, Lê Thanh Vũ lúc này đã bắt đầu quan sát mấy viên tinh cầu kỳ lạ này, nhận thấy có tất cả sáu viên, trong đấy có hai viên đang phát sáng, cũng hiểu được đại khái ý của nàng.

“Tiểu nha đầu thật không có hàm dưỡng gì cả! Ngươi là đệ tử của Tiên Gia, sao lại mới chỉ thấy Nhị giai Cung Mệnh đã làm ầm lên rồi?” Bình lão lão thấy phản ứng của Yanfei như vậy liền tỏ vẻ không hài lòng.

“Nhưng – nhưng đấy là đệ nhị Cung Mệnh mà Lão Lão! Hắn mới chỉ có mỗi tám tuổi thôi, coi như lúc trước có được đệ nhất Cung Mệnh đã không nói rồi, nay còn là đệ nhị...”

“Cái thứ được gọi là Cung Mệnh này ghê gớm lắm à? Mà sao nhìn phản ứng của tỷ tỷ ngươi kịch liệt như vậy?” Kết thúc quan sát không có bất cứ phát hiện nào mới, Lê Thanh Vũ mới lại xoay người lại hướng Yanfei hỏi.

Mặc dù thần sắc hắn giờ đang tràn ngập vẻ hiếu kỳ, nhưng Yanfei vẫn nhìn ra được là kẻ này đang cười đểu mình ẩn dưới lớp thần thái đó, nhất thời cảm thấy hắn đáng ghét vô cùng, chỉ là hiện tại nàng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể phẫn uất:

“Tiểu tử nhà ngươi đúng là kẻ no không biết bụng dạ kẻ đói. Ngươi có biết là trên khắp cả đại lục này, có biết bao người vật lộn cả đời cũng không thắp sáng lên được Cung Mệnh của bản thân không? Ngay cả ta đây nhờ có Tiên Duyên cũng bất quá mới thắp sáng được Nhất giai Cung Mệnh, ngươi... mới thế mà đã thắp sáng lên Nhị giai Cung Mệnh rồi...”

Càng nói, khí thế trên người Yanfei càng yếu dần, cuối cùng nàng mới dùng ngữ khí uể oải mà than thở:

“Giờ ta hiểu được tại sao Lão Lão lại đánh giá ngươi cao đến như vậy rồi, tới tận cấp bậc Chân Quân chi tư...”

“Hửm? Ta được đánh giá là sở hữu Chân Quân chi tư?” Lê Thanh Vũ hơi giật mình, hắn kỳ thực cũng không nghĩ đánh giá về mình lại cao đến vậy.

Bình lão lão quay người liếc mắt lườm Yanfei, người sau cũng đã biết được bản thân đã lỡ lời, đành phải lè lưỡi tỏ ý hối lỗi.

Giao lưu nhãn thần một hồi ngắn, nàng mới quay lại, nói với Lê Thanh Vũ:



“Không thể trông chờ vào nha đầu này được, thôi để ta tự mình giải thích cho ngươi vậy. Phải, Cung Mệnh, đây chính là thu hoạch lớn nhất mà ngươi đã đạt được trong Tiên Duyên này.”

“Về bản chất mà nói, Cung Mệnh chính là kết tinh ý chí, là bản nguyên tâm linh của một con người, nói rộng ra là của các sinh mệnh thật sự sống, tỉ như Nhân tộc, Tiên Thú, Yêu Linh, thậm chí ngay cả các loại thú hoang ngươi gặp trên đường cũng đều sở hữu Cung Mệnh. Vạn vật có linh, linh nào có tâm, sẽ sở hữu Cung Mệnh.”

“Chỉ có điều, không phải Cung Mệnh của bất kỳ ai cũng là Chân Cung Mệnh, chỉ có những kẻ sở hữu Tam Nhãn, dẫn lối cho tâm linh của bản thân có thể liên kết được với tinh thần tại thiên thượng thì mới được gọi là Chân Cung Mệnh, còn lại đều là Ngụy.”

“Là Cung, mà cũng là Mệnh, vận mệnh của chúng sinh vạn vật đan xen vào lẫn nhau, vạn pháp sinh diệt nhân quả tuần hoàn, vô hữu bất khả định số, chính là quỹ tích mà trời sao hiển lộ.”

