Quyển 1 Chương 47: Người tỉnh mộng tan
“Thanh Bình trấn, Lạc Sơn quận, Hải Minh quốc,
Ngày 24 tháng 4 năm Bá Kiến thứ ba mươi, xuân phong đổi dời.
Một ngày tốt lành Lý thượng úy! Ắt hẳn là ngài đã giải được mật mã bên trên cơ quan do ta để lại, làm cái này cũng kỳ công lắm đấy. Do đã chắc chắn là chỉ ngài mới giải được cái hộp này nên bức thư này cũng không bị tiến hành mã hóa.
Thôi, giấy ngắn, vào vấn đề chính. Như ngày tháng, bức thư này hoàn toàn không phải do ta mới viết mà chỉ là một bức thư dự phòng, trong trường hợp nào đấy mà ta đột nhiên biến mất, do ta có chút lo lắng về đợt Yêu Họa sắp tới.
Nếu quân doanh vẫn còn tại (hơi phỉ phui tí) thì giờ ngài có thể sai người đi tìm một gian mật thất nho nhỏ mà ta đã từng xây ở cánh rừng phía Bắc, địa điểm ở ----- gần ----- bên trong có chứa toàn bộ các lý giải của ta về dược lý, tỉ như dược hiệu, vị trí sinh trưởng... của các thảo dược kết hợp có hiệu quả với việc luyện thể cùng làm suy giảm các chứng tật bệnh phổ thông, cùng với kế hoạch cải thiện dinh dưỡng của quân doanh trong tương lai dài hạn mười lăm năm, chia làm ba kỳ ngắn.
Ngoài ra, bên trong cũng có lưu lại thêm một chút tâm đắc cùng cải tiến của ta với các loại công pháp cùng Võ kỹ trong quân doanh, có thể làm tham khảo.
Lưu ý, tất cả thư tịch có đánh dấu xanh là đã nghiên cứu xong hoàn chỉnh, còn đánh dấu đỏ là vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu thử nghiệm, hoặc là chưa có đủ điều kiện chứng thực, ngàn lần vạn lần cẩn thận. Về những thư tịch này ta kiến nghị là ngài có thể giao cho tiểu Phó Thiên ở bộ phận trực, đánh giá là một người khá nhanh nhạy, và ít nhất là ham học hỏi hơn lũ lười các ngài, có thể kế thừa nghiên cứu của ta, thậm chí hoàn thiện được nó.
Về vấn đề chi tiết, ta nghĩ ngài tốt nhất nên thương thảo với Nguyễn trung úy (nếu hắn vẫn còn sống). Về phần tài sản của ta, cứ chia theo thông lệ bình thường là được, nửa về quân doanh nửa về thôn, dù sao phụ mẫu ta cũng đã không còn, ta lại không con cái.
Thôi thư đã dài, viết đến đây thôi, chúc ngài may mắn.
Lưu bút,
Lê Thanh Vũ
(À mà nhớ nhắc bên hậu cần tăng khẩu phần ăn cho lợn nuôi đấy, thịt bọn chúng kỳ thực sẽ góp một phần không nhỏ trong kế hoạch đâu, đừng tiếc tiền, chỉ là chút cám thôi mà.) ”
Do cỡ giấy khá nhỏ, nên chữ viết bên trên thoạt nhìn không khác gì một đàn kiến co cụm lại thành từng hàng, thực vô cùng khó đọc. Nhưng điều này đối với Võ giả đã ngưng tụ ra được Chân Khí như Lý thượng úy đã không phải là một vấn đề.
Hắn vốn đang ôm một tâm trạng trầm trọng đi đọc bức thư này, nhưng sau khi đọc xong lại không nhịn được mà cười hẳn ra tiếng mấy lần. Tâm tình trở nên dễ chịu hơn đôi chút, Lý thượng úy lắc đầu:
“Mẹ kiếp! Cái văn phong này, đích thị là tiểu tử kia rồi. Một tờ thư bàn chuyện hậu sự mà cũng viết như thư tán chuyện phiếm được, cũng là giỏi!”
“Mà không ngờ cách đây gần một năm trước Võ thuật của tiểu tử này đã đạt đến cấp độ cao thế rồi sao? Lấy tóc nhuốm mực mà viết được cả một bức thư dài đến vậy trên tờ giấy nhỏ như này, chữ chữ ngay ngắn thằng hàng, thật là.... Haizz...”
