Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 48: Giải thích




Quyển 1 Chương 48: Giải thích

Trong một không gian vô tận nhìn tưởng chừng như không có hồi kết, thập phương một mảnh hư vô mờ mịt, chỉ có những đốm sáng nhỏ soi chiếu lung linh phiêu bạt, giống như dùng để thắp sáng nơi đây, bỗng đột nhiên vang lên âm thanh của một nữ tử trẻ tuổi:

“Lão lão? Khảo nghiệm lần này thực sự kết thúc rồi sao?”

Nương theo giọng nói đấy, một thân ảnh như bước ra từ trong hư không, mờ ảo như sương như khói, toàn thân phát sáng hồng phát linh quang, đầu đội Giải Trãi Quan, chính là Nguyên Thần của Yanfei, vừa xuất hiện đã làm cho các đốm sáng nhỏ xung quanh xao động.

“Ừm, đúng là hết rồi.” Trả lời nàng chính là Bình lão lão, người cũng vừa mới xuất hiện nhưng lại cũng giống như đã đứng ở đấy từ đầu, cả người đặc chất, nhìn không ra là Nguyên Thần hay nhục thân.

“Tạ ơn Nham Vương Đế Quân! Ta cứ tưởng là bản thân sẽ có thể di chuyển tự do, nào ngờ tầm nhìn lại phải cố định luôn đi theo tiểu tử này. Không những thế, khảo nghiệm gì mà lại kéo dài tận 9 năm vậy!? Cũng may là chúng ta chỉ phải nhìn những khoảng thời gian quan trọng nhất, thế nên tổng thì cũng chỉ có tầm mấy canh giờ, nhưng như này cũng là quá dài chứ hả?” Yanfei phàn nàn, sau lại nói:

“Giống như ta, lần trước tiến vào khảo nghiệm này cũng chỉ có đúng tầm... Bao lâu? Hình như là 3 ngày?”

“Đó là vì khảo nghiệm của tiểu nha đầu ngươi chỉ là lấy trải nghiệm của cá nhân để đem ra phân tích, lại còn nhìn vào biểu hiện của ngươi ở các khảo nghiệm trước, thế nên khảo nghiệm đưa ra chỉ là dành cho Tiên Nhân phổ thông. Ngoài ra, khi đấy tuổi nội tâm của ngươi cũng chỉ ngang với một đứa trẻ tám chín tuổi thông thường, thì đương nhiên khảo nghiệm cũng chỉ đơn giản như vậy.”

“Giống như Tịch Hải, khảo nghiệm thứ ba này cũng có thể cảm nhận được tâm niệm của ngươi, từ đấy lựa chọn một bối cảnh phù hợp. Của hắn là một lần tranh đấu về ý chí, trách nhiệm cá nhân, ngộ tính, trí tuệ cùng sự dũng cảm, của ngươi năm xưa nếu lão bà tử ta nhớ không nhầm thì là quan s·át n·hân tình thế thái, cuối cùng mới định hình ra khái niệm cơ bản nhất của từ “Chính Nghĩa” “Quyền” cùng “Trách Nhiệm” cũng chính là cơ sở hạch tâm để ngươi nắm vững luật pháp về sau, tự nhiên không thể đánh đồng.”

“Đương nhiên, không thể từ các yếu tố khảo nghiệm mà phán đoán được mảng nào cao cấp hơn, mà chỉ nhìn người được khảo nghiệm. Nếu giống ngươi bây giờ mà đi khảo nghiệm thì đương nhiên tình huống gặp được chắc chắn sẽ phức tạp hơn rất nhiều so với năm xưa rồi.” Bình lão lão giải thích.

“Nếu vậy thì khảo nghiệm của hắn là ở cấp độ nào?’ Yanfei lại hỏi.

“Cấp độ của Chân Quân... ít nhất từ mặt ngoài là như thế.” Bình lão lão hơi trầm ngâm một chút rồi mới đáp lại.

“Chậc, ta biết ngay mà. Đáng ra không nên hỏi, tuy vui vì tìm được một tiểu đệ lợi hại nhưng vẫn thấy lòng đau quá.” Yanfei sau đó đặt một tay trước ngực, mặt mày co lại, bày ra một bộ dáng thương tâm.

“Ha ha!” Bình lão lão cất tiếng cười: “Ngươi tiểu nha đầu này... Mà nếu nói thật thì ta không nghĩ hắn sẽ là tiểu đệ của ngươi đâu.”