“Nhưng thực ra, dù là Chân Cung Mệnh hay Ngụy Cung Mệnh tuy trên cách gọi có sự phân biệt, nhưng giá trị của nó đối với tự thân lại không khác nhau là mấy, đều là cảnh giới căn bản của tâm linh ý chí, cũng là tiêu chí hàng đầu quyết định thành tựu của một cá nhân.”

“Cung Mệnh thường có hai cách đề thăng chính, chia làm Thăng Hoa cùng Khuy Niết, đối ứng là Động lộ cùng Tĩnh lộ tại tất cả các đạo lộ cùng trường phái tu luyện, cái này thì ngươi có thể tự mình tìm hiểu về sau.”

“Ta cũng không biết từ bao giờ, ngươi đã thắp sáng lên được Nhất giai Cung Mệnh của bản thân, hỏi Yanfei tiểu nha đầu này thì nàng cũng chẳng biết, thậm chí nàng còn chẳng cảm nhận được, vô vọng thực sự. Nhưng khi đấy thì của ngươi vẫn mới chỉ là sơ khai, Quang Điểm chưa được hoàn chỉnh.”

“Trải qua Tịch Hải khảo nghiệm ý chí cùng khả năng khống chế ý niệm của bản thân, ngươi đã trui rèn được Quang Điểm đầu tiên, khiến cho nó đạt đến trạng thái viên mãn hoàn toàn. Lại trải qua Mộng Cảnh khảo nghiệm tất cả, ngươi cũng đã thắp sáng được lên Nhị giai Cung Mệnh Quang Mang, chỉ là nó vẫn còn sơ khai, giống như trạng thái của ngươi trước khi tiến vào Tịch Hải, nhưng này cũng đã là có.”

Lê Thanh Vũ lại để ý kỹ lại hai viên tinh cầu đang phát sáng của mình, quả đúng là có một viên rực rỡ cùng ổn định hơn hẳn thật.

“Chớ xem thường Nhị giai Cung Mệnh này, cái này thì Yanfei tiểu nha đầu nói đúng, nếu biết được tiểu tử ngươi mới có tám tuổi mà đã sở hữu cấp độ Cung Mệnh như này thì chắc chắc sẽ có rất nhiều kẻ đố kỵ tột cùng với ngươi, bởi vì diệu dụng của Cung Mệnh.... thật sự rất nhiều cùng rất quan trọng.”

Bình lão lão vừa dứt lời, tay phải nàng đã phẩy nhẹ một lần. Nhất thời, không gian xung quanh lấp lánh các đốm sáng bỗng nhiên biến mất, mượt mà không nhìn ra tung tích.

Hồi thần lại, Lê Thanh Vũ phát hiện ra khung cảnh xung quanh nay đã lại Ngọc Kinh Đài. Lại nhìn ra sau lưng, Cung Mệnh đồ hình cũng đã không còn ở đó nữa, khẽ cử động lại có cảm giác không thực.

Ở một bên, Yanfei cũng gặp tình huống tương tự, có chút không thích ứng mà nhìn xuống cơ thể mình. Ánh mắt hai tỷ đệ giao nhau, đều thấy được vẻ chấn kinh trong nhãn thần của đối phương.

Không tới sát na, Bình lão lão đã thi pháp để thần hồn của Lê Thanh Vũ cùng Nguyên Thần của Yanfei trở về với thân xác của mình mà cả hai còn không hề có một điểm phát giác.

Nàng lúc này đang ngồi nhàn nhã bên bàn trà của mình ở ngay gần đấy, mỉm cười một cách hài hước nhìn hai người, tay trái nâng lên ấm trà tự rót một chén, sau đó dùng tay phải úp lòng bàn tay lên miệng chén, rồi cứ giữ nguyên như vậy.

“Thật-“ Lê Thanh Vũ đang định nói gì, bỗng cảm thấy lành lạnh trên đầu. Nhấc tay lên sờ sờ, trải qua mấy giây với những xúc cảm kỳ quái, hắn mới giật mình:



“Tóc- tóc ta đi đâu hết rồi?”