Lý thượng úy cảm thán, lần cảm thán này một phần là đối với khả năng khống chế lực của đối phương, phần còn lại chính là hàm ý ẩn bên trong.
Người thường đọc vào có thể hiểu được tầng một, là một bản di chúc mang tâm thái tích cực. Sĩ quan đọc vào có thể nhìn ra được tầng hai, là giá trị nó mang lại. Thế nhưng với giao tình của mình cùng với Lê trung úy, Lý thượng úy lại nhìn ra được tầng sâu thứ ba ẩn ở bên dưới, mang hàm ý nhắc nhở cùng cảnh cáo.
“Trước sau đều không lọt, lợi lợi hại hại nắm chắc trong tay, này mới thật sự là lợi hại.”
Hắn lại suy nghĩ về tình hình trong quân lúc này, cuối cùng thở ra một câu:
“Chung quy, ta cũng chưa từng nhìn nhầm người.”
.....
Ba ngày sau, tiểu đội kỵ binh quay trở về, thông báo là không tìm thấy được bất cứ tung tích nào của Pháp Sư cùng Lê trung úy dù cho đã càn quét hơn mấy chục dặm vùng rừng núi Đông Bắc, Chính Bắc, Tây Bắc, tình huống rơi vào khó giải.
Không lâu sau, bỗng có một tin đồn bùng phát trong quân doanh, đó chính là Pháp Sư nổi lên lòng tham chiếm đoạt Yêu Nữ làm của riêng, bị Lê trung úy phát hiện liền đã ra tay hạ sát thủ, giờ đã trốn mất.
Tin tức được đưa ra với những nghi ngờ cực kỳ xác thực, lại càng được hoàn thiện sau mấy vòng truyền. Miệng đồn miệng, tai truyền tai, tới cuối cùng ngay cả khi các vị sĩ quan hàm Úy ra lệnh xử phạt những kẻ dám phát tán tin đồn thì toàn doanh đều đã nghe được, không ai không hay biết, kể cả một vị Trung Úy còn lại của trấn Thanh Bình vừa quay trở về sau thời gian nghỉ phép.
Kỳ thực việc tin đồn lan nhanh như vậy chính là do có người nào đó ở đằng sau châm ngòi thổi gió, mà ngay cả các vị Úy cũng chẳng biết thực hư như nào, thậm chí có một số người nhất định như vị Trung Úy cầm thương hôm nọ còn đã tin nó là sự thật, thành thử ra lệnh cấm cuối cùng này thậm chí còn càng ấn chứng suy đoán của quân sĩ, nhất thời quân tâm trở nên vô cùng hoang mang.
Không phải là chưa từng có người nghĩ ra được phiên bản ngược lại, nhưng thực lực chân chính của Lê Thanh Vũ thì lại có mấy người biết, mọi người chỉ vô thức coi là kẻ này có được thực lực cấp bậc Thượng Úy, này đã là đánh giá cao nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra, với thực lực này thì đừng nói tới việc có thể g·iết được Pháp Sư, đánh được có đi có lại mấy chiêu đã được coi như giỏi rồi.
Không giống với binh sĩ của trấn Thanh Bình, các vị Úy của quân đoàn về căn bản đều hiểu khá rõ về thực lực đã từng của Pháp Sư ít nhất là ngang với hàm Tướng, đương nhiên các binh sĩ cũng sẽ có nghe được một chút phong thanh, lại nói quân tâm chủ yếu đều hướng về Lê trung úy thế nên tin đồn đi ngược này đã nhanh chóng lặn mất tăm như hòn đá chìm xuống nước.
Không còn cách nào khác, Pháp Sư giờ đã m·ất t·ích, quân đoàn chưa thể quay trở về, Dư thượng úy đành viết một phong thư gửi về trung ương xin lệnh, tuy biết là việc này sẽ có phong hiểm để lộ ra tất cả các an bài của Pháp Sư nhưng giờ đây khi Pháp Sư m·ất t·ích hắn cũng chẳng biết phải làm gì.