“Ý lão lão là gì- A, hắn tỉnh lại rồi.” Yanfei nghe vậy có chút nghi ngờ, vừa định hỏi thì bên cạnh đã lại xuất hiện một thân ảnh khác, nhìn qua đã biết là Lê Thanh Vũ, vội kinh hô.

Chỉ là Lê Thanh Vũ này cũng không sở hữu bộ dáng vị Lê trung úy của trấn Thanh Bình, mà lại sở hữu bộ dáng giống hệt như lúc hắn tiến vào Tịch Hải, nói cách khác đang trong hình thể của một đứa bé tám tuổi, lúc này đang chớp nhẹ đôi mắt, có chút mờ mịt nhìn xung quanh.

“Ý, lão lão, sao hắn nhỏ thế?” Chỉ là nhìn thấy bộ dáng trẻ con này của hắn, Yanfei lại có chút không được hiểu, bèn hỏi: “Tưởng là hắn đã trải qua 8 năm trong đấy cơ mà, ấn tượng về bản thân cũng sẽ phải thay đổi chứ?”



Bình lão lão nghe vậy lại lắc đầu, sau đó dùng một ánh mắt tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Yanfei, rồi mới đáp:

“Bảo ngươi đọc nhiều thêm về điển tịch tu luyện ngươi lại không đọc. Tướng mạo do tâm sinh, có thể tùy ý chuyển theo cảm nhận của bản thân để người khác nhìn thấy, đấy là Nguyên Thần! Còn đây chỉ là phần Linh Hồn của hắn bị Thanh Đồng Cầu kéo vào mà thôi, pha trộn chút Tinh Thần giữ nguyên hình dạng, đương nhiên vẫn phải là ngang với thân thể thực tế rồi. Cốt niên bát niên, hồn linh bát nguyên, thập toàn hoàn mỹ, đấy là độ hòa hợp giữa linh hồn cùng thân thể hắn, cái này ta đã nói rồi mà.”

Yanfei thấy Bình lão lão hơi lên giọng biết là nàng vẫn còn giận mình việc không tu luyện Tiên gia Thuật Pháp đến nơi đến chốn, đành vội cuống quít lấy lòng.

Ở một bên Lê Thanh Vũ chứng kiến cảnh tượng lao nhao như vậy thì vẻ mờ mịt trong nhãn thần dường như tiêu tán đi mấy phần, sau mấy giây đã miễn cưỡng nói được ra được mấy tiếng:

“Yanfoi t- tỷ? Bùn – lão lão?”

Bình lão lão nhận ra Lê Thanh Vũ lúc này có vẻ đã khôi phục mấy phần ký ức ấn tượng của hắn, bèn nói:

“Tiểu tử à, ngươi vừa mới khôi phục ký ức, đang trong trạng thái bất ổn, nên tự tĩnh lặng lại tâm tình, để cho tân ký ức có thể trầm lắng xuống, hồi ức có thể hiển thị rõ.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy có chút cái hiểu cái không nhưng cũng làm theo, hình tượng của thần hồn cũng nhắm mắt lại, mấy giây sau lại mở ra, bên trong đã khôi phục vẻ thanh minh vốn có.

“Yanfei tỷ tỷ.” Hắn giơ hai tay lên ôm quyền hướng Yanfei chào, xong lại hướng Bình lão lão: “ Bình lão lão.”

“Ha ha, tiểu tử không cần phải đa lễ. Mà sao ngươi tự nhiên lại dùng cách chào đấy hả?” Yanfei thấy vậy cười hì hì nói.

“Xin lỗi tỷ tỷ, thói quen tạm thời chưa bỏ được. Trí nhớ của ta cũng kém quá.” Lê Thanh Vũ cười đáp.

“Không sao không sao, ai khôi phục ký ức xong cũng đều như thế hết, chỉ là đừng lạc mất bản thân là được rồi.” Bình lão lão cũng cười hiền hòa, vẫy vẫy tay.

“À mà chờ chút, ta có một vấn đề. Ngươi năm nay mới có tám tuổi, thời gian ở trong mộng cảnh đối với ngươi lại là chín năm, thậm chí còn dài hơn cả tuổi gốc, vậy thì rốt cuộc cái nào mới được tính là bản thân ngươi? Hơn nữa phần ký ức của ngươi ban đầu vốn cũng chẳng hoàn chỉnh.” Nghe đến đấy, Yanfei giống như phát hiện ra một vấn đề, hỏi.