Yanfei lúc này cũng đã khôi phục được trạng thái bình thường, nhìn thấy hắn như thế mới không nhịn được mà phì cười:

“Ha ha tiểu tử! Ta quên không nói cho ngươi biết, ngươi khi đấy bị bỏng toàn thân, Lão Lão vì chữa trị một cách triệt để cho ngươi thì đương nhiên cũng phải gạt bỏ đi toàn bộ lông tóc rồi. Thế nào? Thấy mát mẻ chứ? Ngươi sẽ phải quen với cảm giác đó đến hết đời đấy.”

Nàng cười rất vui vẻ, toàn bộ những phiền muộn vừa xong cũng đều đã được xả ra hết.

Chỉ là có một kẻ không được vui như nàng. Tiếp tục sờ sờ toàn bộ tất cả các chỗ trên đầu, Lê Thanh Vũ đã không thể không chấp nhận một hiện thực là, đầu mình giờ đây đã một mảnh nhẵn nhụi, ngay cả một chút cảm giác gợn tay cũng không có.

Ánh chiều hoàng hôn phủ qua, anh hùng cô độc không có nổi một sợi tóc làm bạn.

Nhưng chính ra như này cũng thích, hắn nghĩ thầm. Mát mát, sờ cũng sướng tay....

Lê Thanh Vũ thật quá đáng thương, hắn đã phải tự vượt qua nỗi đau mất tóc bằng cách tự dối lòng mình.

Nhìn thấy dáng vẻ mặt ngoài phong trần không nhiễm trong lòng lệ tuôn thành mưa của hắn, cuối cùng Yanfei vẫn không đành lòng mà tiếp tục che giấu sự thật:

“Thôi ta đùa đấy, tóc của ngươi rồi cũng sẽ mọc lại mà. Nên nhớ Lão Lão là ai? Làm sao lại xuất hiện triệu chứng phụ như thế khi chữa trị được?”

Nghe được thế, Lê Thanh Vũ lập tức tươi tỉnh hẳn, mặt mày cũng đã không còn c·hết lặng, hắn nói:

“Hù c·hết ta tỷ tỷ, làm ta cứ tưởng là đời này ta cùng tóc vô duyên rồi.”

Lo lắng của hắn cũng không phải không có lý, bởi vì trong ký ức của hắn đúng là có tồn tại thực thể mạnh tới mức hủy thiên diệt địa, nhưng mãi mãi vẫn không mọc lại được tóc của bản thân, còn không chỉ một, hắn sợ là mình đã rơi vào trường hợp như thế.

“Tóc ơi, chờ ta nhé, một tháng nữa chúng ta sẽ lại tương phùng rồi. Mà chính ra nếu giờ mình khoác lên tăng bào thì sẽ có ai gọi mình là tiểu hòa thượng không nhỉ? À quên mất, thế giới này làm gì có Phật Môn, cũng không có tăng bào mà mặc, cùng lắm gọi là Vô Mao Tiên Sinh. Ặc...”

Nhìn thấy tiểu từ này vừa mới khôi phục được một chút lại đột nhiên tự mình phá ra cười, Yanfei bỗng giật mình, không phải là nàng đùa quá ác chứ? Nhưng nghĩ lại đến phong cách tư duy vi diệu thiên mã hoành không cùng ý chí khủng kh·iếp của tiểu tử này, nàng lại không hề lo lắng.

Ai chứ tiểu tử này, có khi để nàng điên một trăm lần cũng chẳng đủ để tiểu tử này điên một lần ấy chứ, nàng nghĩ thầm trong lòng.

...

Bình lão lão nãy giờ vẫn cứ yên lặng nhìn xem hai người, không nói một lời, duy trì tiếu dung nhàn nhạt. Cuối cùng, giống như nhận ra thời khắc đã điểm, nàng mới nhẹ nhàng mà nhấc tay phải lên, lộ ra hơi nước bốc lên nghi ngút, như sương như khói.



Đưa ngón tay già nua xẻ xuyên qua làn sương mỏng, nàng bắt đầu họa lên những đường nét vô hình, tràn ngập một loại đạo vận khó tả ngay giữa không trung. Đến nét cuối cùng, như vẽ rồng điểm mắt, nàng khẽ búng tay một tiếng, nhất thời kim quang chợt hiển, lại rơi hết xuống chén trà bên dưới.