Thậm chí, Dư thượng úy ở trong thư còn cố tình cố lộng huyền hư một hồi, nếu Pháp Sư không quay trở về trong một thời gian nữa thì tin đồn Pháp Sư một mình chiếm đoạt Yêu Nữ đã không còn quan trọng thật giả, mà sẽ ngay lập tức được ấn chứng là sự thật, trách nhiệm hắn phải gánh sẽ nhỏ đi rất nhiều với việc Pháp Sư là kẻ phản bội.
Thư đi thư lại sẽ mất hơn 40 ngày, tức là gần một tháng rưỡi theo như thường lệ, trong quãng thời gian đó thì quân đoàn này đành phải ở lại tại quân doanh của trấn Thanh Bình.
Cũng may, trấn Thanh Bình cái gì thiếu thì thiếu duy chỉ có đồ ăn thực phẩm là không thiếu, cũng đủ để duy trì khi nhu cầu đột nhiên tăng lên gấp 4 lần trong hơn một tháng.
Các binh sĩ trong quân đoàn giờ cũng không còn gì để làm, đành thường xuyên tỷ võ với nhau, cũng với cả các binh sĩ khác của trấn. Thắng bại thường phân đôi, bởi vì tuy rằng binh sĩ trong trấn thiếu khuyết kinh nghiệm chiến đấu cùng Võ kỹ, nhưng bù lại bọn họ lại sở hữu ưu thế về thể lực, chỉ có duy nhất hàng Tiểu Úy cùng Trung Úy thì ưu thế này cũng đã không còn nhưng đa số hàng này thì giờ vẫn còn đang có tổn thương trong người nên không tiến hành thi đấu.
Trải qua vụ việc vừa rồi, rất nhiều binh sĩ trong trấn cũng đều giống như bị kích thích bản năng tập võ, này cũng một phần là nhờ vào bài phát biểu của Lê trung úy hôm trước và việc người này đã biến mất, liền không để mất đi cơ hội trân quý trau dồi Võ kỹ của mình.
Ngoài ra, rất nhiều binh sĩ trong quân đoàn cũng đã hỗ trợ trấn xây dựng lại quân doanh, thậm chí chỉ bàn về mặt cơ sở hạ tầng còn có phần vượt trội hơn so với ban đầu. Này cũng phải quy công cho Lý thượng úy, không có Pháp Sư chống đỡ thì giờ Dư thượng úy đứng trước mặt hắn không khác gì heo trước mặt hổ lang, nhất thời uy vọng của Lý thượng úy tạm thời được hình thành.
Ngày thứ năm trôi qua kể từ khi Lê trung úy với Pháp Sư m·ất t·ích, khu vực nhà vệ sinh đã lại được xây dựng xong rộng gấp đôi lúc trước, nhiều binh sĩ hò reo ăn mừng.
Ngày thứ bảy trôi qua, Phó Thiên cùng mấy binh sĩ khác trong chi tiểu đội đã tìm thấy mật thất nhỏ do Lê Thanh Vũ để lại, cũng mang về tất cả các thư tịch trong đấy.
Ngày thứ mười trôi qua, hàng rào xung quanh doanh về căn bản đã lại được xây lại hoàn chỉnh.
Ngay thứ mười hai trôi qua, khẩu phần ăn của heo nuôi trong đột nhiên tăng lên hai thành, rất nhiều binh sĩ hậu cần tỏ thái độ khó hiểu.
...
Ngày thứ hai mươi chín trôi qua, thư còn chưa về, một tin dữ đã truyền tới: Yêu triều do trấn Li Uy đối mặt đột nhiên tăng gấp đôi, dẫn đến quân doanh của trấn đã đại bại, toàn trấn cũng đã bị diệt vong.
Thư được đem đến bởi con chim bồ câu ưa thích của vị Tiểu Tá trong trấn Li Uy, lúc bay đến trên thân còn nhuốm một chút máu, nét chữ bên trong viết xiên viết vẹo, chứng tỏ khi đấy tình huống đã vô cùng nguy cấp, xem ra quân doanh đã b·ị đ·ánh úp không kịp trở tay.
Nhận được tin tức, tất cả sĩ quan đang có trong trấn Thanh Bình lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn. Trấn Li Uy cũng cùng quận Lạc Sơn, đương nhiên là không cách trấn Thanh Bình quá xa, thế nên hoàn toàn có thể khẳng định là Yêu triều sẽ tiến tới nơi đây.