Lê Thanh Vũ nghe xong mới hơi cau mày lại, một tay đưa lên vuốt cằm, dáng vẻ trầm tư một hồi ngắn rồi đáp:

“Từ cảm nhận của cá nhân mà nói, ta không thấy có quá nhiều thay đổi. Vốn là ý chí của ta vốn rất vững chắc, ảnh hưởng của hai thân phận trùng lặp kỳ thực cũng không có tác động gì quá nhiều đối với ta. Lại nói, ta cũng không phải trải qua hoàn toàn chín năm bên trong mộng cảnh, mà đều chỉ trải qua các thời khắc trọng yếu nhất, cộng tổng lại có khi cũng chỉ được một năm hơn. Tất cả ký ức của những phần thời gian còn lại đều gần như không có ấn tượng, có chăng thứ đọng lại cũng chỉ là cảm giác.”

Nói đến đây, hắn lại quay sang nhìn Bình lão lão:



“Mà Bình lão lão, có thể cho ta biết chuyện gì xảy ra sau khi ta c·hết được không? Ta có chút hiếu kỳ cùng lo lắng.”

Bình lão lão nghe vậy liền gật đầu, lại nhìn sang Yanfei bên cạnh, hàm ý không cần nói cũng đã hiểu.

“Là ta trình bày sao? Cũng được thôi.” Yanfei thấy vậy bèn gật đầu, bắt đầu giảng giải tất cả những chuyện gì đã xảy ra sau khi Lê Thanh Vũ t·ử v·ong, bao gồm những chuyện trong quân doanh, kế tiếp là trận chiến với Yêu triều, rồi tình hình của thôn Tiểu Diệp, thậm chí ngay cả việc Vân thúc xóa đi tung tích của trận chiến giữa hắn cùng Pháp Sư và việc ra tay g·iết năm tên Yêu Quái dám lẻn vào thôn.

Tất cả đều được nói qua một cách mạch lạc, Yanfei đúng là có năng khiếu vô cùng trong cách trình bày sự việc, điều này cũng có lẽ cũng liên quan đến nghề nghiệp của nàng, tuy ngắn gọn nhưng không bỏ sót bất kỳ một chi tiết.

Chỉ là, từ đầu đến cuối, một câu một chữ về Nguyệt Lạc nàng cũng không nói, nếu có thì đều là mang tính biểu tượng. Mà càng quỷ dị hơn, Bình lão lão ở một bên nghe vậy cũng không thấy có gì thiếu, Lê Thanh Vũ lại càng không hỏi một lời, giống như....

Nham Tinh Linh tên Nguyệt Lạc, chưa từng tồn tại!

....

Mất hơn năm phút, cuối cùng Yanfei cũng đã kể xong toàn bộ, dừng lại nhìn vào Lê Thanh Vũ lúc này lại tiếp tục cúi mặt suy tư, hỏi:

“Đây, là tất cả những gì đã xảy ra từ góc nhìn của bọn ta. Ngươi thấy có gì không đúng không?”

“Đúng hay không đúng, làm sao mà ta biết được?” Mặt cũng không ngẩng lên, hắn đã đáp lại: “Nhưng đúng là mọi thứ rất có thể sẽ diễn ra như thế thật, theo như ấn tượng của ta. Chỉ là, Yêu Triều đột nhiên mạnh đến như vậy, này là ta cũng không có dự đoán trước được, cũng may là chuẩn bị ta để lại còn có tác dụng...”

“À đúng rồi, nhắc đến chuyện đó mới nhớ, bọn ta không trực tiếp nhìn qua trận chiến đấy mà chỉ thông qua các tin tức gián tiếp mới biết được kết quả. Rốt cuộc là ngươi đã chuẩn bị gì mà có thể khiến q·uân đ·ội trấn Thanh Bình chiến thắng được bọn Yêu Quái vậy?”

“À, cái đấy á? Ở trong mật thất kia ta có để lại một số khu vực chiến trường mà ta đã nhờ vị Nham Tinh Linh kia xây dựng sẵn, bên trong có các loại bẫy rập cực kỳ thích hợp để mai phục, cũng có thể nói là Cơ Quan, chỉ là các Cơ Quan này bằng vào sức người bình thường cũng rất khó để mà xây dựng, cần phải dùng đến sức mạnh Nguyên Tố mới làm được. Nói thế mới nhớ, cái hộp đỏ mà ta để lại cho Lý thượng úy cũng là Cơ Quan làm được nhờ sức mạnh Nguyên Tố đấy.”

“Mà ngươi học được cách làm các Cơ Quan đấy ở đâu vậy?” Yanfei lại hỏi.