Nương theo hạt kim quang cuối cùng chạm đến mặt nước, bất chợt lại sinh ra một gợn sóng nhỏ, từ trung tâm chén trà bắt đầu lan ra khắp mặt nước, sau đó cũng không bị cản lại bởi thành chén mà hóa thành một cỗ xung động tỏa khắp thập phương không gian xung quanh.

Cả Ngọc Kinh Đài lúc này như được bao phủ bởi một cỗ đạo vận huyền diệu, chỉ là người bình thường đều không có phát giác, thậm chí ngay cả các lính gác là Võ giả cùng một hai vị Phương Sĩ đi ngang qua cũng không hề nhận thấy cỗ đạo vận này.

Lê Thanh Vũ, nhờ vào việc được đặc cách, đương nhiên cũng đã nhận ra sự khác thường. Hiểu được việc gì sắp xảy đến, hắn thu hồi tiếu dung trên mặt, bước hai bước đến đứng đối diện Bình lão lão, toàn thân tràn ngập vẻ trang nghiêm, chắp hai tay lại.

Lúc này, dù là tính cách ngày thường tăng động như Yanfei cũng đã lộ vẻ trầm tĩnh, cả người tự lui về một góc, hai tay kết ấn, sau lưng như có như không xuất hiện hư ảnh một đầu Tiên Thú Giải Trãi, bên trong mục quang mang hỏa tính.

“Lê Thanh Vũ, nhất giới phàm nhân, đã có can đảm dám vấn Tiên Duyên, lại vượt qua được tất cả các khảo nghiệm một cách đường đường chính chính, thậm chí còn hoàn thành được khảo nghiệm thứ ba nơi rất nhiều Tiên Nhân cũng đã từng thất bại.”

Bình lão lão mở miệng, chỉ là âm thanh phát ra cùng không phải giọng nói hiền hòa thường ngày mà lại như thiên âm phủ từ trên xuống, bên trong tràn ngập các loại Pháp Tắc vô danh liên hợp cùng tự nhiên, phảng phất trải qua sơn hà vạn lý mới vọng tới.

Uy nghiêm, bàng bạc, vĩ ngạn, thiêng liêng.

“Khảo nghiệm một, ngươi đã chứng minh được ý chí cùng ngộ tính của bản thân. Khảo nghiệm ba, ngươi đã chứng minh được phẩm hạnh, trí tuệ, kiên cường, tín niệm cùng quyết tâm thủ hộ tín niệm.”

“Không bị quyền thế tiền tài che mờ con mắt, không vì lực lượng quên đi nhân tình, không vì thiên nan vạn khổ mà thay lòng, không vì chấp niệm mà lạc lối bản tâm. Lê Thanh Vũ, tâm ý của ngươi, bản Tiên đã hiểu.”

“Hồng dương phủ Tiên Đỉnh, tử khí khuyết bất sinh, dữ vu hoằng pháp chính, nay hiển thánh hồng trần. Bản Tiên chỉ hỏi ngươi, có nguyện bái ngã vi sư?”

“Như bái ngã vi sư, ngươi vì ngã hồng trần đệ tử, dữ Huyền gia chính danh, từ nay về sau hoành dương chính đạo, trảm diệt yêu ma, thủ hộ thế nhân. Bản Tiên đạo lộ bất tồn giới luật, chỉ thủ nhân tâm, kiếp duy vô hối.”

“Ngươi có nguyện ý?”

Nói đến đây, từ sau lưng Bình lão lão bỗng xuất hiện hai luồng đại môn hư ảnh, từ từ khai mở, để lộ ra bên trong một sảnh thờ lớn, kéo dài vô tận, hương hỏa nghi ngút không dứt, Tiên Khí mịt mờ, thần quang buông thả, phàm nhân khó lòng nhìn thẳng.

Này là... Ly Nguyệt Tiên Đình!

Dưới chân Lê Thanh Vũ lúc này bất chợt ngưng tụ một luồng khí lưu bạch sắc, xoay vòng cửu chuyển, cuối cùng hóa thành một đoàn khánh vân, dụng ý rõ ràng.

Hắn cũng không do dự, ý vốn đã quyết từ lâu, liền quỳ xuống hành lễ.

“Nguyện ý!”