Trong lúc các vị Úy đang ngồi tranh luận là nên đánh hay nên rút lui để bảo toàn lực lượng chờ tiếp viện, Lý thượng úy lại vẫn đang ngồi quan sát lá thư, hai mắt lộ vẻ suy tư không biết đang nghĩ ngợi điều gì:
“Haizz, Phùng lão tặc, không ngờ ngươi lại ra đi sớm như vậy. Hai ta đã cược là nếu như ta có thể thăng chức lên được hàm Tá trong ba năm tới thì ngươi sẽ phải đưa ta thanh cổ kiếm của ngươi mà? Giờ thì cá cược cũng đã vô hiệu rồi...”
“Dù tử... nhưng cũng vẫn phải chiến sao?”
Lại giống như nhớ đến điều gì:
“Này, kì thực mới là ý của ngươi sao? Vậy, có lẽ ta không thể để ngươi thất vọng được rồi.”
Vô số suy nghĩ cùng ký ức hỗn tạp dần hợp lại làm một, cuối cùng biến thành quyết định. Lý thượng úy nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi thở ra. Tất cả các sĩ quan khác thấy vậy đều lập tức im lặng, bọn họ đang chờ đợi.
“Chúng ta đánh!”
Ở một bên, Dư thượng úy, cũng là người đầu tiên đề xướng việc rút lui, nghe vậy liền gõ ngón tay xuống bàn họp:
“Lý thượng úy, ngươi có biết mình đang nói gì không đấy. Đối phương có đến năm trăm Yêu Quái có thể quan sát được, nghĩa là có khi sẽ còn nhiều hơn. Đối mặt với lực lượng như vậy, rút lui bảo toàn lực lượng mới là thượng sách.”
“Lui? Thế còn người dân thì sao? Đối mặt với Yêu triều lớn như vậy bọn họ có thể chạy trốn đi chỗ nào?”
Lý thượng úy đương nhiên hiểu được việc Dư thượng úy nói rút lui có nghĩa là gì, đó chính là lui quân về thành lớn của quận Lạc Sơn để tập trung lực lượng, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là bỏ mặc toàn bộ dân cư của trấn Thanh Bình, dù cho bọn họ có di tản cũng đã không còn kịp.
“Ngươi không hiểu, chỉ có khi chúng ta còn tồn giữ được lực lượng, chúng ta mới có thể bảo hộ được nhiều người dân hơn.” Dư thượng úy giải thích.
Lý thượng úy nghe vậy nhìn chằm chằm vào Dư thượng úy, sau lại lắc đầu:
“Bảo hộ? Khi đấy thì còn có ai để mà bảo hộ cơ chứ?”
Biết là mình đã không thể thuyết phục được Lý thượng úy, Dư thượng úy mới hừ lạnh một tiếng:
“Tùy ngươi vậy. Nếu ngươi thích ở lại thì cứ việc giữ trăm quân ở lại chịu c·hết, bọn ta sẽ đi trước.”
Vị Trung Úy râu ria xồm xoàm ngồi bên cạnh hắn nghe vậy vội can gián:
“Thượng Úy, như vậy không ổn đâu...”
Lời vừa nói ra đã bị một cú lườm của Dư thượng úy đẩy về. Khác với Dư thượng úy chủ động rút lui thì toàn bộ tất cả Trung Úy ở đây đều đưa ra ý kiến là nên đánh, chỉ có hai ba Tiểu Úy là ủng hộ Dư thượng úy, nhưng đấy lại là vấn đề, bởi vì Dư thượng úy trên danh nghĩa cùng thực tế thì đều là chỉ huy có quân hàm cao nhất của quân đoàn, thậm chí bàn về mặt địa vực thì còn coi như cao hơn Lý thượng úy nửa cấp.
Điều này cũng dẫn đến việc nếu Dư thượng úy mà muốn rút lui thì hoàn toàn có thể đem quân đoàn đi theo, đến khi đấy mà Lý thượng úy dù là muốn ở lại tử thủ thì đã hoàn toàn không có khả năng do cách biệt lực lượng, mà Dư thượng úy khi đến thành Lạc Sơn còn có thể nói là lực lượng của địch quá mạnh, lại lấy quân lính của trấn Thanh Binh ra làm bia đỡ đạn, sẽ không bị gánh trách nhiệm trái lại còn nhận được khen thưởng.