“Trong số các thư tịch của tử thôn có hai quyển sách ghi lại một số nguyên lý căn bản của Cơ Quan thuật, cùng một số ví dụ. Cái hộp đỏ cũng là từ trong quyển thứ hai mà ra, nhưng mấy cái bẫy rập mai phục kia thì đại đa số đều là ta phỏng theo nguyên lý cùng ý tưởng bản thân mà chế tạo, cũng may là có vẻ bọn chúng đều hoạt động.” Lê Thanh Vũ cười đáp.

“Bàn về chuyện như Cơ Quan thuật này, ngươi phải đi hỏi Lưu Vân Tá Phong Chân Quân. Nhìn khắp cả Ly Nguyệt hiện nay, nàng chính là vị Cơ Quan Thuật Sư giỏi nhất, dù là đại đa số học giả bên Sumeru cũng không sánh bằng được. Chỉ là ngày bình thường lại hay thích chế tạo mấy thứ kỳ kỳ quái quái, ngay cả ta nhiều lúc cũng quên mất trình độ thật của nàng.” Bình lão lão nghe vậy bỗng nói.

“Lưu Vân Tá Phong... Chân Quân sao?” Mặc dù trong lòng đã xuất hiện danh tự “Bà cò” nhưng trên mặt Lê Thanh Vũ vẫn lộ vẻ nghi hoặc.



“À quên mất, ngươi không biết nàng. Nếu có cơ hội sẽ để ngươi gặp một lần vậy, nếu là ngươi có hứng thú với Cơ Quan thuật.” Bình lão lão thấy vậy mới lộ vẻ chợt hiểu, khua khua tay.

“Vậy đa tạ ngài rồi.”

“Nhưng phải công nhận ngươi đúng là tài tình thật, trong hoàn cảnh như thế mà vẫn cứu được vị Nham Tinh Linh kia, lại còn có bao nhiêu là bố cục xen lẫn. Rốt cuộc ngươi là làm thế nào vậy?” Ở một bên, Yanfei lại hỏi.

Ở trong tầm mắt của nàng, tất cả những chuyện đã xảy ra hoàn toàn như một cố sự mang đầy sắc thái truyền kỳ, thành thử ra dù là có tận mắt thấy thì nàng vẫn y nguyên có cảm giác tò mò, lại cộng thêm tính chất lãng mạn hi sinh vì mỹ nhân, vốn chính là cực kỳ dễ gây nên xúc động đối với một thanh nữ như nàng.

“Tỷ tỷ không phải đã biết hết rồi sao?”

“Nhưng ta chỉ biết được mỗi sự kiện thôi, lại còn theo thị giác tình tiết không nghe được tiếng lòng, thành thử ra lúc ngươi dẫn quân đi theo Pháp Sư lùng bắt vị Nham Tinh Linh kia ta cũng bất ngờ lắm, cuối cùng lại... Tóm lại, nghe được câu chuyện từ góc độ người trong cuộc vẫn tốt hơn chứ, lại còn là người trực tiếp bố trí âm mưu.” Yanfei nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt.

Bình lão lão cũng không ngăn cản, bản thân nàng cũng muốn xem xem tính toán thực tế của tiểu tử này là như nào.

“Nếu vậy thì... cũng được. Vậy ta sẽ nói tất cả các nguyên nhân cho quyết định của ta đến từ thị giác của bản thân vậy.”

“Để xem nào, bắt đầu từ lúc Pháp Sư mới tới vậy. Ngay từ lúc Pháp Sư tới cùng nói chuyện với ta cùng Lý thượng úy về vấn đề bắt Yêu, ta đã ngay lập tức hiểu được người lão muốn bắt là ai, chính là vị Nham Tinh Linh kia.”

“Bị bắt xong rồi sẽ có kết cục gì, khỏi cần nói cũng đã biết được. Ta nhận ơn cứu mạng cùng ơn truyền nghề, đương nhiên sao có thể để chuyện đấy xảy ra, dù là có phải liều mình.”

“Bởi vậy, lấy đó làm lập trường, ta bắt đầu suy nghĩ trong đầu, vừa đi vừa nói chuyện với Pháp Sư về trong trướng, vừa quan sát q·uân đ·ội của lão cùng bản thân lão.”

“Chỉ nội bằng việc lão đến mà không có báo trước, cùng việc lão làm việc cho Hoàng Tử điện hạ nào đó, ta đã hiểu được đại khái tình huống. Nghĩa là lão từ chỗ nào chiếm được thông tin về việc máu của vị Nham Tinh Linh kia ẩn chứa Sinh Mệnh lực có thể cứu được đương kim hoàng thượng, bèn vội xin lệnh từ Hoàng Tử điện hạ lĩnh quân đi nhanh. Quãng đường đi này sẽ là bí mật không để cho các thế lực khác biết được mục đích, tự nhiên cũng sẽ không thông báo trước cho trấn bọn ta.”