Lý thượng úy đương nhiên cũng hiểu được điều này, nhưng có một số vấn đề hắn lại không thể không tỏ thái độ, vẫn nhìn chằm chằm vào Dư thượng úy. Dư thượng úy có thể xoắn lên khi đối mặt với Pháp Sư nhưng đối với Lý thượng úy thì hắn lại không sợ, cũng là bởi Lý thượng úy chưa sử dụng Lưu Tinh Ý cảnh của bản thân.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí căng thẳng, cũng không có chú ý đến các Trung Úy xung quanh cũng đang trao đổi nhãn thần, rồi đồng loạt gật đầu cùng một lúc.
Như phất cờ lệnh, hai vị Trung Úy ngồi hai bên Dư thượng úy đột nhiên xuất thủ, tả hữu song thủ tiếp cận Dư thượng úy.
Đột nhiên bị tập kích khiến cho Dư thượng úy muốn phản ứng cũng chẳng kịp, chỉ đỡ được một tay, đã bị người còn lại điểm trúng huyệt Ngũ Khu, chưa kịp hoàn hồn lại đã thấy Lý thượng úy xuất thủ nhanh như chớp, trong nháy mắt vận Chân Khí điểm một lúc năm sáu huyệt trên ngực.
Dư thượng úy cả kinh, định vận Chân Khí cưỡng ép xung kích huyệt đạo thì đã bị tất cả các Trung Úy xung quanh tiếp cận, mỗi người không ai bảo ai liên tục thi triển thuật điểm huyệt, trong không tới hai giây toàn bộ Kỳ Kinh Bát Mạch của Dư thượng úy đều đã bị khóa lại, ngay cả muốn cảm nhận Chân Khí của đan điền cũng khó khăn.
“Các- các ngươ-“ Dư thượng úy thở hổn hển tức giận, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lý thượng úy một tay đặt vào sau gáy, ngất xỉu ngay lập tức. Võ thuật cùng tu vi công lực đạt tới nửa bước Cương Khí cảnh như Vân thúc gặp đội hình Lý thượng úy cùng bốn Trung Úy khác đã khó khăn rồi càng đừng nói là Dư thượng úy b·ị đ·ánh lén bởi cùng đội hình cộng thêm một vị Trung Úy khác.
Vứt Dư thượng úy nay đã hôn mê ra một góc, Lý thượng úy mới quay lại nói tiếp:
“Hừm, Dư thượng úy nay đã rơi vào hôn mê sâu, thần trí không rõ ràng, hoàn toàn không đủ khả năng đưa ra được quyết định. Bởi vậy theo như quân pháp của Hải Minh quốc chúng ta, từ bây giờ ta sẽ là người ra lệnh chính, có ai có ý kiến gì không?”
Các Trung Úy đều gật đầu, còn về các Tiểu Úy, tuy rằng cũng có người đang định nói gì nhưng nhìn lại thảm cảnh của Dư thượng úy nay đã bị đặt như heo đang chờ cắt tiết ở một góc thì cũng không dám lên tiếng.
“Tốt, vậy tất cả đều đã thông qua, chúng ta sẽ đánh trận này.” Lý thượng úy nói.
“Nhưng Thượng Úy, ta kỳ thật ghét phải hỏi lắm nhưng mà, ngài kỳ thực là đã có chiến thuật gì chưa? Tuy rằng các huynh đệ đến từ kinh đô đều rất tinh nhuệ nhưng nếu không có chiến thuật thì dù chúng ta có thắng cũng sẽ là thắng thảm đấy.” Nguyễn Trung Úy ở một bên hỏi.
Nghe vậy, Lý thượng úy mới nở một nụ cười bí hiểm:
“Chiến thuật? Đương nhiên là có cả rồi, bất quá trước đó chúng ta vẫn cần phải làm chút chuyện đã.”
Ngay sau khi phiên họp khẩn kết thúc, toàn bộ quân doanh đều đã được thông báo về chiến trận sắp xảy tới. Tuy rằng nghe được số lượng Yêu Quái nằm trong Yêu Triều đông gần gấp rưỡi quân ta nhưng các binh sĩ đều không có vẻ gì nhụt chí hay bất mãn, dù là các binh sĩ tới từ quân đoàn trung ương.
Các binh sĩ của trấn Thanh Bình đương nhiên không thể lui vì đằng sau còn có người thân cùng người nhà của bọn họ, còn binh sĩ quân đoàn không lui phần vì bọn họ là binh sĩ tinh nhuệ của Hải Minh quốc, phần là do lần phát biểu trước của Lê trung úy đã đánh vào được lòng quân, thế nên đối với quyết định đánh của Lý thượng úy bọn họ đều hưởng ứng.
Lý thượng úy sau khi trình bày chiến thuật với các Trung Úy khác cùng tự đi quan sát thực địa thì đã xác định thành công phương hướng của cuộc chiến này. Ngoài ra, hắn cũng để người nhanh chóng cưỡi ngựa đi đến từng thôn thông báo về cuộc chiến sắp tới, đề nghị các thôn dân hạn chế ra khỏi thôn, đi ngủ nhớ mang v·ũ k·hí phòng trường hợp thôn bị Yêu Quái tập kích.
Các binh sĩ được cử đến cũng sẽ ở lại đấy luôn, có nhiệm vụ hướng dẫn thanh niên trai tráng còn lại trong thôn cách sử dụng binh khí, nếu không có thì lấy nông cụ ra làm v·ũ k·hí tạm thời....
Quân doanh có thể chặn được t·ấn c·ông trực diện đến từ Yêu Triều, nhưng không thể bảo đảm được sẽ không có Yêu Quái nào lọt lưới hay đi đường vòng, vậy nên việc tăng cường cảnh giới trong thôn là điều vô cùng cần thiết.
Ngoài ra các lực lượng khác có năng lực chiến đấu tỷ như cảnh thôn đều được huy động hoàn toàn, chịu trách nhiệm giá·m s·át ban đêm cũng như ban ngày.
... Năm ngày sau...
Cuối cùng thì, việc gì đến cũng phải đến, Yêu Triều đã tiếp cận. Nhờ vào lính trinh sát thông báo, cao tầng của trấn Thanh Bình đã nắm được hành tung của địch từ cách đấy mười dặm.
Do biết được số lượng của địch nhân có thể thay đổi cũng như tính thất thường của nó, Lý thượng úy đã đề ra kế nghi binh làm kế đầu tiên, sau đó chuyển sang các kế đánh tung hoành, tận dụng tối đa các ưu thế về mặt địa hình.
Yêu Quái do đa phần tâm trí đều không đủ thông minh, rất nhiều không thèm để ý đến lệnh của các Yêu Soái, đều tự tiện đuổi theo truy binh, rất nhiều đã lọt vào các loại bẫy mai phục ở khắp nơi.
Chiến trận sau đó đã diễn ra vô cùng ác liệt, q·uân đ·ội của trấn Thanh Bình phối hợp với đội quân tinh nhuệ đến từ trung ương, dựa vào địa thế hiểm trở thậm chí còn luôn nắm giữ thế thượng phong.
Tám ụ đất cùng các hòn non xung quanh lập tức trở thành cứ điểm liên hoàn, phụ trách liên tục vận chuyển địch quân cùng phân chia t·ấn c·ông của Yêu triều thành từng đợt.
Có tiến có thối, tình huống này mới chỉ ngang bằng trở lại khi các vị Yêu Soái bên Yêu Triều đích thân ra trận, nhưng đã lại bị đảo ngược trở lại khi một vị Yêu Soái bất ngờ bị phục kích c·hết ngay tại trên chiến trường. Nhất thời, Yêu tâm dần dần tán loạn.
...Sau một tháng...
Dương quang sáng lạn phủ từ trên cao xuống, trời mùa đông rất ít khi nắng nhưng mỗi lần nắng đều là một quang cảnh thiên nhiên tuyệt với.
Trí ca, một trong các binh lính chịu trách nhiệm thông báo cho thôn dân, lúc này đang ngồi trên đài quan sát cao làm từ gỗ, hơi ngó đầu ra khỏi hiên nhìn sắc trời, lẩm bẩm:
“Hôm nay tuyết có vẻ đã ngừng rơi, trời cũng được cái sáng sủa, chỉ là không biết sẽ ảnh hưởng thế nào đến tình huống chiến đấu của tiền tuyến đây?”