“Ngoài ra, việc lão không thông báo cũng có một tác dụng khác, đó chính là lão không biết được sẽ có ai trong quân doanh có giao tình với Yêu Nữ không, hoặc thử là Yêu Nữ bằng một cách nào đó biết được tình báo trong quân doanh, vậy nên lão mới dùng chiêu bất ngờ này. Chiêu này cũng là đúng, bởi vì ta đúng là không kịp chạy đi thông báo cho vị Nham Tinh Linh kia để đi trốn rồi, khi đấy thì mọi thứ đều dễ xử lý.”

“Đồng thời, ta cũng biết được một thông tin khác, đó là bắt buộc phải có ít nhất một kẻ chỉ điểm, nhưng là ai? Kẻ chỉ điểm biết được giá trị máu của vị Nham Tinh Linh kia, điều đó có nghĩa là kẻ đấy chính là đứa trẻ được nàng cứu trước ta, vì chỉ khi đấy nàng mới dùng máu mình cứu người. Suy ra kẻ này là người của trấn Thanh Bình, vì chỉ có trong phạm vi trấn này thì một đứa trẻ mới có thể bị lạc ở trong khoảnh rừng này được. Vấn đề quan trọng là, kẻ chỉ điểm này biết được động phủ của vị Nham Tinh Linh kia, từ đó tiến hành truy bắt.”

“Lại nhìn sang q·uân đ·ội mà Pháp Sư mang đến, không nói đến Pháp Sư mà chỉ cần đạo quân ba trăm người này phối hợp thêm mấy chục từ trấn Thanh Bình, lại không nói một nửa chính là kỵ binh, thì chắc chắn bất kể là ta lẫn vị Nham Tinh Linh kia dù có phối hợp thì cũng không có phần thắng.”

“Từ bây giờ bày ở trước mặt ta sẽ có ba phương án. Một là lập tức phản kháng, g·iết c·hết Pháp Sư ngay tại chỗ. Cách làm có chút không khả thi, vì thực lực của Pháp Sư đứng hàng trưởng lão cấp cao thì về căn bản là đã ngang với Cương Khí cảnh, dù ta có đánh lén thì ta cũng không ngạo mạn tới nỗi nói là có thể chắc chắn g·iết được hắn, mà coi như g·iết xong thì ta chắc chắn cũng sẽ b·ị b·ắt g·iết tại chỗ. Khi đấy thì kẻ chỉ điểm vẫn còn tại, coi như công cốc.”

“Phương án thứ hai là lập tức chạy khỏi quân doanh, đương nhiên nhìn thấy hành tung của ta đáng ngờ thì Pháp Sư cũng sẽ cho quân đuổi theo. So sánh thì tuy là trong thời gian ngắn ta có thể chạy nhanh hơn cả ngựa nhưng trong quãng đường dài thì đừng hòng bứt tốc được, lại thêm Pháp Sư thủ đoạn không rõ, dẫn theo cả đoàn quân đến chỗ Nham Tinh Linh thì về căn bản vẫn là tự chui đầu vào rọ, mà muốn đánh lạc hướng thì lại không khả thi, bởi bọn họ hoàn toàn có thể dừng truy bắt mà cứ đi theo lời của kẻ chỉ điểm, khi đấy thì dù ta có thi hành á·m s·át đánh lén gì cũng sẽ không có tác dụng, phương án này đã b·ị b·ắt thóp.”

“Chỉ có phương án thứ ba, đi theo Pháp Sư đi truy bắt, đồng thời qua giai đoạn hành quân cũng cố quan sát tìm hiểu thêm thông tin về Pháp Sư cùng đội quân lão mang tới, quan trọng nhất chính là hành tung của kẻ chỉ điểm. Ta đoán nếu kẻ chỉ điểm còn sống thì hắn sẽ phải ở gần Pháp Sư, đoạn phân tích đấy ta đã nói khi thẩm vấn tiểu úy Nhân, kẻ chỉ điểm, cũng là kẻ phản bội thôn khi dám đầu độc Dần ca.”

Nói đến tiểu úy Nhân, Lê Thanh Vũ giống như nhớ đến thứ giòi bọ dơ bẩn nào đấy, mặt mày không thay đổi, ngón tay lại vô thức miết mạnh.