Đài cao làm từ gỗ này chính là do các thôn dân của thôn Tiểu Diệp lâm thời dựng lên để người quan sát có thể có được tầm mắt rộng hơn, dễ dàng bao quát toàn thôn.
Đề tài c·hiến t·ranh, rất để khiến con người ta liên tưởng đến nhiều chuyện. Trí ca từ ban đầu suy nghĩ đến tình hình chiến trận, sau lại chuyển qua thành từng binh sĩ mà mình quen thuộc nhất ở trong doanh, rồi lại không nhịn được cảm khái về đợt Yêu Họa cùng thế cục trong cả nước, cuối cùng mới thở ra một hơi.
Một hơi này bao hàm tất cả các suy nghĩ trên, lại cộng thêm với sự tưởng niệm về một người, Lê Thanh Vũ.
“Ài, chuyện của tiểu Thanh Vũ... Không biết nên nói thế nào với các thôn dân khác đây? Đặc biệt là Lý thẩm cùng Lý thúc hôm qua đã hỏi mình tận ba lần rồi... Nhưng chẳng lẽ lại nói thật sao?” Trí ca lắc đầu, một tay đặt lên cằm trầm tư:
“Không biết nếu bây giờ có hắn tại thì tình huống sẽ có thể tốt đẹp hơn chăng?”
Bỗng, mắt bắt được một chuyển động từ nơi xa, phương hướng tiến tới chính là chính diện của thôn Tiểu Diệp, Trí ca lập tức gõ mạnh cái kẻng bên người ba tiếng, xong lập tức nhảy xuống khỏi đài cao, tay phải nắm lấy thiết thương chạy nhanh ra đầu thôn.
Vừa ra đến cửa thôn, hắn đã nhận ra người đến là ai. Đó chính là một kỵ binh khác cũng xuất thân từ thôn Tiểu Diệp, tên đầy đủ Dạ Thiên Tú, thường được gọi là Tú ca.
Trí ca còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe được một tiếng hét truyền đến:
“Chúng ta thắng rồi!”
Các thanh niên trai tráng còn lại trong thôn vừa mới gần tới nghe được lời này thì đều sửng sốt mấy giây, xong rồi đều vui mừng mà chạy ra nhưng đã bị Trí ca cản lại.
Mặt không thay đổi sắc, Trí ca vẫn không buông lỏng thiết thương trong tay, đầu thương giơ lên, hỏi bằng giọng trầm thấp:
“Mật hiệu?”
“Quyết thắng!” Tú ca đáp lại không chút do dự.
“Rời lưng ngựa, rồi đặt v·ũ k·hí xuống đất!”
Tú ca làm theo, sau đó đứng thẳng người giơ hai tay lên cao.
“Đánh một bài quyền mà ngươi giỏi nhất.”
Tú ca gật đầu, sau đó quay người sang một bên bắt đầu thi triển Thanh Sơn Quyền Pháp. Các thanh niên còn lại trong làng thấy cảnh này tuy đều không hiểu gì nhưng họ biết chỉ có Trí ca ở đây mới thực sự là binh sĩ trong doanh, bèn đều giữ nguyên im lặng.
Trí ca quan sát kỹ càng các cử động của Tú ca, tai lắng nghe kình phong phán đoán uy lực cùng nhịp điệu, đến khi bài quyền kết thúc mới buông đầu thương xuống, người cũng thả lỏng, miệng than nhẹ:
“Tạ ơn trời! Đúng là ngươi rồi. Vậy là chúng ta đã chiến thắng?”
“Đúng! Chúng ta đã thắng!”
...
Bên tai vang lên hàng loạt các âm thanh ăn mừng của các thôn dân, Trí ca cùng Tú ca lúc này đang tản bộ bên hàng cây gần thôn:
“Vậy, chúng ta chiến thắng từ khi nào?” Trí ca hỏi.
“Từ ngày hôm kìa, khi một con Yêu Soái bị Thượng Úy cùng các vị Trung Úy khác lập bẫy mai phục g·iết c·hết. Ngay sau khi thấy tên Yêu Soái này bị g·iết c·hết, cộng thêm một tên bị g·iết cách đây hai tuần, Yêu Triều lập tức xuất hiện giấu hiệu tản mản, dù là các Yêu Soái còn lại cũng đã không còn đủ lực ngưng tụ cùng không chế nữa, cuối cùng bị quân ta đột kích nhất cử đánh tan, toàn bộ Yêu Triều cũng đều đã phải rút lui.” Tú ca trả lời:
“Tuy nhiên đề phòng sau đấy bọn chúng lại tổ chức tập kích, Lý thượng úy vẫn ra lệnh cho quân giữ nguyên cảnh giới trong hai ngày cùng cử ba tiểu đội lính trinh sát càn quét khắp khu vực hai mươi, ba mươi dặm, thấy Yêu Triều đã tản hoàn toàn mới cho binh sĩ về các thôn thông báo.”
“Ha ha, thật sự quá tốt rồi!” Trí ca cười, nhưng sau đó âm giọng lại trầm xuống:
“Đã có bao nhiêu huynh đệ hi sinh rồi?”
“... Chín mươi tám, bốn mươi trong số đấy là của trấn Thanh Bình. Nguyễn trung úy, Tưởng tiểu úy, Bình tiểu úy c·hết trận, Lý thượng úy bị mất một cánh tay khi đối đầu Yêu Soái.” Tú ca trầm ngâm mấy thời thần, rồi mới đáp.
“...”
“...”
Hai người lại rơi vào trầm lặng, chỉ có tiếng chân giẫm lên tuyết còn vang lên.
“Đi về thôi, chúng ta uống vì bọn họ.”
“Ừm... À mà, đã có con Yêu Quái nào lọt đến đây chưa? Lần trưóc chi tiểu đội kỵ binh chuyên đi kiểm tra tình huống các thôn đã phát hiện ra các thôn khác không nhiều thì ít cũng đã bị công kích một hai lần rồi đấy, cũng may lần nhiều nhất chỉ là ba con Yêu Quái bình thường nên thôn dân mới có thể g·iết ngược lại được, vậy mà cũng c·hết tận năm người.”
“Chưa, có lẽ là do vị trí địa lý của chúng ta cách xa chủ thôn nhất sao?”
“Chắc là vậy. Chúng ta thật là may mắn.”
“Ừm.”
Hai người lại vừa đi vừa nói tiếp, hoàn toàn không biết được rằng cách hai người chỉ có mấy bước chân, chôn dưới ba gốc cây lớn chính là năm bộ Yêu thi, từ v·ết t·hương trên cơ thể có thể thấy được đều là do Đao Khí công kích.
...
Đêm hôm đấy, ánh trăng chiếu rọi sương mờ, có một nữ tử tú lệ toàn thân bạch bào ngồi trên một mỏm đá, bên người là một tòa thạch quan.
Nàng lúc này đang mở to hai mắt ngước nhìn lên trời, bên trong tựa như phản chiếu được vạn tượng tinh thần, soi rõ muôn chuyện khắp nhân gian.
Cuối cùng, giống như nhìn đã đủ, nàng mới lại hạ tầm nhìn xuống về bên cạnh, một tay vuốt nhẹ thạch quan, tay còn lại cầm lên một nắm đất. Cảm nhận được hơi ẩm truyền đến lòng bàn tay, tai lắng nghe tiếng gió cùng tiếng chim kêu gần đấy, nàng khẽ gật đầu nói:
“Vậy ra đây chính là cái gọi là Tiên Đạo mà tiểu nha đầu đấy nói sao? Đạo pháp tự nhiên?”
Nàng thả nhẹ bàn tay ra, để cho gió cuốn đi bụi đất về một nơi vô định, phần nhiều càng là rơi xuống khoảng không phía dưới.
“Xem ra, cũng đến lúc giấc mộng này chấm dứt rồi. Người tỉnh, mộng tan.”
Lời nói vừa dứt, thời gian của cả thế giới bỗng dưng như bị đình chỉ. Chim chóc dừng lại trên trời cao, gió không còn thổi, chúng sinh vạn vật từ khoảng khắc này đều bất động.
Chỉ có bụi đất, vẫn còn đang rơi xuống...